Ngoài ra, học sinh có thể thử vai ông lão hoặc cá vàng để kể lại câu chuyện. Hãy cùng xem chi tiết trong nội dung bài viết sau:
Dàn ý Diễn vai như mụ vợ kể lại truyện Ông lão đánh cá và con cá vàng
1. Bắt đầu
Tóm lược về cuộc sống của 'tôi' - một phụ nữ vùng chài đã trải qua hơn sáu mươi năm.
2. Phần thân
- Trò chuyện giữa 'tôi' và ông chồng đánh cá về việc bắt được con cá vàng.
- Các ham muốn về tiền bạc và quyền lực của 'tôi' cùng những lần ép chồng đi gọi cá:
+ Lần 1: Yêu cầu mua máng lợn mới
+ Lần 2: Yêu cầu một ngôi nhà mới
+ Lần 3: Mong muốn trở thành nữ hoàng
+ Lần 4: Khao khát trở thành vợ hoàng tử
=> Được thỏa mãn → Dần trở nên kiêu căng và tham lam hơn
+ Lần 5: Muốn trở thành Vương Gia, cai trị cung điện và bắt cá vàng phục vụ
=> Ước mơ đỉnh cao → Thất bại, trở lại hoàn cảnh nghèo khó như trước
- Nuối tiếc muộn màng trong lòng 'tôi'.
3. Kết luận
Bài học rút ra: Tài sản kiếm được từ sự lao động và cống hiến của chính mình mới thực sự có giá trị và bền vững, những thứ dễ dàng đạt được cũng dễ dàng mất đi nếu không biết trân trọng.
Đóng vai mụ vợ kể lại câu chuyện Ông lão đánh cá và con cá vàng - Mẫu 1
Tôi là một ngư dân sinh sống ở vùng biển, nay đã gần sáu mươi tuổi, sống bên cạnh ông chồng già. Gia đình chúng tôi không giàu có lắm nhưng ấm êm. Hằng ngày, tôi ở nhà chăm sóc lợn, trồng rau, vá lưới, còn ông chồng ra biển đánh cá để kiếm sống, đôi khi mang cá về bán để đổi tiền mua gạo. Cuộc sống qua ngày êm đềm, không phú quý nhưng đủ đầy và bình yên bên những người hàng xóm.
Một ngày nọ, khi tôi đang ngồi vá lưới trước sân nhà, ông chồng già đi thả mạng, trông ông có vẻ vui vẻ, hạnh phúc. Nhìn ông, tôi hỏi:
- Hôm nay ông vui vậy, có điều gì vui ạ?
Tôi vừa nói, ông kể:
- Hôm nay tôi trải qua một chuyện kỳ lạ lắm em ạ. Buổi sáng, dù cày cuốc với nghề nhưng không bắt được con cá nào cả. Tôi cảm thấy mệt mỏi, quyết định quăng mạng cuối cùng, bất ngờ một con cá vàng đã vào lưới. Kỳ lạ hơn, khi tôi lấy con cá vàng ra, nó nói lên lời van xin cầu cứu:
- Ông già ơi, lòng nhân từ của ông thật là cao cả, xin ông hãy tha cho con được trở về với biển cả. Con sẽ hậu tạ ông đúng giá trị, bất cứ điều gì ông mong muốn, con đều sẵn lòng thực hiện. Xin ông ban ơn, ban phước để tha cho con.
Nghe lời nói đó, tôi vừa ngạc nhiên vừa rất xúc động. Liền không do dự, tôi quyết định tha nó ra mà không cần đòi hỏi bất kỳ báo đáp nào. Trái tim tôi tràn đầy niềm vui và bình an.
Khi nghe lão kể, lòng tôi trào dâng nỗi xúc động khó diễn tả. Con người già kia thật ngốc nghếch. Lòng tham đã bao trùm, tôi không kìm được mà la mắng lão:
- Ông có biết cuộc sống của mình khốn khổ như thế nào không, nhà cửa rách nát, cái máng lợn ăn còn sứt mẻ, khổ cực. Ít nhất cũng nên đòi hỏi một chút báo đáp, lòng nhân từ phải không? Ông đã ấy tuổi mà còn ngây thơ như vậy à, cơm no áo ấm mà không biết ơn. Ông nên đi ra biển xin một cái máng lợn ăn mới, tôi không thể chịu nổi sự ngốc nghếch của ông nữa.
Nghe xong lời trách móc, lão rơm rớm nước mắt, lặng lẽ ra biển xin cá vàng. Tôi ở nhà đợi chờ, bởi tôi tin rằng nếu cá vàng đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ có phép màu xảy ra, điều đó sẽ giúp cuộc sống của chúng tôi đổi thay.
Trong lúc suy tư sâu xa, một ánh sáng bất ngờ tỏa ra, và một chiếc máng lợn mới hiện lên thay thế cho chiếc cũ. Lúc đó chồng tôi vừa trở về, lão vui vẻ lao vào nhìn chiếc máng lợn mới, bộc lộ sự hài lòng và thích thú. Lúc này, tôi lại nghĩ nếu con cá vàng có phép màu lớn như thế, thì mình không thể tiếp tục sống trong căn nhà nghèo khổ, rách nát này được. Đây là cơ hội để thay đổi cuộc sống. Tôi liền nói với chồng:
- Ông nhanh chóng ra xin con cá ấy một ngôi nhà mới, đẹp và lộng lẫy đi. Không thể tiếp tục sống trong cảnh cực khổ như thế này mãi được.
Nghe tôi nói, lão chồng giật mình và đáp:
- Thôi bà ơi, con cá vàng đã trả ơn cho ta rồi, mình sống như thế này bao năm nay cũng chẳng sao mà bà lo lắng.
Tôi la mắng lão:
- Cụ không nhận ra cơ hội à? Đi thôi, đừng lãng phí thêm thời gian, ý tôi đã quyết định rồi.
Vậy là ông chồng tôi nhanh chóng rời đi ra biển. Tôi ở nhà mong chờ điều kỳ diệu sắp xảy ra, và chỉ vài phút sau, căn nhà tả tơi đã được biến thành một không gian mới lộng lẫy, xa hoa, và đẳng cấp. Tiện nghi đầy đủ, sân trước rực rỡ với hàng hoa tươi thắm, chưa bao giờ tôi được sống trong một ngôi nhà tuyệt vời như thế này. Tôi hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui của mình, không còn quan tâm tới những điều xung quanh. Nhưng bất ngờ, lòng tham lam lại bất chợt trỗi dậy, tôi không thể kiềm chế ước muốn được nhiều hơn nữa. Tôi mong mình có thể được cung phụng, được có kẻ hầu phục tận tình, và trở thành một nữ hoàng thống trị mọi thứ, khiến ai cũng phải kính phục và ngưỡng mộ. Lúc này, tâm trí tôi bị chìm đắm trong lòng tham và tính ích kỷ, như thể những hạnh phúc vật chất đã làm mất đi sự sáng suốt của tôi, khiến tôi quên mất người chồng yêu thương đã bên tôi suốt thời gian qua, một người đàn ông xứng đáng như thế nào với tôi.
Nhìn vào ông chồng già của mình, tôi không kìm được sự phẫn nộ và nói:
- Ông kia, hãy nói với cá vàng để tôi được trở thành phu nhân tối cao. Nhanh lên đi, đừng để tôi phải tức giận nữa!
Ông chồng tôi nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy thất vọng và nỗi buồn: - Bà đã điên à? Sống trong sự giàu có không đủ với bà à? Tại sao lại nghĩ ra những ý kiến điên rồ như vậy chứ?
Sau khi nghe xong, tôi không kìm được cơn tức, nói lên:
- Nhanh lên, đừng trì hoãn.
Lão chồng ngậm ngùi ra biển gọi cá vàng một mình. Sau khi cá vàng đồng ý, tôi trở thành một phu nhân như ý. Tôi mặc quần áo sang trọng, đi giày đắt tiền, vàng bạc trang sức không biết đếm được. Tôi vui vẻ hạnh phúc, mọi người hầu hạ xung quanh đều phải cúi đầu trước tôi, tự hào và hạnh phúc. Lão chồng cũng phải kính trọng nhìn tôi:
- Kính thưa phu nhân, chắc chắn phu nhân đã hài lòng phải không? Không chờ lão nói thêm lời nào, tôi nổi giận, sai người hầu đẩy lão ra chuồng ngựa để dọn dẹp. Từ đó, tôi sống trong sự giàu có, còn lão chồng bị tôi coi thường như một người dọn dẹp trong ngôi nhà này. Đối với tôi, đó là một sự trừng phạt xứng đáng cho tội ngu dốt và yếu đuối của lão.
Sau một khoảng thời gian, chán ngấy việc làm phu nhân, tôi gửi người gọi lão đến và ra lệnh:
- Ông già kia, giờ tôi muốn trở thành nữ hoàng của vương quốc này để cai trị đất này. Ông mau ra biển và nói với con cá vàng ấy, không thì đừng trách tôi độc ác.
Lão chồng nghe xong, tay chạy run. Lão la lên trong tuyệt vọng:
- Mụ điên rồi! Đừng làm quá đáng như vậy, tỉnh táo lại đi!
Tôi không quan tâm đến những gì lão nói, sai người đuổi lão ra biển. Không lâu sau, ngôi nhà tráng lệ đã biến thành cung điện nguy nga, tôi lên làm nữ hoàng, tổ chức tiệc tùng xa hoa trong cung điện. Bao binh lính, thị vệ vây quanh, cuộc sống của nữ hoàng thật sự là viên mãn, tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác này, tôi thấy rất tự hào.
Nhưng rồi cũng nhanh chóng chán ngấy, tôi mơ mộng trở thành một Long Vương trị vì dưới Long Cung để con cá vàng hầu hạ. Tôi gọi lão chồng già ngu ngốc tới và ra lệnh cho lão ra biển nói với cá vàng theo yêu cầu. Khi lão đi, trong lòng tôi tin rằng mọi thứ sẽ thành hiện thực, tôi đã nghĩ nhiều cách để trừng phạt con cá vàng và lão già. Nhưng không ngờ, chỉ trong chớp mắt mọi thứ đã biến mất, trước mắt tôi chỉ còn lại chiếc ấm sứ vỡ và ngôi nhà tan tành. Tôi kêu lên trong nỗi vô vọng, mọi thứ đã mất, bao nhiêu của cải, quyền lực đều không còn. Nước mắt tuôn rơi, tiếc nuối, đau đớn, hối hận. Tôi chán nản, bếp lửa rọi bóng đêm. Lão chồng tôi vừa trở về, thấy tình cảnh này, lão chỉ lắc đầu thất vọng mà không nói lời nào.
Sau một thời gian, lão nhìn tôi với lòng ân cần nói:
- Thôi đi bà ạ, sống trong nghèo khó thì phải tuân theo cách sống của người nghèo, cố gắng mà sống, rồi mọi chuyện sẽ qua đi. Tôi tựa đầu vào vai lão mà khóc sầu, lão chưa bao giờ từ bỏ tôi, dù cho tôi có độc ác đến đâu, cuối cùng lão vẫn là người ở bên cạnh, động viên và bảo vệ tôi. Tôi thực sự cảm thấy có lỗi và hối hận vô cùng, chỉ vì lòng ích kỷ và tham lam, không bao giờ hài lòng với những gì mình có, cuối cùng phải nhận lãi kết cục bi thảm. Đó là một bài học đắt giá trong cuộc đời, và cuối cùng, tôi hiểu rằng, những thành công và tài sản mà ta đạt được bằng lao động và nỗ lực của chính mình mới thực sự bền vững và tồn tại mãi mãi, điều đó phải xuất phát từ tấm lòng của một người tốt.
Đóng vai mụ vợ kể lại câu chuyện Ông lão đánh cá và con cá vàng - Phiên bản 2
Khi nghĩ lại về những thời khắc đó, tôi đầy hối hận. Giá như lúc ấy, tôi không tham lam, không mơ mộng phi thực để không phải trả giá bằng việc mất hết mọi thứ, mất lòng tin của chồng mình thì tốt biết bao! Và chắc chắn các cháu bây giờ đã biết tôi là ai, tôi chính là người phụ nữ đáng ghét trong câu chuyện Ông lão đánh cá và con cá vàng.
Thời gian đó, vợ chồng tôi sống rất hạnh phúc. Tôi ở nhà may vá lưới, làm những công việc nhà, và chăm sóc con lợn mập mạp. Ông chồng tôi thì đi đánh cá, mỗi ngày một khác. Mặc dù sống trong một túp lều lụp xụp trên bờ biển và cuộc sống vật chất không giàu có, nhưng tình cảm gia đình của chúng tôi vẫn ấm áp. Cho đến một ngày…
Tôi đang loay hoay trước cái máng lợn bị mẻ một miếng lớn thì ông chồng trở về từ việc đánh cá. Ông ấy vui vẻ kể cho tôi nghe về con cá vàng biết nói, nó hứa đáp ứng mọi yêu cầu nhưng ông không cần gì. Ban đầu, tôi không tin, nghĩ rằng ông đang đùa, nhưng thấy ông nói thế, tôi tin rằng đó là sự thật. Một cơn tức giận bao trùm tôi, trong đầu tôi nảy sinh ý nghĩ: “Nếu con cá vàng ấy thực sự biết nói, thì tại sao ông lại ngốc nghếch đến mức không xin gì từ nó?”. Tôi nhanh chóng nói với ông chồng:
- Ông thật là ngu ngốc! Nhìn xem nhà cửa chúng ta như thế nào, cả cái máng lợn cũng tả tơi. Ông hãy đi ra biển ngay và xin con cá vàng một cái máng lợn mới đi!
Chồng tôi bước ra ngoài biển. Tôi không biết ông ấy có thành công trong việc xin con cá hay không, nhưng tôi vẫn háo hức muốn thấy phép màu của con cá. Tôi đợi một phút, hai phút, rồi năm phút mà không thấy gì. Bỗng, một ánh sáng bao quanh cái máng lợn.
Rồi khi ánh sáng biến mất... Trời ơi! Trước mắt tôi, cái máng lợn mới toanh không một vết nứt hiện ra. Chồng tôi về túp lều rất vui khi thấy cái máng mới. Tôi nhìn xung quanh và tự hỏi: “Nếu con cá có phép màu như vậy, tại sao chúng ta phải sống trong một cái lều rách nát như thế này?”. Tôi nói với chồng:
- Đã có cái máng lợn mới rồi. Nhưng ông có thấy chúng ta đang sống trong một cái lều rách nát không? Hãy đi nhanh ra biển và xin con cá một ngôi nhà mới. Nhanh lên đi!
Thế là chồng tôi lại lao ra biển. Tôi nhìn theo bóng dáng xa dần của ông và đặt niềm hy vọng. Và không lâu sau đó, tôi choáng váng khi thấy mình không còn ngồi trong căn nhà lều tối tăm nữa mà là một ngôi nhà lộng lẫy, tiện nghi và rực rỡ. Tôi hạnh phúc ngắm nhìn mái nhà sơn đỏ với ống khói cao phồng. Tôi thật sự không dám nghĩ mình sẽ có được một ngôi nhà tuyệt vời như thế.
Nhưng niềm hạnh phúc không kéo dài. Chỉ sau vài ngày, tôi trở nên cáu kỉnh với suy nghĩ: “Khi đã có ngôi nhà mới rồi, mình còn phải làm công việc nhà sao? Không! Không thể chấp nhận được! Tôi muốn có người hầu phục vụ mình”. Và với dáng vẻ nghiêm túc, tôi quát thẳng ông chồng:
- Tại sao tôi lại chấp nhận ông làm chồng? Ông chỉ là một gã đàn ông ngu ngốc. Tôi không muốn làm một người phụ nữ làm ruộng nữa, tôi muốn trở thành một phu nhân quý tộc. Ông mau ra biển và xin con cá. Nhanh lên!
Chồng tôi cất lên tiếng than:
- Bà điên à? Đã có ngôi nhà mới rồi mà còn muốn trở thành phu nhân quý tộc à?
Ban đầu, ông ta nói mạnh mẽ, nhưng chỉ sau một hồi dọa nạt là ông phải đi. Trong tích tắc, tôi choáng váng khi thấy mình đang ở trong một toà nhà xa hoa. Trên người tôi, một bộ váy áo mềm mại, lấp lánh, nhìn quanh thấy những cô gái quỳ dưới chân tôi. Một trong số họ nói: 'Thưa nhất phẩm phu nhân! Phu nhân cần gì thêm không ạ?'. Thì ra ước mơ của tôi đã trở thành hiện thực. Bây giờ, tôi có thể thoải mái vui chơi rồi!
Tôi đứng lên cao thềm, sai bảo gia đình làm này làm kia. Tôi cảm thấy mình vô cùng cao quý. Bỗng tôi nhìn thấy chồng tôi, vẻ mặt lãnh đạm, quần áo rách rưới đến ghê tởm. Tôi ép ông xuống để chăm sóc cho ngựa.
Vui vẻ trong mấy ngày, rồi tôi lại suy nghĩ: 'Dù làm nhất phẩm phu nhân đi nữa, vẫn phải kính trọng những vị quốc vương! Mình cần trở thành nữ hoàng để cả thiên hạ quỳ dưới chân!'. Vậy là tôi gọi ông chồng tới và bắt ông phải đi xin con cá vàng cho tôi trở thành nữ hoàng. Ông ta phản đối:
- Thôi tôi xin mụ. Mụ ăn không biết đường, nói không biết phép mà lại muốn làm nữ hoàng à?
Tức giận, tôi tát ông ta một cái mạnh, đây là lần đầu tiên tôi đánh ông chồng. Tôi la lên:
- Thằng kia dám cãi một bà nhất phẩm phu nhân à? Đi hay ta sai người lôi đi?
Nhìn ông lão lủi thủi đi, tôi hả hê lắm. Chỉ trong chốc lát, tôi đã trở thành nữ hoàng, điều mà tôi không dám mơ tới. Đội vương miện, tôi thưởng thức những món ăn xa xỉ mà thị nữ mang đến. Ông lão trở về, nhìn tôi cười:
- Nữ hoàng, bây giờ nữ hoàng đã hài lòng rồi chứ ạ?
Tôi không đáp lại, chỉ ra lệnh đuổi ông đi.
Nhưng chỉ sau ít ngày, tôi chán làm nữ hoàng, liền sai người đi tìm ông chồng, bắt ông đòi con cá vàng cho tôi làm vua của biển cả. Ông ta không dám nói một lời, lủi thủi đi. Tôi mơ màng nghĩ đến viễn cảnh làm Long Vương trên biển, con cá vàng hầu hạ bên cạnh và tuân theo mọi yêu cầu của tôi. Tâm trí tôi rối bời, lâu đài tan biến, kẻ hầu tan biến, vàng bạc tan biến, tất cả trở về như cũ, tôi lại là một bà lão nghèo nàn, mặc chiếc váy rách ngồi trước máng lợn sứt mẻ trước lều rách.
Dù bây giờ, ông chồng tôi đã tha thứ cho tôi nhưng không bao giờ tôi tha thứ cho chính mình. Đây chính là bài học xứng đáng đối với tôi. Hy vọng không ai mắc phải lỗi lầm như tôi. Tạm biệt các bạn.