Tài liệu này bao gồm dàn ý và 5 mẫu văn mẫu tốt nhất được Mytour tổng hợp dành cho học sinh lớp 6. Mời quý vị cùng tham khảo!
Dàn ý về việc thể hiện vai Rùa Vàng kể lại câu chuyện về Hồ Gươm
1. Khởi đầu
- Rùa Vàng - một tướng dưới quyền của Đức Long Quân tự giới thiệu.
- Giới thiệu câu chuyện về Lê Lợi và Hồ Gươm.
2. Nội dung chính
- Kể về tình hình của đất nước khi bị quân Minh xâm lược và cuộc khởi nghĩa của Lê Lợi.
- Sự kiện về Đức Long Quân và việc ông gửi Rùa Vàng mang gươm thần đến giúp quân nghĩa.
- Câu chuyện về lưỡi gươm thần hiện ra ba lần trong lưới của Lê Thận và anh đã nhận được gươm đó.
- Sự kiện về vỏ gươm hiện ra trong rừng và Lê Lợi đã nhận được nó.
- Rùa Vàng tiết lộ ý nghĩa của việc chia gươm thành hai phần, xuất hiện ở hai nơi khác nhau.
- Câu chuyện về lưỡi gươm và vỏ gươm gặp nhau tại nhà của Lê Thận.
- Sự kiện về gươm thần giúp Lê Lợi và quân nghĩa đuổi đánh quân Minh xâm lược.
- Đất nước không còn bị đe dọa bởi quân thù, gươm thần được vua trân trọng và luôn giữ bên mình.
- Câu chuyện về vua đi dạo trên hồ Lục Thủy, Rùa Vàng nổi lên yêu cầu trả lại gươm thần; gươm thần cảm nhận được sức mạnh từ Rùa Vàng nên khi tay vua rời xa gươm. Gươm thần đã quay trở lại với Rùa Vàng, cả hai lặn xuống và quay về Thủy cung.
3. Kết thúc
- Rùa Vàng được Đức Long Quân ca ngợi.
- Thể hiện mong muốn thấy cuộc sống bình yên trọn vẹn.
Thể hiện vai Rùa Vàng kể lại câu chuyện về Hồ Gươm - Mẫu 1
Ta là Rùa Vàng, một quan dưới trướng của Lạc Long Quân. Một ngày, khi tôi đang làm việc trong thư phòng, tôi được triệu gặp gấp bởi Đức Long Quân. Tôi lập tức đi tới gặp Ngài. Ngay khi đến, tôi nghe giọng nói của Long Quân như tiếng sấm vang vọng:
- Ngày mai, khi Lê Lợi cưỡi thuyền rồng đi dạo trên hồ Tả Vọng, ngươi hãy nổi lên yêu cầu trả lại thanh gươm thần cho ta.
Tôi trở về thư phòng, sẵn sàng thực hiện mệnh lệnh vào ngày mai.
Nhớ lại thời điểm nước Nam bị áp bức bởi quân Minh, dân chúng sống trong cảnh khốn khổ. Quân giặc tàn bạo, xem nhân dân như cỏ rác, hành hạ họ. Khi đó, ở vùng Lam Sơn, đã có nghĩa quân nổi dậy chống lại chúng. Tuy nhiên, ban đầu họ gặp nhiều thất bại. Để thực hiện lời hứa với Âu Cơ, Đức Long Quân quyết định cho nghĩa quân mượn thanh gươm thần mà Ngài đã giữ để giúp họ đánh đuổi giặc, giành lại tự do cho đất nước. Lúc đó, tôi chính là người mang gươm cho Lê Lợi mượn.
Tôi đã tìm hiểu rất kỹ và biết rằng ở vùng Thanh Hoá có một người đánh cá tên là Lệ Thận, tính tình hiền lành, chất phác, sau này sẽ tham gia nghĩa quân nên tôi quyết định chọn chàng làm sứ giả trao gươm quý.
Như mọi khi, vào một đêm trăng sáng, gió thổi mát lạnh, Lê Thận đem lưới thả xuống sông bắt cá. Đã chờ sẵn từ lâu, tôi bí mật đặt lưỡi gươm vào trong lưới của anh ta. Khi kéo lưới lên, thấy nặng nề, chàng đã mừng thầm, chắc chắn là có cá to. Nhưng khi thò tay xuống, chẳng thấy cá nào mà chỉ thấy gươm quý dưới dạng một thanh sắt, chàng vội vứt đi và thả lưới tiếp. Phải vất vả ba lần tôi mới khiến anh chàng nhận ra đó là lưỡi gươm và chịu mang về.
Quả nhiên, về sau Lê Thận gia nhập đoàn quân khởi nghĩa Lam Sơn. Chàng hăng hái, gan dạ, không sợ nguy hiểm. Một ngày, chủ tướng Lê Lợi cùng mấy người đến nhà Thận. Thanh gươm thần tỏa sáng trong bóng tối của lều. Lê Lợi cầm lên xem và thấy hai chữ “Thuận Thiên” khắc sâu vào lưỡi gươm. Nhưng chuyện đó cũng nhanh chóng bị lãng quên, không ai biết đó là vật quý.
Cho tới một hôm, bị giặc đuổi, Lê Lợi và các tướng sĩ rút lui mỗi người một hướng. Lúc chạy qua một khu rừng, Lê Lợi bỗng thấy có ánh sáng trên ngọn cây đa. Ông trèo lên mới biết đó là một chuôi gươm nạm ngọc (Đó là phần chuôi của thanh gươm thần mà Đức bà Âu Cơ đã giấu trong đó). Lê Lợi nhớ đến phần lưỡi gươm ở nhà Lê Thận nên lấy chuôi gươm dắt vào lưng.
Ba ngày sau, khi gặp lại mọi người trong nhà Thận, Lê Lợi kể chuyện bắt được chuôi gươm. Khi đem lưỡi gươm so sánh vào chuôi, hai phần vừa như in.
Lê Thận đưa gươm lên đỉnh đầu, lễ phép nói với mọi người:
- Đây là ý trời phó thác cho công việc lớn của chúng ta. Chúng tôi sẵn lòng hy sinh bản thân, cùng thanh gươm thần này để bảo vệ Tổ quốc!
Tới đây, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, thanh gươm thần đã được đặt vào đúng vị trí của nó.
Một năm đã trôi qua, từ khi có thanh gươm thần hỗ trợ, năng lượng của nghĩa quân ngày càng tăng mạnh, liên tiếp đạt được chiến thắng, khiến quân Minh kinh hồn. Lê Lợi hiện đã lên làm vua, được gọi là Lê Thái Tổ.
Chìm đắm trong những kỷ niệm của năm trước, tôi không ngờ rằng trời đã sáng rồi. Tôi ngay lập tức bắt đầu hành trình, thực hiện nhiệm vụ mà Long Quân giao. Ở đó! Đoàn thuyền rồng hiện ra trước mắt. Tôi từ từ nổi lên trên mặt nước và bơi ra gặp thuyền. Tôi nói nhẹ nhàng: “Xin bệ hạ trả gươm cho Long Quân”.
Nghe lời tôi, Lê Lợi nâng gươm hướng về phía tôi và nói: “Xin Thần Kim Quy về báo lại với Đức Long Quân rằng Lê Lợi thay mặt muôn dân kính cẩn đội ơn Ngài đã cho mượn gươm báu giúp dân, giúp nước. Xin cho chúng dân đổi tên hồ này thành hồ Hoàn Kiếm để đời đời nhớ đến công đức của Ngài”. Nghe xong, tôi bèn ngậm gươm thần rồi lặn xuống nước.
Trở về Long Cung, tôi truyền đạt lại những điều Lê Lợi đã nói với Long Quân. Người rất vui và hài lòng. Người giao cho tôi nhiệm vụ hàng năm nổi lên mặt hồ một lần để xem xét dân tình, kịp thời báo cho người khi con cháu lâm nguy. Tôi rất vinh dự nhận sứ mệnh cao quý đó.
Đóng vai Rùa Vàng kể lại sự tích Hồ Gươm - Mẫu 2
Tôi chính là Rùa Vàng linh thiêng, người hộ mệnh của dân tộc Việt Nam qua hàng ngàn năm lịch sử qua. Vào sáu trăm năm trước, tôi đã giúp Lê Lợi đánh tan giặc Minh cứu đất nước khỏi lầm than nhờ vào một thanh kiếm có khắc chữ “Thuận Thiên”. Đó là lúc tôi đã tuân theo lời của Long Quân lên cứu nước cứu dân, giúp vị vua hiền tài. Câu chuyện này đã trở thành truyền thuyết lưu danh ngàn năm qua.
Ngày ấy, tôi sinh sống ở hồ nước lớn đã được hơn ngàn năm. Như mọi lần, cứ vài tháng một lần tôi lại đi từ chỗ này đến chỗ kia để xem xét người Việt ta sinh sống ra sao. Mọi biến cố, mọi thăng trầm lịch sử của dân Nam ta đều rõ ràng như lòng bàn tay. Một lần tôi bơi đến gần bờ, nghe dân Thăng Long than trời khóc đất vì bị quân Minh xâm lược đến hoang tàn. Tôi ngay lập tức kể chuyện với Long Quân xin một ân điển cứu nước cứu dân. Và từ đó, câu chuyện về gươm thần và tên hồ Hoàn Kiếm đã ra đời.
Trên núi Lam Sơn, có một đội nghĩa quân chống lại quân thù. Ban đầu, họ gặp nhiều khó khăn về lương thực và vũ khí. Long Quân quyết định cho họ mượn thanh gươm thần để đánh giặc.
Một đêm trăng sáng, Long Quân sai tôi cắp gươm thần đặt vào lưới của Lê Thận, một chàng trai yêu nước và can đảm. Lê Thận lần đầu thấy gươm, nhưng không nhận ra giá trị của nó cho đến khi thấy ánh sáng từ nó.
Lê Thận sau đó gia nhập nghĩa quân Lam Sơn và được Lê Lợi đánh giá cao. Một lần Lê Lợi và đoàn người thăm nhà Lê Thận, và gươm thần tự sáng lên khi chạm vào tay chủ nhân sáng suốt.
Tuy nhiên, không ai nhận ra đó là gươm thần. Một lần khác, Lê Lợi tìm thấy một chuôi gươm nạm ngọc và mang về nhà. Ba ngày sau, khi kiểm tra với lưỡi gươm, họ nhận ra đó là chuôi gươm thần.
Khi Lê Lợi kể chuyện này với mọi người, họ kiểm tra thấy lưỡi gươm vừa như in. Cuối cùng, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành khi gươm thần được đặt vào vị trí của nó.
Sau một năm, quân đội của Lê Lợi với thanh gươm thần đã chiến thắng giặc Minh, đem lại sự an bình cho đất nước. Uy thế của họ được nhân dân tin tưởng. Nhờ có gươm thần, quân ta đã trở nên mạnh mẽ hơn, chiến thắng liên tiếp. Đất nước được giải phóng, Lê Lợi lên làm vua với tên là Lê Thái Tổ.
Khi mọi chuyện được giải quyết, tôi lên đường thực hiện nhiệm vụ từ Long Quân. Khi đoàn thuyền rồng hiện ra, tôi đón trước mũi thuyền và nói: “Việc đã xong. Xin bệ hạ hoàn gươm lại cho Long Quân”.
Lê Lợi nâng gươm và nói: “Xin Thần Kim Quy về báo lại với Đức Long Quân rằng Lê Lợi thay mặt muôn dân kính cẩn đội ơn Ngài đã cho mượn gươm báu giúp dân, giúp nước. Xin cho chúng dân đổi tên hồ này thành hồ Hoàn Kiếm để đời đời nhớ đến công đức của Ngài”.
Từ đó, Hồ Tả Vọng trở thành Hồ Gươm hay Hồ Hoàn Kiếm. Sự tích Hồ Gươm vẫn được nhân gian kể lại như một trận chiến vĩ đại của dân tộc.
Rùa Vàng kể lại sự tích Hồ Gươm - Mẫu 3
Con Rùa Vàng ấy, từng mượn kiếm cho vua Lê Lợi đánh giặc bảo vệ nước nhà. Thời kì ách Minh đô hộ nước Nam, dân ta bị coi thường và bị bắt nạt. Tôi đã chứng kiến những bi kịch đó, lòng đau xót không thể diễn tả. Nhưng lúc đó, sức mạnh của chúng ta vẫn còn yếu, chúng ta đã phải chịu nhiều thất bại. Đức Long Quân quyết định giao cho nghĩa quân một thanh gươm thần để đánh bại kẻ thù. Nhưng ngài vẫn chưa biết làm thế nào để chọn ra một người xứng đáng, đáng nhận thanh gươm ấy. Nhiệm vụ của tôi là đi tìm người xứng đáng để trao thanh gươm báu. Tôi đã chia thanh gươm làm hai phần, một phần là lưỡi gươm, phần còn lại là chuôi gươm. Lưỡi gươm, tôi thả xuống biển và giấu chuôi gươm vào rừng. Vào thời điểm đó, có một chàng trai tên là Lê Thận, người Thanh Hóa, làm nghề chài lưới ven sông. Một đêm, khi anh thả lưới, tôi đã đặt lưỡi gươm vào trong lưới của anh. Anh kéo lưới lên ba lần và phát hiện ra lưỡi gươm mắc vào trong lưới, sau đó anh mang về nhà. Ban đầu, Lê Thận tưởng rằng đó chỉ là một thanh sắt bình thường, nhưng khi anh đưa gần lửa mới nhận ra đó là một lưỡi gươm. Anh ta cất giấu nó cẩn thận nhưng không biết rằng đó là một thanh gươm quý giá. Sau đó, Lê Thận gia nhập vào đoàn quân khởi nghĩa Lam Sơn. Một lần, khi chủ tướng Lê Lợi cùng một số người đến thăm nhà Lê Thận, trong bóng tối, lưỡi gươm đã phát sáng. Tôi biết rằng thanh gươm đã chọn được chủ nhân của mình. Khi Lê Lợi cầm lưỡi gươm lên, thấy khắc hai chữ “Thuận Thiên” nhưng ông vẫn chưa biết đó là một vật báu.
Trong một lần bị giặc truy đuổi, tôi đã dẫn Lê Lợi đến nơi có chuôi gươm được làm từ ngọc. Tôi đã giấu nó trên ngọn cây đa. Khi Lê Lợi đến, nó đã tỏa sáng, làm cho Lê Lợi nhìn thấy. Chính vì vậy, Lê Lợi đã leo lên ngọn cây đa và gắn chuôi gươm vào thắt lưng của mình.
Ba ngày sau, khi gặp lại mọi người, Lê Lợi đã kể câu chuyện cho họ nghe. Khi so sánh lưỡi gươm với chuôi gươm, chúng vừa vặn với nhau. Vì vậy, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà Long Quân giao cho.
Khi nước đã hòa bình, Long Quân sai tôi đi đòi lại thanh gươm. Nhân dịp vua đang cưỡi thuyền rồng đi dạo quanh hồ Tả Vọng, tôi đã tiến lại gần và nói: “Xin bệ hạ hãy trả lại thanh gươm cho Long Quân.” Vua đã nâng gươm và trả cho tôi, tôi đã lấy lại thanh gươm và lặn xuống nước.
Sau sự kiện đó, Lê Lợi đã quyết định đổi tên hồ Tả Vọng thành Hồ Gươm, hay còn gọi là Hồ Hoàn Kiếm. Tên gọi đó nhắc nhở mọi người về sự ơn nghĩa của Long Quân khi cho mượn thanh gươm quý giá để đánh đuổi kẻ thù.
Rùa Vàng kể lại câu chuyện về Hồ Gươm - Mẫu 4
Quân Minh xâm chiếm Đại Việt dưới cớ thừa cơ. Họ lừa dối, gian lận nhân dân, coi thường người Đại Việt như rác rưởi. Chúng tận dụng sức mạnh để bắt nạt yếu đuối, thể hiện sự tàn bạo, tàn ác, làm tổn thương đến cả loài cây cỏ và con người, vi phạm đạo lý nhân bản. Nghe nói ở vùng Lam Sơn có một đội quân nổi dậy chống lại chúng. Người này có sứ mệnh thống trị. Trong giai đoạn ban đầu, thế lực của chúng ta còn yếu, và quân địch vẫn mạnh mẽ nên nghĩa quân đã gặp nhiều thất bại. Lạc Long Quân đã giao cho tôi mang thanh gươm thần của ngài để trao cho nghĩa quân, giúp họ tìm được minh chủ, nâng cao tinh thần chiến đấu và đánh bại kẻ thù.
Nhận được thanh gươm báu, tôi đã suy nghĩ rất kỹ. Một hôm, tại một bến sông vắng vẻ, tôi đã đặt thanh gươm vào lưới của Lê Thận - một người đàn ông mạnh mẽ, yêu nước và quyết tâm. Lo sợ Thận sẽ hoảng sợ khi thấy thanh gươm quý, tôi đã biến nó trở thành một thanh sắt gỉ sét xấu xí. Khi kéo lưới lên hai lần và không thấy cá, Thận chỉ nhìn thấy một thanh sắt, sau đó vứt nó xuống nước và cảm thấy thất vọng. Lần thứ ba, tôi đã đặt thanh gươm vào lưới của Thận. Thận bắt gặp sự việc kỳ lạ đó, mang thanh sắt về nhà và vứt nó vào góc tối, quên đi.
Sau đó, Thận gia nhập vào nghĩa quân Lam Sơn, anh ta dũng mãnh chiến đấu mà không ngại khó khăn. Một ngày, khi chủ tướng Lê Lợi cùng đoàn người đến thăm nhà Thận. Trong bóng tối, một góc nhà bỗng sáng lên. Thấy điều này kỳ lạ, Lê Lợi đã lấy thanh sắt, nhận ra đó là thanh gươm có khắc hai chữ “Thuận Thiên”. Biết rằng trời đất đã ban phước, Lê Lợi rất hạnh phúc.
Quân địch vẫn tiếp tục hoành hành, nghĩa quân gặp nhiều khó khăn, có lúc mất lương suốt và mỗi người một hướng. Một ngày, Lê Lợi một mình thoát khỏi vòng vây của kẻ thù, bị lạc vào rừng. Đang lang thang, bất ngờ anh nhìn thấy trên ngọn cây có ánh sáng lạ, Lê Lợi nhận ra đó là một chuôi gươm nạm ngọc. Liền nhớ đến lưỡi gươm của Lê Thận, anh mang chuôi gươm về.
Khi trở về trại quân, Lê Lợi chia sẻ một điều bất ngờ với các chỉ huy:
- Trên đường về, chúng ta đã bắt được một thanh kiếm lấp lánh ngọc, rực rỡ sáng chói. Tôi tin rằng thanh kiếm này và cây kiếm kia ở nhà Lê Thận có mối liên kết. Có lẽ đây là sự thử thách của trời muốn giao phó cho chúng ta một nhiệm vụ quan trọng! Chúng ta phải cùng nhau nỗ lực vượt qua mọi khó khăn…
Lê Thận đặt lưỡi kiếm vào thanh kiếm, hình như như một điều kỳ diệu. Anh chàng nâng lên kiếm và nói với Lê Lợi:
- Đây là ý trời, ý lòng nhân dân mong muốn giao phó cho chúng ta một công việc quan trọng. Chúng tôi sẵn lòng hiến dâng máu và xương của mình để phục vụ công cuộc, cùng với thanh kiếm thần này báo hiếu cho đất nước.
Từ đó, tinh thần của binh đoàn ngày càng tăng cao. Trong tay Lê Lợi, thanh kiếm thần tung hoành trên mọi trận địa, khiến quân Minh bị kinh hoàng. Các chiến công liên tiếp, danh tiếng của binh đoàn ngày một vang dội. Quân Minh ngày càng bất lực và cuối cùng phải đầu hàng. Đất nước được hòa bình, mọi người hân hoan hưởng thụ cuộc sống yên bình.
Khi Đại Việt đã được giải phóng khỏi bóng đe dữ của quân giặc, Lê Lợi lên ngôi vị hoàng đế, đất nước bước vào thời kỳ hòa bình. Thần lạc Long sai ta đi tìm lại thanh gươm thần. Khi nhà vua và các đại thần thư giãn trên thuyền trên hồ Tả Vọng, ta hiện lên trước họ. Khi cảm nhận được sức mạnh linh thiêng, thanh gươm bắt đầu rung động nhẹ nhàng. Thấy ta, nhà vua và các đại thần không khỏi kinh ngạc. Nhà vua giao thuyền nhẹ lại. Ta lại bơi về phía thuyền và nói:
- Xin bệ hạ trả lại thanh gươm cho Long Quân.
Ngay lập tức nhà vua rút thanh gươm và trao cho ta. Ta nhanh chóng nhận lấy thanh gươm và lặn xuống nước. Từ đó, nhân dân quanh vùng quyết định đổi tên hồ Tả Vọng thành hồ Gươm, hay hồ Hoàn Kiếm để kỷ niệm sự kiện đặc biệt ấy.
Rùa Vàng kể lại câu chuyện về Hồ Gươm - Mẫu 5
Ta là Rùa Vàng, một tướng lĩnh trong quân đội của Lạc Long Quân. Một ngày, ngài Lạc Long Quân triệu ta đến gặp mặt. Ngay khi đến, ngài đã ra lệnh cho triệu gọi và giao cho ta nhiệm vụ đưa thanh gươm thần trở lại để bảo vệ nhân dân khỏi sự đe dọa của quân giặc.
Ở vùng núi Lam Sơn, có một đội quân không ngừng rèn luyện để chờ ngày chiến đấu. Mặc dù đội quân này mới thành lập và còn non trẻ, họ đã gặp nhiều khó khăn: thiếu thốn thực phẩm, vũ khí... Nhưng người lãnh đạo của họ là một người có tài năng, tên là Lê Lợi.
Một đêm, tôi cất lưỡi gươm thần vào lưới của người đánh cá là Lê Thận - một chàng trai mạnh mẽ và quyết đoán. Khi Lê Thận kéo lưới, cảm thấy nặng như có cá to. Nhưng khi kéo lên, chỉ thấy một thanh sắt, anh ta vứt xuống sông. Sau ba lần như vậy, Lê Thận quyết định mang về nhà. Sau đó, anh tham gia vào đội quân Lam Sơn và chiến đấu mạnh mẽ.
Một lần, Lê Lợi và đoàn tùy tùng đến thăm nhà Lê Thận. Bất ngờ thấy một ánh sáng phát ra từ góc nhà, Lê Lợi tiến lại gần và nhìn thấy hai chữ “Thuận Thiên”. Tuy nhiên, không ai nghĩ rằng đó là lưỡi gươm thần. Một ngày khác, khi đi qua một khu rừng, Lê Lợi thấy một ánh sáng lấp lánh từ trên cây cao. Ông trèo lên và tìm thấy một chuôi gươm nạm ngọc. Nhớ đến lưỡi gươm của nhà Lê Thận, ông mang chuôi về và tra vào lưỡi gươm thì vừa như in.
Một năm sau, nhờ có sự giúp đỡ của gươm thần, đội quân của Lê Lợi chiến thắng liên tiếp. Danh tiếng của họ ngày càng lan rộng. Quân Minh bị tiêu diệt. Lê Lợi trở thành vua và lấy niên hiệu là Lê Thái Tổ. Khi ông đi thuyền trên hồ Tả Vọng, thấy tôi nổi lên. Ông nói với tôi:
- Nhiệm vụ lớn đã hoàn thành. Xin vua trả lại thanh gươm quý cho Đức Long Quân.
Sau khi nghe tôi nói, Lê Lợi trả lại thanh gươm và nói:
- Tôi biết ơn bạn và Đức Long Quân đã cho mượn thanh gươm quý để chúng tôi đánh đuổi quân giặc, bảo vệ đất nước.
Nghe xong, tôi gật đầu rồi lặn xuống nước. Từ đó, người dân quyết định đổi tên hồ Tả Vọng thành hồ Gươm (hay còn gọi là hồ Hoàn Kiếm).