Thì ra cảm giác yêu một người là như thế. Dù ngồi trên tàu hỏa suốt 20 tiếng mới gặp được nhau, vẫn không cảm thấy mệt mỏi. Dù chuyển từ nơi nóng 30 độ đến nơi lạnh 18 độ, vẫn thấy ấm áp đến lạ thường. Dù ăn cơm bên vỉa hè, cũng như thưởng thức một bữa ẩm thực tuyệt vời.
Hồi mới quen, em nói: “Nhà em ba đời mê đánh bạc, đến đời em thì không”. Nhưng lúc ấy, em chưa biết mình sẽ đánh cược một ván bài lớn như vậy: ván bài yêu anh.
Em không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu một ai đó ở xa hàng nghìn dặm. Nhưng số phận đã đưa chúng ta đến với nhau, và em chấp nhận yêu xa như một điều hiển nhiên. Ban đầu chúng ta chỉ cách nhau 10km, sau đó tăng lên thành 50km, rồi bất ngờ trở thành hàng nghìn km.
Em từng chấp nhận mọi người đều phản đối việc yêu anh. Ai cũng nói: “Yêu lính khổ lắm, lúc cần không có ai chăm sóc”. Lúc đó, em chỉ biết cười vì em không muốn phụ thuộc vào người yêu. Em chỉ cần thời gian cuối tuần để gặp nhau. Em chỉ cần sự ủng hộ, tin tưởng và lắng nghe của anh. Nhưng việc gặp nhau mỗi cuối tuần cũng trở nên xa xỉ. Đôi khi, việc nghe giọng anh cũng trở nên khó khăn.
Em từng nản lòng. Công việc của anh không cho phép chúng ta ở bên nhau nhiều. Mỗi năm chỉ gặp nhau vài lần, và thậm chí cũng không vượt quá bảy mươi hai tiếng mỗi lần. Mặc dù đã yêu nhau bốn năm, nhưng thời gian thực sự bên nhau không đầy bốn tháng.
Đôi khi em mong muốn được bên anh. Khi ngày dần kết thúc, phố phường yên bình, em cảm thấy cô đơn. Trong những ngày thay đổi mùa, cơn viêm mũi dị ứng làm em khó thở, không khí trở nên ngột ngạt. Trong những ngày làm thêm đến nửa đêm, em tự mình về nhà, nấu mì và ăn trong cô đơn. Những lúc đó, em rất khao khát được ở bên anh. Khao khát được an ủi, được chia sẻ. Em muốn trở thành một cô gái bình dị, ấm áp. Nhưng em chỉ thấy vui và hạnh phúc khi ở bên anh, không phải ai khác.
Em đã cảm thấy xao xuyến. Mặc dù được xem là “người đẹp của công ty”. Trong những dịp lễ, anh chỉ có thể gửi lời chúc qua điện thoại, trong khi người khác có thể mời em đi ăn. Khi mệt mỏi, anh chỉ có thể gửi lời an ủi qua tin nhắn, trong khi người khác có thể lau đi nước mắt cho em. Khi giận dữ, người khác sẽ đến xin lỗi, nhưng anh chỉ có thể nhờ người thân gọi điện cho em. Dù thế nào, em vẫn không thể ngừng yêu anh, trái tim vẫn gọi tên anh, ký ức vẫn nhắc nhở về những kỷ niệm.
Em cũng từng muốn buông bỏ. Trong những ngày mưa ở Sài Gòn, em dắt chiếc xe hỏng ra ngoài đường, chịu đựng nước mưa hòa lẫn nước mắt. Trong tình yêu, người ta có thể tìm đến người yêu để được bảo vệ, được an ủi. Em yêu anh, phải tự mình vượt qua mọi khó khăn, cả về tinh thần lẫn thể xác.
Nhưng em muốn tiếp tục viết chuyện tình của mình, nắm tay anh qua mọi khó khăn.
Yêu xa với người khác thế nào, em không biết. Nhưng tình yêu của chúng ta đúng như câu: “Yêu xa như ngọn lửa trước gió, gió thổi tắt ngọn lửa nhỏ, nhưng làm bùng cháy ngọn lửa lớn”. Chúng ta có nhiều kỷ niệm. Chúng ta vượt qua xích mích, hiểu lầm. Chúng ta chống đỡ khoảng cách hàng nghìn dặm trong suốt bốn năm. Những điều nhỏ bé tạo nên tình yêu lớn.
Yêu xa giúp em hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình. Cảm giác yêu một người chính là như vậy. Ngồi xe lửa suốt 20 tiếng mới gặp được nhau, nhưng không mệt mỏi. Từ nơi 30 độ đến nơi 18 độ vẫn ấm áp. Ăn cơm vỉa hè cũng thấy thú vị. Yêu là khoảng cách xa cũng như kề bên. Đi đâu, đi xa cũng không quan trọng, miễn là cùng nhau.
Em từng nói em không bao giờ đặt cược, vì đã thấy quá nhiều người xung quanh em đặt cược mà mất hết. Nhưng em sẵn lòng đặt cược cả thanh xuân, cả tình yêu, cả cuộc đời mình để yêu anh. Vì vậy, anh hãy vội vã trở về bên em nhé.