Qua đoạn trích Vào phủ chúa Trịnh, chúng ta nhận thấy Hải Thượng Lãn Ông Lê Hữu Trác không chỉ là một bác sĩ tài ba, giàu kinh nghiệm mà còn là người có phẩm hạnh và tâm hồn cao đẹp - coi trọng lòng nhân ái, vượt lên trên vật chất và danh vọng, yêu thích cuộc sống giản dị, thanh bình. Dưới đây là 5 bài phân tích về vẻ đẹp tâm hồn và nhân cách của Lê Hữu Trác, mời bạn đọc cùng khám phá.
Dàn ý về vẻ đẹp tâm hồn và nhân cách của Lê Hữu Trác
I. Khai mạc
- Giới thiệu những đặc điểm đáng chú ý nhất về tác giả Lê Hữu Trác và trích đoạn từ Vào phủ chúa Trịnh:
Một con người đa tài với quan điểm: “ngoài việc rèn luyện văn chương cho sắc sảo, mài giũa kiếm cho sắc nét, còn cần phải dùng hết trí lực để chữa bệnh cho người”, đoạn trích từ Vào phủ chúa Trịnh là một trong những đoạn trích đáng chú ý trong tác phẩm Thượng kinh kí sự của ông
- Đoạn trích đã thể hiện rõ nét đẹp của tâm hồn và tính cách của Lê Hữu Trác
II. Nội dung chính
Nhận định về vẻ đẹp tâm hồn và nhân cách của Hải Thượng Lãn Ông Lê Hữu Trác
1. Tôn trọng đạo đức hơn là vật chất
- Ban đầu, đối diện với sự xa hoa, sang trọng của phủ chúa:
- Than thở: “Đến đây mới thấy sự giàu có của các vị vua thực sự khác biệt so với người bình thường!”
- Văn chương mô tả toàn bộ vẻ đẹp và hoa lệ của cung điện với “các cánh cửa vẽ hoa, rèm châu rất cao quý, hiên ngọc, vườn ngọc” đầy hoa thơm, chim hót…
- Tuy nhiên, ngược lại, tác giả cũng gián tiếp chỉ trích cuộc sống xa hoa nhưng thiếu ý nghĩa trong phủ chúa thông qua:
- Mô tả tỉ mỉ sự xa hoa sang trọng
- Khi được mời dùng bữa: “Bàn vàng, bát bạc, món ăn toàn là những thứ lạ người, lúc đó tôi mới biết được hương vị của nhà lớn” ⇒ Tông tiếng mỉa mai
- Phản ứng về con đường vào nội cung của thế tử: Ở trong bóng tối, không thấy lối ra gì cả, “Thế tử ở trong bóng đêm của phủ, ăn nhiều, mặc ấm quá nên cơ thể yếu đi” ⇒ Không đồng ý với cuộc sống thừa thãi, tiện nghi nhưng không có không khí và sự tự do
- Ẩn sau bài thơ là tông tiếng mỉa mai chỉ trích: “Cả trời đất cũng rạng ngời ở đây!” (trình bày thực tế về sự xa hoa của chúa Trịnh)
⇒Nhìn thấu con người coi trọng đạo đức hơn vật chất
2. Là một bác sĩ có lòng từ bi và trách nhiệm
- Tâm trạng của Lê Hữu Trác khi kê đơn cho thế tử có sự đối lập, rối bời:
- Hiểu biết căn bệnh, biết cách chữa trị nhưng lo sợ rằng việc chữa trị thành công sẽ khiến ông bị cuốn vào danh vọng, không được tự do ở lại với thiên nhiên
- Mong muốn chữa trị nhưng lo sợ làm trái với lòng từ bi, trách nhiệm, lo sợ làm tổn thương lòng cha ông.
- Cuối cùng, lòng nhân ái và trách nhiệm của bác sĩ đã chiến thắng. Ông điều trị bệnh tận tình bằng kiến thức và tài năng của mình, mạnh mẽ đề xuất những biện pháp điều trị hợp lý
⇒ Phương pháp giải thích về bệnh tình của thế tử Trịnh Cán cho thấy Lê Hữu Trác là một bác sĩ có lòng nhân và đạo đức
3. Là một người có phẩm hạnh cao quý
- Luôn tuân thủ triết lý gia truyền về lòng trung kiên của tổ tiên làm nguyên tắc hành động chính xác
- Coi trọng đạo đức, không quan tâm đến lợi ích, yêu thích cuộc sống tự do, khao khát sống bình yên tại quê hương: Tư duy của Lê Hữu Trác khi ông chữa bệnh cho thế tử
⇒ Thái độ coi trọng đạo đức, mong muốn sống tự do và tinh thần cứu người trong việc điều trị bệnh của ông thể hiện một phẩm hạnh cao quý của một bác sĩ
III. Tổng kết
- Đặt lại những phẩm chất tâm hồn và đạo đức của tác giả Lê Hữu Trác được thể hiện qua đoạn trích và phân tích thành công các yếu tố nghệ thuật
- Phát biểu quan điểm cá nhân về vẻ đẹp tâm hồn và nhân cách của Lê Hữu Trác và liên kết với bản thân
Vẻ đẹp tâm hồn và nhân cách của Lê Hữu Trác - Mẫu 1
Hải Thượng Lãn Ông - Lê Hữu Trác là một bác sĩ tài năng, trưởng thành với lòng trung kiên và phẩm hạnh cao quý. Sống vào cuối thế kỷ XVIII (thời vua Lê - chúa Trịnh), ông cũng là một nhà văn, nhà thơ đáng kính. Trong tác phẩm “Thượng kinh kí sự” (viết năm 1782), ông đã vẽ nên bức tranh sống động về cuộc sống xa hoa tại phủ chúa Trịnh, về quyền lực và thế lực của nhà chúa, cũng như miêu tả về kinh đô Thăng Long thời kỳ đó khi ông được triệu vào để chữa bệnh cho thế tử Trịnh Cán. Đoạn trích “Vào phủ chúa Trịnh” là một trong những đoạn tinh túy của tác phẩm kí sự này, là nơi khắc họa rõ nét về tâm hồn và phẩm hạnh của Hải Thượng Lãn Ông.
Đoạn trích “Vào phủ chúa Trịnh” và tập “Thượng kinh kí sự” đã thực sự mô tả chân thực những gì mắt thấy tai nghe khi Lãn Ông được gọi vào kinh đô chữa bệnh cho thế tử Trịnh Cán. Qua đoạn trích này, ta còn nhìn thấy rõ phẩm chất tâm hồn và đạo đức của ông: sự coi thường danh lợi và sự quan tâm đến sự trong sạch của nhân cách.
Lê Hữu Trác bị sốc trước cảnh kinh đô. Ông nói rằng “cảnh giàu sang của vua chúa thực sự khác biệt hoàn toàn so với cuộc sống hàng ngày của người bình thường”. Ông, một quan lại, sinh sống trong môi trường xa hoa cũng phải thốt lên rằng: “Sự giàu có của hoàng đế thực sự là không thể diễn tả bằng lời!” Tất cả sự giàu có và phú quý đều tập trung ở phủ chúa. Những người dân thường không bao giờ được biết đến sự xa hoa này. Nhưng đó chỉ là phần nổi bật nhất của sự giàu có. Bài thơ mà ông Lê Hữu Trác ngâm đọc kết thúc bằng câu:
“Quê hương, trái tim còn đỏ lửa
Khác với hải phận đôi dòng nước mơ.”
Câu này thể hiện phần nào tâm trạng của ông. Sự sống bên ngoài và bên trong phủ chúa hoàn toàn khác nhau. Giống như những ngư phủ từng lạc vào chốn thần tiên, huyền bí, lãng mạn. Có một cảm giác lạ lẫm và cô đơn nơi đây. Một trạng thái phân vân, băn khoăn trong tâm hồn của người làm nghề y. Không phải ngẫu nhiên mà ông Trác thích ngâm thơ, mà đó là để ghi lại sự giàu có đặc biệt trong phủ chúa. “Mọi thứ đều là sự tương phản: cây cỏ, đá lạ, nước trong veo” và tất cả được trang trí bằng vàng, từ chiếc kiệu của hoàng thượng đến các dụng cụ y tế, từ cái giường cho đến cột trụ... Lê Hữu Trác chỉ biết “ngước nhìn và cúi đầu đi”. Việc cúi đầu đi chứng tỏ rằng ông không hướng sự quan tâm của mình về vinh quang hoặc tiền bạc. Điều này là một nét đẹp trong nhân cách của ông. Ông cảm thấy mất mát và lạc lõng giữa cuộc sống xa hoa trong phủ chúa. Tất cả những điều này đều được thể hiện qua ngòi bút đặc biệt, chân thực của ông.
Sự sốc và sự ngạc nhiên càng tăng lên qua từng nơi mà ông đi qua. “Những cây cối kỳ lạ và những tảng đá kỳ diệu” chưa bao giờ thấy được đặt gần hồ như vậy. Và tất cả những vật dụng trong phủ chúa đều được trang trí bằng vàng, từ chiếc xe của vua cho đến các dụng cụ y tế, từ cái giường đến các trụ cột... Bàn ghế đều là những đồ mà “người bình thường chưa từng thấy”. Tác giả chỉ có thể “ngước mắt nhìn rồi lại cúi đầu đi”. Hành động cúi đầu đi chứng tỏ rằng Lê Hữu Trác không phải là người mê hoặc vật chất và danh vọng. Đó là một nét đẹp trong nhân cách của ông. Ông cảm thấy mất mát và lạc lõng giữa cuộc sống xa hoa trong phủ chúa. Tất cả điều này đều được thể hiện qua ngòi bút đặc biệt, chân thực của ông.
Nhân cách và tâm hồn của danh y họ Lê rõ ràng lộ diện ngay trong tư duy của ông khi viết đơn thuốc cho thế tử Trịnh Cán. Cuộc đấu tranh khốc liệt giữa trách nhiệm công danh và tâm hồn y đức. Một mặt là sự trói buộc của danh lợi, một mặt là phẩm chất của người thầy thuốc, sứ mệnh làm người, trách nhiệm làm người. “Nếu ta chữa bệnh thành công ngay lập tức, ta sẽ bị gò bó bởi danh lợi, không thể trở về với núi rừng...”. Nhưng lại nghĩ tiếp: “Từ hậu bối đời đời yêu nước, ta phải dốc hết lòng mình, để tiếp nối truyền thống tốt đẹp của tổ tiên”. Có thể thấy Lê Hữu Trác là người không hề quan tâm đến danh lợi, không thèm để ý đến giàu sang. Thực tế, ông còn phải đấu tranh với chính bản thân mình để giải thoát khỏi sự ràng buộc đó, để được tự do sống cùng với thiên nhiên.
Ngoài ra, ông cũng là một người thầy thuốc có lòng nhiệt huyết và đức độ phong phú. Do đó, ông đã kê đơn cho thế tử một loại thuốc “phương pháp trì hoãn, nếu không hiệu quả thì cũng không làm tổn thất nhiều, vì lương tâm không cho phép. Nếu làm sai, ông sẽ phải chịu sự chê trách của bản thân, phải đối diện với lòng tự trọng của mình; nếu làm đúng và tốt, ông sẽ bị ràng buộc bởi danh lợi. Dù cho như thế nào, ông vẫn phải giữ cho tâm hồn của mình sạch sẽ, giữ cho nhân cách của mình không bị hư hỏng. Phương pháp giải thích về căn bệnh của Trịnh Cán cũng như tư duy, tâm trạng của ông khi kê đơn cho thấy rằng Lê Hữu Trác là một người thầy thuốc có lương tâm.
Do đó, từ cái nhìn của Lê Hữu Trác về cuộc sống trong phủ chúa, đến sự suy nghĩ thấu đáo khi viết đơn cho thế tử đều chứng tỏ rằng ông là người tận tâm với nghề nghiệp và có nhân cách, giàu đức độ. Ông hoàn toàn không để ý đến tiền tài, danh vọng.
Tài năng, tâm hồn, và nhân cách của Lê Hữu Trác đã giúp ông tồn tại mãi trong lòng người làm y học, cũng như trong lòng người dân Việt Nam. Ông xứng đáng được vinh danh là ông tổ của y học và được tôn vinh bởi thế hệ sau cùng với lòng kính trọng tận cùng.
Vẻ đẹp tâm hồn và nhân cách của Lê Hữu Trác - Mẫu 2
Lê Hữu Trác (hay còn gọi là Hải Thượng Lãn Ông) là một danh y nổi tiếng của thế kỉ XVIII. Ông không chỉ là một bác sĩ tài năng mà còn là một nhà văn, nhà thơ rất được kính trọng trong dân tộc. Ông để lại cho hậu thế một di sản y học vĩ đại; đồng thời, ông cũng sáng tác ra những tác phẩm văn học quý giá.
“Thượng kinh kí sự” là một tập viết bằng chữ Hán của Hải Thượng Lãn Ông. Tác phẩm này đã ghi lại những điều ông thấy và nghe được trong chuyến đi từ Hương Sơn (Hà Tĩnh) - nơi ông ẩn dật, đến kinh đô Thăng Long, vào phủ của Chúa theo lệnh triệu cử để chữa bệnh cho Thế tử Trịnh Cán. Tác phẩm này cho chúng ta thấy cảnh đẹp của kinh đô, quyền lực của nhà Chúa, và cuộc sống xa hoa trong phủ của Chúa Trịnh. Ngoài ra, nó cũng thể hiện tâm hồn và nhân cách cao quý của một danh y tài năng. Đoạn trích “Vào phủ Chúa Trịnh” là một trong những đoạn văn thể hiện điều này một cách sâu sắc.
Đoạn trích bắt đầu khi tác giả đến Thăng Long và đang ở Trung Kiên trong phủ của Chúa để khám bệnh cho Thế tử. Thời gian được ghi rõ là ngày “mồng một tháng hai”, “sáng tinh mơ”; và nói rõ rằng có sự kiện “có lệnh triệu cử vào cung” - điều này là đặc điểm của thể loại kí sự. Khi ông nhìn thấy cảnh giàu sang và xa hoa, Lê Hữu Trác đã mô tả cảnh đó một cách chân thực với cái nhìn khách quan và tâm hồn giàu cảm xúc. Điều đáng chú ý là cảnh vàng son ở phủ của Chúa hiện lên như một thiên đường: “Tôi nhìn lên và thấy mọi nơi đều là cây cỏ um tùm, chim hót vang, hoa thắm nở rộ, gió thoảng mùi hương dễ chịu. Các dãy hành lang liên kết với nhau một cách liên tục. Người trông cổng truyền tin với sự náo nhiệt”... Tâm hồn của tác giả nhạy cảm và đầy tình yêu thiên nhiên. Tuy nhiên, đối với cảnh giàu sang, xa hoa trong phủ của Chúa, Hải Thượng Lãn Ông dường như không mấy quan tâm. Ông viết:
“Tôi nghĩ: Tôi từng là quan, sinh ra và lớn lên trong một nơi giàu có, biết mọi thứ trong thành phố cấm. Chỉ có những việc trong phủ của Chúa... mới thấy rõ sự giàu sang của vua chúa khác biệt so với người bình thường”. Sau đó, tác giả viết thơ miêu tả như một cách để “gìn giữ” cảnh này:
“Quân lính vác vũ khí đông đảo
Cả trời Nam sáng nhất ở đây!
Các tầng lầu sơn mây gắn bó
Cửa cung màu nắng, trời chiếu vào…
Quê hương cung cấm lạ lùng lạ
Khác gì nhà ngư phủ xưa xưa!”
Lời thơ ban đầu có vẻ như khen ngợi vẻ đẹp của cung đình phồn hoa. Tuy nhiên, nếu suy tư kỹ càng hơn, tâm hồn của tác giả chỉ rộng lượng với vẻ đẹp thiên nhiên một cách hạn chế. Toàn bộ bài thơ có vẻ như đầy cảm xúc, mặc dù Hải Thượng Lãn Ông không thể diễn đạt hết được.
Cảnh cung đình hiện ra như thiên đường với những “lầu son, gác tía”, “hiên ngọc, rèm châu”. Tác giả tự nhận mình là “ngư phủ” bị lạc vào “đào nguyên” theo truyện thần Đào Tiềm. Cách diễn đạt này không rõ liệu có phải là lời khen ngợi phủ của Chúa hay là mỉa mai? Sau đó, tác giả mô tả chi tiết hơn về các ngôi điếm và cảnh quan theo một phong cách vừa khen vừa chê: “Điếm ở bên hồ, có những cây cỏ kỳ lạ và những tảng đá lạ. Trong điếm, có cột và rào lơn lượn, trông thật xinh đẹp”.
Trong cách diễn đạt đó, tác giả đã một cách khéo léo ám chỉ. Ông lên án cuộc sống xa hoa tại phủ của Chúa một cách tinh tế.
Là một người coi trọng đạo đức, tránh xa danh vọng, Hải Thượng Lãn Ông không tôn trọng lối sống xa hoa. Hơn nữa, ông hiểu rõ rằng phủ của Chúa là biểu tượng của sự bóc lột, trái ngược hoàn toàn với cuộc sống của dân chúng. Ông diễn đạt ý này một cách khéo léo là “cảnh giàu sang của vua chúa thực khác biệt so với người thường”.
Tài năng của ông được truyền tụng như là một nhà thuốc tài ba, nổi tiếng như “sấm động bên tai”... Và việc ông được triệu cử để chữa bệnh cho Thế tử là một cơ hội để tiếng tăm của ông được nổi tiếng hơn, “quan thái y” có thể sẽ đến với ông. Tuy nhiên, đối với Hải Thượng Lãn Ông, tất cả những danh lợi đó chỉ là vô nghĩa. Ông không muốn rơi vào vòng xoay của danh lợi, giống như những nhà hiền triết thời xưa và Đào Tiềm là một ví dụ điển hình.
Quan điểm của các nhà Nho, Đạo xưa không quan trọng danh lợi. Họ tôn trọng lý tưởng cao cả hơn và quan trọng là giữ cho tâm hồn, phẩm cách của mình trong sạch. Khi chữa bệnh cho Thế tử, Hải Thượng Lãn Ông đã cố gắng tìm cách để “hoãn lại”, sao cho không bị ràng buộc bởi tiếng “bất trung”, và tránh được việc phải làm quan. Có sự đấu tranh tư tưởng diễn ra trong tâm trí của Hải Thượng Lãn Ông, nhưng không phải là cuộc đấu tranh giữa danh lợi và sự trong sạch của tâm hồn, mà là giữa đạo “trung” của người phục vụ và lòng ham muốn “về núi” của người sĩ thời loạn. Cuối cùng, ta thấy lòng ham muốn “về núi” của người sĩ cao cả đã chiến thắng. Ông đã thực sự thoát ra khỏi vòng xoay của danh lợi, dũng cảm và thông minh để từ chối việc chữa bệnh cho Trịnh Cán, một Thế tử ốm yếu và bệnh hoạn...
Phân tích y học của ông thể hiện sự hiểu biết sâu sắc về tâm lý, khác biệt hoàn toàn so với quan điểm của quan thái y và khiến họ phải kính trọng. Tuy nhiên, tài năng của Hải Thượng Lãn Ông không được sử dụng để phục vụ cho vua chúa xa hoa, cũng không phải để mưu cầu lợi ích cho bản thân, mà là để phục vụ nhân dân.
Bằng ngòi bút chân thực và tinh tế, Lê Hữu Trác đã phản ánh được cuộc sống xa hoa tại phủ Chúa và từ đó, ta thấy được tâm hồn và nhân cách của Hải Thượng Lãn Ông. Đó là một tâm hồn trong sạch, một nhân cách lớn của một nhà y thuật tài ba và đạo đức. Tác phẩm “Thượng kinh kí sự” hay cụ thể là đoạn trích “Vào phủ chúa Trịnh” xứng đáng là viên ngọc quý của văn học trung đại Việt Nam.
Vẻ đẹp tâm hồn và nhân cách của Lê Hữu Trác - Mẫu 3
Lê Hữu Trác, hay còn gọi là Hải Thượng Lãn Ông, là một danh y có tâm huyết và đức độ. Ông cũng là một nhà văn, nhà thơ có những đóng góp đáng kể cho văn học dân tộc. Đoạn trích “Vào phủ chúa Trịnh” trong tác phẩm “Thượng kinh kí sự” là một minh chứng rõ ràng cho điều này.
Đoạn trích “Vào phủ chúa Trịnh” nằm ở phần đầu của tác phẩm kể về Lê Hữu Trác đến kinh đô để chữa bệnh cho chúa Trịnh Cán. Tại đây, ông đã thấy cuộc sống xa hoa trong phủ chúa. Quang cảnh trong phủ chúa được ông miêu tả tỉ mỉ, từ bên ngoài vào trong, và cả cuộc sống sinh hoạt trong phủ. Tất cả đều được miêu tả một cách chân thực, và qua đó ta cũng thấy được một nhân cách lớn.
Khi bước vào phủ chúa, Lê Hữu Trác đã bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Đi qua mấy lần cửa, đến điếm “Hậu mã quân túc trực”, ông bất ngờ trước sự xa hoa ở trong. Mỗi chi tiết như cái kiệu, đồ nghi trượng, sập thếp vàng, võng điều, bàn ghế, đều làm cho ông ngạc nhiên. Còn cách sinh hoạt trong phủ chúa, từ cách người hầu đối xử đến bữa cơm sáng của chúa, càng khiến ông thêm ngạc nhiên. Từ đó, ông đưa ra lời đánh giá về sự thiếu sinh khí trong phủ chúa.
Lê Hữu Trác rất cẩn trọng trong cách chữa bệnh cho thế tử, chỉ tham khảo ý kiến của các thầy thuốc trong cung. Sau khi phân tích tình hình bệnh và thể trạng của thế tử, ông tìm ra cách chữa phù hợp nhất. Sự phân tích y học của ông thể hiện sự am hiểu sâu sắc, và làm cho các thầy thuốc phải kính nể. Lê Hữu Trác cũng đối mặt với sự mâu thuẫn khi chữa bệnh cho thế tử, khi phải đối diện giữa y đức và tấm lòng không màng danh lợi.
Tác phẩm đề cập đến việc Lê Hữu Trác đến phủ chúa chữa bệnh cho chúa Trịnh Cán, và qua đó miêu tả quang cảnh và cuộc sống trong phủ chúa. Sự am hiểu về y học và sự mâu thuẫn trong tâm trí của ông được nhấn mạnh, cũng như nét đẹp của nhân cách ông.
Qua phân tích trên, ta thấy nét đẹp trong con người của Lê Hữu Trác - một danh y đáng được người đời nể phục.
Tâm hồn và nhân cách của Lê Hữu Trác - Mẫu 4 vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Hải Thượng Lãn Ông - Lê Hữu Trác không chỉ là một danh y nổi tiếng mà còn là một nhà văn tài ba với tác phẩm “Thượng kinh kí sự”. Đoạn trích “Vào phủ chúa Trịnh” từ tác phẩm này phản ánh sâu sắc những giá trị đạo đức và tâm hồn của nhà văn.
Tác giả sử dụng góc nhìn trần thuật để mô tả cuộc sống trong phủ chúa khi ông được triệu vào xem bệnh cho thế tử Trịnh Cán.
Lê Hữu Trác luôn tôn trọng đạo đức và tránh xa danh lợi. Ông không coi trọng lối sống xa hoa và diễn đạt suy tư của mình một cách tinh tế và sắc bén.
Quang cảnh trong phủ chúa được miêu tả vô cùng tinh tế và lộng lẫy. Tất cả các chi tiết từ cây cối, tiếng chim, hoa lá đến các đồ đạc đều phản ánh sự giàu có, xa hoa và thâm nghiêm của phủ chúa. Đây là hình ảnh thường thấy trong lịch sử, khi vua chúa là người đứng đầu cai trị đất nước.
Lê Hữu Trác không chỉ quan sát tỉ mỉ quang cảnh nơi phủ chúa mà còn chứng kiến cung cách sinh hoạt hàng ngày của chúa.
Trong lối sống xa hoa của phủ chúa, Lê Hữu Trác nhận thấy sự thiếu đi sinh khí và ám khí lạnh lẽo, dần làm mất đi sức sống của con người.
Dù đối diện với cơ hội danh lợi, Lê Hữu Trác vẫn giữ vững tinh thần trung đạo và từ chối những lời đề nghị không trong sạch.
Lê Hữu Trác, không chỉ là một danh y xuất sắc mà còn là một nhà văn, nhà thơ tài ba của thời trung đại.
Tác phẩm nổi tiếng “Thượng kinh kí sự” của Lê Hữu Trác không chỉ miêu tả cuộc sống xa hoa trong phủ chúa mà còn phản ánh tấm lòng và đạo đức của một con người đại tài.
Tác phẩm “Thượng kinh kí sự” được viết bằng chữ Hán và hoàn thành vào năm 1783. Tác phẩm này đã khám phá quang cảnh kinh đô và cuộc sống xa hoa trong phủ chúa, đồng thời phản ánh nhân cách và đạo đức của tác giả.
Lê Hữu Trác, khi được mời vào phủ chúa kinh đô chữa bệnh cho thế tử, đã ngạc nhiên trước sự giàu có và xa hoa trong phủ chúa.
Tác giả thể hiện sự coi thường danh lợi và quyền quý trong phủ chúa, đồng thời tỏ ra mỉa mai và châm biếm về cuộc sống xa hoa của những người trong phủ.
Lê Hữu Trác không sợ uy quyền mà vẫn giữ vững tinh thần thẳng thắn và y đức trong cách chữa bệnh cho thế tử.
Sự bộc trực và thẳng thắn của Lê Hữu Trác phần nào là do sự coi thường danh lợi và từ tấm lòng y đức lương thiện của ông.
Qua đoạn trích này, ta thấy Lê Hữu Trác là một người thầy thuốc có lòng y đức và nhân đạo, không cầu danh lợi mà tận tụy chữa bệnh cho người dân.
Trong trích đoạn ngắn này, đọc giả đã cảm nhận được vẻ đẹp nhân cách và tâm hồn cao quý của Lê Hữu Trác, một người lương y tài giỏi và nhân đức.