Chúng ta đang sống trong thời đại công nghệ cao, nơi tình yêu không chỉ bắt nguồn từ ánh nhìn đầu tiên mà còn từ những bức ảnh trên mạng xã hội, từ những cuộc trò chuyện qua màn hình. Tình yêu qua mạng không phải là điều tồi tệ, quan trọng là cách chúng ta trải nghiệm và bảo vệ nó.
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong căn nhà của mình, và thỉnh thoảng tôi cần một kết nối, dù chỉ là với một người xa lạ, để có ai đó lắng nghe tôi.
Không phải lúc nào tôi cũng tìm kiếm một mối quan hệ nghiêm túc, tôi chỉ đơn giản cần một người ở bên cạnh để chia sẻ.
Tôi chỉ muốn có một sợi liên kết nhỏ giữa cuộc sống đầy bận rộn này.
Bố mẹ luôn rất kiểm soát cuộc sống cá nhân của tôi, nhưng tôi lại càng cố gắng thực hiện những điều mà họ không muốn. Tôi là một người trẻ trung thích tự do, đã từng đi khắp nơi để ghi lại những kỷ niệm đẹp. Nhưng bố mẹ vẫn luôn ngăn cản sự nghiệp của tôi, họ nói rằng nó không ổn định và an toàn.
Khi tôi bị kẹt lại ở Kazakhstan suốt một năm vì dịch Covid, bố tôi đã phải nhập viện vì đau tim. Kể từ đó, tôi đã quay về Việt Nam và cảm thấy như mình bị nhốt trong một cái chuồng.
Hôm nay tôi lại cảm thấy cô đơn, và tôi quyết định mở ứng dụng hẹn hò. Tôi đã vuốt màn hình và gửi tin nhắn chào một người lạ mà không biết gương mặt của họ. Họ chỉ có một bức ảnh lưng, mặc áo sơ mi trắng và giày Nike trắng kèm theo đôi tất cao tới chân.
Trong ngày hẹn hò với anh ta, tôi không ngờ rằng Quân cũng có mặt ở đó. Tôi đã nhìn thấy anh ta nhìn chăm chú vào tôi khi tôi đang cười đùa với người đàn ông mới quen. Tôi đã nghĩ ra lý do để ra ngoài vệ sinh, thực ra là để hút một điếu thuốc.
- Đừng hút thuốc nữa, em bỏ lâu rồi đấy.
Dù đã qua bao năm, giọng nói ấy vẫn quen thuộc vang phía sau lưng, không bao giờ phai mờ trong tâm trí tôi.
- Đi hẹn hò à? Sao, lần này lại không hài lòng với ai nữa vậy?
Trong lòng, tôi cảm thấy một chút xấu hổ khi anh ấy phát hiện ra tôi đang hẹn hò với người khác.
- Em chưa hẹn hò xong đâu, anh nhìn em đáng sợ quá, không thoải mái để tiếp tục nói chuyện với ai đó.
Anh là một trong những người yêu cũ đặc biệt của tôi, người mà dù từng làm tổn thương vì sự lạnh lùng nhưng vẫn khiến tôi mê mệt.
- Em thì lại không thích ai cả.
Tôi cười nhạt nhẽo, thở ra một làn khói mỏng, sau đó tôi dập điếu thuốc. Sau một thời gian dài không hút, tôi cảm thấy mình không có hứng thú lắm.
- Nếu em thích ai đó thật sự thì sao? Không ai có thể đoán trước được điều gì, chúng ta cũng vậy.
Tôi vứt điếu thuốc dở vào thùng rác và suy nghĩ về việc quay lại bên trong. Anh ấy nhẹ nhàng kéo tay tôi và hỏi nhỏ giọng.
- Lần này em không muốn đi nữa à?
- Ừ, tại sao phải đi khi không có anh ở đó?
Tôi trêu chọc, cười lớn khi nhìn anh, nhìn thấy anh bất ngờ nhăn mày. Đã lâu không gặp, lại gặp người cũ đi bên người mới mà còn đùa giỡn với bản thân.
- Em vẫn thích đùa như ngày xưa.
- Haha, em vẫn là em, anh vẫn là anh thôi. Em đi với bạn của mình đây. Chúc anh có một buổi tối vui vẻ nhé.
Anh chàng mới quen đưa tôi về, anh ấy dường như rất thân thiện và thoải mái. Tôi cũng cảm thấy khá thoải mái, chỉ tiếc là tâm trí tôi không ngừng nghĩ về một người khác.
Trong đêm muộn, sau khi tắm rửa xong, tiếng thông báo từ Instagram vang lên.
- Có gì không?
Tôi đã nhìn thấy tin nhắn nhưng chưa kịp trả lời, đối phương đã bắt đầu gõ, sau đó lại xóa đi, và lại bắt đầu gõ tiếp.
- Anh ấy mới hả?
Tôi cũng không ngạc nhiên, vì anh ta luôn thể hiện sự quan tâm không đồng đều.
- Vâng.
Tôi tắt điện thoại, chuyển sang chế độ máy bay, và nằm xuống giường ngủ một giấc ngon lành. Có người từng nói tôi trông lạnh lùng và châm chọc, nhưng thực tế khi yêu, tôi không phải như vậy. Tôi yêu một cách đáng thương.
Nhưng trong giấc mơ của tôi, Quân lại hiện lên.
Ba năm đã trôi qua, mọi thứ trở lại như một cuộn phim đen trắng quay chậm.
Nhớ như in ngày tôi ngồi chờ ở sân bay, khi bước vào phòng chờ và bắt đầu khóc.