Phân tích sự đối lập giữa Gia-ve và Giăng-Van-giăng bao gồm 2 bài văn mẫu khác nhau rất hay cùng với gợi ý viết chi tiết. Điều này giúp các em có thể tham khảo để cải thiện kỹ năng văn học của mình với những bài văn mẫu hay gần với chương trình học.
Phân tích sự đối lập giữa Gia-ve và Giăng-Van-giăng sẽ là tài liệu quý giá cho học sinh trong quá trình học, tự học và tự đọc để nâng cao thêm vốn hiểu biết về văn học của mình, làm văn một cách sáng tạo. Hãy đọc kỹ từng đoạn văn, từng bài văn sau đó suy nghĩ, tham khảo, chứ không nên sao chép một cách cơ hội. Bên cạnh đó, các bạn cũng có thể tìm kiếm thêm rất nhiều tài liệu khác trong chuyên mục Văn 10 Kết nối tri thức.
Dàn ý phân tích sự đối lập giữa Gia-ve và Giăng-Van-giăng
1. Nhân vật Gia-ve: biểu tượng của thế lực ác độc và tàn bạo.
* Tính chất:
- Giọng điệu rùng rợn, như tiếng thú gầm ầm.
- Ánh mắt như móc sắt cứng nhắc, nhấn chìm vào nỗi đau của người khác.
- Nụ cười với hàm răng sắc nhọn, khiến người khác cảm thấy kinh sợ.
- Chữ từ thô lỗ, ác ý, đầy khinh miệt và sự độc đoán.
→ Bằng cách miêu tả bản chất của Gia-ve thông qua các cử chỉ và hành động, tác giả đã tạo ra một hình ảnh sắc nét về thái độ của Gia-ve như một sinh vật ác độc. So sánh khéo léo này đã khiến người đọc cảm nhận được tính hiểm độc ẩn sau ánh nhìn.
* Thái độ:
– Với Giăng Van-giăng: Ban đầu, “hắn đứng như kẹp lại”, “kéo giật người khác”, sau đó mới “nhanh chóng tiến vào phòng”, “nắm chặt cổ áo ông Thị trưởng”.
→ Tác giả sử dụng chuỗi động từ mạnh liên tiếp để mô tả hành động của Gia-ve, vẻ bạo tàn của một con ác thú hiện rõ. Gia-ve nay đã trở thành một con ác thú không thể phủ nhận.
– Đối với Phăng-tin: Gia-ve không quan tâm đến Phăng-tin, chỉ quát tháo gây náo loạn. Không giấu diếm như Giăng-van-giăng, hắn gằn giọng chế nhạo: “Mày nói đùa! Mày xin tao 3 ngày để bỏ trốn à? Mày nói mày đi tìm đứa con cho con đĩ kia! Đúng là tốt đấy!”
→ Thái độ kiêu căng, coi thường con người.
– Khi Phăng-tin qua đời: hắn điên cuồng gọi lính truy nã, nắm chặt đầu can, đứng tựa vào cửa; Mắt không rời khỏi Giăng Văn-giăng → Trước hành động của Giăng Van-giăng, Gia-ve phải gượng ép.
– Gia-ve lạnh lùng và tàn nhẫn trước cảnh tượng đau lòng, không một chút động lòng thương xót. Trái tim hắn đầy máu lạnh và không một chút nhân từ, hắn là một kẻ vô tình – một kẻ tàn nhẫn. Trước sự cao thượng và nhân đạo của Giăng Van-giăng, hắn phải lùi bước trong sợ hãi → Hình ảnh của một loài ác thú.
→ Gia-ve ở trên lập trường của chế độ dân chủ tư sản Pháp.
2. Nhân vật Giăng Van-giăng: biểu tượng của lòng nhân ái dành cho những người khó khăn.
* Hình thức: một giọng điệu nhẹ nhàng, bình tĩnh: ”Yên tâm đi. Chả phải lo lắng gì đâu”.
→ Giăng Van-giăng là biểu tượng của sự đồng cảm và chia sẻ. Sự xuất hiện của ông là nguồn động viên, niềm vui cho Phăng-tin. Điều này chứng tỏ ông là người dũng cảm, không sợ sức mạnh, trong tình huống này, lòng dũng cảm của ông lại tỏa sáng.
* Thái độ:
– Với Gia-ve:
- Dù Gia-ve to lớn, cùng với thái độ hung ác: “Nói to! Nói to lên!…ai nói với ta thì phải nói to” nhưng Giăng-van-giăng lại rất nhẹ nhàng: “Tôi biết anh muốn gì rồi đấy!”. Điều này thể hiện sự khiêm tốn, tự kiểm soát, muốn duy trì hòa bình.
- Ngay cả khi Gia-ve tức giận, muốn gây chiến, Giăng-van-giăng vẫn giữ phép lịch sự, từ tốn. Anh ấy cầu xin Gia-ve để lại thêm ba ngày để tìm con cho Phăng-tin.
– Với Phăng-tin:
- Tình cảm, sự quý trọng. Ông cầu xin Gia-ve để tìm con cho Phăng-tin. Ông muốn giữ lời hứa với Phăng-tin, vì ông không muốn làm cho Phăng-tin buồn thêm. Thực ra, ông có thể trốn thoát khỏi tay Gia-ve bất cứ lúc nào, nhưng tất cả điều đó đều xuất phát từ lòng nhân ái, sự chăm sóc, bảo vệ con người.
- Khi Phăng-tin qua đời: Ông ngồi yên lặng, chăm sóc cho Phăng-tin. Hành động này thể hiện sự trang nghiêm, từ tốn, đầy tình thương, gợi cảm xúc trong lòng độc giả.
- Sau khi Phăng-tin qua đời, Giăng Van-giăng không còn im lặng. Anh ấy đã nói với Gia-ve rằng: “Anh đã giết chết người phụ nữ này”. Lời nói của Giăng Van-giăng không chỉ từ tốn mà còn mang một sức mạnh lớn như lời phán quyết của một tòa án. Vị trí của anh ấy như một người thực thi công lí đã thay đổi.
→ Giăng Van-giăng dựa vào công lí của lương tri. Chính lương tri đạo đức con người đã mang lại cho Giăng Van-giăng một sức mạnh không thể đối phó.
So sánh tính cách đối lập của Gia-ve và Giăng-Van-giăng - Mẫu 1
Victor Hugo, một nhà văn vĩ đại của Pháp, đã tạo ra những tác phẩm kinh điển như Nhà thờ Đức Bà Paris, Lao Động và Biển Cả, Thằng Cười. Trong tác phẩm 'Những Người Khốn Khổ', ông không chỉ phản ánh hiện thực xã hội mà còn truyền tải thông điệp về lòng nhân đạo và tình yêu thương. Trong đoạn trích 'Người Cầm Quyền Khôi Phục Uy Quyền', ông đã đặc biệt nhấn mạnh sự đối lập trong tính cách của Giăng-Van-giăng và Gia-ve, từ đó thể hiện cao thượng tư tưởng của tác phẩm.
Gia-ve luôn coi pháp luật là tối cao và luôn nghi ngờ Giăng-Van-giăng. Hắn ta là biểu tượng của cường quyền, luôn muốn kiểm soát mọi thứ. Tính cách của Gia-ve thể hiện qua cử chỉ hung dữ và ác ý, như 'cặp mắt như cái móc sắt', 'bộ mặt ghê tởm', 'cái cười ghê tởm', cùng với lời nói thô lỗ và khinh miệt.
Giăng-Van-giăng thể hiện lòng nhân ái và sự trân trọng đối với người khác. Ngược lại, Gia-ve là biểu hiện của sự tàn bạo và vô lương tâm, thể hiện qua cách cư xử lạnh nhạt và thái độ coi thường đời sống con người. Lời nói của Gia-ve khiến Fantine, người phụ nữ đang gặp nhiều khó khăn, càng trở nên đau đớn hơn.
Gia-ve không quan tâm đến sự đau khổ của người khác và sử dụng pháp luật để thúc đẩy mục đích cá nhân của mình. Hành động của hắn là biểu hiện của sự tàn ác và thiếu nhân đạo.
Tuy nhiên, trong một xã hội chỉ có những người như vậy, khó mà tồn tại và phát triển. Mỗi lúc, ở mọi nơi, luôn có tình thương, lòng tốt giữa những người cùng chia sẻ khó khăn. Hình bóng của thị trưởng Giăng-Van-giăng, đầy nhiệt huyết và lòng vị tha, khiến chúng ta nhẹ lòng và nhận ra tầm quan trọng của việc sống và yêu thương. Trái ngược hoàn toàn với Gia-ve, Giăng-Van-giăng luôn ấm áp trong từng hành động, trong lời nói và tính cách. Ông sẵn lòng thú tội để cứu mạng người bị oan, không quan trọng việc bản thân sẽ phải chịu hình phạt. Lúc này, ông chỉ lo lắng cho Fantine, dành hết sự quan tâm và tình yêu thương của mình cho người phụ nữ đang trong cảnh khốn cùng. Trước mặt sự hoảng loạn khi nhìn thấy Gia-ve, ông trấn tĩnh chị bằng giọng nhẹ nhàng, điềm tĩnh: 'Chị yên tâm'. Ông luôn nỗ lực để cứu con gái của chị, đó là tất cả tình thương, là niềm yêu vô bờ bến của một người phụ nữ, đứa con là tài sản duy nhất mà chị có. Ông van xin Gia-ve để thời gian giúp Fantine chuộc lại con, chấp nhận hình phạt nặng nề cho bản thân. Mọi lời nói của thị trưởng đều bộc lộ sự quan tâm, lo lắng cho người phụ nữ tội nghiệp, chấp nhận hi sinh bản thân để bảo vệ, cứu mạng sống của con người. Đó là tính cách cao đẹp, giàu lòng nhân ái, sự thông cảm với nhau giữa những khó khăn của cuộc sống. Một tinh thần tốt đẹp đối lập với sự bẩn thỉu, cay nghiệt của tên cầm quyền Gia-ve. Hắn càng thái độ kịch liệt thì Giăng-Van-giăng càng nhún nhường, nhẫn nhịn nhiều hơn. Bởi ông hiểu rằng điều quan trọng lúc này là cứu mạng sống con người, là tạo hy vọng cho Fantine được gặp lại con. Nhưng cuối cùng, Fantine đã chấp nhận cái chết trong đau đớn, tủi nhục và tuyệt vọng. Lúc này, Giăng-Van-giăng càng đau khổ hơn.
Tác giả đã thành công trong việc xây dựng hai nét tính cách đối lập giữa Giăng-Van-giăng và Gia-ve để thể hiện tư tưởng nhân đạo. Chỉ có tình thương mới khiến con người trở nên hạnh phúc và tốt đẹp hơn.
So sánh tính cách đối lập của Gia-ve và Giăng-Van-giăng - Mẫu 2
Khi nhắc đến V. Huy-gô, một tượng đài trong văn học Pháp thế kỷ XIX, không ai không biết đến tiểu thuyết 'Những Người Khốn Khổ'. Cùng với 'Nhà Thờ Đức Bà Paris', đây là tác phẩm thể hiện rõ tư tưởng và hiện thực xã hội Pháp. 'Người Cầm Quyền Khôi Phục Uy Quyền' là một đoạn trích nổi tiếng trong tác phẩm, thể hiện rõ hai tính cách đối lập của Giăng-Van-giăng và Gia-ve.
Giăng-Van-giăng, một tù nhân trốn chạy, một người luôn hi sinh cho người khác nhưng lại gặp phải nhiều oan trái. Gia-ve, một tên mật thám của sở cảnh sát, luôn rình mò để bắt Giăng-van-giăng. Hắn là biểu tượng của quyền lực và pháp luật, trong khi Giăng-Van-giăng đại diện cho công lý. Một mâu thuẫn rõ ràng, khi người đại diện cho pháp luật thường không thể bảo vệ công lý. Công lý thực sự phản ánh từ lòng nhân ái của con người, không chỉ là luật lệ và nguyên tắc. Gia-ve, biểu tượng của quyền lực, đã làm điều này rõ ràng.
Dưới tên Ma-đơ-len, Giăng-Van-giăng đã giải cứu nhiều số phận bất hạnh, trong đó có Phăng-tin. Người phụ nữ yếu đuối gặp nhiều bất công không biết rằng ông thị trưởng Ma-đơ-len, một người đáng kính, lại là kẻ cướp tù nhân Giăng-Van-giăng. Một tên cướp bị bỏ tù vì lấy một miếng bánh mì cho cháu. Khi bị thanh tra Gia-ve bắt, Giăng Van-giăng không tỏ ra sợ hãi hay chạy trốn mà thậm chí nhẹ nhàng và điềm tĩnh. Còn Gia ve? Trong giọng điệu của hắn có cái gì đó man rợ và điên cuồng, 'không còn là tiếng người nói mà là tiếng thú gầm'.
Bản chất con người bộc lộ ngay từ hình dạng, lời nói, hành động cho đến thái độ. Quả đúng vậy. Qua cách miêu tả của nhà văn, ngoài thanh tra mật thám của sở cảnh sát hiện lên chẳng khác gì một loài thú dữ.
Bộ mặt của Gia-ve gớm ghiếc đến tởm lợm khiến những con người yếu đuối phải sợ hãi. Còn với những người như Giăng Van-giăng, hắn coi như 'một vật thể lạ lùng', hắn đã ôm ghì năm năm mà không hề quật ngã. Điều đó chắc chắn đã khiến hắn điên đầu suốt năm năm qua. Vì lẽ quyền lực như hắn mà không làm gì được Giăng-Van-giăng, tên kẻ cướp phải đi tù vì một miếng bánh mì và chỉ khi bắt được tên trốn tù, hắn mới thấy sung sướng hả hê. Chỉ khi đó hắn mới cảm thấy ý nghĩa và quyền lực của mình.
Một cái nhìn 'hào phóng', hắn ban cho những kẻ tội phạm gớm ghiếc như mũi dao đâm vào tận xương tuỷ. Hắn như con thú muốn nuốt chửng con mồi, như tên thợ săn lâu ngày chưa kiếm được khúc thịt nào cho ra hồn. Vì vậy, khi hắn túm được cổ áo ông-Thị trưởng Ma-đơ-len thì hắn sung sướng. Hắn như cáo già bắt gặp gà non. Hắn phá lên cười khi Phăng-tin gọi ông thị trưởng. Cái cười ghê tởm phô ra cả hai hàm răng.
Sự miêu tả của nhà văn còn chứa đựng cả sự khinh ghét ghê tởm của con người đối với kẻ đại diện cho quyền lực, Gia-ve tự cho mình là kẻ mạnh, là kẻ nắm công lí và công bằng cho xã hội. Vậy nên chỉ một sự cầu xin của Giăng-Van-giăng để tìm con cho Phăng-tin, hắn cũng không nghe. Hắn không thấy nỗi đau mất con trong đôi mắt của người phụ nữ khốn khổ. Do vậy, hắn cũng không nhìn thấy được tấm chân tình của Giăng-Van-giăng. Vì hắn không có lòng nhân ái và chỉ nghĩ đến việc bắt giữ con mồi mà đã trốn thoát nhiều năm. Trước mắt hắn không có con người khốn khổ, cũng không có vị hiệp khách nào. Chỉ có gã thợ săn đang nắm lấy con mồi là Giăng-Van-giăng, miếng thịt ngon mà hắn phải cất nhiều công mới tìm được. Chính vì sự tàn nhẫn ấy của hắn đã đẩy con người khốn khó Phăng-tin vào chỗ chết.
Lời buộc tội đối với Giăng-Van-giăng cũng chính là lời kết án của nhà văn đối với bọn cầm quyền. Đối với những kẻ như Gia- ve, không có gì quan trọng hơn quyền lực. Quyền lực là vô cùng, và họ không quan tâm đến trái tim; đến lòng nhân ái. Khi Phăng-tin qua đời và Giăng-Van-giăng tỏ ra phẫn nộ, hắn cũng sợ, nhưng điều hắn sợ nhất là để mất Giăng Van- giăng, để mất sức mạnh. Vì thế, mặc dù sợ hãi, hắn vẫn kiên quyết đứng bên và không rời mắt khỏi tên tù khổ sai đang gục bên xác người chết.
Một loại cầm thú đeo bám hình dạng con người. Trong xã hội Pháp hiện nay có bao nhiêu kẻ như Gia-ve? Quyền lực áp đảo tất cả, làm chìm bao nhiêu linh hồn bé nhỏ vào bùn đen của xã hội.
Khác biệt với Gia-ve, tên tù khổ sai Giăng-Van-giăng bị coi như một hình tượng cao quý. Giăng không có ý định bỏ trốn. Ông chỉ muốn hoàn thành trách nhiệm cuối cùng của mình đối với một con người, tìm lại đứa con cho Phăng-tin. Và nếu Gia-ve được miêu tả một cách sống động qua từng lời nói, ánh mắt, thái độ..., thì Giăng chỉ là một 'cái bóng mờ', cái bóng làm nổi bật thêm sự tàn ác của Gia-ve. Chỉ khi ông sửa lại cho Phăng-tin và nói nhỏ vào tai Phăng-tin thì ông mới hiện rõ. Dù chỉ là 'cái bóng mờ' ở phần đầu của đoạn trích, nhưng hình ảnh của Giăng vẫn nổi bật, đặc biệt là ở cuối đoạn. Quả là kỳ lạ.
Tuy nhiên, hiện thực luôn chứa đựng những nghịch lý. Khi đưa Phăng-tin lên giường, ông ngồi mặc kệ và không suy nghĩ về bất cứ điều gì khác trên thế gian này. 'Trong nét mặt và dáng điệu ông chỉ thấy một sự thương xót không thể diễn tả'. Ông thương cho người phụ nữ đã khuất không thể gặp lại con. Thương cho số phận của mình chuẩn bị trở thành tù khổ sai. Hoặc thương cho một xã hội với những người như ông và những con cầm quyền như Gia-ve? Ông đã nói gì với Phăng tin? Không ai biết. Chỉ biết rằng lúc ấy, trên khuôn mặt nhợt nhạt của Phăng-tin có một nụ cười rạng rỡ và sáng lên một cách khó hiểu 'chết là đi vào ánh sáng vĩ đại'. Lên thiên đường? Và có phải đó là sự giải thoát duy nhất đối với những linh hồn nghèo khổ. Đưa tay của Phăng-tin lên và đặt nhẹ một nụ hôn. Giăng-Van-giăng dẫn dắt chị vào cõi vĩnh hằng và cũng dẫn dắt được cuộc sống thoát khỏi đau khổ.
Do đó, với bút pháp tinh tế và giàu cảm xúc, V. Huy-gô đã tạo ra hai tính cách đối lập đại diện cho hai tầng lớp khác nhau trong xã hội. Điều này cũng thể hiện tình cảm của nhà văn đối với các nhân vật của mình, đặc biệt là Giăng-Van-giăng, một tù khổ sai nhưng có lòng nhân ái.