Văn mẫu lớp 11: Phân tích Dương phụ hành của Cao Bá Quát cung cấp hướng dẫn viết kèm theo một bài văn mẫu xuất sắc. Điều này giúp các bạn học sinh có thêm nhiều gợi ý tham khảo, cải thiện ngôn ngữ để nhanh chóng biết cách phân tích bài thơ.

Dương Phụ Hành của Cao Bá Quát là một tác phẩm xuất sắc, thể hiện sự tinh tế của nhà thơ trong việc diễn đạt tình cảm và tầm nhìn sâu sắc về cuộc sống và văn hóa. Bài thơ cũng là một bức tranh sống động về sự đa dạng và sự khác biệt trong cuộc sống của người Đông và Tây phương.
Phân tích Dương phụ hành
I. Khởi đầu
Giới thiệu khái quát về tác giả và tác phẩm.
II. Nội dung chính
1. Tác giả
- Là một trong những nhà văn nổi tiếng của văn học Việt Nam trong những năm đầu của thế kỷ XIX.
- Tính cách: mạnh mẽ, quyết đoán.
- Phong cách nghệ thuật: đa dạng trong nội dung, tràn đầy cảm hứng.
2. Tác phẩm
- Bối cảnh sáng tác: Dương Phụ Hành được sáng tác bởi Cao Bá Quát trong một chuyến công tác ở Indonesia, khi ông đoàn tụ với Đào Phú Trí.
- Nội dung: mô tả về một phụ nữ phương Tây, là nguồn cảm hứng cho tác giả suy tư về niềm vui và nỗi buồn của cuộc sống.
3. Tổng kết giá trị nghệ thuật mà tác phẩm mang lại
III. Tổng kết
Tự bày tỏ cảm nhận cá nhân.
Phân tích về Dương phụ hành
Cao Bá Quát, một danh nhân văn học vĩ đại, là một tên tuổi lấp lánh trong văn học Việt Nam thế kỷ 19. Ông nổi tiếng với tính cách mạnh mẽ, kiên cường và tài năng văn chương sắc sảo, mới lạ. Thơ của ông thể hiện sự giàu có về nội dung và cảm hứng. Đó là tình yêu sâu đậm dành cho quê hương, sự đồng cảm sâu sắc với những người bất hạnh, là niềm tự hào về lịch sử dân tộc và thái độ phê phán mạnh mẽ với chế độ phong kiến. Khác biệt với nhiều người đồng thời, thông qua tác phẩm của mình, Cao Bá Quát thể hiện sự thông thái, nhạy bén trong việc chấp nhận những giá trị mới, màu sắc mới mẻ, không bị gò bó bởi những giới hạn truyền thống và tinh thần tự do khám phá những vẻ đẹp đích thực.
Trong chuyến công tác ở Inđônêxia, Cao Bá Quát đã viết bài Dương phụ hành. Dù lúc đó được coi là điều kiện cần để 'chuộc tội', nhưng thực sự, chuyến đi đã mở ra một thế giới mới cho ông, mở mang tầm nhìn và tâm hồn. Đặc biệt, ông đã phát hiện ra những nét đẹp mới của phụ nữ phương Tây và trải nghiệm cuộc sống văn minh xa lạ này qua đó thúc đẩy sự sáng tạo và hiểu biết của ông về thế giới.
Một thiếu phụ Tây mặc áo trắng tinh khôi,
Dựa đầu vào vai chồng dưới ánh trăng sáng ngời.
Cuộc sống đa biến và phong ba đã giúp Cao Bá Quát trở nên nhạy bén, tinh tế trong quan sát. Chỉ với vài chi tiết cụ thể và sắc nét, nhà thơ đã vẽ nên một bức tranh sâu sắc và ấn tượng. Trong đó, màu trắng của chiếc áo - 'một mảnh tuyết' của thiếu phụ Tây, được nhấn mạnh. Người phương Đông thường liên kết màu trắng với tang lễ, nhưng ở đây, tác giả nhận thức màu trắng như một biểu tượng của sự tinh khôi và đẹp đẽ. Điềm tĩnh và nhạy bén, chúng ta có thể cảm nhận điều này thông qua so sánh. Tuy nhiên, hành động 'dựa đầu vào vai chồng dưới ánh trăng sáng ngời' thì khá lạ lùng. Một phụ nữ phương Đông truyền thống thường không thể làm điều này, nhưng ở đây, nàng đã ngồi bên cạnh chồng, cùng ngắm trăng dưới ánh sáng trăng toả khắp. Mặc dù điều này có vẻ 'thiếu chín chắn' và 'không phải lối thường', nhưng không thể phủ nhận sự lãng mạn và tự nhiên của cảnh này. Màu trắng của áo, ánh sáng từ ánh trăng và hành động dựa đầu vào vai chồng tạo ra một bức tranh tình cảm và lãng mạn. Điều này chắc chắn sẽ gây ấn tượng và thú vị cho độc giả.
Nhìn thấy đèn lóe bên bờ Nam sông,
Kéo áo rầm rì trò chuyện với nhau.
Tuy nhiên, tất cả những điều này vẫn chưa gây ấn tượng sâu sắc bằng những hình ảnh sau đây:
Đang nắm tay cốc sữa mà lười biếng,
Gió biển, đêm sương lạnh thổi qua.
Vẫn quấn quýt, đòi chồng nâng lên.
Người phụ nữ đó thể hiện sự duyên dáng, kiều diễm. Dáng người nũng nịu, mong chờ sự quan tâm của chồng thật đáng yêu. Tất cả được nhìn nhận qua một con mắt tinh tế và miêu tả khách quan. Sự đồng cảm và sự ngưỡng mộ chỉ được biểu hiện một cách dịu dàng. Do đó, hình tượng người phụ nữ Tây dương trong bài thơ mang lại một sự độc đáo và rõ nét. Ngày nay, những lời nói và hành động ngây thơ như vậy đối với con người Việt Nam hiện đại là điều bình thường, thậm chí không có ý nghĩa đặc biệt. Nhưng vào thời điểm đó, khi xã hội phong kiến Việt Nam còn bị ràng buộc bởi những quan điểm cũ kỹ, khiến việc tán thưởng, đồng tình với một vẻ đẹp ngoại lai như thế là một biểu hiện nghệ thuật phản ánh một quan niệm mới mẻ, hiện đại.
Những cảm xúc trữ tình của tác giả không chỉ dừng lại ở đó. Toàn bộ bức tranh về hình ảnh người phụ nữ Tây dương, cặp vợ chồng người Phương Tây mặc dù được mô tả rất thực tế, rất sống động vẫn như là một cách để dẫn dắt cảm xúc đến dòng thơ cuối cùng, khi con người ôm nỗi buồn bực và đặc biệt làm lo lắng ấy không thể giữ trong lòng nữa, phải thốt lên:
Có lẽ nỗi buồn này không phải từ xa xứ!
Ban đầu tưởng rằng nỗi buồn đó đến từ sự xa cách. Nhưng không, nó xuất phát từ sự hạnh phúc, sự yêu thương của cặp vợ chồng. Và chúng ta có thể hiểu được tâm trạng của tác giả: khao khát hạnh phúc gia đình, nhớ nhung tình yêu của vợ chồng. Sự giải thoát này cũng là một cách để thể hiện vẻ đẹp nhân văn sâu sắc trong tâm hồn của những người trí thức tự do, phóng túng.