Đánh giá về nhân vật Chí Phèo cung cấp 2 gợi ý viết kèm 11 mẫu văn học hay. Giúp học sinh tự học để nâng cao kiến thức và cách cảm nhận nhân vật cũng như thông điệp của tác giả.
Cảm nhận về nhân vật Chí Phèo được học trong chương trình Ngữ văn lớp 11 với sách Kết nối tri thức với cuộc sống và Ngữ văn lớp 11 Cánh diều. TOP 11 bài văn cảm nhận về Chí Phèo dưới đây là tài liệu hữu ích, bao gồm các mẫu ngắn và đầy đủ để học sinh tham khảo và lựa chọn theo khả năng viết của mình. Các bạn có thể tìm thêm nhiều bài văn hay khác trong chuyên mục Văn lớp 11.
Dàn ý về cảm nhận về hình tượng nhân vật Chí Phèo
I. Giới thiệu
- Giới thiệu hình tượng những con người khổ đau, cô đơn trong văn học: Xuất hiện không ít trong lịch sử văn chương Việt Nam: Chị Dậu, lão Hạc, …
- Tuy nhiên, trong tác phẩm Chí Phèo của nhà văn Nam Cao, ta được bất ngờ nhận ra rằng Chí Phèo mới thực sự là biểu hiện toàn diện nhất của nỗi đau khổ, sự cô đơn của cuộc đời con người.
II. Nội dung chính
1. Chí Phèo là người nông dân tốt bụng
- Chí Phèo là một người nông dân có nhiều phẩm chất đáng khen ngợi:
- Là người tốt bụng: đi làm việc từ nhà này đến nhà khác, thuê cuốc mướn để kiếm sống ⇒ làm ăn chân chính
- Luôn mơ ước giản dị về cuộc sống gia đình: mong muốn có một ngôi nhà nhỏ, một chồn để thuê cuốc mướn… ⇒ Chí Phèo là người tốt bụng.
- Biết giữ lòng tự trọng: khi bà Ba Kiến mắng thì lấy chân đạp vào bụng, vỗ vào vai, Chí cảm thấy nhục ⇒ Đây là người có ý thức về phẩm chất con người.
⇒ Chí Phèo có đủ điều kiện để sống cuộc đời yên bình như bao người khác, giai đoạn đầu của cuộc đời lương thiện của Chí kéo dài khoảng 20 năm
- Sau đó, khi gặp Thị Nở, lòng tốt lại hiện lên trong Chí lần nữa:
- Biết cảm nhận âm thanh cuộc sống: Tiếng chim hót, tiếng cười nói của người đi chợ
- Mong muốn hòa nhập vào xã hội, mong muốn có một mái ấm gia đình với Thị Nở ⇒ mong muốn giản dị của ngày xưa tái hiện với Chí Phèo
⇒ Bản chất của Chí Phèo luôn là người lương thiện
2. Chí Phèo là người sống cô đơn
- Từ khi sinh ra đã cô đơn: không có cha, không có mẹ, không có nhà, không có cửa, không một thóc đất, không gì cả
- Chí Phèo xuất hiện đầu tiên trong tác phẩm với hành động khiến người ta khó chịu: “Hắn vừa đi vừa chửi…” nhưng sau đằng sau những lời chửi đó, Chí Phèo là người cô đơn
- Qua những lời chửi, hình ảnh nhân vật hiện ra:
- Người xấu xa khi say rượu thì thôi đi chửi
- Nhưng thực tế là Chí Phèo là nạn nhân phải ra sức cựa quậy, mong muốn được xem là người bình thường
- Khi tỉnh dậy sau khi ốm, Chí Phèo cảm nhận và hình dung tuổi già của mình với sự đau ốm và cô đơn, và nhấn mạnh rằng cô đơn là điều đáng sợ hơn cả ⇒ Chí Phèo luôn là người cô đơn nên mới cảm thấy cô đơn đến như vậy
3. Chí Phèo là một người nông dân phải chịu số phận đầy bi kịch
• Bi kịch bị tha hóa: Sau khi bị Bá Kiến đẩy vào tù và ra tù:
- Ngoại hình: “Cái đầu trọc lốc, hàm răng cạo trắng hớn, cái mặt đầy những vết sẹo, hai con mắt gườm gườm” ⇒ Chí Phèo mất hết nhan sắc.
- Tính cách: du côn, du đãng, triền miên trong cơn say, đập đầu, chửi bới, phá phách và làm công cụ cho Bá Kiến ⇒ Chí Phèo đã mất hết tính cách.
- Quá trình tha hóa của Chí Phèo: Đến nhà Bá Kiến trả thù ⇒ Chí trở thành tay sai cho Bá Kiến
⇒ Chí đã bị cướp đi cả nhan sắc lẫn tính cách, là điển hình cho hình ảnh người nông dân bị đè nén đến cùng cực
• Bi kịch bị cự tuyệt quyền làm người
- Nguyên nhân: do bà cô Thị Nở không cho Thị lấy Chí Phèo → định kiến xã hội .
- Diễn biến tâm trạng của Chí Phèo:
- Lúc đầu: Chí ngạc nhiên trước thái độ của Thị Nở
- Sau Chí hiểu ra mọi việc: Tuyệt vọng, Chí uống rượu rồi xách dao đến nhà Bá Kiến đâm chết Bá Kiến và tự sát.
- Ý nghĩa hành động đâm chết Bá Kiến và tự sát của Chí:
- Đâm chết Bá Kiến là hành động lấy máu rửa thù của người nông dân thức tỉnh về quyền sống.
- Cái chết của Chí Phèo là cái chết của con người trong bi kịch đau đớn trên ngưỡng cửa trở về cuộc sống làm người
⇒ Chí Phèo là biểu tượng cho số phận của người nông dân trong xã hội cũ bị đè nén, đẩy vào bước đường cùng
III. Kết bài
- Tổng quan về các nét đặc trưng của nghệ thuật xây dựng nhân vật Chí Phèo
- Khẳng định rằng dù thời gian trôi qua, hình tượng nhân vật Chí Phèo và tác phẩm cùng tên sẽ luôn sống mãi trong lòng người đọc: “Nhà văn đã mất, nhân vật vẫn từng ngày đấu tranh giữa cuộc sống xô bồ” (Nguyễn Đức Mậu)
Cảm nhận về nhân vật Chí Phèo hay nhất - Mẫu 1
Trong Giăng sáng, Nam Cao đã phác họa một quan điểm văn chương rất sâu sắc và chân thành 'Chao ôi, nghệ thuật không nên là ánh trăng lừa dối, không nên lừa dối như ánh trăng; nghệ thuật chỉ có thể là tiếng gọi của nỗi đau khổ, bắt nguồn từ những lầm than của cuộc đời và nhà văn không được trốn tránh nghệ thuật mà phải đối diện với cuộc đời khó khăn, mở lòng đón nhận những thăng trầm của số phận'. Với tư tưởng nghệ thuật quý báu đó, Nam Cao đã dũng cảm đứng giữa những tầng lớp nhân dân đau khổ, những người nông dân nghèo, trí thức nghèo đang bị một xã hội thối nát làm cho điêu đứng để viết ra những tác phẩm văn chương chân chính, vừa tố cáo hiện thực xã hội tàn ác vừa đồng cảm và xót thương cho những mảnh đời bất hạnh trong những năm tháng trước Cách mạng. Bên cạnh Đời thừa, Vợ nhặt, Sống mòn, Chí Phèo là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất của Nam Cao về đề tài người nông dân. Ở đó, người ta thấy một xã hội thực dân - nửa phong kiến tàn ác, từng bước đẩy người nông dân, những con người lương thiện như Chí Phèo, vào bước đường bi kịch, bị từ chối quyền sống một cách đau đớn và xót xa vô cùng.
Có lẽ mọi người đều nhớ sâu sắc về Chí Phèo, một người rượu nát, thô tục và hay chửi mắng. Tuy nhiên, liệu từ đầu Chí đã thật sự như vậy và đáng sợ như thế không? Câu trả lời là không hoàn toàn đúng. Nam Cao đã phác họa rõ ràng cả bản chất và tâm hồn cao quý ban đầu của nhân vật, làm cho câu chuyện bi kịch của Chí Phèo trở nên sâu sắc và có căn nguyên rõ ràng hơn. Chí Phèo là một đứa trẻ bị bỏ rơi, chuyển từ người này sang người khác, sau đó được nuôi dưỡng trong sự yêu thương của làng Vũ Đại. Mặc dù đã từng trải qua nhiều gian khổ nhưng Chí vẫn là người hiền lành, lương thiện. Tâm hồn lương thiện của Chí Phèo được thể hiện qua việc anh quyết tâm làm việc chân chính, kiếm sống bằng cách làm canh điền cho nhà Bá Kiến. Anh tỏ ra tự trọng trước sự ve vãn của bà vợ Bá Kiến, thể hiện bản thân mình trong sáng và đạo đức. Giấc mơ của Chí Phèo là một giấc mơ đơn giản và thực tế, không xa vời nhưng đã được bằng lòng khi có được một mái ấm gia đình, làm việc chăm chỉ và có thể dần dần thực hiện ước mơ đó. Thật không may, cuộc đời luôn tràn ngập những trắc trở, đặc biệt đối với những người hiền lành như Chí.
Rất kỳ lạ, một người hiền lành, lương thiện và quyết tâm như Chí Phèo lại rơi vào bước đường bi kịch bị tha hóa nhân cách, bị tước quyền làm người. Chí vẫn giữ lòng tự trọng trước sự lắng lơ của người phụ nữ kia, nhưng Bá Kiến, biểu tượng của chế độ quyền lực, không tha thứ cho anh. Nhà tù của chế độ đã làm thay đổi Chí từ một người nông dân đứng đắn thành một tên lưu manh, mất đi sự tự trọng và nhân phẩm. Sau khi ra tù, Chí trở nên hung hăng, liều lĩnh, hoàn toàn thay đổi về tính cách. Chí Phèo đã bị lưu manh hoá sau những năm tháng bị giam cầm, khiến bản chất lương thiện của anh dần biến mất.
Tuy nhiên, sự biến đổi của Chí Phèo không dừng lại ở đó. Chí tiếp tục trượt dài vào con đường của tội phạm, mất đi nhân tính trở thành một kẻ quỷ dữ trong làng Vũ Đại. Phần nào nguyên nhân của sự biến đổi này đến từ sự gian xảo của Bá Kiến và phần nào khác là do cuộc đời bị bỏ rơi, thiếu gia đình, thiếu giáo dục của Chí. Nam Cao đã khắc họa một cách tường tận hình ảnh nhân vật này, nhưng không phải là hình ảnh của một con người có nhân tính như trước đây mà là của một sinh vật lạ, với khuôn mặt 'đầy sẹo, lạ lẫm, không có trật tự, đầy bóng tối'. Những từ này đủ để khiến người ta đau đớn, thương xót cho số phận của một con người, nhưng lại không còn là con người mà là một 'sinh vật lạ'. Không chỉ thân hình của Chí Phèo bị biến thành dạng thú mà cả tính cách của anh cũng đã hoàn toàn thay đổi, từ một người thích uống rượu thành một kẻ triền miên trong những cơn say, ăn mặc say, ngủ say, sống say suốt 15 năm. Cuộc đời Chí Phèo trở thành bi kịch, anh ta đã bán linh hồn mình, bán cuộc đời mình cho rượu chè và việc đâm thuê chém mướn. Anh trở thành kẻ chửi rủa, chửi đời, chửi tất cả, khắp nơi. Chí Phèo đã thất bại trong giao tiếp, bị đẩy ra khỏi cộng đồng, trở thành một kẻ cô đơn, một con quỷ dữ. Nhà văn Nam Cao đã lồng ghép thông điệp sâu sắc về sự bất công của xã hội cũ, lên án sự thống trị bất công của các giai cấp thượng lưu, gây ra bi kịch và đau thương cho người dân nghèo khổ, qua bi kịch của Chí Phèo.
Tuy nhiên, nếu chỉ dừng lại ở việc tha hóa xã hội, thì câu chuyện chỉ là sự tố cáo cũ về xã hội. Việc Nam Cao để Chí Phèo gặp Thị Nở và hồi sinh tấm lòng thiện lương của hắn thực sự mang lại ý nghĩa nhân văn sâu sắc hơn. Bắt đầu của việc hồi sinh phải kể đến khi Chí Phèo tỉnh rượu sau khi gặp gỡ Thị Nở. Hắn bắt đầu nhận thức về thế giới xung quanh, nhận ra ánh sáng rọi từ ngoài trời, nghe tiếng chim ríu rít, tiếng người ta trò chuyện, và nhận ra thân thể yếu ớt của mình đã qua dốc bên kia đời người. Hắn cảm thấy cô độc và buồn, nhớ về những ước mơ khi còn trẻ, tiếc nuối đã dang dở hơn hai mươi năm, nhìn về tuổi già, đói khát và sự cô độc. Lý do thứ hai khiến Chí Phèo hồi sinh và có ý nghĩa đó là Thị Nở - người đàn bà xấu ma - quan tâm đến hắn khi hắn ốm đau. Thị nói chuyện với hắn, chăm sóc hắn, và bát cháo hành của thị khiến hắn cảm động. Tất cả đã giúp Chí Phèo thức tỉnh và yêu thương, biết đến tình yêu và khao khát làm người. Thị Nở sẽ đưa hắn về cuộc sống hạnh phúc, chan hòa với mọi người, điều mà hắn luôn khao khát nhưng không thể có được.
Tuy nhiên, bi kịch của Chí Phèo không dừng lại ở sự thức tỉnh mà còn là nỗi đau và xót xa đến cùng. Hắn bị từ chối quyền làm người khi muốn cưới Thị Nở. Cả xã hội đã từ bỏ hắn. Từ nhận thức đớn đau và tuyệt vọng đó, Chí Phèo nhận ra chỉ có cái chết mới là sự kết thúc bi kịch, là sự giải thoát. Quyết định tự tử của Chí Phèo chính là biểu hiện của bản chất lương thiện bất diệt trong tâm hồn, để hoàn toàn từ bỏ cuộc đời của một con quỷ dữ, một thằng lưu manh, bị cả xã hội xa lánh.
Cuộc đời của Chí Phèo từ đầu đến cuối, hơn 40 năm, chỉ là bi kịch. Hắn chỉ được nếm chút hạnh phúc rồi lại bị chôn vùi bởi những bi kịch không thể chịu đựng. Bằng cách xây dựng nhân vật kỹ lưỡng, tài tình, Nam Cao đã tạo ra một nhân vật gây ấn tượng sâu sắc, phản ánh sự bất công của chế độ cũ và tấm lòng xót thương cho những số phận nông dân bất hạnh. Đọc Chí Phèo, người ta khám phá ra vẻ đẹp bất diệt trong tâm hồn của nhân vật đó - tấm lòng lương thiện, khao khát được sống và giao tiếp với xã hội trong những khó khăn nhất.
Cảm nhận về 'Chí Phèo' - Mẫu 2
'Chí Phèo' thực sự là một kiệt tác trong văn xuôi đương thời, là đỉnh cao trong sự nghiệp sáng tác của nhà văn Nam Cao. Ngòi bút của Nam Cao thể hiện cái nhìn đầy đủ mới mẻ, độc đáo và có chiều sâu về nỗi khổ của người lao động bị chà đạp. Hình tượng nhân vật Chí Phèo, một điển hình nghệ thuật bất hủ trong văn xuôi Việt Nam, đã thể hiện một cách sâu sắc nỗi khổ con người theo cách riêng của Nam Cao.
Chí Phèo sinh ra không cha không mẹ, không họ hàng, không nhà cửa, không đất đai, cả đời không được biết đến tình thương của phụ nữ cho đến khi gặp thị Nở. Hắn ra đời trong một cái lò gạch cũ bỏ hoang, trong chiếc váy đụp; tuổi thơ của hắn bơ vơ, đi từ nhà này đến nhà khác, rồi khi hai mươi tuổi làm canh điền cho nhà Bá Kiến. Nhưng người nông dân khổ cùng ấy vẫn giữ được bản tính lương thiện. Chí Phèo bị xã hội biến thành con thú dữ, bị loại bỏ khỏi xã hội loài người. Bắt đầu là những lời chửi rủa của Chí Phèo khi say rượu. Đằng sau đó là nỗi đau thầm kín của một người đàn ông trước đây hiền lành. Tiếng chửi đó làm người đọc nhận ra ba thái độ: thù hằn của Chí Phèo, sự dửng dưng của người đời và tình thương của tác giả dành cho nhân vật.
Cuộc đời của Chí Phèo dần hiện lên đầy xót xa. Bản tính lương thiện của anh đã bị xã hội hủy hoại. Bá Kiến ghen tuông đã gây án giết Chí Phèo và đưa anh vào tù. Nhà tù thực dân đó đã làm hỏng bản tính lương thiện của Chí Phèo, biến anh thành một kẻ lưu manh hung ác. Trở về làng, Chí Phèo trở thành con quỷ dữ của làng Vũ Đại. Muốn sống, anh phải ganh đua, cướp giật. Chí Phèo luôn say rượu và làm những điều không tốt. Nhưng Thị Nở đã thay đổi anh. Bát cháo hành làm cho Chí Phèo nhớ lại bản tính người mà anh đã quên. Tuy nhiên, Chí Phèo không được chấp nhận làm người và cuối cùng anh tự sát.
Sau khi gặp Thị Nở, Chí Phèo nhận ra ánh sáng bên ngoài rực rỡ, nghe tiếng chim hót, tiếng người trò chuyện và thấy sự cô đơn của bản thân. Hắn khát khao làm hòa với mọi người. Nhờ Thị Nở, Chí Phèo trở lại làm người. Nhưng ý định này bị ngăn cản bởi định kiến xã hội. Chí Phèo rơi vào bi kịch tinh thần và quyết định tự sát. Hình tượng Chí Phèo của Nam Cao vẫn phản ánh tâm hồn tốt đẹp của con người trong hoàn cảnh khó khăn.
Bi kịch của Chí Phèo là bi kịch của một con người trong thời đại khốn khó. Tác phẩm này giúp chúng ta suy ngẫm về cuộc sống hiện tại và giá trị lớn lao của nó.
Cảm nhận về Chí Phèo - Mẫu 3
Nam Cao là một trong những tác giả nổi tiếng của văn học Việt Nam hiện đại. Trong sự nghiệp sáng tác của mình, ông để lại nhiều tác phẩm có giá trị. 'Chí Phèo' là một trong những tác phẩm ngắn nổi bật nhất của Nam Cao, mô tả về cuộc sống của người nông dân trước Cách mạng. Tác phẩm này là tiếng nói của người nông dân và là một lời tố cáo xã hội xưa đã đè nặng lên quyền sống của con người.
Tác phẩm bắt đầu với một nhân vật ấn tượng: 'Hắn vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ uống rượu xong là hắn lại chửi'. Tiếng chửi của Chí trở thành một thói quen, gợi cho người đọc sự tò mò. Cuộc đời của Chí đã phải trải qua biết bao nhiêu gian khổ để rồi thả ra những lời chửi đầy nghĩa lý như vậy?
Chí Phèo là đứa trẻ không cha, không mẹ. Hắn bị bỏ rơi từ khi mới sinh. Không ai nhận hắn, nuôi hắn, và hắn lớn lên trong một cái lò gạch cũ bỏ hoang. Bắt đầu được một người đi thả lươn nhặt về nuôi, sau đó là một góa phụ và tiếp theo là bác phó cối. Cuộc sống của Chí Phèo phản ánh khó khăn của những người nông dân trước cách mạng. Chí Phèo là một người chân chất, mộc mạc nhưng bị xã hội hủy hoại. Chí bị bỏ vào tù vì lý do vô cớ của Bá Kiến. Xã hội không thừa nhận những người lương thiện như Chí.
Sau khi ra tù, Chí trở về làng Vũ Đại nhưng không còn là người đơn thuần như trước mà trở thành một con quỷ dữ với ngoại hình và tính cách khác lạ. Nam Cao mô tả Chí Phèo bằng từ 'ghê chết'. Chí trở thành một kẻ lưu manh, tham lam và tàn ác. Nam Cao đưa ra cái nhìn sâu sắc về sự biến đổi của người nông dân chân chất trở thành những kẻ lưu manh dưới tác động của xã hội. Chí là một ví dụ điển hình cho sự hủy hoại của xã hội lên những người đơn giản, thật thà.
Sau khi gặp Thị Nở, cuộc đời Chí Phèo thay đổi. Thị Nở như ánh trăng dịu dàng trong cuộc đời Chí. Sự quan tâm và tình yêu thương của Thị đã thúc đẩy Chí muốn trở lại cuộc sống lương thiện. Lần đầu tiên Chí nghe tiếng chim hót, tiếng hỏi thăm của người đi chợ. Chí ước ao có một gia đình hạnh phúc, trồng cây nuôi gà. Bát cháo hành của Thị làm cho Chí nhớ lại ước mơ và khao khát hạnh phúc. Nhờ Thị Nở, Chí muốn trở lại cuộc sống đơn giản và hạnh phúc như trước.
Đây được coi như là những đoạn văn làm sáng tỏ cuộc đời của Chí. Mọi suy nghĩ, hành động và lời nói của Chí đều khiến người đọc cảm động sâu sắc. Mong muốn giản dị của Chí lại đến từ một người phụ nữ bị xã hội xa lánh, điều này khiến độc giả phải suy nghĩ và trân trọng hơn những hạnh phúc hiện tại.
Chúng ta nghĩ rằng cuộc đời của Chí có thể thay đổi nhưng bi kịch lại không dừng lại ở đó. Chí bị Thị từ chối vì bà cô của Thị không muốn cho con gái lấy một người chồng chỉ biết 'rạch mặt ăn vạ', lấy một kẻ 'đòi nợ thuê'. Cách nhìn của bà cô dành cho Chí giống như cách xã hội phong kiến nhìn Chí. Không ai nhận ra sự thay đổi của Chí, không ai chấp nhận Chí. Lần thứ hai Chí khóc vì tiếp tục quay lại những ngày tháng đau khổ. Chí tiếp tục uống rượu, chửi rủa. Cuộc đời của Chí lại chìm trong bế tắc. Rồi Chí tìm đến Bá Kiến. Chí đến nhà Bá Kiến trong trạng thái say xỉn, miệng lúc nào cũng chỉ biết chửi rủa, đe dọa 'con khọm già' nhà Thị nhưng ý thức rằng muốn trở thành 'người lương thiện'. Sau tất cả, Chí chợt nhận ra sự tuyệt vọng của cuộc đời mình. 'Ai cho tôi làm người lương thiện?', câu hỏi mà hắn không tìm được lời giải, và cũng không ai có thể trả lời được. Cuối cùng, Chí giết Bá Kiến và tự kết liễu đời mình.
Câu hỏi của Chí, cái chết của hắn cùng với đứa con sắp chào đời trong bụng Nở đã kết thúc câu chuyện với sự day dứt của mọi người. Cái chết của Chí là lời tố cáo rõ nhất cho xã hội thối nát. Chí chọn cái chết làm cách giải thoát cho chính mình bởi đó là cách duy nhất để giải thoát cho Chí trong xã hội bấy giờ. Cái chết của Chí cũng là niềm tin mà Nam Cao dành cho nhân vật của mình, dành cho những con người khó khăn thời bấy giờ. Vậy nên, thông qua từng chi tiết trong truyện, Nam Cao đã chỉ ra nguyên nhân khiến Chí bước vào con đường lưu manh. Chí bị hình thành trên nền xã hội cướp đi quyền làm người của hắn, và cũng do những người nông dân đồng cảnh ngộ chối bỏ Chí, không cho Chí quay trở lại.
'Chí Phèo' kết thúc nhưng nhân vật Chí Phèo vẫn mãi sống trong tâm trí của độc giả. Chí đã tạo nên một dấu ấn đặc biệt trong các câu chuyện về người nông dân.
Cảm nhận về nhân vật Chí Phèo - Mẫu 4
Trước khi cách mạng tháng Tám, số phận của người nông dân luôn là đề tài đặc biệt được các nhà văn quan tâm. Trái với Ngô Tất Tố nhìn thấy sức sống tiềm ẩn của người nông dân, Vũ Trọng Phụng lại chỉ tập trung vào các khía cạnh tiêu cực của họ. Nam Cao, người đến sau, đã khai thác được mặt khác của người nông dân là bản chất lương thiện và bi kịch bị tha hóa. Nhân vật Chí Phèo là biểu tượng của sự tổng quát nhất của Nam Cao khi viết về người nông dân và để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả.
Nam Cao đã tạo ấn tượng mạnh với độc giả ngay từ đầu với tiếng chửi của Chí Phèo. Hắn chửi trời, chửi đời, chửi dân làng Vũ Đại mà không ai đáp lại. Tiếng chửi của Chí mang theo nỗi đau, sự uất ức. Qua quá khứ, Nam Cao đã cho thấy số phận bất hạnh của Chí Phèo từ khi mới sinh ra là đứa trẻ mồ côi, bị bỏ rơi tại lò gạch cũ. Chí bị chuyển nhượng qua nhiều người, từ bà góa mù, rồi đến bác phó cối. Chí lớn lên trong sự đùm bọc của xóm làng, sống trong sự thiếu thốn tình cảm nhưng vẫn là người lương thiện. Tuy nhiên, Chí bị tha hóa khi trở thành tay sai của Bá Kiến và rơi vào con đường tăm tối của lương thiện.
Tha hóa của Chí Phèo chính là do sự ghen tuông của Bá Kiến khiến Chí bị đưa vào nhà tù thực dân. Nhà tù này đẩy Chí vào một cảnh tương tự như thảm họa, khiến Chí mất đi nhân tính và nhân phẩm. Sau thời gian ở tù, Chí trở về với hình ảnh của một người hoàn toàn khác, tràn ngập hình xăm, răng cạo, trông khủng khiếp và làm cho mọi người khiếp sợ. Người đọc vừa ngỡ ngàng, vừa đau đớn khi thấy sự thay đổi của Chí. Nhà tù thực dân đã phá hủy cả vẻ bề ngoài lẫn tâm hồn của Chí, biến anh ta thành một kẻ khác biệt hoàn toàn, chỉ biết tuân theo lệnh Bá Kiến và xã hội.
Khác với những nhà văn trước, Nam Cao đã chỉ ra con đường của người nông dân bị tha hóa thành lưu manh. Trong khi các tác phẩm trước đó chỉ miêu tả đời sống khốn khổ của người nông dân (như trong 'Tắt đèn' của Ngô Tất Tố, 'Bước đường cùng' của Nguyễn Công Hoan), Nam Cao đi xa hơn. Ông khẳng định bản chất lương thiện, giàu lòng tự trọng của họ và đồng thời chỉ ra nguyên nhân của sự tha hóa: nhà tù thực dân, những kẻ cường hào ác bá đã biến người nông dân lương thiện thành những kẻ ác độc, bị xã hội tẩy chay.
Trong tác phẩm của Nam Cao, điều đáng chú ý là cách ông liên tục tạo ra các khúc rẽ, biến cố để thúc đẩy sự phát triển của câu chuyện. Cuộc đời của Chí dường như bế tắc, cho đến khi Chí gặp Thị Nở. Thị Nở mang đến sự mới mẻ cho cuộc đời Chí Phèo. Ngày hôm sau, Chí nằm một mình trong lều, cảm thấy yếu đi sau trận cảm, nhưng đây cũng là cơ hội để anh ta cảm nhận cuộc sống xung quanh. Anh nghe thấy những âm thanh quen thuộc của cuộc sống, tiếng chim hót, tiếng người đi chợ và bỗng nhớ về những ước mơ đơn giản của mình. Nhìn lại, anh nhận ra mình đã trải qua nhiều vết sẹo trên mặt, nhận ra mình đã vượt qua cái dốc khác của cuộc đời. Trong suy nghĩ, Thị Nở xuất hiện với bát cháo hành trên tay. Lần đầu tiên, Chí được người khác quan tâm và yêu thương như thế. Anh hết sức cảm kích và cảm động. Trong những ngày sống chung với Thị Nở, trong Chí lại dậy lên khao khát một cuộc sống mới, mong muốn được làm người lương thiện và hòa thuận với mọi người. Những ngày đó như ánh sáng chiếu rọi vào quãng đời đen tối của Chí Phèo. Anh trở nên hiền lành hơn, tránh uống rượu để tận hưởng hạnh phúc trong trạng thái tỉnh táo. Đó là lần đầu tiên sau khi ra tù mà Chí có mục tiêu sống và lý tưởng. Những ước mơ giản dị đó đã trở lại trong anh, và anh thực sự mong muốn trở thành người lương thiện.
Tuy nhiên, cuộc đời của Chí Phèo vẫn chưa thoát khỏi những bi kịch. Thị Nở, người từng cứu Chí, lại trở thành người từ chối quyền làm người và hạnh phúc của anh chỉ vì bà cô không cho phép anh lấy một kẻ chỉ biết đi rạch mặt ăn vạ. Bà cô đại diện cho những truyền thống hủ tục của xã hội, đẩy Chí vào cảnh tuyệt vọng. Chí uống rượu nhưng lại càng tỉnh táo hơn, nhận ra số phận nghiệt ngã của mình. Anh dự định đi giết nhà Thị Nở, nhưng lại đi đến nhà Bá Kiến. Chí đòi lương thiện, nhưng anh hiểu rằng mình không thể làm người lương thiện nữa. Và rồi anh giết Bá Kiến, rồi tự kết liễu mình. Cái chết của cả hai là hệ quả tất yếu nhưng cũng khiến ta cảm thấy đau xót, đồng cảm.
Qua nhân vật Chí Phèo, Nam Cao đã để lại ấn tượng sâu sắc về một người nông dân chất phác, lương thiện nhưng bị đẩy vào con đường tha hóa và phải tìm đến cái chết để khôi phục danh dự. Tác giả cũng lên án xã hội thực dân độc ác, không nhân đạo, đẩy người nông dân đến bước đường cùng. Ông cũng thể hiện lòng tin vào bản chất lương thiện của người nông dân.
Đánh giá về nhân vật Chí Phèo - Mẫu 5
Nam Cao là một cây bút xuất sắc khi viết về đề tài người nông dân, trong đó 'Chí Phèo' được xem là một kiệt tác. Nhân vật chính mang tên Chí Phèo là một kẻ lưu manh nhưng ẩn sau vẻ bề ngoài đó là bản chất lương thiện. Chí Phèo là một hình tượng nhân vật độc đáo trong văn học Việt Nam, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả về ngoại hình, tính cách và tâm lý.
Trong việc viết về người nông dân, Nam Cao luôn chú ý đến những số phận bi thảm của những người này, những người bị bóp méo, chà đạp và mất đi cả vẻ ngoài lẫn phẩm chất. Chí Phèo là một ví dụ điển hình, thể hiện số phận của người nông dân Việt Nam vào thời điểm đó.
Nam Cao tạo ấn tượng mạnh với Chí Phèo bằng cách mở đầu tác phẩm bằng tiếng chửi, cho thấy sự bất hạnh của nhân vật. Chí Phèo chửi mọi thứ xung quanh, nhưng không ai đáp lại ngoài mấy con chó. Sự chửi bới chỉ thể hiện sự tuyệt vọng và bế tắc trong cuộc đời Chí.
Chí Phèo là một kẻ lưu manh tha hóa, mất đi nhân tính và nhân hình. Về ngoại hình, Chí được mô tả bởi Nam Cao như một kẻ đầu bò, côn đồ, xa lánh bởi mọi người. Chí từng là người hiền lành nhưng sau đó đã bị cuốn vào con đường ác tàn.
Nếu không có Bá Kiến, Chí có lẽ không bị đẩy vào tình cảnh bi kịch như vậy. Chí trở nên lưu manh và tuyệt vọng sau khi bị áp bức và lợi dụng bởi Bá Kiến. Chế độ tù cải tạo đã biến Chí thành một kẻ xa lánh xã hội, sống trong sự tuyệt vọng và tội lỗi.
Chí Phèo dần trượt dốc vào con đường tha hóa, sống trong cơn say triền miên. Anh trở thành kẻ phá hoại, gây ra nhiều thảm họa và đem đến nỗi đau cho những người lương thiện. Chí đã không còn là người nữa, mà chỉ là một linh hồn đen tối được bao bọc bởi vỏ bề ngoài của một con người.
Sau bao năm xa cách, Chí Phèo trở về làng sống trong cảnh đen tối, sống không khác gì chết, thân hình biến dạng, nhân tính bị bóp méo, linh hồn bị quỷ dữ cướp đi. Chí đã chịu đựng biết bao bi kịch, đắng cay, là hình mẫu tiêu biểu cho số phận của người nông dân Việt Nam trước cách mạng tháng Tám.
Bản chất của người nông dân là hiền lành, lương thiện và cam chịu. Chí Phèo là một người thật sự lương thiện, trước đây là người đơn giản, hiền lành và tự trọng. Nhưng cuộc đời buồn của Chí khiến anh phải đối mặt với nhiều điều không chính đáng, làm mất đi bản tính người lương thiện trong mình.
Tình người trong Chí Phèo trỗi dậy khi gặp thị Nở, anh cảm nhận được sự ân cần và tình cảm chân thành từ thị. Điều đó làm Chí mong muốn được làm người lương thiện, sống đúng nghĩa. Tuy nhiên, bi kịch lại ập đến khi Chí gặp sự phản đối từ bà cô thị Nở và xã hội. Cuối cùng, Chí không còn lựa chọn nào khác ngoài cái chết để đòi lại danh dự và nhân phẩm bị mất.
Chí Phèo là biểu tượng của người nông dân Việt Nam sống trong thời kỳ phong kiến nửa thuộc địa tàn ác. Nhân vật Chí Phèo được Nam Cao khắc họa rất sinh động, với một lối diễn đạt linh hoạt, giọng điệu sắc bén, thể hiện thành công nhân vật độc đáo này trong văn học Việt Nam.
Nam Cao đã để lại một kiệt tác nghệ thuật và một hình tượng nhân vật độc đáo trong nền văn học dân tộc. Trang văn đã khép lại nhưng tiếng kêu thống thiết của Chí vẫn gợi cho độc giả nhiều suy ngẫm về bản chất tốt đẹp trong con người.
Cảm nhận về nhân vật Chí Phèo - Mẫu 6
Với tác phẩm truyện ngắn “Chí Phèo”, Nam Cao là một trong những tên tuổi nổi bật của văn học hiện thực trước Cách mạng tháng Tám 1945, cùng với Ngô Tất Tố, Nguyễn Công Hoan, Vũ Trọng Phụng... Trong số các tác phẩm về nông dân, “Chí Phèo” của Nam Cao đạt được giá trị nhân đạo sâu sắc qua một hình thức mới. Khác với các tác phẩm khác chỉ tập trung vào phản ánh đời sống nông thôn, Nam Cao đặt tâm điểm vào nỗi đau của tâm hồn và nhân cách bị hủy diệt. Chí Phèo là minh chứng rõ nhất cho cái nhìn mới của Nam Cao về người nông dân.
Chí Phèo, một thanh niên hiền lành, lương thiện, đã bị xã hội ở làng Vũ Đại đẩy vào cảnh khốn khổ. Với cuộc đời cô đơn, Chí sống trong cảnh nghèo đói, thiếu tình thương. Dù không được giáo dục, Chí vẫn hiểu đúng sai, tình yêu và sự dâm đãng đáng khinh bỉ. Mơ ước cuộc sống bình dị với một gia đình nhỏ, nhưng bản tính lương thiện trong Chí đã bị đánh mất.
Chí Phèo đã trở thành con người hoàn toàn khác sau khi bị tù đày và bị giam giữ. Từ một anh chàng canh điền hiền lành, Chí đã bị tha hóa thành một con quỷ dữ trong làng Vũ Đại. Đây là kết quả của sự ghen tuông và tàn ác của xã hội và nhà tù thực dân.
Sau khi ra tù, Chí đã biến thành một người hoàn toàn khác. Hắn trở nên lạ lùng, với vẻ ngoài giang hồ và thô lỗ. Nhà tù và sự tàn ác của xã hội đã biến Chí từ một người lương thiện thành một kẻ lưu manh, côn đồ.
Khi Chí Phèo trở về làng Vũ Đại, nơi sự cạnh tranh sinh tồn khốc liệt, hắn không còn nhẫn nhục và hiền lành như trước. Hắn đã hiểu rõ quy luật khắt khe của cuộc sống: những người hiền lành thường bị bóp méo đến tột cùng. Hắn cảm thấy phải trở nên tàn nhẫn và lì lợm để tồn tại. Hắn lạm dụng rượu để làm những điều đó. Hắn đắm chìm trong say sưa và thực hiện những hành vi điên rồ như rạch mặt ăn vạ, tấn công người khi say. Chí Phèo đã trở thành con dao trong tay kẻ thù bá Kiến, chìm đắm trong sự thâm độc.
Về nhân vật Chí Phèo, Nam Cao đã phản ánh chân thực và sinh động bi kịch của những người nông dân nghèo bị hủy diệt về tâm hồn và nhân phẩm. Chí Phèo đã chìm sâu trong bùn lầy của sự tha hóa, không thể nào đứng dậy được, ngày càng chìm sâu hơn. Hắn không hề nhận ra rằng mình là một con quỷ dơ của làng Vũ Đại, gây ra vô số tai hoạ cho dân làng. Hắn đã phá hủy nhiều cuộc đời, đập tan nhiều hạnh phúc của những người lương thiện. Tất cả dân làng Vũ Đại đều quay lưng, khinh bỉ và ghê tởm hắn. Họ sợ gương mặt hắn đầy vết sẹo, như một con thú dữ.
Sự tha hóa của Chí Phèo phản ánh sự tàn bạo của xã hội thực dân phong kiến, không cho phép con người được làm người, đồng thời thể hiện giá trị nhân đạo mới của Nam Cao trong việc nhìn nhận số phận người nông dân trước Cách mạng.
Nam Cao đã đi sâu vào bi kịch tinh thần của nông dân, nhận ra vẻ đẹp ẩn chứa trong tâm hồn họ. Chí Phèo luôn bị bạo lực đen tối hủy diệt nhân phẩm nhưng trong đầu óc hắn vẫn còn le lói ánh lửa thiên lương và khát khao được làm người. Nam Cao đã tạo nên sự độc đáo khi cho nhân vật Chí Phèo rơi vào ranh giới giữa Thiện và Ác. Đằng sau bộ mặt dở người là nỗi đau, vật vã của một kẻ sinh ra là người nhưng không được cho làm người. Trong say sưa, Chí Phèo thốt lên những lời chửi rủa, cầu mong sự đáp lại nhưng chỉ có ba con chó dữ và một người say rượu. Người ta coi hắn như một con thú dại, ai cũng xa lánh và sợ hãi.
Khi tỉnh rượu, Chí Phèo cảm thấy sự cô đơn và nỗi lo sợ dâng trào. Hắn khao khát được hòa nhập với mọi người. Tình yêu bất ngờ của Thị Nở là món quà nhân ái của Nam Cao dành cho Chí Phèo. Tình cảm của Thị Nở đã làm hồi sinh lương tri và khát vọng làm người của Chí Phèo. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, Chí Phèo tha hóa cảm thấy sợ cô đơn và khóc khi nhận bát cháo hành từ Thị Nở. Những âm thanh quen thuộc của cuộc sống vang lên trong lòng hắn, khiến hắn mong muốn trở thành một người bình thường và hy vọng Thị Nở sẽ giúp hắn.
Tuy nhiên, lúc này cánh cửa cuộc đời vừa mới mở ra đã bị đóng lại trước mặt Chí Phèo. Thị Nở, đại diện của làng Vũ Đại, đã dứt khoát từ chối Chí Phèo. Từ hi vọng hạnh phúc, Chí Phèo rơi vào vực sâu của tuyệt vọng. Lần đầu tiên trong đời, hắn nhận ra sâu sắc về số phận bất hạnh của mình. Hắn lại cố uống rượu để quên đi nỗi đau, nhưng càng uống càng tỉnh táo. Hắn thật sự muốn trở lại làm người lương thiện, nhưng cả làng Vũ Đại lại tẩy chay hắn, không ai coi hắn là người. Hắn không thể tiếp tục làm con quỷ vì đã ý thức sâu sắc về bi kịch của cuộc đời mình.
Để cứu rỗi tâm hồn, Chí Phèo đã phải hy sinh thể xác. Hắn đã chết trên ngưỡng trở thành người lương thiện. Cái chết vật vã, đau đớn và câu hỏi cuối cùng của Chí Phèo: 'Ai cho tôi lành thiện?' vẫn ám ảnh và day dứt lương tâm người đọc cho đến ngày nay. Đó cũng là câu hỏi lớn của Nam Cao: Làm thế nào để con người sống đích thực là con người trong một xã hội tàn bạo?
Với truyện ngắn đặc sắc 'Chí Phèo', Nam Cao đã đạt tới tầm cao của tư tưởng nhân đạo khi nhìn nhận và đánh giá người nông dân trước Cách mạng. Nhà văn không dừng lại ở hiện tượng bên ngoài mà đi sâu vào thể hiện bản chất bên trong của con người. Nam Cao đã chứng minh tài năng của mình qua việc xây dựng hình tượng nhân vật đặc sắc trong hoàn cảnh điển hình. Ý nghĩa xã hội của nhân vật Chí Phèo rất lớn và sức sống của nó kéo dài lâu sau đó. Tác phẩm và nhân vật đã góp phần tôn vinh tên tuổi Nam Cao trong lịch sử văn chương của nước ta.
Cảm nhận về nhân vật Chí Phèo - Mẫu 7
Nam Cao, một nhà văn tên tuổi có vị trí quan trọng trong văn học hiện thực Việt Nam, đã thành công với nhân vật đặc sắc Chí Phèo.
Với tác phẩm 'Chí Phèo', tác giả Nam Cao xứng đáng với tên tuổi nổi bật trong văn học Việt Nam. Câu chuyện về nỗi khổ của người nông dân đã được nhiều nhà văn thành công khác như Ngô Tất Tố trong tác phẩm 'Tắt Đèn'.
Chí Phèo là một thanh niên hiền lành, lương thiện, nhưng xã hội phong kiến đã làm hắn mất giá trị con người, đẩy hắn vào bước đường cùng. Anh đã mất tính lương thiện của một người nông dân chất phác.
Chí Phèo từ nhỏ đã phải gánh chịu nhiều khổ cực. Anh là đứa trẻ mồ côi, được bác phó cối nuôi dưỡng yêu thương như con mình. Nhưng sau đó, bác phó cối qua đời, Chí Phèo phải lang thang kiếm ăn.
Lớn lên, Chí Phèo làm canh điền cho nhà giàu nhất làng Vũ Đại là nhà Bá Kiến. Anh là người hiền lành, chăm chỉ, nhưng phải chịu đựng sự áp bức từ bà ba của ông chủ. Cuộc sống của Chí Phèo tràn ngập những nỗi đau và bất công.
Chí Phèo luôn cảm thấy nhục nhã trong cuộc sống này. Bị vu oan và đổ tội oan cho anh, Chí Phèo phải chịu khổ trong tù nhiều năm. Cuối cùng, anh được thả ra nhưng cuộc đời anh vẫn phải chịu nhiều đau khổ vô cớ.
Thời gian bị oan đã biến Chí Phèo từ người hiền lành trở thành kẻ lưu manh, đánh mất tính lương thiện. Khi ra tù, Chí Phèo trở thành một người hoàn toàn khác, là một giang hồ sợ hãi được mọi người tránh xa. Hắn trở thành tay sai cho Bá Kiến, sống trong say rượu và cướp đồ để tiếp tục uống rượu.
Truyện 'Chí Phèo' của Nam Cao đã sống động phản ánh cuộc sống của những người nông dân bị bóc lột, đẩy họ vào tình cảnh khốn khổ. Chí Phèo bị tha hóa bởi xã hội phong kiến dã man, khiến cho anh đánh mất tính lương thiện.
Nam Cao nhận ra vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong những bi kịch của người nông dân. Mỗi người đều có nội tâm sâu sắc. Chí Phèo, một người lương thiện, đã bị xã hội tước đi tính thiện lương của mình.
Gặp Thị Nở đã cứu Chí Phèo khỏi tình trạng lầm than. Anh mong ước có một gia đình hạnh phúc, cùng vợ con sum vầy bên nhau.
Sau khi tỉnh rượu, Chí Phèo nhận ra sự cô đơn của cuộc đời. Anh mong muốn có một gia đình, nhưng cánh cửa trở về làm người lương thiện lại đóng lại trước mắt anh. Khi bà cô ruột của Thị Nở không chấp nhận anh, Chí Phèo cảm thấy bị tẩy chay và lâm vào cảnh cô đơn.
Chí Phèo đầy hận thù, cảm thấy không còn gì để mất và muốn trả thù. Anh quyết định đối mặt với bà cô Thị Nở nhưng lại vô tình tới nhà lão Bá Kiến. Anh nhận ra rằng bản thân đã mất đi tính người, và câu hỏi 'Ai cho tao lương thiện?' thể hiện sự đồng cảm sâu sắc của tác giả Nam Cao.
Câu chuyện kết thúc để lại ấn tượng sâu sắc về số phận bi thương của Chí Phèo - một người bị đẩy vào hoàn cảnh khốn khó nhưng vẫn giữ được tính lương thiện bên trong, bị xã hội phong kiến chà đạp.
Truyện ngắn 'Chí Phèo' với cốt truyện độc đáo, thể hiện sự nhân văn, nhân đạo của Nam Cao khi khai thác nội tâm con người lao động. Đây là tác phẩm kinh điển của văn học hiện thực Việt Nam, mang đến cái nhìn mới mẻ và độc đáo về cuộc sống.
Cảm nhận nhân vật Chí Phèo - Mẫu 8
Trước Cách mạng tháng Tám, số phận người nông dân là chủ đề quan trọng của văn học hiện thực. Nam Cao đã tạo ra hình tượng Chí Phèo đậm nét và để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.
Chí Phèo là ai? Mở đầu tác phẩm, Nam Cao đã giới thiệu nhân vật của mình một cách độc đáo. Nhà văn để Chí Phèo hiện lên trong bộ dạng của một kẻ nghiện rượu: “Hắn vừa đi vừa nguyền rủa”. Mà hắn nguyền rủa mới lạ lùng và ngoa ngoắt làm sao: “Hắn nguyền rủa trời, nguyền rủa đời, nguyền rủa cả làng Vũ Đại, nguyền rủa cả những ai không cãi nhau với hắn”. Không lạ sao được bởi khi nguyền rủa người ta thường nhắm tới một đối tượng cụ thể nhưng hắn lại nhắm tới tất cả cuộc đời này, trời đất này. Lạ lùng hơn nữa, đây không phải là lần đầu tiên hắn nguyền rủa bởi “Bao giờ cũng thế, cứ uống rượu xong là hắn nguyền rủa”. Vì sao hắn lại rơi vào tình trạng ấy? Nhân vật của Nam Cao vừa mới xuất hiện đã trở thành một ẩn số khiến người đọc tò mò đoán định: con người ấy không tạo được chút cảm xúc nào, song lại gieo vào lòng người một niềm đau thương – hẳn anh ta phải có nỗi đau nào đó mới đến nỗi dùng rượu để hủy hoại thân xác, những tiếng nguyền rủa đời ngoa ngoắt kia cũng nói lên một điều rằng chủ nhân của nó đã mất hết niềm tin vào cuộc đời, vào con người trên thế gian này. Người đọc tò mò đọc tiếp trang truyện và quả thực, cuộc đời Chí Phèo hiện lên như một cuốn phim bi thảm.
Chí vốn là đứa trẻ bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn, sự ra đời của hắn không được ai mong đợi. Nói trắng ra, hắn là một đứa con hoang, cha hắn không chịu nhận, mẹ hắn bỏ lại hắn ở cái lò gạch hoang mặc cho sống chết. Vậy là chỉ có cái lò gạch hoang là đón đợi hắn mà thôi. Khi Chí xám ngắt trong chiếc váy áo rách thì những người nông dân nghèo khổ đã nhặt hắn. Ban đầu là một anh đi thả ống lươn. Sau đó là một bà góa mù rồi bác phó cối. Khi bác phó cối chết, Chí Phèo thành đứa trẻ bơ vơ muốn có miếng ăn Chí phải đi hết nhà này đến nhà khác, nghèo khổ và thất vọng. Đời hắn bọt bèo, lênh đênh, tội nghiệp chẳng khác chi một thứ cỏ dại trôi dạt hết góc này đến xó nọ. Âu đó cũng là tình cảnh chung của số phận người nông dân trước Cách mạng, đời họ cũng dập dềnh theo những phen phiêu tán li gia. Kẻ đi ở đợ, người buôn thúng bán mẹt nay đây mai đó, cực nhục hơn phải tha hương cầu thực ở xứ người.
Đến năm mười tám đôi mươi, số phận đưa đẩy Chí tới gia đình lí Kiến. Đến cửa nhà giàu tưởng kiếm được bát cơm manh áo ai ngờ lại gặp địa ngục trần gian. Bởi cái con vợ ba “quỷ cái” của lí Kiến cứ bắt hắn bóp chân khêu gợi những chuyện dâm dục. Hắn vùng vằng: tuy còn trẻ nhưng hắn cũng phân biệt được đâu là tình yêu chân chính đâu là thói dâm dục xấu xa. Sự cám dỗ đó không làm bản chất của Chí bị bôi nhọ. Chí thực sự là chàng trai tự trọng, lương thiện. Suy cho cùng đó là bản chất tốt đẹp của người nông dân xưa, chất phác, thật thà và đầy tự trọng. Đọc đến đây, người đọc khó có thể quên hình ảnh chị Dậu của Ngô Tất Tố cầm nắm giấy bạc ném vào mặt tên quan bỉ ổi, đê tiện. Hay gần gũi hơn là một nhân vật của chính Nam Cao, lão Hạc, lòng tự trọng đã khiến lão từ chối “gần như là hách dịch” mọi sự giúp đỡ của mọi người, và cuối cùng lão đã dùng cái chết để bảo toàn lòng tự trọng cao quý nơi con người mình. Ở Chí Phèo, bản chất lương thiện ấy bị cái xã hội tăm tối ra sức hủy diệt. Nhà tù thực dân đã tiếp tay cho tên cường hào lí Kiến bắt giam Chí, biến hắn từ một người lương thiện thành con quỷ dữ.
Sau bảy, tám năm ở tù về Chí trở thành một con quỷ dữ đáng sợ “cái đầu thì trọc lốc”, 'răng cạo trắng sáng như ngọc', “trông kinh hoàng”. Trên người hắn xăm đầy những hình thù quái dị – bản chất của hắn năm xưa đã biến mất. Bây giờ hắn là một kẻ ác chỉ biết làm việc ác. Nhà văn đã dùng đến hai lần từ “kinh hoàng” để bày tỏ sự kinh hãi và cũng là để phân biệt hắn với những người dân lương thiện trong cái làng này. Sự lưu manh của Chí thể hiện cụ thể ngay trong những hành động thường ngày. Mua rượu không được hắn đốt quán, hắn lấy mảnh chai rạch mặt ăn vạ kêu làng… Hắn càng ác và đáng sợ hơn khi rơi vào tay bá Kiến rồi trở thành công cụ đắc lực cho hắn. Chỉ cần bá Kiến quăng cho vài đồng hắn có thể đâm chém bất cứ ai, làm tất cả những gì người ta sai. Càng ngày Chí càng trượt dài trên con đường tội lỗi lưu manh.
Ở đây, với đặc điểm này của Chí Phèo, Nam Cao đã có một phát hiện mới trong đời sống người nông Việt Nam trước Cách mạng. Nếu chỉ dừng lại ở việc miêu tả đời sống khốn cùng, quẫn bách, nỗi cực nhục bọt bèo của người nông dân thì đã có Tắt đèn, đã có Bước đường cùng,… Nhưng cái mới của Nam Cao là đã chỉ ra con đường bị lưu manh hóa về bản chất của người nông dân. Họ vốn chất phác, thật thà, lương thiện và đầy tự trọng. Có những người cả cuộc đời không ra khỏi lũy tre làng thì làm sao có thể hại làng hại nước? Song nhà văn bằng ngòi bút sắc sảo, tỉnh táo đã vạch ra thủ phạm của tội ác đứng sau mỗi con quỷ lương tâm của người nông dân. Đó là những thủ đoạn đê tiện của bọn cường hào địa phương kết hợp với cường hào hà khắc, tàn bạo của chính quyền thực dân. Chính chúng đã tẩy não, đã nhào nặn lại và rồi bôi bẩn những tâm hồn vốn rất mong manh, lương thiện.
Song, cái tốt đẹp thuộc về bản chất xưa kia ở Chí Phèo như một tiềm thức sâu xa, nó giống như ánh mặt trời có thể bị che mờ nhưng sẽ không bao giờ nguội tắt. Sau giấc ngủ dài mê man, nó giựt mình, động đậy đòi tỉnh giấc. Nó thúc giục Chí Phèo trở thành người lương thiện.
Cuộc gặp gỡ với Thị Nở đã mở ra một bước ngoặt lớn lao trong cuộc đời Chí Phèo. Thị Nở chẳng khác nào ánh trăng mát lành của đêm ấy. Tình thương của Thị Nở chẳng khác nào dòng sông lấp lánh dưới ánh trăng gợi biết bao tình. Điều đó đã thức dậy cái bản chất lương thiện trong Chí làm nó sống lại và thực sự sống lại trong kiếp sống con người. Tình thương quả là một thứ biệt dược, nó có thể khôi phục, chữa lành cả những vết thương bị nhiễm trùng nặng nhất. Đoạn văn viết về sự thức tỉnh của Chí Phèo sau khi gặp Thị Nở tràn đầy chất thơ. Thị Nở đã làm sống lại trong Chí sự tự ý thức về mình. Chí Phèo sống lại với mong ước “một gia đình nhỏ”, “chồng cày thuê cuốc mướn, vợ dệt vải quanh năm, hai đứa bỏ vốn nuôi con lợn”.
Sau bao nhiêu năm, hôm nay Chí lại nghe “tiếng chim hót ngoài kia vui vẻ quá” hay “tiếng những người đi chợ về hỏi nhau: Hôm nay vải mấy xu hả dì?”. Những âm thanh ấy hôm nào chả có? Nhưng hôm nay Chí mới nghe thấy bởi hôm nay Chí mới bừng tỉnh, mới thiết tha hướng về cuộc sống. Bát cháo hành Thị Nở đem đến làm Chí cảm động “Mắt ươn ướt nước” và “hắn cười thật hiền”. Rồi hắn muốn hướng về tương lai, một tương lai bình dị: mái ấm gia đình. Nước mắt, lại là nước mắt đàn ông, Nam Cao từng gọi đó là “lăng kính biến hình của vũ trụ”. Ta có cảm giác giọt nước mắt kia, nụ cười thật hiền trên môi Chí kia đã cuốn đi, đã xua tan quá khứ tối tăm, u ám của hắn. Có lẽ chính giọt nước mắt và nụ cười ấy của Chí Phèo Thị Nở đã có khi thầm nghĩ: “Có lúc hắn hiền như đất”. Rồi hắn nói với Thị Nở: “Cứ thế này mãi thì thích nhỉ… hay là mình sang ở với tớ một nhà cho vui”. Hắn khát khao muốn trở về thế giới người lương thiện: “Trời ơi hắn thèm lương thiện, hắn muốn làm hòa với mọi người biết bao, Thị Nở sẽ mở đường cho hắn'.
Chính những trang văn trên đã làm sáng bừng cho câu chuyện và sáng bừng lên quãng đời trôi nổi, tăm tối của Chí Phèo. Chưa khi nào từng cử chỉ, hành động, câu nói của anh khiến ta cảm động như thế. Chúng thể hiện một điều rằng: lần đầu tiên trong đời Chí Phèo gặp được lí tưởng, mục đích sống của đời mình. Nó nằm ở nơi người đàn xấu xí cả xã hội chê bai, xa lánh. Ước mơ giản dị, mong manh của hắn có thể làm bất kì ai cũng phải giật mình nhìn lại những gì mình đang có để nâng niu và thấy trân trọng nó hơn.
Cảm nhận của em về nhân vật Chí Phèo - Mẫu 9
Nam Cao được xem là một trong những nhà văn tiêu biểu của văn học hiện thực Việt Nam, ông tập trung viết về người nông dân, tạo ra các tác phẩm gây nhiều cảm xúc khi miêu tả cuộc sống của người nông dân bị bần cùng hóa trong bối cảnh cách mạng tháng Tám.
Các nhân vật trong tác phẩm của Nam Cao đều phải chịu đựng nhiều đắng cay, gian khổ do xã hội gây ra, họ bị bần cùng hóa về cả tính cách lẫn con người, như Chí Phèo là một minh chứng điển hình. Chí đã trải qua nhiều khó khăn do xã hội gây ra, từ một người hiền lành, đơn giản, đi làm thuê kiếm sống, gặp khó khăn khi làm thuê ở nhà Bá Kiến và bị người nhà này ngược đãi, biến Chí thành một người ác, nông dân lương thiện nhưng lại bị xã hội làm biến dạng. Khi đọc tác phẩm này, chắc chắn không ai có thể không cảm thấy xót xa và đồng cảm với nhân vật này.
Chí đã trải qua rất nhiều khó khăn và gian khổ, từ khi xuất thân đã khác biệt so với người khác, bị bỏ rơi trong một lò gạch cũ, Chí đã phải tự mình vượt qua từ nhỏ, không có ai quan tâm hay nuôi dạy, và sau đó Chí trở thành một người nông dân muốn tự mình kiếm sống bằng lao động của mình, nhưng không thể. Chí Phèo phải chịu đựng những cảnh đàn áp, bị làm biến dạng về con người và tính cách.
Nhân vật Chí không chỉ là biểu hiện của cá nhân bị người khác áp bức và bóc lột lao động, mà còn đại diện cho một tầng lớp luôn bị đàn áp cả về thể xác lẫn tinh thần. Sự đấu tranh đã biến Chí từ một người lương thiện trở thành một con người không còn đạo đức. Chí đã làm việc bằng lao động của mình, nhưng rồi bị những người có quyền lực đàn áp. Họ đại diện cho thế lực cầm quyền trong xã hội, làm suy giảm giá trị của xã hội chúng ta. Mỗi người chúng ta đều thấy người nông dân phải chịu đựng nhiều bất công.
Họ đàn áp, bóc lột lao động của con người, biến người nông dân thành công cụ để họ đạt được mục đích của mình, Chí Phèo đã trải qua những điều này. Chí đã bị làm biến dạng và trở thành một con người tàn ác. Sau khi nhà Bá Kiến đưa vào tù, Chí thay đổi hoàn toàn. Chí bị làm biến dạng về đạo đức và tính cách, tất cả những điều này đã ảnh hưởng xấu đến toàn bộ xã hội, không chỉ là Chí mà còn rất nhiều người nông dân khác cũng đang đối mặt với tình trạng này, nhưng Chí là một nhân vật điển hình cho vấn đề này.
Chí bị bóc lột, thể xác đau khổ, tâm hồn tan nát, rơi vào vòng luật pháp, bị biến chất khi ở trong tù. Bọn quyền lực đã biến Chí trở thành người như vậy. Chí bị biến đổi tính cách do sự tàn bạo của xã hội, làm cho cuộc đời Chí đầy gian truân. Chí phải chịu những đàn áp từ bọn cầm quyền, đặc biệt là sự đói khổ, nó ám ảnh cuộc sống của Chí, người nông dân vốn rất lương thiện, nhưng bị gặp phải nhiều gian nan vì sự tha hóa tính cách trước cách mạng.
Chí Phèo là biểu tượng của người nông dân đấu tranh và chỉ trích những thế lực tàn ác, luôn che mờ Chí. Tác giả thể hiện một hiện thực nghiệt ngã, là bản sắc của con người trong cuộc sống. Chí đại diện cho tác giả, khi được sử dụng trong tác phẩm, Chí Phèo là trung tâm của tác phẩm, là hình ảnh tố cáo tội ác của thế lực cầm quyền trong xã hội phong kiến. Nhờ tấm lòng nhân đạo của tác giả, Chí có thể sống hạnh phúc khi gặp Thị Nở, hai người gặp nhau trong một không gian thơ mộng, nảy sinh tình cảm, làm ấm lòng người. Tình cảm này làm Chí thức tỉnh, trở nên nhân đạo hơn, từ người chửi đời, chửi người, Chí trở thành người lương thiện.
Chí từng nói: “Ai cho ta lương thiện”. Đây là ước nguyện của Chí muốn trở thành người bình thường. Cuộc đời Chí trải qua nhiều biến động, từ người nông dân hiền lành, đơn giản, trở thành con người gian ác, chửi đời, chửi người xung quanh. Đây là những chi tiết thể hiện Chí Phèo bị xã hội tha hóa, mất đi bản chất người lương thiện.
Chí là biểu tượng của người nông dân tố cáo xã hội phong kiến tàn ác, biến người hiền lành thành ác quỷ. Tác giả thể hiện lòng nhân đạo khi để Chí gặp Thị Nở, qua đó tố cáo sâu sắc đối với những nhân vật trong tác phẩm.
Tác phẩm mang lại nhiều giá trị như lòng nhân đạo và tố cáo sâu sắc về xã hội phong kiến.
Cảm nhận của tôi về nhân vật Chí Phèo - Mẫu 10
Chí Phèo – một bi kịch của người nông dân nghèo bị tha hoá trong xã hội cũ, là một hình ảnh điển hình. Bản chất của Chí Phèo là một con người lương thiện, luôn mong muốn được sống như một người bình thường, muốn sống lương thiện nhưng lại bị xã hội lúc bấy giờ biến thành con quỷ dữ của làng Vũ Đại. Bi kịch này bắt đầu diễn ra trong nội tâm Chí Phèo khi hắn gặp Thị Nở với “bát cháo hành”. Chính tình yêu Chí Phèo – Thị Nở đã đánh thức con người lương thiện của hắn. Hay nói cách khác chính sự xuất hiện của Thị đã cứu Chí Phèo thoát khỏi tấn bi kịch đó dù chỉ là trong phút chốc.
Chí Phèo là một kiệt tác của Nam Cao. Dựa trên cuộc sống thật của người quê, tác giả đã hư cấu, sáng tạo nên bức tranh hiện thực sống động về xã hội nông thôn Việt Nam trước Cách mạng Tháng Tám với tất cả sự tăm tối, ngột ngạt cùng bao nhiêu bi kịch đau đớn, kinh hoàng… Dù có được đặt tên là Cái lò gạch cũ, Đôi lứa xứng đôi hay Chí Phèo, tác phẩm vẫn được nhận ra bởi giá trị hiện thực và nhân đạo vô cùng to lớn của nó.
Nhân vật chính Chí Phèo là một đại diện điển hình cho bi kịch của những người nông dân bị tha hoá trong xã hội cũ. Nhưng những cảnh ngộ cùng quẫn, bi đát trong cái xã hội ấy đã không làm cho những người dân quê khốn khổ như Chí Phèo mất đi niềm khao khát được sống tốt đẹp và lương thiện. Trong con người họ lúc nào cũng luôn âm ỉ một sự phản kháng vô cùng mạnh mẽ.
Một chút về Chí Phèo, ta có thể thấy hắn là một đứa con rơi, ra đời trong cái lò gạch cũ, lớn lên bằng tình thương bố thí của những người nghèo. Khi làm canh điền trong nhà Bá Kiến lại bị vợ ba Bá Kiến gọi lên “bóp chân”; Bá Kiến sanh long ghen tuông nên đưa anh vào tù. Thời gian sau, Chí Phèo lại trở thành “con quỷ dữ của làng “Vũ Đại” tác oai tác quái dân lành. Chí Phèo chìm trong cơn say, chỉ có một lần hắn tỉnh thật sự vào một buổi sáng (đã được Thị Nở đánh thức). Nhưng rồi tình yêu bị đổ vỡ. Bế tắc, đi tìm lương thiện, hắn giết Bá Kiến rồi tự giết mình. Chí Phèo chết nhưng chưa hết truyện. Thị Nở “nhìn nhanh xuống bụng” và “và thoáng hiện ra cái lò gạch cũ”. Một “Chí Phèo con” sắp ra đời. Cách sắp xếp khá tinh tế độc đáo. Cứ mỗi lần Chí Phèo ngoi lên thì lại bị cuộc đời này đè xuống. Khiến người đọc phải theo dõi liên tục không thể rời được.
Nam Cao đã có một cách xuất sắc để xây dựng tâm lý nhân vật trong câu chuyện. Điều dễ nhận thấy nhất là ở đoạn Chí Phèo mở mắt thì trời đã sáng… Lần đầu tiên hắn tỉnh thức. Cảnh vật cuộc sống như 'mặt trời chắc đã cao', 'tiếng chim ríu rít' lại hiện lên xung quanh dù hắn đang ở trong cái lều ẩm. Lần đầu tiên hắn thức dậy, và cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận sự sống. Hắn nghe 'tiếng cười nói của những người đi chợ', 'nghe tiếng thuyền chài gõ mái chèo đuổi cá'.
Những ký ức xưa trỗi dậy. Hắn từng ước ao 'một gia đình nhỏ. Chồng cày thuê cuốc mướn, vợ dệt vải… dù chỉ là mơ hồ.
Từ đó hắn cảm thấy buồn cô độc.
Cảm biến tâm lí của một con người đang hướng về lương thiện.
Trong truyện ngắn Chí Phèo, quá trình bị cự tuyệt trở thành con người thật đã bắt đầu từ lâu, đồng thời diễn ra cùng quá trình bị tha hoá. Tiếng chửi ngay từ đầu tác phẩm đã phản ánh điều đó. Chí Phèo lên tiếng chửi trời, chửi đời, chửi làng xóm, tất cả mọi người – kể cả những người đã sinh ra hắn. Tiếng chửi ấy như là một cách giải thoát, vu vơ, ngẩn ngơ của một người say. Tuy nhiên, đó lại là một thứ biểu hiện trừu tượng nhưng cũng rất cụ thể, xa gần, có trật tự và vô cùng văn vẻ. Tiếng chửi là nhu cầu giao tiếp với cuộc sống dù chỉ là giao tiếp hạ đẳng nhất, nhưng không ai đáp lại. Nhưng từ khi gặp Thị Nở, tức là từ khi Chí Phèo tỉnh thức, bi kịch mới thật sự bắt đầu.
Chí Phèo bất ngờ và xúc động khi Thị Nở mang bát cháo hành đến cho anh. Hương vị cháo hành là biểu tượng của tình yêu chân thành và hạnh phúc giản dị. Sau đó, Chí Phèo luôn cảm thấy một hơi thở của cháo hành trong mũi mình. Lần đầu tiên là khi Thị từ chối anh, khiến anh tự hỏi mình có quá nhiều tội lỗi và làm thế nào để trở thành một con người bình thường. Lần thứ hai là khi anh uống rượu, cảm thấy yêu đời nhưng cũng buồn bã, và hơi cháo hành thoảng qua lại hiện lên, đó là biểu tượng cho sự phân vân của anh giữa trở thành người lương thiện và một con quỷ. Rồi khi gặp Bá Kiến, những hành động đó mới thật sự là con đường cuối cùng của Chí Phèo trong cuộc đời.
Một Chí Phèo tỉnh đã tiêu diệt Chí Phèo say. Chí Phèo bằng xương bằng thịt đã chết nhưng trong tâm trí của độc giả vẫn còn Chí Phèo khát khao sống và trở thành người lương thiện. Khi nhận ra giá trị nhân phẩm, Chí Phèo không thể tiếp tục sống như trước. Anh chết trong bi kịch đau đớn, ở bên rìa của cuộc sống. Đây không phải là hành động tội ác mà là sự bất lực tuyệt vọng của một người nông dân khi thức tỉnh. Đây là lời tố cáo cao quý, lên án sự tha hoá do giai cấp thống trị gây ra, và những bi kịch như thế sẽ tiếp tục diễn ra.
..........
Tải file tài liệu để biết thêm về cảm nhận về nhân vật Chí Phèo