Lời đề tựa kịch Vũ Như Tô của Nguyễn Huy Tưởng mang ý nghĩa sâu sắc, làm nổi bật mối liên kết giữa nghệ thuật và cuộc sống. Dù là người đam mê vẻ đẹp và nghệ thuật, nhưng quan trọng hơn cả, họ phải biết đưa vẻ đẹp của nghệ thuật vào cuộc sống hàng ngày, để nghệ thuật thực sự có ý nghĩa với cuộc sống. Dưới đây là dàn ý và bài văn mẫu xuất sắc nhất, mời các bạn cùng theo dõi.
Dàn ý giải thích lời đề từ trong vở kịch Vũ Như Tô
1. Khởi đầu
- Giới thiệu về tác phẩm, tác giả và lời đề
- Tác giả của vở kịch 'Vũ Như Tô' là Nguyễn Huy Tưởng
- Lời đề từ: 'Than ôi! Như Tô phải hay những kẻ giết Như Tô phải? Ta chẳng biết, cầm bút chẳng qua cùng một bệnh với Đan Thiềm'
2. Phần chính
- Miêu tả bi kịch trong cuộc đời của nghệ sĩ Vũ Như Tô
- Sự phân vân giữa đúng và sai trong việc Vũ Như Tô qua đời
- Sự mâu thuẫn giữa nghệ thuật cao siêu vĩ đại và lợi ích thiết thực của nhân dân
- Tác giả thể hiện quan điểm của mình khi viết vở kịch, nhấn mạnh sự đam mê nghệ thuật giống như của Đan Thiềm.
3. Phần kết
Ý nghĩa của lời đề từ: Thể hiện mối liên hệ giữa nghệ thuật và cuộc sống
- Giải thích lời đề từ trong vở kịch Vũ Như Tô
Vở kịch 'Vũ Như Tô' là một tấn bi kịch về cuộc đời của Vũ Như Tô, tác giả Nguyễn Huy Tưởng thông qua vở kịch này đã đề cập đến mối quan hệ mật thiết giữa nghệ thuật với cuộc đời và giữa người nghệ sĩ với nhân dân. Chính mối quan hệ phức tạp ấy sẽ giúp chúng ta hiểu hơn tại sao một nghệ sĩ tài năng như Vũ Như lại bị dân giết một cách bi thảm. Trong lời đề từ tác giả viết 'Than ôi! Như Tô phải hay những kẻ giết Như Tô phải? Ta chẳng biết, cầm bút chẳng qua cùng một bệnh với Đan Thiềm'. Chính tác giả cũng đang băn khoăn và bế tắc khi đi tìm câu trả lời thỏa đáng cho mâu thuẫn này.
Vũ Như Tô - một người nghệ sĩ chân chính, đam mê với nghệ thuật chân chính, khi bị vua Lê Tương Dực bắt ép xây Cửu Trùng Đài làm nơi mua vui hưởng lạc ông đã kiên quyết từ chối thậm chí không màng đến cái chết. Bởi con người ông sống và cống hiến vì nghệ thuật là tự nguyện và không suy tính đến vinh lợi của bản thân. Ông muốn bằng chính tài năng của mình xây cho đất nước một công trình nguy nga tráng lệ không thua kém những công trình vĩ đại trên thế giới. Nhưng ông chỉ có tài năng còn tiền bạc và công sức lại không có. Khi nghe lời Đan Thiềm - lợi dụng tiền bạc và quyền thế của vua Tương Dực để có thể dùng khả năng của mình thực hiện giấc mộng nghệ thuật. Không chỉ chấp nhận lời yêu cầu của Lê Tương Dực, Vũ Như Tô thậm chí đã dồn hết tâm sức vào xây dựng tòa lâu đài sao cho mĩ lệ, hoành tráng. Đáng tiếc thay, ông không nghĩ rằng việc làm của ông chính là đang tiếp tay cho tên bạo chúa, gieo bao tai họa cho dân và khiến người dân rơi vào đau khổ. Vì say mê và chìm đắm trong mộng lớn mà ông đã quên đi nỗi khổ của nhân dân, tiền bạc và công sức đem ra xây Cửu Trùng Đài chính là mồ hôi xương máu của nhân dân. Công trình càng lên cao càng nhiều người mất mạng, bị hành hạ và đày đoạ, nỗi oán hận căm thù của dân chúng càng lớn. Mâu thuẫn giữa kẻ thống trị sống xa hoa và người bần hàn nghèo khổ cũng như giữa người đam mê nghệ thuật và người thợ, dân lao động gay gắt, đỉnh điểm họ đã giết vua, giết Vũ Như Tô và phá hủy Cửu Trùng Đài. Tiếng 'Than ôi!' của tác giả có thể coi là lời thương tiếc dành cho Vũ Như Tô cũng như công trình Cửu Trùng Đài còn dang dở, thương tiếc bởi Vũ Như Tô là người nghệ sĩ chân chính, cái tâm hướng đến nghệ thuật và hy sinh vì nghệ thuật là chân thành, nhưng ông đã sai lầm vì chỉ quan tâm đến nghệ thuật mà quên đi thực tế cuộc sống.
Cuộc sống nhân dân đang lầm than đói khổ, hơn thế vì xây Cửu Trùng Đài mà dân bị đàn áp, tăng sưu thuế, bắt lao động, bị đánh đập và hành hạ, có nghĩa là công trình nghệ thuật ấy ra đời không đúng lúc. Tác giả cũng tiếc cho một công trình vĩ đại, một tòa lâu đài nếu hoàn thiện có thể xưng danh để đời đến nghìn thu. Một bên là Vũ Như Tô vì đam mê nghệ thuật nhưng lại mù quáng sai lầm, một bên là nhân dân lao động vì áp bức quá mà nổi loạn, thật chẳng biết lẽ phải nên thuộc về ai 'Vũ Như Tô hay những kẻ giết Vũ Như Tô', cũng không biết nên mừng hay nên tiếc khi Cửu Trùng Đài đã mất. Nhà văn khẳng định việc mình cầm bút viết nên tác phẩm cũng là vì ưa mến cái đẹp, cái nghệ thuật chân chính, giống như Đan Thiềm, ông gọi đó là cái 'bệnh' và ông cùng một bệnh với Đan Thiềm. Có thể thấy, tác giả thừa nhận sự băn khoăn, bối rối của mình trước mâu thuẫn của kịch cũng là để cho người đọc cùng suy ngẫm và đưa ra được câu trả lời thỏa đáng.
Lời đề từ của tác giả Nguyễn Huy Tưởng trong vở kịch 'Vũ Như Tô' một lần nữa khẳng định sự tương quan trong mối quan hệ giữa nghệ thuật và cuộc đời. Dù có là người đam mê cái đẹp, hết mình vì nghệ thuật nhưng hơn hết vẫn phải sáng suốt đặt cái đẹp nghệ thuật ấy vào trong cuộc đời, để nghệ thuật thực sự có ý nghĩa với cuộc đời.