Tổng hợp hơn 30 bài văn nghị luận Phân tích, đánh giá Chữ người tử tù hay nhất với dàn ý chi tiết giúp học sinh có thêm tài liệu tham khảo để viết văn hay hơn.
Top 30 Phân tích, đánh giá Chữ người tử tù (siêu hay)
Phân tích, đánh giá Chữ người tử tù - mẫu 1
Nguyễn Tuân là một tác giả có tài năng về truyện ngắn, được biết đến là nhà văn 'duy mĩ' với sự ưa chuộng cái đẹp. Trong tác phẩm 'Chữ người tử tù', ông tái hiện một thời xa xưa với những giá trị tinh thần cao đẹp qua những nhân vật như Huấn Cao và viên quản ngục.
Huấn Cao là một nhân vật có tài viết chữ xuất sắc, biểu hiện sự gan dạ và tinh thần hiên ngang trong cuộc gặp gỡ với viên quản ngục. Sự đối đầu giữa họ tạo ra kịch tính cho câu chuyện, làm nổi bật nét tài hoa và tư tưởng cao đẹp.
Huấn Cao được miêu tả là một người anh hùng không khuất phục trước áp đặt của uy quyền, thể hiện lòng kiêng nể và tài năng vượt trội qua việc từ chối viết chữ theo yêu cầu của quan coi ngục.
Trong hoàn cảnh chưa từng thấy, ông Huấn quyết định viết chữ, điều này đã được Nguyễn Tuân nhận xét và miêu tả với sự khâm phục về tài năng văn chương của ông.
Tác phẩm 'Chữ người tử tù' của Nguyễn Tuân đã thể hiện ba thái độ của con người đối với cái đẹp: hủy diệt, yêu mến và cao thượng. Qua đó, tác giả đã khắc họa rất sinh động những góc khuất của xã hội.
Sự cao thượng và rộng lượng của Huấn Cao, một nhà văn tài ba, được thể hiện qua tác phẩm và để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Những nhân vật như ông là động lực cho xã hội tiến bộ.
Tính cách và sự đối xử của Huấn Cao trong tác phẩm là minh chứng rõ ràng cho sự cao quý của nhân phẩm và tài năng. Sự hiểu biết và tôn trọng văn chương là điều mà mỗi người đều cần học hỏi.
Tác phẩm của tác giả thể hiện sâu sắc về mối liên kết giữa nghệ thuật và phẩm chất con người. Đạo đức là yếu tố không thể thiếu trong cái đẹp, và đẹp luôn tồn tại ngay cả trong môi trường u ám.
Nguyễn Tuân đã sử dụng bút pháp đặc sắc để khắc họa con người và cảnh vật trong tác phẩm 'Chữ người tử tù', minh họa cho tài năng và sự tôn trọng đối với cái đẹp.
Dàn ý Phân tích, đánh giá Chữ người tử tù
1. Giới thiệu:
- Tác giả Nguyễn Tuân (1910 - 1987) nổi tiếng với việc khám phá và thể hiện cái đẹp trong văn học. Phong cách sáng tạo của ông được đánh giá cao.
- Tập truyện 'Vang bóng một thời' chứa 'Chữ người tử tù', tác phẩm được đánh giá cao về tính toàn diện và mĩ miều.
- Mục tiêu của việc phân tích là làm sáng tỏ các yếu tố nghệ thuật và triết học trong tác phẩm.
+ Đây là một trong những tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Nguyễn Tuân, thể hiện lòng yêu nước và khẳng định cái tài, cái tâm, cái đẹp và cái thiện không thể tách rời nhau.
thể tách rời nhau.
2. Nội dung:
a. Tóm tắt chính:
- Huấn Cao, một tài hoa viết chữ, bị kết án tử hình vì chống lại triều đình.
- Tại nhà giam, Huấn Cao gặp viên quản ngục mê tài viết của ông và muốn xin chữ để treo trong nhà.
- Mặc dù được biệt đãi, Huấn Cao vẫn dửng dưng. Sau khi hiểu tấm lòng của viên quản ngục, ông quyết định cho chữ và khuyên người về quê để giữ 'thiên lương cho lành vững'.
b. Phân tích và đánh giá về chủ đề của truyện:
- Chủ đề: Quan điểm về vẻ đẹp và đạo lý của nhà văn Nguyễn Tuân: Vẻ đẹp
không thể hoà quyện với cái xấu, cái ác.- Chủ đề được thể hiện rõ qua cuộc
gặp gỡ không may giữa Huấn Cao và người quản ngục.c. Phân tích và đánh giá những nét đặc sắc về nghệ thuật của tác phẩm:
- Tình huống trong truyện độc đáo.
- Nghệ thuật mô tả nhân vật ấn tượng.
- Sử dụng thành công thủ thuật đối lập, tương phản.
Nguyễn Tuân (1910 – 1987) có nguồn gốc từ gia đình theo đạo Nho, quê ông ở làng Mọc, nay là phường Nhân Chính, quận Thanh Xuân, Hà Nội. Nguyễn Tuân là một nhà văn vĩ đại, đóng góp quan trọng cho văn học Việt Nam hiện đại. Ông tìm kiếm vẻ đẹp trong cuộc sống và thổi hồn vào tác phẩm của mình, mang đến những ý nghĩa mới và nhân văn. Các tác phẩm nổi tiếng của ông bao gồm: Một chuyến đi (1938), Vang bóng một thời (1940), Sông Đà (1960),… Trong truyện ngắn Chữ người tử tù, Huấn Cao là một nhân vật tài hoa, kiên cường và cao quý.
Thành công của một tác phẩm truyện ngắn phụ thuộc vào tình huống độc đáo, tạo ra cao trào sâu sắc. Chữ người tử tù là một ví dụ, khi Nguyễn Tuân đưa nhân vật vào cuộc gặp gỡ giữa tài năng và quyền lực. Cuộc đối đầu này đầy kịch tính và cuối cùng, cái đẹp và cao quý đã chiến thắng sự tàn bạo của xã hội.
Chữ người tử tù thành công trong việc xây dựng nhân vật tích cực, không bị bẩn thỉu bởi hoàn cảnh xã hội. Huấn Cao là biểu tượng của sự cao quý và trong sạch. Nguyễn Tuân có thể đã lấy cảm hứng từ Cao Bá Quát khi tạo ra Huấn Cao. Huấn Cao là một người được tôn trọng, mang trách nhiệm giáo dục.
Nguyễn Tuân mô tả vẻ đẹp của Huấn Cao thông qua nhiều góc nhìn khác nhau. Huấn Cao được miêu tả như một người nghệ sĩ tài hoa và anh hùng. Tài năng của ông được phản ánh qua việc mở cửa và thoát khỏi ngục. Sự can đảm và tài năng của Huấn Cao là không thể phủ nhận.
Huấn Cao, với tinh thần anh hùng kiêng nhịn, đối mặt với án tử một cách dũng cảm, vẫn giữ vững nhân cách cao quý, không khuất phục trước sức mạnh bạo tàn. Trước sự chế nhạo của lính gác, Huấn Cao im lặng, mạnh mẽ, thể hiện sự can đảm và kiên định của một người tử tù.
Ngoài Huấn Cao, Nguyễn Tuân còn tạo ra nhân vật viên quản ngục, một người yêu vẻ đẹp và tinh thần nghệ sĩ. Viên quản ngục là một tín đồ của sự trong sạch và tinh tế, sống giữa thế giới hỗn loạn mà vẫn giữ cho bản thân mình không bị ô nhiễm.
Một đêm tại trại giam, một cảnh tượng lạ chưa từng thấy đã diễn ra. Trong không gian u tối, một người tù vẫn dành thời gian viết chữ trên tấm lụa trắng, ghi lại vẻ đẹp và tinh thần phi thường giữa cảnh tù đày.
Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, thể hiện sự tồn tại vĩnh cửu của vẻ đẹp và lòng yêu nước của tác giả.
Phân tích và đánh giá về tác phẩm Chữ người tử tù.
Trước Cách mạng tháng Tám, Nguyễn Tuân là một nhà văn đặc biệt yêu thích cái đẹp và tôn vinh nó. Ông đã miêu tả và tạo dựng những nhân vật xuất sắc, thể hiện sự cao quý và kiên định trong lòng người.
Nguyễn Tuân đã thể hiện cái đẹp ở cả bên ngoài và bên trong của nhân vật trong tác phẩm của mình. Truyện ngắn 'Chữ người tử tù' là một ví dụ xuất sắc, thể hiện tài nghệ và tư tưởng của Nguyễn Tuân một cách rõ ràng.
Trong truyện 'Chữ người tử tù', Huấn Cao là một nho sĩ tài năng từng 'vang bóng' trong một thời đã qua. Nguyễn Tuân lấy cảm hứng từ Cao Bá Quát, một nhà thơ, nhà giáo, và nhà lãnh đạo của cuộc khởi nghĩa nông dân, để sáng tạo ra nhân vật Huấn Cao. Cao Bá Quát, với tài viết chữ đẹp và phong thái kiêng nhịn, đã trở thành nguồn cảm hứng cho Huấn Cao trong truyện.
Trong truyện, có hai nhân vật chính: ông Huấn Cao, với tài viết chữ đẹp, và viên quản ngục, người say mê chữ đẹp của Huấn Cao và coi chữ của ông như báu vật.
Hai nhân vật gặp nhau trong tình huống oái oăm của nhà ngục. Huấn Cao, người có tài viết chữ đẹp, lại là lãnh đạo của cuộc khởi nghĩa nông dân, trong khi viên quản ngục lại đại diện cho trật tự xã hội. Sự đối lập giữa hai nhân vật này được thể hiện qua tính cách và tư tưởng của họ.
Huấn Cao khẳng định rằng ông không bao giờ viết chữ vì tiền bạc hoặc quyền lực. Ông chỉ trân trọng chữ vì những tấm lòng cao quý, và ông vui lòng cho viên quản ngục có sở thích cao quý như vậy.
Huấn Cao coi thường quyền lực và tiền bạc, chỉ trọng những tấm lòng cao quý. Ông khuyên viên quản ngục bỏ nghề nhơ bẩn của mình và tôn trọng thiên lương.
Khí phách của Huấn Cao hiện lên trong tình huống viết chữ cho viên quản ngục trong đêm tối của nhà ngục. Sự tương phản giữa tính cách cao quý của Huấn Cao và sự bẩn thỉu của môi trường nhà tù được tác giả miêu tả một cách sắc nét.
Vẻ đẹp rực rỡ của Huấn Cao được thể hiện trong tình huống viết chữ cho viên quản ngục, khi mà mĩ và dũng hòa hợp. Viên quản ngục và viên thư trở nên nhỏ bé và khúm núm trước sự cao quý của Huấn Cao.
Tại sao Nguyễn Tuân lại mô tả đây là một 'cảnh tượng xưa chưa từng có'?
Cảnh này đích thị độc lạ vì trò chơi chữ không diễn ra ở những nơi truyền thống như thư phòng, mà lại diễn ra trong môi trường tối tăm, bần thỉu của nhà ngục.
Cảnh này độc đáo vì tên tử tù viết chữ trở nên nổi bật và uy nghi lên, trong khi các viên quản ngục lại run sợ và khúm núm.
Điều này cho thấy trong nhà ngục, không phải cái xấu đang thống trị mà là cái đẹp và cái cao thượng. Cảnh này đánh dấu sự suy tàn của ác độc, và chỉ có cái đẹp và cái cao cả mới làm chủ được.
Ngoài hình tượng Huấn Cao lộng lẫy, ta còn thấy sự cảm động từ viên quản ngục. Thái độ của họ không phải là sự quỳ lạy, mà là biểu hiện của sự chân thành và tôn trọng.
Phần truyện mà Huấn Cao viết chữ là đỉnh cao của văn chương. Ngôn từ của Nguyễn Tuân rất tinh tế, gợi lên cảm xúc và ấn tượng sâu sắc.
'Chữ người tử tù' không chỉ là văn bản mỹ thuật, mà còn là biểu tượng cho sự chiến thắng của ánh sáng và cái đẹp trước bóng tối và sự phàm trần. Hình tượng Huấn Cao kết hợp giữa Mỹ và Dũng là biểu hiện cao nhất của tinh thần bất khuất và lí tưởng thẩm mỹ của Nguyễn Tuân.
Đánh giá về tác phẩm 'Chữ người tử tù' - mẫu 5
Nguyễn Tuân được biết đến như một tác giả vĩ đại của văn học Việt Nam hiện đại. Tác phẩm 'Chữ người tử tù' của ông là một minh chứng rõ ràng cho tài năng văn chương của ông.
Huấn Cao là một biểu tượng của văn học lãng mạn, thể hiện sự tài hoa và lý tưởng cao cả. Ông đại diện cho những giấc mơ và khát vọng cao thượng của một nhà văn.
Tài năng văn chương của Huấn Cao không chỉ nằm ở việc viết chữ đẹp mà còn là sự thể hiện của tâm hồn và phẩm chất nhân cách của ông.
Tấm lòng biết trân trọng cái đẹp và thiên lương là điểm cốt lõi của nhân cách Huấn Cao. Ông không quan tâm đến quyền lợi và sự sống còn của mình mà chỉ muốn truyền bá những giá trị cao quý.
Huấn Cao là biểu tượng của sự kiên cường và bất khuất trước bạo lực và áp bức. Ông không bao giờ đầu hàng trước sự cường quyền và luôn giữ vững lòng kiêng kị và tinh thần cao thượng.
Cảnh cho chữ trong tác phẩm thể hiện rõ sự tài hoa và phẩm chất cao cả của Huấn Cao, là một biểu tượng sáng sủa trong văn học.
Để thấu hiểu giá trị sâu sắc của cảnh cho chữ, không thể không nhắc đến quá trình dẫn đến cảnh này. Câu chuyện được chia thành hai phần rõ ràng: phần đầu giới thiệu nhân vật và chuẩn bị cho phần sau, phần sau tập trung vào cảnh cho chữ. Phần này, mặc dù ngắn gọn, nhưng lại là điểm nhấn của toàn bộ câu chuyện. Nguyễn Tuân đã tập trung bút lực vào phần này. Câu chuyện xoay quanh cuộc gặp giữa Huấn Cao và quản ngục trong nhà tù, trước khi Huấn Cao ra hầu tòa. Tình thế trở nên căng thẳng và khó khăn. Nhưng điều oái oăm nhất không phải là tình thế, mà là sự đối địch giữa hai nhân vật. Mặc dù họ đối lập nhau trong xã hội, nhưng trên mặt nghệ thuật, họ lại cùng hợp tác. Sự trái ngược này đặt quản ngục trước lựa chọn khó khăn: tuân theo trách nhiệm của một viên quan hay tôn trọng tri kỉ. Hành động của quản ngục sẽ quyết định hướng đi của tác phẩm.
Quan hệ ban đầu giữa Huấn Cao và quản ngục rất căng thẳng. Quản ngục mong muốn có được chữ của Huấn Cao nhưng thời gian còn lại không nhiều. Tuy nhiên, Huấn Cao chỉ cho chữ những ai ông coi là tri kỉ. Vậy để có chữ của Huấn Cao, quản ngục phải được ông coi là tri kỉ. Điều này có vẻ như không thể. Trong mắt Huấn Cao, quản ngục chỉ là kẻ tiểu nhân, có sự khác biệt lớn giữa họ. Quản ngục có quyền lực và tiền bạc, nhưng Huấn Cao không bị ảnh hưởng bởi những thứ đó. May mắn thay, quản ngục có một tấm lòng trong trẻo, và điều này đã làm cho Huấn Cao cảm động. Sự cảm động này là nguồn gốc của cảnh cho chữ.
Việc Huấn Cao cho chữ không đơn giản như trả nợ, cũng không chỉ là cơ hội cuối cùng để trình diễn tài năng. Thực ra, đó là sự hiểu biết và tôn trọng giữa hai tâm hồn.
Cảnh cho chữ được Nguyễn Tuân gọi là cảnh xưa chưa từng thấy. Bởi vì nó diễn ra trong nhà tù, không phải trong môi trường sang trọng. Sự đổi ngôi giữa quản ngục và Huấn Cao là điều độc đáo và đầy ý nghĩa. Trong căn phòng giam, cái đẹp đã chiến thắng cái xấu. Cảnh này khẳng định sức mạnh của cái đẹp và thiên lương.
Tác phẩm khẳng định rằng cái đẹp có thể tồn tại và chiến thắng mọi cái xấu, cái ác. Nó cũng có thể cứu rỗi con người, giúp họ hiểu và kết nối với nhau hơn. Cái đẹp không bao giờ biến mất, dù bị đàn áp. Đó là giá trị nhân văn của tác phẩm.
Với nghệ thuật và ngôn ngữ cổ, Nguyễn Tuân đã làm nổi bật hình tượng Huấn Cao và thể hiện chiến thắng của cái đẹp. Hệ thống ngôn ngữ này tạo ra bầu không khí cổ điển, giúp tái hiện lại thời phong kiến.
Đánh giá, phân tích về tác phẩm 'Chữ người tử tù' - mẫu 6
Vì truyền niềm tin vào sứ mệnh cao cả, Huấn Cao không ngần ngại lên án và phản đối sự tham nhũng của triều đình, dám đương đầu với thế lực thối rữa để bảo vệ lẽ phải. Trong mắt lính, ông trở thành biểu tượng của sự mạnh mẽ và đầy thách thức, đáng để đề phòng. Người thơ nhận thấy rằng ông có cả võ nghệ và văn chương, một con người đa tài đáng kính. Ngược lại, với viên quản ngục, Huấn Cao là biểu tượng của sự dũng cảm và không dễ dàng bị thu phục, không màng đến tiền bạc và sức mạnh.
Bằng bút pháp tài hoa, Nguyễn Tuân đã tạo ra hình ảnh của Huấn Cao mạnh mẽ, tràn đầy uy nghi, mỗi đường nét đều phản ánh sự ngoại lệ và độc đáo. Mặc dù bị giam cầm, nhưng Huấn Cao dường như không biết sợ hãi, không e ngại ai, có thể thẳng thừng đối mặt với bất kỳ ai. Không cần phải thể hiện bằng hành động, nhưng bản tính của ông lại khiến mọi người phải ngưỡng mộ.
Trong những người bị giam giữ, Huấn Cao còn được biết đến với tài năng văn chương, được người dân yêu mến với biệt danh 'người viết chữ nhanh và đẹp nhất vùng'. Những người viết chữ đẹp luôn được kính trọng và ngưỡng mộ. Chữ viết của ông như một kho báu, ai được sở hữu đều là chủ nhân của một tài sản quý giá. Huấn Cao không biết rằng người quản ngục luôn mong muốn sở hữu chữ viết của ông, treo nó ở trong nhà để trưng bày. Ông có bản tính tốt lành, không chỉ có tài năng văn chương mà còn có tấm lòng cao quý, luôn viết chữ cho những người xứng đáng.
Nguyễn Tuân thật sự là một tác giả tài năng, mỗi câu, mỗi chữ của ông như một bức tranh sống động về một nhân vật vĩ đại như Huấn Cao trong cuộc sống thường nhật.
Huấn Cao còn là một người trân trọng tình bạn, tôn trọng những người có ý chí và lòng trung thành. Từ câu chuyện của viên quản ngục, ông đã nhận ra lòng tốt của họ và khâm phục sự chân thành và lòng yêu thương của họ. Ông biết đánh giá cao những giá trị đẹp đẽ giữa những khó khăn trong cuộc sống này.
Hình ảnh của chữ viết cuối cùng trong tác phẩm là điều khó phai trong trí nhớ của người đọc. Đó là một cảnh tượng đầy ấn tượng, một hình ảnh đẹp không thể nào quên được. Hình ảnh này không diễn ra ở những nơi cao quý mà lại xuất hiện giữa những tường giam ngục, là một điều hiếm có. Ba người trong hình ảnh không còn là tù nhân hay người giam hãm mà là những người yêu thích vẻ đẹp, niềm đam mê của họ đã kết nối họ lại gần nhau. Cảnh này thực sự là một trải nghiệm thiêng liêng và đáng nhớ, là sự gặp gỡ của những tâm hồn yêu cái đẹp nhất.
Huấn Cao hiện lên trước mắt với vẻ ngoài uy nghi và đầy quyền lực qua từng nét bút của Nguyễn Tuân, khiến người đọc không thể rời mắt. Ông là biểu tượng của cái đẹp vĩnh cửu, của sự hoàn hảo và lòng kiên trung. Một con người hiếm có trong xã hội này.
Dù đã đọc lại trang sách nhiều lần, hình ảnh của Huấn Cao vẫn hiện về rõ ràng trong tâm trí người đọc. Ông là biểu tượng của những anh hùng kiên cường, không khuất phục trước những bất công và bẩn thỉu của thời đại.
Phân tích và đánh giá về tác phẩm 'Chữ người tử tù'
Sinh ra và lớn lên trong gia đình truyền thống của người theo Đạo Nho, Nguyễn Tuân đã dành trọn cuộc đời mình để tìm kiếm cái đẹp, tôn vinh chân - thiện - mỹ. Sự đóng góp của ông cho văn học Việt Nam hiện đại không thể phủ nhận. 'Chữ người tử tù', một truyện ngắn xuất sắc trong tập 'Vang bóng một thời', là minh chứng cho tài năng nghệ thuật của Huấn Cao trước cách mạng tháng Tám và được coi là một tác phẩm gần như hoàn hảo.
Tại kết thúc của tác phẩm, cảnh tượng về việc viết chữ là điểm nhấn mà tác giả tập trung mô tả, làm nổi bật vẻ đẹp của anh hùng Huấn Cao, để khẳng định sức mạnh của chân lý. Đó có thể coi là một trong những cảnh tượng quý giá và độc đáo nhất từ trước đến nay.
Chúng ta thấy rằng việc chơi chữ từ lâu đã là niềm vui tao nhã, cao quý của những người trí thức, học giả,... Các câu đối, châm ngôn cuộc sống, những bài thơ nổi tiếng được viết ra bởi những nghệ sĩ thư pháp tài năng giúp tâm hồn con người được thư thái. Chơi chữ không chỉ là biểu hiện của cái đẹp, tài năng và trí tuệ của con người. 'Chữ người tử tù' là một ví dụ cho sự sáng tạo phi thường, vượt ra khỏi những quy chuẩn xã hội truyền thống, và từ đó tạo nên sức hút và lôi cuốn cho độc giả.
Không gian và thời gian trong cảnh viết chữ được miêu tả rất sinh động và chân thực. Trong một đêm tối tăm, khi bóng tối bao phủ mọi ngóc ngách và chiếm lĩnh không gian. Tiếng gõ mõ vang lên, nhà tù trở nên chật hẹp, mờ ám, u ám và những tiếng thở dài không hy vọng trước sự bất công của xã hội. Một nghệ sĩ tài ba, uyên bác, giờ đây lại bị giam cầm trong bóng tối của nhà tù, nhưng chính ở nơi đó, trong sự hạ đẳng đó, lại diễn ra một cảnh tượng làm rưng rưng lòng những người tài ba và chân chính.
Trong một không gian tối om, không thấy mặt trời dù là ban ngày hay ban đêm, trong cảnh tượng như vậy có ba người 'chăm chú trên một tờ giấy còn trắng lần cuối'. Lúc này, buồng giam tràn ngập 'khói nghi ngút như đám cháy nhà', 'ánh sáng đỏ rực từ ngọn đuốc dầu'. Họ đang chăm chú trong hạnh phúc trào dâng, tạo nên một tác phẩm hoàn hảo. Sự đối lập giữa Huấn Cao - người viết chữ và viên quản ngục - người nhận chữ, được tác giả mô tả sắc nét qua từng cử chỉ, hành động và thái độ. Một chi tiết nhỏ đó đã làm nổi bật những phẩm chất tốt đẹp của con người giữa bóng tối.
Trước vẻ đẹp, mọi sự diễn ra như chậm lại, khiến trái tim rung động, như có một cái gì đó bóp nghẹt, không cần từ ngữ, nhưng đủ để cảm nhận niềm hạnh phúc, sự vui sướng trong lòng mỗi người yêu cái đẹp. Một viên quản ngục 'quyền cao chức trọng' đầu hàng trước một người tù, thực chất là đầu hàng trước vẻ đẹp tài hoa và tấm lòng trong sáng. Khi viết xong, Huấn Cao thở dài buồn bã, khuyên viên quản ngục nên thay đổi để giữ cho tâm hồn không bị đánh mất, rơi vào vị thế bẩn thỉu của xã hội. Viên quản ngục xúc động, kính trọng Huấn Cao, những giọt nước mắt lăn dài trên má ông thể hiện sự tiếc thương cho số phận của người anh hùng Huấn Cao.
Nguyễn Tuân khẳng định vị thế của cái đẹp thiên lương, ở bất cứ đâu, dù là nơi tăm tối nhất thì cái đẹp vẫn tồn tại, thậm chí không đơn độc. Nó như một sức mạnh vô hình chỉ đường cho những người tốt có tấm lòng nhân hậu đang bị lạc giữa bóng tối và tội ác để trở về con đường chân chính, tươi đẹp. Tác giả là người giàu kiến thức, có tư duy sáng tạo và độc đáo, vẽ nên bức tranh với hai mảng màu đối lập nhau, một bên là tối tăm của ngục tù, một bên là ánh sáng của nét đẹp hoàn mỹ.
Tài năng, sáng tạo và tư tưởng độc đáo của Nguyễn Tuân đã biến cảnh cho chữ thành cảnh tượng chưa từng có. Tác phẩm thể hiện sự tiếc nuối của tác giả và người đọc trước số phận của những con người yêu cái đẹp, luôn hướng đến cái chân - thiện - mỹ. Tác giả đã khéo léo bày tỏ tấm lòng của mình, tiếc thương trước số phận của người anh hùng nhân hậu, khí phách và có nhân cách cao thượng.
Phân tích và đánh giá về tác phẩm 'Chữ người tử tù'
Nguyễn Tuân (1910 - 1987) suốt đời tìm kiếm cái đẹp, có phong cách sáng tạo độc đáo và uyên bác. 'Chữ người tử tù' là một trong những tác phẩm nổi tiếng của ông, được đánh giá cao về sự toàn diện, toàn mĩ.
Truyện kể về cuộc gặp gỡ đầy ý nghĩa giữa Huấn Cao và viên quản ngục. Huấn Cao, một người viết chữ tài hoa nhưng bị kết án tử hình vì chống lại triều đình. Tại nhà giam, ông gặp viên quản ngục - một người yêu thích 'chơi chữ' và muốn xin chữ của ông. Sau khi hiểu ra tấm lòng của viên quản ngục, Huấn Cao quyết định cho chữ và khuyên ông nên thay đổi để giữ cho tâm hồn không bị đánh mất.
Chủ đề của tác phẩm 'Chữ người tử tù' xoay quanh quan niệm về cái đẹp và cái thiện. Với Nguyễn Tuân, 'cái tài', 'cái tâm' không thể tách rời, cái đẹp không thể sống chung với cái xấu, cái ác. Điều này được thể hiện qua cuộc gặp gỡ giữa Huấn Cao và viên quản ngục, hai người có quan điểm xã hội đối lập nhau nhưng lại đều yêu cái đẹp. Huấn Cao được miêu tả là người tài năng và có lí tưởng sống cao đẹp. Tài năng của ông được nhiều người biết đến và khiến những người đại diện cho xã hội phải ngưỡng mộ. Mỗi nét bút của Huấn Cao không chỉ là sự kết tinh của tinh hoa mà còn là sự thể hiện của khát vọng trong tâm hồn.
Ngòi bút của Nguyễn Tuân không chỉ tập trung vào Huấn Cao mà còn khắc họa rõ nét nhân vật của viên quản ngục. Ông được mô tả là người coi trọng cái đẹp và cái tài. Mặc dù sống trong môi trường khắc nghiệt nhưng ông vẫn giữ được sự thanh thản trong tâm hồn. Viên quản ngục cảm thấy cảm động trước sự hiểu biết của Huấn Cao và mong ước được thoát khỏi cuộc sống hiện tại.
Tác phẩm 'Chữ người tử tù' sử dụng thủ pháp đối lập để tạo ra những tình huống gây cấn và cuốn hút. Bằng cách so sánh giữa ánh sáng và bóng tối, tác giả đã tạo ra một bức tranh tinh tế về sự đối lập trong cuộc sống. Cảnh cho chữ trong nhà giam được mô tả một cách sống động, khiến người đọc cảm nhận được sự căng thẳng và sự bí ẩn.
Tác phẩm 'Chữ người tử tù' thành công trong việc hội tụ cái tài và cái tâm trong nhân vật Huấn Cao. Với cách viết tinh tế, nhà văn đã tạo ra những nhân vật và tình huống truyện đầy chất lượng, để lại ấn tượng sâu sắc cho độc giả.
Phân tích và đánh giá tác phẩm 'Chữ người tử tù'
Trong tác phẩm này, Nguyễn Tuân đã nhìn nhận nhân vật và tình huống truyện như một nghệ sĩ. Tác giả đã khéo léo sử dụng các phương tiện nghệ thuật để tạo ra một câu chuyện đầy ấn tượng và cuốn hút.
Phần cuối của tác phẩm là điểm nhấn của cả câu chuyện khi viên quản ngục nhận được công văn về việc xử tử các phản loạn, trong đó có Huấn Cao. Cảnh cho chữ ở đây có ý nghĩa quan trọng, giúp giải tỏa băn khoăn và chờ đợi của người đọc, từ đó thể hiện những giá trị sâu sắc của tác phẩm.
Sau khi đọc công văn, viên quản ngục chia sẻ tâm trạng với thầy thơ. Họ đã có buổi trò chuyện cởi mở và sâu sắc về nỗi lo sợ và hi vọng. Cảnh cho chữ trong buồng giam được tô điểm bởi ánh sáng đỏ rực của bó đuốc, tạo ra một không gian đặc biệt cho sự sáng tạo nghệ thuật và cảm nhận sâu xa về cuộc sống.
Cuộc gặp gỡ giữa Huấn Cao và viên quản ngục là một trải nghiệm độc đáo, tạo ra một tình huống đầy ấn tượng giữa hai người có quan điểm đối lập nhưng lại thấu hiểu và tôn trọng lẫn nhau. Sự tương phản giữa ánh sáng và bóng tối, cái đẹp và cái xấu được tô điểm rõ nét, thể hiện sự tôn vinh cho cái thiện.
Huấn Cao khuyên viên quản ngục từ bỏ cuộc sống trong ngục tù nhơ bẩn để theo đuổi cái thiện và giữ gìn cái đẹp. Sự cảm thông và lời khuyên của ông đã chạm đến lòng của viên quản ngục, khiến ông nhận ra giá trị của sự chân thành và tôn trọng.
Với sức mạnh của tình người và tài năng, Huấn Cao đã làm thay đổi tư duy của viên quản ngục, hướng ông đến một cuộc sống có ý nghĩa và văn minh. Trong bóng tối của ngục tù, hình ảnh của Huấn Cao trở nên cao quý và tươi sáng, thể hiện niềm tin mạnh mẽ vào cái thiện và sự tôn trọng đối với cuộc sống.
Có người cho rằng Nguyễn Tuân chỉ quan tâm đến cái đẹp và nghệ thuật trong văn học. Tuy nhiên, qua truyện ngắn “Chữ người tử tù”, đặc biệt là cảnh cho chữ, ta thấy điều này là không chính xác. Trong truyện, Nguyễn Tuân ca ngợi cái đẹp nhưng luôn liên kết với cái thiện và tinh thần cao quý của con người.
“Chữ người tử tù” là một tác phẩm ca ngợi về thiên lương, tài năng và nhân cách cao cả của con người. Hành động cho chữ của Huấn Cao mang ý nghĩa lớn lao, truyền lại sự tài hoa cho những người đam mê nghệ thuật và tôn trọng cái thiện.
Bằng lối viết chậm rãi và hình ảnh đậm chất điện ảnh, Nguyễn Tuân tạo ra một bức tranh sống động về cảnh cho chữ trong “Chữ người tử tù”. Tác phẩm không chỉ là sự kỳ công sáng tạo mà còn là sự thể hiện lòng ngưỡng mộ và nuối tiếc đối với những tinh hoa của xã hội.
Cảnh cho chữ trong tác phẩm là sản phẩm của tài năng và sự tư duy độc đáo của Nguyễn Tuân. Đây không chỉ là một lời ca về cái đẹp và cái tài, mà còn là một thông điệp về sự sáng tạo và tình yêu thương trong cuộc sống.
Phân tích và đánh giá về tác phẩm “Chữ người tử tù” của Nguyễn Tuân.
Nguyễn Tuân là một trong những nhà văn xuất sắc nhất của văn học Việt Nam hiện đại. Dưới bút của ông, lời văn hiện lên như những nét bút tinh xảo trên tấm gương của ngôn ngữ. Tác phẩm “Chữ người tử tù” là một minh chứng cho tài năng và tinh thần sáng tạo của ông.
Truyện ngắn “Chữ người tử tù”, ban đầu có tên là “Dòng chữ cuối cùng”, được Nguyễn Tuân viết và công bố năm 1938 trên tạp chí Tao Đàn. Tác phẩm này nhấn mạnh vào nhân vật Huấn Cao, một biểu tượng của tài năng và tinh thần bất khuất trong xã hội.
Đoạn trích Chữ người tử tù kể về viên quản ngục thán phục tài năng viết chữ Hán đẹp của Huấn Cao, nhưng tiếc rằng ông là một người bị án tử hình. Dù viên quản ngục đã cố gắng để được chữ của Huấn Cao nhưng không thành.
Tình huống trong truyện tạo ra một bức tranh đặc sắc về mối quan hệ giữa các nhân vật và hoàn cảnh, từ đó làm nổi bật những phẩm chất cao quý của con người.
Nguyễn Tuân sử dụng lối viết lãng mạn để tạo ra hình ảnh về Huấn Cao - một người tài năng và cao quý. Tác phẩm nhấn mạnh vào ý thức về cái đẹp và cái thiện của nhân vật chính.
Ngoài tài năng, Huấn Cao còn được biết đến với tính cách trong sáng và quý trọng cái đẹp. Ông chỉ cho chữ khi thực sự xứng đáng và đáng kính.
Tính cách của Huấn Cao được khẳng định thông qua hành động không mong chờ đền đáp, chỉ hy vọng người khác biết trân trọng cái đẹp và cái thiện.
Một cảnh tượng đẹp xuất hiện khi Huấn Cao cho chữ cho quản ngục, chứng tỏ sự quý trọng cái đẹp và lòng tốt trong tình cảm con người.
Tác phẩm nhấn mạnh về sức mạnh của cái đẹp trong việc cứu rỗi linh hồn con người và thúc đẩy sự hiểu biết và gần gũi hơn giữa mọi người.
Phân tích và đánh giá Chữ người tử tù - mẫu số 12
Nguyễn Tuân luôn tìm kiếm cái đẹp độc đáo, không theo kiểu duy mĩ, mà nhấn mạnh vào sức mạnh cứu rỗi của cái đẹp. Chữ người tử tù vẫn là một kiệt tác của Nguyễn Tuân, là tuyên ngôn rõ ràng nhất về quan niệm nghệ thuật của ông.
Tình huống trong truyện phản ánh sự đối lập giữa Huấn Cao và quản ngục, với Huấn Cao là biểu tượng của sự nghị lực và quản ngục là biểu tượng của quyền lực. Sự éo le của tình huống cũng là hành trình của Nguyễn Tuân tìm kiếm những giá trị ẩn chứa trong bóng tối.
Huấn Cao được miêu tả là một người anh hùng với tài năng viết chữ và sức mạnh tinh thần đáng kinh ngạc. Quản ngục, một người yêu nghệ thuật, trọng trách tài năng của Huấn Cao và biểu hiện sự kính trọng của mình.
Sự tường thuật về cảnh cho chữ là điểm đáng chú ý nhất trong tác phẩm, cho thấy tài năng của Nguyễn Tuân trong việc xây dựng không gian và tạo ra hình ảnh sống động. Cảnh này cũng thể hiện sự đối lập giữa Huấn Cao và quản ngục, cũng như sự tôn trọng và sự khao khát của họ đối với cái đẹp.
Chữ người tử tù là một tác phẩm xuất sắc của Nguyễn Tuân, truyền tải nhiều thông điệp ý nghĩa về nghệ thuật và vai trò của cái đẹp trong thế giới hiện đại. Đây là minh chứng cho câu nói “cái đẹp có thể cứu rỗi thế giới”.
Chữ người tử tù là một tác phẩm vĩ đại của Nguyễn Tuân, thể hiện sức mạnh của cái đẹp và vai trò quan trọng của nghệ thuật trong cuộc sống.
Phân tích và đánh giá Chữ người tử tù - mẫu số 13
Chữ người tử tù và Bữa rượu máu là hai tác phẩm ngắn trong tập Vang bóng một thời (1940), thể hiện rõ tinh thần dân tộc của Nguyễn Tuân.
Nhà văn Nguyễn Tuân đã mạnh mẽ lên án sự bất công của chính trị phẩm và ca ngợi những nhân vật kiên cường như Huấn Cao trong Chữ người tử tù.
Hình tượng của Huấn Cao có thể được liên kết với Cao Bá Quát, một nhà thơ tài hoa đã dám đứng lên bảo vệ nhân dân trước quyền lực. Huấn Cao không chỉ là biểu tượng của sự phản kháng, mà còn là một nghệ sĩ tài năng với chữ viết đẹp.
Trước Cách mạng, Nguyễn Tuân đã đấu tranh với xã hội bất công thông qua việc sáng tác văn học. Huấn Cao được tạo hình như một biểu tượng lãng mạn tiến bộ trong tác phẩm của ông.
Huấn Cao không chỉ là một nhân vật lãng mạn mà còn là một nghệ sĩ tài hoa, được Nguyễn Tuân lý tưởng hóa trong tác phẩm.
Câu chuyện về Huấn Cao kết thúc với sự tôn vinh và thán phục. Nguyễn Tuân mô tả Huấn Cao như một thần tượng của dân tộc.
Tình cảm giữa lí tưởng và hiện thực, giữa tính cách và hoàn cảnh là nét đặc trưng của chủ nghĩa lãng mạn. Truyện về Huấn Cao và viên quản ngục thể hiện sự đối lập này một cách rõ ràng.
Trong các tác phẩm của Nguyễn Tuân, phong cách lãng mạn thường xen kẽ với bút pháp hiện thực, tạo nên sự đa dạng và sâu sắc trong từng trang viết.
Phân tích và đánh giá về Chữ người tử tù - mẫu số 14
Nguyễn Tuân, một tác giả có sự đóng góp quan trọng cho văn học Việt Nam, đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng độc giả qua những tác phẩm xuất sắc.
Chữ người tử tù kể về một câu chuyện bi kịch nhưng cũng đầy ý nghĩa về sự quý trọng của cái đẹp và tinh thần cao cả.
Tác giả thông qua câu chuyện muốn nhấn mạnh giá trị của cái đẹp, cả về văn chương lẫn nhân cách, và sự trân trọng của người biết giữ gìn điều đó.
Để hiểu văn chương xưa, người đọc ngày nay phải vượt qua nhiều khó khăn. Nói về phong kiến là nói về vua, quan, dân, địa chủ, nông dân. Đạo Nho là cương thường, đạo Phật là luân hồi, từ bi... Nhưng hiểu về văn hóa phong kiến cách đây hàng trăm năm thật không dễ.
Chữ người tử tù là một tập truyện đặc biệt trong tác phẩm Vang bóng một thời, nói về một thời đại đặc biệt đã qua nhưng vẫn in sâu trong ký ức của tác giả.
Nguyễn Tuân đã tạo ra một không khí xưa lâu trong truyện Chữ người tử tù, đưa người đọc trở lại quá khứ hơn trăm năm trước.
Tác giả đã sử dụng cụm từ phiến trát của Sơn Hưng Tuyên đốc bộ đường để tạo ra một không gian văn hóa phong kiến đầy uy nghiêm.
Truyện Chữ người tử tù tái hiện một không khí xưa lâu qua cảnh vật, con người và sự việc, đồng thời chứa đựng những ý nghĩa sâu sắc về cái đẹp và nhân cách.
Cốt truyện Chữ người tử tù xoay quanh việc tôn vinh cái đẹp, thể hiện ba thái độ của con người trước cái đẹp.
Trong truyện, việc tôn vinh cái đẹp ấy đặc biệt nổi bật qua tài viết chữ đẹp của người tử tù, nhưng cũng đồng thời gợi lên nhiều câu hỏi và phỏng đoán.
Trong cuộc sống, cái gì đẹp đều được quý trọng vì nó làm cho cuộc sống thêm phong phú và ý nghĩa. Chữ viết đẹp cũng không ngoại lệ. Đó là nghệ thuật viết chữ Hán, được biến hóa qua nhiều thế hệ thành thư pháp tinh tế. Trong sách cổ của Việt Nam và Trung Quốc, thiếp Lan Đình của Vương Hi Chi được nhắc đến như một mẫu chữ đẹp nổi tiếng.
Chữ đẹp là một vẻ đẹp hiếm có, nhưng đáng tiếc là nó lại thuộc về người tử tù. Sự mất mát của nó cũng đồng nghĩa với việc mất một kho báu quý giá trong xã hội. Trái ngược với việc tìm thấy những viên ngọc quý, việc tìm ra những nét chữ đẹp như rồng bay phượng múa là một điều hiếm thấy.
Nét đẹp của chữ viết không chỉ là vẻ đẹp ngoại hình mà còn kèm theo phẩm cách cao quý. Truyện nhấn mạnh vào khía cạnh tinh thần và đạo đức của người tù, trong đó nét chữ đẹp trở thành biểu tượng cho phẩm chất cao quý.
Trong tác phẩm, Nguyễn Tuân nhấn mạnh ba thái độ đối với Cái Đẹp.
Thái độ đầu tiên là sự hủy diệt.
Các nhân vật trong truyện thường được mô tả là những kẻ tàn bạo, sống trong tù cả đời và thường xuyên thể hiện sự độc ác và lừa lọc. Đây là một hình mẫu tiêu biểu cho sự tàn nhẫn và thối nát trong xã hội.
Ngoài các nhân vật trong truyện, còn có những nhân vật tên tuổi như Sơn Hưng Tuyên đốc bộ đường, là biểu tượng cho sự quyền lực và thống trị. Những người này thường ẩn mình trong bóng tối nhưng lại có sức ảnh hưởng lớn đối với xã hội.
Thái độ thứ hai là sự tôn trọng, kính phục tài năng và phẩm chất cao quý. Đó là cách tiếp cận của viên quản ngục và thầy thơ.
Mọi người đều trân trọng cái đẹp, nhưng chỉ khi nhận biết được cái đẹp thì họ mới thực sự quý trọng. Thầy thơ hiểu rằng Huấn Cao không chỉ có tài văn mà còn có võ, nhưng điều này chỉ là lời đồn đại từ viên quản ngục và cũng chỉ là nghe nói. Dù vậy, khi nghe tin Huấn Cao sắp bị xử tử, họ lại cảm thấy tiếc nuối. Việc thể hiện sự trân trọng và lòng biết ơn đối với tài năng và phẩm chất cao quý là một điều đáng quý.
Viên quản ngục đã hiểu được lòng nhân từ và tâm hồn thuần khiết của thầy thơ, đầu tiên từ sự tiếc nuối chân thành, sau đó từ đó suy ra rằng: người biết trân trọng tài năng và lòng nhân từ không phải là người xấu. Điều này không chỉ là suy luận mà còn là sự nhận thức từ lòng người. Điều này làm cho phẩm chất của viên quản ngục trở nên đáng kính trọng hơn.
Ở nơi tăm tối như âm phủ, nơi đây chỉ tồn tại sự tàn bạo và đau khổ. Nhưng lại có hai tâm hồn, một thuần khiết và một cao quý, thì cái đẹp của nhân cách cao quý đó càng trở nên đáng quý.
Tính cách của thầy thơ và viên quản ngục làm cho bức tranh giá trị và đạo đức trong truyện trở nên hoàn thiện. Việc viết chữ trong tù vào buổi tối dưới ánh sáng đỏ rực của đuốc, sự hài lòng của Huấn Cao và sự kính trọng của viên quản ngục sau lời khuyên của Huấn Cao tạo ra một sự hoà hợp tuyệt vời của ba cá nhân xứng đáng được gọi là Con Người.
Thái độ thứ ba là thái độ cao quý của người có phẩm chất lãnh đạo.
Ban đầu, Huấn Cao chỉ được biết đến qua lời đồn. Tuy nhiên, tin đồn không phải lúc nào cũng đúng. Mặc dù việc bỏ tù là sự thật, nhưng người ta không thể nói Huấn Cao là kẻ xấu vì anh ta đã có nhiều đóng góp cho quốc gia và triều đình.
Lần này là lần thứ tư ông Huấn ghi chữ. Ông gìn giữ chữ viết đẹp của mình đến mức ấy, vậy thì cái gì đã khiến ông viết lần này? Đó chính là lòng thành, biết trân trọng, biết lưu giữ cái đẹp quý giá hơn vàng ngọc của viên quản ngục: Ta cảm tấm lòng biết ơn không nhỏ của các ngươi. Không ngờ thầy Quản lại có sở thích cao quý như thế. Chỉ cần một chút nữa, tình người đã tan biến khỏi thế gian. Lòng tự trọng của ông Huấn đã gặp lòng trân trọng của viên quản ngục. Đó không chỉ là sự hiểu biết mà còn là sự thông cảm, cao hơn nữa là sự kính trọng đã nâng viên quản lên vị thế của một tri kỷ hiếm có trong thế giới. Lời khuyên cuối cùng của Huấn Cao là điều tự nhiên nhất. Chỉ có bằng cách rời xa cuộc sống trong nhà giam này, tìm về cuộc sống trong sạch ở quê nhà, chúng ta mới giữ được tính cách lành mạnh và mới có thể theo đuổi đam mê viết chữ đẹp.
Quang cảnh trong buổi ông Huấn ghi chữ không chỉ lạ mà còn đẹp, như một bức tranh huyền diệu, một ánh sáng không phải của thế gian này mà của thế giới thần tiên, một cảnh tượng không từng xuất hiện trước đây. Buồng giam chật hẹp, bẩn, ẩm ướt, tối tăm, đèn dầu đỏ rực như lửa. Ba bóng người hoạt động. Một người ngồi trên sàn nhà, hai tay cầm tấm lụa trắng căng trên mảnh ván. Một người khác cầm chậu mực run run. Người thứ ba đeo còng, đứng với chân bị xiềng, viết thoăn thoắt trên mảnh lụa. Đó là viên quản ngục, thầy thơ lại và Huấn Cao. Khi viết xong, ông Huấn giúp viên quản đứng dậy, sau đó nhìn chữ viết của mình rất đẹp, nó thể hiện hoài bão của một đời người, ông đề xuất một lời khuyên cuối cùng cho viên quản ngục: nếu muốn treo bức chữ đẹp ấy trong nhà, họ phải thay đổi môi trường sống. Lần này, viên quản ngục rời xa và nói như muốn khóc: Kẻ mê muội này xin bái lĩnh. Lần trước khi đối mặt, sau câu nói của Huấn Cao, viên quản ngục lễ phép rời đi và nói: Xin lĩnh ý! Lần này, ông ta nói một cách ấp úng, nghẹn ngào cảm động. Tất cả ba người đều thấu hiểu nhau, họ đổng cảm trong một tấm lòng chung: đều yêu cái đẹp, cái đẹp của chữ viết liên quan đến cái đẹp của tâm hồn.
Truyện kết thúc bằng những lời nghẹn ngào mang nhiều ý nghĩa. Thái độ của Huấn Cao dù thay đổi nhưng vẫn là thái độ của một người đạo đức. Với thầy trò viên quản ngục, ông vẫn giữ một khoảng cách nhất định, từ lạnh lùng đến ấm áp, từ trang nhã đến chu đáo; vẫn là phong thái vĩnh cửu, ung dung, rộng lượng, cao quý với cái đẹp dù là nhỏ nhất, ở mọi hoàn cảnh.
Nguyễn Tuân có ý định gì khi viết truyện này nữa không? Chắc chắn rằng tác giả muốn thể hiện sự tiếc nuối về một con người tài năng, đạo đức, một nhân cách kiêng định trong thời kỳ đất nước suy tàn, đồng thời cũng ẩn chứa một nỗi đau chung cho đất nước và cho tất cả những điều tốt đẹp, tài năng trong cuộc sống mà lũ thống trị thực dân phong kiến đã chôn vùi một cách tàn bạo. Đồng thời, tác giả cũng khẳng định: dù cuộc đời có đen tối đến đâu, trong dân chúng vẫn tồn tại những trái tim rực sáng.