Không có công việc nào làm ta mệt mỏi, chỉ có công việc không mang lại niềm vui. Cái gì không mang lại niềm vui mới thực sự làm ta mệt mỏi nhất.
Tôi muốn bắt đầu chia sẻ câu chuyện của mình. Tôi là một giáo viên, đã trải qua 15 năm trong nghề - một khoảng thời gian không ngắn. Dù mọi thứ đều ổn định nhưng tôi quyết định từ bỏ. Nhiều người hỏi tôi tại sao? Một công việc dễ dàng, một thu nhập đủ sống, và nhất là danh hiệu: giáo viên ở thủ đô. Sẽ không ai hiểu được. Tôi đã nói với họ nhưng họ không thể hiểu. Tôi và họ - hai loại người không hợp nhau từ đầu.
Có lẽ bạn cũng nghĩ là vấn đề nằm ở mức lương thấp, áp lực công việc,... Đó chỉ là phần nổi lên. Phần dưới tận sâu từ cách đây 20 năm thì không ai hiểu được, đó là sự lạc hậu của nền giáo dục Việt Nam. Từ thuở nhỏ, tôi là học sinh chuyên văn, nhiều lần đạt giải học sinh giỏi. Dù được coi trọng nhưng tôi luôn phản đối cách dạy của thầy cô. Tại sao học sinh phải đọc chép, học thuộc, nhất là phải học những bài văn bản lạ lẫm, những lý thuyết không áp dụng vào thực tế? Tôi từng phản đối bằng cách tự mình trình bày bài học và được giải thoát khỏi những tiết học nhàm chán. Ước mơ đơn giản trong tôi là giáo viên nên để học sinh tự làm.
Tuy nhiên, áp lực thi cử đã thay đổi tôi dần trở thành con rối lập đi lặp lại như mọi người, chỉ còn ước mơ mãi nằm trong lòng. Khi chọn đại học, tôi không muốn theo học Sư phạm vì ghét cách dạy của thầy cô. Nhưng số phận đã mang tôi vào ngành này một cách ngẫu nhiên và tôi vẫn đỗ điểm cao. Món nợ này tôi trả 15 năm sau đó, cộng với 4 năm đại học và 2 năm cao học. Nhưng cách dạy vẫn không thay đổi. Các giáo sư vẫn chỉ đọc cho sinh viên ghi nhớ. Sự bất mãn từ thời cấp 3 trỗi dậy. Ước mơ thay đổi phương pháp dạy của giáo viên vẫn mãi sống trong tôi. Tuy nhiên, khi thực tế đối mặt với một bộ sách giáo khoa vẫn cũ, tôi chỉ biết thở dài. Lí tưởng nghề nghiệp đúng là xa vời, chỉ có thực tế cuộc sống mới là sự thật.
Có lẽ có nhiều người giống như tôi, mang trong mình những ước mơ vĩ đại nhưng lại đối diện với thực tế khắc nghiệt. Lí tưởng vẫn lớn lao trong tâm trí, nhưng mọi người đều phải đối mặt với cuộc sống hàng ngày, có ít có nhiều. Đó là ước mơ từ những điều nhỏ nhặt như có một cuộc sống dễ dàng hơn, một mái nhà ổn định cho gia đình,... đến những điều cao cả hơn như tạo ra những sản phẩm, dịch vụ có tác động tích cực đến xã hội; làm những điều có ích cho cộng đồng mà không hướng tới lợi nhuận;... Ước mơ như những viên pin, động lực để ta bắt đầu mỗi ngày, động viên ta làm việc mỗi ngày. Như tôi đã biết trong lĩnh vực nông nghiệp, có những bạn trẻ đã thực hiện nông nghiệp sinh thái, không sử dụng hóa chất công nghiệp. Mặc dù đòi hỏi nhiều công sức, tiền bạc, và thu nhập không cao nhưng họ vẫn làm, vì một ý tưởng: tạo ra sản phẩm nông nghiệp sạch, bảo vệ môi trường. Họ làm với đam mê, không ngại khó khăn bởi giá trị mà họ mang lại ảnh hưởng đến cả cộng đồng xung quanh và họ tin vào một tương lai tươi sáng.
Những người thành công khi theo đuổi ước mơ của mình cũng phải đối mặt với thất vọng. Vì thực tế cuộc sống thường đi theo quy luật của tiền bạc. Những điều không mang lại lợi nhuận thường dễ bị loại bỏ. Nông nghiệp sạch là tốt nhưng nếu không có người tiêu dùng thì cũng sẽ không thể tồn tại. Phương pháp giáo dục tiên tiến cũng vậy, nếu học sinh không thích học thì không có lợi ích gì. Vậy thì lỗi là do lý tưởng của chúng ta, chọn sai thời điểm, hoặc người. Nếu vẫn tiếp tục ở trong môi trường cũ thì chẳng bao giờ có cơ hội cho những thay đổi mới. Tôi và nhiều người khác đã trải qua những cảm xúc shock, thất vọng mà không biết phải làm gì.
1. Kiên Nhẫn Và Theo Đuổi
Kiên nhẫn là tinh thần nỗ lực, quyết tâm vượt qua khó khăn để đạt được mục tiêu. Trong cuộc đời, bạn sẽ phải đối mặt với nhiều thách thức, khó khăn, áp lực muốn từ bỏ tất cả. Nhưng bạn có thể lựa chọn không từ bỏ mục tiêu mà bạn đã dành rất nhiều thời gian, công sức để đạt được. Đối với mọi thứ, bạn cần kiên nhẫn và nỗ lực để đạt được thành công. Khi bạn quyết định làm điều gì, hãy kiên nhẫn theo đuổi đến cùng. Bởi vì cơ hội sẽ đến khi bạn đủ kiên nhẫn và quyết tâm. Dám thử là một dấu hiệu của lòng dũng cảm. Như các bạn làm nông nghiệp sinh thái mà tôi biết, họ đã tạo ra trang trại, tự nuôi sống bằng những gì họ trồng. Danh tiếng của họ còn được báo chí ghi nhận. Hoặc một người bạn của tôi, dám đi học ở nước ngoài và mở một trường tư, giảng dạy theo phương pháp riêng của mình. Đó là cách dạy học sinh thực hành nhiều hơn là lý thuyết. Trường của anh ấy giờ đây quá đông vì lượng học sinh đăng ký.
2. Buông Bỏ Và Chấp Nhận
Trường hợp thả lỏng là quyết định thông minh và điềm tĩnh nhất để tránh đau khổ sau này. Đôi khi, việc cần làm là buông bỏ để tiến lên phía trước. Nếu công việc đặt ra nhiều khó khăn, hãy coi chúng như những bước đệm để tiến lên. Tôi nghỉ rằng việc làm giáo viên trường công không mang lại sự cải tiến nào, chỉ khiến bản thân tôi trì trệ. Đó là lúc thả lỏng. Thả lỏng để tìm một môi trường mới phù hợp hơn, để thực hiện những ước mơ của bản thân. Dù ý tưởng dạy học không thể thực hiện được, ta vẫn có thể tìm kiếm một nghề nghiệp khác. Cuộc sống là một chuỗi những duyên phận. Nếu có duyên, sẽ đến. Nếu không, hãy để nó ra đi. Không cần phải giữ lại những thứ khiến mình mệt mỏi.
Bài viết này trả lời cho câu hỏi: Tại sao phải từ bỏ công việc? Và cũng để khích lệ mọi người tìm kiếm ý nghĩa trong công việc và đóng góp của mình. Không có công việc nào là quá mệt mỏi hay khó khăn; chỉ có những công việc không mang lại niềm vui và ý nghĩa mới là thực sự mệt mỏi.
Tác giả: Lê Thị Thu Hằng