Phân tích nhân vật cô Hiền trong Một người Hà Nội của tác giả Nguyễn Khải đưa ra hướng dẫn viết chi tiết kèm theo 6 mẫu văn mẫu tốt nhất. Điều này sẽ giúp bạn có thêm tài liệu để ôn tập và nâng cao kỹ năng viết văn phân tích nhân vật một cách xuất sắc hơn.
Nhân vật cô Hiền mà tác giả Nguyễn Khải tạo dựng thật sự tuyệt vời và thành công. Đó là một người phụ nữ không chỉ giỏi việc gia đình mà còn chăm lo cho cộng đồng. Cô thực sự là một ngôi sao sáng của Hà Nội. Dưới đây là 6 mẫu văn mẫu phân tích cô Hiền hay nhất mà bạn không nên bỏ lỡ. Bên cạnh đó, bạn cũng có thể xem tóm tắt của tác phẩm Một người Hà Nội.
Bố cục phân tích nhân vật cô Hiền
- Vị trí: nhân vật trung tâm.
- Tính cách: Điểm nhấn cho giá trị tư tưởng và nghệ thuật của tác phẩm.
- Tổng quan về nhân vật: Nhân vật cô Hiền được phác họa qua nhiều giai đoạn lịch sử khác nhau của dân tộc. Dù trải qua nhiều biến cố, phẩm chất và vẻ đẹp của một người phụ nữ Hà Nội vẫn toả sáng, không bị mờ nhạt trong nhân vật này.
+ Phân tích:
- Phong cách sống lịch lãm giữa những biến cố của thời đại.
- Phong cách ăn uống
- Phong cách ở trọ
- Phong cách trang phục
- Sắc sảo, hiểu biết và luôn cập nhật với thời đại:
- Vào năm 1956, bán đi một trong hai căn nhà cho người tham gia kháng chiến.
- “Tôi dù chưa già nhưng phải nghỉ ngơi, các con sẽ trở thành cán bộ, tôi sẽ không nuôi lũ kẻ ăn bám, ngay cả khi họ có đủ khả năng để không phải sống nhờ vào người khác”.
* Đối phó với chính sách cải cách tư sản của chính phủ.
- Chồng muốn mua máy in => chống lại vì nhận ra rằng hành động này sẽ vi phạm chính sách.
- Mở cửa hàng bán đồ lưu niệm để đảm bảo “đủ sống” mà không bóc lột bất kỳ ai.
- Có tư duy thực tế, tính trung thực và thẳng thắn:
* Không có lòng tự trọng quá mức, sự ganh đua, thói kiêu căng, cũng không có sự lãng mạn hoặc ảo tưởng xa vời.
* Luôn tính toán kỹ lưỡng mọi việc, đảm bảo cho tương lai của con cái là hợp lý.
* Khi đi lấy chồng: mặc dù được rất nhiều người theo đuổi nhưng vẫn chọn làm vợ cho một ông giáo viên tiểu học hiền lành, chăm chỉ => cả Hà Nội đều “ngạc nhiên”.
* Khi cháu là cán bộ cách mạng đến chơi, chồng và con gọi là 'đồng chí', nhưng bà nhắc nhở phải gọi là 'anh Khải' => biết nhìn nhận mọi việc theo đúng bản chất, thời đại nhưng không theo trào lưu.
* Khi cháu - một người cách mạng - hỏi về cuộc sống sau khi giải phóng, bà nhận xét thẳng thắn, sắc sảo, không che giấu gì.
* Luôn làm những gì đã quyết định và không để ý đến lời nói của người khác => có lòng kiên định, lập trường.
- Trân trọng, chăm sóc, bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống của người Hà Nội:
* Răn dạy trẻ thơ: “Là dân Hà Nội thì cách đi đứng và cách nói chuyện phải đạt chuẩn, không được sống tuỳ tiện, phóng túng”
* Xem việc duy trì nếp sống là một biểu hiện của “tự trọng, biết nhục nhã”.
=> Là hạt bụi vàng của Hà Nội: Những hạt bụi vàng lung linh ẩn hiện ở mỗi góc phố Hà Nội, hãy để gió thổi mạnh để chúng bay lên làm cho thành phố rực rỡ trong ánh vàng => biểu tượng của vẻ đẹp tinh tế và sức sống vĩnh cửu của văn hóa Hà Thành.
Chú ý: em có thể lựa chọn thêm ví dụ để minh chứng.
+ Đánh giá:
- Nhân vật 'một người Hà Nội' được phản ánh ở nhiều giai đoạn lịch sử. Mỗi giai đoạn biến động như lớp màng lọc làm hiện lên những phẩm chất bất diệt: tính thanh lịch, uy nghi trong sinh hoạt, cách diễn đạt; trí thông minh, sự tỉnh táo, linh hoạt; tư duy thực tế, trung thực, thẳng thắn...
- Bằng cách đặt cô Hiền vào bối cảnh lịch sử, tác giả đã phản ánh số phận của một dân tộc qua cuộc đời của một cá nhân => thể hiện:
* Góc nhìn hiện thực đầy mới mẻ
* Quan điểm về con người, niềm tin vào sự bất diệt của những giá trị văn hóa truyền thống.
- Nghệ thuật xây dựng nhân vật: sử dụng ngôn từ cá nhân hóa (Lời nói của cô Hiền logic, rõ ràng thể hiện sự thông minh, sắc sảo, tự tin, thông thạo về nhân sinh).
- Liên kết ngắn gọn với 'chân dung người Hà Nội' hiện thời (ý mở rộng)
Phân tích nhân vật cô Hiền - Mẫu 1
Truyện Một người Hà Nội của nhà văn Nguyễn Khải, được in trong tập truyện cùng tên xuất bản vào năm 1990, thời điểm đổi mới của văn học Việt Nam.
Cô Hiền là nhân vật chính của câu chuyện. Qua hình tượng cô Hiền, tác giả khám phá ra những nét đẹp sâu thẳm trong tâm hồn, tính cách của người dân Hà Nội, đại diện cho hình ảnh phụ nữ Việt Nam trước những biến động, thăng trầm và phát triển của đất nước.
Nhân vật 'tôi' giới thiệu về cô Hiền, bày tỏ những suy nghĩ và tình cảm yêu quý đối với cô Hiền — 'Chị em đôi con dì ruột với mẹ già tôi'.
Tác giả không tập trung vào ngoại hình của cô Hiền mà tập trung vào ngôn ngữ, cách sống và ứng xử của cô trong các mối quan hệ gia đình, với chồng con, người thân và bạn bè, cũng như với xã hội.
Khi đứa cháu, anh bộ đội Cụ Hồ thân mật và tò mò hỏi cô về thành phần giai cấp, về chuyện “tại sao cô không phải học tập cải tạo...” thì cô cười rất tươi: “Tại sao chưa đủ tiêu chuẩn”, và thản nhiên nói: “Tao có bộ mặt rất tư sản, một cách sống rất tư sản, nhưng lại không bóc lột ai cả thì làm sao thành tư sản được”.
Khi nhiều bè bạn ngờ vực: “Trông bà như tư sản mà không bị học tập cũng lạ nhỉ?”, thì cô nhẹ nhàng trả lời: “Các bà không biết nhưng nhà nước lại rất biết”. Đúng là có khôn hơn các bà bạn, và “thức thời’’ hơn ông chồng. Trước đây, nhà cô cũng thuê một anh bếp và một chị vú. Chị vú trông coi con cho cô từ năm 19 tuổi đến năm 45 tuổi. Trong suốt 26 năm trời đó, cô coi anh bếp cô vú “tình nghĩa như người trong họ”, đối xử rất tử tế, nên sau này khi đã về quê, đã làm chủ nghiệm hợp tác xã. hai vợ chồng vẫn qua lại thân tình, “ngàv giỗ ông chú và ngày Tết đều đem gạo, đậu xanh, miến và rượu, toàn của nhà làm cả, lên biếu cô và các em”.
Chuyện kinh doanh cũng cho thấy cô “khôn hơn' các bà bạn và “thức thời hơn” ông chồng. Chồng cô dạy học, nhờ viết sách mà có được một ít tiền nên tậu được hai dinh cơ. một nhà đang ở và một nhà ở Hàng Bún cho thuê. Tháng 10 năm 1954. Hà Nội được giải phóng thì năm 1956, cô bán ngôi nhà ở Hàng Bún cho một người bạn mới ở kháng chiến về. Chỉ một năm sau, cái thời “cải tạo...'. một cán bộ tới hỏi về nhà cửa, nhắc tới ngôi nhà ở Hàng Bún, cô Hiền trả lời rất lịch thiệp:”Xin mời anh tới ngôi nhà anh vừa nói, hỏi thẳng chủ nhà xem họ trả lời ra sao. Nếu còn thắc mắc xin mời anh trở lại”.
Khi ông chồng không được phép mở trường tư thục muốn mua một máy in nhỏ để kinh doanh, cô Hiền đã hỏi chồng: “Ông có đứng máy được không? Ông có sắp chữ được không?”. Ông muốn làm một ông chủ dưới chế độ này à?”, ông chồng “tính vốn nhát, rút lui ngay” trước những câu hỏi rất thời thượng của người vợ.
Cô Hiền cũng kinh doanh, cũng buôn bán, cũng có cửa hàng cửa hiệu. Nhưng cô chỉ bán một thứ hoa giấy. Các loại hoa giấy, lẵng hoa đan bằng tre...rất đẹp do tự tay cô làm ra, bán rất đắt, nhưng “chịu thuế rất nhẹ”, chăng mang tiếng tư sản, tiểu chủ gì cả giữa cái thời “cải tạo và đấu tranh giai cấp.. Cô Hiền thật khôn ngoan, cô biết sống hợp lí, ứng xử theo thời thế. Phải là con người chín chắn và từng trải mới có cách sống, cách làm ăn như thế, có “đầu óc rất thực tế” như thế.
Cô Hiền rất nhạy cảm, tinh tế và tôn trọng. Nghe con kêu ầm lên: ‘Mẹ ơi! Anh Khải đến!” thì cô gắt lên: “Phải gọi là anh Khải, hiểu chưa”. Khi thấy người chồng nắm tay đứa cháu, hỏi hồn nhiên: “Tại sao chủ nhật trước anh Khải không ra chơi, cả nhà chờ cơm mãi”, thì cô “thở dài, quay người đi”. Khi đứa cháu hỏi về dân tình, thời thế, cô trả lời: “Vui hơi nhiều, nói cũng hơi nhiều, phải nghĩ đến làm ăn chứ?”. Khi nghe chị vú kể lại cho cả nhà nghe có anh cán bộ bám theo “xui”, cô Hiền bình luận: “Cách mạng gì toàn để ý những chuyện lặt vặt”.
“Cô Hiền bên ngoại, chị Đại bên nội” là những phụ nữ Hà thành thông minh, có tài và đầy bản lĩnh, tất cả mọi việc đều được các bà ấy “tính toán trước cả”, và luôn luôn “tính đúng”. Các bà ấy “không có lòng tự ái, sự ganh đua, thói thời thượng chen vô”. Các bà ấy “không có sự lãng mạn hay mộng mơ vớ vẫn. Đã tính là làm, đã làm là không thèm đế ý đến những đàm tiếu của thiên hạ”. Đó là lời nhận xét của người cháu - anh Khải.
Cô Hiền nói thẳng thắn với đứa cháu: “Một đời tao chưa từng bị ai cám dỗ, kể cả chế độ”. Vốn là gái Hà Nội, con nhà giàu, nhưng gần ba chục tuổi cô mới đi lấy chồng. Không lấy một ông quan nào hết. Chẳng hứa hẹn gì với đám nghệ sĩ văn nhân. Cô chỉ chọn một ông giáo cấp Tiểu học hiền lành kết bạn trăm năm, để làm vợ, làm mẹ, “khiến cả Hà Nội kinh ngạc”.
Sau khi sinh đứa con thứ năm, cô nói với chồng: “Từ nay là chấm dứt chuyện sinh đẻ, bốn mươi tuổi rồi, nếu anh và tôi sống đến sáu chục tuổi thì con út đã hai mươi, có thể tự lập được khỏi phải sống bám vào các anh chị'.
Cô Hiền đặc biệt coi trọng vai trò người phụ nữ trong gia đình: người vợ không chỉ là người làm việc nhà mà còn là “tinh thần gia đình”. Cô phê bình đứa cháu - anh Khải: “Mày bắt nạt vợ mày quá, không để nó tự quyết định bất cứ việc gì, vậy là hỏng'. Người đàn bà không có “tinh thần gia đình thì cái gia đình ấy cũng chẳng ra sao”.
Là người mẹ, cô luôn quan tâm dạy dỗ các con phải “biết tự trọng, biết xấu hổ', tức là giữ gìn nhân cách. Ngay từ khi con cái còn nhỏ, ngồi vào bàn ăn, cô thường chú ý “sửa cách ngồi, cách cầm bát đũa, cách múc canh, cả cách nói chuyện trong bữa ăn”. Cô khuyên con cháu: “Chúng mày là người Hà Nội thì cách đi đứng, nói năng phải có chuẩn, không được sống tùy tiện, buông tuồng”.
Gia huấn ca tương truyền của Nguyễn Trãi có đoạn:
Khi còn bé ở nhà, phải tuân thủ lời dạy dỗ,
Dưới hai thân vâng dạ theo lời.
Khi đi, khi đứng, khi ngồi,
Phải tuân theo khuôn phép, ra ngoài đoan trang...
Có lẽ cô Hiền đã truyền đạt cho con cháu cách sống theo truyền thống của người xưa? Cô đã nói với người cháu về '‘nghĩa vụ” của người mẹ trong việc dạy dỗ con cái: “biết tự trọng, biết xấu hổ, còn sau này muốn ra sao là do chính bản thân”.
Trong thời kỳ chống Mĩ, cô Hiền đã thể hiện tình mẹ con và ý thức công dân rất rõ. Năm 1965, Hà Nội tiến hành tuyển quân vào chiến trường ở miền Nam, chọn lựa rất kỹ lưỡng, gồm khoảng 660 người, “là những chàng trai ưu tú của Hà Nội”. Dũng, con trai lớn của cô Hiền vừa tốt nghiệp trung học, tự nguyện xin tham gia chiến đấu. Khi đứa cháu hỏi: “Cô đồng ý cho em đi chiến đấu không?” Cô trả lời: “Tôi đau lòng nhưng đồng ý, vì tôi không muốn con sống nhờ vào sự hi sinh của bạn. Nếu con dám đi, đó cũng là biểu hiện của sự tự trọng”. Trong suốt ba năm, cô không nhận được một tin tức nào về đứa con đã ra đi. Nhưng khi đứa em quyết định gia nhập chiến trường, cô đã trả lời khi người cháu hỏi: “Tôi không khuyến khích, cũng không cản trở, cản trở tức là ngăn nó tìm con đường sống riêng để các bạn nó phải hy sinh, cũng là một cách hại chết nó”.
Cô Hiền nhắc lại: “Nhiều người tới Hà Nội đã sống lại”. Người cháu kể lại một số hiện tượng không vui, không đẹp mắt mà mình phải chứng kiến “không mấy vui vẻ...” giữa thủ đô.
Cô Hiền than thở về tuổi già hay suy ngẫm mọi chuyện một cách trầm tư giống như một bà già ở làng quê”. Cô kể chuyện về cơn bão làm cây si cổ thụ ở đền Ngọc Sơn đổ nghiêng, tán đè lên hậu cung... ban đầu cô nghĩ rằng đó là “dấu hiệu của sự thay đổi, điềm xấu là dấu hiệu của một thời kỳ kết thúc”. Nhưng cây si không chết, bị đốn hạ để làm củi nhưng sau đó lại sống lại, sau một tháng, lá non lại nảy mầm. Cô Hiền suy ngẫm: “Thiên địa tuần hoàn, sự phát sinh và tiêu diệt của vật liệu tự nhiên không thể đoán trước được”.
Người cháu cảm phục, nhẹ nhàng nói trong lòng: “Bà già thật tài năng, bà khiêm tốn và rộng lượng quá'. Cô Hiền là “một hạt bụi vàng”, nhỏ bé, nhưng rất lộng lẫy. Tâm hồn và tính cách của cô cùng với những người khác là một biểu tượng tuyệt vời cho vẻ đẹp thanh lịch và phẩm chất cao quý của người dân Hà Nội.
Dẫu không thơm cũng là hoa nhài,
Không thanh lịch cũng là người Tràng An.
Ca dao
Tình cảm của đứa cháu, của nhân vật “tôi” và của mỗi chúng ta đều thấy rất tiếc khi một người như cô Hiền phải ra đi, “một hạt bụi vàng của Hà Nội tan biến vào lòng đất cổ”. Hy vọng rằng vẻ đẹp thanh lịch, phẩm cách của người Tràng An sẽ mãi tỏa sáng, những hạt bụi vàng ấy sẽ bay lên trên cảng đất cổ Hà Nội, khiến mảnh đất kỳ diệu chói lọi bằng những tia vàng!
Suy ngẫm của cô Hiền và của người cháu trong phần cuối của truyện Một người Hà Nội thực sự làm cho cách kể trở nên sâu sắc, trữ tình, thể hiện rõ vẻ đẹp thanh lịch và nền văn hóa của con người tinh tế. Nhân vật cô Hiền như một bức chân dung nghệ thuật được Nguyễn Khải tô điểm bằng những ánh vàng lấp lánh.
Năm 2010, cả nước chúng ta tưng bừng kỷ niệm một nghìn năm Thăng Long (1910-2010). Nhân vật cô Hiền, như một hạt bụi vàng, đã và đang chiếu sáng trong lòng mỗi người chúng ta qua tập truyện Một người Hà Nội của Nguyễn Khải.
Phân tích nhân vật cô Hiền - Mẫu 2
Nguyễn Khải (1930 – 2008), tên thật là Nguyễn Mạnh Khải, là một nhà văn nổi tiếng của văn học Việt Nam thời kỳ kháng chiến. Ông đã trải qua những khó khăn trong hai cuộc chiến chống Pháp và Mỹ, từ đó có được những trải nghiệm sâu sắc về cuộc sống trên chiến trường, được phản ánh rõ trong tác phẩm văn học của mình. Ông cũng viết nhiều tác phẩm về đề tài nông thôn, đặc biệt quan tâm đến tâm lý con người trước những biến động của cuộc sống. Trong số đó, truyện ngắn “Một người Hà Nội” được coi là một trong những tác phẩm nổi bật nhất của ông.
Trong truyện ngắn “Một người Hà Nội”, cô Hiền được ví như một “hạt bụi vàng” của thủ đô, vẻ đẹp và phẩm chất của cô là biểu tượng cho nền văn hóa và tính cách của người Hà Nội.
Sau khi đất nước giải phóng, cô Hiền trở thành một biểu tượng của sự thay đổi trong xã hội, đồng thời thể hiện sự tự tin và tính cách mạnh mẽ của mình, không lẻn tránh hay che đậy bản thân dưới vỏ bọc của xã hội mới.
Mặc dù được nhận xét là có phong cách sống của người tư sản, nhưng cô Hiền vẫn giữ vững bản lĩnh và tính chân thực của mình, không đánh mất con người thật của mình trong cuộc sống mới.
Cô Hiền là một người ý thức cao về bản thân và xã hội, thể hiện sự thực tế và dũng cảm trong việc đối diện với những thách thức và biến động của thời đại mới.
Cuộc sống của cô Hiền không chỉ là vì bản thân mà còn vì gia đình và xã hội, thể hiện sự tự chủ và dân chủ trong mối quan hệ gia đình và xã hội.
Cô Hiền tôn trọng những nguyên tắc đạo đức và chuẩn mực, thể hiện qua cách dạy dỗ những đứa trẻ về tư cách và phong cách sống Hà Nội.
Tính cách và lòng dũng cảm của cô Hiền được thể hiện qua việc quyết định cho con trai tham gia vào cuộc chiến chống Mỹ ở miền Nam, với mong muốn chúng tự trọng và hiểu về trách nhiệm công dân.
Cô Hiền không ngăn cản con trai tham gia lính, vì cô hiểu rằng việc này là cần thiết và không thể ích kỷ trong việc bảo vệ đất nước.
Nhân vật cô Hiền được mô tả là một người đáng quý, ngay thẳng và có trách nhiệm, đồng thời là một người mẹ thông thái, biết dạy dỗ con cái đúng chuẩn.
Phân tích nhân vật cô Hiền - Mẫu 3
Trong thời kỳ đổi mới, Nguyễn Khải vẽ nên hình ảnh cô Hiền như một biểu tượng của vẻ đẹp và phẩm chất của phụ nữ Hà Nội, một sự kết hợp giữa hiện đại và truyền thống.
Cô Hiền thể hiện vẻ đẹp của một người phụ nữ thời đại mới, vẫn giữ được nét truyền thống mà không mất đi tính hiện đại, và đó cũng chính là sự hội nhập mà không hòa tan, phát triển song song với việc chống lại những xấu xa.
Trong bối cảnh xã hội mới, cô Hiền được ví như 'hạt bụi vàng' của Hà Nội, một biểu tượng của vẻ đẹp và phẩm chất trong thời đại mới.
Dù có cách sống giống một tư sản, cô Hiền vẫn không làm hại ai và sống theo cách của mình mà không để ý đến những lời đàm tiếu của người khác.
Cô Hiền thể hiện sự thức thời và thông minh khi không để ý đến những nghi ngờ của bạn bè và vẫn giữ mối quan hệ thân thiết với mọi người xung quanh.
Cô Hiền là một người phụ nữ thực tế, biết cân nhắc và sử dụng tiền bạc một cách khôn ngoan và hợp lí trong giai đoạn khó khăn.
Cô Hiền không chỉ là người vợ đảm đang trong gia đình mà còn là người phụ nữ chăm chỉ, giỏi giang trong công việc, biết sống hợp lí và thích ứng với thời đại.
Cô Hiền dạy dỗ con cái về trách nhiệm với tổ quốc và lòng yêu nước, không chỉ đẩy con mình vào những tình huống nguy hiểm mà còn dạy chúng biết vì người khác và vì cộng đồng.
Cô Hiền tỏ ra sắc sảo và tế nhị trong cách ứng xử, luôn giữ vững phẩm chất và tính cách của người Hà Nội trong mọi hoàn cảnh.
Cô Hiền là một người thật sự truyền thống nhưng không kém phần hiện đại, biết cách thích nghi với môi trường xã hội và duy trì được sự trang trọng trong những dịp đặc biệt.
Cô Hiền biết cách điều chỉnh lời nói phù hợp với hoàn cảnh, thể hiện sự tế nhị và lịch sự trước những người quý phái.
Cô Hiền được tạo hình một cách tinh tế và đẹp đẽ bởi nhà văn Nguyễn Khải, là hình mẫu của người phụ nữ hiện đại, giỏi việc nhà và có lòng nhân ái.
Phân tích nhân vật cô Hiền - Mẫu 4
Nhà văn Nguyễn Khải thể hiện tình yêu thương và cảm nhận đẹp của Hà Nội qua nhân vật bà Hiền - một biểu tượng của người phụ nữ Hà Nội chân thành và tự trọng.
Bà Hiền là một ví dụ rõ ràng cho nét đẹp văn hóa và phẩm chất của người Hà Nội, luôn giữ vững bản lĩnh và tự trọng trong mọi tình huống.
Là người phụ nữ sở hữu vẻ đẹp, đam mê văn chương, bà Hiền không theo đuổi tình yêu lãng mạn mà chọn một ông giáo cấp tiểu học hiền lành, chăm chỉ, khiến cả Hà Nội phải kinh ngạc.
Tác giả gọi bà Hiền là 'một hạt bụi vàng' của Hà Nội, nhấn mạnh giá trị quý báu và tinh túy của cuộc sống mặc dù bề ngoài có vẻ nhỏ bé và bình thường.
Bà Hiền là biểu tượng của người Hà Nội, mang trong mình nét đẹp và giá trị văn hóa sâu sắc, hòa mình với cuộc sống đầy thăng trầm của Thủ đô.
Văn chương thường lưu diễn lịch sử qua số phận cá nhân, tập trung vào con người và bản chất, hành vi của họ trong các tình huống lịch sử cụ thể. Tác phẩm Một người Hà Nội là một ví dụ điển hình. Trong đó, bà Hiền là nhân vật chính, đại diện cho những trải nghiệm cá nhân đồng thời phản ánh những biến cố lớn của quốc gia. Nhà văn đã khám phá sâu sắc bản chất của nhân vật trong bối cảnh lịch sử thực tế. Là một công dân trách nhiệm, bà Hiền luôn tôn trọng phẩm giá và đạo đức, đóng góp cho sự phồn thịnh của đất nước. Như một người Hà Nội, bà đã góp phần làm sáng tỏ thêm cái kiêng kỵ, cái truyền thống anh hùng và quý phái của Hà Nội - tôn thêm vẻ đẹp thanh lịch của 'người Tràng An'. Sự sâu sắc về nhân văn trong bút tích của Nguyễn Khải chính là điều này.
'Để hiểu về tâm trạng của con người trong thời đại, với tất cả các tính cách tốt và xấu của họ, đặc biệt là để hiểu về cách tư duy của họ, cuộc sống tinh thần của họ, bạn cần phải đọc tác phẩm của Nguyễn Khải'. Bình luận này của nhà nghiên cứu Vương Trí Nhàn thực sự có lý, đặc biệt là đối với truyện ngắn Một người Hà Nội của Nguyễn Khải.
Phân tích nhân vật cô Hiền - Mẫu 5
Nguyễn Khải là một nhà văn nổi tiếng với các tác phẩm như “Mùa lạc”, “Một chặng đường”, “Tầm nhìn xa”. Trước năm 1978, tác phẩm của ông thường có cái nhìn sắc lạnh, chú trọng vào những mâu thuẫn, sự đối lập giữa cũ và mới, tốt và xấu, ta và địch. Từ năm 1978 trở đi, tác phẩm của ông có cái nhìn sâu sắc hơn, tâm trạng hơn, cảm nhận được sự hối hả, xô bồ của cuộc sống nhưng cũng đầy hương sắc. Ông chuyển từ quan điểm ngoại cảnh sang quan điểm nội tâm. Ông quan sát con người trong mối quan hệ chặt chẽ với lịch sử, quá khứ của dân tộc, gia đình và sự kế thừa từ thế hệ trước. Từ đó, ông khẳng định những giá trị nhân văn cao cả của cuộc sống và con người ngày nay. Nhân vật bà Hiền trong tác phẩm là một minh chứng cho hướng tiếp cận này của ông.
Tác phẩm “Một người Hà Nội” là biểu tượng cho các tác phẩm của Nguyễn Khải sau năm 1978, hình ảnh của cô Hiền là biểu tượng cho vẻ đẹp và sức sống không tận của Thủ đô. Qua nhân vật này, nhà văn đã diễn đạt rất nhiều về triết lý về sự thay đổi của thời gian, không gian nhưng vẻ đẹp của con người và văn hóa, tính cách của người Hà Nội vẫn luôn là giá trị tinh thần không bao giờ thay đổi.
Nhân vật cô Hiền ban đầu sinh ra trong một gia đình giàu có, trí thức, được giáo dục theo phong cách gia quyến, khi còn trẻ là một cô gái xinh đẹp, thông minh, yêu văn chương và có mối quan hệ rộng rãi với giới văn nghệ sĩ Hà Nội. Cô là người có tri thức, kiến thức rộng, và có lối sống rất lịch lãm: “Sống trong một căn nhà rộng lớn, nằm ngay trên một con phố lớn, từ căn nhà nhìn thẳng ra cây si cổ thụ và sau lưng là đền Ngọc Sơn”. Cách ăn mặc của cô cũng rất sang trọng: “Vào mùa đông, ông mặc áo Ba-đờ-xuy, đi giày da, bà mặc áo Măng-tô cổ lông, đi giày nhung đính hạt cườm”. Cách dùng bữa cũng khác biệt: “Bàn ăn được trải khăn trắng, giữa bàn có một lọ hoa nhỏ, bát úp trên đĩa, đũa bọc trong giấy bản, và mỗi người ngồi đúng chỗ quy định”. Đây là một cách sống lịch lãm, trang trọng, dường như là của một gia đình quý tộc nhưng thực tế cô Hiền không phải là một người quý tộc vì “Cô không bao giờ lợi dụng ai cả, do đó không thể coi cô là người quý tộc”. Cô Hiền kinh doanh một cách trung thực với cửa hàng hoa giấy mà cô tự tay làm và có các con trợ giúp. Trong mối quan hệ với nhân viên, cô và họ “sống nhờ nhau”. Tình bạn như họ trong gia đình. Điều này là vẻ đẹp của người lao động chân chính, có trách nhiệm.
Vẻ đẹp của cô Hiền được mô tả qua nhiều giai đoạn lịch sử khác nhau. Nhân vật cũng có những hành động thể hiện tính cách đặc biệt nhất quán.
Khi hòa bình trở lại năm 1955, nhân vật “Tôi” trở về từ chiến trường. “Hà Nội nhỏ hơn, vắng vẻ hơn”. Mọi người đều tìm kiếm nơi mới để sinh sống và làm ăn. Nhưng gia đình cô Hiền vẫn ở lại Hà Nội “Họ không thể rời xa Hà Nội, không thể khởi nghiệp ở nơi khác”. Điều này thể hiện tình yêu sâu sắc của cô đối với Thủ đô. Hoặc sau chiến tranh chống Mỹ, mỗi lần nhân vật “tôi” trở về từ Sài Gòn, cô Hiền thường hỏi “Anh trở về Hà Nội lần này, phố phường thế nào, mọi người ra sao ?”. Dường như đây chỉ là một câu hỏi thông thường nhưng thực chất chứa đựng nhiều cảm xúc, lo âu và hy vọng về tương lai Hà Nội.
Nhân vật cô Hiền mang vẻ đẹp thanh lịch của người Hà Nội. Đó là vẻ đẹp tự nhiên của bản thân và được nhân vật chăm sóc, bảo dưỡng. Đúng như câu ca dân ca viết về con người Hà Nội:
“Dù không hương thơm nhưng cũng phải nhớ đến hương sắc của hoa Lài
'Không chỉ nét văn hoá cổ kính, con người ở Tràng An còn mang trong mình sự lịch lãm và tinh tế,' như bà nuôi dạy con, chỉnh tề từ những thói quen nhỏ nhặt như cách cầm bát đũa, múc canh, nói chuyện trong bữa ăn, hoặc cách đi bộ... Một phong cách sống rất khác biệt so với gia đình 'tôi' thô sơ, thô tục, không theo chuẩn mực nào cả. Với bà Hiền, đây không chỉ là những việc nhỏ linh tinh mà còn là một phần không thể thiếu của văn hóa, cách ứng xử của người dân Thủ đô: 'Là người Hà Nội, phong cách di chuyển và giao tiếp phải được chuẩn chỉnh, không được phép sống phóng túng.' Bà luôn nhấn mạnh rằng làm người Hà Nội, phải 'biết giữ thể diện và tự trọng.' Điều này không chỉ là sự tỉ mỉ mà còn là dấu ấn tinh tế của một người có văn hóa.
Vẻ đẹp lịch lãm ấy hiện hữu trong cách sống, trong những thói quen tinh tế mà bà thể hiện. Có vẻ như phong cách lịch lãm ấy đã trở thành một phần của bản sắc của bà qua mọi thời kỳ. Khi còn trẻ, bà thích khám phá văn học, và khi lớn tuổi, bà thích ngồi trong yên bình, ngắm nhìn vẻ đẹp, cổ kính giữa cuộc sống náo nhiệt, hối hả với hình ảnh 'Tỉa thủy tiên mỗi khi xuân về,' thông qua không khí ấm áp của căn phòng cổ điển, với 'Bức màn gỗ điêu khắc… Chiếc bàn trà gỗ... Bát đĩa sứ, đồng, thủy tinh cùng những món trang sức quý giá.' Tất cả đều thể hiện vẻ đẹp lịch lãm và quý phái của người Hà Nội.
Sau chiến tranh, bà Hiền trở thành biểu tượng cho vẻ đẹp của người phụ nữ bình dân nhưng vẫn giữ được phẩm chất cao quý. 'Mặc váy bông ngắn, quần thâm, đi dép hoặc guốc, đội khăn len.' Tuy nhiên, điều quý giá ở bà là triết lý sống 'Một xã hội luôn phải có một tầng lớp thượng lưu để làm gương mẫu cho mọi giá trị.' Điều này là một quan điểm tuyệt vời về phong cách lịch lãm. Khác biệt với sự phóng túng. Buổi tiệc chào đón hai anh lính từ miền Nam trở về đã cho tác giả thấy vẻ đẹp lịch lãm đích thực của người Hà Nội. 'Mọi người mặc áo dài, quần âu, đeo cà vạt, các bà thì dùng lược, kẹp hoa lấp lánh, mặc áo len, áo da, trang sức ngọc bích, chuỗi vàng lung linh.' Vẻ đẹp này không chỉ là của một thời kỳ mà còn kéo dài suốt cả cuộc đời, nó là biểu tượng của văn hóa, của một thời kỳ lịch sử.
Bản lĩnh của bà Hiền còn thể hiện qua sự mạnh mẽ, chủ động, tự tin, đầy kiến thức và nhận thức về cuộc sống. Mặc dù là phụ nữ, nhưng bà không ngần ngại, không e dè, và luôn biết làm chủ bản thân mình. Trong việc kết hôn, bà chủ động chọn lấy một người chồng là giáo viên tiểu học hiền lành và chăm chỉ. Khi bà quyết định chọn một trong số những người văn nghệ gia nổi tiếng của thời đại, cả Hà Nội đều 'bất ngờ.' Bà cân nhắc kỹ lưỡng việc sinh con để đảm bảo tương lai cho gia đình. Nếu trong quá khứ, vai trò của phụ nữ thường bị coi nhẹ, thì ở hiện tại, bà Hiền luôn coi trọng vai trò của phụ nữ 'Nếu người phụ nữ không hiểu được ý chồng mình thì gia đình đó sẽ không thể hạnh phúc.' Bà cũng có quan điểm mạnh mẽ về kinh tế gia đình trong thời kỳ chuyển đổi phức tạp. Khi ông chồng muốn mở một cửa hàng in ấn trong khi chính phủ có ý kiến 'không muốn cá nhân làm giàu.' Bà nhanh chóng ngăn chặn 'Anh muốn làm thương gia trong thời kỳ này ư?' Điều này cho thấy cái nhìn tỉnh táo và sâu sắc của một người biết nhìn xa trông rộng.
Bản lĩnh của bà còn thể hiện qua tính thẳng thắn. Bà luôn nói rõ, nêu rõ ý kiến của mình về cuộc sống và mọi vấn đề xã hội. Theo bà, 'Chính phủ can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của dân, có quá nhiều quy định như việc tập thể dục hàng sáng, hoạt động văn nghệ hàng tối.' Bà cũng nhận ra điều không hợp lý trong quan điểm 'không muốn cá nhân làm giàu.' Đây là thái độ trực diện, chân thành của một người trung thực, có tầm nhìn sâu xa về xã hội.
Vẻ đẹp của bà Hiền không chỉ là nét đẹp của một tâm hồn cao thượng, mà còn là biểu hiện của phẩm giá của người Hà Nội luôn đặt lòng tự trọng làm tiêu chí đánh giá bản thân. Tính tự trọng này được thể hiện rõ nhất qua câu chuyện về hai người con trai nhập ngũ. Khi anh Dũng quyết định tham gia chiến đấu ở miền Nam, bà nói với tôi: 'Tôi cảm thấy đau lòng nhưng cũng tâm phục, vì tôi không muốn con sống dựa vào sự hy sinh của bạn bè. Nếu nó dám đi, có nghĩa là biết tự trọng'. Khi con thứ hai quyết định theo đuổi con đường quân đội, bà cũng nói: 'Tôi không khuyến khích nhưng cũng không ngăn cản, ngăn cản là giống như dặn nó tìm một cách sống mà phải chết, cũng là cách giết chết nó'. Bà muốn công bằng như mọi bà mẹ khác: 'Tôi muốn sống bình đẳng với các bà mẹ khác, hoặc sống, hoặc chết, không có gì khác biệt'. Không có người mẹ nào không yêu con của mình, không muốn con tránh xa khỏi nguy hiểm, nhưng bà Hiền muốn dạy con không bao giờ sống trong sự nhượng bộ, không nên sống dựa vào sự hy sinh của người khác là điều đáng trách. Tính tự trọng không cho phép con bà sống một cách đê tiện, ích kỷ. Tại đây, bà còn hiện thân hình ảnh của một người mẹ trong thời chiến, ý thức trách nhiệm với đất nước, với dân tộc, biết sẻ chia những mất mát của nhiều người mẹ khác. Tính tự trọng giúp con người sống có trách nhiệm với cộng đồng. Ở bà Hiền, lòng tự trọng cá nhân hòa nhập vào lòng tự trọng dân tộc. Đây là một cách ứng xử vô cùng nhân bản.
Bà Hiền luôn giữ vững niềm tin vào cuộc sống, dù sống trong một thời đại biến động, thị trường làm thay đổi lối sống của người Hà Nội, nhưng không làm suy sụp tinh thần của họ về những giá trị văn hóa bền vững của Hà Nội. Bà tin rằng: 'Với người già, bất kể ai, thời gian đã qua luôn là thời vàng son, mỗi thế hệ có thời vàng son của riêng mình. Hà Nội không phải vậy. Thời nào nó cũng đẹp, một vẻ đẹp riêng cho mỗi lứa tuổi'. Đó là niềm tin mạnh mẽ vào những giá trị truyền thống. Tác giả còn mô tả hình ảnh cây si cổ thụ vào phần cuối của truyện, thể hiện sự tôn trọng nhân vật với những giá trị tâm linh. Cây si gãy gọn đổ lên mái đền Ngọc Sơn nhưng nhờ vào tình yêu và niềm tin của con người, nó đã sống lại. Sự tái sinh của cây si là niềm tin lạc quan của tác giả vào việc phục hồi những giá trị tinh thần của Hà Nội. Những giá trị văn hóa bền vững sẽ không bao giờ tan biến, tác giả mong muốn những giá trị đó sẽ tồn tại trong hiện tại: 'Một người như cô phải chết, một hạt bụi vàng của Hà Nội rơi vào lòng đất. Những hạt bụi vàng ấy tỏa sáng ở mỗi góc phố Hà Nội, để cho đất đai lung linh những tia vàng'.
Điều làm nên thành công của tác phẩm nói chung và xây dựng nhân vật bà Hiền nói riêng là ngôn ngữ truyện kể đặc sắc, cá nhân hóa. Nhà văn ít miêu tả, chủ yếu là kể chuyện, dựa trên quan sát, phân tích và nhận xét sâu sắc, giàu ý nghĩa. Lối kể truyện trần thuật mang tính thực tế, tự nhiên, nặng về suy tư, giàu chất tóm tắt, đa ngữ, đậm chất tự truyện thông qua 'cái tôi', (giọng kể tự tin xen lẫn hoài nghi, tự hào xen lẫn tự nhiên tăng tính chân thực, khách quan.)
Qua nhân vật bà Hiền, nhà văn khẳng định sức sống bền bỉ của những giá trị văn hóa mang nét đẹp của Hà Nội. Tác giả gửi gắm lòng yêu thương, sự cố gắng bảo vệ những giá trị đó cho thế hệ hiện tại và tương lai. Từ đó, chúng ta trở nên yêu quý, tự hào về văn hóa, đất nước, con người Việt Nam, trong mối liên kết chặt chẽ với lịch sử, với dân tộc, với quan hệ gia đình và sự kế thừa giữa các thế hệ. Nhân vật bà Hiền là 'Một người Hà Nội', luôn là điểm nhấn quý giá trong bức tranh văn hóa của xứ sở.
Phân tích nhân vật cô Hiền - Mẫu 6
Một người Hà Nội là tác phẩm được rút từ tập truyện Hà Nội trong mắt tôi, đó là một tác phẩm đặc trưng cho bút pháp của Nguyễn Khải trong giai đoạn sáng tác thứ hai. Trong truyện Một người Hà Nội, Nguyễn Khải đã khá thành công trong việc tạo dựng hình ảnh của nhân vật cô Hiền, một hình tượng tiêu biểu cho người Hà Nội.
Cô Hiền, một nhân vật quan trọng xuất hiện suốt tác phẩm, cô là biểu tượng của phẩm chất và vẻ đẹp của phụ nữ Hà Nội, kết hợp giữa hiện đại và truyền thống. Tác giả đã mô tả rõ những vẻ đẹp đó thông qua tác phẩm của mình. Đó là vẻ đẹp mà phụ nữ hiện đại cần học tập, một vẻ đẹp kết hợp giữa hiện đại và truyền thống, không bao giờ mất đi bản sắc. Tác giả không tập trung vào ngoại hình của cô Hiền mà đi sâu vào tâm hồn và tính cách của nhân vật.
Vẻ đẹp của cô Hiền được thể hiện qua nhiều giai đoạn lịch sử khác nhau. Cô Hiền sinh ra trong một gia đình giàu có, lương thiện, được giáo dục theo phong cách truyền thống, từ khi còn trẻ đã là một cô gái xinh đẹp, thông minh, mở salon văn học để kết nối với cộng đồng văn nghệ Hà Nội. Cô là một người trí thức, hiểu biết rộng, sống sang trọng, là con người có lối sống của tư sản: 'Sống trong một ngôi nhà lớn, ở một con phố lớn, nhìn ra cây si cổ thụ và hậu cung đền Ngọc Sơn'. Cô làm ăn lương thiện với cửa hàng hoa giấy và có mối quan hệ làm việc lành mạnh với nhân viên. Tình cảm giữa chủ và người làm dựa vào sự tin tưởng lẫn nhau, đồng lòng chung sống. Điều này thể hiện vẻ đẹp của người lao động chân chính, mang ý nghĩa lớn lao.
Vẻ đẹp tinh tế của cô được thể hiện thông qua cách nuôi dạy con cái, từ việc dạy chúng những thói quen nhỏ nhất như cách cầm bát đũa, cách múc canh, cách trò chuyện trong bữa ăn, đến cách đi lại. Đối với cô Hiền, đây không chỉ là việc sinh hoạt hàng ngày mà là phản ánh của văn hóa sống, của cách cư xử của người Hà Nội: 'Là người Hà Nội thì phải biết cách đi đứng nói chuyện, không thể sống buông thả'. Cô cũng nhấn mạnh về lòng tự trọng và ý thức xấu hổ, không phải vì sự kỹ tính mà là bản sắc của một người văn minh.
Vẻ đẹp của cô Hiền còn là biểu hiện của một nhân cách cao quý, luôn coi trọng lòng tự trọng làm tiêu chuẩn đánh giá bản thân. Điều này được thể hiện rõ nhất qua câu chuyện của cô về hai người con tham gia quân đội. Mỗi người mẹ đều yêu con mình và mong muốn bảo vệ chúng khỏi nguy hiểm, nhưng cô Hiền muốn dạy con không sống dựa vào sự hy sinh của người khác, không nên sống một cách nhỏ nhen và ích kỷ. Ở đây, cô Hiền cũng thể hiện vẻ đẹp của người mẹ trong thời kỳ chiến tranh, có ý thức trách nhiệm với đất nước và dân tộc, biết chia sẻ nỗi đau mất mát của nhiều người khác. Lòng tự trọng giúp con người sống có trách nhiệm với cộng đồng. Ở cô Hiền, lòng tự trọng cá nhân đã hòa quyện vào lòng tự trọng dân tộc. Điều này là biểu hiện của một cách ứng xử nhân bản.
Cô là người không bao giờ quên giữ niềm tin vào cuộc sống. Dù sống giữa thị trường hiện đại đầy sóng gió, nhưng không làm rung chuyển lòng tin vào những giá trị văn hóa bền vững của Hà Nội. Cô tin rằng mỗi thế hệ đều có thời vàng son của riêng mình, và Hà Nội luôn đẹp theo cách riêng của từng thời kỳ. Đó là niềm tin vững chãi vào những giá trị cổ truyền.
Thân thiện và đẹp trong từng hành động, cô Hiền được tạo hình thành một hình ảnh đẹp đẽ. Không chỉ là người phụ nữ giỏi giang trong việc gia đình mà còn chăm lo cho xã hội. Sự nhỏ bé của cô Hiền lại là nguồn gốc của vẻ đẹp đại diện cho phụ nữ hiện đại.