TOP 26 bài viết số 2 Lớp 12 cung cấp cả bài viết ngắn và đầy đủ để học sinh tham khảo, lựa chọn theo khả năng viết của mình. Điều này giúp họ cải thiện kỹ năng Ngữ văn và chuẩn bị tốt hơn cho việc học. Các đề trong Bài viết số 2 Lớp 12 bao gồm:
- Đề 1: Suy nghĩ và hành động của tuổi trẻ trên đường nhằm giảm thiểu tai nạn giao thông
- Đề 2: Sự thu hút của cá nhân và tổ chức trong việc nuôi dưỡng trẻ em vô gia cư. Ý kiến của bạn về vấn đề này là gì?
- Đề 3: Quan điểm của bạn về cuộc vận động 'Nói không' với những hành vi tiêu cực trong kỳ thi và áp đặt mục tiêu thành tích trong học tập.
Bài viết số 2 Lớp 12 đề 1
Dàn ý cho bài viết số 2 Lớp 12 đề 1
I. Giới thiệu:
- Bàn vấn đề: Tai nạn giao thông đã trở thành một vấn đề nóng bỏng thu hút sự quan tâm của dư luận trong nhiều năm qua vì những hậu quả nặng nề mà nó mang lại.
- Nhận thức: Các bạn học sinh - những người sẽ là công dân tương lai của đất nước - cần phải có nhận thức và hành động để giảm thiểu tai nạn giao thông.
II. Nội dung chính:
1. Tình hình tai nạn giao thông tại Việt Nam hiện nay như thế nào?
2. Hậu quả của vấn đề:
+ Gây ra tổn thất lớn về người và tài sản, để lại những vết thương không thể phục hồi cho cá nhân và gây ra những hậu quả nghiêm trọng cho toàn xã hội.
+ Gây ra nỗi đau đớn, mất mát và sự đau lòng cho gia đình, xã hội.
3. Nguyên nhân gây ra vấn đề:
+ Ý thức tham gia giao thông của người dân vẫn còn kém, thiếu thông tin và không tuân thủ nghiêm ngặt các quy định giao thông (đi ngược chiều, phóng nhanh, vượt đèn đỏ, ít quan tâm đến việc đội mũ bảo hiểm...)
+ Thiếu kiến thức về các quy định an toàn giao thông (lừa đảo trong giao thông, chiếm dụng vỉa hè...)
+ Hạn chế về cơ sở hạ tầng (đường xá chật hẹp, phương tiện không đảm bảo an toàn...).
+ Đáng tiếc là, nhiều vụ tai nạn giao thông được gây ra bởi một số học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường.
4. Hành động của học sinh đối phó với tai nạn giao thông:
+ Tham gia học về luật giao thông đường bộ tại trường học. Hơn nữa, mỗi cá nhân cần tự tìm hiểu, hiểu rõ hơn về các luật và quy định để đảm bảo an toàn giao thông.
+ Tuân thủ chặt chẽ các quy định về an toàn giao thông: không vi phạm, không vượt đèn đỏ, đảm bảo an toàn cho người đi bộ, và quan trọng nhất là tôn trọng pháp luật giao thông.
+ Điều chỉnh hành vi qua đường đúng quy định, hỗ trợ người yếu thế và trẻ em vượt đường một cách an toàn.
+ Lan tỏa kiến thức về luật giao thông.
III. Kết luận
- An toàn giao thông là niềm hạnh phúc của mỗi người, mỗi gia đình và của cả xã hội.
- Tuổi trẻ học đường cần phải đóng góp vào việc tăng cường an toàn giao thông.
Bài viết mẫu số 2 Lớp 12 đề 1 - Mẫu 1
Tai nạn giao thông đã và đang là một vấn đề nóng hổi, là một phần đen tối trong bức tranh giao thông đòi hỏi xã hội cần phải chiến đấu mạnh mẽ. Trên mọi con đường, khẩu hiệu 'An toàn giao thông là hạnh phúc của mỗi gia đình' không chỉ là lời nhắc nhở mà còn là cảnh báo đối với những người tham gia giao thông để tuân thủ nghiêm túc luật lệ giao thông, đảm bảo an toàn cho bản thân và hạnh phúc cho tất cả mọi người. Dù không phải ai cũng là một nhà lãnh đạo, một nhà kinh tế, một nhà nghiên cứu, một bác sĩ hay một kỹ sư, nhưng mỗi học sinh đều có thể đóng góp một phần nhỏ vào việc giảm thiểu nguy cơ đó vì sự an yên của mọi người, mỗi gia đình và của cả xã hội.
Bạn có từng chứng kiến tai nạn giao thông - điều diễn ra hàng ngày, hàng giờ trên lãnh thổ của chúng ta? Bạn có bao giờ cảm thấy bất mãn trước sự hỗn loạn của giao thông mà không biết làm thế nào để thay đổi? Tôi tin rằng câu trả lời là 'có'. Tất cả chúng ta phải đối diện với một sự thật đau lòng: tai nạn giao thông là một điểm đen trong bức tranh phức tạp của giao thông ở Việt Nam ngày nay.
Theo số liệu thống kê, số vụ tai nạn giao thông ở Việt Nam trong những năm gần đây không ngừng gia tăng cùng với lượng xe gắn máy di chuyển ngày càng nhiều. Đáng kinh ngạc khi biết rằng số người tử vong do tai nạn giao thông cao hơn nhiều so với số người thiệt mạng do bão lụt. Có gì để tự hào khi Việt Nam đứng đầu thế giới về số vụ tai nạn giao thông? Có gì để tự hào khi phần lớn các vụ tai nạn giao thông đều do người trẻ Việt Nam gây ra?
Nguyên nhân của tình trạng buồn này, trước hết, đến từ ý thức của những người tham gia giao thông. Họ chưa nhận thức được giá trị của cuộc sống, chưa hiểu rõ về sự nguy hiểm của các hành vi vi phạm luật giao thông, và khi hối tiếc thì đã quá muộn. Do đó, trên đường, họ đi ngang qua, coi thường, và không tuân thủ luật giao thông. Bạn sẽ ngạc nhiên khi biết rằng 80% số người tham gia giao thông không sử dụng đèn báo khi đổi hướng, 85% không sử dụng còi đúng quy định, 70% không sử dụng phanh tay, 90% không sử dụng đèn chiếu xa, và có nhiều người đội mũ bảo hiểm kém chất lượng hoặc không đúng cách để tránh sự kiểm tra của cảnh sát giao thông. Bạn sẽ càng ngạc nhiên hơn khi nhận thấy người thân của chúng ta cũng vi phạm các quy tắc này một cách “tự nhiên”. Ngoài ra, tai nạn giao thông còn xảy ra do ý thức thấp kém của những người chỉ vì lợi ích cá nhân mà bất chấp tính mạng của những người khác. Phương tiện truyền thông đã nhiều lần cảnh báo về việc rải đinh trên đường cao tốc gây tai nạn và dẫn đến thương tích hoặc tử vong. Đây là một thực tế đau lòng mà chúng ta không thể phủ nhận.
Trên nền tảng đó, tình hình tham gia giao thông của học sinh ngày càng được nâng cao. Nhiều hoạt động và chiến dịch về an toàn giao thông đã nhận được sự hưởng ứng tích cực từ các em. Tuy nhiên, vẫn còn những hiện tượng khiến chúng ta cần phải suy nghĩ. Chắc chắn rằng bạn đã từng chứng kiến cảnh trước cổng trường sau giờ học bị tắc nghẽn. Mỗi nhóm bạn đợi nhau, tụ tập và trò chuyện, trong khi cán bộ an ninh ra sức giải tán, và người đi đường la lối, nhắc nhở. Khi đi trên đường, bất kể mật độ giao thông có dày đặc, các bạn vẫn thường đi nói chuyện và không chú ý đến môi trường xung quanh. Có những bạn đã gặp tai nạn vì mất tập trung khi điều khiển xe. Ngoài ra, chúng ta còn thấy nhiều hành vi khác. Do điều kiện kinh tế khá giả, học sinh đi xe máy đến trường mặc dù chưa đủ tuổi để có giấy phép lái xe. Khi đi xe, nhiều bạn vượt đèn đỏ, chở quá số người quy định, đi nhanh và lạng lách, thậm chí chơi lửa với chân chống, “tráng trứng” trên đường,... Khi gặp tai nạn giao thông, họ thể hiện thái độ hung bạo, sẵn sàng gây gổ và đánh nhau, bất chấp hậu quả. Đặc biệt, một vấn đề đáng lo ngại là hiện tượng các “anh hùng đường cao tốc” tự lập phi đội bay và sẵn lòng hy sinh tính mạng.
Nguyên nhân của tình trạng này không chỉ đến từ ý thức của mỗi học sinh mà còn do đặc điểm tâm sinh lý của tuổi trẻ: năng động, ham vui, thích thể hiện bản thân. Tại sao bạn lại hy sinh mạng sống của mình chỉ để thể hiện với bạn bè? Tại sao bạn lại rủ nhau đi nhanh và vượt ẩu chỉ vì một lời đề nghị? Bạn ơi, đó không phải là cách thể hiện “bản ngã” đúng đắn của mỗi người. Bản ngã của chúng ta được thể hiện thông qua những cách khác: qua học vấn, qua tính cách thân thiện, hòa nhã, nhiệt tình, và ham học hỏi. Và bạn sẽ trở nên đẹp đẽ trong mắt mọi người.
Thực trạng giao thông ở Việt Nam nói chung, và của nhiều học sinh nói riêng, đang đánh thức một lời kêu gọi cấp thiết đòi hỏi bạn và tôi phải tham gia và hành động. “Một cây làm chẳng nên non” nhưng “Ba cây chụm lại nên hòn núi cao”. Chỉ cần bạn cảm thấy đau lòng trước tai nạn giao thông, chỉ cần bạn cảm nhận được trách nhiệm, bạn hoàn toàn có thể tham gia giảm thiểu tai nạn giao thông thông qua những hành động thiết thực. Đầu tiên, hãy nắm vững luật giao thông, tôn trọng và tuân thủ nghiêm túc luật giao thông. Bạn không chỉ là người thực hiện tốt mà hãy là một tuyên truyền viên xuất sắc, nhắc nhở cả gia đình, bạn bè nếu họ vi phạm, và làm gương cho những đứa trẻ nhỏ hơn. Ngoài ra, bạn có thể tham gia các hoạt động tình nguyện liên quan đến an toàn giao thông. Một giọt nước không làm nên biển cả nhưng hàng triệu giọt nước sẽ tạo thành một đại dương. Chỉ cần chúng ta hợp sức, tôi tin vào sự thay đổi tích cực của tình hình giao thông ở Việt Nam.
Tôi cũng đã từng dạo bước trên đường sau giờ học và trải qua khoảng thời gian khó khăn suốt hai tuần liền. Nhìn lại, tôi thấy mình may mắn vì vẫn có cơ hội để sửa sai và học hỏi. Nhưng có bao nhiêu người không có cơ hội để làm lại. Vậy nên, hãy luôn chấp hành nghiêm ngặt luật giao thông để không phải ân hận và hối tiếc sau này.
Tôi rất đồng tình với câu nói: “Hãy bắt đầu hành động từ ngay bây giờ, tương lai bắt đầu từ hiện tại”. Tương lai của giao thông phụ thuộc vào sức trẻ - những người sẽ là chủ nhân tương lai của đất nước. Hãy cùng nhau đóng góp để tạo ra một tương lai tươi sáng cho giao thông Việt Nam.
Đề bài số 2 của lớp 12 - Mẫu 2
Hiện nay, an toàn giao thông là một vấn đề lớn, thu hút sự quan tâm của toàn xã hội. Dọc theo mọi con đường, khẩu hiệu “An toàn giao thông là hạnh phúc của mỗi gia đình” không chỉ là lời nhắc nhở mà còn là cảnh báo. Hãy tuân thủ luật giao thông để bảo vệ chính bản thân và hạnh phúc của gia đình.
Mặc dù mỗi năm chúng ta thấy một sự tăng lên về số lượng vụ tai nạn giao thông, nhưng vẫn chưa giảm đi. Mỗi năm, có gần một nghìn vụ tai nạn giao thông xảy ra ở Việt Nam, đa số là do xe máy. Nguyên nhân chính của các vụ tai nạn là do thiếu ý thức của người tham gia giao thông: việc uống rượu lái xe, không đội mũ bảo hiểm, hoặc chở quá số lượng người quy định và lái xe không an toàn.
Một lý do, là do tình trạng đường xá kém chất lượng, gốc rễ của vấn đề là do sự thất trách nhiệm của các cơ quan xây dựng, việc nhận hối lộ, làm giảm chất lượng vật liệu. Mặt khác, chúng ta phải lên án những người chỉ vì lợi ích cá nhân mà bỏ qua tính mạng, sự an toàn của những người tham gia giao thông. Trên các con đường lớn, vẫn còn những kẻ rải đinh vào lòng đường để kiếm lợi bằng cách vá xe, thay lốp. Họ không nhận ra được nguy hiểm của hành động này, với tốc độ cao như vậy, khi gặp sự cố, nguy cơ tử vong rất lớn.
Theo thống kê, những người thiệt mạng do tai nạn giao thông chủ yếu là nam giới, là trụ cột của gia đình. Những người vợ đau lòng khi mất đi người chồng thân yêu, đứa con trẻ trong nước mắt vì không còn được ôm vào lòng người cha thương yêu, không còn ai dạy dỗ và bảo vệ trên cuộc đời. Họ mang lại sự đau lòng cho toàn xã hội.
Hàng năm, chính phủ đã bỏ ra hàng tỉ đồng để nâng cấp cơ sở hạ tầng giao thông, đường xá cầu cống để đảm bảo an toàn giao thông. Nhưng số tiền đó không được sử dụng hết, liệu nó đã đi đâu? Có phải số tiền đó đã rơi vào túi của những người tham gia gian lận, những người làm giàu trên nỗi khổ của người khác. Đó là những kẻ thiếu đạo đức, chỉ biết mưu lợi cá nhân mà quên đi sự an toàn chung của xã hội.
Một vấn đề đang thu hút sự chú ý và bị lên án rất nhiều đó là tình trạng đua xe của giới trẻ, đặc biệt là tầng lớp thanh niên – những người sẽ là những người lãnh đạo tương lai của đất nước. Đó là những thanh niên đua đòi với tư duy “con nhà giàu” cùng với sự ảnh hưởng của bạn bè, họ sẵn lòng hy sinh tính mạng vì sự vui vẻ. Nhìn thấy những chiếc xe đắt tiền phi như bay trên những con đường lớn, chúng ta không thể không cảm thấy tiếc nuối cho họ. Chỉ vì được chiều chuộng quá mức, thiếu sự giáo dục của gia đình mà họ phải trả giá bằng tính mạng. Tai nạn là điều không thể tránh khỏi, nhưng những hậu quả nhẹ có thể là vết thương, còn những hậu quả nặng có thể là cái chết. Nguyên nhân nằm ở nhận thức của thanh niên. Họ chưa có hiểu biết đúng đắn về hậu quả của hành động của mình. Những bậc phụ huynh khi gặp tai nạn của con mình, khi nhận ra thì đã quá muộn, tại sao họ cho con những chiếc xe sang trọng, phân khối lớn để chúng tham gia vào những cuộc đua không an toàn. Họ đã kiếm được nhiều tiền, nhưng khi mất đi đứa con, tiền bạc không thể giúp họ giảm bớt nỗi đau. Họ hối hận vì không bảo vệ con mình từ đầu.
Tất cả những nguyên nhân gây ra tai nạn đều bắt nguồn từ ý thức của người dân. Nếu họ biết trân trọng bản thân mình, biết tuân thủ luật lệ giao thông, thì không có những bi kịch và hậu quả đáng tiếc. Chuông cảnh báo luôn reo lên, nhắc nhở mọi người hãy tuân thủ luật giao thông, vì sự an toàn của bản thân và xã hội.
Thực tế đã chứng minh, trong những năm gần đây, vấn đề giao thông, đặc biệt ở các đô thị lớn trên toàn quốc, trở nên phức tạp hơn. Hạ tầng giao thông không đáp ứng kịp thời với sự phát triển của kinh tế - xã hội, dẫn đến tình trạng kẹt xe và nhiều vụ tai nạn nghiêm trọng xảy ra, số người chết và bị thương do tai nạn giao thông ngày càng gia tăng, làm mọi người đều rất lo ngại. Vì vậy, việc đảm bảo an toàn giao thông trở nên cấp bách. Mọi tầng lớp trong xã hội, đặc biệt là tuổi trẻ học đường, đều phải làm thế nào để giải quyết vấn đề này?
Văn hóa giao thông là biểu hiện của lối sống 'đẹp' giữa những người tham gia giao thông trong cộng đồng xã hội. Giao thông trở nên hỗn loạn khi không có cảnh sát giao thông, hoặc khi tín hiệu đèn không hoạt động do mất điện. Va chạm xảy ra mà không có lời xin lỗi, thay vào đó là lời lẽ thô tục, xô xát. Tình trạng lấn chiếm lề đường và thiếu ý thức vệ sinh công cộng vẫn diễn ra, đặc biệt là ở các đô thị lớn, các bến tàu, xe, nơi có đông người.
Không biết bao lần người ta nói về việc nhân viên xe buýt hành hung hành khách. Đó chỉ là hành vi bạo lực, không giáo dục, nhưng cũng không thể không kể đến việc các xe tải nặng 'đánh võng' trên xa lộ. Người mạnh mẽ cướp đường với người khuyết tật, thanh niên lịch lãm, cô gái xinh đẹp chỉ đứng yên nhìn từ xa, dù phía sau có xe cứu thương còi báo động, nhưng vẫn không nhường đường. Những hình ảnh này làm đau lòng những người yêu thiên nhiên và con người! Và, những vụ tai nạn giao thông do những cuộc đua không cần thiết đã khiến nhiều công dân vô tội mất đi.
Bài viết số 2 lớp 12 đề 1 - Mẫu 3
Trong những năm gần đây, chúng ta có thể nhận thấy tình hình trật tự an toàn giao thông ở nước ta ngày càng phức tạp, đặc biệt là trên lĩnh vực giao thông đường bộ. Tính chất tai nạn giao thông ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn. Vậy thế hệ trẻ, là những người sẽ định hình tương lai của đất nước, phải làm thế nào để giảm thiểu tai nạn giao thông?
Tai nạn giao thông và hậu quả của chúng đang là đề tài đau lòng và lo lắng của toàn xã hội. Đó là mất mát về sinh mạng, nguồn nhân lực, trí tuệ, gây tổn thương đến tinh thần cộng đồng, về tài sản, tiền bạc và cả nỗi đau về thể xác, tinh thần kéo dài. Điều này đặt ra một thách thức lớn cho toàn bộ xã hội, đặc biệt là các thế hệ trẻ cần nâng cao nhận thức và tinh thần trách nhiệm để cùng nhau kiềm chế, hạn chế những nguy cơ này.
Hiểu biết về an toàn giao thông đường bộ và số vụ tai nạn giao thông còn hạn chế, cũng như hiểu biết về quy định giao thông và các biện pháp lái xe an toàn. Môi trường giao thông không đảm bảo an toàn và hạ tầng giao thông còn kém phát triển. Những hành vi nguy hiểm của thanh niên như đua xe, lạng lách, thường là nguyên nhân gây ra nhiều vụ tai nạn giao thông.
Trong 10 năm qua, số vụ tai nạn giao thông đã tăng gấp 4 lần. Theo thống kê từ các trường y, trong năm 2001 có 4.100 trẻ em thiệt mạng do tai nạn giao thông, tức là trung bình mỗi ngày có 11 trẻ em tử vong. Tỷ lệ tử vong ở trẻ em nam gấp đôi so với trẻ em nữ. Trong khi đó, có 290.000 trẻ em bị thương do tai nạn giao thông trong cùng năm, tương đương với 794 trẻ bị thương mỗi ngày. Tai nạn giao thông là nguyên nhân hàng đầu dẫn đến tử vong ở trẻ em từ 15 tuổi trở lên.
Bà Isabelle Bardem, Trưởng phòng Phòng chống Tai nạn Thương tích Trẻ em của UNICEF nói 'Tai nạn giao thông có tác động nặng nề đối với trẻ em tại Việt Nam. Không chỉ có nhiều trẻ em trực tiếp bị tổn thương hoặc tử vong do tai nạn giao thông, mà còn có nhiều trẻ em khác bị ảnh hưởng gián tiếp bởi cha mẹ của họ bị tai nạn giao thông, khiến họ mất đi mạng sống hoặc trở nên tàn tật'. Đa số trẻ em từ 0-9 tuổi thiệt mạng là người đi bộ. Trong khi đó, hầu hết các trẻ em từ 10-14 tuổi thiệt mạng khi đang đi xe đạp, trong khi tất cả các trường hợp tử vong ở đối tượng từ 15-19 tuổi đều là người điều khiển xe máy.
Tại cấp quốc gia, việc tăng cường sự hiểu biết về luật giao thông và tăng cường tuân thủ luật pháp là điều cần thiết.
Thực hiện chương trình giáo dục phòng chống thương tích trong trường học để giúp học sinh nắm vững kỹ năng giao thông, từ đó tránh xa tai nạn khi đi bộ, đi xe đạp hay xe máy. Tổ chức các cuộc thi về an toàn giao thông đặc biệt dành cho thanh thiếu niên. Hỗ trợ cộng đồng thông qua việc truyền đạt thông tin phù hợp với điều kiện địa phương. Huấn luyện các nhà tuyên truyền để lan tỏa thông điệp về phòng chống tai nạn giao thông, bao gồm cả các tai nạn giao thông, đến từng gia đình. Hỗ trợ xã hội xây dựng các khu vui chơi an toàn cho trẻ em, giúp trẻ em có thể vui chơi một cách an toàn xa tuyến đường giao thông. Tổ chức các hội thảo cho lãnh đạo xã về việc thực thi pháp luật, bao gồm cả luật giao thông.
Để giảm thiểu tai nạn giao thông không phải là vấn đề đơn giản, mà đó là một vấn đề cấp bách đối với xã hội và quốc gia. Vì vậy, để giảm thiểu tai nạn giao thông, chính phủ cần áp dụng các biện pháp mạnh mẽ đối với những người không tuân thủ luật lệ, những người cố ý gây ra tai nạn cho người khác, nhất là những người lái xe vượt quá tốc độ và vi phạm luật giao thông. Đối với việc cải thiện giao thông trong trường học, cần sự hợp tác của toàn xã hội. Sự đồng lòng giữa gia đình, trường học và cộng đồng không chỉ được thể hiện bằng văn bản và cam kết, mà còn bằng hành động cụ thể.
Gia đình và trường học cần phải chịu trách nhiệm khi không thực hiện nhiệm vụ giáo dục trẻ em. Trường học nên đa dạng hoá các hoạt động ngoại khóa của học sinh, bao gồm cả các hoạt động tuyên truyền và phổ biến luật giao thông. Mỗi năm, nếu có điều kiện, các trường nên phối hợp với cơ quan chức năng để tổ chức học luật và thi sát hạch cấp giấy phép lái xe cho những học sinh đủ tuổi. Ý thức tuân thủ pháp luật giao thông nên được coi là một trong những tiêu chí cơ bản để đánh giá đạo đức của học sinh: xếp loại trung bình đối với học sinh vi phạm lần đầu và xếp loại yếu nếu vi phạm lần thứ hai trong cùng một năm học.
Mỗi học sinh cần phải tự nhìn nhận xem mình đã từng vi phạm lỗi giao thông hay gây ra tai nạn giao thông chưa. Chắc chắn rằng có, không ai là không từng vi phạm lỗi giao thông dù chỉ là những vi phạm nhỏ, nhưng qua mỗi lần đó, chúng ta cần phải rút kinh nghiệm để không tái phạm. Mỗi học sinh cần phải tự giác làm theo các nguyên tắc an toàn giao thông được trường học và xã hội truyền đạt. Chỉ khi đó, học sinh mới thực sự góp phần giảm thiểu tai nạn giao thông, một vấn đề mà xã hội và quốc gia đang nỗ lực khắc phục.
Bài viết số 2 lớp 12 đề 2
Dàn ý bài viết số 2 lớp 12 đề 2
I. Mở đầu:
- Giới thiệu vấn đề: Có thể bắt đầu bằng việc trích dẫn câu ca dao 'Nhiễu điều phủ lấy giá gương... nhau cùng' để thể hiện truyền thống nhân đạo, lòng tương thân tương ái của dân tộc ta từ xưa đến nay.
- Đặt vấn đề: Có nhiều biểu hiện của tình yêu thương giữa con người, trong đó có việc tạo điều kiện cho các em nhỏ không có nơi ở tìm được nơi che chở.
II. Nội dung chính:
- Mỗi người có khái niệm riêng về hạnh phúc:
+ Đối với một số người, hạnh phúc là sở hữu nhiều tài sản, như nhà cao cửa rộng, xe sang,...
+ Một số khác tin rằng, hạnh phúc là được thưởng thức những món ăn ngon và khám phá những địa điểm du lịch mới.
+ Với trẻ nhỏ, hạnh phúc là được ở bên cha mẹ, có một tổ ấm ấm cúng; là được người lớn yêu thương, bảo vệ...
+ Còn với những đứa trẻ không có nơi ở, không có điều kiện như người khác, hạnh phúc đơn giản là có một mái ấm => Một mái ấm tình thương đã ra đời.
- Ý nghĩa của mái ấm tình thương là gì?
+ Đó là hình thức tổ chức xã hội với mục đích chăm sóc và bảo vệ những đứa trẻ bị bỏ rơi, mang đến cho họ một môi trường gia đình, cùng nhận sự quan tâm và hỗ trợ trong việc học hành từ những người có lòng nhân ái.
+ Trên lãnh thổ Việt Nam, có nhiều mái ấm tình thương đã được thành lập: Làng trẻ SOS, Làng trẻ em Birla, Trung tâm chăm sóc người già và trẻ em khuyết tật ở xã Thụy An, huyện Ba Vì,...
- Tại mái ấm tình thương, các em nhỏ được:
+ Được chăm sóc, bảo vệ và tiếp tục học hành.
+ Sống trong tình thương của thầy cô, bạn bè và cộng đồng là một phần quan trọng trong cuộc sống.
+ Hỗ trợ để xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn, trở thành những công dân có ích cho xã hội.
- Khám phá lại vấn đề: Ngoài những giá trị nhân văn của mái ấm tình thương, có những kẻ lợi dụng danh tiếng đó để đạt lợi ích bản thân, làm những việc vi phạm đạo đức và pháp luật,... => Những cá nhân, tổ chức như vậy cần bị chỉ trích, phê phán.
- Bài học: Khi muốn đóng góp vào việc từ thiện, chúng ta cần phải chọn lựa những tổ chức có uy tín, hiểu rõ về đối tượng cần giúp đỡ để đảm bảo sự hỗ trợ đi đúng nơi, gửi niềm tin vào đúng địa chỉ.
III. Tóm lại:
- Khẳng định giá trị nhân văn cao đẹp của các mái ấm tình thương
- Phân tích quan điểm cá nhân.
Bài viết số 2 lớp 12 đề 2 - Mẫu 1
“Trẻ con giống như những búp non trên cành” thường là cách mô tả chúng ta hay dùng. Trẻ em là những mầm non của quốc gia, được chăm sóc, dưỡng dục trong tình thương của gia đình và sự hướng dẫn của giáo viên. Tuy nhiên, ở một góc đường nào đó, chúng ta thường bắt gặp những đứa trẻ lang thang, kiếm sống trong cảnh khó khăn giữa cái nắng oi ả của mùa hè hay những cơn mưa đầm dầm. Điều này đã thúc đẩy nhiều cá nhân, gia đình, và tổ chức thu nhận những đứa trẻ này, đưa chúng về các mái ấm để giúp đỡ, giáo dục, và giúp chúng học tập, rèn luyện, và phát triển mạnh mẽ, lành mạnh.
Vậy, tại sao lại có trẻ em lang thang trong thành phố? Có nhiều lý do, nhưng nguyên nhân chính là do hoàn cảnh gia đình không ổn định, cha mẹ ly hôn, mất mát, hoặc sống với người kế hoặc bố dượng, hoàn cảnh kinh tế khó khăn, và sự quản lý gia đình không đồng đều hoặc quá nghiêm ngặt; thêm vào đó, việc giáo dục của cha mẹ không luôn chính xác, thậm chí có những hành động bạo hành, khiến trẻ không có đạo đức và mong muốn rời bỏ gia đình. Bất mãn với tình hình, và thiếu sự quan tâm, giáo dục kịp thời, các em tìm cách rời bỏ nhà, đi lang thang trong niềm tin rằng đó là cách giải thoát. Do chưa có hiểu biết về cuộc sống, không thể tự mình kiếm sống, chúng chỉ biết cách ăn cắp, lừa đảo... Một cuộc khảo sát cho thấy 16% trẻ bị mồ côi không có chỗ ở, 75% còn lại do nghèo đói, và 9% bị bắt buộc hoặc sống trong môi trường gia đình không hòa thuận, con số này không hề nhỏ. Vì vậy, việc tập hợp trẻ em lang thang về các mái ấm để nuôi dưỡng và giáo dục là vô cùng cần thiết và quan trọng.
Những mái ấm tình thương là những tổ ấm ấm cúng đã mở rộng vòng tay chào đón các em. Ở Việt Nam, có nhiều mái ấm như: mái ấm Hồng Ân, mái ấm Huynh Đệ Nhân Nghĩa,... Nhờ những trái tim nhân ái mà đã ôm trọn những số phận không may, giúp các em thoát khỏi cảnh khốn khổ, tạo điều kiện cho các em học tập và sống một cuộc sống đẹp, đó chính là tinh thần nhân đạo. Bà Vũ Ngọc Oanh, phó chủ nhiệm chương trình chăm sóc trẻ em xa mẹ, đã nuôi dưỡng nhiều em nhỏ lang thang từ bé cho đến khi trưởng thành, lập gia đình và có cuộc sống mới hạnh phúc. Từ tờ báo “xa mẹ”, bà đã nuôi cho các em, từ việc bán báo, tiền lãi để chi phí sinh hoạt, dần dần hướng dẫn chúng vào nề nếp, tập thể. Về sau, bà lập Chương trình Chăm sóc giáo dục trẻ em Xa mẹ, giúp các em học tập, rèn luyện. Ông Nguyễn Quốc Thể, cựu tù nhân, cũng tạo ra lớp học nhỏ cho các em lang thang, vận động sách vở, bút viết cho các em.
Còn những người già đã dành hết tâm huyết cho các em, còn thanh niên? Xuất hiện nhiều nhóm thanh niên tình nguyện như nhóm “những ước mơ xanh” “tuổi trẻ xanh”, hay tổ chức như “tổ chức nhân đạo thế giới”. Họ tổ chức các hoạt động như dạy học, tổ chức trung thu, giáng sinh,... cho các em nhằm giảm bớt khó khăn. Cũng có các tổ chức lớn như Unesco, Liên Hợp Quốc cũng tham gia giúp đỡ trẻ em lang thang ở Việt Nam. Những hành động này là ý nghĩa và thiết thực. Chúng ta thấy rằng, bất kể già hay trẻ, giàu hay nghèo, ai cũng có thể giúp đỡ các em lang thang, các mảnh đời bất hạnh.
Xã hội không phải ai cũng tốt. Bên cạnh những người giúp đỡ, cũng có những người lợi dụng trẻ em lang thang để thu lợi. Có các dịch vụ “tuyển lao động nhí”, “chăm trẻ” đưa trẻ em vào tình trạng khó khăn hơn. Những hành vi này phải bị trừng phạt nghiêm khắc để xã hội không còn trẻ em lang thang.
Trẻ em lang thang là do sự thiếu trách nhiệm của cha mẹ. Người đáng trách nhất là những bậc cha mẹ vô tâm. Nếu đã sinh ra trẻ em, hãy chăm sóc họ, dù kinh tế khó khăn cũng phải có tình thương. Những người tham gia vào việc làm này phải có thái độ tích cực và chia sẻ hạnh phúc với các em.
Là một thanh niên hạnh phúc, hãy ngăn chặn các hành vi sai phạm và giúp các em lang thang trở lại cuộc sống tươi đẹp. Tham gia vào các hoạt động tình nguyện để hiểu rõ hơn về cuộc sống khó khăn của các em, chia sẻ với họ, và xóa bỏ những rào cản giữa chúng ta, vì chúng ta đều là con người.
Vấn đề trẻ lang thang là một vấn đề cực kỳ quan trọng đòi hỏi sự quan tâm đặc biệt từ mọi người, không chỉ riêng cá nhân mà cả cộng đồng và dân tộc phải đồng lòng để không còn hình bóng trẻ lang thang trên đường. Chúng ta cần chung tay góp sức để xóa bỏ nỗi đau, bất hạnh trên đất nước yêu thương của chúng ta.
Bằng trái tim của mình, chúng ta, những người trẻ của đất nước, phải đồng lòng góp sức xây dựng một đất nước văn minh, góp phần trong việc giáo dục trẻ em lang thang, giúp họ học tập, rèn luyện để đất nước phát triển, tình đoàn kết dân tộc vững mạnh, con người tin vào cuộc sống và hoàn thiện bản thân. Đó là bài học quý giá với mỗi người, sống không chỉ vì bản thân mà còn vì xã hội.
Vấn đề trẻ lang thang là một vấn đề đáng quan tâm và cần được chú trọng. Chúng ta cần hợp tác và chia sẻ trách nhiệm để giúp các em có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Bạn có thường gặp những đứa trẻ lang thang không cửa không nhà, ở đâu, bất kỳ lúc nào, trên những con đường nhỏ hay nẻo đường rộng lớn? Bạn cảm thấy may mắn nhưng cũng lo lắng vì họ. Bạn tự hỏi: Họ ra sao, sẽ đi về đâu?
Nhưng khi bạn trở về nhà, trong ngôi nhà ấm áp đó, bạn có thể quên đi, nhưng đôi khi những hình ảnh ấy quay lại trong tâm trí. Bạn biết mình may mắn và hạnh phúc, và bạn cảm thấy biết ơn vì điều đó. Bạn không phải là người lang thang, không phải lo lắng về những điều đó.
Tuy nhiên, không ít những người có lòng nhân từ không giống như chúng ta, không thể làm ngơ trước những khó khăn của người khác. Họ là những người đã cứu chuộc nhiều người, bao gồm cả chúng ta. Chỉ khi sống với lòng từ bi như thương yêu thân mến, chúng ta mới hiểu được mỗi người trong chúng ta, dù lớn lên trong hoàn cảnh nào, đều có thể trở thành một đứa trẻ lang thang. Khi ta cảm thấy cô đơn, buồn bã, không biết phải làm sao trong cuộc sống, ta mang theo nỗi niềm của đứa trẻ lưu lạc.
Tôi từng chứng kiến một vị sư trụ trì một ngôi chùa nhỏ nuôi dưỡng một số lượng lớn trẻ mồ côi. Sư thầy đó vừa là người mẹ, người cha, người thầy của tất cả các em. Và kì diệu thay, những em nhỏ đó lớn lên thành người có ích, thành công trong cuộc sống. Dưới mái nhà của sư thầy, họ đã tìm được ánh sáng của tình thương và sự tha thứ.
Dù ta vẫn thấy những em nhỏ bán báo ở phố, nhưng bây giờ lòng ta đã đầy biết ơn, biết ơn người cha của họ, người đã xây dựng mái ấm tình thương cho các em.
Nhớ lại những mái ấm đó, lòng tôi rộn ràng cảm xúc biết ơn. Vì những mái ấm ấy cũng cứu rỗi chúng ta. Nếu không có những tấm lòng nhân từ như vậy, cuộc sống này sẽ rất lạnh lẽo và đáng sợ.
Tôi mong ước mỗi gia đình đều là mái ấm thực sự cho mọi thành viên, luôn nâng niu con cái thay vì bỏ rơi họ. Điều đó có lẽ khó thành hiện thực, nhưng cuộc sống thực sự phức tạp và đầy bất ngờ.
Tôi có thể làm điều gì trong tình huống này? Bàn tay tôi nắm chặt tay một em nhỏ và dắt em qua đường. Trên xe buýt, tôi nhường chỗ cho một em bé và một người phụ nữ mang bầu. Người mẹ mỉm cười với tôi. Em bé nhỏ nháy mắt với tôi... Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được cho đi và nhận lại. Dù chỉ là những điều nhỏ bé nhưng lại có ý nghĩa lớn lao.
Tôi biết ơn những ngôi nhà ấm áp, những vòng tay yêu thương dù tôi đã may mắn có mái ấm của gia đình. Những ngôi nhà ấy đã bảo vệ cho tất cả chúng ta trên thế giới này, trong những thời điểm khó khăn này...
Bài viết số 2 lớp 12 đề 2 - Mẫu 3
“Trong đêm, một bàn chân bước, bé xíu lang thang trên đường, ánh mắt buồn mệt nhoài của em, em rất buồn vì em không biết đi về đâu,về đâu…”.
Đây chính là tình hình thực tế của xã hội ngày nay ở nước ta. Tình trạng trẻ em lang thang đang trở nên ngày càng nghiêm trọng và cần phải được giải quyết kịp thời. Mặc dù chính phủ nỗ lực hết mình, nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng để khắc phục vấn đề này vì thiếu điều kiện. Vì vậy, trong xã hội đã xuất hiện một lực lượng mới, là những cá nhân, gia đình và tổ chức có lòng từ bi, đầy tình yêu thương đã mở cửa lòng để chăm sóc, giáo dục, và giúp đỡ trẻ em lang thang, giúp họ có cơ hội học tập, rèn luyện và phát triển mạnh mẽ.
Điều đặc biệt về số phận của những đứa trẻ lang thang là, trong khi bạn bè cùng trang lứa của chúng được yêu thương và chăm sóc bởi gia đình, thì chúng phải đối mặt với cuộc sống khắc nghiệt, với những nguy hiểm và sự bất công trong xã hội. May mắn thay, có những người nhân hậu, có những tổ chức từ thiện đã cùng nhau tạo ra những nơi ấm áp, nơi chăm sóc và nuôi dưỡng những trái tim bất hạnh này, giúp chúng có cuộc sống hạnh phúc và một tương lai tươi sáng.
Ví dụ điển hình về những tổ chức nhân đạo tại Việt Nam là Làng trẻ em SOS, một ngôi nhà lớn cho những đứa trẻ lang thang. Bên cạnh đó, không ít những cá nhân nhân hậu, dù không có điều kiện về vật chất nhưng lại có trái tim nhân ái, như câu chuyện về SV Nguyễn Hòang Oanh - 'bà bụt sinh viên' đã tự nguyện chăm sóc 3 em mù lòa dù cô còn phải lo cho việc học của mình.
Nguyên nhân của sự gia tăng đáng lo ngại của trẻ em lang thang trong xã hội có thể do sự thiếu trách nhiệm của những người cha mẹ, họ bỏ rơi con cái giữa một xã hội đen tối. Ngoài ra, trẻ em mồ côi, không có nơi nương tựa, thường phải sống dựa vào những người lớn hơn họ, và nhiều khi bị lạc lối trong những thói xấu để kiếm sống.
Trong xã hội luôn tồn tại sự đối lập giữa những người tốt và những kẻ xấu. Trong khi có những người nhân hậu, những nhà từ thiện, thì cũng có những kẻ lừa đảo, lợi dụng trẻ em vô tội gọi là 'mẹ mìn'. Những kẻ này không ngần ngại bóc lột, lạm dụng, và thậm chí là tàn bạo với trẻ em để kiếm lợi.
Một lý do khác có thể là sự tàn ác của những kẻ xấu xa, những kẻ lợi dụng trẻ em, bóc lột sức lao động của chúng để đạt lợi ích cá nhân. Những đứa trẻ này thường đến từ các gia đình nghèo ở vùng sâu, bị những kẻ xấu xa lừa gạt và dắt vào cuộc sống đen tối ở thành phố.
Một thực trạng đáng buồn khác là khi phát hiện, nhiều vụ việc lại do chính cha mẹ ruột đẩy các em theo những kẻ chăn dắt để kiếm tiền. Ví dụ, trường hợp của em Hoa (khoảng 6 tuổi) trên báo Phụ nữ, quê ở Nghệ An, mẹ bệnh mất sớm từ khi em hai tuổi. Nhà có bốn chị em, thu nhập hàng ngày chỉ dựa vào hai công đất trồng sắn và công việc phụ hồ hàng ngày của ba. “Khoảng giữa năm 2008, bác Năm ở TP.HCM đến đưa nhà em ba triệu đồng, bảo ba cho con vào TP.HCM phụ bác Năm bán hàng. Bác sẽ cho ăn, học đến nơi đến chốn. Khi vào TP.HCM, bác Năm bắt con gọi bằng “mẹ”. Khi đi bán phải mặc đồng phục học sinh để người ta thấy tội nghiệp, mới bán được nhiều. Mỗi ngày làm việc, “mẹ” sẽ giữ giùm 10.000đ, cuối năm sẽ đưa con gửi về quê” – Hoa nói. Thật xấu hổ khi một người lớn khỏe mạnh lại sống bằng số tiền ít ỏi kiếm được của một đứa trẻ, mà không biết tự lao động để nuôi sống bản thân, chỉ biết bóc lột sức lao động của các em. Những kẻ có hành vi này cần phải bị xử phạt thật nghiêm minh, để làm gương cho bọn xấu còn lại.
Công việc của những nhà hảo tâm đối với các em lang thang thực sự là một điều tuyệt vời. Đó là một hành động cao cả mà xã hội đang rất cần có từ mỗi công dân. Là thanh niên sống trong xã hội, chúng ta phải có thái độ tích cực ngăn chặn những hành vi sai trái của bọn xấu, đồng thời cùng nhau góp sức giúp các em có một cuộc sống tươi đẹp. Vì trẻ em chính là tương lai của đất nước, là tương lai của chúng ta. “Trẻ em hôm nay, đất nước ngày mai”, hãy để trẻ được sống trong ấm no hạnh phúc, có thể thì tương lai do chúng xây dựng mới có thể tốt đẹp được.
Việc giúp đỡ người tàn tật, trẻ em cơ nhỡ cần sự chung tay của nhiều cá nhân, gia đình, tổ chức từ thiện và các cấp, các ngành và cả chính bản thân chúng ta nữa. Hãy cùng nhau vận động mọi người xây dựng những mái ấm, những gia đình đoàn kết, để xã hội không còn phải chứng kiến cảnh trẻ em lang thang nữa. Hãy để cuộc sống ngày một tốt đẹp hơn.
Trong cuộc sống, cùng với những người tốt, những nhà hảo tâm, luôn tồn tại những kẻ xấu, những kẻ lợi dụng trẻ em vô tội gọi là 'mẹ mìn'. Những kẻ này không ngần ngại bóc lột, lạm dụng và thậm chí là tàn bạo với trẻ em để kiếm lợi. Chúng ta cần phải đoàn kết, cùng nhau ngăn chặn những hành vi đáng lên án này.
Có lẽ khi đi trên những con phố sầm uất của đô thị, ta vẫn thấy những đứa trẻ mồ côi, cơ nhỡ, ăn mặc rách rưới phải đi ăn xin hoặc làm thuê trước tuổi. Nhìn những con người đó, lòng người không khỏi đau xót. Vì thế “có nhiều cá nhân, gia đình, tổ chức thu nhận trẻ em mồ côi cơ nhỡ, lang thang, kiếm sống trong các thành phố, thị trấn về những mái ấm tình thương để nuôi dưỡng, giúp đỡ các em học tập, rèn luyện, vươn lên sống lành mạnh, tốt đẹp”.
Hình ảnh những đứa trẻ mồ côi, không cha mẹ, không ai chăm sóc, ăn mặc rách rưới, lang thang từ đây sang đó, không có mái ấm để che chở, thật đau lòng. Hàng ngày, họ phải lao động để kiếm miếng cơm manh áo, phục vụ cho cuộc sống. Thật ra, những đứa trẻ này phải được đi học, sống trong tình thương yêu của gia đình, thầy cô và bạn bè, nhưng thực tế, cuộc sống của họ không có gì cả.
Đây chính là những đứa trẻ không may nhất trong xã hội, họ không có một tuổi thơ hạnh phúc. Điều này làm cho họ cảm thấy khinh bỉ cuộc sống của mình hơn, và khiến họ ngần ngại khi gặp người khác. Cuộc sống bất hạnh này khiến cho họ phải đối mặt với những khó khăn đến tột cùng, buộc họ phải làm mọi việc như ăn trộm, ăn cắp... Vì họ không được học hành, không biết điều gì là đúng, điều gì là sai, và không biết cách sống sao cho đúng đắn, làm cho những kẻ xấu dễ dàng lợi dụng. Điều này dẫn đến tình trạng xã hội có nhiều tệ nạn hơn.
Bên cạnh đó, có những cá nhân, gia đình, tổ chức đã nỗ lực giúp đỡ, nhận nuôi những đứa trẻ này, mang lại cho họ một cuộc sống tốt đẹp hơn, và dạy cho họ biết điều tốt đẹp trong cuộc sống, giúp cho tương lai của họ sáng sủa hơn và trở thành những người có ích cho xã hội. Đó là sự thể hiện của phẩm chất đạo đức cao quý của con người.
Ví dụ như sư thầy Đàm Thích Lan ở chùa Bồ Đề (Hà Nội) đã nhận nuôi năm mươi đứa trẻ bị bỏ rơi, không có nơi nương tựa. Sư thầy đã dạy cho các em biết chữ, văn hóa, và dạy cho họ những điều tốt đẹp theo giáo lý của Phật, cùng với đó, cho các em làm việc nhẹ nhàng trong chùa để học cách lao động.
Hoặc như mái ấm Diệu Giác ở thành phố Hồ Chí Minh, đã chăm sóc cho một trăm hai mươi đứa trẻ mồ côi, mang lại cho họ một cuộc sống đẹp đẽ, giúp các em hiểu biết nhiều hơn về cuộc sống và mong muốn cho các em một tương lai tốt đẹp như mong ước của mỗi đứa trẻ.
Ngoài ra, có nhiều cá nhân, gia đình chấp nhận nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi như con cái của mình, mong ước rằng họ sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Để cho họ được trải qua một tuổi thơ hạnh phúc như bao đứa trẻ khác.
Những hành động đẹp như thế khiến bao nhiêu người khâm phục và tôn trọng vì họ có lương tâm cao cả, biết giúp đỡ người khác. Nhưng là con người sống chung trên một đất nước, chúng ta nên mở lòng mình để chào đón những người khó khăn trong xã hội, từ đó tạo động lực cho họ sống tốt hơn. Người xưa có câu 'Nước trong, người thương nhau cùng'.
Như vậy, chúng ta thấy rằng dù cuộc sống có tốt đẹp đến đâu, trong xã hội vẫn tồn tại những đứa trẻ lang thang, cơ nhỡ, không có nơi nương tựa, trải qua một tuổi thơ đầy bóng tối, khiến họ dần mất niềm tin vào cuộc sống. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân của họ mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ xã hội. Nếu tình trạng này gia tăng, xã hội sẽ gặp phải nhiều tệ nạn không lường trước được hậu quả. Do đó, chúng ta cần phải lên tiếng và kêu gọi những trái tim nhân ái giúp đỡ những đứa trẻ có một tương lai tốt đẹp hơn, để xã hội ngày càng phát triển và xấu đẹp hơn, đẩy lùi những tệ nạn xã hội.
Khi nhận nuôi những đứa trẻ và cho họ sống trong một mái ấm có nơi che chở, họ sẽ hiểu được nhiều điều tốt đẹp hơn trong cuộc sống và bất giác yêu cuộc sống hơn. Họ sẽ cố gắng làm cho cuộc sống không chỉ của mình mà còn của những người xung quanh trở nên ý nghĩa hơn. Vì thế, trẻ em là mầm non của tương lai đất nước. Để đất nước phát triển, chúng ta cần mở rộng lòng từ bi giúp đỡ lẫn nhau, từ đó cuộc sống sẽ tràn đầy tiếng cười và ý nghĩa.
Bài viết số 2 lớp 12 đề 3
Tóm tắt nội dung bài viết số 2 lớp 12 đề 3
I. Mở đầu
Giới thiệu về vấn đề tiêu cực trong hệ thống giáo dục và hiện tượng bệnh về thành tích - một nguy cơ đe dọa xã hội đang lan rộng ngày càng.
II. Nội dung chính
1. Định nghĩa
- Phạm vi tiêu cực trong kỳ thi: là các hành vi gian lận trong quá trình tham gia kỳ thi (bao gồm việc mang các tài liệu không được phép hoặc thiết bị cấm vào phòng thi…).
- Thành tựu: là kết quả xuất sắc đạt được nhờ vào sự cố gắng, thường được công nhận hoặc khen ngợi, mang lại động lực cho con người để nỗ lực hơn nữa.
- Tình trạng bệnh về thành tích: làm việc mà không quan tâm đến hiện thực, không suy nghĩ về hậu quả dài hạn, chỉ tập trung vào vẻ ngoài, vào việc đạt được các mục tiêu một cách cứng nhắc.
2. Nhận xét và minh chứng
- Nguyên nhân gây ra tình trạng bệnh về thành tích:
- Ước muốn đạt được kết quả mà không cần phải dốc lòng học tập, làm việc.
- Tật xấu “muốn thành công mà không muốn nỗ lực” dẫn đến việc tìm kiếm những con đường ngắn hạn để đạt được thành tích ngay lập tức.
- Sự thiếu sót trong việc quản lý của các nhà lãnh đạo, chỉ quan tâm đến các văn bản, báo cáo mà không chú trọng đến thực tế.
- Tác động của tình trạng bệnh về thành tích:
- Gây ra sự mâu thuẫn giữa hình thức và bản chất, không coi trọng vấn đề cốt lõi mà tập trung vào “bề nổi”.
- Là nguồn gốc của những sai lầm, hành vi gian lận trong quá trình kiểm tra, đánh giá, tạo cơ hội cho tham nhũng, quan liêu.
- Đặc biệt gây hại đến sự phát triển bền vững của hệ thống giáo dục trong một quốc gia.
- Giải pháp khắc phục:
- Cần chú ý đến hậu quả kéo dài, tránh “thắng ở hiện tại, thua ở tương lai”.
- Các nhà lãnh đạo cần phải thực tế, cẩn trọng hơn trong quản lý và điều chỉnh phương pháp quản lý.
- Học sinh cần tự ràng buộc bản thân, từ chối tiêu cực trong quá trình thi cử.
3. Mối quan hệ với bản thân
- Tránh xa khỏi tình trạng bệnh thành tích trong giáo dục.
- Học sinh cần phải thực sự trung thực trong quá trình thi cử.
III. Tổng kết
Khẳng định sự quan trọng của việc khắc phục tình trạng tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích trong hệ thống giáo dục. Điều này là trách nhiệm của cả xã hội.
Bài viết số 2 lớp 12 đề 3 - Mẫu 1
Trong thực tế, ai cũng mong muốn được khen ngợi, được công nhận về thành tựu của mình. Một số người cố gắng với hi vọng thay đổi bản thân để đạt được điều này. Tuy nhiên, đáng tiếc là có những người muốn đạt được mục tiêu một cách nhanh chóng mà không muốn bỏ công sức vào quá trình phát triển bản thân, chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài để được người khác ngưỡng mộ. Điều này dần trở thành một vấn đề phổ biến trong xã hội hiện nay: tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích trong giáo dục.
Thành tích thực sự là kết quả của sự nỗ lực và cống hiến. Nó là biểu hiện của sự nỗ lực và là nguồn động viên cho người khác. Thành tích của một người cũng là động lực cho người khác phấn đấu hơn. Tuy nhiên, khi từ 'thành tích' kết hợp với 'bệnh', tức là bệnh thành tích, thì ý nghĩa đã thay đổi. 'Bệnh thành tích' chỉ đơn giản là vẻ ngoài được trang trí, không phản ánh đúng bản chất bên trong. Đó là một sự không phù hợp giữa hình thức và bản chất: hình thức rất lòe loẹt và lấp lánh, nhưng bên trong lại là hư cấu và không chân thực.
Vấn đề của bệnh thành tích đã tồn tại từ lâu trong xã hội và ảnh hưởng đến nhiều lĩnh vực. Trong giáo dục, bệnh thành tích thường được gọi là bệnh hình thức. Có những trường học tập trung chỉ vào việc tạo ra những học sinh giỏi mà không quan tâm đến sự phát triển toàn diện của họ. Trong các tổ chức, bệnh thành tích thể hiện qua việc ưu tiên vẻ ngoài và con số, mà không đánh giá chất lượng và hiệu suất thực sự.
Bệnh thành tích không chỉ là vấn đề của cá nhân mà còn là vấn đề của toàn xã hội. Để giải quyết vấn đề này, chúng ta cần thay đổi cách tiếp cận đối với thành tích, từ việc đánh giá đến việc định hình nó. Chúng ta cần tạo ra một môi trường giáo dục và làm việc lành mạnh và tích cực, nơi mà giá trị thực sự được coi trọng hơn là vẻ bề ngoài.
Hiển nhiên, kết quả đa dạng, phản ánh sự thực về chất lượng giáo dục đã lâu bị che giấu, làm mất đi tính minh bạch. Căn bệnh thành tích sẽ mang lại hậu quả vô cùng nguy hiểm. Đầu tiên, nó khiến mỗi cá nhân, tổ chức không nhận biết rõ về khả năng thực của mình, tự mãn với thành tích, không có động lực phát triển. Do đó, căn bệnh này tiếp tục phát triển, lan rộng. Dần dần, nó sẽ xâm nhập vào tư duy, lối sống và phong cách làm việc của xã hội, làm suy giảm chất lượng thực tế, chỉ còn lại bề ngoài hào nhoáng, đẹp mắt. Nó thực chẳng khác gì một quả bí đỏ thối bên trong. Dân gian thường nói gỗ tốt hơn sơn vì sơn có thể bong tróc nhưng gỗ không thể mục, gỗ mục sẽ làm sụp đổ cả một hệ thống quan trọng. Nhưng căn bệnh thành tích đã làm đảo lộn nguyên tắc đạo đức đó và mỗi hệ thống xã hội đều đang đối diện với nguy cơ suy thoái, đổ vỡ vì chất gỗ bên trong đang bị mối mọt ăn sâu.
Căn bệnh thành tích gây tổn thương cho mọi lĩnh vực, ngành nghề. Và hậu quả dễ nhìn thấy nhất, tai hại nhất thể hiện trong ngành giáo dục. Có những trường học, vì thành tích mà thúc đẩy học sinh lên lớp mà không quan tâm đến kết quả thực tế. Hậu quả là hàng trăm học sinh ngồi nhầm lớp, nhầm trường. Có những em đã học lớp 7 mà vẫn chưa đọc hiểu bài viết! Cũng vì thành tích mà các giáo viên 'điểm tặng' cho học sinh giỏi ở những môn không cần thi học sinh giỏi, giúp các em tập trung ôn thi. Và hàng trăm học sinh rơi vào tình trạng đạt giải học sinh giỏi quốc gia nhưng trượt tốt nghiệp, trượt đại học... Hậu quả trực tiếp là học sinh phải gánh chịu. Nhưng hậu quả lâu dài là tương lai của đất nước phải chấp nhận sự suy thoái đạo đức, tài năng của nhiều thế hệ.
Căn bệnh thành tích xuất phát từ một thói xấu của con người: thói ghen tức, “con gà tức nhau tiếng gáy”. Khi thấy người khác được khen ngợi, mọi người cũng mong muốn được như vậy. Thay vì tập trung nâng cao chất lượng, họ lại dành sức cho việc đánh bóng hình thức để được tuyên dương. Tuy nhiên, bệnh cũng một phần là do lãnh đạo cấp cao không sâu sát trong quản lý tổ chức, chỉ quan tâm đến hình thức và chỉ tiêu, kế hoạch mà không theo dõi thực tế. Do đó, tổ chức và cá nhân chỉ quan tâm đến việc báo cáo sạch sẽ, đẹp mắt của mình. Họ cố gắng để đạt được mục tiêu kế hoạch 100%.
Rõ ràng, mọi người đều chịu trách nhiệm về sự xuất hiện của căn bệnh này. Nhận thức được hậu quả của căn bệnh thành tích, xã hội cần phải tập trung vào việc loại bỏ nó. Các nhà lãnh đạo cần phải kiểm tra, giám sát chặt chẽ hoạt động của các tổ chức và cá nhân, đồng thời điều chỉnh hệ thống và cơ chế quản lý. Các tổ chức đoàn thể cần phải xóa bỏ căn bệnh hình thức để tập trung vào chất lượng thực sự. Chỉ khi làm được điều này, xã hội của chúng ta mới thực sự trong sáng và phát triển.
Vì vậy, cuộc vận động: “Nói không với tiêu cực trong thi cử và căn bệnh thành tích trong giáo dục” là rất cần thiết đối với xã hội hiện nay. Mỗi công dân cần nhận biết về tác hại lớn của “bệnh thành tích” trong giáo dục để tránh xa nó.
Bài viết thứ hai trong đề số ba lớp mười hai - Mẫu 2
Trong đời sống này, ai cũng muốn có được thành tích tốt, được ngợi khen, nhưng mỗi người cần nhận thức rõ ràng về ý nghĩa thực sự của thành tích. Ngày nay, nhiều người chỉ cần có được thành tích là mặc kệ mọi thứ, theo đuổi thành tích ảo, bằng những điều không thực sự. Có lẽ vì lý do đó mà căn bệnh thành tích ngày càng lan rộng và gây ra những hậu quả không nhỏ đối với sự phát triển xã hội.
“Bệnh thành tích” là sự mong muốn của con người luôn có được một thành tích tốt đẹp, bất kể có phải là thành tích thật hay không. Vì điều đó, họ sẵn lòng làm mọi cách, kể cả việc gian lận, làm điều không đúng. Điều này đã ăn sâu vào tâm trí của họ như một căn bệnh.
Khi xã hội phát triển, việc công nhận thành tích là điều rất quan trọng. Nhưng đáng tiếc khi xã hội càng phát triển, việc đạt được thành tích tốt đẹp trở thành một căn bệnh, một mối đe dọa trong xã hội.
Một biểu hiện rõ ràng nhất của căn bệnh này là trong lĩnh vực giáo dục. Các giáo viên muốn có thành tích cao cho trường, cha mẹ muốn con mình có thành tích tốt. Khi còn làm Bộ trưởng Bộ Giáo dục, ông Nguyễn Thiện Nhân đã từng nói: “Các giáo viên, các trường muốn có thành tích cao qua kết quả thi cử và hàng triệu phụ huynh, gia đình học sinh chính là đồng tác giả của căn bệnh thành tích”.
Cha mẹ muốn con em họ có điểm cao nên sẵn lòng chi tiền bồi dưỡng các thầy cô. Thầy cô, vì muốn học trò có điểm cao để nâng cao thành tích của trường, thậm chí mua chuộc giám thị. Chúng ta biết rằng kết quả thi cử của học sinh sẽ là một trong những tiêu chí đánh giá chất lượng giảng dạy của giáo viên và nhà trường. Vì vậy, khi học sinh đạt kết quả cao, thầy cô sẽ được khen thưởng, tăng lương... Và phụ huynh cũng sẽ có một bảng điểm đẹp cho con em mình. Mọi người đều hưởng lợi. Bên cạnh những phụ huynh muốn con mình thành công bằng nỗ lực riêng, vẫn có những người tìm mọi cách để con có bảng điểm đẹp, với hy vọng tương lai tươi sáng cho con. Điều này chính là sự thương con sâu nặng của cha mẹ. Ai cũng muốn con mình có một tương lai tốt đẹp hơn. Trong mỗi kỳ thi, chúng ta thường nghe những cuộc trò chuyện như 'Đã lo chỗ nào chưa?', 'Đã hỏi thầy/cô này chưa?'... Tình yêu thương của cha mẹ đã trở thành công cụ cho căn bệnh thành tích lây lan rộng hơn.
Hàng ngày, trên phương tiện truyền thông, chúng ta đều đọc được các bản tin về học sinh ngồi nhầm lớp, học sinh lớp 6 vẫn chưa thuộc hết bảng cửu chương, chưa đọc thành thạo... nhưng vẫn được lên lớp đều đều. Chúng ta thực sự đau lòng khi sau mỗi kỳ thi đại học, cao đẳng, lại xuất hiện những bài thi được chép kín trên giấy nhưng không đúng với đề bài. Sau mỗi ngày thi, sân trường được phủ kín bởi những tờ phao trắng xóa. Đó là hình ảnh thực sự đau lòng.
Căn bệnh thành tích trong giáo dục đã trở thành một căn bệnh khó chữa. Nó không chỉ tồn tại trong ngành giáo dục mà còn lan rộng sang các lĩnh vực khác của xã hội. Căn bệnh này không giới hạn ở một cá nhân cụ thể hay một lĩnh vực riêng lẻ nào. Chúng ta còn nhớ trước đây, số lượng hộ nghèo ở nước ta chỉ khoảng 1700. Sau khi có các chương trình hỗ trợ của Chính phủ, rất nhiều địa phương đã đăng ký thoát nghèo. Nhưng khi báo chí phanh phui, vẫn có hàng trăm hộ trong tình trạng thiếu thốn, mặc dù đã được xác định là thoát nghèo. Đó cũng là một dạng của căn bệnh thành tích.
Cấp trên thích nghe về thành tích, dẫn đến việc cấp dưới tạo ra các thành tích không thực sự. Từ nhỏ đến lớn, từ ít đến nhiều, căn bệnh thành tích ngày càng lan rộng. Câu chuyện về các công trình, dự án trên giấy, giải quyết vấn đề việc làm, giảm nghèo... với những báo cáo không thực tế là điều rất phổ biến.
Căn bệnh thành tích gây ra những hậu quả nghiêm trọng đối với xã hội. Nó làm mất đi sự trung thực, niềm tin và sự phát triển của xã hội. Một xã hội muốn phát triển cần có nhân tài, và nhân tài cần có năng lực thực sự. Trong cuộc sống hiện đại, nếu bạn không có năng lực thực sự, bạn sẽ không thể tiến xa. Căn bệnh này khiến con người chỉ coi trọng hình thức mà không có chất lượng. Một nhóm mắc căn bệnh này sẽ tạo ra những sản phẩm không có giá trị. Nó cũng khiến con người dễ bị mơ hồ, lừa dối. Dần dần, họ sẽ mất đi tính nhân cách, đánh mất đi những giá trị đạo đức của bản thân.
Câu 'Tốt gỗ hơn tốt nước sơn' từ người xưa đã thể hiện rằng chúng ta cần đánh giá giá trị của một vấn đề dựa trên chất lượng, không chỉ dựa vào bề ngoại và số lượng. Căn bệnh thành tích ngày nay đã lẫn lộn mọi giá trị tốt đẹp đó, làm đảo lộn truyền thống văn hóa. Nó khiến cá nhân tự mãn, cho rằng mình giỏi giang nhưng thực ra không phải. Và ảo tưởng thường không thể tồn tại lâu dài.
Vì vậy, chúng ta cần có biện pháp ngăn chặn và đẩy lùi căn bệnh này. Các cơ quan chức năng cần có cuộc thanh tra để phát hiện và ngăn chặn thành tích ảo. Nếu vi phạm, cần xử lý đích đáng. Ngoài ra, cần tăng cường tuyên truyền, giáo dục để nâng cao nhận thức, đẩy lùi căn bệnh này. Mặc dù lây lan nhưng việc bị lây phụ thuộc vào bản thân mỗi người. Chúng ta cần tự trọng và giữ nhân cách.
Đất nước đang phát triển, mỗi người cần tự khẳng định giá trị của bản thân để giành lấy một chỗ đứng. Nhưng không nên bất chấp để có thành tích. Chúng ta cần đi lên bằng khả năng của bản thân, tự trọng và giữ nhân cách.
Bài viết số 2 lớp 12 đề 3 - Mẫu 3
Thành tích là kết quả của nỗ lực con người, không chỉ là lợi ích cá nhân mà còn là lợi ích chung, lợi ích của xã hội, của đất nước.
Theo định nghĩa đó, nỗ lực đạt thành tích của một cá nhân hay một tập thể là một phẩm chất đạo đức tốt, đáng biểu dương và nhân rộng. Hãy tưởng tượng một xã hội mà trong đó mọi thành viên đều nỗ lực để đạt những thành tích cao hơn trên các lĩnh vực hoạt động: thể thao, văn hóa, nghệ thuật, giáo dục, sản xuất, thương mại, công nghệ... sẽ đem lại lợi ích cho cá nhân và cho cả cộng đồng. Xã hội đó chắc chắn tiến bộ, nền kinh tế nước đó chắc chắn phát triển, nhân dân nước đó chắc chắn giàu có, quốc gia đó chắc chắn cường thịnh.
Nhưng đến khi nào thì những nỗ lực đạt thành tích, một phẩm chất tốt cần thiết của mỗi thành viên trong xã hội, lại trở thành một bệnh, mà ngày chúng ta gọi tên nó là bệnh thành tích? Suy cho cùng, nếu diễn dịch bằng thuật ngữ thông thường, sự khác nhau căn bản giữa thành tích và bệnh thành tích chỉ là sự khác nhau giữa hàng thật và hàng giả, hàng nhái. Và yếu tố then chốt làm nên sự khác biệt đó chính là sự có mặt hay không của lòng trung thực.
Điều lo ngại chung hiện nay là căn bệnh thành tích đang lan tràn trong ngành giáo dục của nước ta. Không phải chỉ lây nhiễm cho một bộ phận những người công tác trong ngành mà còn cho nhiều gia đình trong xã hội. Tiêu cực trong thi cử cũng gắn liền với bệnh thành tích trong giáo dục. Hành vi này xuất phát từ chính lòng ham muốn đạt được thành tích mà không phải cố gắng học tập, làm việc.
Tuy nhiên, muốn khắc phục căn bệnh nguy hiểm này, có nhiều vấn đề được phân tích thêm và làm sáng tỏ. Tại sao các trường và các thầy cô ham muốn kết quả thi cao? Phải chăng vì kết quả cao đó - dù là kết quả không phản ánh đúng thực chất - là tiêu chí được Sở hay Bộ sử dụng để đánh giá thành tích điều hành và giảng dạy của Ban giám hiệu, các thầy cô? Phải chăng với thành tích được đánh giá cao theo cách đó, chắc chắn ban giám hiệu và thầy cô sẽ có lợi là nâng lương, khen thưởng và tiếp tục 'sự nghiệp' nhân lên căn bệnh thành tích? Và nếu tất cả các trường trên cả nước đều có những kết quả xuất sắc tương tự, phải chăng Bộ Giáo dục và đào tạo sẽ được đánh giá là có thành tích tốt trong công tác điều hành giáo dục trên cả nước?
Tại sao các phụ huynh muốn con em có điểm cao hơn thực chất. Ở đây cũng cần có hai cách nhìn: thực chất và tác dụng. Xét về thực chất, không có phụ huynh học sinh nào muốn con em mình là học 'giả'. Họ là những người đã bỏ ra tiền thật, công sức thật, thời gian thật và hy vọng thật về một tương lai tốt đẹp thật của con em mình. Không có lý do gì họ lại mong muốn nhận được một môn hàng giả. Tuy nhiên, đứng trên điểm thực dụng, họ sẵn sàng làm mọi cách, kể cả những cách tệ hại nhất chúng ta đã được biết để con em họ qua được các kỳ thi, có một tấm bằng. Như vậy, suy cho cùng, phụ huynh học sinh và học sinh chính là nạn nhân của bệnh thành tích hơn là 'đồng tác giả'. Khi sự lây nhiễm của bệnh thành tích đã thành phổ biến, làm gì có ai được miễn dịch? Cuối cùng, không có ai khác là xã hội phải gánh chịu rủi ro. Một sự lãng phí nghiêm trọng về thời gian và tiền bạc, hậu quả của bệnh thành tích. Khi nguồn nhân lực thiết yếu cho sự phát triển kinh tế bị méo mó nghiêm trọng cả về số lượng lẫn chất lượng. Các doanh nghiệp đành phải chấp nhận 'hàng giả' lẫn lộn với 'hàng thật' và phải thêm ngân sách để đào tạo và đào tạo lại sau khi tuyển dụng, bệnh thành tích là hậu quả của chủ nghĩa hình thức và chính nó là mẹ đẻ của bệnh sao chép, học thuộc lòng. Với bệnh thành tích, các phương pháp đánh giá, kiểm tra kết quả học tập trở nên dày đặc, nặng nề, phức tạp nhưng mang tính chất rập khuôn, không có chỗ dành cho sự sáng tạo của người. Hơn nữa, hàng rào thì có quá nhiều và tập trung càng làm nặng thêm tinh thần học tủ, học rập khuôn, sao chép của học sinh.
Chúng ta đều nhận thức rõ ràng, một xã hội muốn phát triển tiến bộ phải có nhiều nhân tài, mà nhân tài phải là người thực học, được tiếp thu những kiến thức và các phẩm chất đạo đức tinh hoa của nhân loại và của dân tộc thông qua hệ thống giáo dục của cộng đồng. Giáo dục chính là xuất phát điểm, là nơi sản sinh ra nguồn năng lực cho sự cường thịnh của một nước, một cộng đồng dân tộc. Một nền giáo dục tốt và thành thục sẽ tạo nên những con người đạt những thành tích tốt và trung thực. Những thành tích tốt và trung thực sẽ tạo nên những bước tiến mạnh mẽ cho cộng đồng dân tộc trên con đường phát triển.
Đất nước chúng ta đang tiến bước trên con đường đổi mới, mở cửa, hội nhập và tranh đua với thế giới để giành lấy một vị trí xứng đáng trên hành tinh. Đất nước này có cường thịnh hay không tùy thuộc vào việc nền giáo dục của chúng ta có đổi mới để có thể sản sinh ra những nhân tài thực học hay không. Trên tiến trình đổi mới giáo dục bệnh thành tích phải được xóa bỏ. Đó không phải là một việc quá khó, nhưng chắc chắn cũng không dễ dàng.
....