TOP 4 mẫu phân tích 13 câu đầu của bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu được Mytour giới thiệu dưới đây sẽ là tư liệu vô cùng hữu ích cho các bạn học sinh lớp 11. Với 4 mẫu phân tích 13 câu đầu của Vội vàng, các bạn sẽ hiểu rõ hơn về các luận điểm, luận cứ trong một cách rõ ràng, logic. Từ đó, họ có thể biết cách trình bày, sắp xếp các ý kiến để làm nổi bật vấn đề cần phân tích.
13 câu đầu của bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu mang lại sự thể hiện rõ nét cá nhân đặc biệt của nhà thơ, đồng thời diễn đạt một cách mãnh liệt về tình yêu mùa xuân và tuổi trẻ thông qua hình ảnh mùa xuân rực rỡ. Dưới đây là TOP 4 mẫu phân tích đoạn 1 của bài thơ Vội vàng, mời các bạn đọc tham khảo.
Dàn ý phân tích 13 câu đầu của bài thơ Vội vàng
a) Giới thiệu
- Giới thiệu về tác giả và tác phẩm:
- Xuân Diệu được coi là nhà thơ mới nhất và xuất sắc nhất trong văn học hiện đại, được xem là vị vua của thơ tình, hoàng tử của tình yêu.
- Bài thơ Vội vàng được coi là một tác phẩm tiêu biểu trong phong cách sáng tạo của Xuân Diệu.
- Tổng quan về nội dung của 13 câu thơ đầu: Cho ta thấy sự mong mỏi mãnh liệt, sự kỳ lạ của nhà thơ và bức tranh về mùa xuân - hình ảnh của vẻ đẹp thiên nhiên trên trái đất.
b) Nội dung chính
* Luận điểm 1: Khao khát kỳ lạ, mạnh mẽ trong việc gìn giữ vẻ đẹp của tự nhiên.
'Tôi mong muốn làm tối bóng nắng đi
Để màu sắc không phai nhạt đi
Tôi mong muốn giam giữ gió lại
Để hương thơm không bay đi'.
- 'nắng' trong mùa xuân: Ánh sáng sặc sỡ, ấm áp và tươi vui
- 'hương' của mùa xuân: Nơi tinh hoa của trời đất, của mọi sự sống tỏa sáng, tụ hợp.
-> 'tắt nắng', 'buộc gió' là những hành động khó khăn, đi ngược lại với tự nhiên đã có.
- 'để màu sắc không phai nhạt đi...' : Bảo tồn những cái đẹp, tươi sáng, màu sắc tự nhiên của cuộc sống
- 'để hương không phai mờ...' : Giữ lại hương thơm của hoa cỏ trong mùa xuân.
=> Xuân Diệu mong muốn ngăn chặn thời gian để bảo toàn những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống, nhận ra giá trị và vẻ đẹp của ánh nắng xuân và hương sắc của hoa cỏ.
=> Tâm trạng tự ái, muốn thống trị tự nhiên, đương đầu với vũ trụ, sự ham muốn sống mạnh mẽ và quan điểm về thời gian của Xuân Diệu.
* Quan điểm 2: Khung cảnh thiên nhiên mùa xuân
- Thiên nhiên mùa xuân bao la, vô tận, trải rộng trong không gian lớn của trời đất và vũ trụ:
- 'Ong, bướm' và 'mật' ngọt kết hợp với sắc xanh tươi mới của đồng cỏ mùa xuân
- Sự mềm mại, uyển chuyển của “cành tơ phơ phất”, thiên nhiên mùa xuân non nớt, tràn đầy sức sống
- Sự rộn rã, mê hoặc trong “khúc tình si” của cặp 'yến anh'.
- “Ánh sáng chớp nhấp mắt” - một loại ánh sáng tuyệt vời, dịu dàng bao phủ khắp mọi nơi.
- 'Thần vui' đến gõ cửa -> mỗi ngày được sống, được chiêm ngưỡng ánh dương, được thưởng thức hương vị của muôn vật là một ngày tràn đầy niềm vui hạnh phúc.
=> Bức tranh mùa xuân tươi đẹp trên trái đất không chỉ có những khung cảnh tươi mới mà còn tràn đầy ánh sáng và niềm vui.
- Ẩn dụ sự thay đổi cảm xúc:
'Tháng Giêng ngon như một cặp môi gần'
- 'ngon' : Khen ngợi tháng Giêng – tháng đầu tiên của mùa xuân
- 'cặp môi gần' : Liên tưởng mùa xuân giống như một người đẹp, rực rỡ, quyến rũ khiến người ta mê mẩn.
=> Con người trở thành tiêu chuẩn cho vẻ đẹp, là thước đo cho sự hài hòa của tạo hóa. Thiên đường không nằm ở những vùng trời xa xôi, không gian mơ hồ, mà chính là thế giới trần thế này - nơi của tình yêu, của vẻ đẹp và của thanh xuân.
* Ý nghĩa cá nhân của nhà thơ.
'Tôi rất hạnh phúc. Nhưng lại vội vàng một phần:
Tôi không chờ đợi mùa hạ để mong chờ mùa xuân”
- Hạnh phúc trước vẻ đẹp của thiên nhiên, của cuộc sống
- “vội vàng một phần”: vội vã, lo lắng, vì Xuân Diệu cảm nhận thời gian trôi qua nhanh chóng, sự mong manh, ngắn ngủi của cuộc đời con người.
=> Không đợi thời gian trôi qua, không chờ đến mùa hạ mới nhớ về mùa xuân. Không đợi tuổi trẻ trôi qua mới hối tiếc về thanh xuân. Cảm giác mơ hồ về sự mong manh, ngắn ngủi của cuộc đời đã khiến nhà thơ sống vội vàng tận hưởng.
* Đặc điểm nghệ thuật của đoạn trích
- Sự kết hợp tinh tế giữa cảm xúc mong manh và luận điểm logic
- Sử dụng phép nhân hóa, điều vị, so sánh, ẩn dụ chuyển đổi cảm giác...
- Giọng điệu hấp dẫn, sôi nổi
- Lời văn và hình ảnh thơ độc đáo, sáng tạo.
c) Kết bài
- Thể hiện cảm nhận của mình về nội dung 13 câu đầu của bài thơ Vội vàng.
Cảm nhận về 13 câu đầu bài thơ Vội vàng - Mẫu 1
Trong những năm 1932 - 1945, ở thế kỷ trước, trong văn học Việt Nam, chúng ta thường thấy xuất hiện những 'nhà thơ mới'. Họ khám phá những con đường mới, tìm ra những cấu trúc mới và phong cách nghệ thuật mới cho mình. Trong số đó, không thể không kể đến Xuân Diệu. Ông được coi là 'nhà thơ mới nhất trong số những nhà thơ mới'. Xuân Diệu được biết đến với biệt danh là 'ông vua của thơ tình', là 'hoàng tử của tình yêu'. Nhà thơ này có một 'tôi' rất độc đáo, rất cá tính và đầy bản lĩnh. Bài thơ 'Vội vàng' mặc dù không phải là một bài thơ tình, nhưng lại là một tác phẩm nổi bật trong phong cách thơ của Xuân Diệu. Bài thơ này cho chúng ta thấy những triết lý, quan điểm sống mới mẻ và vẫn còn đúng cho đến ngày nay. 13 câu thơ đầu tiên của tác phẩm thực sự là một bức tranh sặc sỡ dưới bút tài tình của tác giả.
Xuân Diệu mở đầu bài thơ bằng những dòng chữ:
'Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi'
Bốn câu thơ đơn giản kết hợp với phép điệp ngữ, cấu trúc 'tôi muốn' thể hiện rõ ràng mong muốn và khát vọng của tác giả. Đúng như nhận định, nhà thơ Xuân Diệu có một 'tôi' cá nhân rất đặc biệt. Ông muốn 'tắt nắng' để cuộc đời không phai màu. Ông muốn 'buộc gió' để hương thơm không phai mất. Những mong muốn này, đôi khi ngông cuồng và khó diễn đạt. Tác giả đang muốn thay đổi, níu kéo những quy luật, dòng chảy tự nhiên của cuộc sống. Người thanh niên mới 20 tuổi kia muốn dừng lại thời gian, dừng lại những khoảnh khắc để lưu giữ vẻ đẹp, hương thơm cho thế hệ sau này.
Người xưa có câu: 'Thi trung hữu họa', nên có thể nói rằng, những câu thơ dài tiếp theo chính là bức tranh đã được nhà thơ vẽ bằng những nét sinh động và xinh xắn:
'Của ong bướm này đây tuần tháng mật
Này đây hoa của đồng nội xanh rì
Này đây lá của cành tơ phơ phất
Của yến anh này đây khúc tình si'
Điệp từ 'này đây' được lặp lại nhiều lần, tác giả muốn khẳng định cảnh này, vật này chính là một thiên đường trần gian, một thiên đường không nằm ở xa xôi mà tồn tại ngay trên mặt đất. Đồng thời, 'này đây' cũng giống như một lời mời gọi quyến rũ, thúc giục mọi người đến đây thưởng thức, tận hưởng. Bức tranh thiên nhiên mà Xuân Diệu đã vẽ ra, có màu sắc (xanh rì), có hương vị (mật ngọt), có hình khối (hoa, lá) và có cả đường nét (cành tơ phơ phất). Cụm từ 'yến anh' không chỉ dùng để nói về những loài chim mùa xuân - chim yến, chim oanh - mà còn dùng để ám chỉ những nam thanh nữ tú, đang cùng nhau bước đi du xuân. Dường như, thiên đường mật ngọt mà Xuân Diệu đã vẽ nên, chính là một 'mảnh vườn tình ái' đầy mơ mộng, ngọt ngào. Bởi trong những dòng thơ, vạn vật đều say sưa, ngập tràn hạnh phúc, vạn vật đều đã có đôi, có cặp.
Câu thơ tiếp theo mới thật là đẹp và mới mẻ làm sao:
'Và đây ánh sáng chớp hàng mi'
Từ xưa đến nay, thiên nhiên luôn là tiêu chuẩn của cái đẹp và rất phổ biến trong thi ca. Ví dụ như trong câu thơ: ' Phù dung như diện, liễu như mi', ý nói tới người con gái có gương mặt đẹp như hoa phù dung, đôi mắt, đôi mi, lông mày đẹp như lá liễu. Nhưng với Xuân Diệu, quan điểm của ông hoàn toàn khác biệt. Tác giả lấy con người làm biểu tượng, hình mẫu, làm chuẩn mực cho cái đẹp, cho thiên nhiên và vạn vật. Chưa bao giờ ta lại thấy hình ảnh vầng thái dương dịu dàng và e ấp như vậy. Xuân Diệu so sánh ánh sáng Mặt Trời với đôi hàng mi cong mềm mại, nhẹ nhàng. Thật đẹp!
Và rồi, mỗi ngày của tuổi trẻ, đều là một ngày vui, một ngày hạnh phúc ngập tràn:
'Mỗi buổi sớm thần Vui hằng gõ cửa
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần'
Có ai lại đi so sánh thiên nhiên, thời gian với con người… Nhưng Xuân Diệu đã làm thế. Đúng là, chỉ có một nhà thơ mới, một nhà thơ chịu ảnh hưởng nhiều từ phong cách phương Tây mới có thể có suy nghĩ mới mẻ và táo bạo như thế. Nhà thơ so sánh 'tháng giêng' với đôi môi căng mọng của người thiếu nữ đang ở độ tuổi xuân thì. Chỉ một từ 'ngon' đã bộc lộ hết tâm trạng của Xuân Diệu với thiên nhiên: ông si mê, ông đắm đuối và khao khát được tận hưởng, được nâng niu, được nắm trọn thiên nhiên.
Hai câu thơ cuối của đoạn thơ vẫn là những dòng tâm trạng của tác giả, nhưng lúc này ông đã chợt nhận ra, chợt nhớ tới quy luật của thời gian, của tạo hóa:
'Tôi hạnh phúc. Nhưng vội vàng một nửa
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân'
Dấu '.' ngăn cách câu thơ, chia thành hai trạng thái: trong một dòng thơ, tồn tại hai cảm xúc. Xuân Diệu trải qua niềm hạnh phúc vô bờ bến khi ngập tràn trong thiên nhiên tươi đẹp, đầy sức sống. Nhưng sau đó, ông cảm thấy vội vã, tiếc nuối mùa xuân, tiếc nuối tuổi trẻ. Rõ ràng, thời gian vẫn còn chưa kết thúc, nhưng tác giả đã lo lắng về sự trôi chảy của nó. Điều này làm nổi bật nỗi ám ảnh của Xuân Diệu về thời gian và những bước đi trong cuộc đời.
Tóm lại, 13 câu thơ đầu trong bài thơ 'Vội vàng' của Xuân Diệu mô tả cảnh vật lãng mạn và mơ mộng. Qua những dòng thơ này, ta học được một triết lý sống mới: hãy sống nhanh chóng khi còn trẻ, khi còn 'xuân'; bởi cuộc sống đầy những điều tươi đẹp đang chờ đợi chúng ta khám phá và thưởng thức. Tuy nhiên, sống vội vàng không có nghĩa là sống thiếu trách nhiệm; hãy sống để xứng đáng với những gì cuộc đời ban tặng, biết trân trọng và yêu thương những điều đơn giản nhất!
Cảm nhận 13 câu đầu bài 'Vội vàng' - Mẫu 2
Bài thơ khai mạc bằng lòng khao khát mạnh mẽ của 'tôi' cá nhân Xuân Diệu:
'Tôi ao ước tắt nắng đi
Để màu sắc không phai nhạt đi
Tôi ao ước giữ gió lại
Đừng để hương thơm bay đi'
Các câu thơ ngắn với cấu trúc 'tôi muốn' ở các cặp câu 1-3, 2-4 tạo nên ấn tượng mạnh mẽ. Xuân Diệu bày tỏ mong muốn mạnh mẽ của mình: muốn tắt nắng để giữ cho màu sắc không phai nhạt, muốn giữ gió lại để không để mất hương thơm. Điều này thể hiện ý định của tác giả nắm giữ vẻ đẹp của cuộc sống. Khao khát đó có phần kỳ lạ và đôi khi ngông cuồng, như muốn chiếm đoạt quyền lực từ tự nhiên.
Khao khát của nhà thơ xuất phát từ việc nhìn thấy mùa xuân tuyệt vời chưa từng thấy:
'Của ong bướm này đây tuần tháng mật
Này đây hoa của đồng nội xanh rì
Này đây lá của cành tơ phơ phất
Của yến anh này đây khúc tình si'
Mùa xuân trong thơ Xuân Diệu xuất hiện với một vẻ đẹp mới lạ, kỳ diệu. Mặc dù đã có nhiều nhà thơ viết về mùa xuân, nhưng trước mùa xuân của Xuân Diệu, người đọc vẫn phải ngạc nhiên và kinh ngạc trước vẻ đẹp tuyệt diệu của nó. Các câu thơ kéo dài, mở rộng như việc mô tả một bức tranh mùa xuân rực rỡ. Nhịp điệu thơ nhanh hơn, sôi động hơn. Cụm từ 'này đây' lặp lại như là việc khoe sắc màu và mời gọi người hãy quan sát, thưởng thức vẻ đẹp phong phú đó. Các hình ảnh thơ đẹp đẽ, tươi trẻ, sống động tuôn trào dưới bút của nhà thơ: 'đồng nội xanh rì', 'cành tơ phơ phất', sau đó là 'ong bướm', 'hoa', 'lá', 'yến anh'... hiện ra trước mắt như một thế giới tràn đầy sắc màu. Mùa xuân là thời điểm ong bướm mê say trong mật ngọt, hoa nở trên đồng cỏ, lá non bay phất phơ trên cành, chim hót những bản ca đẹp nhất... Tất cả đang trong giai đoạn non nớt, đầy sức sống nhất. Một thế giới lấp lánh màu sắc, quyến rũ lòng người. Thiên nhiên như một kho tàng vô giá sẵn sàng ban tặng, hiến tặng cho con người. Cuộc sống đẹp như một thiên đường trên trái đất!
Đặc biệt hơn khi những cảnh vật ấy, thiên nhiên ấy, cuộc sống ấy được nhà thơ gợi tả và hình dung trong tâm trạng của kẻ đang yêu. Cụm từ “tuần tháng mật” gợi lên những tháng ngày hạnh phúc tràn đầy của đôi lứa. Hai chữ “yến anh” là hình ảnh chim yến và chim oanh – con trống con mái luôn bên nhau tạo nên sự thắm thiết trong tình cảm đôi lứa, tình cảm vợ chồng. Cách nói “khúc tình si” không chỉ nói về những khúc hót hay nhất của chim chóc mà còn gợi lên âm hưởng đắm say, si mê của tình yêu lứa đôi. Đằng sau cảnh xuân ấy là gương mặt trẻ trung của thi sĩ Xuân Diệu đang ở độ tuổi 20 với con mắt “xanh non”, với niềm háo hức mê say đã khám phá ra bao vẻ đẹp mới lạ của mùa xuân, để những cảnh bình dị đời thường bỗng biến thành những cảnh thần tiên, thiên đường, để những câu thơ như mật ngọt, như men say trào ra chan chứa tình đời.
Nếu đặt bài thơ này vào thời điểm sáng tác, người đọc sẽ nhận thấy rõ sự khác biệt. Trong phong trào Thơ mới lúc này hầu hết là những vần thơ mang âm hưởng trĩu buồn, bộc lộ tâm trạng cá nhân của nhà thơ. Nhà thơ Thế Lữ đã từng có lúc muốn trốn vào tiên giới. Nhà thơ Chế Lan Viên thì muốn đêm lá vàng hoa rụng của mùa thu trước để chắn nẻo xuân sang:
“Tôi chẳng chờ đợi gì cả
Đem chi xuân lại làm đau lòng thêm
Với tôi, tất cả đều vô nghĩa
Mọi thứ đều chỉ là nỗi đau khổ”
Với bài thơ này, Xuân Diệu lại có một thái độ khác hoàn toàn: nhà thơ yêu cuộc sống, bám chặt vào cuộc sống bằng những sợi tình cảm mãnh liệt. Có một quan niệm tích cực về cuộc sống ẩn sau những lời miêu tả thiên nhiên sống động đó.
Niềm vui sống hân hoan khiến Xuân Diệu nhìn thấy cuộc đời rất đẹp, rất hạnh phúc:
“Và ở đây, ánh sáng nhấp nhô hàng mi
Mỗi buổi sáng, hạnh phúc vẫn đến gõ cửa
Tháng giêng ngọt ngào như đôi môi gần”
Thật độc đáo và mới mẻ khi nhà thơ cảm nhận ánh sáng của buổi bình minh tỏa ra từ cặp mắt đẹp của người thiếu nữ khi nàng nháy mắt diễm lệ, mỗi một ngày mới đến lại giống như có hạnh phúc vẫn đến gõ cửa ngôi nhà của chúng ta. Sự cảm nhận rất trẻ trung và yêu đời! Trong tập “Trường ca”, Xuân Diệu cũng đã từng có những cảm nhận như thế:
“Mi của ánh sáng dài và đẹp, tia sáng đượm đà
Ánh sáng tỏa ra từ một nơi nhưng lan tỏa khắp mọi nơi, con mắt trở thành điện quang thấu suốt muôn trùng”
Cảm nhận 13 câu đầu bài Vội vàng - Mẫu 3
Nhắc đến tên tuổi của nhà thơ Xuân Diệu – ông vua của thơ tình, là hoàng tử của tình yêu. Nhà thơ mới nhất trong những nhà thơ mới, là nhà thơ bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi thơ ca phương Đông. Là nhà thơ bị ám ảnh bởi bước đi thời gian. Một trong những bài thơ tiêu biểu trong phong cách Xuân Diệu phải kể đến đó là bài thơ “Vội Vàng”, bông hoa đầu mùa đầy hương sắc rạng danh cả một tài thơ thế kỉ, được rút ra từ tập “Thơ Thơ”. Đến với 13 câu thơ đầu, thể hiện rõ ý tưởng vô cùng táo bạo và đầy lãng mạn của nhà thơ. Vì vậy mà Xuân Diệu được mệnh danh là “Ông hoàng thơ tình”:
“Tôi ước ao dập tắt ánh nắng
.........
Không đợi chờ nắng hạ mới mong mỏi về mùa xuân”
Bốn dòng thơ mở đầu, Xuân Diệu thể hiện ý tưởng mạnh mẽ và lãng mạn. Cái tôi, khát vọng “muốn dập tắt ánh nắng” để bảo toàn sắc màu tươi mới, “muốn buộc gió” để hương thơm không tan biến. Mong ước chiếm lĩnh, nắm giữ quyền lực vũ trụ. Dừng chân thời gian, ngưng không gian, để thơ nhân nhìn và tận hưởng. Nhà thơ sử dụng cái tôi để thay đổi quy luật tự nhiên. Muốn giữ lại thời gian, làm trì hoãn không gian, một ý tưởng mạnh mẽ nhưng đẹp đẽ. Từ “Tôi muốn” nhấn mạnh sự khao khát mạnh mẽ của cuộc sống trước vẻ đẹp mùa xuân đầy sức sống và tươi mới.
“Của ong bướm ở đây, tuần trăng mật
Này đây hoa đồng nội xanh mơn mởn
Này đây lá cành tơ phơ phất
Của yến anh ở đây khúc tình si
Và ở đây ánh sáng lung linh hàng mi”
Trong 6 dòng thơ, nghệ thuật điệp ngữ “ở đây” được sử dụng để giải thích. Xuân Diệu tìm ra thiên đường ở ngay trước mắt, là mùa xuân của cuộc sống, là mùa xuân của sự sống, mùa của cái mới, mùa của mọi vẻ đẹp, mùa của sắc xuân hoa lá. “Của ong bướm” kết hợp với cụm từ “tuần trăng mật” thể hiện vẻ đẹp của đôi lứa yêu thương mặn nồng. Hình ảnh “xanh mơn mởn” mang đến cho chúng ta sự sống trên bức tranh thiên nhiên mùa xuân của nhà thơ. Xuân Diệu liên tục sử dụng “ở đây” phơi bày vẻ đẹp của thiên nhiên, chỉ ra vẻ đẹp của cuộc sống, phô bày những vẻ đẹp đầy sức sống, nhựa sống mới. Đó là vẻ đẹp của “chim yến”, “chim anh” từng đôi hò hẹn tình si. Vừa là nghệ thuật liệt kê, vừa là nghệ thuật điệp ngữ, Xuân Diệu nhấn mạnh rằng vẻ đẹp của cuộc sống chính là mùa xuân.
“Mỗi sáng mai, niềm vui vẫn đến gõ cửa”
Mỗi ngày trôi qua đối với Xuân Diệu là một ngày thực sự hạnh phúc, ông trân trọng từng khoảnh khắc của cuộc sống.
“Tháng giêng tươi đẹp như đôi môi gần;
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không đợi chờ đến mùa hạ mới thèm khao khát xuân”
Là nhà thơ hiểu biết về nụ hôn, là người mang đậm bản sắc phương Tây, và là tinh thần mới mẻ, Xuân Diệu đã sử dụng từ “ngon” để thể hiện cảm xúc, kết hợp với hình ảnh mô tả trừu tượng “một cặp môi gần”. Ông vẽ ra bức tranh về vẻ đẹp của mùa xuân, nhưng trong câu thơ “Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa”, hai luồng cảm xúc đối lập. Dù đang tận hưởng vẻ đẹp của cuộc sống, nhưng Xuân Diệu cũng tiếc nuối về mất mát của mùa xuân. Dấu chấm đôi giữa câu thơ là biểu hiện cho hai luồng cảm xúc trái ngược. Ông sung sướng với tuổi thanh xuân nhưng cũng nuối tiếc về sự vụt qua của thời gian.
“Tôi không đợi chờ đến mùa hạ mới thèm khao khát xuân”
Không chờ đợi thời gian trôi qua, không chờ đến mùa hạ mới để nhớ về mùa xuân. Không cần phải chờ đợi tuổi trẻ trôi qua mới cảm thấy tiếc nuối về tuổi thanh xuân.
Với nhịp nhàng của thơ, với bức tranh tươi sáng của mùa xuân, với lời từ mới, nguyên liệu mới, tinh thần mới, Xuân Diệu đã thể hiện một cái tôi đầy phong cách. Ông đã truyền đạt một triết lý sống mới, vẫn làm cho những người yêu văn phải đắm chìm. Mặc dù được biết đến như là vị hoàng tử của thơ tình, nhưng ở đây Xuân Diệu không viết về tình yêu mà là về một triết lý sống, một quan niệm sống, một cách nhìn mới về cuộc sống, rất riêng biệt, rất Xuân Diệu. Hãy sống một cách nhiệt huyết, hãy sống để không phí phạm một khoảnh khắc nào của cuộc đời này.
Cảm nhận 13 câu đầu trong bài Vội vàng - Mẫu 4
Thơ của Xuân Diệu là một 'vườn thơ đầy màu sắc', tôn vinh tình yêu qua hàng ngàn cung bậc của điệu văn, âm nhạc và hương vị trong thơ. Xuân Diệu là biểu tượng của phong trào thơ mới nhất, là đại diện hoàn chỉnh nhất cho phong trào thơ mới, với một cá tính khó lặp lại, một phong cách thơ đặc biệt của Xuân Diệu, độc đáo cả về nội dung và hình thức. 'Với những dòng thơ dư ảo nhưng sâu sắc, một cách tinh tế nhưng đậm chất nghệ thuật, Xuân Diệu đã khiến chúng ta kinh ngạc bởi sự linh hoạt và sự chăm chú của ông'. Đặc biệt, khổ thơ đầu tiên trong bài 'Vội vàng' là một trong những bài thơ mà thi sĩ đã thể hiện một cái tôi trữ tình, độc đáo và sáng tạo của Xuân Diệu.
Bài thơ 'Vội vàng' của Xuân Diệu lấy cảm hứng từ vẻ đẹp của mùa xuân, tình yêu và con người. Xuân Diệu đã nhạy bén nhận ra vẻ đẹp của thiên nhiên trong mùa xuân, làm cho trái tim người đọc xao xuyến và không thể cưỡng lại được.
Tôi muốn che mặt trời lại
Để màu sắc không phai mờ đi
Tôi muốn buộc gió lại
Để hương thơm không bay đi
Ở đây là tổ của ong và bướm, nơi chúng trải qua tuần tháng của tình yêu
Ở đây là những bông hoa trong nắng, tươi tắn, xanh tốt
Ở đây là những chiếc lá, nhẹ nhàng, phơ phất
Ở đây là khúc tình si của ong và bướm
Bắt đầu bài thơ, Xuân Diệu đã thể hiện một mong muốn kỳ lạ đến ngông cuồng: “Tôi muốn tắt nắng/ tôi muốn buộc gió”. Đó là những mong muốn kỳ lạ vì tắt nắng, buộc gió là việc của tự nhiên. Thi sĩ muốn giữ lại cái đẹp mãi mãi, để nó không bao giờ phai mờ giữa cuộc sống này.
Thật vậy, mọi thứ trên đời đều ngọt ngào nhưng chỉ một lần, chúng ta không có đủ thời gian để thưởng thức mỗi lần đó lần nữa. Xuân Diệu không vội vã, không chạy theo để nắm bắt mọi thứ, để có thể cảm nhận hết vẻ đẹp của cuộc sống. Khổ thơ đầu tiên chỉ có năm chữ, nhưng âm điệu của nó giống như hơi thở hối hả của một con người đầy cảm xúc. Tác giả sử dụng từ 'tôi' thay vì 'chúng tôi' hay 'ta', cùng với đó là động từ 'muốn' - 'tôi muốn'. Ông thể hiện một cái tôi mạnh mẽ, không giấu giếm, đầy thách thức, khác biệt với thơ trung đại.
Hình ảnh cuộc sống trong thơ Xuân Diệu như một tia sáng được chiếu qua lăng kính tình yêu sâu sắc và đầy sức sống. Mỗi khi yêu đời, nhà thơ lại càng tiếc nuối thời gian trôi qua. Khi mọi thứ đều tràn ngập sự sống, cũng là lúc sự phai nhạt, héo úa bắt đầu xuất hiện. Từ những câu thơ ngắn gọn ở khổ đầu, nhà thơ chuyển sang câu thơ dài hơn, âm điệu chậm rãi như bước chân dạo chơi trong vườn xuân. Tác giả chỉ cho độc giả thấy những điều đẹp nhất, tươi mới nhất của cuộc sống, với tình yêu và trân trọng.
Của ong bướm này đây tuần tháng mật
Này đây hoa của đồng nội xanh tươi
Này đây lá của cành tơ bay phất
Của yến anh này đây khúc tình si
Vì vậy, 'ong bướm, yến anh' được nhắc đến, gợi lên hình ảnh của mùa xuân và tình yêu. Khúc nhạc của tình yêu, của những đôi tình nhân và 'khúc tình si' khiến cho trái tim người nghe thổn thức. Chữ 'của' kết hợp với 'này đây' như một cặp không thể tách rời, thể hiện sự kết nối mạnh mẽ giữa mọi thứ trong thiên nhiên. Mọi thứ đều tươi mới, tràn đầy sức sống, với hình ảnh của một khu vườn thiên nhiên đẹp đẽ, trong xúc cảm của một niềm vui trọn vẹn.
Điệp từ “này đây” đứng đầu câu và được nhắc đi nhắc lại bốn lần vừa mang tính chất liệt kê, vừa mang tính chất khẳng định, nhấn mạnh vừa như muốn sở hữu những vẻ đẹp đang tràn đầy ở ngoài kia. Sau mỗi từ “này đây” là một chuỗi những hình ảnh tươi đẹp hiện ra “hoa của đồng nội xanh tươi”, “lá của cành tơ bay phất”. Đó đều là những hình ảnh đặc trưng của mùa xuân, của những gì thanh khiết và tươi mới nhất. Tất cả những hình ảnh đó khiến thi sĩ xúc động và muốn sở hữu. Đây có thể nói là khao khát, là mong muốn mãnh liệt nhất mà Xuân Diệu đang mong muốn.
Chính ánh nhìn của “cặp mắt xanh non biếc rờn” luôn đặt con người giữa mùa xuân, tuổi trẻ và tình yêu làm chuẩn mực cho cái đẹp đã tạo nên vẻ riêng độc đáo trong bức tranh mùa xuân của thi sĩ. Chúng ta có thể nhận ra nhà thơ mô tả bướm ong sống trong tuần tháng mật, cành xuân biến thành cành tơ tràn đầy sức sống, tiếng hát của yến anh cũng trở thành điệu tình si rộn ràng. Tất cả mọi thứ đều đang tràn ngập hạnh phúc. Và điều táo bạo nhất chính là cách so sánh “Tháng giêng ngon như một cặp môi gần” rất gần gũi và gợi cảm. Dưới con mắt “xanh non” của nhà thơ, mùa xuân giống như một cô gái kiều diễm, hồng hào, tình tứ đầy quyến rũ.
Với ngôn từ trau chuốt, mượt mà, Xuân Diệu dường như đang thổi hồn vào từng câu, từng chữ của đoạn thơ khiến chúng trở nên sống động và hấp dẫn. Bức tranh thiên nhiên tươi vui, đầy màu sắc đang tràn ra qua từng câu thơ. Điệp từ “này đây” thể hiện niềm vui phơi phới, hân hoan của tác giả khi được đắm chìm trong khung cảnh tuyệt vời như thế này.
Xuân Diệu đã vẽ trước mắt người đọc cả một thế giới sống động, thể hiện “nguồn sống dồi dào”. Ông là một người yêu đời và có tài năng. Thi sĩ đã vẽ ra trong tâm trí người đọc một bức tranh thiên nhiên tuyệt vời.