Văn mẫu lớp 11: Phân tích về sự lạnh nhạt của giới trẻ ngày nay bao gồm bài văn mẫu chi tiết nhất và rất hữu ích. Bài văn này sẽ giúp các em học sinh mở rộng kiến thức và cải thiện kỹ năng về thuyết minh ngày càng tốt hơn.
Thuyết minh về lối sống vô cảm trong xã hội ngày nay được viết cực kỳ sinh động và dễ hiểu, hy vọng sẽ là nguồn tài liệu hữu ích cho học sinh lớp 11. Hãy tham khảo thêm bài văn mẫu: phân tích về hiện tượng sống ảo và thuyết minh về việc tôn thờ thần tượng một cách quá đáng.
Phân tích về lối sống vô cảm
Lối sống lạnh nhạt trong xã hội hiện đại là một vấn đề đáng lo ngại và cần được xem xét một cách nghiêm túc. Xã hội ngày nay đã trải qua nhiều biến đổi và phát triển, nhưng điều đáng tiếc là lối sống vô cảm đang trở nên phổ biến và gây ảnh hưởng lớn đến cuộc sống hàng ngày của chúng ta.
Bệnh tâm thần vô cảm không được liệt vào danh mục các bệnh của y học. Tuy nhiên, điều đáng chú ý là những hậu quả mà nó gây ra lại khiến con người phải đau đớn và xót xa. Dù bệnh tật nguy hiểm như AIDS đang nhận được sự quan tâm hàng đầu từ y học vì tính chất gây nguy hiểm cho tính mạng, nhưng bệnh vô cảm lại là một vấn đề xã hội, là một vấn đề của đạo đức.
Các triệu chứng của căn bệnh này rất dễ nhận biết trong cuộc sống hàng ngày. Mỗi ngày, chúng ta thấy hàng loạt những hành vi lạnh nhạt diễn ra mà thậm chí có người coi đó là điều bình thường. Việc chứng kiến người khác bị tổn thương mà không can thiệp, thậm chí không biện hộ cho họ, cùng với lý do 'đó là việc của người khác, không liên quan gì đến mình..' chỉ tạo điều kiện thuận lợi cho những hành động xấu xa, những hành vi xâm phạm. Ví dụ, khi chứng kiến người khác gặp nạn, một số người chỉ biểu hiện sự lạnh nhạt, thậm chí có người lợi dụng cơ hội để chiếm đoạt tài sản của họ. Những người như vậy không biết cảm thông trước nỗi đau của người khác, không biết phẫn nộ và bất bình trước sự xấu xa.
Cách sống khô khan, thiếu lòng nhân ái như vậy thực sự là điều đáng tiếc. Điều đáng tiếc hơn khi nó tồn tại ở mọi tầng lớp, ở mọi độ tuổi từ trẻ em đến người lớn. Một đứa trẻ có thể bắt một con côn trùng và tàn bạo với nó, xem đó như một trò chơi. Họ không biết sợ hãi hoặc hối tiếc mà ngược lại, thấy thích thú. Nhiều phụ huynh cũng coi đó là việc bình thường, chỉ là trò chơi với động vật thôi. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng, họ đã gieo vào tâm trí của con mình những hạt giống của bệnh vô cảm. Chẳng hạn, việc không cảm thấy thương xót khi nhìn thấy đứa trẻ bắt con côn trùng mà chỉ cảm thấy bất lực không làm được gì có thể khiến đứa trẻ không biết động lòng thương. Liệu có chắc rằng trong tương lai, họ sẽ không đối xử với con người như đã đối xử với động vật?
Nhiều khi, mọi người nghĩ rằng giới trẻ là những người văn minh nhất vì họ có kiến thức. Nhưng điều đó không phải lúc nào cũng đúng. Họ chỉ được giảng dạy về kiến thức khoa học mà ít khi được học về cách sống có tình cảm, cách xử lý mối quan hệ. Có lẽ những lời giảng dạy đó dần trở nên nhàm chán và mất đi hiệu quả. Họ chỉ biết sống tốt hơn khi được sống trong một môi trường nơi tình cảm được đề cao. Do đó, những hình ảnh của sự tẩy chay, sự khinh bỉ với những người bất hạnh, những ánh mắt coi thường, khinh rẻ của giới trẻ cũng không phải là hiếm khi gặp. Họ sẵn lòng chi tiêu hàng trăm, thậm chí hàng triệu đồng cho những thứ vô bổ nhưng không dám bỏ ra vài nghìn đồng để mua một tờ báo hoặc một vé số mà các em nhỏ đang nài nỉ. Ai dám nói rằng đây là sự văn minh?
Nếu người dân thông thường đã thế, nếu những người đứng đầu cũng có những người lạnh nhạt, thờ ơ trước khó khăn của người nghèo, những người làm nghề y, giáo viên mà không biết cảm thông, thì sẽ ra sao? Cuộc sống ngày càng trở nên hối hả và xô bồ. Mọi người đều chạy theo cuộc sống vội vã. Họ chiến đấu vì tiền bạc nhưng đôi khi lại bị tiền bạc điều khiển. Những giá trị truyền thống tốt đẹp của con người bị tiền bạc làm mờ đi. Mọi người chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân mà quên đi lợi ích chung. Dần dần, họ sống trong thế giới vô cảm, thậm chí vô nhân đạo, không biết quan tâm, chia sẻ với người khác. Một người sống trong một môi trường không có tình thương, sự chia sẻ giữa mọi người thì càng dễ mắc phải bệnh tâm thần vô cảm. Không có gì đáng sợ hơn là một xã hội toàn bộ bị vô cảm.
Chúng ta thường nghe câu: “Người với người sống để yêu nhau.” Một xã hội loài người không thể gọi là đích thực nếu thiếu đi tình yêu giữa con người. Do đó, cần tạo ra một môi trường sống đầy yêu thương, quan tâm, và sẻ chia, chỉ khi đó căn bệnh vô cảm mới có thể được chữa khỏi.