Phân tích quan điểm yêu của Xuân Diệu trong bài thơ Vội vàng mang lại dàn ý và 3 bài văn mẫu siêu hay. Giúp các bạn lớp 11 có thêm nhiều gợi ý tham khảo, củng cố kiến thức để viết bài văn phân tích tốt hơn.
Xuân Diệu đem đến quan niệm yêu mới mẻ, táo bạo: Yêu là sống hết mình, vui trọn vẹn và tận hưởng mọi khoảnh khắc đầy yêu thương. Để hiểu rõ hơn về quan niệm yêu của ông, mời bạn đọc tiếp.
Dàn ý phân tích quan điểm tình yêu trong bài Vội vàng
I. Giới thiệu:
- Mở đầu: Khám phá câu thơ của Xuân Diệu 'Làm sao... một kẻ nào'
- Trình bày vấn đề: Quan điểm về tình yêu của nhà thơ hiện lên đặc biệt và sâu sắc qua bài thơ 'Vội vàng'
II. Nội dung chính:
- 'Tôi muốn tắt nắng đi... Cho hương đừng bay đi':
+ Tình yêu đối với cuộc sống mãnh liệt, niềm vui sảng khoái khi được sống và thưởng thức trọn vẹn vẻ đẹp tuyệt vời của tình yêu và thiên nhiên.
+ Những mong muốn, khao khát dường như không tưởng nhưng lại rất có cơ sở đối với một trái tim đầy yêu thương, muốn giữ gìn hết những vẻ đẹp của tự nhiên.
- 'Của ong bướm... cặp môi gần':
+ Mùa xuân hiện hình với sự sống động, quyến rũ, khiến lòng người xao xuyến
+ Xuân Diệu mang quan điểm về tình yêu rất mới mẻ, mạnh mẽ: Yêu phải trọn vẹn, phải tận hưởng mọi khoảnh khắc đầy yêu thương.
- 'Ta muốn ôm... Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi':
+ Tác giả trao hết tình yêu và lòng nhiệt thành vào mùa xuân ấy, để lại trong đó trái tim yêu đương của chính mình.
+ Nhận ra rằng cuộc sống ngắn ngủi, mùa xuân trôi qua nhanh chóng, tác giả khuyên bản thân sống trọn vẹn trong hiện tại, yêu đời đầy đam mê nhất.
+ Tâm hồn mãnh liệt, tham lam muốn chiếm hữu, tận hưởng hết tất cả những hương thơm tuyệt vời nhất.
+ Vội vàng hơn, hối hả hơn vì sợ thời gian trôi đi, những điều đẹp đẽ sẽ không còn tồn tại.
=> Xuân Diệu khao khát yêu đương, khao khát kết nối với vũ trụ, với thiên nhiên, cùng với cả trái tim đất trời.
III. Kết thúc:
- Tóm lại quan điểm về tình yêu của Xuân Diệu qua bài thơ Vội vàng.
Quan điểm về tình yêu của Xuân Diệu qua Vội vàng - Mẫu 1
Bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu là một trong những tác phẩm tiêu biểu của ông, thể hiện tình yêu mãnh liệt của nhà thơ với cuộc sống tươi đẹp. Ông tỏ ra vội vã như muốn nắm bắt ngay lập tức những điều tốt đẹp nhất của cuộc sống. Bài thơ mở đầu với bốn dòng thơ ngắn gọn, mạnh mẽ, như một tuyên ngôn về khao khát sâu sắc của ông:
Tôi muốn che đi ánh nắng,
Đừng để màu sắc phai nhạt.
Tôi muốn bắt giữ cơn gió,
Đừng để hương thơm bay mất.
Tắt ánh nắng, buộc gió là những điều không thể, nhưng lại là những khao khát phi lý. Tuy nhiên, những khao khát phi lý ấy lại có lý do với trái tim của nhà thơ, bởi đó là trái tim đầy khao khát mãnh liệt, mong muốn sống đến trọn vẹn chữ “sống”, muốn giữ mãi những hương vị, những màu sắc của cuộc đời. Cuộc sống, trong con mắt của nhà thơ, thật đẹp đẽ và quý giá. Nhà thơ nhận thấy rằng trong cuộc sống, mọi thứ đều kỳ diệu, mỗi sự vật dù nhỏ bé đến đâu cũng đều mang đến cho cuộc sống những vẻ đẹp tinh tế nhất của mình.
Của ong bướm lúc này đây chứa đựng tuần tháng mật ngọt ngào,
Và đây, hoa nở trong đồng nội xanh rì,
Đây, lá xanh trên cành mơ phơ phất,
Của yến đưa ra đây khúc tình si,
Và đây, ánh sáng nhấp nhô trên hàng mi.
Ong bướm mang trong mình tuần tháng mật ngọt ngào, quyến rũ, đồng nội đẹp như màu xanh mơn mởn và những bông hoa rực rỡ, cành mơ non mang theo muôn lá xanh rụng rinh, ánh sáng bình minh như một nhấp nhô mi của người đẹp... Câu thơ mang một nhịp điệu nhanh nhẹn, gấp gáp, sử dụng phong cách liệt kê, tượng trưng, sử dụng nhiều tính từ, cách liên tưởng táo bạo, phong phú. Cuộc sống hiện ra thông qua đó là sôi nổi, tươi mới, đáng yêu, đáng sống, tràn ngập âm thanh, màu sắc tươi sáng, mở ra một thiên đường tồn tại ngay trên thế giới này. Với Xuân Diệu, cuộc sống luôn đong đầy niềm vui, mỗi ngày mới là một niềm vui mới ấn định:
Mỗi sớm mai, thần Vui luôn gõ cửa
Niềm vui như một thần linh rộng lượng, phát tán hạnh phúc cho mọi người. Có thể nói rằng trong thơ Việt Nam, chưa có ai có cách nhìn nhận về cuộc sống, mùa xuân như cách nhìn của Xuân Diệu:
Tháng Giêng ngọt ngào như đôi môi gần kề
Xuân Diệu không sử dụng thiên nhiên như tiêu chuẩn để đo lường vẻ đẹp so với con người như thơ cổ, mà lại sử dụng con người như một tiêu chuẩn để so sánh với vẻ đẹp của thiên nhiên. Nếu Nguyễn Du so sánh vẻ đẹp của Thuý Vân - Thuý Kiều như “Mây vượt qua nước, tóc nhường với tuyết, da nhạt màu” thì Xuân Diệu lại liên tưởng “Tháng Giêng ngọt ngào như đôi môi gần”. Đó là một cách so sánh rất đặc biệt, sâu lắng, tràn đầy tình yêu cuộc sống mạnh mẽ của Xuân Diệu. Ông nhìn thấy mùa xuân với tất cả vẻ đẹp sống động của nó giống như đôi môi đỏ rực của một thiếu nữ đang đến gần. Cách so sánh này chứa đựng rất nhiều cảm xúc, từ sự khao khát, thèm muốn, đến sự háo hức rất thiêng liêng và cũng rất trần tục. Nhà thơ yêu cuộc sống đến mê muội, đam mê! Có một cuộc sống đẹp như thế để sống, có bao hương vị tuyệt vời như thế để thưởng thức, con người sẽ cảm thấy hạnh phúc biết bao. Nhưng như một bản nhạc đang lên cao, đột ngột lại giảm dần:
Tôi hạnh phúc. Nhưng lại hối hận một phần.
Câu thơ bị chia cắt, niềm vui không được trọn vẹn. Bởi Xuân Diệu nhận ra rằng niềm hạnh phúc đó chỉ là thoáng qua:
Xuân đang đến chỉ là biểu hiện của sự trôi qua,
Xuân vẫn non, chỉ là dấu hiệu của sự già dần
Người ta thường tiếc nuối những kỷ niệm khi chúng trở thành quá khứ, tiếc thời xuân khi nó đã qua đi. Xuân Diệu, với tâm hồn nhạy cảm và yêu cuộc sống đến mê muội, ông lại nuối tiếc mùa xuân ngay cả khi nó vẫn còn hiện hữu. Bởi vì ông biết rằng thời gian trôi đi nhanh chóng, và những điều quý giá, những vẻ đẹp, càng trở nên mong manh hơn khi thời gian trôi qua. Điều đó ảnh hưởng mạnh mẽ đến tâm trạng của Xuân Diệu:
Và khi xuân tàn, tôi cũng sẽ mất đi
Câu thơ tràn đầy nỗi buồn. Nhà thơ nhận ra một sự thật đắng lòng: khi mùa xuân qua đi, tuổi trẻ cũng sẽ qua đi. Và khi tuổi trẻ đã trôi qua, cuộc sống còn lại còn ý nghĩa gì nữa? Vì mùa xuân, quý giá nhất của cuộc đời, và tuổi trẻ, quý giá nhất của con người, đều sẽ không thể trở lại. Con người khao khát vẻ đẹp bất tử, nhưng cuộc đời lại có những luật lệ không thể thay đổi:
Lòng tôi rộng mở, nhưng trần gian hữu hạn,
Không thể kéo dài mãi tuổi xuân
Thời gian vô hạn, nhưng cuộc đời con người hữu hạn. Trong hữu hạn ấy, con người trở nên nhỏ bé, yếu đuối và mong manh. Mọi người có thể nói xuân đến xuân đi, nhưng với Xuân Diệu, ông không thể an ủi bản thân, điều đó chỉ khiến ông cảm thấy thêm đau lòng:
Nói điều gì về việc xuân luôn quay về,
Khi tuổi trẻ không bao giờ trở lại hai lần.
Trái đất có thể còn tồn tại mãi mãi,
Nhưng tôi, dẫu muôn trùng thế giới, cũng sẽ phải ra đi.
Mùa xuân của trái đất có ý nghĩa và quý giá vô cùng, nhưng chỉ khi con người biết trân trọng và tận hưởng nó. Khi tuổi trẻ qua đi, mùa xuân cũng không còn đẹp đẽ nữa. Câu thơ của Xuân Diệu thể hiện tâm trạng buồn bã:
Mùi hương của thời gian dần phai nhạt,
Khắp nơi, sông núi vẫn lặng lẽ chia xa.
Con gió nhẹ nhàng thì thầm trong lá xanh,
Liệu có phải vì lo sợ phải rời xa
Chim hót vang vọng bỗng dứt bỏ tiếng hót,
Phải chăng họ lo sợ sự phai tàn sắp đến
Tất cả đều mang nỗi buồn, mất mát, chỉ còn lại 'hương vị phai nhạt của thời gian', chỉ biết 'lặng lẽ chia xa', chỉ còn 'lo lắng rời xa', chỉ 'sợ hãi sự phai tàn sắp đến'. Trong thơ Việt Nam, ít ai có giọng điệu nuối tiếc về thời gian, thương tiếc cuộc sống như vậy. Mặc dù gió lá hoa vẫn như mọi khi, nhưng đoạn thơ trên đầy bi ai, xót xa:
Không bao giờ! Ôi, không bao giờ nữa!
Nỗi đau trong lòng Xuân Diệu sâu thẳm, cắt cứa, thấm đẫm, mới khiến người ta nghe thấy tiếng than khóc đầy thương xót như vậy. Thời gian trôi mãi nhưng mùa xuân và tuổi trẻ của con người lại chỉ ngắn ngủi. Con người không thể biến cái hữu hạn của cuộc sống thành vô hạn bên vũ trụ. Chỉ còn cách duy nhất, đó là phải sống hết mình, phải đắm chìm mãnh liệt hơn, phải vội vàng tận hưởng đến cùng những vẻ đẹp của cuộc sống, của tuổi trẻ, của mùa xuân. Xuân Diệu thúc giục:
Hãy đi nhanh! Mùa xuân chưa bao giờ khuất chiều
Ta muốn ôm trọn
Không gian mới bắt đầu rực rỡ,
Ta muốn hòa mình vào mây và gió,
Ta muốn đắm chìm trong tình yêu cùng với cánh bướm,
Ta muốn ghi nhận mỗi cái hôn nồng nàn
Và cả vẻ đẹp của núi non, cây cỏ rợp.
Những dòng thơ mạnh mẽ, gấp gáp, ánh sáng như một dòng suối cuồn cuộn tuôn chảy, từng từ ngôn từ xô đẩy nhau để bày tỏ cảm xúc đang dâng trào trong lòng nhà thơ. Những từ 'ta muốn' được lặp đi lặp lại như một bản nhạc không có hồi kết để thể hiện niềm khao khát cháy bỏng muốn sống đến tận cùng của Xuân Diệu. Một loạt từ ngữ được sử dụng theo thứ tự tăng dần của mong muốn: muốn ôm - muốn hòa mình - muốn đắm chìm - muốn ghi nhận - muốn đắm chìm thể hiện sự si mê cuồng nhiệt. Trong một câu thơ có tới ba từ 'và' chứng tỏ sự mãnh liệt, cuống cuồng của Xuân Diệu, như muốn ôm gọn cả vũ trụ, cả cuộc đời, cả mùa xuân vào lòng. Sống như vậy mới thực sự là sống, mới đạt tới cực hạnh phúc thật sự.
Để ngập tràn hương thơm, để đầy ánh sáng,
Để tận hưởng sự sống trong trạng thái thỏa mãn,
Hạnh phúc của cuộc sống là mùi thơm, là ánh sáng, là sắc thanh. Sống trọn vẹn cuộc đời là có thể cảm nhận những điều đó ở mức độ dồi dào nhất. Xuân Diệu muốn tận hưởng cuộc sống đến 'thỏa mãn', 'ngập tràn', 'đầy đủ'. Trong trạng thái cảm hứng cao nhất, Xuân Diệu nhận ra cuộc đời, mùa xuân như một điều quý giá nhất, trọn vẹn như trái đời đỏ hồng, chín mọng, thơm ngát, ngọt ngào, để nhà thơ thưởng thức trong sự khao khát cực độ:
Ôi xuân hồng, ta ao ước được nếm trải bao nhiêu vị ngọt của người
Câu thơ là đỉnh cao của những khát khao sống, của tình yêu sống rực rỡ trong trái tim đam mê của Xuân Diệu.
Bài thơ Vội vàng thể hiện tâm trạng say đắm hào hứng của một tấm lòng ham muốn sống mãnh liệt. Bài thơ cũng phản ánh quan điểm sống gấp gáp vội vã để tận hưởng những niềm hạnh phúc trần thế, một quan niệm sống tích cực và mạnh mẽ so với thời đại. Đây là một tác phẩm điển hình cho phong cách thơ trẻ trung, mới mẻ của 'nhà thơ của tình yêu', nơi có sự tự do tối đa, hình ảnh sâu sắc và cách liên tưởng hiện đại. Tâm trạng yêu đời, đam mê sống trong tác phẩm khẳng định ý kiến nhân văn của nhà thơ. Đến ngày nay, thông điệp khuyến khích mọi người sống ý nghĩa trong cuộc sống thực tế của bài thơ vẫn giữ được giá trị với giới trẻ.
Quan điểm yêu của Xuân Diệu qua Vội vàng - Mẫu 2
'Không yêu sao sống được, không nhớ không thương ai'
Câu thơ tỏa sáng như một lời thề trong cuộc sống và trong tình yêu của Xuân Diệu. Với ông, sống và yêu là một nghệ thuật mà con người là nhà nghệ sĩ tài ba, vẽ lên mọi cảm xúc của thực tại, sống và tận hưởng hết tất cả những cảm xúc cao trào của cuộc sống, của tình yêu. Với Xuân Diệu, tình yêu là một yếu tố không thể thiếu trong cuộc sống, cuộc sống chỉ thực sự đáng sống khi có yêu và được yêu. Với trái tim nồng nhiệt và mãnh liệt, thơ ông thể hiện quan niệm yêu thương độc đáo và sâu sắc, điều đó được thể hiện rõ qua bài 'Vội vàng'.
Những cảm xúc mãnh liệt trước vẻ đẹp của thiên nhiên, sự hồn nhiên trước đất trời của nhà thơ. Đó là tình yêu mãnh liệt sẵn sàng trào dâng, mong chờ được sống và thưởng thức vẻ đẹp tuyệt vời của tình yêu, của thiên nhiên đất trời:
'Tôi muốn dập tắt ánh nắng đi
Để màu sắc không phai mờ;
Tôi muốn buộc gió lại
Để hương thơm không bay đi.'
Những mong muốn, ước ao có vẻ như không thực tế nhưng lại rất có lý. Vì làm thế nào có thể làm tắt đi ánh sáng mặt trời, nắm bắt và buộc hương thơm bay xa. Nhưng chính điều đó lại thể hiện sự có lý trong một tâm hồn yêu thương sâu sắc, mong muốn giữ gìn những vẻ đẹp của thiên nhiên, hương thơm của cuộc sống.
'Của ong bướm nhấm nháp tuần hồi trăng mật;
Này đây hoa của đồng nội tươi tắn;
Này đây lá của cành tơ rung rinh;
Của yến anh nhảy múa khúc tình si.
Và đây ánh sáng lấp lánh trong hàng mi;
Mỗi sáng mai, niềm vui đến gõ cửa;
Tháng giêng tươi thắm như một cặp môi gần;'
Mùa xuân bừng tỉnh, hấp dẫn, làm lòng người thổn thức trước vẻ đẹp sống động ấy. Vẻ đẹp ngọt ngào, đầy sức sống, làm say lòng người, khiến tình yêu trỗi dậy trong mỗi khoảnh khắc của tâm hồn. Đối với Xuân Diệu, yêu là phải sống hết mình với tình yêu, tận hưởng mọi khoảnh khắc ngập tràn yêu thương của thời gian, của tình yêu. Xuân Diệu mong muốn chiếm hữu mọi khía cạnh của tình yêu. 'Tháng giêng tươi thắm như một cặp môi gần'.
Mùa xuân tươi tắn, quyến rũ như người yêu đầy vẻ đẹp vô tận đó. Xuân như người yêu hiến dâng vẻ đẹp không ngừng đó cho con người. Với Xuân Diệu, mục đích cao quý nhất của cuộc sống là tình yêu:
'Không ai có thể định nghĩa được tình yêu.
Nó không có nghĩa gì trong một buổi chiều.
Nó chiếm lĩnh hồn ta như ánh nắng nhẹ nhàng.
Bằng mây trôi, gió êm.'
Tác giả đang tận hưởng hạnh phúc bên đất trời, thưởng thức dư vị yêu thương trong lòng trước trời xuân. Xuân mang lại hạnh phúc, tình yêu và niềm đắm say của tuổi trẻ. Xuân như một người yêu mới mẻ và niềm tin. Xuân đem đến niềm say mê của tình yêu, của cuộc sống. Đó là lý do mà ông đổ dồn tất cả niềm nhiệt thành, trái tim yêu thương của mình vào vị xuân ấy. Khi nhận ra cuộc sống ngắn ngủi, xuân qua đi nhanh chóng, ngọn lửa yêu trong lòng thúc đẩy ông sống hết mình hơn, yêu thêm, không ôm hoài quá khứ, không trông đợi một tương lai uổng phí. Xuân Diệu thúc đẩy sống tận hưởng hiện tại, yêu với niềm đam mê cuồng nhiệt nhất:
'Tôi muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Tôi muốn buộc gió, mây trôi,
Tôi muốn say cánh bướm với tình yêu,
Tôi muốn thâu trong một cái hôn nồng nàn
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
- Hỡi xuân hồng, tôi muốn cắn vào em!'
Tâm hồn nồng nhiệt, tham lam muốn sở hữu, tận hưởng tất cả những hương thơm tuyệt vời nhất. Vội vàng hơn, hối hả hơn vì sợ thời gian trôi đi, những điều đẹp đẽ sẽ không còn nữa. Xuân Diệu không e dè cũng không đợi chờ mà sống thực với cảm xúc yêu của mình để chiếm lĩnh mọi vẻ đẹp của cuộc sống. Ông khao khát yêu, khao khát kết nối với vũ trụ và thiên nhiên.
Xuân Diệu, một hồn thơ tình tuyệt vời, đã mang đến cho chúng ta một quan niệm tích cực về tình yêu và cuộc sống: Hãy sống và yêu hết mình trong thanh xuân. Hãy sống đúng với cảm xúc của mình, như thể ngày mai không còn nữa, một cách mãnh liệt, thiết tha, và chân thành.
Quan điểm về tình yêu của Xuân Diệu qua tác phẩm 'Vội vàng' - Mẫu 3
Xuân Diệu - một chàng trai trẻ, hiền lành và đắm chìm trong yêu thương, cũng như trong sự ham muốn! Thời niên thiếu, trong cuộc sống đầy mê hoặc, Xuân Diệu chọn tình yêu là chủ đề, là nguồn cảm hứng bất tận cho sự sáng tạo. Thực sự, anh ta có mối duyên nợ với thơ tình, là người của đất trời, người đã yêu từ kiếp trước, và tình yêu ấy vẫn cháy mãi:
Tôi đã yêu từ khi chưa biết tuổi
Khi chưa tồn tại trong vòng luân hồi...
Nhận ra sự phù du của cuộc sống như bóng câu, như sương đầu núi, thoắt ẩn thoắt hiện, Xuân Diệu giải thích:
Sương và bóng, không có ý nghĩa gì rõ ràng
Xin đừng cười, cuộc sống có ý nghĩa gì đâu?
Thi nhân nhận ra không thể tìm được bí quyết trường sinh như Tần Thủy Hoàng mơ ước trước đây nên tự thú:
Nhưng nghĩ lại, sống vẫn tốt hơn là chết
Yêu mến, dù xa hay gần, có ngọt ngào hơn chăng?
Vì vậy:
Chẳng thể sống được mà không yêu
Không nhớ, không thương một ai?
Do đó, trong thơ của Xuân Diệu, tình yêu thường không bao giờ vắng mặt: Có người so sánh triết lý sống của chim én, con bướm vàng (tìm hoa để hút mật) là chỉ trích, nhưng Xuân Diệu lại cười nói:
Thôi thì hãy cùng nói ra để thoả lòng
Người yêu ta, tôi đều biết ơn
Người ghét ta, tôi cũng vui lòng mỉm cười!
Và vì thế, thời gian không ngừng trôi đi, đẩy nhà thơ phải vội vã. Dù trôi đi chậm rãi nhưng không bao giờ dừng lại, nó lăn qua mọi thứ, từ quyền lực đến tiền bạc, danh vọng, không phân biệt ai. Vì thế, mặc dù còn trẻ, nhưng Xuân Diệu đã vội vàng trong tình yêu. Nhà thơ muốn mặt trời tắt đi, để thiên nhiên dừng lại để mọi sinh vật đều được tận hưởng:
Mỗi buổi sáng, niềm vui luôn đến gõ cửa...
Tháng giêng, đầu năm ngon lành nhưng cũng đáng sợ, vì từ trước đã có những suy tư về logic của thời gian, cho nên:
Tôi vui vẻ. Nhưng vội vàng một nửa
Tôi không chờ đợi nắng lên mới hi vọng vào xuân.
Xuân đến, nghĩa là sẽ đi qua,
Xuân còn non, nghĩa là sẽ già,
Và khi xuân đi, tôi cũng sẽ ra đi...
Vậy là đã rõ tại sao phải sống, yêu vội vàng và lại phải đối mặt với nỗi lo tự nhiên và sự chia ly:
Mùi tháng năm mang vị của sự chia ly,
Khắp nơi vẫn trầm mình tiễn biệt.
Con gió xinh thì thầm trong lá xanh.
Liệu có hờn giận vì phải rời đi?
Cuối cùng, nhà thơ đắm chìm, rung động cuộc sống yêu đương trong nghệ thuật một cách tham lam, hối hả, làm thế nào để ôm, riết, say, thấu nhiều hơn những gì đang khao khát.
Tôi muốn ôm...
Cả sự sống mới bắt đầu rực rỡ,
Tôi muốn mây kia đưa, gió kia lướt,
Tôi muốn đắm chìm cùng bướm trong tình yêu,
Tôi muốn thấu trong một nụ hôn đầy đam mê...
Nghĩa là làm thế nào cho cuộc đời 'đầy mùi thơm, đầy ánh sáng, no nê với vẻ đẹp của tuổi thanh xuân'. Hạnh phúc, thích thú với những điều đó, nhà thơ la hét vì phấn khích, sung sướng:
Hỡi xuân hồng...
Nhưng có người hỏi tại sao theo Vũ Đình Liên - một tâm hồn thơ nhớ mãi, u hoài một hồn thơ cũ mỗi ngày mất đi, phai nhạt trong bài Ông đồ nổi tiếng nhất.
Có lẽ Xuân Diệu muốn kéo Vũ Đình Liên ra khỏi sự buồn bã, mệt mỏi trong sự giao hòa của hai tâm hồn thơ 'cũ và mới'' như hai dòng điện gặp nhau, phát ra tia lửa; tạo nên âm thanh mạnh mẽ không kinh hoàng như sấm sét, không có mưa giông nhưng vẫn rộn ràng, sôi động.