Thủ vai như chị Dậu kể lại Tức nước vỡ bờ đồng thời mang đến 11 bài văn mẫu, kèm theo 5 dàn ý chi tiết. Qua đó, giúp các em học sinh lớp 8 hóa thân thành Chị Dậu kể lại tình hình khó khăn khiến lòng người bất an.
Trích đoạn Tức nước vỡ bờ đưa người đọc chạm vào nỗi khổ của những người dân bần cùng, thấu hiểu và đồng cảm với họ. Hãy cùng đọc để nắm vững kỹ năng kể chuyện theo góc nhìn của Chị Dậu.
Tổ chức các ý kể lại Tức nước vỡ bờ theo góc nhìn của Chị Dậu
Phác thảo chi tiết thứ nhất
a. Mở đầu:
- Tôi van xin hết lời khi chồng bị trói, bị đánh.
b. Phần chính:
- Cai lệ đã đánh tôi và trói chồng tôi.
- Tôi liều mạng chống lại nhưng vẫn bị cai lệ đánh.
- Tôi nổi giận và đấm hắn khiến hắn ngã xuống.
- Người nhà lý trưởng cố đánh tôi nhưng tôi đã chiếm được gậy và đẩy hắn ngã.
c. Phần kết:
- Tôi vẫn tức giận với những kẻ bất nhân đó.
Phác thảo chi tiết thứ hai
1. Mở đầu:
- Giới thiệu về tình hình gia đình hiện nay: đang ở vào cùng một bức tường
2. Phần chính:
- Gia đình tôi nghèo, phải đóng thuế cho chồng vài đồng bạc, làm cho gia đình chúng tôi gặp khó khăn.
- Do không đủ tiền đóng thuế, chồng tôi bị bắt và bị đánh đập.
- Tôi phải bán đi cái Tí của nhà để có tiền đóng thuế cho chồng.
- Các quan bắt chúng tôi phải đóng thêm tiền thuế cho người đã chết từ năm ngoái, làm cho chồng tôi bị bắt trói ra ngoài.
- Đêm đó, chồng tôi về nhà trong tình trạng rất tồi tệ. Tôi cảm thấy hoang mang và tức giận, nhưng may mắn là hàng xóm giúp đỡ và chồng tôi đã tỉnh lại sau đó.
- Tôi đã nấu cháo và mang lên nhà, cố gắng để chồng tôi ăn được.
- Khi tôi đang chuẩn bị cho chồng ăn, cai lệ và người nhà lí trưởng đã đến và tấn công chúng tôi.
- Tôi đã cố gắng xin họ nhưng lại bị họ đạp và tấn công tôi.
- Tuy nhiên, lần này tôi không chịu thua, và cuối cùng, tôi đã đẩy họ ra khỏi nhà.
- Chồng tôi lo lắng và cảnh báo tôi không được đánh họ, nhưng tôi không thèm nghe.
- Cai lệ và người nhà lí trưởng cuối cùng cũng phải rời khỏi nhà tôi, và tôi không còn sợ họ nữa.
3. Phần kết:
- Tôi giúp chồng ngồi dậy, dọn dẹp xong bát cháo, và dỗ dành hai đứa con nhỏ.
- Không biết trong tương lai, cuộc sống của chúng tôi sẽ ra sao...
Phác thảo chi tiết thứ ba
1. Mở đầu
- Giới thiệu về tác giả Ngô Tất Tố, trích đoạn từ Tức nước vỡ bờ và nhân vật chị Dậu.
2. Phần chính
a. Bối cảnh
- Không khí căng thẳng, sôi động trong những ngày thu sưu thuế.
- Gia đình đang trải qua hoàn cảnh khó khăn, phải vật lộn để kiếm tiền đóng thuế cho chồng và cho em chồng đã mất.
- Hành động của nhân vật bao gồm việc bán con gái út chỉ mới 7 tuổi cho nhà Nghị Quế và chăm sóc người chồng bị đánh.
b. Cuộc nổi dậy của phụ nữ
- Tình hình: Chăm sóc chồng bị thương nặng, người nhà lí trưởng đến đòi bắt chồng đi đánh dù anh ta mới bị chúng đánh và bị thương nặng từ hôm qua vì thiếu thuế.
- Hành động: Ban đầu nói nhẹ nhàng, van xin chúng đừng đánh, đừng bắt chồng đi. Nhưng sau đó, không thể chịu nổi sự bạo lực của bọn cai lệ nên đã đánh lại chúng.
→ Những hành động tức giận là biểu hiện của tình yêu sâu đậm dành cho chồng, đồng thời là lời tố cáo về tội ác của xã hội phong kiến.
3. Phần kết
- Khẳng định lại giá trị nội dung và nghệ thuật của tác phẩm.
Phác thảo chi tiết số 4
I. Phần mở đầu
- Gia đình tôi gặp tai họa với sự tăng cao của thuế nặng.
- Tôi phải bán con gái đầu lòng cùng với một ổ chó nhưng vẫn không đủ tiền đóng thuế cho chồng và cho chú Hợi đã mất từ năm ngoái.
II. Phần chính
- Chồng tôi vẫn bị giam giữ và bị đánh đập tàn nhẫn ở ngoài đình. Cho đến hôm qua, anh ấy mới được cõng về, trông như một xác chết.
- Bà con hàng xóm đã đến cứu giúp và chồng tôi tỉnh lại. Sau đó, họ đã cho anh ấy một bát gạo để tôi nấu cháo.
- Chồng tôi chưa kịp ăn bát cháo thì ông cai lệ và người nhà lí trưởng đã đến đòi thu thuế.
- Tôi van xin họ để cho tôi được rời khỏi.
- Nhưng họ không chịu và còn đòi bắt trói chồng tôi. Tôi van xin tha cho chồng nhưng họ vẫn đánh và trói chồng tôi.
- Tôi đã lớn tiếng với họ và bị họ tát vào mặt, sau đó họ nhảy vào cạnh chồng tôi. Tôi không thể nhịn nổi nữa nên đã đấu với họ.
- Chồng tôi sợ hãi và phải ngăn tôi nhưng tôi nói rằng tốt hơn ngồi tù còn hơn để cho chúng làm ác mãi vậy.
III. Phần kết:
- Điều tôi đã làm đã nhận được sự ủng hộ từ nhiều người. Sau sự kiện đó, người nhà lí trưởng cũng như kẻ cai trị không còn áp bức và làm đau đớn bà con trong xóm như trước đây nữa.
Phác thảo Đóng vai chị Dậu kể lại cuộc đánh lại bọn cai lệ để bảo vệ anh Dậu
I. Phần mở đầu:
Tôi (chị Dậu) giới thiệu tóm tắt về câu chuyện và cảm xúc tổng quát khi tôi kể lại sự việc đó.
II. Nội dung chính:
1. Tự giới thiệu về bản thân và hoàn cảnh gia đình:
Chị Dậu tự giới thiệu về bản thân và hoàn cảnh gia đình: mùa thuế lại đến, không khí nặng nề bao trùm làng Đông Xá nhưng không có tiền đóng thuế…
Không có tiền để nộp, chồng tôi (anh Dậu) bị bọn sai nha đánh đập trói đến tận cùng, suýt chết vì thiếu tiền, may mắn được hàng xóm cứu giúp và tỉnh lại…
2. Tiến triển câu chuyện:
* Tiến trình sự việc khi nước vỡ:
- Bà lão hàng xóm hỗ trợ, nhắc nhở... Chị Dậu nấu cháo và chăm sóc anh Dậu...
- Bọn cai lệ và người nhà lí trưởng tiến vào, hung hăng đòi thu thuế... Chị Dậu van xin tha thiết...
- Tên cai lệ vẫn kiên quyết đòi bắt trói anh Dậu. Hắn đánh đập chị Dậu dã man và nhảy vào trói anh Dậu...
* Tiến trình sự việc khi bờ vỡ:
- Chị Dậu không còn nhịn được nữa, phản kháng mạnh mẽ, đẩy tên cai lệ ra cửa làm hắn ngã chỏng quèo...
- Người nhà lí trưởng sẵn sàng đánh, chị Dậu vật lộn với hắn và cuối cùng làm hắn ngã xuống...
- Anh Dậu sợ hãi và run rẩy, nhưng chị Dậu quyết tâm chấp nhận hậu quả...
* Suy nghĩ về hành động của mình:
- Cảm thấy tự mình đã hành động thiếu suy nghĩ nhưng trong tình thế đó, không còn cách nào khác.
- Toan tính cho những ngày sắp tới.
III. Phần kết:
Chia sẻ cảm xúc của chị Dậu sau sự việc: tức giận và uất ức trước bọn ác; đau lòng cho hoàn cảnh của mình...
Kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ - Mẫu 1
Các em nhỏ đã ngủ từ lâu, anh Dậu cũng không còn phàn nàn nữa, đôi khi nhún nhường mình rồi lại im lặng. Ngồi trong bóng tối, tôi nghẹn ngào nhớ lại những gì đã xảy ra vào buổi chiều hôm nay và lòng vẫn rùng mình.
Gia đình tôi từ xưa đã sống trong cảnh khó khăn, thuộc hạng cùng đinh nhất nhì trong làng Đông Xá. Dù tôi và chồng vất vả lao động, cuộc sống vẫn chẳng bao giờ dễ dàng. Hạn hán ập đến, cộng với việc phải đối mặt với những khoản sưu thuế nặng nề, khiến cuộc sống của chúng tôi càng trở nên khốn khổ hơn. Thực tế là khó khăn lắm, khó đỡ nỗi khó.
Năm nay, mùa sưu thuế đến sớm hơn thường lệ. Bọn quan xã đang hối hả đi khắp nơi thu thuế. Tiếng trống vang lên, những lời cống hiến và những tiếng kêu la, tiếng đánh đập như trong một cuộc săn lùng con người. Mấy ngày qua, tôi phải chạy đôn chạy đáo để kiếm tiền đóng sưu cho chồng. Và chưa kịp đóng, chồng tôi đã bị bọn sai nha đánh đập, trói buộc, và cuốn ra ngoài như một cục thiếp đang khóc lóc.
Tôi đau lòng thấy chồng yếu đuối bị bạo hành, nhưng không biết làm gì ngoài việc chạy vạy tìm tiền. Thật sự, chẳng ai dám cho mượn vì không biết khi nào mới trả lại được. Tôi cũng hiểu, số phận của mình đâu phải ai cũng chịu được. Cuối cùng, tôi phải đau lòng bán đứa con gái đầu lòng, Tí, chỉ mới 7 tuổi, cho ông Nghị Quế ở thôn Đoài để có tiền đóng thuế.
Nhưng rồi lại bất ngờ, quan xã lại đòi chúng tôi phải đóng thêm tiền sưu của người em chồng đã qua đời từ năm ngoái! Thật là bi kịch! Chồng tôi vẫn bị giam cầm, bị bọn xấu xâm phạm. Trong lòng làng, tôi van xin, tôi khóc nhưng không thể làm gì để họ động lòng.
Đêm hôm đó, khi người ta cõng chồng tôi về nhà, anh ấy rũ rượi như xác chết. Gọi mãi anh không tỉnh, tôi lo sợ và đau đớn không tả nổi. Nhờ sự giúp đỡ của bà lão hàng xóm, cả nhà tôi mới có cháo ăn. Tôi nấu cháo và mang ra, làm việc này với tình yêu thương và lo lắng.
Tiếng trống và tiếng tù vang vọng từ đầu làng đến đình. Tiếng chó sủa rền rệ khắp xóm. Bà lão láng giềng đến hỏi thăm và khuyên tôi đưa anh Dậu đi trốn, nhưng tôi quyết định ở lại và nấu cháo cho anh ấy. Cháo đã nguội, nhưng vẫn là lựa chọn tốt nhất cho anh Dậu. Tôi mang bát cháo đến gần anh, khuyên anh ấy ăn cho nhanh khỏe. Mặc dù đau đớn, anh Dậu cố gắng ngồi dậy và nhận bát cháo. Trước khi kịp ăn, bọn cai lệ và người nhà lí trưởng tiến vào với đầy dụng cụ để đe dọa. Anh Dậu hoảng sợ, vội đặt bát cháo xuống và lăn ra không thể nói được lời nào.
Chúng cười nhạo và mỉa mai, yêu cầu chúng tôi nộp tiền sưu ngay lập tức. Tôi cố gắng phân trần và xin hoãn một vài hôm. Nhưng bọn cai lệ không để tôi nói xong, họ đe dọa và chửi mắng. Sau đó, họ ra lệnh cho người nhà lí trưởng kéo anh Dậu ra khỏi nhà. Người nhà lí trưởng sợ hãi và không dám làm gì, chỉ đứng ngơ ngác. Bất ngờ, tôi túm lấy cổ họ và đẩy họ ra ngoài cửa, khiến họ ngã xuống. Sau đó, anh Dậu cố gắng ngăn tôi nhưng anh quá yếu. Tôi vẫn cảm thấy giận dữ và uất ức với bọn gian ác; tôi thương xót cho hoàn cảnh của mình...
Sợ chúng bắt trói anh Dậu trong tình trạng yếu đuối, tôi đấu tranh với họ và van xin. Nhưng họ không chịu buông tha, thậm chí tát tôi. Tôi không kìm nén được tức giận, và tôi thách thức họ trói chồng tôi ngay trước mặt tôi. Tôi nắm lấy cổ họ và đẩy họ ra ngoài cửa, khiến họ ngã xuống. Sau đó, anh Dậu cố gắng ngăn tôi nhưng anh quá yếu. Tôi vẫn cảm thấy giận dữ và uất ức với bọn gian ác; tôi thương xót cho hoàn cảnh của mình...
Nói rồi tôi túm lấy cổ hắn, ấn dúi ra cửa khiến hắn ngã chỏng quèo trên mặt đất, miệng vẫn nham nhảm thét đòi trói vợ chồng kẻ thiếu sưu. Người nhà lí trưởng sấn sổ bước đến giơ gậy chực đánh. Nhanh như cắt, tôi nắm ngay được gậy của hắn, giằng co. Buông gậy, tôi túm tóc lẳng cho một cái, ngã nhào ra thềm. Bất ngờ trước hành động của tôi, hai tên tay sai vội thu dọn đồ đạc mau chóng rời đi, miệng vẫn không quên buông lời đe dọa.
Anh Dậu sợ quá muốn dậy can tôi, nhưng mệt quá, cứ ngồi lên lại nằm xuống vừa run vừa kêu. Tôi vẫn chưa nguôi cơn giận, căm uất ức bọn gian ác; tủi cực cho hoàn cảnh của mình...
Biết rằng chống lại chính quyền là phạm pháp và rủi ro. Tôi nhận ra mình hành động không khôn ngoan nhưng không thể chịu đựng mãi những tội ác của họ. Ngày mai có thể họ sẽ trở nên tàn ác và ác độc hơn. Nghĩ đến những ngày đen tối sắp tới, lòng tôi đau buồn vô cùng.
Kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ - Mẫu 2
Gia đình tôi luôn là một trong những gia đình nghèo nhất trong làng, không đủ ăn đủ mặc, và còn thiếu suất sưu của nhà nước… Mấy ngày qua, tôi phải chạy đôn chạy đáo để kiếm tiền đóng thuế cho chồng - anh Dậu. Đến ngày nộp thuế mà tôi vẫn chưa có đủ tiền, kết quả là bọn cai lệ và người nhà lí trưởng đến đòi nợ và xông vào nhà bắt chồng tôi đang ốm trên giường lôi ra đình…
“Ôi trời ơi!” - tôi thất vọng nói lên cảm xúc đau đớn. Chồng tôi được trả về như một xác chết. Tôi hoảng sợ và đau đớn hơn khi gọi mãi mà anh ấy không tỉnh, may mà có bà con xung quanh đến giúp đỡ, chồng tôi mới từ từ mở mắt. Nước mắt tôi rơi dài trên má, không hiểu tại sao con người lại đối xử với nhau như vậy.
Bà lão hàng xóm thương cảm mang đến cho tôi bát gạo để nấu cháo. Có miếng ăn, tôi vội vàng đi nấu cháo và mang ra cho chồng mình vì anh ấy đã kiệt sức vì đòn roi và không có gì trong bụng mấy ngày qua. Không biết anh ấy có thể chịu nổi hay không. Tôi thầm nghĩ rằng nếu anh Dậu húp xong bát cháo này thì sẽ khỏe lại.
Tuy nhiên, số phận thật bi thảm, khi chồng tôi mang bát cháo lên mà chưa kịp nếm một miếng nào thì…”Dội” - tiếng cửa bị đập mạnh bởi cai lệ và người nhà lí trưởng hung hăng xông vào nhà. Trước sự hung ác và dã man đó, chồng tôi hoảng sợ, đặt bát cháo xuống và lăn ra một bên, không thốt nên lời. Nhìn thấy anh ấy như vậy, tôi bỗng cảm thấy tội lỗi….Che giấu nỗi hoang mang và sợ hãi của mình, tôi cố gắng bình tĩnh…vạ vật van xin để được miễn giảm nợ:
- Nhà tôi đã gặp khó khăn lại còn phải nộp suất sưu cho chú tôi nữa, nên mới xảy ra tình huống như vậy. Chúng tôi không bao giờ bỏ rơi trách nhiệm với tiền thuế của nhà nước. Hai ông làm phúc đã nói với ông lí để tôi được khất…
Tôi chưa kịp nói hết câu, tên cai lệ đã trợn mắt lên, đầy ám ảnh và đáng sợ, hắn quát mạnh vào mặt tôi như muốn trừng phạt. Vì chồng tôi, tôi vẫn nín nhịn van xin, chỉ mong được miễn giảm nợ, qua ngày hôm nay. Tên cai lệ không chịu lắng nghe lời van xin của tôi, giọng điệu đầy đe dọa và hung ác, rồi ra lệnh cho tên người nhà lí trưởng :
- Đừng dại dột nói chuyện với nó, trói cổ thằng chồng nó lại, rồi kéo ra đình kia!
Tên người nhà lí trưởng dường như do dự và sợ hãi, không dám hành hạ một người đang đau ốm, sợ xảy ra chuyện gì... Bất ngờ, tên cai lệ nhấc sợi dây thừng và lao đến chỗ chồng tôi đang nằm để trói anh Dậu lại. Tôi vô cùng hoảng sợ và lo lắng, vội vàng chạy lại và van xin:
- Xin ông tha cho, nhà cháu vừa mới tỉnh dậy một lúc!
Bất ngờ, hắn đánh vào ngực tôi mấy cái đau đớn và nói như thét:
- Tha lỗi! Tha lỗi!
Dường như còn chưa đủ để thỏa mãn thói tàn ác, hắn lại lao đến để trói chồng tôi. Đối với tôi, chồng con là tất cả, tôi có thể chịu đựng đau đớn tủi nhục đến mấy cũng được nhưng không thể nhìn chồng con bị hành hạ tàn nhẫn như thế. Tức giận quá không thể nhẫn nại, tôi đành liều mạng đứng lên chống lại:
- Chồng tôi đang bị ốm đau, ông không được phép hành hạ anh ấy!
- Không thể chấp nhận điều đó! Bị đánh vẫn chẳng sao, nhưng tự mình đánh lại thì phải vào tù, phải chịu trách nhiệm pháp luật.
Tôi quả quyết và kiên định nói:
- Thà ngồi trong tù. Chứ để cho chúng nó tiếp tục phạm tội mãi như thế, tôi không chịu được.
Tóm tắt đoạn trích 'Tức nước vỡ bờ' - Mẫu 3
Tôi đã phải đau lòng bán đứa con gái đầu lòng cùng với một đàn chó nhưng vẫn không đủ tiền để trả nợ cho chồng và cả chú Hợi đã qua đời từ năm ngoái! Chồng tôi vẫn bị giam cầm, bị tra tấn tàn bạo ở ngoài đình. Mãi đến hôm qua anh mới được đưa về, trông anh như một xác sống. May mắn thay, nhờ sự giúp đỡ của bà con xung quanh, anh mới tỉnh lại. Lại có bà con hàng xóm cho một bát cơm, tôi mới nấu cháo để anh ấy lấy lại sức.
Trong khi chồng tôi vừa ngồi dậy cầm bát cháo, chưa kịp đưa lên miệng thì ông cai lệ và người nhà lí trưởng đã sặc sụa tiến vào với roi, thước, dây thừng. Thật là kinh hoàng! Ông cai lệ đập roi xuống đất, la hét bắt chồng tôi phải nộp tiền sưu ngay tức khắc. Hoảng sợ, chồng tôi vội đặt bát cháo xuống và lăn ra ngoài, không thốt ra một lời nào. Người nhà lí trưởng lại còn chế nhạo và mắng tôi bằng những lời cay đắng.
Trong tình cảnh đó, tôi chỉ biết cúi đầu van xin hai ông để cho tôi được tha thứ. Dù hai ông cai lệ đã la mắng một cách dã man, tôi vẫn kiên nhẫn van xin ông lí trưởng. Chồng tôi đang ốm đau như vậy, làm sao tôi có thể không nài xin được.
Nhưng rồi, đột ngột, ông cai lệ nhấc thừng trong tay người nhà lí trưởng và lao đến để buộc chồng tôi. Tôi tái mặt, toát mồ hôi lạnh, vội đặt con xuống đất, chạy lại để bám tay ông xin tha cho chồng. “Xin tha! Xin tha!”, ông ta còn thò thêm vài gói vào tay tôi rồi lại lao đến để buộc chồng tôi. Lúc này, tức giận đến mức không thể kiềm chế được, tôi dám đứng lên phản kháng:
- Chồng tôi đang ốm đau, ông không được phép tra tấn!
Ông ta tát tôi một cú rồi nhảy vào bên cạnh chồng tôi. Lúc này không phải là lúc để cúi đầu van xin nữa, và một sức mạnh từ đâu đã bùng phát khiến tôi nghiến răng trước kẻ đại diện cho quyền lực:
- Trói chồng bà đi ngay, bà sẽ thấy!
Tôi bắt hắn, đẩy ra cửa. Hắn ngã sấp mặt, vẫn thét trói vợ chồng tôi. Ông lí trưởng giơ gậy đánh tôi. Tôi nắm gậy, lẳng tay hắn, hắn ngã.
Đến giờ này, tôi vẫn không hiểu sao tôi đủ sức mạnh để đánh ngã cả hai tên ác ôn ấy. Chồng tôi sợ, nhưng tôi nói: “Thà ngồi tù. Để chúng nó làm tội mãi, tôi không chịu được…”.
Kể lại đoạn Tức nước vỡ bờ - Mẫu 4
Tôi đã phải bán con gái đầu lòng và đàn chó để nộp sưu cho chồng. Đóng thêm một suất sưu của chú Hợi - em chồng - đã chết từ năm ngoái. Chồng tôi vẫn bị trói, đánh chết sống lại nhiều lần. Bọn chúng trả anh ấy cho tôi trong tình trạng “thập tử nhất sinh”.
Sáng mai khi tôi tỉnh dậy, cảm thấy run rẩy, tôi cầm bát trong tay nhưng bị những người cai lệ, người nhà của bọn trưởng hùng hổ xông vào và muốn trói anh Dậu. Chồng tôi hoảng sợ lăn ra không thể nói được lời nào.
Ban đầu, khi thấy bọn cai lệ ập đến và đe dọa tính mạng của anh Dậu, tôi vẫn cố gắng van xin chúng. Nhưng họ chỉ chửi rủa và mỉa mai, không hành hung. Tôi van xin chúng: Xin ông, gia đình tôi mới tỉnh dậy, xin ông tha cho chúng tôi! Khi bọn chúng lại đến gần anh Dậu để trói anh một lần nữa, tôi xám mặt nhưng vẫn cố chịu đựng, van nài chúng: Xin ông.
Khi tên cai lệ đấm vào ngực tôi và đến để trói anh Dậu, sự chịu đựng của tôi đã không còn nữa. Tôi phản kháng dữ dội. Tôi túm lấy cổ hắn, đẩy ra cửa. Anh chàng nghiện không kịp chạy trốn khỏi tôi, hắn ngã chỏng quẹo trên đất... còn tên người nhà lí trưởng cũng bị tôi túm tóc, lẳng cho một cái, ngã nhào ra sàn nhà.
Kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ - Mẫu 5
Tôi đau đớn khi phải bán con gái đầu lòng với đàn chó nhưng vẫn chưa có đủ tiền để trả cho chồng mình. Chồng tôi bị giam cầm vì thiếu tiền trả nợ, anh ta bị đánh đập tàn nhẫn đến hôm qua mới được thả ra. May mà có bà con hàng xóm đến giúp, mang đến gạo và nấu cháo cho anh ấy.
Sau khi nấu xong cháo, tôi mang lên cho chồng. Nhưng chưa kịp ngồi xuống ăn, mấy tên ác ôn đó là cai lệ và người nhà lí trưởng đã xông vào với roi, thước, dây thừng trong tay. Ông cai lệ đập đầu chồng tôi xuống đất, la lên và bắt chồng tôi phải trả tiền sưu. Lo sợ bị đánh, chồng tôi vội để bát cháo rơi mà không nói được lời nào. Ông người nhà lí trưởng còn nói những lời cay độc.
Trước tình cảnh khó khăn đó, tôi chỉ biết cúi đầu van xin ông nhà lí trưởng, xin được thông qua lần sau. Ông cai lệ đã quát tháo, chửi rủa một cách tàn nhẫn. Chồng tôi đang đau ốm, không thể van xin, có lẽ chồng tôi không qua khỏi.
Bất ngờ, ông cai lệ cướp cái thừng trong tay người nhà lí trưởng và lao vào để trói chồng tôi. Tôi vội đặt con xuống đất, chạy đến xin tha cho chồng. 'Tha này! Tha này!', tôi quát lên trong khi ông ta cứ đâm mấy bịch vào ngực tôi rồi lại lao đến trói chồng tôi. Tức quá, tôi quát to:
Chồng tôi đang ốm, ông không được phép hành hạ!
Ông ta lại tát tôi. Lúc này, tôi không còn là người cúi đầu van xin nữa, sức mạnh từ đâu đã trào lên khiến tôi nghiến hai hàm răng: Mày trói chồng tao đi, tao sẽ cho mày biết!
Tôi túm cổ hắn, đẩy ra cửa, hắn ngã chỏng quèo, miệng vẫn kêu la thề trói vợ chồng tôi. Người nhà lí trưởng lao đến đánh tôi. Tôi hiểu ý đồ, nắm gậy của hắn ngay lập tức, túm tóc hắn, lẳng cho một cái, hắn ngã sấp mặt.
Tôi không hiểu tại sao và từ đâu mà tôi có sức mạnh đánh ngã cả hai tên ác ôn đó. Có lẽ là do bản năng của người vợ khi thấy chồng bị áp bức đến thế đã bùng nổ.
Kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ - Mẫu 6
Gia đình tôi nghèo khó, thậm chí không đủ cơm áo, lại còn thiếu tiền trả sưu. Tôi phải vật lộn kiếm tiền để nộp thuế cho chồng. Nhưng đến hạn mà vẫn chưa có tiền, cai lệ và người nhà lí trưởng đến đòi nợ và đe dọa lôi chồng tôi ra. Chồng tôi sau đó trở về như một xác chết.
Bà lão hàng xóm thương tình cho tôi bát gạo để nấu cháo cho chồng. Tôi nhanh chóng đi nấu vì chồng tôi đã kiệt sức. Sau khi anh ấy ăn xong bát cháo, chắc chắn anh Dậu sẽ khỏe lại.
Khi chồng tôi mang bát cháo lên, chưa kịp thưởng thức đã nghe tiếng đập cửa, cai lệ và người nhà lí trưởng lao vào. Chồng tôi hoảng sợ đặt bát cháo xuống và lăn ra phản đối. Tôi cũng sợ hãi, vội van xin:
- Nhà cháu đang gặp khó khăn, lại phải đóng suất sưu của chồng, nên mới bị lôi ra như vậy. Chắc cháu không dám bỏ bê tiền sưu của nhà nước đâu. Hai ông làm phúc cho cháu khất qua…
Tên cai lệ trợn mắt, hung hăng và quát thét vào mặt tôi. Vì thương chồng, tôi vẫn cầu xin, chỉ mong được khất qua lần này, dù chỉ qua ngày hôm nay cũng được. Tên cai lệ không nghe vào tai. Hắn giật sợi dây thừng, sấp mặt chạy đến chỗ chồng tôi định trói anh Dậu. Tôi hoảng sợ, chạy lại van xin. Nhưng hắn phản ứng bằng cách đánh vào ngực tôi. Đối với tôi, chồng con quan trọng nhất, không thể chịu nổi nữa, tôi phản kháng:
- Chồng tôi đau ốm, ông không được phép hành hạ!
Hắn tát vào mặt tôi, bị dồn ép, tôi không thể chịu đựng, sự tức giận lên cao, tôi nghiến hai hàm răng, tôi quát:
- Trói chồng tôi đi, sẽ cho mày biết!
Tên cai lệ bỏ ngoài tai tiến tới gần anh Dậu. Tôi nắm cổ hắn, đẩy ra cửa vài phát đánh vào bụng hắn. Tôi nắm lấy cây gậy, cả hai giằng co nhau, đẩy vào nhau rồi nắm tóc lẳng lặng đánh một cú, hắn ngã sấp mặt. Dường như sức mạnh của người phụ nữ khi tức giận, căm phẫn đủ để đánh ngã tên cai lệ. Vẫn còn giận dữ, tôi không quan tâm đến hậu quả và đánh cho tên cai lệ bầm dập.
Chồng tôi sợ, van xin tôi đừng làm vậy vì sợ vào tù. Nhưng tôi quyết định thà ngồi tù còn hơn để chúng nó hành hạ mình đến tận cùng.
Kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ - Mẫu 7
Có những ký ức, những câu chuyện đã xa nhưng chúng ta không thể quên. Câu chuyện về gia đình tôi bị bóc lột vì thuế ngày xưa là một kí ức đau buồn không bao giờ phai mờ.
Những ngày thu sưu thuế lại đến, tăm tối hơn cả ngày tận thế, ít nhất đối với gia đình tôi. Tiếng trống mõ, tiếng tù và inh ỏi, tiếng thét, đánh đập, tiếng kêu khóc vang lên như trong cuộc săn người. Gia đình tôi chẳng khá gì, mấy ngày nay vợ chồng tôi chạy vạy ngược xuôi để kiếm phần sưu thuế cho chồng. Nhưng kiếm đâu ra khi nhà nhà đều phải đóng sưu cao ngất và vô lí. Hôm đó, chồng tôi bị bắt đi. Lòng tôi lo lắng như lửa đốt. Vừa lo tiền sưu, vừa thương chồng và dường như anh sẽ bị đánh. Thử hỏi người vợ như tôi sao không đau xót? Tôi đã cố gắng cứu chồng nhưng không được. Đành phải bán con Tí. Tí mới lên bảy, là con đầu lòng của tôi, nó ngoan và hiểu chuyện. Nhưng nếu không bán, chồng tôi sẽ mất. Sau khi dặn dò, tôi mang Tí sang nhà Nghị Quế đổi tiền nộp sưu cho chồng. Mọi thứ không êm xuôi như tưởng. Bọn chúng bắt chúng tôi nộp phần sưu của người em trai chồng. Thật vô lí! Giữa đình làng, tôi gào khóc:
Đêm hôm đó, chúng trả chồng tôi về nhà. Tôi lo lắng, không biết phải làm gì. Trong giây phút ấy, tôi sợ anh đã ra đi, nước mắt lăn dài trên má. Bà con làng xóm chạy đến giúp tôi chăm sóc chồng. Tôi vui mừng và quên hết sự đời khắc nghiệt. Bà lão hàng xóm cho gạo để nấu cháo.
Cháo chín, tôi múc ra các bát. Tiếng trống và tù lại vang lên. Bà lão nhắc nhở tôi đưa chồng đi trốn trước khi bọn cai lệ đến. Tôi mang cháo cho chồng và nhắc anh ăn. Bọn chúng đến đòi sưu. Chồng tôi buông bát cháo xuống và nằm vật ra giường. Bọn chúng mỉa mai và quay sang tôi. Tôi van xin cho phần sưu của người em chồng đã mất. Nhưng tôi nhận lại là những cái đánh. Tôi gằn giọng:
- Thằng kia! Mày tưởng tao chết rồi à? Nộp tiền sưu ngay!
Chồng tôi khiếp vía buông bát cháo và không nói được câu gì. Tôi van xin nhưng chỉ nhận lại những cái đánh. Đến lúc này, tôi gần như không thể chịu đựng được nữa, nghiến hai hàm răng và gằn giọng:
- Mày trói chồng bà đi, bà sẽ cho mày biết!
Vừa dứt lời, tôi lao vào túm cổ áo một tên đẩy ra cửa, những tên người nhà lí trưởng sắp sửa đánh tôi nhưng đã bị tôi kịp thời ngăn lại. Sau một cuộc giằng co, cả hai bên ngã ra đất. Sức mạnh của người đàn bà nhỏ bé này vượt xa sức của chúng, chỉ trong một thoáng chúng bị tôi túm cổ và ném ra ngoài. Con cái tôi thấy cảnh này chỉ biết kêu khóc, người chồng yếu đuối chỉ biết van xin tôi đừng đánh. Nhưng cơn giận trong tôi đã lên cao điểm, tôi bỏ ngoài tai lời van xin của chồng và rít lên:
- Thà ngồi tù, chứ không chịu được việc chúng nó mãi áp bức như vậy…
Những kí ức cắt ngang khi tiếng khóc của đứa con vang lên. Tôi trở lại hiện thực nhưng cảm xúc mạnh mẽ vẫn còn nguyên như lúc đánh nhau. Khi sức chịu đựng đạt đến giới hạn, tức nước vỡ bờ. Tôi không hối hận về những gì đã làm và sẽ dạy dỗ con cái của mình biết đấu tranh cho công lý.
Kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ - Mẫu 8
Ngoài đầu làng, tiếng trống lại vang lên, trong nhà, tôi thở dài lặng lẽ. Sao mà ngột ngạt, sao mà bức bối thế này? Tiếng khóc, tiếng thét cứ vẳng lên, khiến tôi không thể nào chợp mắt được. Con bé Tỉu đang bú, bị tôi làm giật mình thức dậy kêu oe oe. Khốn khổ cho cái thân phận này! Nếu gia đình tôi không phải là những người quan trọng của làng thì chẳng đến nỗi này!
Mấy hôm nay đến ngày thu sưu thuế của triều đình, các quan lại tụ họp đông đủ ở đình làng, bắt mỗi đầu đình ba đồng bạc để nộp suất sưu. Gia đình tôi nghèo khó, không có tiền đóng, các quan sai lính lệ bắt chồng tôi ra đánh cho đến khi nào đủ tiền thì thôi. Nhìn chồng nằm co quắp ở đình làng, tôi chẳng biết phải làm sao. Giờ nhà chẳng còn gì để bán, chỉ còn cách này, thôi thì còn người là còn của, tôi nghĩ vậy rồi trở lại nhà. Cho con bé ăn một bữa cuối cùng, nhìn đứa con gái mới chỉ bảy tuổi mà đã biết lo lắng cho gia đình, tôi thấy lòng mình thắt lại, nước mắt tràn ra, nhưng biết sao bây giờ? Tôi cắn răng bán nó làm người ở cho nhà Nghị Quế ở đầu làng mới tạm đủ số tiền đóng sưu cho chồng. Biết đâu sau này trời cho vợ chồng tôi khấm khá có thể chuộc lại con bé thì sao?
Những tưởng đã yên bình, nhưng hôm sau quan trên lại sai lính lệ báo cho tôi rằng nhà tôi còn một suất đình của người em chồng nữa. Ôi trời ơi, khốn nạn đến thế là cùng! Chú ấy đã chết từ năm ngoái rồi các người còn đòi thu nữa sao? Thế nhưng không ai dám mở lời ấy với quan? Nhưng nhà tôi một suất đã khốn đốn, còn thêm một suất sưu nữa thì làm sao gánh nổi? Tôi đành ra cắp nón ra trình bày với quan trên, mong quan trên đèn giời soi xét, nhưng tôi đã bị đuổi trở về.
Nằm trằn trọc chẳng sao ngủ được thì nghe tiếng người ngoài đầu cổng ầm ĩ, tiếng chó sủa inh ỏi khắp làng. Tôi bật dậy chạy ra ngoài thì thấy người ta cõng chồng tôi trên lưng rồi vứt bịch vào một góc nhà. Nhìn chồng rũ rượi như một người đã chết, tôi thốt lên 'thầy nó ơi' nhưng chồng tôi không động đậy. Tôi đau xót, uất ức, hoang mang, có khi nào chồng tôi đã chẳng còn thở nữa. Bác Lý, bác Cả xúm lại gọi tên rồi xoa bóp cho chồng tôi, may sao một lúc thì chồng tôi mở mắt. Ông giời may còn xót thương cho gia đình tôi mà để chồng tôi được sống. Chắc chồng tôi đói lắm, từ hôm qua tới nay không được miếng gì vào bụng, lại còn bị đánh đập tới chết ngất đi như thế! Nhưng mà chẳng còn gì ngoài mấy củ khoai rãi, tôi định bụng đem lên cho chồng thì may sao bà hàng xóm đưa cho tôi một bát gạo:
- Này, chị cầm lấy mà nấu cho anh ấy tí cháo! Từ hôm qua tới nay, không được cái gì vào bụng đâu, người như thế, còn sức đâu mà ăn khoai.
Tôi nhìn bà, lòng xúc động, run run cầm lấy bát gạo:
- Ơn nghĩa này cháu biết ơn bà, chẳng biết bao giờ cháu mới trả được cho bà ...
- Thôi cứ lo cho anh ấy khỏe lại đã, ơn nghĩa gì?
Nói xong bà cất bước đi về nhà, tôi may mắn đem bát gạo nấu thành bát cháo loãng mang lên cho người chồng tội nghiệp của mình.
Tôi bế nồi cháo, mang lên giữa nhà, đổ ra mấy chiếc bát đã sứt mẻ để múc ra la liệt rồi lấy quạt quạt cho chóng nguội.
Mặt trời đã ló dạng qua ngọn tre, tiếng tù và tiếng trống lại đua nhau kéo lên thủng thẳng, lại một ngày ngột ngạt nữa ở cái làng nhỏ bé này. Tiếng chân người, tiếng kêu, tiếng chó sủa cứ đua nhau vọng lên khắp các con đường, ngõ hẻm. Tiếng bước chân lật đật trên nền đất, bà lão hàng xóm đứng giữa cái sân con mà hỏi vọng vào:
- Anh nhà đã đỡ hay chưa?
- Cháu đội ơn cụ. Chồng cháu đã đỡ hơn đêm qua, ấy nhưng mà vẫn còn lệt bệt, mỏi mệt lắm cụ ạ!
- Này, cô có bảo chú ấy tí nữa liệu mà trốn đi đâu, không người ta đến thúc sưu, không có người ta lại bắt, lại đánh cho thì khổ lắm. Người đã ốm yếu như thế, sức nào mà chịu nổi trận đòn?
- Vâng cụ ạ, cháu cũng định như cụ dạy. Chờ chồng cháu ăn xong bát cháo, cháu sẽ giục chồng cháu đi ngay chứ đã được ăn gì từ qua đến giờ đâu?
- Được, nhanh lên, chớ để họ vào đấy!
Nói xong, bà vội vã quay lại nhà, khuôn mặt vừa lo lắng vừa đầy băn khoăn. Thằng Dần - đứa con thứ hai đã nhanh chóng nấu một bát cháo nóng hổi. Nó cố gắng ăn từng miếng nhưng cũng không quên thổi để nguội. Tôi nhẹ nhàng mang bát cháo lại gần chồng:
- Anh cố dậy để ăn ít cháo này cho đỡ đói bụng!
Tôi vừa nói xong, vừa bế con bé con, đặt nó ngồi gần chồng, không biết anh ấy có thể ăn được không. Anh ngồi dậy mệt mỏi, vươn vai, ngáp dài một tiếng, rồi chậm rãi nắm bát cháo vào miệng. Chưa kịp nuốt, tiếng bước chân ồn ào bước vào sân nhà. Tiếng lệ và lời mời gọi từ người nhà lí trưởng vang lên. Thằng Dần hoảng sợ, vứt bát cháo xuống sàn và chạy đến ôm mẹ, còn con bé Tỉu khóc lóc thất thanh. Tôi đưa con bé cho thằng Dần, sau đó đứng dậy.
Một tay cầm roi, tay kia cầm thước, một tay nắm dây thừng, người nhà lí trưởng đánh gõ roi xuống đất, thét lên:
- Thằng này, tao tưởng mày đã chết từ đêm qua rồi đấy? Còn ngồi đây à? Tiền sưu đâu? Nộp ngay ra đây cho ông!
Giọng điệu khàn khàn, yếu ớt của một kẻ hút thuốc lá vang lên làm chồng tôi run rẩy. Phải, hắn cũng là người có quyền lực, không có gì phải sợ. Chồng tôi vội đặt bát cháo xuống phản, yếu đuối lăn đùng ra phản nhỏ.
- Đây, anh ta lại sắp phải trải qua cảnh giống như đêm qua đấy!
Chúng tôi trò chuyện với nhau bằng giọng điệu đầy sự khinh bỉ như vậy!
Thế là hắn chỉ thẳng vào mặt tôi, la lên:
- Này nhà bên kia, chị có ý định kéo dài đến tối mai không? Nếu có, chị nên liên hệ với ông lý, ông ấy có thể đến đình và thương lượng với quan trên. Còn tôi, tôi không có quyền quyết định thêm thời gian cho chị đâu!
Tôi run rẩy nhìn họ, nhà tôi đến cả gạo còn không có, lấy đâu tiền để nộp cho quan. Tôi nhẹ nhàng, cẩn trọng nói với họ rằng:
- Thưa các vị, nhà con rất nghèo, và chúng con đã phải nộp thêm tiền sưu cho người đó nên mới trễ tiền sưu của các vị. Con không dám bê trễ tiền sưu của nhà nước. Các vị có thể thương cảm và thông báo cho ông lý để con có thể được gia hạn ...
Chưa kịp nói hết, kẻ cai lệ đã quay mắt lên nhìn tôi:
- Này cô kia, mày có đang xin cha mày không? Mày dám mở miệng xin các quan gia hạn cho mày sao? Tiền của nhà nước mà mày dám nói với tao xin thêm thời gian?
- Thưa ông, nhà con không dám bỏ bê, chỉ là nhà con quá nghèo, không có gì cả. Nếu ông muốn đánh, muốn mắng, con cũng xin chịu. Con xin ông thương tình nhìn lại hoàn cảnh của nhà con!
Tôi nói với giọng rơi nước mắt. Nhà tôi chẳng còn gì, cái nhà tranh này còn không đủ che nắng, che mưa cho mẹ con tôi. Lấy đâu mà đóng sưu cho nhà nước? Nhưng tiền của nhà nước không thể khất mãi được. Đang suy nghĩ thì giọng của tên cai lệ vang lên:
- Không có ông, ông đừng dỡ cả nhà mình đi. Ông không cần phải chửi mắng. Không cần phải nói nhiều, hãy bắt chồng con, đưa ra ngoài đình kia!
Hắn quát với tên người nhà lí trưởng. Nhưng tên ấy lơ đãng, không biết làm gì với người chồng tội nghiệp của tôi. Hắn đứng đó, nhìn tên lí trưởng, rồi nhìn tôi và chồng tôi. Thấy vậy, tên lí trưởng vội vã chạy đến bên cạnh phản.
Tôi buông hai đứa con, chạy lại để đỡ tay hắn:
Người nhà lí trưởng trông như bất ngờ trước hành động bất ngờ của tôi, hắn đứng im như tượng gỗ, giờ mới tỉnh táo, nhanh chóng bước tới muốn đánh tôi. Tôi không để hắn thành công, nắm chặt cán gậy, cố gắng đấu tranh để lấy được cây gậy trong tay hắn. Rồi cây gậy rơi ra mà không biết khi nào, tôi chỉ biết tay mình đang vật lộn với tên hầu cận của ông lý. Nhưng cuối cùng, tôi nắm được tóc hắn, kéo hắn tới cửa, và đá thêm một cái vào lưng của hắn, hắn kêu 'ối' một tiếng rồi ngã sõng soài ra sàn nhà.
Hả hê, tôi đứng nghiêm trước cửa và hét lên:
- Ai dám trói chồng tôi, tôi sẽ dạy cho mọi người biết cách!
Chồng tôi hoảng sợ, lẩm bẩm nói:
- Đừng, đừng làm vậy! Làm vậy thì bị bắt tù, bị bắt tội đấy!
- Tôi thà ngồi tù còn hơn phải để chúng nó lợi dụng mãi như vậy! Tôi không chịu nổi...
Hai tên tay sai, gương mặt xám xịt, vội vàng đứng dậy, lẻ loi bước ra ngoài và chạy đi. Họ chạy nhưng vẫn quay đầu lại hét với tôi:
- Con đàn bà kia, đợi đấy, sớm muộn tôi sẽ dạy cho mày!
Sau lời nói đó, họ nhanh chóng rời khỏi nhà tôi. Chúng thực sự là những kẻ hèn nhát, chỉ dám làm khổ người nghèo!
Tôi vội vàng bước vào nhà, giúp chồng ngồi dậy và đặt anh ấy vào tường. Tôi mang bát cháo ăn dở ra đưa cho chồng. Những bát cháo trong nhà đã bị đẩy đổ, thằng Dần ôm em bé và khóc nức nở. Tôi nhẹ nhàng ôm con, đưa em bé Tỉu vào lòng và ngồi bên chồng nhìn anh ấy ăn. Không biết khi nào mới thoát khỏi hoàn cảnh này, không biết khi nào mới thoát khỏi sự áp bức này nữa. Tôi nhìn ra xa xăm... Bên ngoài, tiếng chó sủa, tiếng khóc vang lên, làm tôi cảm thấy lo lắng...
Kể lại phần của Tức Nước Vỡ Bờ - Mẫu 9
Tôi là Lê Thị Đào, sau khi lấy chồng thì mọi người gọi tôi là Dậu theo tên chồng. Gia đình tôi cũng thuộc tầng lớp trung lưu, sau khi lập gia đình, cuộc sống tạm ổn. Nhưng thời gian gần đây, thóc gạo đắt đỏ, số người trong nhà cũng tăng lên, lại còn có hai đám tang của mẹ chồng và em trai chồng, việc chôn cất mất gần 14 đồng, chồng tôi cũng ốm liên miên. Vì vậy, nhà tôi giờ đây trở thành nhà nghèo nhất trong làng Đông Xá này.
Thêm vào đó, đang là mùa thuế, cả ngày đêm đình trống vang vọng, thúc giục mọi người nộp thuế. Nhà tôi đang gặp khó khăn, chồng tôi liên tục ốm đau, con cái còn nhỏ, trọng trách nuôi sống gia đình nặng nề lên vai người phụ nữ như tôi, một mình kiếm sống cho cả nhà, tiền thuế ở đâu mà có? Vì vậy, tôi buộc lòng phải bán con gà. Tôi chỉ còn hy vọng được nhận ăn tại nhà Nghị Quế, thậm chí cả áo mặc. Mặc dù đau lòng nhưng tôi phải nhẫn nại, chỉ để suy nghĩ đến chồng và tương lai của con.
Chồng tôi vẫn bị giam ở ngoài đình vì chúng tôi chưa có đủ tiền sưu. Lũ khốn nạn ấy cứ như là có thể đòi tiền ra ngay bằng cách đánh đập. Chồng tôi yếu đuối, sau 2 ngày không ăn gì, lại bị chúng đánh dã man đến khi mất ý thức. Tối hôm đó, trong lúc dỗ con nhỏ, tôi kinh hoảng khi thấy họ mang chồng tôi về như xác chết. Họ vứt chồng tôi xuống sàn, nói vài lời rồi đi. Nhìn chồng mình nằm bất tỉnh giữa sân nhà, tôi rất hoang mang, đau đớn gọi chồng, khóc thét, gọi đến lúc chồng tỉnh lại, và nhờ sự giúp đỡ của hàng xóm, chồng tôi mới qua được cơn nguy kịch.
Nhưng đau lòng thay, chưa kịp kề bát cháo vào miệng, chúng đã xông vào nhà tôi, với roi gậy và dây thừng, tạo ra một cảnh tượng kinh khủng. Tên cai lãnh địa đến với vẻ mặt kiêu căng, hung tợn, dùng roi quật mạnh xuống:
Chồng tôi kinh hoàng, vội vàng đặt bát cháo xuống và sụp đổ, có lẽ vẫn còn bị ám ảnh bởi những cú roi dã man từ chúng. Người nhà lí trưởng nhìn sang tên cai lãnh địa, chỉ vào chồng tôi, cười nhạo:
- Anh ta sắp lại phải chịu đòn gió như đêm qua đấy!
Lúc này, tôi cũng rất lo lắng, nhà còn thiếu tiền sưu, gạo còn chẳng đủ, chồng thì vẫn ốm, nếu họ kéo ra đòn trừng phạt lại thì sao? Nếu chồng tôi thực sự qua đời thì sao? Nghĩ đến điều đó, tôi bắt đầu rơi vào cảm giác lo sợ. Không! Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể để chồng tôi bị họ làm tổn thương lần nào nữa…
Bỗng tên cai nhìn thẳng vào mặt tôi:
- Chị muốn kháng sưu đến khi nào đây? Đấy! Chị hãy nói với ông cai, để ông ta ra đình và thương lượng với quan cho! Ông lí tôi không còn có thẩm quyền nào để chặn chị kháng sưu nữa.
Tôi nói, giọng run run, cố gắng thuyết phục chúng:
- Nhà cháu đã gặp khó khăn và phải trả thêm tiền sưu, nên mới phải lôi ra đây. Chứ cháu không dám phạm luật thuế đâu! Hai ông làm phúc nói với ông lí để cháu được tha cho...
Trước khi tôi nói hết câu, tên cai nhìn trừng phạt, đưa hai tay vào hông, tỏ vẻ mặt, hét lớn, chửi rủa nặng nề:
- Mày muốn nói với cha mày à? Thuế của nhà nước mà dám cố gắng trốn khỏi!
- Lừa đảo! Nhà cháu đã gặp khó khăn rồi, dù ông có chửi bới cũng vẫn thế. Mong ông hiểu cho!
Tên này vẫn cứ hăm hăm:
- Nếu ông không đưa tiền sưu cho tôi ngay bây giờ, thì tôi sẽ dẹp sạch nhà cửa của ông, không chỉ nói mà làm!
Hắn quay người đi, nâng giọng, ra lệnh cho người nhà lí trưởng:
- Đừng có chần chừ, trói cổ thằng chồng ấy, dẫn ra đình ngay!
Người nhà lí trưởng lơ đãng, vừa nhìn chồng tôi vừa nhìn tên cai lãnh đạo, có vẻ như hắn không dám đối xử tàn nhẫn với người ốm, vì sợ phạm lỗi. Có lẽ hắn vẫn còn một chút lòng nhân ái. Quá bực tức, tên cai lãnh đạo hăm hăm tiến lên, với cái dây thừng trong tay, chạy vội vã như muốn làm đảo lộn trời đất để trói chồng tôi.
Cơn đau ấy khiến lòng kiên nhẫn của tôi gần như chạm đến giới hạn. Không biết lúc đó, tôi nơi đâu mà lấy hết can đảm để đấu tranh với chúng nó:
- Chồng tôi đang đau ốm, ông không được quyền hành hạ!
Câu nói chưa kịp kết thúc, một cái tát mạnh đau điếng phủ xuống khuôn mặt tôi. Hắn lau tay, tiếp tục thực hiện công việc của mình. Cái tát đau đớn, nóng bỏng, không thể sánh bằng cơn giận của tôi lúc này. Nó đã đẩy sự tức giận của tôi lên đến đỉnh điểm. Tôi quyết tâm phải bảo vệ gia đình này! Bảo vệ chồng tôi dù có điều gì xảy ra đi chăng nữa.
Tôi nghiền chặt hai răng, dùng hết sức mạnh để nói:
- Trói chồng bà đi ngay, bà sẽ cho mày thấy!
Tôi nhanh chóng túm lấy cổ tên cai ấn, đẩy hắn ra khỏi cửa. Hắn ngạc nhiên khi thấy một phụ nữ như tôi dám đối đầu. Sức mạnh của tôi vượt xa sức mạnh của tên nghiện. Bất ngờ bị túm, hắn ngã xuống đất. Dù ngã, hắn vẫn cố gắng đòi tiền. Tôi chuẩn bị tiến gần hơn thì một người lớn tuổi đã tiến lại gần, sẵn sàng tấn công tôi. Tôi nhanh chóng chiếm cây gậy của hắn và cố gắng thoát khỏi tình thế nguy hiểm. Khiến cây gậy văng ra, tôi nắm lấy tóc hắn và đẩy hắn ra ngoài. Hai tên bất hạnh bò dậy, trông thật thảm hại. Nhìn bọn chúng, tôi cảm thấy thỏa mãn. Tôi không ngờ mình có thể đánh bại chúng nhanh như vậy - những kẻ nguy hiểm, tàn bạo, không có lòng nhân từ, đã mang đến cuộc sống gia đình tôi những cơn sóng gió.
Tôi đứng lên nhìn xung quanh mà không thấy bóng dáng của bọn chúng nữa, có vẻ như chúng đã biến mất sau khi tôi đánh 2 tên kia. Cai lệ và người lớn tuổi kề vai nhau rời đi. Khi rời khỏi nhà tôi, hắn không quên nhìn tôi với ánh mắt căm hận, và nói những lời đe dọa:
- Con đồ! Chờ xem, mày sẽ thấy!
Tôi nghĩ trong lòng: “Những kẻ hèn nhát, chỉ biết làm tổn thương người nghèo.”
Chồng tôi đã muốn can thiệp từ trước, nhưng mệt quá nên chỉ có thể ngồi im và phàn nàn: “Không thể chấp nhận được, đánh mình thì chẳng sao, đánh người ta là phạm tội.”
Tôi vẫn còn đầy giận dữ:
-Tôi thà ngồi trong tù còn hơn để chúng ta mãi mãi làm tổn thương và phạm tội. Tôi không thể chấp nhận điều đó.
Bạn nghĩ sao, để chúng ta buông tha, để chúng ta tự quyết định số phận của mình?
Bà hàng xóm vội vã chạy sang hỏi thăm, ôm bé Tỉu. Bà ôm bé mà ánh mắt trầm ngâm, lo lắng, bày tỏ:
- Tại sao bạn lại làm như vậy! Đánh họ chỉ là giải tỏa cơn giận, nhưng hậu quả mà chúng ta phải gánh chịu còn lớn hơn nhiều! Và lại, bạn là một phụ nữ...
Mặt cụ thể hiện sự bất ngờ trước hành động phản kháng của tôi. Tôi nhìn thấy điều đó và nói:
- Cụ ơi! Cháu hiểu rằng chúng ta là người da đen, người nghèo, chống lại họ đã là điều đáng kinh ngạc. Nhưng để họ tiếp tục lạm dụng, bạo hành, có thể gây ra tổn thương lớn hơn nữa, đó là điều không thể chấp nhận được!
Bà lão không nói gì thêm. Tôi bước vào nhà, khuyên chồng ăn ít cháo hơn, an ủi hai đứa trẻ đang khóc thét vì sợ hãi. Tôi không biết ngày mai sẽ ra sao, chỉ cần lúc này chồng tôi không bị bắt, không bị hành hạ. Đã là điều hạnh phúc.
Ngoài kia, mõ vẫn vang lên, tù và vẫn tăm tối, trống vẫn kêu ầm ầm, yêu cầu thuế. Mỗi lần, cứ mỗi lần kéo dài, nỗi ám ảnh...
Kể lại đoạn từ Tức nước vỡ bờ - Mẫu 10
Nhà tôi và hàng xóm đều rối bời vì tiếng trống và tiếng mõ gọi thuế. Không khí căng thẳng bao trùm làng, nhà tôi không ngoại lệ. Tôi là Lê Thị Đào, gọi tôi là chị Dậu theo tên chồng, từ khi lấy chồng về làm vợ. Trước đây nhà tôi cũng không phải là gia đình giàu có. Nhưng sau này, với thời buổi giá thức ăn tăng, thuế nặng, cuộc sống trở nên khó khăn hơn. Thậm chí, sau tang lễ mẹ chồng và em trai chồng, cuộc sống của chúng tôi trở nên cực kỳ khó khăn.
Trong đợt thu thuế này, nhà tôi thực sự gặp khó khăn! Tiền thu nhập không đủ để nuôi gia đình, mua thuốc cho chồng tôi, và tôi không biết phải làm sao. Điều quan trọng hơn, không đủ cơm gạo để ăn, làm sao tôi có thể trả được tiền thuế khi tình trạng như vậy, tôi luôn lo lắng.
Sau đó, tôi phải đưa ra một quyết định khó khăn nhưng cần thiết, đó là bán con gái nhỏ của tôi, Tý! Tôi cảm thấy đau lòng khi phải chia xa con mình và bán nó đi, nhưng không còn cách nào khác. Tôi không thể nuôi nó được nữa, vì vậy tôi muốn nó tìm một gia đình giàu có hơn để chăm sóc nó. Nhà của gia đình Nghị Quế khá giả, họ cũng sẽ không phải lo lắng như chúng tôi. Vì vậy, hôm sau, tôi đã đưa Tý đến nhà họ Quế.
Bên cạnh việc bán Tý, tôi còn phải bán cả bầy chó con mới mở mắt và một ít khoai lang, đó là nguồn thu nhập duy nhất của gia đình. Nhưng tiền thu được chỉ đủ để trả nợ cho chồng. Họ còn đòi nợ từ em trai chồng, từ tháng mười năm trước. Thật là tàn ác! Họ tham lam đến thế, lợi dụng nghèo khổ của dân đen, cướp đoạt mọi thứ một cách bạo lực. Nhưng lúc này không phải là lúc phàn nàn, tôi phải nhanh chóng đưa chồng tôi đi chữa trị.
Vì chưa trả được nợ, chồng tôi bị chúng bắt, tra tấn, đánh đập hai ngày liền mà không cho ăn uống. Sức khỏe của anh ấy đã suy kiệt, lại bị tra tấn như vậy, tôi rất lo lắng,..., lòng tôi như đang cháy đốt trong lo sợ. Khi tôi đang dỗ con, thì thấy chồng tôi được mang về. Tôi sửng sốt khi thấy anh bị tra tấn đến mức ngất xỉu và mang về như một xác sống.
Chưa kịp giúp chồng, chúng đã đánh anh rồi bỏ đi. Không gì đau đớn hơn việc nhìn người mình yêu thương bị đánh đập trước mắt. Nếu không đáp ứng đủ yêu cầu của chúng, chúng sẽ quay lại và làm tổn thương anh hơn. Tôi khóc nức nở bên cạnh chồng, cảm xúc của tôi như đang rơi vào vực sâu tăm tối, hai đứa trẻ cũng hoảng sợ ôm mẹ khóc.
Sau khi làm bình tĩnh lại, tôi dẫn chồng lên giường và chăm sóc anh. Nhờ sự giúp đỡ của hàng xóm, anh đã qua khỏi nguy kịch. Suốt đêm tôi thức trắng, chồng tôi cũng dần tỉnh lại. Hôm sau, một bà lão tốt bụng đến, động viên và đem cho nhà tôi một bát gạo để nấu cháo cho anh. Tôi rất vui mừng, không biết phải bày tỏ sự biết ơn ra sao. Khi cháo đã nấu xong, tôi đỡ anh dậy, anh vừa định đưa bát cháo lên miệng thì “Ầm”, đám côn đồ cùng mấy người nhà Lý trưởng xông vào.
Từng tên một chúng ra oai, cầm thước, roi, vẻ mặt dã man, hung tợn bước vào nhà. Một tên đánh mạnh roi xuống đất để thể hiện quyền uy, chồng tôi sợ hãi buông bát cháo và ngã lăn ra giường. Một tên lớn nói lớn:
- Thằng này! Ông nghĩ mày chết đêm qua rồi hả! Còn sống đấy à! Nộp tiền thuế! Nhanh lên!
Người nhà Lý trưởng cũng quay sang tên côn đồ rồi chỉ vào chồng tôi. Hắn nói:
- Hắn sắp bị chết giống như đêm qua đấy!
Tôi nghe rõ từng lời của chúng, lúc đó tôi thực sự sợ hãi, sợ họ sẽ đưa chồng tôi đi và tiếp tục hành hạ anh ấy. Anh vừa mới trở về từ cửa tử, nếu bị bắt đi, đó sẽ là cái chết của anh. Mỗi khi nghĩ đến điều đó, tôi càng trở nên hoang mang. Đột nhiên, tên cai nhìn thẳng vào mặt tôi và nói:
- Chị phải trả sựu đến chiều mai phải không? Đấy! Chị hãy đến nói với ông cai, để ông ta ra đình kêu với quan cho! Ông Lý tôi không có quyền dám giữ chị thêm một lát nào nữa!
Sau khi nghe xong, tôi căm hận chúng hơn, nhưng vì chồng và con tôi, tôi phải hạ giọng và van xin. Chưa kịp nói hết, hắn đã la lên, chửi rủa. Thấy không đòi được sựu, hắn gọi người bắt chồng tôi, bất chấp lời van xin của tôi. Trời ơi, thật là tàn ác! Không có gì để ăn, làm sao mà trả được tiền thuế để cứu chồng. Hoảng sợ, tôi vội chạy đến và van xin:
- Xin ông tha cho, nhà cháu vừa mới tỉnh dậy được một lát, xin ông tha!
- Tha đi! Tha đi!
Hắn vừa nói vừa đấm vào ngực tôi một số cái, sau đó quay sang nhìn chồng tôi.
Tôi nằm bò lên đất vì đau đớn, lũ đàn ông tàn nhẫn này không tha cho phụ nữ, tôi tức giận. Tôi đứng dậy và nói:
- Chồng tôi đang bị đau, ông không được quyền hành hạ!
Ngay sau khi nói xong, một cái tát giáng xuống như trời sập. Tôi cảm thấy má mình rát bỏng. Cái tát vừa rồi đã vượt quá giới hạn mà một người phụ nữ có thể chịu đựng, chúng không nghe lời giải thích nên tôi không cần phải giải thích. Quá tức giận, tôi đứng dậy và hét lên mặt chúng:
- Trói chồng tôi ngay, xem tôi có cho mày xem không!
Tôi đã nắm cổ tên cai và đẩy hắn xuống đất, hắn ngây người chưa kịp hiểu chuyện đã lăn ra, vẫn còn cầu xin tiền sưu. Thấy đồng bọn của hắn bị đánh, tên người nhà Lý trưởng, hung hăng cầm gậy đến định tấn công tôi, ánh mắt đầy sát khí. Hắn vừa giơ gậy, tôi quay người, chộp cây gậy của hắn. Hai bên cố gắng chiến đấu, cây gậy rơi ra xa, tôi dùng sức mạnh và tức giận từ lâu đánh hắn, rồi đẩy hắn ra khỏi nhà.
Nhìn chúng nhận hậu quả, tôi cảm thấy hớ hênh, tôi cũng khá ngạc nhiên vì đã đánh bại hai tên cầm đầu đòi tiền sưu một cách nhanh chóng như vậy. Trong lúc đánh nhau, đồng bọn của chúng cũng biến mất, không còn ai nữa, chúng nhanh chóng chạy trốn. Trước khi đi, chúng dọa tôi:
- Con mọe! Mày chờ xem đi!
Sau một cuộc đánh, tôi càng thấy chúng thật sự hèn hạ. Chồng tôi muốn ngăn tôi lại từ đầu, nhưng vì mới tỉnh dậy, anh chỉ nói:
- U, mày không nên thế, người ta đánh mày không sao, mày đánh người ta là mày phải chịu trách nhiệm, mày phải bị truy cứu trách nhiệm pháp luật!
Mọi người xung quanh đều nhìn tôi với ánh mắt lo lắng và sợ hãi, liệu tôi sẽ bị trả thù chăng? Hoặc có thể họ ngạc nhiên trước sự dũng cảm của một phụ nữ đứng lên đối đầu với những kẻ bạo hàn. Bà lão hàng xóm thấy vậy cũng nhanh chóng chạy đến, cầm cái Tĩu lên và tỏ ý lo lắng về hành động của tôi.
Tôi hiểu, tôi biết rõ những hậu quả của việc đối đầu với chúng, nhưng nếu chúng không đẩy gia đình tôi vào thế khó, tôi đã không làm như vậy, đặc biệt là khi tôi là một phụ nữ. Có lẽ tốt hơn là chống lại, thay vì cam chịu mãi những đau khổ như thế này.
Tôi quay vào nhà, dẫn chồng dậy để ăn hết bát cháo cho nhanh hồi phục, dọn dẹp lại cái lộn xộn từ trước và an ủi hai đứa con để họ bớt sợ hãi. Ngồi trong nhà, tôi vẫn nghe thấy tiếng trống thúc sưu, tôi không biết ngày mai sẽ như thế nào, nhưng hôm nay tôi đã đuổi chúng đi, chồng tôi không bị bắt... chỉ cần sống bình yên được ngày nào thì cứ sống như thế!
Kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ - Mẫu 11
Hôm nay là ngày mồng 2 tháng 9. Thời gian trôi đi nhanh quá, đã mấy chục năm trôi qua. Trong bầu không khí se lạnh mát mẻ của mùa thu, với khắp phố xóm rực rỡ cờ hoa, trong cảnh đất nước yên bình, lòng tôi lại nhớ về những năm tháng xa xưa, những ngày 'cả dân tộc đói nghèo trong rơm rạ', những thời kỳ Cách mạng chưa đến...
Gia đình tôi thuộc dạng nghèo khó nhất trong làng, thiếu thốn cả về ăn mặc. Cảnh tình bần hàn này chủ yếu do sự nặng nề của lệ ma chay, gia đình chúng tôi phải đối mặt với hai đám tang liên tiếp, bao gồm cả tang của mẹ chồng và em chồng của tôi là chú Hợi. Chính sách thuế cao của bọn phong kiến thực dân đã khiến cho gia đình tôi gặp khó khăn. Để có tiền nộp thuế cho chồng, tôi đã phải bán con gái đầu lòng của mình, cái Tý, khi chỉ mới 7 tuổi, cho nhà cụ Nghị ở thôn Đoài. Tôi hy vọng rằng con có thể sống trong một gia đình giàu có và không phải chịu đựng nghèo khó như gia đình của bố mẹ. Tôi đã bán cả một đàn chó con và gánh khoai để có đủ tiền nộp thuế cho chồng. Tuy nhiên, chồng tôi vẫn chưa được tha bởi vẫn còn nợ thuế của chú Hợi đã mất từ năm ngoái. Vì vậy, bọn sai nha đã xông vào nhà để bắt chồng tôi và đánh trói anh ta.
Sau một ngày bị trói ở ngoài đình mà không có gì, chồng tôi được trả về như một cái xác chết. Tôi hoảng sợ và đau đớn khi thấy anh ấy không tỉnh táo, nhưng may mắn có bà con xung quanh đến giúp đỡ và anh ấy dần dần tỉnh lại. Nước mắt tôi tuôn trào khi thấy sự tàn nhẫn của con người.
Bà lão hàng xóm đầy tình thương mang đến cho tôi một bát gạo để nấu cháo. Có miếng ăn, tôi vội vàng đi nấu cháo và mang ra cho chồng tôi, người đã kiệt sức sau cả ngày trước đó bị đánh. Không thể nào diễn tả được sự khốn khó.
Nhưng số phận thật trớ trêu, khi chồng tôi bưng bát cháo lên để ăn, thì bị người nhà lí trưởng cai lệ và người nhà hùng hổ xông vào nhà với roi, gậy, dây thừng, và vẻ mặt đầy sát khí. Trước sự hung dữ đó, chồng tôi hoảng loạn, đặt bát cháo xuống và lăn đùng ra phản, không thốt được lời nào.
Tên cai lệ gõ đầu roi xuống đất, hỏi tôi với giọng trịch thượng:
- Ôi, con mẹ Dậu ơi, mày có nộp tiền sưu chưa thì bảo!
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, đặt cái Tỉu ngồi xuống trên mảnh chiếu rách, nắm tay van xin bọn quan nhà kia cho mình được khất nợ:
- Nhà cháu đã túng lại còn phải đóng suất sưu của chú nó nữa, nên mới lôi thôi như vậy. Chứ cháu có dám bỏ bê tiền sưu của nhà nước đâu? Hai ông làm phúc nói với ông lí cho cháu khất…
Tôi chưa kịp nói hết câu, tên cai lệ đã trợn ngược hai mắt, thật ghê tởm và đáng sợ, hắn quát vào mặt tôi như để hả giận. Vì chồng mình, tôi vẫn thiết tha cầu xin, chỉ mong cho mình được khất nợ, qua ngày hôm nay thôi đối với tôi lúc bấy giờ cũng thật nhẹ nhõm… Tên cai lệ vẫn bỏ ngoài tai lời van xin cầu khẩn của tôi, giọng hầm hè hù dọa rồi ra lệnh cho tên người nhà lí trưởng:
- Đừng có nói chuyện gì với nó, trói cổ thằng chồng nó lại, dẫn ra đình kia!
Người nhà lí trưởng lúng túng, dường như không dám hành hạ người đang đau ốm, e ngại có chuyện gì xảy ra… Bất ngờ, tên cai lệ giật sợi dây thừng và lao đến gần chồng tôi, sẵn sàng trói anh ấy. Tôi hoảng sợ và lo lắng, vội vàng chạy lại và nắm lấy tay hắn van xin:
- Xin ông, nhà cháu vừa mới tỉnh dậy, ông tha cho anh ấy đi!
Bất ngờ, hắn bịch vào ngực tôi một vài cú đau đớn và hét lên:
- Tha cho anh! Tha cho anh!
Dường như thỏa mãn chưa đủ, hắn lại lao đến để trói chồng tôi. Chồng con đối với tôi quan trọng hơn cả, tôi có thể chịu đựng đau đớn và nhục nhã để bảo vệ anh, nhưng không thể chấp nhận chứng kiến anh bị hành hạ tàn bạo. Tức giận không thể kiềm chế được, tôi quyết định đứng lên chống cự:
- Chồng tôi đang ốm, ông không được phép đối xử như vậy!
Hắn không ngừng hung hãn, tát mạnh vào mặt tôi rồi lao đến gần anh Dậu… Dồn ép đến cùng, đã đến lúc này rồi, tôi không thể chịu đựng được nữa, dùng tình cảm van xin cũng không có kết quả, dùng lý lẽ cũng không thể khấn nợ dù chỉ một ngày… Tôi cảm thấy bản thân đã chịu đựng quá nhiều sỉ nhục, nỗi căm phẫn đang trào dâng, tôi la lên:
- Mày buộc chồng tao đi, tao sẽ cho mày thấy!
Tên cai lệ vẫn tiến đến gần chồng tôi. Tôi bất ngờ, túm lấy cổ hắn và đẩy ra cửa, đánh vào bụng hắn mấy phát. Tôi chiếm được cây gậy của hắn, hai bên đấu tay đôi, đối mặt và giằng co, tôi nắm lấy tóc hắn và đẩy mạnh, khiến hắn ngã ra thềm. Dường như sức mạnh của người phụ nữ không thua kém so với sức mạnh của những người nghiện ma túy, đặc biệt là khi lòng căm phẫn đang bùng cháy.
Tôi vẫn còn đang bị cuồng giận, tưởng tượng chồng mình sắp bị hành hạ làm cho lòng gan nổi lên, bất chấp hậu quả, tôi không sợ. Lúc này, tôi không còn sợ hãi, dẫu biết rằng khi đụng đến cai lệ và người nhà lí trưởng như vậy, cũng giống như đụng vào 'trời', sẽ không có cuộc sống yên bình, nhưng tôi phải làm gì! Tôi đã chịu đựng quá nhiều và đến lúc không thể chịu đựng được nữa...
Chồng tôi cũng thấy lo lắng, dường như anh ấy muốn nói gì đó với tôi nhưng vì quá mệt, anh ấy chỉ có thể ngồi lên rồi lại nằm xuống, run rẩy kêu:
- Không sao cả! Nếu bị đánh, mình không thành vấn đề, nhưng mình đánh lại thì mình sẽ bị kết án, bị truy cứu trách nhiệm.
Tôi quyết đoán và mạnh mẽ nói:
- Tốt hơn là phải ngồi tù. Để chúng ta bị làm tội mãi như vậy, tôi không thể chấp nhận được.
Cai lệ và người nhà lí trưởng dường như cũng sợ hãi, họ vội vàng bò dậy, nhặt lấy roi, gậy và dây thừng rồi bỏ chạy. Trong khi chạy, họ vẫn không quên ném lời thách thức:
- Rồi nhà của mày sẽ nhận lãnh hậu quả!
Tôi không sợ. Tôi quay về nhà, ôm cái Tửu và thằng Dần, chuẩn bị cháo cho anh Dậu ăn, sẵn sàng cho những điều sắp xảy ra.