Kể chuyện từ góc nhìn của Giôn-xi với 7 mẫu văn mẫu và 4 dàn ý chi tiết. Giúp học sinh lớp 8 hiểu sâu hơn về cảm xúc của nhân vật để kể lại câu chuyện một cách súc tích và sinh động.
Tham gia vào vai diễn của nhân vật Giôn-xi kể lại Chiếc lá cuối cùng, đồng thời hướng dẫn học sinh biết cách kể chuyện từ góc nhìn của nhân vật, phát triển trí tưởng tượng để kể câu chuyện thêm phần sống động. Mời bạn đọc tham khảo:
Cấu trúc đóng vai Giôn-xi kể lại truyện Chiếc lá cuối cùng
Phân đoạn chi tiết số một
1. Mở đầu
Giới thiệu về câu truyện Chiếc lá cuối cùng qua góc nhìn của nhân vật Giôn-xi.
2. Phần chính
a. Tình hình sống
- Tôi ở chung trong căn hộ thuê với một người bạn già hơn, cũng là một họa sĩ trẻ, đó là Xiu.
- Ở tầng dưới là phòng của cụ Bơ-men, một họa sĩ nghèo và cả đời cụ mơ ước vẽ ra một kiệt tác nhưng chưa thực hiện được.
b. Bệnh tình của Giôn-xi
- Mùa đông năm ấy, tôi mắc căn bệnh sưng phổi, cảm thấy vô cùng mệt mỏi và ốm yếu. Nhiều lần, tôi nghĩ đến cái chết.
- Nhìn ra bức tường gạch đối diện cửa sổ, tôi đếm từng chiếc lá còn lại trên cây thường xuân, tôi đã nghĩ rằng khi nào chiếc lá cuối cùng rụng hết thì cũng là lúc tôi lìa đời.
- Khi tôi ngủ, chị Xiu đã nhẹ nhàng kéo tấm màn xuống để tôi ngủ sâu hơn. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi mở to đôi mắt nhưng trước mắt chỉ là tấm màn và tôi đã bảo chị Xiu kéo tấm màn lên giúp mình.
c. Câu chuyện về chiếc lá cuối cùng
- Ngày đó trôi qua, tôi và chị Xiu vẫn nhìn ra chiếc lá thường xuân đơn độc níu vào cành cây trên tường.
- Đêm ấy, gió thổi mạnh, trời mưa rất to và gió thổi mạnh vào cửa sổ, tôi nghe tiếng mưa rơi lách tách xuống đất.
d. Sự kì diệu đã xảy ra
- Sáng sớm, tôi lại yêu cầu chị kéo màn lên và nhìn ra cửa sổ với lòng trông chờ. Hạnh phúc tràn đầy khi chiếc lá vẫn còn đó.
- Buổi chiều, bác sĩ đến và thông báo rằng bệnh tình của tôi đã đạt được sự khỏi bệnh, tôi đã qua khỏi nguy cơ. Niềm vui tràn đầy.
- Sau đó không lâu, chị Xiu ôm tôi và tiết lộ cho tôi bí mật về chiếc lá cuối cùng, về việc cụ Bơ-men ra đi… Hai chúng tôi khóc nức nở.
- Bây giờ, cụ Bơ-men đã yên nghỉ ở một thế giới khác. Sự hy sinh của cụ vì cuộc sống của tôi và vì nghệ thuật đã truyền sức mạnh và tình yêu nghề cho chúng tôi.
3. Kết thúc
- Tiết lộ cảm nghĩ cá nhân thông qua câu chuyện.
Dàn ý chi tiết số 2
I. Khởi đầu:
Giôn-xi giới thiệu về bản thân: Tôi là Giôn-xi, nhân vật trong truyện ngắn “Chiếc lá cuối” của O. Henry, một họa sĩ sống cùng người bạn Xiu, lớn tuổi hơn tôi một chút và cũng là họa sĩ nghèo. Một mùa đông, tôi mắc căn bệnh sưng phổi nặng. Sự bệnh tật và nghèo túng khiến tôi trở nên tuyệt vọng, không muốn sống nữa. Tôi đếm từng chiếc lá còn lại trên cây thường xuân, chờ đợi khi nào chiếc lá cuối cùng rụng đi, tôi cũng sẽ buông xuôi, kết thúc cuộc đời. Tôi được cụ Bơ-men cứu sống, nhưng sau đó cụ lại qua đời vì bệnh viêm phổi. Sau khi khỏi bệnh, tôi mong muốn được đi thăm mộ cụ Bơ-men để bày tỏ lòng biết ơn.
II. Phần chính:
1. Một buổi sáng mùa xuân (mô tả) sau khi tôi đã hồi phục hoàn toàn, cùng Xiu ra thăm mộ cụ Bơ-men
Mô tả về địa điểm yên nghỉ của cụ Bơ-men: Theo con đường đất màu đỏ dẫn đến một quả đồi cao ráo, nơi cụ Bơ-men được an nghỉ. Cỏ xanh mướt mọc um tùm, trên tấm bia mộ có khắc ghi rất rõ dòng chữ “Họa sĩ Bơ-men”. Xiu và tôi đã đặt một bó hoa tươi lên mộ, kính cẩn nghiêng mình, tưởng nhớ người đã ra đi. Không khí yên bình, quang cảnh trang trọng, tôi nghe thấy tiếng gió thì thào trong những tán lá.
2. Hồi tưởng của Giôn-xi:
a) Ký ức về tình trạng bệnh tật và sự tuyệt vọng
- Trước mộ cụ Bơ-men, tôi nhớ lại những ngày đau đớn chiến đấu với căn bệnh khó chịu và cảm giác tuyệt vọng ùa về. Khi ấy, bị bệnh viêm phổi nặng, cuộc sống nghèo khổ, không có tiền để điều trị khiến tôi chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng. Khi lá thường xuân rụng dần, tôi cảm thấy như cuộc đời tôi cũng sắp kết thúc, dù Xiu đã cố gắng chăm sóc và an ủi. Sau một đêm mưa to gió lớn, tôi nghĩ rằng lá cuối cùng đã rụng và sự sống của tôi sẽ kết thúc, nhưng lại kì diệu mà lá vẫn đọng trên cành. Tôi nhận ra rằng nghĩ về cái chết là một sai lầm, sau đó là muốn ăn, uống, soi gương, và thậm chí ước mơ vẽ ở vịnh Na-Phơ. Bác sĩ thông báo tình trạng sức khỏe đã cải thiện.
- Điều đáng tiếc là cụ Bơ-men đã ra đi, vì chính cụ đã hy sinh tính mạng để cứu sống tôi.
b) Ký ức về hình ảnh và hành động của cụ Bơ-men
- Nhìn thấy dòng chữ “Họa sĩ Bơ-men” trên bảng mộ, tôi lại hồi tưởng về hình ảnh của cụ khi còn sống. Những ký ức ấy vẫn sống mãi trong tâm trí tôi, về một họa sĩ già, với bộ râu xồm, thích uống rượu, và dường như cứng rắn nhưng thực chất rất tốt bụng, nhân từ.
- Tôi luôn nhớ lời kể của Xiu về việc cụ Bơ-men vẽ chiếc lá cuối cùng để giúp tôi thoát khỏi tuyệt vọng. Mặc dù không được chứng kiến trực tiếp, nhưng qua những lời kể đó, tôi có thể hiểu rõ hơn về việc làm của cụ Bơ-men trong đêm mưa to gió lớn, khi cụ vẽ chiếc lá để thay thế cho lá đã rụng, giúp tôi tránh khỏi cái chết. Trong khi đó, cụ Bơ-men đã qua đời vì bệnh viêm phổi do nhiễm lạnh.
3. Cảm xúc và suy nghĩ của Giôn-xi
- Cụ Bơ-men đã dùng hết sức mình để cứu tôi, điều đó thực sự rất cao cả. Cụ đã hy sinh một cách im lặng vì người khác, cho thấy trái tim nhân ái của mình.
- Tôi nuối tiếc và tự trách mình vì đã quá yếu đuối và vô ích, không chỉ tổn thương bản thân mà còn khiến cụ Bơ-men lo lắng và hy sinh tính mạng để cứu tôi. Nếu tôi không sống, có lẽ cụ Bơ-men không phải trải qua những khó khăn này.
- Mọi chuyện đã xảy ra và không thể thay đổi được nữa. Tôi lặng lẽ biết ơn và tiếc nuối cụ rất nhiều.
- Suy ngẫm về tác phẩm của cụ: Một kiệt tác.
- Suy ngẫm về cuộc đời của cụ: Một họa sĩ đích thực, đầy tài năng và lòng nhiệt thành, đáng được ngưỡng mộ.
- Lời hứa trong lòng: Bây giờ, khi cụ không còn, tôi hứa với cụ rằng sẽ không bao giờ yếu đuối, sẽ luôn trân trọng cuộc sống và học hỏi, cố gắng theo đuổi những ước mơ như cụ đã làm.
III. Kết bài:
- Khi ánh nắng chiều đã rụt, tôi và Xiu cùng trở về. Trái tim tôi đầy cảm xúc và tiếc nuối vì cụ Bơ-men, cảm thấy một sự trống vắng không gì thay thế được.
- Tự nhủ trong lòng, sẽ không bao giờ quên cụ Bơ-men, thường xuyên viếng thăm mộ cụ...
Dàn ý chi tiết số 3
1. Giới thiệu bản thân
- Tự giới thiệu về bản thân:
- Giờ đây, tôi - Giôn-xi, đã trở thành một họa sĩ được nhiều người biết đến.
- Tôi đã thực hiện được ước mơ nhờ sự hỗ trợ của cụ Bơ-men.
2. Nội dung chính
- Bối cảnh của mùa đông và cảm xúc tuyệt vọng của tôi
- Tôi mắc bệnh phổi sưng.
- Tình trạng thời tiết: đang là mùa đông
- Tôi đã đặt sự sống của mình vào số lượng lá thường xuân trên cây, nghĩa là nếu tất cả lá rụng hết thì cuộc đời tôi cũng kết thúc.
- Tình huống đảo ngược đầu tiên
- Xiu cảm thấy đau đớn và lo lắng khi mở cửa.
- Điều bất ngờ là chiếc lá cuối cùng vẫn còn, hy vọng trở lại.
- Trạng thái tuyệt vọng, mất niềm tin vào cuộc sống
- Việc chiếc lá vẫn còn làm tôi phấn chấn, giúp tôi vượt qua bệnh tình.
- Tình huống đảo ngược thứ hai
- Tâm trạng của Xiu: từ sợ hãi, lo lắng đến sự hiểu biết và kính trọng trước lòng cao cả của cụ Bơ-men.
- Việc hy sinh từ một hành động cao cả
- Nghệ thuật có khả năng làm tỉnh táo lòng tin của con người, đặc biệt là tình yêu thương đồng loại.
3. Kết luận
- Đánh giá và nhận xét lại vấn đề
- Biểu lộ tình cảm và lòng biết ơn đối với cụ Bơ-men
Dàn ý cụ thể số 4
1. Giới thiệu
- Nhân vật Giôn-xi giới thiệu về bản thân và câu chuyện về chiếc lá cuối cùng trong đêm bão tuyết: Là một họa sĩ nghèo, từng trải qua căn bệnh viêm phổi dường như đã qua đời, nhưng một sự kiện đặc biệt đã thay đổi cuộc đời cô.
2. Nội dung chính
- Thuật lại câu chuyện từ góc nhìn của Giôn-xi: Sống trong căn nhà trọ rẻ cùng với Siu, và hàng xóm là cụ Bơ-men. Cả ba đều là những họa sĩ vô danh
- Bị viêm phổi, tôi suy nhược, không ăn uống, mất niềm tin vào cuộc sống. Tôi nhìn ra khung cửa sổ và nghĩ rằng khi chiếc lá cuối cùng trên cây rụng xuống, tôi sẽ ra đi
- Trận bão tuyết khắc nghiệt đến. Tôi nghĩ chắc là tất cả lá đều đã rụng hết. Nhưng ngạc nhiên, vẫn còn một chiếc lá trên cành cây
- Tôi nghe về sự hy sinh của cụ Bơ-men, từ đó nhận ra ý nghĩa của cuộc sống và quyết định tiếp tục sống
3. Kết luận
- Nhân vật Giôn-xi chia sẻ cảm xúc, suy nghĩ và ước mơ của mình.
Trở thành Giôn-xi, kể lại câu chuyện về Chiếc lá cuối cùng
Tôi là Giôn-xi, hiện tại tôi đã thực hiện được ước mơ của mình đó là trở thành một hoạ sĩ nổi tiếng. Trời đã vào đông, tôi nhìn ra con phố phủ đầy tuyết trắng, mùa đông từng khiến tôi bị viêm phổi nặng. Rồi nhớ về cụ Bơ-men, một hoạ sĩ nghèo ước mơ vẽ kiệt tác, người đã ra đi vì căn bệnh này.
Tôi, chị Xiu và cụ Bơ-men đều là những hoạ sĩ nghèo luôn mang trong mình những ước mơ và khát vọng. Chúng tôi sống cùng một căn hộ nhỏ ở gần công viên Oa-sinh-tơn. Mùa đông năm ấy, không đủ áo ấm và lò sưởi, tôi bị viêm phổi nặng. Đó là ác mộng của người nghèo. Bức tường phòng tôi có một cây thường xuân, mỗi chiếc lá rụng là một suy nghĩ về cái chết.
Những lá thường xuân rụng dần, chỉ còn một chiếc. Ý nghĩ về cái chết luôn hiện hữu. Một đêm mưa bão, tôi nghĩ chiếc lá sẽ không còn sáng mai. Sáng hôm sau, lá vẫn còn, cố gắng bám víu sự sống. Tôi không thể gạt bỏ suy nghĩ về sự ra đi của nó và của tôi.
Rồi một cơn mưa bão khác lại đến. Đêm đó, tôi nghĩ chiếc lá mỏng manh sẽ rụng và tôi cũng sẽ ra đi mãi mãi. Sáng hôm sau, lá vẫn còn, cuống nhuốm màu vàng. Tôi tự hỏi điều kì diệu nào đã khiến nó vẫn kiên cường bám trên cành. Tôi cảm thấy dằn vặt vì đã quá tàn nhẫn với bản thân.
– Chị Xiu thân yêu ơi, bây giờ em mới nhận ra rằng muốn chết là một tội lỗi.
Chị Xiu nở nụ cười, sự hân hoan phản ánh qua ánh mắt của chị. Trong lòng tôi lại bùng cháy một khao khát sống mạnh mẽ mà từ lâu đã mất đi. Trước đây, mỗi khi chị Xiu nấu cháo cho tôi, tôi chỉ muốn ăn vài muỗng để no bụng nhưng hôm nay, tôi lại muốn thưởng thức, muốn tìm lại những hoài bão ngày còn khỏe mạnh. Tôi yêu cầu chị pha ít rượu vang đỏ vào cháo và xếp mấy cái gối xung quanh để tôi có thể ngồi dậy, mong muốn quan sát cách chị nấu ăn với tình thương dành cho tôi. Thấy cách chị chăm chú nấu nướng, lòng tôi lại trào dâng tình cảm, dù chị chỉ là người bạn cùng phòng nhưng luôn ở bên tôi, chăm sóc tận tình như người anh chị ruột. Khi ăn xong, tôi nằm nghỉ để chị có thể thư giãn, biết rằng đêm qua chị đã thức thấu đêm để chăm sóc cho tôi. Sau một thời gian, thấy chị Xiu thức dậy, tôi lập tức nói:
– Chị Xiu dấu yêu, em mong một ngày được vẽ vịnh Na – plơ.
Chị đáp lại với vẻ vui vẻ:
– Em yêu, khi em khỏe lại, chúng ta sẽ đi cùng nhau nhé.
Ôi, cảm giác thật sự hạnh phúc, bây giờ tôi chỉ mong mình sớm bình phục để được vẽ vịnh Na – plơ tuyệt đẹp cùng chị Xiu.
Chiều hôm đó, bác sĩ đến kiểm tra cho tôi. Trước đó, ông ta chưa bao giờ nói về tình trạng sức khỏe của tôi với tôi, mỗi khi ông ấy ra về, chị Xiu luôn tìm cách nói chuyện với ông ta. Tò mò, tôi cố gắng bước xuống giường, đưa tai gần cửa để nghe. Tôi nghe thấy bác sĩ nói:
– Cô ấy đã an toàn rồi, được năm phần mười, chỉ cần chị chăm sóc kỹ lưỡng – chị sẽ chiến thắng.
Nghe điều này, tôi rất vui. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ không phải chết, có thể theo đuổi ước mơ của mình. Tôi quay trở lại giường bệnh và giấu niềm vui trong lòng.
Một sáng, khi chị Xiu ra khỏi phòng, tôi lấy cuộn len màu xanh để đan một chiếc khăn choàng để tặng chị. Không lâu sau, chị Xiu quay lại, tôi thấy chị xúc động, chị nói với nước mắt:
– Em thân yêu của chị, cụ Bơ-men đã qua đời chỉ sau hai ngày cụ mắc căn bệnh sưng phổi nặng. Đêm đó, khi bác gác thấy cụ, cụ đã rất ốm, toàn thân ướt đẫm. Mọi người không biết cụ đã đi đâu trong đêm mưa bão đó cho đến khi họ thấy những cây bút lông và bảng màu rơi dưới cửa sổ của phòng chúng ta.
Nói đến đó, chị Xiu nhìn vào chiếc lá thường xuân ngoài cửa sổ, sau đó chị nói:
– Em tự hỏi tại sao chiếc lá ấy lại không rung lắc như những chiếc khác? Bởi đó là kiệt tác của cụ Bơ-men, vẽ trong đêm mưa gió kia, khi mà những chiếc lá khác đã rụng hết.
Khi nói đến đây, chị không kìm được nước mắt, chị rơi vào khóc nức nở. Tôi nhìn chiếc lá. Quả thật, nó chưa bao giờ rung động, luôn bất động như vậy. Chiếc lá thực sự là một kiệt tác của cụ Bơ-men, ngay cả tôi và chị Xiu cũng không nhận ra, nó đã cứu sống tôi khỏi cõi chết nhưng lại cướp đi sinh mạng của người vẽ. Tôi cảm thấy tim đau đớn, cuộc sống của tôi được đổi bằng sự ra đi của cụ Bơ-men, tôi ôm chị Xiu, nói:
– Chị Xiu ơi, cụ Bơ-men đã hy sinh để cho em sống. Sự cao cả và lớn lao của cụ. Em phải làm gì để đền đáp công ơn của cụ bây giờ? Em cảm thấy mình đáng trách.
Tôi ôm chị Xiu, khóc nức nở. Chị Xiu vuốt nhẹ mái tóc tôi và nói:
– Em thân mến à, chỉ cần sống mạnh mẽ, khỏe mạnh và lạc quan thôi. Điều đó là để em sống đáng với sự hy sinh của cụ Bơ – men!
Tôi nghe lời chị, cảm thấy trong lòng mạnh mẽ và quyết tâm hơn.
Tôi đã cố gắng vẽ lại kiệt tác chiếc lá cuối cùng của cụ Bơ-men nhưng trong tâm trí tôi, những bức tranh tôi vẽ không thể so sánh với của cụ. Chiếc lá cuối cùng mà cụ vẽ chứa đựng tình yêu thương cụ dành cho tôi và sự hi sinh cao cả của cụ để cứu tôi. Tôi luôn hứa với lòng mình sẽ trở thành một hoạ sĩ tài năng, có thể vẽ ra những tác phẩm ý nghĩa và có giá trị để phục vụ cho mọi người và góp phần vào xây dựng đất nước.
Diễn Giôn-xi kể lại câu chuyện về Chiếc lá cuối cùng - Mẫu 1
Tôi sắp đến hồi kết rồi!
Sự sống của tôi hiện tại dính chặt với chiếc lá thường xuân bé nhỏ bên ngoài kia. Thật lòng, bệnh viêm phổi nặng nề và hoàn cảnh khốn khó của tôi không khác gì những chiếc lá yếu đuối kia, bám sát vào tường với cuống mảnh manh trước cơn gió mạnh. Tự mình tôi cũng nhận ra rằng, không còn một chút hy vọng nào trong lòng mình.
Xiu và cụ Bơ-men đến, hai người mà tôi mãi yêu quý! Tôi không muốn phải xa họ, nhưng số phận của tôi đã được quyết định. Tôi ngồi lặng lẽ nghe lời khuyên từ hai người một cách vô hồn, vì dù lời nói có thuyết phục đến đâu, thì trong ánh mắt của họ vẫn có sự lo lắng và chút tuyệt vọng nào đó.
Tôi yêu cầu Xiu mở cửa sổ. Đúng như dự đoán, những chiếc lá thường xuân mượt mà ngày nào giờ đây chỉ còn vài chiếc lá trơ trụi, tưởng như chỉ cần một cơn gió nữa thôi, tất cả sẽ rơi xuống. Trước ánh mắt ngán ngẩm đầy chua xót của hai người đáng yêu, tôi lạnh lùng tuyên bố: “Chỉ còn đêm nay nữa thôi. Sáng mai chắc chắn chiếc lá cuối cùng sẽ rơi xuống và cùng lúc đó, em cũng sẽ nhắm mắt buông xuôi lìa đời.'
Xiu và cụ Bơ-men dắt nhau sang phòng khách để tôi nghỉ ngơi và không suy nghĩ nhiều nữa. Tôi không biết hai người họ đang làm gì. Có thể họ đang tự an ủi lẫn nhau, có thể họ đang nghĩ cách giúp tôi bình phục, có thể họ đang vẽ tranh như thường lệ, nhưng bất kể họ làm gì cũng vô ích, không có chuyện chiếc lá cuối cùng còn đủ sức bám trụ qua đêm mưa bão như thế này. Ngủ đi, Giôn-xi, hãy ngủ yên giấc vì ngày mai mày sẽ ra đi.
Thế mà chuyện không tưởng đã thành hiện thực! Sáng nay, tôi yêu cầu Xiu mở cửa sổ. Vẻ mặt của chị từ bi kịch bỗng chốc chuyển sang ngạc nhiên đến khó tin, khiến tôi tò mò nhìn ra cửa sổ. Cuối cùng, tôi cũng hiểu được điều gì đã khiến cả Xiu lẫn tôi kinh ngạc đến thế. Chiếc lá thường xuân vẫn đậu nguyên trên cành!
Thật là đáng ngạc nhiên! Thật là kỳ diệu! Tại sao lại có thể xảy ra điều này? Suốt buổi chiều hôm đó, tôi ngồi nhìn chiếc lá cuối cùng. Nó đã bị vàng và trông thật tàn tạ. Ấy thế nhưng dù có bao nhiêu cơn gió thổi qua, chiếc lá mảnh và yếu đuối ấy vẫn kiên cường chống chọi, không hề lung lay. Tôi bỗng nghe thấy một giọng nói mơ hồ trong lòng. Ôi Giôn-xi, hỡi Giôn-xi! Sao mày lại có thể ngu ngốc đến thế? Hãy nhìn, hãy nhìn chiếc lá cuối cùng kia đi! Một chiếc lá thường xuân nhỏ bé và tàn tạ lại có thể đương đầu với mưa gió dữ dội. Vậy mà mày - một cô gái trẻ - lại đầu hàng trước một cơn bão nhỏ của cuộc đời? Chỉ cần tĩnh dưỡng, mày sẽ khỏe mạnh và có thể thực hiện giấc mơ của mày đấy! Hãy tỉnh táo lên! Bao nhiêu người yêu thương mày đâu!
Lúc đó, tôi nhận ra bản thân mình yếu đuối đến mức đáng trách như thế nào. Phải rồi, tại sao phải chờ đợi chết khi người thân và thậm chí cả bác sĩ đều nói rằng tôi vẫn có hy vọng? Tôi đứng dậy và chia sẻ ước mơ của mình với Xiu, nói rằng mình đã vui vẻ trở lại. Chị ấy mừng đến nỗi không kìm được nước mắt.
Ngày hôm sau, Xiu tiết lộ cho tôi sự thật về chiếc lá cuối cùng. Cụ Bơ-men đã hy sinh tính mạng của mình để vẽ chiếc lá đó vào đêm bão tố! Tôi cảm động đến nỗi không thể diễn tả, lòng tôi coi cụ Bơ-men như người cha thứ hai của mình. Tôi sẽ dùng cả cuộc đời này để tiếp tục giấc mơ của cụ - Vẽ một kiệt tác.
Tôi đã sống lại.
Đóng vai Giôn-xi kể lại truyện Chiếc lá cuối cùng - Mẫu 2
Tôi là Giôn-xi, một hoạ sĩ nghèo của nước Mĩ xa xôi. Là một nghệ sĩ, tôi phải đi khắp nơi để tìm cảm hứng sáng tạo. Vì thế, tôi đã trải qua nhiều điều bất ngờ, có thể kể từng giờ cho các bạn nghe. Nhưng trong tất cả những điều đó, câu chuyện bất ngờ nhất lại là câu chuyện về bản thân tôi. Câu chuyện 'Chiếc lá cuối cùng'.
Ngày đó, tôi và Xiu-đi - một người bạn rất thân thiết và tốt bụng - sống trong một khu nhà trọ rẻ tiền. Hàng xóm của chúng tôi hầu như là những người lao động nghèo, trong đó có một hoạ sĩ già tên Bơ-men. Cụ Bơ-men cũng có niềm đam mê lớn với nghệ thuật nhưng có vẻ như cụ chưa tìm ra nguồn cảm hứng. Trong phòng cụ có một bức vẽ căng đã từ lâu và cụ suốt ngày dường như say mê với nó.
Mùa đông ấy, trời rét dữ dội. Trong khu nhà trọ của chúng tôi lan tràn căn bệnh quái ác, bệnh viêm phổi. Cuộc sống khó khăn, đói kém và lạnh lẽo, cộng với sức khỏe yếu đuối, tôi cũng bị bệnh ác này tấn công. Mệt mỏi, những cơn ho dữ dội làm tôi cảm thấy như tan thành bụi. Tôi hoàn toàn bị bệnh làm cho suy sụp. Chị Xiu lo lắng chăm sóc tôi. Với số tiền ít ỏi, Xiu đã phải nhịn đói để trả tiền cho bác sĩ. Chị ấy ít ngủ và thường khóc thầm. Ngoài Xiu và bác sĩ già thân thiết, cụ Bơ-men cũng thường ghé thăm tôi. Mỗi khi thấy tôi ho khan, cụ đều biểu lộ sự tiếc nuối. Và đặc biệt khi thấy tôi từ chối cháo của Xiu, cụ thường mắng mỏ tôi là con bé ngu ngốc.
Dần dần, tôi cảm thấy yếu đuối hơn. Những cơn ho trở nên dày đặc hơn, tôi không còn đủ sức để ho. Tôi nằm trên giường, không thể tự dậy được. Tôi cảm thấy sự sống dần rời bỏ mình từng ngày. Phòng xung quanh trống vắng, lạnh lẽo tột cùng. Tôi nhìn ra cửa sổ: ngoài kia, những chiếc lá thường xuân đang rơi từ cành. Chao ôi! Cuộc đời tôi cũng đang rơi vào lạnh lùng như thế. Từng phút, từng phút... và tôi biết, khi chiếc lá cuối cùng rơi xuống, cuộc đời tôi cũng sẽ kết thúc. Tôi nói với Xiu ý đó, chị ôm tôi và an ủi:
- Em yêu ơi... Đừng nghĩ những điều vô lý như thế. Bác sĩ nói em sắp hồi phục rồi mà.
Tôi nhận ra rằng những lời nói ấy chỉ là sự thật giả dối. Xiu đi lấy thuốc cho tôi và tôi biết chị đã gặp cụ Bơ-men, chắc chắn nói lẽ phải với cụ. Tôi cảm nhận được cảm xúc khó chịu từ cụ khi bị mắng toáng:
- Thật ngớ ngẩn! Thật ngớ ngẩn khi con người ta gắn bó với những điều vô nghĩa như thế!
Đêm đó, bầu trời mưa gió ào ào. Tôi nghe tiếng lá rơi xào xạc ngoài kia. Tôi biết, đâu đó, chiếc lá cuối cùng của mùa xuân sắp rụng. Tôi mong ngóng nhìn ra vào ngày mai để chứng kiến cây trần trụi, để chứng minh rằng mùa xuân đã qua.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc và thấy chị Xiu vẫn nằm gục trên bàn: có lẽ chị đã thức đêm dài để chăm sóc cho tôi. Tôi nhìn thấy gương mặt xanh xao, mệt mỏi của chị và lòng thương chị đầy bội phần. Bất giác, tôi đau lòng khi mong chờ giây phút cuối cùng của chiếc lá rơi, để không làm phiền ai nữa. Chị Xiu tỉnh dậy, lại đến và hỏi xem tôi có cần gì không. Tôi không gật đầu, lạnh lùng nói chị kéo rèm lên. Xiu uể oải, mệt mỏi và lo lắng kéo rèm lên. Nhưng ôi! Bên ngoài vẫn còn một chiếc lá xanh tươi! Chiếc lá kiên cường kia vẫn bám chặt vào thân cây dọc tường. Mặc cho trận mưa giông dữ dội đêm qua, chiếc lá vẫn giữ được sự xanh tươi. Làm sao tôi có thể rời bỏ cuộc sống đẹp đẽ này? Rời bỏ ước mơ trở thành họa sĩ? Rời bỏ Xiu, người tôi yêu thương? Tôi quay lại nhìn Xiu, chị cũng ngạc nhiên đối diện với chiếc lá. Tôi vui mừng yêu cầu chị cho tôi một chút rượu nhẹ. Xiu hạnh phúc rời khỏi phòng.
Dần dần, tôi cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn. Tôi cảm thấy mình mạnh mẽ hơn. Người thầy thuốc khi đến kiểm tra tình trạng của tôi cũng phải thốt lên trong niềm vui. Một buổi sáng, trong lúc chờ Xiu đi lấy thuốc, tôi nhẹ nhàng lấy cuộn len và que đan để thử sức sau thời gian dài nằm liệt giường. Không lâu sau, Xiu quay lại, gương mặt chị tràn ngập xúc động. Chị đến bên giường và nhìn sâu vào đôi mắt của tôi:
- Con mèo con của chị...! Cụ Bơ-men đã ra đi. Ra đi vì căn bệnh viêm phổi. Trong đêm mưa gió kinh hoàng đó, người ta tìm thấy cụ, cơ thể cụ đã ướt sũng. Sau đêm ấy, cụ nằm liệt giường và sáng nay đã ra đi. Dưới bức tường phòng của chị em mình - Xiu, ánh mắt của chị dừng lại ở chiếc lá thường xuân yên bình - người ta thấy rơi xuống những cây bút vẽ, những bảng màu của Giôn-xi! Có lần nào em tự hỏi tại sao không bao giờ em thấy chiếc lá cuối cùng rụng? Cụ Bơ-men đã vẽ nó trong đêm đó, trong khi mọi chiếc lá khác đã rời cành.
Khi Xiu kể xong, cô ấy không cầm được nước mắt. Tôi nhìn chăm chú vào chiếc lá cuối cùng... Một cảm xúc sâu lắng tràn ngập trong lòng tôi
Giờ đây, tôi đã trở thành một hoạ sĩ nổi tiếng. Dưới mỗi tác phẩm của mình, tôi luôn ký tên Bơ-men. Mỗi năm, vào ngày giỗ của cụ, tôi về lại ngôi nhà cũ để viếng mộ cụ. Kỷ niệm về cụ và chiếc lá cuối cùng vẫn sáng trong tim tôi. Tôi đã cố gắng vẽ lại chiếc lá đó nhiều lần nhưng luôn thất bại trước mảnh vải trắng. Tôi hiểu, chỉ có sự nỗ lực không ngừng trong nghệ thuật mới đủ để báo đáp cho công lao vĩ đại của người hoạ sĩ già kính trọng ấy.
Thủ vai Giôn-xi kể chuyện Chiếc lá cuối cùng - Phần 3
Mùa đông! Gã viêm phổi lang thang, chạm vào bàn tay lạnh giá của các khu nhà khốc liệt, và tôi - Giôn-xi, một hoạ sĩ nghèo khó, trở thành nạn nhân đầu tiên của gã. Nghèo đói, bệnh tật khiến tâm trạng của tôi đắm chìm trong sự tuyệt vọng, dành cho cuộc hành trình kỳ bí của mình.
Cùng chị Xiu, người đồng nghiệp của tôi, thuê một căn phòng trọ trên một căn gác gần công viên Oa-sinh-tơn, ngay phía dưới là nơi cụ Bơ-men, đã 60 tuổi, thường ngồi làm mẫu cho chúng tôi vẽ tranh dưới đây. Thời tiết mùa đông hiện nay thực sự khắc nghiệt. Mưa lớn và gió mạnh kéo dài không ngừng. Gió lạnh thổi vào cửa sổ làm mưa phun tung bọt. Cây thường xuân bám trên tường nhà bên kia đường, phía đối diện với cửa sổ của phòng tôi, đang rụng lá. Tôi đợi đến khi chiếc lá cuối cùng rơi xuống, khi đó tôi cũng sẽ ra đi.
Chị Xiu thường xuyên an ủi và chăm sóc tôi. Nhưng tôi không để ý đến. Lúc này, tôi cảm thấy cô đơn, mọi mối quan hệ với bạn bè, cuộc sống dường như ngày một xa cách hơn. Khi bình minh vừa ló dạng, tôi nhờ chị Xiu kéo tấm rèm lên. Ôi! Một chiếc lá cuối cùng vẫn đơn độc treo trên tường, màu xanh đậm nhưng rìa lá đã chuyển sang màu vàng, chắc chắn sẽ rơi sớm.
Suốt cả ngày hôm đó, tôi vẫn nhìn thấy nó. Đêm đến, mưa gió vẫn tiếp tục. Buổi sáng, tôi lại nhờ Xiu kéo rèm. Kỳ lạ, chiếc lá vẫn còn đó. Tại sao nó không rụng? Đó là sức mạnh nào đã giúp nó vượt qua khắc nghiệt của thời tiết, có lẽ là sự kiên cường và gan dạ của nó chăng? Trong khi đó, tôi đã từ bỏ, cảm thấy chán nản và tuyệt vọng. Tại sao chiếc lá có thể tồn tại mà tôi lại không? Tôi cảm thấy mình yếu đuối, vô dụng, nhưng tôi phải tái khởi đầu, phải sống!
Tôi nhờ Xiu mang cho chút rượu và sữa, cùng một chiếc gối để tôi ngồi lên và nhìn vào gương, như một cuộc trò chuyện với chị: 'Muốn từ bỏ cuộc sống là một tội lỗi! Một ngày nào đó, tôi sẽ trở về vịnh Na-Plơ'. Ý chí sống dần trỗi dậy trong tôi. Nhờ thuốc của bác sĩ, sự chăm sóc ân cần của Xiu, và ý chí sống mãnh liệt của mình, cuộc sống lại mỉm cười với tôi.
Buổi chiều, Xiu ôm tôi và chiếc gối, kể cho tôi nghe 'Cụ Bơ-men đã ra đi rồi em ạ, em có thấy chiếc lá không bao giờ rụng bởi đó là kiệt tác của cụ Bơ-men, cụ đã vẽ nó trong những đêm chiếc lá cuối cùng rơi xuống'. Ôi trời ơi! Cụ Bơ-men đã ra đi rồi sao. Chết vì sự ngu ngốc của tôi phải không? Tôi hoang mang, hối hận. Một người sống một mình như cụ Bơ-men, mong muốn vẽ một kiệt tác nhưng không bao giờ thực hiện được. Giờ đây, chỉ vì muốn cứu tôi mà cụ đã hy sinh tính mạng của mình. Đó chính là kiệt tác của cụ, vẽ trong hoàn cảnh đặc biệt, trong những đêm mưa gió dữ dội, gió vùi dập, nó giống thực đến mức tôi và Xiu không nhận ra rằng đó là một bức tranh. Nó đã cứu sống tôi, nhưng cũng lấy đi tính mạng của người tạo ra nó. Nó là sự kết tinh của tài năng, trái tim yêu thương và lòng hy sinh vĩ đại. Nó cũng là minh chứng cho sức mạnh của nghệ thuật, hướng tới việc phục vụ cuộc sống của con người.
Cảm ơn cụ! Bây giờ tôi phải làm gì để xứng đáng với sự ra đi của cụ? Tôi phải sống khỏe mạnh hơn, vẽ kiệt tác Vịnh Na-Plơ và lan tỏa nghệ thuật chân chính phục vụ cuộc sống con người. Tôn vinh những trái tim cao cả sẵn sàng hy sinh vì người khác.
Đóng vai Giôn-xi kể lại câu chuyện Chiếc lá cuối cùng - Mẫu 4
Bây giờ, tôi, Giôn-xi, đã trở thành một họa sĩ được biết đến và có một phòng tranh nhỏ, ấm áp. Tôi đã thực hiện được ước mơ của mình là vẽ Vịnh Na-Plơ, thỏa mãn niềm đam mê với nghệ thuật. Nhưng mỗi khi tôi nhấm bút lên giấy trắng, tôi và chị Xiu lại nhớ về người đó, người chúng tôi sẽ không bao giờ quên, đó là cụ Bơ-men.
Ba năm trước, tôi là một cô gái bị bất hạnh với căn bệnh nguy hiểm là sưng phổi. Khi đó là mùa đông, tôi sống cùng chị Xiu và cụ Bơ-men trong một căn hộ gần công viên Oa-sinh-tơn. Bệnh tình và nghèo đói khiến tôi tuyệt vọng, không muốn sống nữa. Tôi nằm trên giường, đếm từng chiếc lá còn sót lại trên cây thường xuân qua cửa sổ, như cái cây ấy, khi chiếc lá cuối cùng rơi, tôi cũng sẽ ra đi. Tôi đã từng nghĩ như vậy!
Sáng hôm đó, cơn gió lạnh mang theo sương mù vì mưa tối qua len lỏi qua cổ, làm tôi tỉnh giấc, chị Xiu vẫn còn ngủ say. Tôi mở mắt, nhìn thấy tấm rèm màu xanh kéo xuống. Tôi thều thào yêu cầu Xiu kéo lên để tôi có thể nhìn. Chị ấy làm nhưng vẫn chán nản. Nhưng, ngạc nhiên thay! Vẫn còn một chiếc lá đơn độc níu trên cành cây dũng cảm, không buông sau một đêm mưa tuyết, gió rét. Tuy nó đã chuyển sang màu vàng, chỉ còn một chút xanh ở cuống lá. Tôi nghĩ rằng cuối cùng mình cũng sẽ chết!
Khi bình minh rọi sáng, tôi lại bắt đầu ngày bằng việc kéo tấm mành lên, chiếc lá vẫn đọng lại đây. Tôi nhìn nó một cách đầy cảm xúc và suy tư. Sau đó, tôi gọi Xiu đang nấu cháo gà trên lò đốt và nhắc nhở cô ấy về cái lỗi lầm ngày hôm qua. Muốn tự tử là một tội lỗi. Bây giờ, hãy mang cháo và chút sữa với ít rượu đỏ cho tôi, và đừng quên mang chiếc gương trước, đồng thời xếp gối quanh tôi để tôi có thể ngồi và xem Xiu nấu ăn.
Buổi chiều hôm sau, khi tôi đang vui vẻ đan một chiếc khăn len màu xanh, Xiu tiến lại gần và ôm tôi, ôm cả những chiếc gối. Cô ấy chia sẻ tin tức đau lòng rằng ông Cụ Bơ-men đã ra đi vì sưng phổi. Ông ấy chỉ còn hai ngày. Vào sáng ngày đầu tiên, mọi người thấy ông ấy nằm dưới căn phòng, áo quần ướt đẫm. Không ai hiểu ông ấy đã ở đâu qua một đêm khủng khiếp như vậy. Nhưng cuối cùng, mọi người phát hiện ra một chiếc đèn còn sáng và một cái thang đã bị lôi ra ngoài, và một số cây bút lông rơi vãi, và một tấm bảng màu xanh và vàng trộn lẫn, và - em ơi, hãy nhìn ra ngoài cửa sổ, hãy nhìn chiếc lá cuối cùng ấy trên tường. Em có thấy điều lạ không, làm sao nó không bao giờ rung lên khi gió thổi? Đó chính là kiệt tác của ông Cụ Bơ-men, ông đã vẽ nó vào đêm mà chiếc lá cuối cùng rụng.
Tôi rất sốc và bất ngờ khi nghe tin. Hai giọt lệ lăn dài trên gò má ướt của tôi, rồi nhỏ xuống đất. Ba năm đã qua, nhưng tôi vẫn tự trách và hối tiếc. Tại sao ông Cụ Bơ-men phải hy sinh vì tôi? Tại sao ông ấy lại làm như vậy? Con xin cảm ơn ông, nhờ sức mạnh của ông mà con có thể tiếp tục sống và khám phá thế giới. Con hứa sẽ sống hạnh phúc để đáng giá với những gì ông đã làm, để ông có thể yên lòng. Thiếu ông, cuộc sống trở nên cô đơn lạ lùng.
Đóng vai Giôn-xi kể lại câu chuyện về Chiếc lá cuối cùng - Mẫu 5
Một mùa đông giá buốt đã đến với công viên Oa-sinh-tơn và căn hộ nghèo gần đó, nơi tôi sống cùng Xiu. Tôi đang chiến đấu với căn bệnh ung thư phổi. Ngoài căn bệnh nan y này, tôi còn phải đối mặt với sự nghèo khổ hàng ngày.
Khi trời sang đông, những chiếc lá bắt đầu rụng xuống đường. Cây thường xuân trước cửa sổ nhà tôi cũng không tránh khỏi sự rụng lá. Tôi thường ngồi nhìn những chiếc lá rơi mỗi ngày, cảm thấy bệnh tình của mình càng trở nên nặng nề hơn mỗi khi một chiếc lá rơi. Tôi tự nhủ rằng cuộc sống của mình ngày càng mong manh, mỗi chiếc lá rụng là một dấu hiệu cho thấy cuộc sống của tôi đang dần kết thúc. Tôi nghĩ về sự tồn tại của mình và thấy nó như một thách thức lớn.
Một ngày nọ, khi tôi đang trong giấc ngủ say, tôi nghe thấy tiếng bước chân trên gác. Đó là Xiu và ông Cụ Bơ-men, họ là hàng xóm của tôi. Xiu kéo mành xuống cửa sổ và cùng ông Bơ-men sang căn phòng bên cạnh. Tôi và Xiu sống chung trong một hoàn cảnh khó khăn. Cụ Bơ-men là một họa sĩ già, cuộc sống không mấy phồn thịnh nhưng ông vẫn đam mê nghệ thuật. Tôi cảm thấy thương ông và những người xung quanh, họ đều sống trong nghèo khổ nhưng vẫn giữ vững niềm tin và lòng nhân ái. Tôi không thể mở mắt, nhưng vẫn cảm nhận được âm thanh của họ và những suy tư về cuộc sống.
Khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tôi ngạc nhiên khi thấy chiếc lá thường xuân vẫn còn đọng lại. Tôi nhận ra rằng sự sống có thể vượt qua mọi khó khăn nếu có niềm tin và quyết tâm. Tôi cảm thấy mình không bằng một chiếc lá mong manh nhưng cũng hiểu ra giá trị của cuộc sống.
Sau đó, tôi nhờ Xiu mang cháo và sữa pha với rượu đỏ cho tôi. Xiu hiểu được suy nghĩ của tôi và tỏ ra đồng cảm. Cùng nhau, chúng tôi chia sẻ niềm tin và hy vọng trong cuộc sống. Buổi chiều, bác sĩ đến kiểm tra tình trạng sức khỏe của tôi và đưa tin rằng tôi đã đang hồi phục. Niềm tin vào sự sống đã trở lại trong tôi.
Ngày hôm sau, khi tôi đang đan len, tôi nghe tiếng chân chạy vội vàng trên cầu thang. Đó là Xiu, cô đến ôm tôi và chia sẻ tin tức buồn về ông Cụ Bơ-men. Tôi xúc động và không thể nói gì hơn. Cuộc sống là một cuộc chiến, và Cụ Bơ-men đã chứng minh điều đó cho tôi.
Qua bao năm tháng, tôi trở thành một họa sĩ được biết đến rộng rãi. Nhưng tôi vẫn giữ niềm tôn trọng đặc biệt đối với tác phẩm của cụ Bơ-men. Trong lòng tôi, cụ vẫn là một người nghệ sĩ vĩ đại và có tâm hồn cao cả. Cảm ơn cụ và cuộc sống đã dạy tôi biết quý trọng niềm tin và nỗ lực.
Tôi là Giôn-xi, một họa sĩ sống giữa thị trấn nhộn nhịp của nước Mĩ. Cuộc sống của tôi giống như một tấm tranh đầy màu sắc, có những khoảnh khắc u ám và đau buồn, nhưng cũng có những khoảnh khắc rạng ngời của hi vọng. Trong những thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời, ông cụ Bơ-men đã là người mang lại niềm tin và sự hy vọng cho tôi.
Tôi sống cùng chị Xiu trong một khu nhà trọ giá rẻ. Xiu cũng là một họa sĩ nghèo. Gần đó, có một họa sĩ già tên là cụ Bơ-men. Cụ đã dành cả cuộc đời mình cho nghệ thuật mà vẫn chưa tìm ra bức tranh đáng để ghi danh.
Mùa đông năm ấy khắc nghiệt vô cùng, bệnh viêm phổi lan rộng và khiến hàng ngàn người mắc phải. Tôi cũng không thoát khỏi số phận đó và bị mắc căn bệnh đó. Cuộc sống của tôi trở nên khó khăn hơn với căn bệnh này, và chị Xiu phải đối diện với những thách thức lớn khi chăm sóc cho tôi.
Năm năm đã trôi qua từ khi cụ Bơ-men qua đời. Tôi đã trở thành một họa sĩ nổi tiếng nhưng vẫn coi tác phẩm của cụ là đỉnh cao nhất. Cảm ơn cụ đã dạy cho tôi biết quý trọng niềm tin và sự cố gắng.
Một buổi sáng, sau khi bác sĩ khám xong, tôi thấy chị Xiu, mặc dù mắt đã sưng nhưng vẫn cười tươi và huýt sáo. Tôi quá mệt nên không thể nói hay di chuyển. Chị tưởng tôi đang ngủ nên bắt đầu vẽ trên cái giá vẽ. Nằm nhìn chị làm việc, tôi ngước nhìn vào bức tường nhà hàng xóm, nơi có một dây thường xuân leo bám, những tảng gạch đỏ, một khoảng sân trống, cây thường xuân già cỗi, gốc mục nát. Lá cây rơi xuống nhanh chóng. Ba ngày trước còn đếm gần trăm lá, giờ thì dễ hơn rồi. Năm...
- Mười hai, mười một, mười, chín, tám,...
Lá cây rơi xuống nhanh chóng. Ba ngày trước còn gần trăm lá, giờ thì dễ hơn rồi. Năm...
Chị Xiu ngẩng đầu nhìn và hỏi tôi:
- Giôn-xi đang đếm cái gì vậy em?
Tôi chỉ đưa chị Xiu nhìn những chiếc lá ngoài kia. Cuộc sống của tôi cũng giống những chiếc lá ấy, mong manh, dễ rụng. Chúng như không thể chống lại được những cơn gió lạnh. Khi chiếc lá cuối cùng rơi, cũng là lúc tôi từ bỏ cuộc sống này.
Xiu quở trách tôi, gọi tôi là đứa trẻ con, chỉ suy nghĩ vớ vẩn. Chị cố gắng nấu cháo cho tôi và kéo tấm rèm xuống để tôi ngủ.
Đêm đó, trời mưa rất to. Tiếng gió thét qua khe cửa. Có lẽ bên ngoài, cây thường xuân đã mất hết lá. Sáng mai, khi tôi tỉnh dậy, tôi biết rằng mình sẽ kết thúc cuộc đời, như cây thường xuân bị gió cuốn đi.
Khi tôi tỉnh giấc, thấy chị Xiu ngủ gục trên bàn. Khuôn mặt chị tái nhợt, tội nghiệp. Tôi gọi chị, lạnh lùng bảo kéo rèm lên. Tôi muốn nhìn cây thường xuân. Xiu lười biếng nhưng vẫn làm theo. Tôi cảm thấy sự căng thẳng trong ánh mắt của chị.
Bên ngoài, có một chiếc lá thường xuân vẫn đứng đấy. Lá vẫn xanh, mép lá đã vàng, mạnh mẽ và độc lập, giữa cái lạnh lẽo. Trận mưa kinh hoàng đêm qua đã cuốn đi tất cả, chỉ mình chiếc lá nhỏ bé đó vẫn bám chặt vào cây, kiên cường níu giữ cuộc sống của mình.
Tôi run rẩy cả người. Một chiếc lá bé nhỏ nhưng sức sống bên trong thực sự mạnh mẽ. Dù bão tố đêm qua cũng không làm cho nó gục ngã. Nhưng tôi, một con người còn trẻ, còn sức khỏe nhưng lại chẳng nghĩ đến điều gì ngoài cái chết. Tôi khóc, tự hỏi mình đã làm gì trong suốt thời gian qua. Nhìn sang Xiu, chị cũng bàng hoàng như tôi, nhìn chăm chú vào chiếc lá cuối cùng.
Tôi nhẹ nhàng nắm tay chị, đòi uống một chút rượu ấm cơ thể. Cảm giác thèm ăn đã trở lại sau một thời gian dài. Tôi bắt đầu chấp nhận dinh dưỡng, tìm niềm vui và giữ tinh thần lạc quan. Bác sĩ đến và nói rằng tình hình sức khỏe của tôi đang tiến triển tốt. Tôi mỉm cười, hát nhẹ và tay đang mày mò cuộn len trong phòng.
Xiu bước vào sau khi nói chuyện với bác sĩ, gương mặt chị biểu lộ vẻ xúc động. Chị bước đến giường, ôm tôi:
- Con mèo con của chị…! Cụ Bơ - men đã qua đời rồi. Do bị viêm phổi. Họ tìm thấy cụ sau cơn bão kinh hoàng đêm qua. Cụ mới nhiễm bệnh có hai ngày. Em biết không? Cả cơ thể cụ đều ướt, đôi giày và quần áo ướt sũng, lạnh như đá. Họ không thể hiểu cụ đã đi đâu trong một đêm kinh hoàng như thế. Rồi họ tìm thấy đèn bão và một cái thang. Dưới nhà cụ, có những bút vẽ, bảng màu vương vãi. Và em nhìn xem, chiếc lá ngoài kia chẳng bao giờ lay động. Bởi đó chính là cụ Bơ - men đã vẽ nó, vào cái đêm khi tất cả những chiếc lá đều rơi. Đó là kiệt tác của cuộc đời cụ!
Tôi nghe Xiu kể, không kìm nổi nước mắt. Cụ Bơ - men, người già đáng kính, đã hi sinh bản thân cho một đứa trẻ như tôi. Tấm lòng của cụ đã cứu sống tôi. Tôi không biết phải làm sao để đền đáp ơn này. Cụ ơi, tôi sẽ sống tốt, sống thay cho cụ và trở thành một họa sĩ danh tiếng. Mọi bức tranh tôi vẽ sẽ ký tên cụ, để mọi người biết đến cụ, một tấm lòng cao cả, một họa sĩ thực thụ.