blogradio.vn - Có người thường nói rằng “hãy mơ ước vì không ai thu thuế cho giấc mơ”, nhưng có lẽ điều đó chỉ đúng khi họ chưa trải qua cảm giác bị nghèo đến tận cùng. Khi mọi thứ dường như không còn hy vọng, ngay cả giấc mơ cũng bị đói nghèo nuốt trọn.
Tôi từng mơ mình bước chân vào trường đại học…
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo phía Bắc, trong một gia đình nghèo khổ. Tuổi thơ của tôi chứa đựng những ký ức về những bữa ăn đơn giản, những ngày trời mưa gió, cùng với những gánh nặng của nghèo đói. Gia đình tôi luôn sống trong cảnh khó khăn, và cảm giác đó luôn ám ảnh từng thành viên trong nhà.
Với mong muốn thoát khỏi cảnh nghèo đói, khi tôi 9 tuổi, em tôi mới 2 tuổi, cha tôi ra Hà Nội kiếm sống như một công nhân lao động. Mẹ tôi cả ngày bên cánh đồng, còn chúng tôi thì trở nên quen thuộc với việc giúp mẹ. Dù vậy, cuộc sống vẫn không dễ dàng, và nghèo đói vẫn âm ỉ đeo bám gia đình tôi.
Từ nhỏ, tôi đã nhận biết được hoàn cảnh của gia đình mình và cố gắng hết mình trong học hành. Tôi luôn mơ ước rằng một ngày nào đó tôi có thể sử dụng tri thức của mình để vượt qua khó khăn, và tạo ra một cuộc sống mới. Tôi luôn nỗ lực và thành công trong học tập, tham gia nhiều cuộc thi và luôn mơ ước về việc đi học đại học và có được một tấm bằng vững chắc.
Người ta thường nói “hãy mơ ước vì không ai thu thuế cho giấc mơ” nhưng có lẽ đó chỉ là lời nói của những người chưa trải qua cảnh nghèo đói. Khi đến đường cùng, thậm chí giấc mơ cũng bị đói nghèo nuốt chửng. Giấc mơ trở thành một khoản phải trả đắt đỏ để sống sót, con người phải từ bỏ để bám trụ trong cuộc sống khắc nghiệt. Nhiều người sẽ cảm thấy bế tắc và tuyệt vọng khi không thể giữ lại ước mơ của mình. Tôi cũng như vậy, không đủ sức níu kéo giấc mơ, phải bất lực buông bỏ...
Tôi đã kể với mẹ về ước mơ trở thành sinh viên nhưng mẹ luôn im lặng. Tôi thử hỏi mẹ những câu nhưng mẹ luôn tránh. Tôi hiểu, mẹ là người phụ nữ của gia đình, dịu dàng, tình cảm và không muốn làm tổn thương ai. Mẹ không muốn phá vỡ giấc mơ của con nên luôn lảng qua chủ đề đó...