Văn mẫu lớp 10: Phân tích bài thơ Nắng mới của Lưu Trọng Lư tổng hợp 5 mẫu rất hay kèm theo hướng dẫn viết chi tiết. Với 5 bài phân tích Nắng mới dưới đây được viết rất rõ ràng, sẽ giúp các bạn nắm bắt kiến thức nhanh hơn và tiết kiệm thời gian tìm kiếm.
Phân tích Nắng mới của Lưu Trọng Lư được viết rất kỹ lưỡng, chất lượng, giúp các em hiểu rõ cách phân tích thơ hay. Thông qua đó, chúng ta hiểu được Nắng mới không chỉ là hình ảnh hồng ngoại của quê hương, mà còn là một cảm xúc sâu sắc về quá khứ đẹp đẽ nhưng cũng đầy xót xa. Dưới đây là 5 mẫu phân tích Nắng mới hay nhất mời các bạn tham khảo. Hãy cùng đọc thêm cảm nhận về bài thơ Nắng mới.
Dàn ý phân tích bài thơ Nắng mới
a. Giới thiệu:
- Giới thiệu về bài thơ Nắng mới
b. Phần chính:
- Khung cảnh thiên nhiên trong bài thơ Nắng mới
- Nắng mới: Ánh nắng ban mai, dịu dàng
- Phong cảnh êm đềm, u sầu
=> Mang tác giả trở lại với quá khứ đầy kỷ niệm
- Phần tận cùng: Hồi tưởng về mẹ và tình yêu sâu đậm của tác giả
- Diễn đạt sự nhớ nhà mẹ một cách thẳng thắn
- Đặc điểm của người mẹ: Thích mặc chiếc áo màu đỏ; mỗi khi nắng mới lên sẽ mang đồ ra phơi để thơm mát; vào ra nhà để chăm lo cho gia đình; dịu dàng và kín đáo với nụ cười đen thâm
=> Mẹ là hình ảnh phụ nữ truyền thống, dịu dàng và kiên cường, luôn yêu thương và chăm sóc cho con cái
c. Phần kết:
- Tóm tắt lại bài thơ Nắng mới
Phân tích Sức nắng mới của Lưu Trọng Lư
Trong thời kỳ từ 1932 đến 1945, phong trào Thơ mới đã mang đến cho văn học Việt Nam một làn gió mới, đánh thức một nền thơ đang lơ lửng trong cõi chết. Một trong số những nhà thơ tiên phong và góp phần vào sự thành công của phong trào này phải kể đến Lưu Trọng Lư. Năm 1939, ông đã xuất bản tập thơ đầu tiên mang tên “Tiếng thu”, gây tiếng vang lớn với những cảm xúc thăng hoa về tuổi thơ, về quê hương, dòng sông, và cánh diều,... Trong đó, không thể không nhắc đến “Sức nắng mới”, một trong những tác phẩm thành công, nổi bật nhất của phong trào Thơ mới.
Bài thơ này là kỷ niệm của tác giả về người mẹ yêu dấu của mình, một đề tài không mới mẻ nhưng vẫn khiến lòng người đọc rung động bởi sự chân thành kết hợp với nghệ thuật thơ tinh tế.
Với tình yêu với cái đẹp và tâm hồn nhạy cảm, Lưu Trọng Lư luôn dành thời gian để tìm kiếm và trân trọng cái đẹp, từ những vẻ đẹp cao quý đến những điều bình dị trong cuộc sống hàng ngày. Thiên nhiên trong thơ của ông luôn toát lên sức sống và lãng mạn. Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh của quê hương trong sức nắng mới:
Mỗi khi sức nắng mới chiếu rọi bên lề sông
Chim én đang kêu vang giữa buổi trưa nồng ấm
Nắng ở đây không phải là nắng tươi sáng như trong thơ của Hàn Mặc Tử: “Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên”. “Nắng mới” ở đây là sự hòa quyện giữa ấm áp và lạnh lẽo, nắng và mưa, ánh sáng và bóng tối, khô hanh và ẩm ướt, cổ kính và hiện đại, quá khứ và hiện tại. Lúc này không gian đã biến hóa thành thời gian, rồi từ thời gian lại hoá thân thành không gian: chiếu rọi bên lề sông – ranh giới giữa nhà và sân, giữa con người và vũ trụ. Điều kỳ diệu cùng ánh nắng chiếu sáng tiềm thức là tiếng gà trưa xao xuyến, nao nức. Hai từ đan xen trong một câu thơ khiến giọng thơ trở nên chân thực, đầy cảm xúc.
Nhà thơ với tâm trạng khao khát khắc sâu những kỷ niệm sáng sủa về người mẹ trong những ngày nắng mới:
“Trái tim u uất vì quá khứ dĩ vãng
Hồi ức sống lại những khoảnh khắc tươi đẹp”
Nhớ về thời “dĩ vãng” là nhớ về quá khứ, dù có thể đẹp đến đâu nhưng cũng đã phai mờ và không thể quay lại được. Những “ngày không”, có thể là những kỷ niệm tuổi thơ khi tác giả còn nhỏ, được sống bên mẹ và không còn lo lắng, bận tâm điều gì.
Từ nỗi nhớ về ngày thơ ấu, hình ảnh người mẹ thân yêu, đơn giản hiện lên ngày càng rõ nét trong trí não:
“Tôi nhớ mẹ từ khi còn bé
Lúc mẹ còn sống, tôi đã lên mười tuổi
Mỗi khi nắng mới chiếu rọi ra ngoài
Áo đỏ mẹ treo trước cửa phơi.”
Người mẹ đã ra đi, tất cả những gì còn lại chỉ là những kỷ niệm mờ nhạt ở trong tâm trí đứa con đã lớn lên. Cũng như “nắng mới”, nhưng trong quá khứ, nắng không “hắt bên song” mà tràn ngập sức sống, niềm vui “chiếu rọi ra ngoài” bởi ánh nắng ấy đến trong những ngày có mẹ. Từ “chiếu rọi” như một nốt nhạc bay bổng, lanh lợi, vui tươi giữa một bản nhạc trầm lắng, đậm đà có phần nhớ nhung. Câu thơ như bừng lên sức sống, khác biệt. Trong khổ thơ, hình ảnh mẹ gián tiếp hiện hữu sau màu áo đỏ, trước cửa phơi. Có lẽ đó chính là hình ảnh thân thuộc nhất đọng lại trong tâm trí con người.
Hình ảnh người mẹ hiền lành - người kết nối mật thiết nhất với tác giả, đã trải qua bao nỗi khổ trong cuộc sống hiện lên trong những câu thơ dịu dàng mà đầy cảm xúc. Chi tiết về ngoại hình của mẹ chỉ hiện diện trong hai dòng thơ cuối cùng, nhưng đó lại là hình ảnh đẹp nhất:
“Nụ cười sáng rực sau chiếc áo
Trong ánh nắng trưa hè, trước cửa phơi”
Buổi trưa là khoảnh khắc yên bình nhất. Lưu Trọng Lư đã đi xa vào quá khứ để tận hưởng cảnh mẹ đưa áo ra phơi mỗi khi có nắng mới. Cái nắng mới của ký ức này rạng rỡ, hạnh phúc vì liên quan đến một cậu bé lớn lên, với một người mẹ trẻ chăm sóc, hiền lành, nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt. Màu đỏ của ánh nắng và áo trở thành điểm nhấn trong kí ức về tuổi thơ của tác giả. Bài thơ kết thúc bằng hình ảnh “nụ cười sáng rực” để lại ấn tượng sâu sắc, cảm xúc đong đầy, lan tỏa trong lòng độc giả. Không phải “nụ cười” hay “miệng cười” mà chỉ là “nụ cười” - sự tĩnh lặng, nhẹ nhàng và cũng rất nhanh chóng, như chỉ thoáng qua chứ không kịp lưu lại trên khuôn mặt của mẹ. Hình ảnh ấy cũng gợi nhớ đến hình ảnh của những phụ nữ trong thơ của Hoàng Cầm:
“Những cô gái bên bờ sông Đuống
Cười tỏa sáng như nắng mùa thu”
(Ở phía đối diện của dòng sông Đuống)
Bài thơ không chỉ thu hút người đọc bởi tình cảm chân thành, sâu sắc và niềm nhớ mãi của người con về người mẹ đơn giản và sớm mất mà còn bởi nghệ thuật, tài năng sáng tạo của Lưu Trọng Lư. Sử dụng nghệ thuật đảo ngữ, nhà thơ đã làm tăng tính biểu đạt của ngôn ngữ thơ. Giọng điệu của bài thơ truyền đạt, thể hiện một cách chân thành và rõ ràng những cảm xúc sâu sắc, làm xúc động lòng người. Ngôn ngữ thơ gần gũi, đơn giản, dễ hiểu,...
Đọc bài thơ, ta cảm nhận được sự quý trọng của tình mẫu tử - tình cảm cao quý và thiêng liêng trong mỗi con người. Bên cạnh những dòng thơ chứa đựng tình cảm, cảm xúc về mẹ - người phụ nữ hi sinh cả đời của nhà thơ, người đọc cũng thấy được sự nhạy cảm, tinh tế của Lưu Trọng Lư trước vẻ đẹp tự nhiên của thế giới xung quanh. Có lẽ chính vì điều đó mà sau nhiều năm, bài thơ vẫn còn sống động, gợi lại những cảm xúc sâu sắc trong lòng người đọc.
Phân tích bài thơ Nắng mới của Lưu Trọng Lư
Bài thơ 'Nắng mới' của Lưu Trọng Lư là một tác phẩm đặc sắc thuộc phong cách 'Thơ mới', nổi bật với cách diễn đạt tinh tế và sâu sắc về tình cảm gia đình, đặc biệt là tình cảm đối với người mẹ. Nhà thơ không sử dụng ngôn ngữ rực rỡ, mà thay vào đó, ông chọn lựa từ ngữ tinh tế và hình ảnh hài hòa để truyền đạt tâm tư và tình cảm. Bài thơ diễn đạt cảm xúc bằng cách tận dụng hình ảnh của tiếng gà trưa và nắng mới. Tiếng gà trưa như là một dấu hiệu thời gian, kí ức về quê hương, và nắng mới là nguồn sáng tạo ra những bức tranh ngày xưa. Cảnh quê, bức tranh tuổi thơ, và mặt trời ấm áp đều nằm trong những từ ngữ chân thực và tươi sáng. Nhưng qua đó, nhà thơ cũng truyền đạt một nỗi buồn, một sự lạc lõng trong quá khứ.
Bức tranh về người mẹ, dù được mô tả trong những hình ảnh hồn nhiên nhưng lại chứa đựng một nỗi buồn đặc biệt. Người mẹ trở nên như một biểu tượng của quê hương, những kỷ niệm đẹp nhưng cũng đau lòng. Cảm xúc được truyền tải một cách tinh tế, không cần phải diễn đạt quá rõ ràng. Bài thơ không chỉ là một diễn đạt về quê hương và tình mẹ, mà còn là sự tìm kiếm về bản chất của thời gian và ký ức. Nhà thơ Lưu Trọng Lư lặng lẽ đưa độc giả qua những khung cảnh tĩnh lặng của quê hương, đồng thời cũng làm nổi bật những cảm xúc sâu sắc, tạo nên một tác phẩm thơ mới, tinh tế và đầy ý nghĩa
'Mỗi lần nắng mới hắt lên song
Xao xác gà trưa gáy não nùng
Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng
Chập chờn sống lại những ngày không'.
Bài thơ 'Nắng mới' của Lưu Trọng Lư không chỉ là một bức tranh hồng ngoại của quê hương, mà còn là một tâm sự tận cùng về một quá khứ ngọt ngào mà đầy nỗi buồn. Tác giả không chọn những từ ngữ hoa mỹ, nhưng những từ láy 'xao xác' và 'não nùng' lại mang đến cho độc giả những cảm xúc sâu sắc hơn, làm cho nỗi buồn trở nên nặng trĩu và đặc biệt.
Lưu Trọng Lư lẻo lựa từ ngữ giản dị và tự nhiên, nhưng chính sự giản dị ấy lại tạo ra một vẻ đẹp chân thực và chan chứa tâm tư. Cảnh quê hương, tiếng gà trưa, và nắng mới không chỉ là hình ảnh mà tác giả chọn lựa để truyền đạt mà còn là những biểu tượng, những dấu hiệu của quá khứ. Cảm xúc 'ùa về' như là một dòng chảy không ngừng, đong đầy ký ức và tình cảm.
Nhà thơ mở lời về 'những ngày không,' một thời kỳ trong quá khứ, không chỉ là kỷ niệm về quê hương, mà còn là những khoảnh khắc vô tư và hồn nhiên của tác giả. Những ngày ấy đã nhen nhóm niềm nhớ mẹ khôi nguôi, giữ cho ký ức đó không bao giờ phai nhạt.
Tuy câu chuyện về mẹ chỉ là một phần nhỏ, nhưng chứa đựng nhiều tình cảm sâu sắc. Đây không chỉ là niềm nhớ một quê hương xa xôi, mà còn là sự nhớ đến những ngày thơ ấu, những giây phút hạnh phúc và bình yên. Bài thơ chứng minh rằng, đôi khi, sự đơn giản và chân thật lại là chìa khóa mở cánh cửa của ký ức và tình cảm.
'Tôi nhớ mẹ tôi thuở thiếu thời
Lúc người còn sống, tôi lên mười
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội
Áo đỏ Người đưa trước giậu phơi'.
Trong bức tranh thơ 'Nắng mới' của Lưu Trọng Lư, hình ảnh của người mẹ như một tia nắng nhỏ, vương vấn qua từng chiếc lá, mảnh ghép của ký ức tưởng như đã phai nhòa. Tác giả lựa chọn góc nhìn nhẹ nhàng và từ ngữ giản dị nhưng đong đầy nghệ thuật để khắc họa một hình ảnh tình cảm, giữa quá khứ và hiện tại, giữa ký ức và hiện thực.
Người mẹ xuất hiện trong bức tranh với hình ảnh nhẹ nhàng, phơi áo trước giậu, với chiếc áo đỏ như một mảnh ghép tượng trưng cho tình mẫu tử ấm áp. Mặc dù không xuất hiện trực tiếp nhưng người mẹ vẫn là nguồn cảm hứng đầy ấm áp và thơ mộng. Lưu Trọng Lư chọn những từ ngữ tinh tế như 'hỉnh ảnh,' 'đẹp đẽ,' 'trìu mến thương yêu' để miêu tả hình ảnh ấy, như một cách để làm nổi bật vẻ đẹp và ý nghĩa sâu sắc của người mẹ.
Khi nhớ về mẹ, tôi bắt đầu hiểu giá trị đặc biệt của những ký ức ngọt ngào từ thời thơ ấu.
Hình ảnh của mẹ không bao giờ phai nhạt trong trí nhớ của tôi.
Trong bài thơ 'Nắng mới' của Lưu Trọng Lư, sự miêu tả về 'nét cười đen nhánh' tạo ra một cảm giác rất đặc biệt và sâu sắc.
Cảm xúc cuối cùng trong bài thơ là một điểm nhấn quan trọng, giữ lại trong lòng độc giả suy tư về tình mẫu tử và những kỷ niệm đẹp từ tuổi thơ.
Trong bài thơ, mô tả về những người phụ nữ cười đẹp như mùa thu tỏa nắng, tạo ra một hình ảnh tươi sáng và ấm áp.
Bức tranh về người mẹ đã khuất trong bài thơ được miêu tả thông qua ba chi tiết tinh tế: 'nắng mới', 'áo đỏ', và 'nét cười'.
Nghệ thuật của bài thơ nằm ở sự nhẹ nhàng, da diết của giọng điệu và cách gieo vần tạo nên một bản nhạc dịu dàng cho những dòng thơ.
Phân tích về bài thơ 'Nắng mới'.
Trong dòng chảy của phong trào 'Thơ mới', Lưu Trọng Lư không theo đuổi sự nổi tiếng như Thế Lữ, Hàn Mặc Tử, hay Xuân Diệu, mà im lặng tìm về cái cốt lõi, cảm nhận những điều sâu lắng trong lòng.
Bài thơ đan xen giữa quá khứ và hiện tại về người mẹ yêu thương của nhà thơ, tạo nên một dòng cảm xúc da diết, buồn bã nhưng cũng đầy ý nghĩa.
Mỗi khi nắng mới chiếu sáng qua cửa sổ, tiếng gà trưa râm ran, tâm trạng như sóng cả buồn bã dâng lên.
Bài thơ 'Nắng mới' chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm qua những từ ngữ đơn giản nhưng đầy ý nghĩa như 'xao xác' và 'não nùng'.
Mạch thơ dẫn chúng ta trở lại quá khứ, đến những ngày thơ ấu đầy hồn nhiên với người mẹ.
Tôi nhớ lại những ngày thơ ấu bên mẹ, mỗi khi nắng mới tỏa sáng, mẹ lại đưa áo đỏ ra phơi trước cửa.
Hình ảnh của người mẹ đón nắng, treo áo đỏ trước cửa, vẫn hiện lên trong ký ức của nhà thơ, nhấn mạnh sự thương yêu và nhớ mãi không phai.
Hình ảnh của mẹ tôi vẫn rõ nét, không phai nhạt, như một ký ức đẹp đẽ từ thời thơ ấu.
Bài thơ kết thúc với hình ảnh của 'nét cười đen nhánh', như một nốt nhạc cuối cùng vang vọng không ngừng trong lòng người đọc.
Hình ảnh người mẹ đã qua đời chỉ được tạo dựng qua ba chi tiết: 'nắng mới', 'áo đỏ' và 'nét cười'.
Về mặt nghệ thuật, bài thơ mang đậm giọng điệu nhẹ nhàng, da diết, và cách sắp xếp vần chân tạo nên một âm nhạc dịu dàng cho từng câu thơ.
'Nắng mới' cũng là một biểu hiện của tình yêu thương sâu sắc và lòng biết ơn đối với người mẹ, khơi gợi nhiều cảm xúc trong lòng người đọc.
Phân tích về bài thơ Nắng mới.
Nhà thơ Lưu Trọng Lư là một trong những tiên phong của phong trào Thơ mới, tập trung vào cảm xúc và tình cảm gia đình, đặc biệt là tình mẹ qua bài thơ 'Nắng mới'.
Bài thơ mở đầu với hình ảnh 'nắng mới', 'gà trưa', tạo nên không khí buồn bã và nhớ thương trong lòng nhân vật chính.
Ở khổ thứ hai, nhân vật thể hiện sự nhớ mong về mẹ của mình từ thời thơ ấu.
'Tôi nhớ lại những ngày thơ ấu bên mẹ, khi mẹ vẫn còn sống, tôi còn nhỏ.'
Mỗi khi thấy 'nắng mới chiếu sáng bên cửa sổ', nhân vật trữ tình lại 'Chập chờn nhớ về những ngày xưa' vì 'mỗi khi ánh nắng mới tỏa sáng bên ngoài,/ Áo đỏ mẹ treo trước hiên phơi'. Bóng dáng của mẹ treo áo trước hiên vào những ngày nắng mới đã trở thành ký ức không thể phai nhạt trong tâm trí của 'tôi'. Chính vì điều đó mà mỗi khi nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy ánh nắng, nhân vật trữ tình lại ôm trọn nỗi nhớ về hình ảnh mẹ trong quá khứ.
Câu thơ 'Hình ảnh mẹ tôi không bao giờ mờ nhạt' là sự khẳng định mạnh mẽ của 'tôi' về việc hình ảnh mẹ vẫn hiện hữu sâu trong lòng. Lúc này, nhân vật trữ tình nhớ về mẹ với 'Nụ cười ẩn sau tay áo,/ Dưới ánh nắng trưa hè, trước hiên nhà'. Mẹ mang vẻ đẹp dịu dàng, hiền hậu của người phụ nữ Việt Nam. Ánh nắng rực rỡ của trưa hè đã làm nổi bật nụ cười ẩn sau tay áo của mẹ. Nụ cười ấy đã đi theo 'tôi' từ thời thơ ấu đến hiện tại.
Nỗi nhớ thương mãnh liệt, sâu sắc của nhân vật 'tôi' cũng là biểu hiện của tình yêu chân thành dành cho mẹ. Bằng ngôn từ giản dị, mộc mạc, giàu sức hấp dẫn, gợi lên hình ảnh sống động, cùng giọng điệu nhẹ nhàng, tha thiết, tình cảm, nhà thơ Lưu Trọng Lư muốn thể hiện tình yêu thương sâu sắc của mình dành cho mẹ. Thông qua đó, ông muốn tôn vinh giá trị gia đình cao quý của người Việt Nam, giá trị của tình thương gia đình sâu sắc.
Đúng như lời nhận định của Hoài Thanh: 'Dù có thích thơ của ai, mỗi khi buồn, tôi lại quay về với Lưu Trọng Lư'. Thơ của Lưu Trọng Lư luôn có sức cuốn hút đặc biệt đối với mọi người. Tác phẩm của ông là một bản hòa âm ca ngợi tình mẫu tử cao quý.
Phân tích về bài thơ Nắng mới.
Mẹ là người tốt nhất trên thế gian này,
Cha là người khổ nhất trong cuộc sống.
Dòng biển vô tận không thể bao dung hết tình mẹ,
Bầu trời rộng lớn không đủ che chở lòng cha.
Mỗi sớm mai, mẹ dạy con lớn khôn,
Cha che chở cuộc đời con bằng tấm thân gầy.
Nếu còn mẹ, xin đừng làm mẹ khóc,
Đừng để nỗi buồn hiện lên trong mắt mẹ khi con.
Đêm nay, con sẽ ngủ yên,
Vì mẹ là cơn gió bên con suốt cuộc đời.”
Tình yêu mẹ có lẽ là điều thiêng liêng nhất trên đời này. Mẹ là người sinh ra, nuôi dưỡng và yêu thương con không điều kiện. Chính vì thế, tình mẫu tử từ lâu đã trở thành chủ đề không bao giờ cạn kiệt trong văn học và nghệ thuật. Trong số vô vàn các tác phẩm viết về mẹ và tình yêu mẹ, không thể không nhắc đến bài thơ Nắng mới của nhà thơ Lưu Trọng Lư, lấy từ tập thơ “Tiếng thu”. Bài thơ này là sự nhớ nhung về mẹ và tình yêu mẹ của một tác giả, một người con chỉ có thể gặp mẹ trong giấc mơ.
Ngay từ dòng đầu tiên của bài thơ, tác giả đã viết: “Dành hương hồn cho mẹ”, điều đó chính xác, mẹ của nhà thơ Lưu Trọng Lư đã ra đi, nhưng tình yêu mẹ của tác giả vẫn tồn tại, những ký ức về thời gian có mẹ sẽ luôn ở bên tác giả suốt cuộc đời. Khổ thơ đầu tiên của bài thơ đặt ra khung cảnh của “nắng mới”, khiến tác giả nhớ lại những kỷ niệm xưa của mình:
“Mỗi khi nắng mới chiếu sáng bên cửa sổ,
Tiếng gà trưa gáy xao xác não nùng,
Lòng buồn theo kỷ niệm xa xôi,
Kí ức xưa trở về chập chờn.”
Nắng mới là nắng đầu mùa xuân, nắng nhẹ nhàng và dịu dàng, làm tan chảy cái lạnh và ẩm ướt của mùa đông. Ánh nắng mới chiếu sáng “bên cửa sổ”, kèm theo tiếng gà gáy trưa nao lòng đã tạo ra một bức tranh yên bình nhưng cũng trống vắng và cô đơn. Cảnh đó khiến tác giả Lưu Trọng Lư “lòng buồn” và đưa tâm hồn về những kỷ niệm xưa, những kí ức quá khứ “chập chờn” hiện lên trong tác giả.
Quay về với những kỷ niệm xưa, lòng tác giả trào dâng bao nỗi nhớ về người mẹ đã ra đi:
“Tôi nhớ mẹ tôi, thuở nhỏ
Khi mẹ còn ở, tôi còn trẻ con;
Mỗi khi nắng mới tỏa sáng bên cửa sổ,
Áo đỏ mẹ treo ra ngoài phơi.
Hình dáng mẹ tôi vẫn rõ nét,
Trong ánh trưa hè, mẹ vẫn đứng trước giậu phơi.”
Nhà thơ Lưu Trọng Lư mở lòng nhớ mẹ một cách trực tiếp “Tôi nhớ mẹ tôi, thuở nhỏ”. Tác giả vẫn nhớ rõ ràng, khi mẹ còn sống, tác giả “còn trẻ con”. Khi nắng mới tỏa sáng, mẹ vẫn treo áo ra ngoài phơi, để con mặc áo thơm nắng. Nắng lúc ấy còn “tỏa sáng bên cửa sổ”, có lẽ bởi vì còn có mẹ, nên không khí trong nhà cũng như tác giả đều rất vui vẻ và hạnh phúc. Hình ảnh mẹ hiện lên rõ nét hơn trong khổ thơ tiếp theo. Nhà thơ Lưu Trọng Lư khẳng định rằng hình dáng mẹ vẫn rõ nét trong tâm trí của mình, vẫn tồn tại trong kí ức của tác giả. Ông vẫn “mường tượng” được hình ảnh của mẹ, lúc vào, lúc ra, thật bận rộn để chăm lo cho gia đình của mình. Trong toàn bộ bài thơ, không có bất kì một câu nào nhận xét cụ thể về mẹ của nhà thơ Lưu Trọng Vũ, nhưng chắc chắn mẹ là một người phụ nữ rất đẹp và hiền lành. Và dù là mùa nắng đầu xuân hay nắng gắt trưa hè, trong kí ức của nhà thơ Lưu Trọng Lư, mẹ vẫn “đứng trước giậu phơi”, để làm một công việc bình dị đó là phơi đồ, nhưng đó sẽ mãi là hình ảnh ấm áp và an ủi tâm hồn tác giả nhất mỗi khi nhớ mẹ.
Bài thơ Nắng mới của nhà thơ Lưu Trọng Lư chỉ sử dụng từ ngữ đơn giản nhưng đã thành công thể hiện nỗi nhớ và tình yêu sâu sắc dành cho người mẹ đã mất của tác giả. Qua đó, chúng ta có thể thấy được vẻ đẹp của mẹ, một người phụ nữ Việt Nam truyền thống dịu dàng, chu đáo và luôn yêu thương, chăm sóc gia đình. Bài thơ như gửi gắm tới mỗi người một thông điệp ý nghĩa, đó là “Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc, đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không?”