Trình bày suy nghĩ của em về sự tinh tế của một bức tranh mà em cho là đáng giá tổng hợp 2 mẫu khác nhau cực chất. Giúp các bạn có thêm nhiều gợi ý tham khảo, hệ thống hóa đầy đủ kiến thức, củng cố những kỹ năng cần thiết để học tốt môn Ngữ văn.
Suy ngẫm về sự tinh tế của một bức tranh mà em coi là đáng giá cực chất dưới đây được viết rất sắc nét, dễ hiểu có thể tự học để mở rộng, nâng cao kiến thức, sẽ giúp các em học môn Ngữ văn tốt hơn và chuẩn bị tốt hơn khi học. Ngoài ra các bạn có thể tìm thêm nhiều bài văn hay khác tại chuyên mục Văn 11 Cánh diều.
Suy ngẫm về sự tinh tế của một bức tranh mà em coi là đáng giá - Mẫu 1
Mona Lisa là một tác phẩm nổi tiếng của họa sĩ Leonardo da Vinci, hoàn thành vào khoảng năm 1503. Bức tranh này miêu tả vẻ đẹp của nàng Mona Lisa - một thành viên trong gia đình Gherardini ở Florence và Tuscany.
Phản hồi từ công chúng về tác phẩm 'Mona Lisa' rất tích cực, xem đó như một ví dụ điển hình về chân dung thời Phục Hưng. Nghệ sĩ và nhà văn tiểu sử Vasari tin rằng 'Mona Lisa' là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất của tả thực. Về mặt kỹ thuật, cách mà Da Vinci mô tả đặc điểm của nhân vật là hoàn hảo và không chê vào đâu được.
Biểu hiện của nụ cười trong các tác phẩm của Da Vinci không phải là điều hiếm gặp; tuy nhiên, trong thời kỳ ban đầu, trừ bức 'Benois Madonna', hầu hết các biểu hiện này đều được ẩn dưới ánh sáng tinh tế và bóng tối của khuôn mặt. Ví dụ, trong các chi tiết và khuôn mặt của Thánh Mẫu và Thiên Thần trong 'The Madonna of the Rocks', nụ cười được giấu đi cùng với sự tương phản rõ ràng trên gương mặt thể hiện tình mẫu tử từ ái.
Bức tranh 'Mona Lisa' đã gợi lên những cảm xúc khác nhau cho người xem. Nhân vật nhìn trực tiếp vào khán giả. Khi khán giả và nhân vật 'gặp nhau ánh mắt', cảm giác như đang đối diện với một ánh mắt sống động, là một biểu hiện kỹ thuật tuyệt vời của Da Vinci, đặc biệt là trong bầu không khí u ám của bức tranh, biểu hiện như vậy vô tình làm cho người đối diện không thoải mái.
Có thể vì sự mơ hồ giữa ánh sáng và bóng tối trong bức tranh, mọi thứ dường như không ổn định. Dưới góc nhìn khác nhau, dưới ánh sáng khác nhau hoặc từ các bản in khác nhau, biểu hiện của 'Mona Lisa' cũng khác nhau. Ban đầu, dường như đó là một khuôn mặt thân thiện, dễ gần. Nhưng khi nhìn kỹ, sẽ thấy sự mơ hồ và một chút kiêu hãnh, thái độ cao quý, thậm chí là sự chế nhạo... Do đó, suốt nhiều thế kỷ, nụ cười của 'Mona Lisa' được xem là 'độc nhất', 'tà dâm' và 'quyến rũ'. Có lẽ Da Vinci đã kết hợp tất cả những tính cách trái ngược này, đậm chất, vào một nơi, khiến nó trở thành phần khó hiểu nhất trong toàn bộ bức tranh.
Bức tranh đã đóng góp vào việc tạo ra một nguồn thu du lịch lớn cho Pháp và gián tiếp làm ra lợi nhuận không kém một nhà máy lớn. Về mặt chuyên môn, danh họa Leonardo da Vinci đã để lại một số bài học kỹ thuật kỳ diệu như hiệu quả và độ bền 5 thế kỷ của chất sơn tự chế, sự đột phá khi dám tả cảnh thiên nhiên làm nền cho chân dung, quy trình tạo ra các ảo giác… và quan trọng hơn hết, các khán giả đến xem tranh mà không hay biết rằng: ngược lại, chính họ luôn bị nhân vật nhìn thấu vào tâm can bằng một cái nhìn lúc nào cũng dịu dàng, đằm thắm.
Suy ngẫm về vẻ đẹp của một bức tranh mà em cho là có giá trị - Mẫu 2 - Sáng tạo
Khi nhắc đến những tác phẩm hội họa nổi tiếng nhất của Việt Nam trong thế kỷ XX, không thể không nhắc đến “Thiếu nữ bên hoa huệ” của họa sĩ Tô Ngọc Vân. Đã 80 năm kể từ khi tác phẩm được tạo ra, nhưng vẫn được xem là một kiệt tác nghệ thuật, mang lại sự mới mẻ cho nghệ thuật của đất nước.
Họa sĩ Tô Ngọc Vân sinh ra và lớn lên tại thành phố Hà Nội. Xuất thân từ một gia đình nghèo, Tô Ngọc Vân đã phải nỗ lực để theo đuổi đam mê hội họa. Ông khát khao mang vẻ đẹp đa dạng của Việt Nam vào trong các tác phẩm, và ước mơ xây dựng một nền hội họa Việt Nam mang tính dân tộc, chống lại sự chiếm dụng của nghệ thuật Pháp và đứng vững trên thế giới.
“Thiếu nữ bên hoa huệ” được họa sĩ Tô Ngọc Vân vẽ vào năm 1943 khi ông đang làm việc tại Trường Cao đẳng Mỹ thuật Đông Dương. Người mẫu cho bức tranh là cô Sáu – một người mẫu đã xuất hiện trong các tác phẩm của nhiều họa sĩ nổi tiếng khác như Nguyễn Gia Trí, Trần Văn Cẩn, Lương Xuân Nhị,…
Bức tranh mô tả một thiếu nữ mặc áo dài trắng, nghiêng đầu về phía bó hoa huệ. Theo quan niệm của Cơ đốc giáo, hoa huệ là biểu tượng của sự trong sạch, đức hạnh, cao quý. Sự nở rộ của hoa, vẻ duyên dáng của cô gái kết hợp một cách hài hòa, tạo nên sự truyền thống và hiện đại. Gò má của cô gái nở nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt sâu thăm như chứa đựng suy tư, nỗi buồn. Bức tranh có cấu trúc chặt chẽ, với hình ảnh của cô gái gần gũi với hoa, một tay nắm bông hoa, một tay nhẹ nhàng chạm vào mái tóc tạo nên một sự kết nối giữa các yếu tố trong bức tranh. Ngoài màu trắng chủ đạo, Tô Ngọc Vân còn sử dụng những gam màu nhã nhặn như xanh dương, vàng, xanh lá. Từ chất liệu, nét vẽ, màu sắc cho đến cấu trúc, bức tranh thực sự hoàn hảo. Không chỉ thu hút bởi hình thức, “Thiếu nữ bên hoa huệ” còn chứa đựng những giá trị tinh thần quý giá. Tác phẩm đã góp phần tôn vinh vẻ đẹp và cao quý của phụ nữ Việt Nam trong tà áo dài truyền thống, từ đó khen ngợi con người và đất nước Việt Nam.
Vẻ hấp dẫn của bức tranh là không thể phủ nhận. Từ khi ra đời, “Thiếu nữ bên hoa huệ” đã thu hút lòng người trong và ngoài nước. Nhiều người đã muốn mua tranh nhưng tác giả từ chối bán. Sau này, số phận của bức tranh trở nên rắc rối. Ban đầu, nó được treo tại nhà riêng của họa sĩ Tô Ngọc Vân. Nhưng do chiến tranh, gia đình ông phải sơ tán. Sau khi hòa bình trở lại, bức tranh đã chuyển sang tay nhiều người khác nhau. Hiện nay, hầu hết những phiên bản “Thiếu nữ bên hoa huệ” mà công chúng thấy chỉ là bản sao. Điều này thực sự là một điều đáng tiếc cho một tác phẩm nghệ thuật vô cùng đặc biệt của Việt Nam.
“Thiếu nữ bên hoa huệ” là sự kết hợp hài hòa giữa bản sắc Á Đông và tính hiện đại của mỹ thuật phương Tây. Sức sống của tác phẩm thực sự đã vượt ra khỏi bức tranh để chiều lòng nhiều thế hệ người yêu nghệ thuật.