Cảm nhận về câu nói của bà cô Thị Nở trong truyện Chí Phèo được biểu diễn qua 3 bài văn mẫu đặc sắc được tuyển chọn từ các học sinh giỏi lớp 11 trên toàn quốc. Tài liệu này mang đến nhiều gợi ý thú vị, giúp củng cố kỹ năng viết văn cho các bạn.
Câu nói của bà cô Thị Nở không chỉ ngăn chặn Chí khỏi con đường lương thiện mà còn tạo ra sự đau đớn, suy tư sâu sắc cho độc giả. Đây cũng là lời tố cáo về xã hội phong kiến, khiến con người bước vào bước đường cùng không có lối thoát.
Dàn ý cảm nhận về câu nói của bà cô Thị Nở
I. Mở đầu:
- Trình bày về câu nói của bà cô Thị Nở: Trong những lời trao đổi với Thị Nở, câu nói “đàn ông đã chết cả rồi hay sao mà lại đâm đầu đi lấy một thằng chồng không cha. Ai lại đi lấy chồng chỉ có một nghề rạch mặt ăn vạ” không chỉ khiến Chí Phèo chìm đắm trong cảm giác tuyệt vọng mà còn đem lại nhiều suy tư, đau khổ cho độc giả.
II. Nội dung chính:
Trong tác phẩm Chí Phèo, sự thật về xã hội Việt Nam trước cách mạng Tháng Tám được phản ánh một cách sống động, xã hội đè nén quyền sống, quyền lương thiện của người dân nông thôn nghèo khổ.
– Chí Phèo, một người hết lòng với canh tác, trung thành và lương thiện nhưng vận mệnh không mỉm cười với anh, dẫn anh vào con đường tối tăm rồi biến anh thành một linh hồn huyền bí đầy oan trái trong làng Vũ Đại.
– Khi gặp Thị Nở, Chí đã trải qua một cú sốc giúp anh nhận ra những giá trị nhân văn, nhớ lại những ước mơ trong tuổi trẻ và khao khát lương thiện.
– Dù có quyết tâm quay trở lại con đường đúng đắn, nhưng những định kiến khắc khe vẫn gây trở ngại lớn trong cuộc sống của Chí, trong đó lời nói của bà cô Thị Nở là biểu tượng của những định kiến ấy.
– Khi Thị Nở thể hiện ý định sống chung với Chí, bà cô đã không chỉ phản đối mà còn dùng lời lẽ cay độc, tàn bạo nhất để chỉ trích Thị Nở.
– Câu nói của bà cô Thị Nở là minh chứng cho sự nghiệt ngã và tàn nhẫn của những định kiến.
– Bà cô Thị Nở nói đúng khi xác định Chí Phèo là 'thằng không cha không mẹ”, từ nhỏ anh đã phải đối mặt với sự bỏ rơi ở trong cái lò gạch bỏ hoang.
– Bản tính lương thiện của Chí được thức tỉnh bởi Thị Nở, người phụ nữ có vẻ bề ngoại xấu và tính cách kém duyên.
– Chí mong muốn hạnh phúc, ước ao lương thiện và hy vọng được hòa thuận với mọi người. Tuy nhiên, câu nói “quay đầu là bờ” có thể đúng trong nhiều tình huống, nhưng không phản ánh thực tế cuộc đời Chí.
– Lời của bà cô Thị Nở cũng là lời từ chối cay đắng nhất.
III. Kết luận:
- Câu nói của bà cô Thị Nở không chỉ ngăn cản con đường lương thiện mà Chí ao ước quay trở lại mà còn đem đến nhiều suy tư sâu sắc cho độc giả. Đồng thời, câu nói này cũng là một sự chỉ trích mạnh mẽ về xã hội phong kiến đẩy con người vào bước đường cùng không thể thoát ra.
Cảm nhận về câu nói của bà cô Thị Nở - Mẫu 1
Truyện ngắn Chí Phèo của nhà văn Nam Cao ngay từ khi xuất hiện đã gây tiếng vang lớn trong văn học phê phán thời kỳ 1930-1945. Tác phẩm này không chỉ là một trong những kiệt tác của văn học Việt Nam hiện đại mà còn là điển hình của sự xuất sắc trong việc tái hiện những tình huống và nhân vật thực tế từ làng quê. Nhờ vào ngòi bút tài hoa, Nam Cao đã tạo ra những nhân vật độc đáo, đầy ấn tượng và cung cấp cho độc giả một câu chuyện hấp dẫn với nhiều giá trị nhân đạo và hiện thực, đồng thời cũng khơi dậy nhiều suy ngẫm sâu sắc. Cuộc sống của Chí Phèo là một chuỗi bi kịch dày đặc, trong đó nỗi đau và khổ sở chính là việc bị từ chối quyền tự do và quyền hạnh phúc. Câu nói của bà cô Thị Nở đối với Chí Phèo không chỉ đánh thức những cảm xúc day dứt và đau xót trong độc giả mà còn là một lời kêu gọi phản ánh sâu sắc về những bất công xã hội.
Gặp gỡ Thị Nở đã thay đổi số phận của Chí Phèo, mở ra một khía cạnh nhân văn mới, làm Chí Phèo nhận ra rằng, dù bị xã hội đẩy vào con đường u ám, nhưng ông vẫn giữ được phẩm chất hiền lành và ham muốn được hòa mình vào cuộc sống xã hội. Tuy nhiên, những định kiến và lời chỉ trích dữ dội từ Thị Nở đã làm vỡ tan ước mơ hạnh phúc của Chí Phèo, gây ra những đau thương không lối thoát cho nhân vật. Câu chuyện này là một bức tranh chân thực về sự khắc nghiệt của xã hội và sức mạnh của những định kiến đối với cuộc sống của con người.
Chí Phèo đã trải qua những biến đổi đáng kể sau cuộc gặp gỡ với Thị Nở. Những trải nghiệm mới và sự quan tâm từ người phụ nữ xấu xí ấy đã đánh thức trong Chí Phèo một niềm hy vọng mới và khao khát hòa mình vào cuộc sống. Tuy nhiên, định kiến và sự phê phán không khoan nhượng từ bà cô Thị Nở đã khiến Chí Phèo bị giam cầm trong quyền lực của những lời nói tàn nhẫn, khiến cho con đường trở lại lương thiện và hạnh phúc trở nên vô cùng gian nan.
Cuộc sống của Chí Phèo thực sự đã trải qua những thay đổi lớn sau gặp gỡ với Thị Nở. Tuy nhiên, cái khao khát hòa nhập vào xã hội và sống như một con người bình thường đã bị đặt ra dấu hỏi lớn khi phải đối mặt với sự phê phán và định kiến từ mọi phía, đặc biệt từ bà cô Thị Nở. Câu chuyện này là một minh chứng cho sức mạnh của định kiến và bức tranh sống động về sự khắc nghiệt của xã hội phong kiến.
Chí Phèo không cha, không mẹ là lỗi của hắn sao? Liệu có ai còn nhớ Chí Phèo trong hình dáng của một anh canh điền hiền lành chất phác, liệu có ai biết rằng tại sao cuộc đời Chí lại bê bết như bây giờ, liệu có ai thèm đếm xỉa đến nỗi oan khuất đi tù 7, 8 năm của Chí? Không, không một ai cả, họ chỉ trực chờ chăm chăm nhìn vào cái xấu, cái tệ hại nhất của con người ta để mà ra sức xỉ vả vùi dập, thậm chí vô tình đã tước đi cái quyền được làm người, được vui sống. Bà cô của Thị Nở chính là tiêu biểu trong số ấy, phải bà đau đớn, chua xót vì không có được hạnh phúc gia đình, thế nhưng cớ gì phải ngăn cản cháu mình là Thị Nở. Bà ta đã không thể mở lòng, không thể suy nghĩ một cách tích cực rằng Chí Phèo sẽ thay đổi và Thị Nở ít ra cũng hơn bà có được hạnh phúc, bởi lý trí của bà ta bị che mờ bởi sự ích kỷ, bởi những định kiến cay nghiệt mà người đời gán cho Chí Phèo. Thế là hết, giấc mơ quay lại làm người lương thiện, giấc mơ điền viên của Chí và thị đã tàn, đã bị chặn đứng một cách phũ phàng bởi lời của bà cô. Cũng lúc này đây, trong tuyệt vọng, trong cơn say Chí Phèo mới nhận ra chỉ có chết mới là con đường duy nhất giải thoát cho hắn khỏi bể khổ này, hắn đã sống lê lết ở cái cuộc đời này hơn 40 năm, thế nhưng đi đâu người ta cũng khinh ghét hắn, tiếng hắn chửi với tiếng chó sủa hòa vào nhau, có lẽ đã từ lâu lắm người ta đã chẳng còn coi hắn là con người, thì lấy đâu ra cái gọi là hạnh phúc, lương thiện, tình yêu?
Câu nói đầy cay nghiệt của bà cô Thị Nở chính là đại diện cho những định kiến đến tàn nhẫn của xã hội phong kiến mục nát lúc bấy giờ đối với Chí Phèo. Nó đã chặn đứng hết tất cả ước mơ, hy vọng, lương tri vừa mới được đánh thức của Chí, dồn Chí đến bước đường cùng, lựa chọn cuối cùng là cái chết để giải thoát. Phân cảnh, lời nói của bà cô khiến cho người đọc không khỏi xót xa, day dứt về một kiếp người bất hạnh, chồng bất hạnh thất thểu, lay lắt bước ra từ những trang sách của nhà văn Nam Cao.
Cảm nhận về câu nói của bà cô Thị Nở - Mẫu 2
Chí Phèo là truyện ngắn xuất sắc nhất trong sự nghiệp sáng tác của Nam Cao cũng là tác phẩm hiện thực có giá trị bậc nhất của nền văn học Việt Nam trước cách mạng tháng Tám. Trong truyện, Chí Phèo là con người bị tha hóa cả về nhân hình lẫn nhân tính để trở thành con quỷ dữ làng Vũ Đại, Trước tình thương của Thị Nở, Chí Phèo đã thức tỉnh nhân tính và khát khao trở về với con đường lương thiện. Tuy nhiên, con đường đi lương thiện của Chí, giấc mơ về ngôi nhà hạnh phúc của Chí và Thị vốn chẳng dễ dàng. Sự ngăn cấm của bà cô Thị Nở là đại diện cho những định kiến của người dân làng Vũ Đại. Trong lời nói của bà cô với THị nở, câu nói “đàn ông đã chết cả rồi hay sao mà lại đâm đầu đi lấy một thằng chồng không cha. Ai lại đi lấy chồng chỉ có một nghề rạch mặt ăn vạ” không chỉ mang đến nỗi tuyệt vọng cùng cực cho Chí Phèo mà còn mang đến bao suy tư, day dứt cho độc giả.
Truyện ngắn Chí Phèo đã phản ánh chân thực hiện thực xã hội Việt Nam trước cách mạng tháng Tám, xã hội chà đạp lên quyền sống, quyền lương thiện của người nông dân nghèo. Chí Phèo vốn là anh canh điền hiền lành, lương thiện nhưng số phận đưa đẩy khiến Chí Phèo sa chân vào con đường tù tội rồi trở thành con quỷ dữ làng Vũ Đại.
Kể từ khi làm tay sai cho Bá Kiến, trở thành con quỷ bị cả làng từ chối, Chí Phèo đã quen với cuộc sống không mục tiêu, cô đơn và triền miên trong những cơn say. Gặp Thị Nở, Chí nhận ra nhân tính của mình, nhớ về những giấc mơ đơn giản của tuổi trẻ và khao khát được sống lương thiện, xây dựng một gia đình hạnh phúc với Thị.
Tuy nhiên, con đường trở lại đó không dễ dàng, những định kiến vẫn gây khó khăn cho Chí, đặc biệt qua lời của bà cô Thị Nở. Khi Thị muốn sống chung với Chí, bà cô không chỉ từ chối mà còn mắng chửi tàn nhẫn. Câu nói “đàn ông đã chết rồi mà còn đâm đầu lấy một thằng không cha. Ai lại lấy chồng chỉ biết rạch mặt ăn vạ” là biểu hiện của những định kiến nghiệt ngã.
Những lời của bà cô Thị Nở đúng, Chí Phèo là 'thằng không cha không mẹ', từ nhỏ đã bị bỏ rơi. Tuổi thơ bất hạnh, bị đẩy vào tù vì ghen tuông, Chí đã trở thành kẻ lưu manh. Nghề của Chí chỉ là rạch mặt ăn vạ, làm hỏng nhiều gia đình. Nhưng lương thiện của Chí được đánh thức nhờ Thị Nở.
Chí đã làm tan cửa nát nhà, bị làng xa lánh, nhưng nhờ Thị Nở, lương thiện trong Chí được tái sinh.
Chí khao khát hạnh phúc và lương thiện, nhưng cuộc đời không đơn giản như câu 'quay đầu là bờ' đâu.
Chí Phèo đã trải qua nhiều tội lỗi, sai lầm trong cuộc đời nhưng ngay cả khi muốn sửa đổi, trở lại con người lương thiện, con đường đó không dễ dàng. Lời của bà cô Thị Nở là sự chối bỏ tuyệt vọng nhất. Nghe lời chửi mắng của Thị Nở, Chí Phèo nhận ra con đường lương thiện đã không còn cho hắn. Giải thoát duy nhất là cái chết.
Lời của bà cô Thị Nở không chỉ ngăn cản con đường lương thiện của Chí mà còn gây ra nhiều đau khổ, suy tư cho độc giả. Đó cũng là một bức tranh phê phán xã hội khiến con người bước vào bước đường cùng không thể thoát ra.
Cảm nhận về câu nói của bà cô Thị Nở - Mẫu 3
Tác phẩm văn học như một chiếc quay hồi chuyển, mỗi phần, mỗi góc nhìn đều chiếu sáng những giá trị tinh thần cao đẹp. Có những câu thơ làm cuộc sống thêm ý nghĩa, những nội dung hay làm ta xúc động, những đoạn văn mô tả cảnh đẹp khiến tâm hồn bay bổng lâng lâng, và đôi khi chỉ một câu nói của nhân vật có thể làm ta day dứt mãi không nguôi. Mỗi khi mở sách lên, tôi lại nhớ mãi bộ mặt của bà cô Thị Nở nói với cháu mình: 'đàn ông đã chết hết rồi hay sao, mà lại đâm đầu đi lấy một thằng chồng không cha. Ai lại đi lấy chồng chỉ có một nghề là rạch mặt ăn vạ'. Khuôn mặt già nua khắc khổ, đầy lo toan, nước mắt nhưng lại hồn hậu, dịu dàng trong tình yêu thương đồng loại của bà cụ Tứ 'thôi thì các con đã phải duyên phải kiếp với nhau u cũng mừng lòng'.
Nam Cao viết Chí Phèo vào năm 1941 và nhanh chóng trở thành tác phẩm phê phán cao nhất của văn học hiện thực. Chí Phèo là trung tâm của tác phẩm, sống một cuộc sống không đáng sống cho đến khi gặp người đàn bà đó. Họ có duyên với nhau và sẽ lấy nhau nếu không có lời chửi ngoan ngọt của 'con khọm già' (bà cô Thị Nở) cản trở.
Chí Phèo, người không cha không mẹ, sống một cuộc đời tưởng như đã chết bên cái lò gạch bỏ hoang. Nếu không có những người tốt bụng ở làng Vũ Đại, nuôi dưỡng hắn từ tuổi thơ đầy bất hạnh, thì hắn đã mất đi tính hiền lành như đất. Nhưng sau này, hắn bị đánh mất nhân tính và trở thành kẻ đội lốt quỷ dữ, gieo sầu đau cho dân làng. Say rượu và máu, hai thứ không thể thiếu đối với một kẻ đội lốt quỷ. Hắn chỉ biết cười trên nỗi đau của người khác, không ai để ý tới tiếng chửi của hắn, chỉ có tiếng chó gâu gầm mới đáp lại.
Nam Cao để Chí Phèo lạc trong tuyệt vọng và cô đơn, khiến người khác cả làng Vũ Đại 'tránh mặt mỗi lần hắn qua'. Hắn đơn độc đến mức không có ai đáp lại tiếng chửi của mình, chỉ có tiếng chó gâu gầm là có thật. Nam Cao lạnh lùng đến mức không có ai phải chờ đợi lâu, bởi ông là người nhân đạo, gửi người cứu rỗi linh hồn Chí Phèo cho Thị Nở, thiên thần mới thích hợp. Bởi với một kẻ như Chí Phèo, chỉ cần một chút yêu thương cũng đủ để hắn tỉnh lại. Tiếc rằng, xã hội đã ruồng bỏ hắn, không cho hắn cơ hội dù chỉ là một chút yêu thương, và Thị Nở chính là thiên thần của hắn.
Cuộc tình giữa Thị Nở và Chí Phèo, hai kẻ bị bất hạnh đẩy về hai phía tận cùng của đau khổ, nhưng lại là nguồn hy vọng cho nhau. Chí đã tỉnh lại sau một cơn say, nhưng hắn cảm thấy 'miệng đắng, lòng mơ hồ buồn'. Hắn nghe thấy những âm thanh của cuộc sống bình dị, những tiếng chim hót vui vẻ, tiếng lái đòn chạm vào mái chèo đuôi cá, tiếng bà đi chợ về. Những âm thanh ấy thực sự làm cho hắn cảm thấy sống lại, đánh thức những kí ức đã chết, hồi sinh tâm hồn trong hiện tại và tạo ra một cảnh đời rất thực tại và đầy cảm xúc trước hắn.
Trong tiểu thuyết 'Nhà thờ Đức Bà Paris' của Victor Hugo, có đoạn Esmeralda bị Quasimodo bắt cóc nhưng may mắn được giải cứu. Quasimodo sau đó bị nhốt vào lồng bêu trước công chúng nhân từ, nhưng Esmeralda đã đem nước cho Quasimodo uống trong lúc hắn bị xử phạt trên đài bêu vì tội bắt cóc và gây rối loạn ban đêm. Tâm hồn hoang dã của Quasimodo đã được thức tỉnh bởi vẻ đẹp và lòng nhân từ của Esmeralda, tạo nên một tình yêu không đền đáp.
Nam Cao trong tác phẩm 'Thời thơ ấu' lên án điều kiện tàn khốc của xã hội, làm chú bé Hồng cam ghét những hủ tục phong kiến đa đoan. Từ đó, nhận ra rằng điều kiện, điều kiện tàn nhẫn này chính là rào cản ngăn cách con đường trở lại làm người của Chí Phèo.
Rượu không phải lúc nào cũng làm người ta say, mà đôi khi nó lại làm thức tỉnh ý thức của con người. Chí Phèo giờ đây tỉnh táo hơn, nhận ra tất cả: nỗi đau và thân phận, bất hạnh và trắng tay. Hắn nhận ra cuộc đời dài đắng đỉnh trước kia đã bán mình cho quỷ dữ.
Lời nói của Esmeralda như là một vết thương trong lòng Chí Phèo, nhưng đó cũng là sự thức tỉnh của hắn, sự thức tỉnh để nhận ra tất cả: nỗi khổ của mình, một con người sống giữa loài người nhưng không được công nhận là con người.
Lời nói cuối cùng của bà cô không phải là tất cả để dẫn đến kết cục bi thảm của Chí Phèo, nhưng đó chỉ là bước cuối cùng trong một hành trình về tình thương và sự thức tỉnh.
Trong truyện ngắn 'Vợ Nhặt' của Kim Lân, nhà văn thường xuyên chú trọng đến yếu tố phong thủy trong tác phẩm của mình. Tuy nội dung xoay quanh đời sống nông thôn quen thuộc, nhưng tác phẩm đưa ra tầm nhìn về tương lai mới, về tình hình đói nghèo và lòng nhân ái, sự dung hòa giữa con người. Câu 'thôi thì các con đã phải duyên phận với nhau, u cũng mừng lòng' thể hiện một sự thật, một niềm vui kết hợp với nỗi buồn, lòng xót xa.
Đằng sau câu nói đó là một chuỗi bi hài, một tình huống truyện dở khóc dở cười của một phu xe tên Trắng và một cô ả lang thang. Một lần đẩy xe, một lần được mời ăn của người đàn bà đã tạo ra một mối tình và đói chính là nguyên nhân dẫn đến tất cả. Trắng cần hạnh phúc, người đàn bà cần miếng ăn. Kết quả là, hai cái khô như thế đã trôi vào nhau, mắc cạn vào cuộc đời nhau, đưa nhau đến chỗ khó xử đến tột cùng.
Người mẹ âm thầm cố giấu một dòng nước mắt, cố nói với các con: 'Thôi thì các con đã phải duyên phận với nhau, u cũng mừng lòng'. Câu 'mừng lòng' chứa đựng niềm vui, nỗi buồn, nỗi xót thương thân phận, vì 'làm mẹ mà không lo nổi cho con'. Lời nói của mẹ đã như vòng tay mở rộng để ôm người đàn bà xác xơ từ cõi chết trở về với cõi sống, từ bất hạnh trở về với yêu thương.
Lời nói cuối cùng của bà cụ Tứ đã làm nổi bật hình ảnh người mẹ nhân từ, hồn hậu, sẵn lòng cứu mang những đồng loại đói khát hơn mình. Làm mẹ đồng thời làm người yêu thương.
Câu nói của bà cụ Tứ thực giản dị nhưng sâu sắc, là cánh cửa mở ra cuộc đời mới và là cánh cửa để mở ra cho tác phẩm một trang sách mới khi Trắng nhìn về đoàn người đói và lá cờ đỏ.
Kim Lân và Nam Cao đã thể hiện tài năng với những đối thoại tinh tế, tạo nên những chi tiết nghệ thuật quý giá cho tác phẩm của họ. Một chi tiết nhỏ có thể làm nên một tác phẩm lớn, với một gợi mà trăm suy. Câu nói của bà cô thị nở đã khiến ta hiểu rõ cuộc đời đầy đẳng đắc của Chí Phèo, vừa giận lại vừa thương hắn vừa lại căm phẫn những cố tục của xã hội cũ. 'Vợ Nhặt' lại ấm áp biết bao tấm lòng bà mẹ nông dân ngheo khổ, việc con cái dựng vợ chồng là một 'cú sốc' lớn trong cuộc đời bà vì ngheo khổ quá đâu dám mơ một ngày con cái có thể yên bề gia thất.
Kim Lân đã thể hiện giá trị nhân đạo sâu sắc khi ngợi ca tấm lòng người mẹ nông dân ngheo khổ và ngợi ca tấm lòng yêu thương, đùm bọc của con người Việt Nam trong hoàn cảnh khốn cùng. Nam Cao cũng thông qua câu nói của bà cô thị nở mà lên án định kiến hà khắc, lên án xã hội người thịt đã đẩy người nông dân vào hoàn cảnh khốn cùng, nhà văn lên tiếng bênh vực quyền sống cho Chí Phèo kêu gọi đổi thay xã hội để cứu lấy con người.
Hai câu nói của hai nhân vật trong tác phẩm 'Chí Phèo' và 'Vợ Nhặt' là hai câu nói đã góp phần không nhỏ trong việc thể hiện rõ chủ đề tư tưởng của tác phẩm, đồng thời góp phần thể hiện tài năng và cá tính nghệ thuật của các tác giả.