Viết bài văn thể hiện cảm xúc về một người mà tôi yêu thương với 24 mẫu văn siêu hay. Thông qua sự cảm nhận về người tôi yêu thương, các bạn học sinh có thể chọn cho mình cách tiếp cận và phong cách viết phù hợp, để sau này trở thành tri thức sâu sắc của chính mình.
Phát biểu cảm nghĩ về một người thân quan trọng trong cuộc đời tôi được viết rất xuất sắc, với văn phong rõ ràng, dễ hiểu, có thể tự học để mở rộng kiến thức, nâng cao kỹ năng văn chương, giúp các bạn học sinh làm chủ môn Ngữ văn một cách tốt nhất và chuẩn bị tốt nhất cho học tập. Đồng thời, để cải thiện kỹ năng viết văn, hãy tham khảo thêm: Kể chuyện về một kỷ niệm đáng nhớ về tình thân, tình bạn hoặc tình thầy trò.
Phát biểu cảm nghĩ về người em yêu quý nhất
Có người từng nói rằng tình yêu của mẹ là tình cảm thiêng liêng nhất trong cuộc đời. Trong đời mỗi người đều có những tình cảm đặc biệt của riêng mình. Hôm nay, khi viết những dòng này, tôi muốn dành những tình cảm chân thành của mình cho mẹ, người tôi yêu quý nhất trên đời này.
Mẹ của em nay đã qua tuổi ba mươi. Mẹ có mái tóc dài màu đen, nhưng luôn gọn gàng buộc phía sau đầu. Gương mặt của mẹ luôn tràn đầy vẻ hạnh phúc, luôn mỉm cười thân thiện nhìn chúng em. Nhưng điều em thích nhất là đôi mắt của mẹ. Đôi mắt ấy như đôi mắt của bồ câu, luôn quan tâm, không bao giờ rời mắt khỏi mọi người trong gia đình. Mọi vấn đề khó khăn, mẹ thường giấu trong đôi mắt ấy. Mẹ chịu đựng mà không than phiền, nên em luôn lo sợ làm mắt mẹ buồn.
Hàng ngày, mẹ làm việc vất vả dưới trời nắng hay mưa. Sự cống hiến của mẹ hiện lên trên hình ảnh và đôi bàn tay của mẹ. Đôi bàn tay làm việc vất vả, đầy vết chai và đôi khi sưng tấy, nhưng mẹ vẫn sẵn lòng vuốt nhẹ mái tóc của em, và nhẹ nhàng giải quyet mọi việc trong nhà. Nhìn thấy đôi bàn tay đó, em cảm thấy yêu mẹ hơn.
Dù bận rộn với công việc, nhưng mẹ vẫn luôn dành thời gian cho gia đình và hàng xóm. Với bà con hàng xóm, mẹ luôn chia sẻ, giúp đỡ họ khi cần. Do đó, mọi người đều yêu quý mẹ. Đối với gia đình, mẹ luôn quan tâm đến từng chi tiết nhỏ. Những khoảnh khắc sum họp bên bữa cơm mẹ nấu là những giây phút hạnh phúc nhất. Mẹ còn lo lắng cho việc học hành, sức khỏe và dạy dỗ chúng em những giá trị tốt đẹp nhất. Chúng em luôn được mẹ yêu thương.
Nhưng một lần, em làm đôi mắt của mẹ buồn. Khi mẹ đưa em đến trường và em nhận ra có tiền trong túi áo của mẹ, em đã nảy sinh ý định lấy cắp để mua kẹo. Trên đường về nhà, em hối hận. Em biết mẹ đã biết, nhưng mẹ không nói gì, chỉ nhìn em bằng ánh mắt thân thiện. Nhưng em thấy sự buồn bã trong đôi mắt của mẹ. Em bật khóc, xin lỗi mẹ và cảm thấy hối hận. Mẹ chỉ ôm em vào lòng và nói rằng mẹ rất vui khi em nhận ra sai lầm và xin lỗi. Mẹ không trách em vì mẹ muốn em tự nhận ra sai lầm của mình. Sự im lặng cũng là cách mẹ dạy em. Từ lúc đó, em hứa sẽ không làm mẹ buồn nữa.
'Công cha như núi thái sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra'
Tình cảm cha mẹ dành cho con không gì sánh bằng, không thể đong đếm được. Con rất biết ơn khi là con của mẹ. Con sẽ luôn cố gắng làm mẹ tự hào về mình. Dù sau này đi đến đâu, con vẫn luôn cảm thấy an tâm vì biết rằng có mắt mẹ luôn hướng về phía con.
Phát biểu cảm nghĩ về người thân
Trong tuổi thơ, có biết bao điều tuyệt vời làm phong phú thêm tâm hồn trẻ thơ. Và người thân yêu trong gia đình là người tạo nên khoảnh khắc đẹp nhất trong thế giới tuổi thơ của chúng ta. Một trong những người thân yêu mà tôi luôn ghi nhớ và biết ơn là bà ngoại của tôi.
Bà ngoại của tôi nay đã bước sang tuổi bảy mươi. Mẹ tôi luôn lo lắng về sức khỏe của bà, nhưng bà vẫn cười vui khi nghe mẹ nhắc nhở bà chăm sóc sức khỏe. Bà thường đi chùa và làm nhiều việc từ thiện, vì bà tin rằng: “Làm việc thiện như thế, bà cảm thấy khỏe mạnh hơn nhiều so với ở nhà”. Tôi nghĩ có lẽ vậy. Dáng vẻ của bà vẫn trẻ trung lắm. Tóc bạc phơ của bà rối bời, gương mặt có nhiều nếp nhăn, nhưng đôi mắt sáng và giọng điệu của bà luôn rõ ràng khiến tôi cảm thấy bà vẫn tràn đầy sức sống. Tôi rất hạnh phúc về điều đó. Mỗi khi về thăm bà, tôi luôn ngồi bên cạnh bà, mời bà kể những câu chuyện xưa, và cả những chuyện về việc đi chùa, chuyện ăn chay, niệm Phật. Có những câu chuyện tôi không hiểu, nhưng tôi vẫn thích nghe giọng kể của bà, lúc nói cao lúc thấp, thật sự hấp dẫn.
Trong những năm tháng học tiểu học và cấp hai, nhiều khi ba mẹ dẫn tôi về quê thăm bà. Bà rất vui mừng khi thấy cả nhà tôi về. Bởi vì bà sống một mình trong ngôi nhà nhỏ ở Bình Dương. Ba mẹ tôi và các anh chị đều làm việc ở thành phố Hồ Chí Minh, khoảng một vài tuần thì mọi người thay phiên nhau về thăm và chăm sóc bà. Tôi thường hỏi: “Bà ơi, ở một mình như vậy, bà có buồn không? Có sợ không?”. Khi nghe tôi hỏi, bà luôn mỉm cười và nói: “Buồn chứ, cháu ạ! Nhưng dần dần thì cũng quen thôi. Ở quê thì ấm cúng, không cô đơn lắm”. Tôi nghĩ bà nói đúng, vì tôi thấy bà có nhiều bạn bè cùng trang lứa làm hàng xóm. Các cụ, các bà thường ghé nhà thăm hỏi khi gia đình tôi về quê thăm bà. Nhưng tôi vẫn thương bà lắm. Tôi muốn về thăm bà nhiều hơn, hy vọng các anh chị của tôi sắp xếp thời gian về thăm bà nhiều hơn. Đặc biệt là khi cô giáo dạy Văn của tôi đọc cho chúng tôi nghe câu ca dao:
'Mẹ già ở túp lều tranh
Sớm thăm tối viếng mới đành dạ con'.
Bà em không sống trong túp lều tranh, nhưng em tin rằng bà sẽ hạnh phúc khi thấy con cháu vui vẻ trong nhà. Em luôn quý mến và mong được ở bên bà, nghe bà kể chuyện và chải cho bà những sợi tóc bạc phơ.
Bà em không chỉ là người bà hiền từ mà em yêu quý, bà còn rất nghiêm túc khiến em phải tôn trọng và sợ hãi. Một lần, khi bà đến thành phố thăm ba mẹ và em, bà thấy bàn học của em bừa bộn, rác rưởi. Bà quyết định yêu cầu em tự mình dọn dẹp ngay, dù mẹ em nói: “Con đang bận học. Bà để cho con làm sau”. Bà nghiêm túc nói: “Công việc cá nhân, con phải tự làm. Nếu luôn ỷ lại ba mẹ, sau này sẽ khó trở thành người chăm chỉ và tự lập”. Mặc dù khó chịu, nhưng sợ bà giận, em phải tự mình làm sạch bàn học. Nhưng sau đó, em cảm thấy vui vẻ và thấy bà em nói đúng. Một lần khác, bà em nhìn thấy em cãi nhau với một bà lão bán vé số, khi bà cụ rót xấp vé số qua hàng rào để mời em mua, nhưng em từ chối mãi nhưng bà cụ vẫn đòi. Em tức giận bảo: “Bà đã nói không mua rồi, tại sao bà cứ ép buộc”. Sau đó, bà em giận em cả buổi, vì theo bà: “Làm người phải lễ phép và nhân từ. Con không chỉ không thương người nghèo khó, mà còn không lễ phép với người lớn tuổi như bà. Bà buồn quá”. Em nhìn thấy đôi mắt của bà đầy giận dữ, đôi môi bà run run, thì biết mình đã sai. Đặc biệt là khi bà em quay người vào nhà, không nói gì với em nữa. Tối hôm đó, sau khi ăn tối, em dũng cảm xin lỗi bà và hứa rằng em sẽ không bao giờ làm như thế nữa. Lúc đó, bà em mới dịu dàng khuyên bảo và tha lỗi cho em.
Tuổi thơ của em thật đẹp nhờ có bà. Bà trao cho em tình yêu thương, bà dạy em cách sống trung thực và nhân từ. Em luôn tôn trọng và yêu quý bà em vô cùng. Em mong bà em sẽ luôn khỏe mạnh và hạnh phúc, để em có thể nghe bà kể những câu chuyện thú vị và học được những bài học trong cuộc sống.
Cảm nghĩ về anh trai yêu quý
“Dân gian ta có câu ca dao:
Anh em như thể tay chân
Rách lành đùm bọc, đỡ đần có nhau.”
Với em gái, câu ca dao này trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết. Hôm nay, em muốn dành những lời chân thành nhất để kể về người anh trai mà em yêu quý.
Anh trai của em đã tròn tuổi mười chín, lớn hơn em bảy tuổi. Hiện anh đang là sinh viên Đại học nhưng luôn quan tâm và yêu thương em như thế nào. Anh cao ráo, hiền lành và rất chiều chuộng em gái. Mẹ em thường nói rằng tình yêu của anh sẽ dạy em nhiều điều khiến em trưởng thành. Anh chỉ cười và vuốt nhẹ mái tóc của em khi nghe điều đó. Mẹ chỉ có thở dài vì mẹ biết, dù có nói gì thì anh vẫn không thay đổi.
Đã hai năm anh học xa nhà, trong thời gian đó, em luôn nhớ anh và thường gọi điện thoại để nói chuyện. Dù anh có mệt mỏi, nhưng chưa bao giờ anh trách em hoặc cắt ngang cuộc gọi. Em chỉ nhận ra điều đó sau này. Khi ở nhà, em coi tình thương của anh như điều hiển nhiên, nhưng giờ anh đi, em nhớ những kỷ niệm của chúng ta. Anh là người giúp em hiểu bài tập khó, ngồi xem phim hoạt hình với em dù không thích, và luôn là người an ủi em khi buồn. Dù anh cứng rắn và nghiêm khắc, nhưng anh cũng rất hiền lành và quan tâm đến em. Anh là người mà em yêu quý nhất trong gia đình.
Anh là người mà em gần gũi nhất trong gia đình, luôn ở bên cạnh em mỗi khi em ốm đau. Một lần cả nhà đi vắng, em lại bị sốt cao. Anh đã cõng em chạy một quãng đường để đến trạm y tế. Nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của anh ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt lo lắng, em lại yêu quý anh hơn. Nếu không có anh, em khó lòng mà ổn định bệnh tình.
Dù anh đi học xa, tình cảm anh em vẫn không thay đổi. Em hy vọng sau này, khi em lớn lên, anh vẫn ở bên cạnh để giúp đỡ em khi cần. Bây giờ, em chỉ mong anh học tốt để trở thành người có ích cho đất nước.
Viết về một người thân mà em yêu quý
Bài làm mẫu 1
Có người đã từng nói rằng: “Tình thương yêu của người mẹ là nguồn năng lượng giúp một người bình thường có thể làm những điều phi thường”. Câu nói này đã thể hiện sự quan trọng của người mẹ đối với mỗi người.
Mẹ của tôi là một giáo viên dạy môn Văn. Năm nay, mẹ đã bước qua tuổi ba mươi tám. Tôi thấy mẹ rất xinh đẹp với dáng vẻ mảnh mai, mái tóc đen nhánh và khuôn mặt phúc hậu. Dù bận rộn với công việc dạy học, mẹ vẫn luôn quan tâm, chăm sóc mọi người trong gia đình.
Công việc của mẹ luôn đòi hỏi sự chăm chỉ, nhưng mẹ vẫn là người mẫu cho tình yêu thương và quan tâm. Tôi tự hào khi thấy mẹ được nhiều học sinh quý mến và thường xuyên có người đến thăm trong những dịp đặc biệt.
Nhớ lại những kỷ niệm ngày bé, tôi biết mẹ đã dành cho tôi rất nhiều tình thương và sự quan tâm. Mẹ không chỉ chăm sóc khi tôi ốm đau mà còn dạy tôi nhiều bài học quý giá trong cuộc sống. Chúng tôi có những kỷ niệm đẹp đẽ cùng nhau, và tôi luôn cảm thấy may mắn khi có một người mẹ như mẹ.
Mỗi lần nhìn thấy mẹ, tôi cảm thấy hạnh phúc vì có một người mẹ tuyệt vời như vậy. Chúng tôi luôn chia sẻ mọi điều với nhau và dành cho nhau những lời động viên khi cần thiết. Tôi mong muốn mẹ sẽ luôn khỏe mạnh và hạnh phúc.
Tình yêu thương của mẹ dành cho tôi là vô hạn. Tôi rất biết ơn và trân trọng điều đó. Tôi sẽ không ngừng cố gắng để làm cho mẹ hạnh phúc và tự hào về mình. Mẹ là người tôi yêu quý nhất trên thế giới này.
Bài mẫu 2
Nếu được hỏi, điều gì trong cuộc đời làm tôi hối tiếc nhất và muốn sửa lại nhất, tôi sẽ không ngần ngại nói rằng đó là những lần làm mẹ buồn lòng. Với tôi, mẹ là người tôi yêu thương nhất. Mẹ không chỉ sinh ra và nuôi dưỡng tôi lớn mà còn là tấm gương để tôi học tập và noi theo.
Mẹ tôi là một người phụ nữ giản dị, mộc mạc nhưng rất đáng yêu. Dù đã trên 40 tuổi, mẹ vẫn trẻ trung và cuốn hút. Mẹ sống hòa thuận với mọi người và được mọi người yêu quý. Mẹ luôn dạy dỗ chăm sóc và giúp đỡ chúng tôi trong mọi việc.
Mẹ tôi là biểu tượng của vẻ đẹp thuần Việt. Mẹ sống hòa thuận và là một người mẹ tuyệt vời. Nhờ mẹ, tôi học được nhiều bài học quý giá và trở thành người tốt hơn.
Trước đây, tôi thường bướng bỉnh và cá tính. Điều này khiến mẹ buồn lòng nhiều lần. Nhưng mẹ không mắng mỏ hay trừng phạt tôi. Thay vào đó, mẹ luôn động viên và giúp đỡ tôi điều chỉnh hành vi đúng đắn.
Những thời gian mẹ và con sống cách xa nhau vì công việc, khiến con chỉ biết nhớ mẹ nhưng cũng ham chơi vui vẻ. Nhưng trong lòng, con biết mẹ luôn quan tâm và lo lắng cho con. Con luôn cố gắng để mẹ yên lòng. Mẹ luôn muốn con được hạnh phúc và không gặp khó khăn. Mẹ sẽ luôn ở bên con và không bao giờ muốn con phải chịu khổ.
Con tự hào vì có một người mẹ tuyệt vời như thế. Dù cuộc sống có gian khó, con luôn mong mẹ khỏe mạnh và hạnh phúc. Mẹ là nguồn động viên lớn nhất của con, là ngọn đèn soi sáng con trên con đường phía trước. Tình yêu thương của mẹ là động lực giúp con phấn đấu và trưởng thành.
Viết về người thân yêu nhất
Những ngôi sao ngoài trời sáng lên
Nhưng không sánh kịp mẹ đã thức trông nom cho con
Đêm nay con ngủ say giấc tròn
Mẹ là ngọn lửa sưởi ấm con mỗi đêm.
Những dòng thơ trên thể hiện tình yêu thương và hy sinh không điều kiện của người mẹ. Dù mẹ già hay trẻ, làm nghề gì, tính cách ra sao, khi trở thành mẹ, người đó sẽ mãi mãi yêu thương con. Mẹ của con cũng là một người phụ nữ như thế.
Mẹ của em là người phụ nữ miền Tây chân chất, thật thà. Vì gia đình nghèo, từ nhỏ mẹ đã phải làm việc vất vả. Đôi bàn tay mẹ thô ráp, làn da mẹ nâu sạm vì nắng gió. Những khó khăn, vất vả in sâu trong đôi mắt mẹ. Em thường nghe tiếng mẹ nói về cuộc sống khó khăn, nhưng mẹ chẳng bao giờ than phiền. Mẹ luôn cho rằng mình hạnh phúc vì có một gia đình ấm áp. Em cảm nhận được tình thương của mẹ qua từng hành động, từng cử chỉ ân cần. Mẹ không cần phải nói, chỉ cần nhìn vào mẹ, em đã hiểu được tình yêu thương đong đầy trong đó.
Mặc cho vất vả, mẹ không bao giờ than phiền. Mẹ luôn cho rằng mình hạnh phúc vì có gia đình. Em cảm nhận được tình yêu thương của mẹ qua mọi hành động, từng chi tiết nhỏ. Mẹ không cần phải nói, chỉ cần nhìn vào mẹ, em đã hiểu được tình thương âm thầm đong đầy trong đó.
Em yêu mẹ vô điều kiện. Em yêu những bữa ăn mẹ nấu, những lời dạy dỗ của mẹ, những chiếc áo màu mẹ thường mặc. Mỗi ngày, em cố gắng làm mọi việc để mẹ vui vẻ, hạnh phúc. Em tin rằng một ngày không xa, em sẽ giúp mẹ được nhiều hơn nữa. Vì mẹ là người em yêu quý nhất trên đời này.
Viết về một người thân yêu nhất - Bà
Bài tham khảo mẫu 1
Mỗi khi thời tiết trở lạnh, lòng tôi lại cảm thấy đau đớn. Giống như những lần trước ở quê, lần này cũng vậy, tôi ngồi bên cạnh và chăm sóc nội. Thỉnh thoảng, nội mở mắt nhìn tôi và cười với sự hiền lành.
Khi tôi năm tuổi, tôi trở về quê sống với nội theo yêu cầu của bố. Bố tôi nói, nội ở quê một mình thật buồn, không ai để trò chuyện, đáng thương quá. Vì vậy, tôi đã chuyển về sống ở quê. Căn nhà nhỏ bỗng trở nên đông đúc với hai bà cháu. Khi đi chợ xa, nội thường gửi tôi sang nhà hàng xóm. Dù là con gái nhưng tính cách của tôi lại giống con trai nên mỗi khi tôi vui đùa với bạn bè trong làng, nội luôn phải kéo tôi đi tắm. Tôi không thích tắm, vì vậy mỗi lần đó đều khiến tôi cảm thấy như đang bị trừng phạt. Những lúc rảnh rỗi, nội thường kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích. Câu chuyện về cô bé Tấm hiền lành, chàng Thạch Sanh dũng cảm, hay chàng Lý Thông gan dạ... Sau mỗi lần đó, nội thường khuyên tôi: khi lớn lên, cháu phải trở nên chăm chỉ, hiền lành và tốt bụng. Chỉ có vậy, cháu mới được nhiều người yêu quý.
Trong những ngày tháng ở quê, nội thường nhờ một anh hàng xóm tới dạy tôi chữ. Buổi tối, tôi thường sợ ma, trốn khỏi việc học để đi ngủ sớm. Nhưng nội luôn kiên nhẫn thức cùng tôi và thắp đèn cho tôi. Nội nói: việc rèn nét chữ cũng là cách rèn nết của cháu đấy! Vì thế, tôi lại ngồi mày mò tập viết. Nhưng chính những lúc như vậy đã giúp tôi biết ơn nội rất nhiều, nếu không có những buổi đó, chữ viết của tôi chắc chắn sẽ xấu lắm. Và điều quan trọng hơn là tính cách của tôi sẽ thay đổi như thế nào?
Vào năm đó, mẹ tôi sinh thêm một em bé. Khi em bé trưởng thành, bố quyết định đưa nội về sống cùng gia đình. Ngày nội về, tôi cùng bố đi ra ga để đón. Tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi đã mơ về hình ảnh của nội suốt thời gian qua. Nhưng khi nội bước ra từ toa tàu, tôi không thể kiềm chế được nước mắt. Nội đã già hơn rất nhiều so với những gì tôi tưởng tượng. Lưng nội đã cúi xuống, da mặt nhăn nheo, nhưng ánh mắt và nụ cười của nội vẫn giữ nguyên. Chúng vẫn toát lên sự hiền lành và nhân từ như trước.
Tôi học ở thành phố đến năm lớp bảy thì bố quyết định đưa nội về sống với gia đình. Ngày nội về, tôi cùng bố đi ra ga để đón nội. Tôi rất hạnh phúc. Tôi đã mơ ước về hình ảnh của nội suốt thời gian qua. Nhưng khi nội bước ra từ toa tàu, tôi không thể kìm nén được nước mắt. Nội đã già hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng. Lưng nội đã cúi xuống, da mặt nhăn nheo, nhưng ánh mắt và nụ cười của nội vẫn giữ nguyên. Chúng vẫn toát lên sự hiền lành và nhân từ như trước.
Sau những ngày đó, tôi không giấu được niềm vui khi được sống trong vòng tay yêu thương của nội. Tuy nội gặp khó khăn để thích nghi với cuộc sống mới, nhưng bố và tôi hiểu và luôn an ủi nội. Dần dần, nội đã quen và sống vui vẻ hơn.
Bây giờ, tôi thực sự hạnh phúc vì không còn xa nội nữa. Nội ơi! Con đã lớn, con đã học được nhiều điều trong trường. Con hiểu những lời dạy của nội về việc rèn nết và sẽ làm cho nội vui trong những năm tháng còn lại của nội. Hy vọng những gì con làm sẽ làm nổi bật những gian khó của nội trong quá khứ.
Bài tham khảo mẫu 2
Nếu có ai hỏi tôi về người mà tôi yêu thương nhất, tôi sẽ nói rằng đó chính là bà nội.
Bà tôi là người nhân hậu và hiền lành, nhưng cuộc đời của bà gần như toàn là khó khăn và bệnh tật. Tôi yêu quý bà! Tôi yêu cái mái tóc bạc phơ của bà, yêu cái dáng đi chầm chậm mà bình tĩnh của bà. Dù bảy mươi tuổi nhưng bà trông già hơn so với tuổi thật. Tôi được nghe bố kể nhiều về bà - một người phụ nữ chăm chỉ và chân thành. Bà nuôi hai đứa con trai khôn lớn một cách tận tâm khi ông tôi ở xa. Khi bố tôi có con, bà vẫn mỉm cười và chăm sóc cháu một cách hạnh phúc vì thấy đó là niềm vui của bà.
Trước khi mắc bệnh, bà tôi vẫn làm công việc lao động cho một cơ quan nhỏ để kiếm thêm chút tiền giúp đỡ gia đình tôi trong những lúc khó khăn. Bà thường mua quà cho tôi và anh em, những món quà dù nhỏ nhưng ý nghĩa như chiếc đồng hồ báo thức để tôi đi học hoặc những gói kẹo, bánh... Từ những việc đó, tôi hiểu rằng bà yêu thương chúng tôi đến từng hạt cát!
Tôi còn nhớ có lần đi ra chợ, bà nhìn thấy một người ăn xin nghèo khổ thì không bao giờ bà bỏ qua mà luôn sẵn lòng giúp đỡ. Bà rút ra một tờ tiền từ ví, gấp gọn lại rồi bỏ vào nón của người ăn xin đó. Tôi thật sự ngưỡng mộ trước lòng nhân từ vô hạn và trái tim rộng lớn của bà luôn mở ra cho mọi người!
Bà tôi cũng là một người yêu thiên nhiên. Trước hiên nhà bà, luôn có những chậu hoa nhài thơm ngát, những cây ớt nhỏ trổ bông quả xanh, vàng... Bởi bà từng nói: “Thiên nhiên giúp tinh thần ta trong sáng hơn, giúp tâm hồn ta thoải mái hơn.”
Mỗi khi về thăm bà, tôi thường ôm bà và chia sẻ mọi chuyện của mình. Có lúc tôi khóc thút thít trong lòng, bà cũng xoa đầu tôi để an ủi. Những khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy như bà đang truyền đạt một tia hy vọng cho tôi, giúp tôi có thêm động lực để vượt qua khó khăn.
Nhưng rồi một cú sốc lớn ập đến với gia đình chúng tôi. Ôi trời ơi! Bà tôi bị ung thư giai đoạn cuối và không thể chữa trị được. Tại sao trời lại bất công với bà như vậy!
Mỗi khi tôi đến chơi, tôi luôn thấy bà cười, nhưng trong lòng tôi luôn lo lắng về nỗi đau về thể xác đang làm tổn thương bà. Bà vẫn lạc quan và yêu đời quá! Tôi hiểu rằng bà chỉ đang cố gắng che giấu nỗi đau để không làm tôi buồn. Tôi biết cơn đau ấy đã hành hạ bà hàng tháng. Mỗi khi thấy bà đau đớn, cháu chỉ biết xoa bóp và khóc như một đứa trẻ. Cháu ước gì cháu có thể làm gì đó để giảm bớt nỗi đau cho bà!
Vào một ngày giáng sinh hai năm trước, bà tôi đã ra đi mãi mãi, đi đến một nơi không bao giờ quay trở lại. Đó là lần đầu tiên cháu phải đối mặt với sự mất mát. Nỗi đau mất mát làm trống trải trong lòng cháu. Sự mất mát lớn lao nhất là khi phải xa người cháu yêu thương nhất. Bà ơi! Tại sao bà lại phải rời xa cháu như vậy!
Bây giờ, mỗi khi nhớ đến bà, cổ họng cháu lại cảm thấy tắc nghẹn và mắt cháu lại cay xè. Bài học quý giá mà bà đã dạy cháu là phải trân trọng từng khoảnh khắc nhỏ bé khi bên người mình yêu thương.
Cháu muốn nói hàng ngàn lần rằng: Cháu yêu bà! Hình ảnh của bà sẽ mãi mãi sống trong tim cháu.
Bài tham khảo mẫu 3
Bà ngoại của em đã gần bảy mươi tuổi. Dáng vẻ của bà cao ráo và mái tóc vẫn đen như mực. Bà luôn quan tâm đến em từ việc chuẩn bị bữa sáng đến giấc ngủ. Mỗi sáng, bà sẵn sàng chuẩn bị bữa sáng cho em, từ cơm rang đến xôi hay bánh mì. Và buổi trưa, bà lại nấu ăn đợi em về từ trường.
Bà ngoại của em là người rất nghiêm khắc. Bà luôn nhắc nhở em về việc học và ăn ngủ đúng giờ. Dù em có muốn đi chơi, nhưng nếu về muộn, bà sẽ nhắc nhở và yêu cầu em viết bản kiểm điểm rồi đọc cho bà nghe. Dù bà không bao giờ mắng mỏ hay nói cay độc với em, nhưng bà luôn nhấn mạnh rằng em là con gái, chỉ cần bà nói nhẹ thôi thì em phải nghe lời. Và khi em học kém, bà rất tức giận, bà bảo em phải cố gắng học để bố mẹ em yên tâm làm việc. Mặc dù em thiếu sự chăm sóc của bố mẹ, nhưng em luôn nhận được tình yêu thương của bà ngoại, điều đó khiến em cảm thấy rất hạnh phúc.
Trong những buổi chiều cuối tuần, khi em nghỉ học, em thường giúp bà làm việc nhà như dọn dẹp, rửa bát và làm tóc cho bà. Buổi tối, hai bà cháu thường xem phim cùng nhau, và bà lại kể cho em nghe về lịch sử và những kỷ niệm của bà. Bà là người đã dạy em mọi điều trong cuộc sống, từ cách ăn mặc đến cách ứng xử để vừa lòng mọi người. Chính vì điều đó, dù ở trường hay ở nhà, em luôn được mọi người khen là con ngoan, học giỏi. Mỗi khi có họp phụ huynh, bà rất vui, vì em luôn đứng đầu lớp về thành tích học tập. Sau đó, bà thường gọi điện cho bố mẹ em báo tin về kết quả học tập của em, và bố mẹ lại khen ngợi em.
Em luôn biết ơn và trân trọng bà ngoại của mình, bởi bà đã dành rất nhiều tâm huyết để nuôi dạy em thành người. Em hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt để bà và bố mẹ luôn tự hào và hài lòng về em.
Bài tham khảo mẫu 4
Bố mẹ của tôi phải công tác xa quê, điều này khiến họ thường xuyên phải di chuyển. Khi tôi ba tuổi, họ quyết định gửi tôi về sống với bà nội.
Vào thời điểm đó, bà nội của tôi đã gần bảy mươi tuổi. Dáng vẻ của bà đã cằn cỗi, khiến cho bà trông già hơn so với tuổi. Tôi sống cùng với anh trai và bà nội. Mỗi sáng, bà dẫn anh trai tôi đến trường trước khi đưa tôi đến trường mẫu giáo. Buổi trưa, bà đến đón cả hai chúng tôi. Buổi chiều, bà để chúng tôi chơi với các bạn ở xóm.
Bà nội của tôi có khuôn mặt hiền lành và cặp mắt sáng ngời. Bà biết rất nhiều ca dao, tục ngữ, câu đố, và truyện Nôm. Bà thuộc lòng từng dòng trong cuốn 'Truyện Kiều'. Tôi đã kiểm tra bằng cách mượn cuốn Truyện Kiều từ cô giáo văn khi lên lớp 9 và thực sự không tìm thấy lỗi. Bà còn kể chuyện Hoàng Trừu, truyện Phạm Công - Cúc Hoa, Phạm Tải - Ngọc Hoa… Bà rất giỏi trong việc kể chuyện cổ tích. Hàng đêm, tôi được nghe bà kể chuyện và thích nhất là khi bà bình luận về nhân vật trong câu chuyện. Đó là những khoảnh khắc mà tôi thích nhất. Giọng kể chuyện của bà luôn đem lại cho tôi cảm giác bình yên và an lành.
Tôi luôn yêu quý và tự hào về bà nội của mình. Sống cùng bà, tôi luôn cảm thấy an yên và hạnh phúc. Bà đã tạo cho tôi một tuổi thơ đáng nhớ. Tôi đặc biệt yêu thích môn Văn vì bà. Bố tôi nói rằng đó là vì tôi được di truyền một phần ít của trí tuệ từ cụ của mình và bà đã truyền lại cho tôi.
Cảm xúc về một người thân yêu nhất - Ông
Cảm xúc về ông - Mẫu 1
Đã hai năm kể từ khi ông ra đi, thời gian trôi đi rất nhanh. Những kỷ niệm về ông không bao giờ phai mờ, kỷ niệm về tình yêu ông dành cho cháu, những khoảnh khắc hạnh phúc khi cháu còn có ông bên cạnh dường như đã làm dịu đi nỗi đau và lòng nhớ thương. Ông đã ra đi êm đềm, tưởng như chỉ là một giấc mơ, nhưng sự vắng bóng của ông lại khiến lòng cháu đau đớn.
Nhưng khi nhớ về ông, cháu không nên tưởng nhớ những điều buồn phiền. Vì nhớ về ông cũng là nhớ về một người có tinh thần mạnh mẽ, ý chí kiên cường vượt qua khó khăn, và cũng là nhớ về một người có tài năng và những phẩm chất đáng ngưỡng mộ.
Cuộc đời của ông đã gặp nhiều khó khăn, trắc trở, và những thách thức lớn nhưng ông luôn vượt qua được mọi điều đó. Ông mất cha khi mới bốn tuổi, một tuổi tưởng chừng như còn quá nhỏ để hiểu biết. Và sau đó vài năm, ông lại mất mẹ, không biết mẹ ông nằm yên ở nơi nào. Có câu ca dao nói:
“Cha mất, mẹ mất, ăn cơm với cá
Mẹ mất, cha mất, nằm dưới lá mà ra”
Thực ra chỉ trong mười năm đầu đời, ông đã không còn cha và mẹ. Dù đau đớn nhưng khi ông về hai mươi tuổi, ông vẫn là một trong những học sinh xuất sắc nhất ở thành phố Huế. Dù trải qua nhiều khó khăn, bị giam giữ và tra tấn dã man, nhưng ông vẫn kiên cường vượt qua và trở thành một giáo viên uyên bác, và hiện tại, những học trò của ông đã trở thành những người thành đạt.
Ông không chỉ là tình yêu, là người ông mà còn là niềm tự hào lớn lao của cháu. Dù không còn nữa, nhưng niềm tự hào ấy sẽ mãi bên cháu suốt cuộc đời.
Dù muốn quay lại những ngày xưa với ông bên cạnh, cháu biết rằng những kỷ niệm ấy sẽ mãi sống trong trái tim của cháu.
Với cháu, ông là người mạnh mẽ nhất, là nguồn động viên vững chắc nhất. Cháu muốn nói với ông rằng: “Cháu yêu ông nhiều lắm!”
Cảm xúc về ông - Mẫu 2
Người em yêu quý nhất trong gia đình là ông nội. Ông là tấm gương sáng để em học tập.
Ông nội của em đã gần tám mươi tuổi. Mặc cho tuổi già, ông vẫn rất khỏe mạnh. Dù đã bạc đầu nhưng da dẻ ông vẫn mịn màng, hồng hào. Râu tóc bạc trắng và đôi mắt mờ đục, nhưng ông vẫn tỏ ra rất trẻ trung. Ông chăm chỉ tập thể dục và dùng cặp kính khi đọc sách.
Ông luôn là một tấm gương mẫu mực về sức khỏe và kỉ luật. Ông sống tiết kiệm và ngăn nắp, và luôn lấy gia đình làm trọng. Phòng riêng của ông luôn sạch sẽ và gọn gàng.
Ông còn là một tấm gương về lối sống trong gia đình, luôn giữ hòa thuận và biết cách dạy dỗ con cháu. Ông luôn hòa giải mọi mâu thuẫn và nhắc nhở về tình yêu thương trong gia đình.
Với em, ông không chỉ là người cưng chiều mà còn là người dạy dỗ nghiêm khắc. Ông dành tình yêu thương và dạy dỗ em từ nhỏ, làm cho em luôn cảm thấy yêu thương và an toàn.
Ông nội là ngọn cỏ cao, mang lại bóng mát cho mái nhà của gia đình em. Em yêu quý ông và mong ông sống lâu để được học hỏi từ những điều tốt đẹp của ông. Em quyết tâm phấn đấu học giỏi để làm ông hạnh phúc!
Cảm nghĩ về người thân yêu nhất - Bố
Bài tham khảo mẫu số 1
Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta gặp được bao nhiêu người đáng quý và yêu thương. Nhưng bạn đã bao giờ suy nghĩ về người thân yêu nhất của mình chưa? Với mỗi người, câu trả lời có thể là cha mẹ, anh chị em hoặc thậm chí là bạn bè. Đối với tôi, hình ảnh của người cha mãi mãi là ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn tôi.
Bố của tôi trải qua cuộc sống đầy khó khăn. Trong suốt cuộc đời, bố phải đối mặt với nhiều bệnh tật và gian khổ. Mặc dù không may mắn, nhưng bố vẫn luôn phong độ và kiên định. Bố là người cha dũng cảm và kiên nhẫn nhất mà tôi từng biết.
Mặc dù thân hình đã kháo khắt, nhưng tính cách kiên cường của bố vẫn không thay đổi. Bố luôn là người đầy nghị lực, tự tin và yêu thương gia đình.
Dù cuộc sống gia đình không dư giả, nhưng bố vẫn không từ bỏ. Bằng sức lao động của mình, bố vẫn kiếm tiền nuôi gia đình dù phải chịu đựng nhiều cơn đau đớn.
Mỗi ngày, bố phải lao động từ sáng sớm đến tối khuya. Công việc đòi hỏi sức khỏe và kiên nhẫn, nhưng bố vẫn cố gắng vượt qua mọi khó khăn.
Dù trời nắng hay mưa, bố vẫn dành thời gian đứng dưới ánh nắng chói chang hoặc dưới cơn mưa lạnh để kiếm tiền nuôi gia đình. Tôi tự hào về người bố hy sinh và chịu khó như vậy.
Mỗi ngày, khi thấy bố chịu đau đớn vì công việc, lòng tôi đau xót và muốn khóc. Tôi ước gì mình có thể chia sẻ phần nào nỗi đau của bố, giúp bố nhẹ lòng hơn. Bố ơi, hãy nói với con điều gì cần, con sẽ cố gắng hết mình!
Khi đó, tôi chỉ muốn ôm bố, chăm sóc bố, và mong bố nghỉ việc để tôi có thể làm việc và kiếm tiền để giúp bố. Nhưng tôi biết nếu nhắc đến điều đó, bố sẽ buồn và thất vọng với tôi.
Bố luôn nói rằng bố sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để nuôi chúng tôi lớn lên. Bố quan trọng việc học của chúng tôi và luôn dành thời gian dạy bảo chúng tôi mỗi tối.
Trong các bữa ăn, bố luôn truyền đạt cho chúng tôi những bài học về đạo đức và cách sống lành mạnh. Tôi rất phục bố, vì bố có kiến thức sâu rộng và luôn dạy bảo chúng tôi.
Tôi quyết tâm trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho bố và kiếm tiền để nuôi dưỡng bố. Tôi biết ơn bố đã dẫn dắt tôi trên con đường học vấn và đạo đức, không phải con đường về tiền bạc.
Tôi ngưỡng mộ bố không chỉ vì trí tuệ và phẩm hạnh của bố mà còn vì tinh thần lạc quan, vui vẻ của bố. Mặc dù ít thời gian rảnh rỗi, nhưng bố vẫn chăm sóc khu vườn trước nhà với tâm hồn hạnh phúc.
Những giỏ phong lan không bao giờ bị bố quên tưới nước mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan không bao giờ mất lá; và những bông hoa lan, hoa nhài không bao giờ ngừng tỏa hương thơm. Bởi sau tất cả, luôn có một bàn tay ấm áp chăm sóc, che chở, và bố không chỉ yêu thích hoa mà còn thích nuôi động vật.
Dù nhà tôi luôn có hai chú chó con và một chú mèo, đôi khi còn có những chiếc lồng chim đẹp. Trong hơn năm năm sống với bệnh tật, bố không bao giờ nhắc đến chết, nhưng điều đó không có nghĩa là bố tránh né thực tế. Bố luôn dành thời gian để hoàn thành mọi việc khi còn kịp.
Cuộc đời của bố luôn đầy đau khổ, đặc biệt khi mọi người trong gia đình dần khá lên, bố lại rời bỏ chúng tôi để đi về nơi xa xôi không bao giờ quay lại. Giờ đây, khi tôi gặp khó khăn, tôi phải tự mình đứng lên, bởi không còn bố nữa để nâng đỡ, che chở, và động viên tôi.
Bố có biết không, ở đây, con cảm thấy cô đơn và buồn bã không? Tại sao bố lại bỏ con lại mà đi? Tuy vậy, con vẫn biết ơn bố, bởi bố đã dạy con học cách trân trọng những gì đã có, yêu thương những người xung quanh, và đặc biệt là quan tâm, chăm sóc cho bố. Con sẽ luôn tha thứ cho bố, bởi bố luôn là người yêu thương nhất của con.
Bố đã ra đi, đến một thế giới mới, nơi không có bệnh tật và đau khổ. Con hứa sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sống theo gương mẫu mà bố đã cho con. Hình ảnh của bố sẽ luôn sống mãi trong tâm trí con, và những kỷ niệm, tình cảm bố dành cho con sẽ được con trân trọng mãi.
Bài tham khảo mẫu 2
Trong cuộc sống phong phú và đa dạng của con người, tình cha con được coi là tình cảm quan trọng nhất và sâu sắc nhất. Công lao của người cha thường được ca ngợi trong các ca dao, dân ca: “Công cha như núi Thái Sơn,.., Con có cha như nhà có mái, Phụ tử tình thâm…”
Người cha đóng vai trò quan trọng trong gia đình, là nơi con cái có thể dựa vào và tin tưởng. Mọi quyết định lớn nhỏ như xây nhà, mua đất, mua trâu, tìm vợ cho con cái… thường được người cha quyết định. Trách nhiệm của người cha rất lớn. Sự ngoan ngoãn hay tinh nghịch của con cái phụ thuộc chủ yếu vào sự dạy dỗ của người cha. Nếu người mẹ thường là người hiền lành thì người cha thường là người nghiêm khắc. Mặc dù cách thể hiện tình thương có thể khác nhau, nhưng bậc cha mẹ đều mong muốn con cái trưởng thành đúng cách, như câu ca dao đã nói: Con hơn cha là nhà có phước. Trong khi mẹ lo lắng từng bước từng bước cho con từ đồ ăn, quần áo, thì người cha, ngoài những điều đó ra còn phải dạy dỗ, truyền đạt những kinh nghiệm mà họ đã tích lũy bằng mồ hôi, để con cái có thể học được những bài học thực tiễn trong cuộc sống. Thật hạnh phúc cho những đứa con được lớn lên trong tình thương của cha mẹ!
Có rất nhiều người cha sẵn lòng hy sinh bản thân, dành hết tình yêu thương cho con cái. Tôi đã đọc trên báo và xem trên truyền hình về những người cha làm mọi công việc, từ quét rác, bưng than, bưng trấu, đạp xích lô… không ngần ngại bất kỳ công việc nào, miễn là để kiếm tiền nuôi đàn con trong việc học. Gần nhà tôi có một ông bố người Quảng Ngãi, đã ngoài năm mươi tuổi, làm nghề mài dao kéo. Ngày ngày, ông đi khắp nơi trên chiếc xe đạp cũ, mang theo một số hòn đá mài và thùng nước nhỏ. Ông đã đi vào thành phố được hơn ba năm, từ khi con trai lớn thi đậu Đại học Bách khoa. Mỗi khi nói về con cái, ông cảm thấy rất hạnh phúc, đôi mắt tỏa sáng:
- Nhà tôi nghèo lắm! Nhưng có mấy đứa con, đứa nào cũng nỗ lực học hành và học giỏi. Năm nay, cô con gái thứ hai cũng đậu Đại học Sư phạm. Tôi phải làm việc kiếm sống hàng ngày, để các con có thể học hành. Mình không có gì để cho các con ngoài chữ, ngoài nghề!
Em thấy trong bác có nhiều điểm giống cha em, một thợ cơ khí bình thường, lúc nào cũng làm việc với máy móc, dầu mỡ. Đôi bàn tay của cha chai sần, thô ráp nhưng lại ấm áp và đặc biệt. Trong gia đình em, cha là người làm nhiều nhất và nhận ít nhất; Cha giống mẹ ở chỗ hy sinh tất cả cho đàn con những điều tốt đẹp nhất, còn mình chỉ cơm áo qua ngày.
Tính cách nổi bật của cha em là cần cù, chịu khó, luôn dành thời gian và tâm huyết cho vợ con. Mặc dù bận rộn với công việc, cha vẫn luôn quan tâm đến việc học hành của các con. Cha em ít nói, nhưng những lời cha nói luôn ý nghĩa, nhắc nhở, động viên, khen ngợi khi con làm tốt. Cha luôn khuyến khích chúng em tự trọng và tự lập. Có lần cha bảo:
- Người ta phải có ý chí, không sợ khó khăn.
Càng khó càng phải vượt qua. Em rất ngưỡng mộ cha ở thái độ tôn trọng mọi người, tôn trọng vợ con. Khi gặp vấn đề, cha luôn giữ bình tĩnh, thảo luận chứ không làm giận dữ, chỉ trích. Vì thế, dù cha có nghiêm khắc nhưng vẫn dễ gần, từ vợ con đến hàng xóm đều kính trọng. Những lời cha dạy, những việc cha làm đã giúp em học được nhiều điều tốt đẹp. Cha thường nhắc chúng em lấy bố mẹ làm gương nên cha luôn cẩn thận trong hành động và lời nói.
Chúng em yêu quý cha, cố gắng học hành, làm việc để làm cha mẹ vui lòng. Đó là cách chúng em bày tỏ lòng hiếu thảo một cách cụ thể và ý nghĩa nhất. Em xin cảm ơn nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu đã truyền đạt cho chúng em những suy nghĩ tốt đẹp về cha mẹ: Cha sẽ là cánh chim, đưa con bay rất xa. Mẹ sẽ là bông hoa, che chở con trên bờ vai. Cha mẹ là nơi che chở, bảo vệ con suốt cuộc đời… Khi con trưởng thành, con đừng quên, cha mẹ là quê hương!
Bài tham khảo số 3
Cha sẽ dẫn con bay cao thật xa
Mẹ sẽ làm cho con thêm nụ cười trên môi.
Cha mẹ là những người yêu thương, hy sinh vô điều kiện cho chúng ta. Mỗi khi nghe những dòng nhạc ấy, ở bất cứ đâu tôi cũng nhớ đến người cha yêu quý, tôn trọng của mình.
Cha mẹ tôi kết hôn sau khi trải qua nhiều khó khăn, và do đó, khi bố tôi gần bốn mươi tuổi thì mới có tôi. Mẹ tôi đã phải trải qua những cảm giác đau ốm liên tục và chỉ vài năm sau khi sinh tôi, mẹ đã ra đi. Từ đó, chỉ có ba tôi nuôi tôi lớn lên.
Ba tôi cao to, da sạm do làm việc ngoài trời nhiều. Gương mặt của ba, sạm đi vì ánh nắng mặt trời, trải qua nhiều gian khổ của cuộc đời, luôn toát lên vẻ buồn bã và lo âu. Nhưng đôi khi, ba lại có nụ cười rất đẹp, rất hiền lành, có lẽ vì làn da sạm nên khi cười, đôi răng ba trắng sáng lung linh. Tôi thích nhất mỗi khi thấy ba cười, tiếng cười ấy giúp tan đi mọi khó khăn, mệt mỏi trong cuộc sống.
Là một người đàn ông, vốn mang trong mình bản tính vụng về, cha không giống mẹ với sự khéo léo tinh tế, và từ khi còn bé, dù là con gái nhưng tôi luôn được ba chăm sóc, ăn mặc và cắt tóc như con trai. Do đó, tính cách của tôi cũng trở nên hiếu động như các cậu bé khác trong xóm.
Ba tôi là người rất chu đáo và cẩn thận, mỗi khi phải đi công tác xa, ba luôn chuẩn bị sẵn đồ ăn trong tủ cho tôi ăn dần. Dù không giỏi nấu nướng, nhưng ba luôn dành tất cả tình yêu thương của mình vào những món ăn đó. Trong công việc, ba là người cẩn mẫn, chịu khó và đầy sáng tạo. Với mỗi vấn đề, ba luôn tìm ra nhiều giải pháp khác nhau và luôn có kế hoạch dự phòng, đảm bảo mọi việc luôn tiến triển suôn sẻ. Đồng nghiệp của ba yêu quý và kính trọng ba. Đối với hàng xóm, ba là người luôn tốt bụng và thân thiện, sẵn lòng giúp đỡ mọi người.
Ba đã trải qua một nửa cuộc đời, mái tóc bạc phần nào nhưng vẫn yêu thương và chăm sóc tôi cực kỳ chu đáo. Tôi vẫn nhớ rõ khi tôi vào lớp một, ba đã mua cho tôi bộ váy đẹp nhất và xinh nhất. Sáng hôm đó, ba đã cố gắng tết tóc cho tôi, dù không khéo léo lắm nhưng tôi rất vui khi ba làm điều đó. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy thực sự là một cô gái. Mỗi khi nhớ lại kỷ niệm ấy, tôi lại rơi nước mắt và biết ơn sự quan tâm, chăm sóc và tình yêu thương của cha dành cho mình. Trong cuộc đời này, ngoài người mẹ đã ra đi, thì cha là người yêu thương tôi nhất.
Tôi chỉ mong ước rằng trong cuộc sống đầy chông gai này, ba sẽ luôn ở bên cạnh để che chở, bảo vệ và hỗ trợ mỗi khi tôi gặp khó khăn. Tôi cũng mong ba sẽ sống lâu để tôi có thể trả công ơn sinh thành và dưỡng dục của ba.
Biểu cảm về mẹ
Bài tham khảo số 1
“Công cha như núi thẳng đứng
Nghĩa mẹ như dòng suối róc rách
Núi cao suối chảy mạnh mẽ
Cảm ơn cha mẹ, trân trọng sâu thẳm”
Khi đọc những dòng ca dao này, tôi hiểu được giá trị to lớn của công cha và nghĩa mẹ, điều đó đã khiến tôi kính trọng và yêu quý cha mẹ hơn. Đặc biệt là mẹ - người tôi mãi mãi yêu thương.
Năm nay, mẹ đã bước sang tuổi bốn mươi, nhưng vẻ đẹp của mẹ vẫn trẻ trung và quyến rũ. Mẹ có hình dáng cao ráo và thanh thoát. Gương mặt của mẹ toát lên vẻ hiền hậu, và luôn rạng rỡ cười. Da mẹ trắng mịn và rạng ngời. Bàn tay mẹ dài và mảnh mai, với những vết chai nhỏ trên đầu ngón tay, là dấu vết của nhiều năm lao động cật lực. Tiếng nói của mẹ nhẹ nhàng và trong trẻo. Tóc của mẹ dài, đen óng và mềm mại. Đôi mắt của mẹ luôn đầy tình thương khi nhìn tôi. Đối với tôi, mẹ là người phụ nữ tuyệt vời và đẹp nhất.
Trong gia đình, mẹ luôn quan tâm và chăm sóc mọi người một cách tận tụy. Tôi vẫn nhớ những ngày tháng bé thơ, khi sức khỏe của tôi không tốt. Mẹ luôn dành thời gian để chăm sóc và bảo vệ tôi. Mẹ nấu cháo cho tôi, giúp tôi uống thuốc. Và vào những đêm dài, mẹ luôn thức trắng để trông nom cho tôi ngủ. Từ đó, tôi nhận ra sự hy sinh và tình yêu thương vô điều kiện của mẹ dành cho con.
Tuy nhiên, đôi khi em đã làm mẹ buồn phiền. Lúc đó, mặc dù là con gái, em vẫn rất nghịch ngợm. Em thường tham gia cùng các bạn nam vào những trò nghịch ngợm. Một lần, chúng tôi bèn rủ nhau trốn học thể dục để đi mua đồ ăn vặt ngoài trường. Thật không may, cả nhóm đã bị cô giáo phát hiện. Cuối buổi, cô giáo đã nghiêm khắc phê bình chúng tôi trước cả lớp. Và cô cũng nói sẽ gặp phụ huynh để trao đổi. Trên đường về nhà, em cảm thấy rất lo lắng và hối tiếc. Nhưng khi về nhà, mẹ không trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở em. Mẹ còn kể rằng hồi xưa mẹ cũng đã từng nghịch ngợm khiến bà ngoại phiền lòng. Điều đó khiến em nhận ra sai lầm của mình.
Từ đó, em hứa sẽ cố gắng học tập chăm chỉ và giúp đỡ mẹ nhiều hơn. Em hiểu công việc của mẹ rất bận rộn, nên luôn cố gắng tự lập. Em mong mẹ luôn khỏe mạnh và vui vẻ. Em hy vọng mình sẽ trở thành niềm tự hào của mẹ.
Tình cảm mẫu tử thật đáng quý. Đối với em, mẹ như một điểm tựa vững chắc không thể thiếu trong cuộc sống. Từ tận đáy lòng, em muốn dành cho mẹ tình yêu thương chân thành và sâu sắc nhất.
................
Tải file tài liệu để xem bài văn biểu cảm về người thân yêu nhất