Văn mẫu lớp 10: Trình diễn vai Tê-lê-mác kể lại sự kiện Uy-lit-xơ trở về bao gồm dàn ý chi tiết kèm theo 2 bài văn mẫu xuất sắc nhất.
Nhằm giúp các em học sinh lớp 10 có thêm nguồn tư liệu tham khảo, thể hiện khả năng sáng tạo và trí tưởng tượng phong phú để tái hiện lại đoạn trích Uy-lit-xơ trở về một cách cô đọng, súc tích nhưng vẫn truyền đạt đầy đủ ý nghĩa.
Dàn ý trình diễn vai Tê-lê-mác kể lại sự kiện Uy-lit-xơ trở về
A. Khởi đầu:
- Một ít về nhân vật tôi - Tê-lê-mác
B. Thân thể:
- Về hoàn cảnh gia đình của nhân vật Tê-lê-mác
+ Sau hơn hai mươi năm phải xa quê hương, đối mặt với bao nhiêu gian nan, khó khăn, cha tôi đã quay về để hòa mình vào gia đình. Điều đáng chú ý là ông đã ẩn mình dưới hình ảnh của một người nghèo đói. Hành động này giống như là một cách kiểm tra xem người vợ hiền của ông có nhận ra ông không.
+ Trong thời gian cha vắng nhà, mẹ tôi phải đối mặt với 108 gã đàn ông quyền quý trong vùng đang tranh giành để cầu hôn. Chúng thủ đoạn và rất hung hăng, quấy rối mẹ tôi suốt ngày này qua ngày khác để ép buộc và chiếm đoạt tài sản của gia đình. Pê-nê-lốp – người phụ nữ thông minh và xinh đẹp đó chính là mẹ của tôi, bà phải luôn nghĩ ra hàng loạt biện pháp để kéo dài thời gian, với hi vọng rằng cha tôi sẽ trở về.
+ Vì biết được một số chi tiết về Uy-lít-xơ, kẻ hành khất – hay nói cách khác, cha tôi, đã tiến vào nhà. Mẹ vẫn khăng khăng cho rằng cha đang ở dưới nhà và thúc bà mau xuống để đón mừng. Bà còn nhấn mạnh về những dấu hiệu đặc biệt như sẹo trên chân cha, kỷ niệm của một lần ông đi săn bị nanh trắng của con lợn đâm vào. Mẹ tôi vẫn chưa tin, chỉ trỏ về phía cha và mẹnh mang mời bà cùng xuống nhà để xem xác của bọn kẻ cầu hôn và kẻ đã giết chúng.
+ Mẹ tôi vẫn yên lặng, kinh ngạc, lúc nào cũng dán mắt vào chồng, lúc lại dường như không nhận ra người chồng yêu dấu trong bộ quần áo rách nát của kẻ lang thang.
- Tâm trạng của Tê-lê-mác khi nhìn thấy mẹ không nhận ra cha
+ Không giấu được sự tức giận, tôi đã không kìm nén và trách móc tại sao mẹ lại tàn nhẫn như vậy?. Mẹ không hỏi han, cũng không đến bên cha để nói chuyện như trước. Tôi nghĩ trong thế gian này chẳng có người vợ nào cứng rắn đến mức chồng đi xa cả hai mươi năm, trải qua bao nhiêu khó khăn, và bây giờ mới trở về, mà lại có thể ngồi xa chồng như thế, không một lời hỏi han.
+ Mẹ tôi không tức giận mà trả lời êm đềm: Con ơi, lòng mẹ thật sự kinh ngạc! Mẹ không thể nói lên điều gì, mẹ không thể nhìn thẳng vào mặt người. Nếu thực sự đó là cha của con, bây giờ đã trở về, thì con có thể tin rằng dần dần cha con và mẹ con sẽ nhận ra nhau, vì cha mẹ có những dấu hiệu đặc biệt, chỉ có hai người biết, không ai khác.
+ Nghe mẹ tôi nói vậy, cha tôi nhẫn nhịn mỉm cười và bảo tôi: Tê-lê-mác ơi! Đừng mắng mẹ nữa, mẹ còn muốn thử cha ở nhà này. Chắc chắn rồi mẹ con cũng sẽ nhận ra, như vậy đó. Hiện tại cha vẫn bẩn thỉu, áo quần rách nát nên mẹ con khinh thường cha và chưa nói: “Chính xác là chàng rồi. Nhưng về phần cha con ta, hãy cùng nhau suy nghĩ xem nên giải quyết tình hình như thế nào là phù hợp nhất con nhé. Nếu ai đó giết người ở xứ này, chỉ một người và dù kẻ bị giết không có ai trả thù nữa, thì người đó cũng phải rời bỏ cha mẹ, quê hương, và đi xa mãi mãi. Cũng giống như chúng ta ở đây, chúng ta đã phá hủy cả thành lũy bảo vệ thành phố này, giết các chàng trai của những gia đình quý tộc nhất. Tình hình như vậy cha khuyên con hãy cân nhắc.
- Khi mẹ của Tê-lê-mác nhận ra chồng:
+ Sau ít phút, từ phòng tắm bước ra, cha trở nên uy nghi, tươi đẹp như một vị thần. Trở lại, cha nói với mẹ rằng: Ôi chao! Chắc chắn các thần trên núi Ô-lem-pơ đã ban cho nàng một trái tim cứng rắn hơn bất kỳ phụ nữ yếu đuối nào, vì không ai khác có thể ngồi xa chồng như nàng, khi chồng đi xa hai mươi năm trời, trải qua bao gian khổ, nay mới trở về! Rồi cha bảo mẹ hãy sắp xếp một chiếc giường cho cha để cha ngủ một mình như bao lâu nay vì trái tim của mẹ được tạo ra từ sắt.
+ Mẹ tôi cẩn thận trả lời: Ôi chao! Tôi không có ý coi thường, coi khinh ông, cũng không ngạc nhiên gì nữa đâu! Tôi hiểu rõ ông ra sao từ khi ông rời bỏ I-tác lên đường trên chiếc thuyền. Vậy nên, Ô-ric-lê! Ông hãy dọn chiếc giường ra khỏi phòng một cách chắc chắn, được không? Rồi dùng da cừu, chăn và tấm vải đẹp trải lên giường.
+ Mẹ tôi nói như vậy là để kiểm tra lòng can đảm của cha tôi. Đúng như vậy, cha tôi bất ngờ hỏi liền: Này! Ai đã di chuyển chiếc giường của tôi sang đây vậy? Nếu không có sự giúp đỡ từ thần linh thì dù là người thông minh nhất cũng không thể làm được điều này. Rồi cha tôi kể chi tiết, tỉ mỉ về đặc điểm của chiếc giường. Bí mật này ngoài cha mẹ tôi ra chỉ có một người duy nhất là mẹ tôi biết.
Lời chân thành từ trái tim của mẹ tôi làm cho cha tôi rơi vào cảm động sâu sắc, đến nỗi không thể kìm nổi nổi nước mắt. Nhìn cha ôm lấy người vợ thương yêu của mình mà khóc nức nở.
C. Thân bài:
Gặp lại người chồng sau hai mươi năm chờ đợi, mẹ tôi rất hạnh phúc! Mẹ nhìn cha mình với ánh mắt ngưỡng mộ không biết mệt mỏi, và hai cánh tay trắng của mẹ ôm lấy cha không buông ra. Cảnh này làm trái tim tôi rưng rức vì hạnh phúc, là con của hai người tôi mãi mãi sẽ được bảo vệ và yêu thương.
Trong vai Tê-lê-mác kể lại Uy-lit-xơ trở về
Tôi là Tê-lê-mác, con trai của anh hùng Uy-lit-xơ. Sau khi chinh phục thành Tơ-roa, cha tôi đã trải qua hai mươi năm trên biển cả, đương đầu với nhiều thử thách trước khi trở về I-tác quê hương.
Thuyền của vua Phê-a-ki đưa cha tôi về I-tác, đúng lúc mẹ tôi gặp rắc rối với bọn cầu hôn. Bà đã thách thức bọn đó bằng cung của cha tôi: ai bắn xuyên qua mười hai vòng rìu sẽ được lấy bà. Chỉ có cha tôi làm được điều đó, và tôi nhận ra ông ngay lập tức. Tôi kể cho mẹ về sự việc, nhưng mẹ không tin.
Sau nhiều năm xa cách, khi cha mẹ gặp nhau, họ ôm nhau thắm thiết. Nhưng có một sự im lặng, khiến tôi không chịu nổi và tôi quay sang trách mẹ, nghĩ rằng mẹ là người tàn nhẫn, nhẫn tâm, có trái tim bằng sắt đá.
Mặc dù tôi trách mẹ, nhưng mẹ vẫn nói những lời thận trọng. Cha tôi lại mỉm cười và nói với tôi những lời trích dẫn. Tôi chỉ biết đáp lại: 'Cha thân yêu, hãy tự quyết định về việc này, vì cha luôn khôn ngoan hơn mọi người'.
Theo lời cha, mọi người tắm rửa, ca hát nhảy múa như trong lễ cưới. Cha tôi từ phòng tắm bước ra, trông người như một vị thần. Người nói với mẹ: 'Có lẽ thần tiên núi Ô-lem-pơ đã ban cho nàng một trái tim sắt đá hơn ai hết... vì một người khác chắc không có gan ngồi xa chồng như thế, khi chồng đi biền biệt hai mươi năm trời, trải qua bao nỗi gian truân, nay mới trở về xứ sở'. Người nói với mẹ: 'Hãy kể cho tôi một chiếc giường để tôi ngủ một mình'. Mẹ tôi cũng thận trọng đáp lời cha tôi và nói với mẹ rằng hãy mang giường ra khỏi phòng và trải da cừu lên giường.
Mẹ nói vậy để thử cha và cha bỗng hỏi: 'Ai đã xê dịch giường tôi đi? Nếu không có thần linh giúp đỡ, thì làm sao có người có thể làm được điều này?'. Cha tôi kể về bí mật chiếc giường chỉ hai người biết. Đó là chiếc giường không thể xê dịch được vì một chân giường được làm từ cây Ô-liu cổ thụ. Cha tôi kể về các đồ trang trí trong phòng khiến mẹ tôi bủn rủn. Sau đó, mẹ ôm cha và nói: 'Xin lỗi, Uy-lít-xơ'. Rồi cha mẹ tôi ôm nhau khóc, đó là những giọt nước mắt hạnh phúc sau hai mươi năm xa cách.
Ngắm cảnh cha mẹ hạnh phúc, lòng tôi rưng rức cảm ơn thần Dớt và các vị thần trên núi Ô-lem-pơ!
Vai Tê-lê-mác kể về sự trở về của Uy-lit-xơ
Sau hơn hai mươi năm lữ hành, cha tôi quay trở về, che mình dưới vẻ ngoài của kẻ ăn mày để kiểm tra mẹ yêu thương của mình.
Trong thời gian cha vắng nhà, mẹ tôi phải đương đầu với 108 kẻ quý tộc cầu hôn. Mẹ tôi thông minh, luôn tìm cách kéo dài thời gian mong chờ cha trở về.
Vì biết về Uy-lít-xơ, gã hành khất - cha tôi - đã trở về. Anh ấy tham gia cuộc thi bắn cung mà mẹ tôi tổ chức và thắng. Tuy nhiên, mẹ tôi không tin cha trở về vì nghĩ rằng người đánh bại kẻ cầu hôn là một vị thần.
Mẹ vẫn khẳng định cha ở dưới nhà và kêu gọi mẹ mau đến đón mừng. Bà nhấn mạnh về vết sẹo trên chân cha, dấu vết của một lần chạm trán với con lợn săn.
Khi đến, mẹ bước vào nhà và đối mặt với cha, trong khi cha ngồi im lặng. Mẹ thể hiện sự sửng sốt và không nhận ra người chồng yêu dấu trong bộ quần áo rách của kẻ ăn mày.
Tôi không kìm nén được tức giận và chỉ trích mẹ tàn nhẫn. Mẹ không nói lời nào, không chạm vào cha, và tôi thấy điều đó vô cùng khó hiểu.
Mẹ không tỏ ra giận dữ, mà nhẹ nhàng đáp: 'Con yêu, mẹ kinh ngạc! Mẹ không thể nói gì, không nhìn vào mặt cha. Nếu đúng là Uy-lít-xơ đã trở về, thì mẹ và cha sẽ nhận ra nhau bằng những dấu hiệu riêng biệt chỉ hai người biết'.
Nghe mẹ tôi nói vậy, cha tôi nhẫn nại mỉm cười và nói với tôi: 'Đừng la mẹ nữa, mẹ còn muốn thử thách cha ở nhà này. Thế nào mẹ con cũng sẽ nhận ra. Hiện tại cha còn rách rưới, bẩn thỉu, nên mẹ con khinh cha. Nhưng về phần cha con, hãy cùng nhau suy nghĩ về cách xử lý tình huống này'.
Tôi kính cẩn nói rằng cha có thể quyết định, vì từ xưa, cha luôn là người khôn ngoan. Tôi cũng hứa sẽ hết lòng phụng sự cha.
Sau đó, cha bảo mọi người đi tắm, mặc quần áo đẹp và vui vẻ như trong một đám cưới để giữ bí mật cho đến khi cha con tôi về nhà.
Khi ra từ phòng tắm, cha trở nên uy nghi, đẹp đẽ như thần thánh. Cha nói rằng các thần trên núi Ô-lem-pơ đã ban cho mẹ một trái tim sắt đá hơn ai hết trong đám đàn bà yếu đuối.
Mẹ tôi đáp rằng không có ý coi thường, cũng không ngạc nhiên. Mẹ biết cha rời bỏ I-tác trên chiếc thuyền với mái chèo dài.
Mẹ nói như vậy để thử cha. Cha tôi bỗng giật mình hỏi, ai đã xê dịch giường đi chỗ khác vậy? Cha kể chi tiết về chiếc giường, một bí mật chỉ mẹ tôi biết.
Nghe vậy, mẹ tôi rưng rức nước mắt vì cha tôi đã nói đúng tất cả. Mẹ ôm chặt lấy cha và nói:
Uy-lit-xơ, xin chàng đừng giận thiếp, vì chàng vốn là người khôn ngoan. Thần linh đã chọn cho hai ta số phận đầy gian truân. Vậy nên, xin chàng đừng trách thiếp về những khó khăn mà hai ta đã trải qua. Thiếp luôn lo sợ sẽ có người xấu xa đến lừa dối, vì cuộc đời này đầy nguy hiểm... Nhưng giờ đây chàng đã cung cấp những bằng chứng rõ ràng, về chiếc giường chỉ có chúng ta biết. Vì thế, thiếp phải tin chàng, dù lòng thiếp còn nghi ngờ.
Giọng nói chân thành của mẹ làm cha tôi cảm động. Cha ôm mẹ với tình yêu thương sâu đậm.
Gặp lại chồng sau hơn hai mươi năm chờ đợi, mẹ sung sướng vô cùng! Mẹ nhìn cha không rời mắt, ôm cha với niềm hạnh phúc không nguôi. Cảnh tượng đó làm tôi xúc động không thôi, vì từ nay tôi sẽ được sống trong tình yêu thương của cha và mẹ.