Vần chân hay còn gọi là cước vận, là âm thanh được lặp lại ở cuối dòng thơ để đánh dấu kết thúc và kết nối các dòng thơ. Vần chân có nhiều kiểu: liên tiếp, gián cách, ôm nhau, hoặc kết hợp các kiểu khác nhau.
Xa Sông Mã, Tây Tiến ơi
Nhớ về rừng núi, nỗi nhớ chơi vơi
Sài Khao sương phủ, đoàn quân mệt mỏi
Mường Lát hoa nở trong đêm mờ.
(Quang Dũng, Tây Tiến)
Ôi cánh đồng quê đẫm máu
Dây thép gai xé nát bầu trời chiều
Những đêm dài hành quân đầy khắc khoải
Chợt bồn chồn nhớ ánh mắt người yêu.
(Nguyễn Đình Thi, Đất nước)
Ở đây không có gỗ ván
Chỉ có tấm chăn của người dân Cửa Ngăn
Vùi tôi trong đó như một món quà
Khi chia tay ngày phân tán.
(Hoàng Lộc, Viếng bạn)
Vần chân là kiểu gieo vần được sử dụng phổ biến nhất trong thơ.