Truyện ngắn Một người Hà Nội và nhân vật cô Hiền để lại nhiều ấn tượng tốt, giúp người đọc hiểu sâu hơn về con người và Thủ đô Hà Nội. Bức chân dung nghệ thuật về một người Hà Nội đã được Nguyễn Khải miêu tả rất thành công bằng vốn sống dày dặn và ngòi bút tinh tế. Bên cạnh đó, có thể tham khảo thêm phân tích nhân vật Cô Hiền.
Tóm tắt ngắn gọn tác phẩm Một người Hà Nội
Tóm tắt Một người Hà Nội - Mẫu 1
Cô Hiền, người gốc Hà Nội, vẫn giữ nguyên phẩm cách tốt đẹp của người Hà Nội dù trải qua những năm tháng chiến tranh biến động. Cô luôn dạy dỗ con cái theo đúng nền văn hóa và phẩm chất của Hà Nội. Mặc dù yêu con, nhưng cô cũng là người yêu nước, tôn trọng quyết định của con và sẵn lòng để con tham gia vào chiến trường. Khi đất nước giải phóng, cô vẫn giữ được vẻ đẹp và niềm tin vào tương lai tươi sáng.
Tóm tắt Một người Hà Nội - Mẫu 2
Trong truyện, cô Hiền, một người Hà Nội, từng trải qua nhiều biến cố nhưng vẫn giữ được bản sắc và văn hóa của Hà Nội. Cô là người thẳng thắn, yêu văn chương và luôn quan tâm đến gia đình. Khi hòa bình đến, cô vẫn giữ nguyên tính cách và niềm tin vào tương lai tốt đẹp.
Tóm tắt Một người Hà Nội - Mẫu 3
Câu chuyện tập trung vào cô Hiền, một người Hà Nội được tôn trọng và ngưỡng mộ bởi phẩm chất và văn hóa của mình. Cô sống đúng nghĩa người Hà Nội, không chỉ trong thời chiến tranh mà còn sau này, luôn giữ vững tinh thần và sự kiêng nhẫn.
Tóm tắt đầy đủ tác phẩm Một người Hà Nội
Tóm tắt Một người Hà Nội - Mẫu 1
Tác phẩm bắt đầu với sự giới thiệu về gia đình, phong cách sống và hoàn cảnh của cô Hiền từ góc nhìn của nhân vật tôi.
Khi Hà Nội mới giải phóng, nhân vật tôi trở về thăm cô Hiền và chia sẻ ý kiến của mình về cuộc sống sau thời gian sống ở chiến khu.
Trong giai đoạn đầu của Chính sách mới ở miền Bắc, cuộc sống gặp nhiều khó khăn. Cô Hiền tìm cách thích ứng với những thay đổi xã hội và vượt qua những khó khăn đó cùng gia đình.
Miền Bắc đối mặt với cuộc chiến không quân của Mỹ. Cô Hiền dạy con biết tự trọng, sống đúng với bản chất người Hà Nội, và đồng ý cho hai con trai tham gia tòng quân.
Niềm vui tràn ngập khi nước ta giành chiến thắng vào mùa xuân năm 1975. Vợ chồng 'tôi' đến dự buổi liên hoan mừng Dũng trở về. Trong buổi tiệc, Dũng chia sẻ về Tuất, người đồng đội đã hi sinh và người mẹ của Tuất - một người mẹ Hà Nội có con đi chiến đấu.
Xã hội trong giai đoạn đổi mới đầy rẫy sự phân biệt. 'Tôi' từ Hồ Chí Minh ra Hà Nội thăm cô Hiền. Giữa bối cảnh khó khăn của thị trường, cô vẫn giữ vững bản sắc Hà Nội. Từ câu chuyện về cây si cổ thụ ở đền Ngọc Sơn, cô Hiền truyền đạt niềm tin vào một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tóm tắt Một người Hà Nội - Mẫu 2
Nhân vật chính là cô Hiền, một người Hà Nội bình thường. Cô sống thẳng thắn, chân thành, không ngần ngại bày tỏ quan điểm riêng về mọi vấn đề xã hội.
Thời trẻ, cô Hiền là một người có năng khiếu văn chương, thân thiện với nhiều tầng lớp xã hội, nhưng khi chọn chồng cô không chọn theo lãng mạn mà chọn một người anh giáo dạy cấp Tiểu học lành lặn, chăm chỉ. Cô quản lí gia đình khôn ngoan, dạy dỗ con cái về nền văn hoá Hà Nội từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Hòa bình trở lại ở miền Bắc, cô Hiền chia sẻ về niềm vui và những khía cạnh cần cải thiện trong cuộc sống: cô tỏ ra vui vẻ, hòa nhã, nhưng cũng cảnh giác với sự can thiệp quá mức của chính phủ. Cô là người tính toán khôn ngoan và không để ý đến lời đàm tiếu của người khác.
Miền Bắc đối mặt với cuộc chiến tranh không quân của Mỹ. Cô Hiền dạy con sống biết tự trọng, biết nhục nhã, và sống đúng với bản tính Hà Nội. Đó cũng là lý do cô cho con trai tham gia quân ngũ vì cô muốn con sống tự lập, không dựa dẫm vào sự hy sinh của người khác.
Sau chiến thắng năm 1975, trong giai đoạn đổi mới, dù bối cảnh xã hội rối ren với thị trường mở, cô vẫn giữ vững bản sắc Hà Nội. Từ câu chuyện về cây si ở đền Ngọc Sơn, cô Hiền thể hiện niềm tin vào một cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.
Tóm tắt Một người Hà Nội - Mẫu 3
Cô Hiền, một người Hà Nội bình thường, đã chia sẻ những biến động và thăng trầm của đất nước cùng với Hà Nội, nhưng không bao giờ làm mất đi bản sắc và văn hóa của người Hà Nội. Cô luôn sống chân thành, thể hiện quan điểm mạnh mẽ và tính cách ổn định trước mọi tình huống.
Nhớ về tuổi trẻ, cô Hiền được biết đến là một người tài năng, đam mê văn chương, giao du với nhiều tầng lớp xã hội, nhưng cô đã chọn một người chồng không lãng mạn, mà là một anh giáo viên Tiểu học hiền lành, chăm chỉ. Cô quản lí gia đình và dạy dỗ con cái rất kỹ lưỡng, từ cách ăn nói, cách ứng xử để giữ gìn bản sắc văn hóa Hà Nội.
Hòa bình trở lại ở miền Bắc, cô Hiền vui mừng với niềm vui của chiến thắng, nhưng cũng nhắc nhở về những khía cạnh cực đoan, bất ổn của cuộc sống. Cô là người tính toán cẩn trọng, không để mọi thứ trở nên lệch lạc.
Miền Bắc đối mặt với cuộc chiến không quân của Mỹ. Cô Hiền dạy con sống tự trọng, biết nhục nhã, sống đúng với bản tính Hà Nội. Dù đau đớn, nhưng cô vẫn cho con trai ra trận: “Tao đau đớn mà bằng lòng, vì tao không muốn nó sống bám vào sự hi sinh của bạn. Nó dám đi cũng là biết tự trọng”.
Vào mùa xuân 1975, đất nước chiến thắng toàn bộ, bước vào thời kỳ đổi mới. Dù xã hội đang thay đổi với thị trường mở ra, cô Hiền vẫn giữ vững bản sắc Hà Nội. Từ câu chuyện về cây si ở đền Ngọc Sơn, cô thể hiện niềm tin vào một cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.
Tóm tắt Một người Hà Nội - Mẫu 4
“Một người Hà Nội” kể về nhân vật trung tâm là cô Hiền qua lời kể của nhân vật tôi từ khi anh từ chiến khu về thủ đô và đến nhà cô chú. Nhớ lại thời trẻ, cô được biết đến là người tài hoa, yêu văn chương và giao du với nhiều tầng lớp xã hội khác nhau. Mặc dù đã có nhiều cơ hội giao du với những người có hoàn cảnh và địa vị xã hội cao, nhưng cuối cùng cô đã chọn cho mình một người chồng là một giáo viên Tiểu học hiền lành, chăm chỉ. Cô là một người phụ nữ đảm đang, luôn duy trì các quy tắc và chuẩn mực của người Hà Nội lịch sự và duyên dáng. Cô là một người rất thực tế và quyết đoán, luôn tính toán kỹ lưỡng cho mọi việc. Trong gia đình, cô dạy dỗ con cái từ cách ứng xử đến cách giao tiếp để giữ gìn và phát huy nét văn hóa Hà Nội. Dù có bộ mặt giàu có, nhưng cô không bao giờ bóc lột ai và không tự nhận mình là người giàu có. Cô nói về thời kì mới ở miền Bắc với niềm vui nhưng cũng có sự cực đoan khi chính phủ can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của người dân. Cô đã biết cách thích nghi và vượt qua những khó khăn trong giai đoạn đó.
Khi miền Bắc bị Mỹ tấn công bằng không quân, cô dạy con phải sống tự trọng và biết xấu hổ. Dù đau đớn, nhưng cô vẫn bằng lòng để con trai tham gia vào chiến đấu: “Dù tôi đau đớn nhưng tôi vẫn bằng lòng, vì tôi không muốn con sống dựa vào sự hy sinh của người khác. Việc con ra đi cũng là biểu hiện của sự tự trọng.”
Năm 1975, khi đất nước thống nhất và bước vào thời kỳ đổi mới, cô Hiền vẫn giữ vững bản sắc thuần túy của người Hà Nội mà không chịu sự pha trộn. Cô chia sẻ câu chuyện về cây si cổ thụ tại đền Ngọc Sơn, thể hiện niềm tin vào một tương lai tươi sáng cho cuộc sống.
Tóm tắt Một người Hà Nội - Mẫu 5
Nhân vật Khải nói rằng cô Hiền là 'chị em ruột của mẹ già tôi'. Cô sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có ở Hà Nội.
Từ khi quay trở về thủ đô từ chiến trường, anh cảm thấy hạnh phúc sống giữa đám đông phố phường. Anh tự hỏi tại sao người Hà Nội lại không thấy hạnh phúc như anh? Họ đang cố gắng thích ứng với cuộc sống mới, cách sống và làm việc mới, thậm chí cả cách giao tiếp. Một lần anh đến thăm nhà cô chú, em trai chạy ra mở cửa kêu to: 'Mẹ ơi! Đồng chí Khải đến!', cô Hiền nhăn mặt nói: 'Gọi là anh Khải, nghe rõ chưa?'. Khi người chú nắm lấy tay anh và nói: 'Tại sao mấy bạn không ra chơi chủ nhật, cả nhà chờ cơm mãi', cô Hiền thở dài và quay đi. Cô than phiền với em cháu về việc chính phủ can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của dân... Trước đây, nhà cô chú có hai người hầu, một anh đầu bếp và một chị giúp việc. Sau khi giải phóng, cô cho anh đầu bếp về quê làm ruộng, chỉ giữ lại chị giúp việc. Mối quan hệ giữa hai bên rất thân thiết và chung thủy.
Trong hồ sơ của cán bộ, Khải không ghi tên cô Hiền vì họ xa nhau và việc liên quan đến gia đình của người giàu lại gây phiền toái. Một ngày, Khải hỏi tại sao cô không tham gia vào chương trình học tập cải tạo, cô cười tươi và trả lời bằng sự thoải mái: 'Tôi có vẻ ngoại hình và phong cách của một người giàu có, một cuộc sống của người giàu có, nhưng tôi không bao giờ lợi dụng người khác nên làm thế nào có thể trở thành người giàu có được', Nhiều người bạn của cô đã tự hỏi tại sao cô lại có vẻ ngoại hình của một người giàu mà không tham gia chương trình học tập, cô nhẹ nhàng trả lời: 'Mọi người không biết nhưng chính phủ thì biết rất rõ'. Cô Hiền là người rất thực tế và thời thượng. Cô sở hữu một ngôi nhà cho thuê ở Hàng Bún, năm 56, cô đã bán cho một người bạn từ chiến trường về. Ông chồng muốn mua một máy in để kinh doanh, cô nhẹ nhàng hỏi lại, ông có muốn trở thành một nhà kinh doanh dưới chế độ này không? Tính cách thận trọng, ông chồng đã từ chối.
Cô Hiền rất thực tế, không có chút lãng mạn hay mơ mộng vô căn cứ. Mọi thứ đều được cô tính toán kỹ lưỡng trước. Cô thẳng thừng nói với em cháu: 'Cả cuộc đời này tôi chưa bao giờ bị cám dỗ, kể cả trong thời kỳ mới'. Gần ba mươi tuổi, cô mới kết hôn. Cô chỉ chọn một người giáo viên tiểu học hiền lành để trở thành bạn đời trọn đời, điều này khiến mọi người ở Hà Nội đều ngạc nhiên.
Sau khi sinh đứa con gái út, đứa con thứ năm, cô nói với chồng rằng từ nay trở đi cô sẽ ngưng sinh con, vì đã bước sang tuổi bốn mươi. Cô dạy các con phải biết tự trọng, biết xấu hổ, cách cầm chén đũa, cách múc canh, cách nói chuyện trong bữa ăn. Cô phàn nàn về việc Khải hay bắt nạt vợ và con quá nhiều. Theo cô, người vợ phải là người nội trợ giỏi trong gia đình.
Năm 1965, Dũng, con trai đầu lòng của cô, tự nguyện đăng ký tham gia chiến đấu với Mỹ. Khi đứa cháu hỏi, cô trả lời: 'Tôi đau đớn nhưng cũng bằng lòng... nếu nó dám đi, có nghĩa là biết trọng'. Ba năm sau, đứa em kế của Dũng cũng xin đi tòng quân, đứa cháu hỏi tiếp, cô trả lời với nỗi buồn: 'Tôi không khuyến khích, không ngăn cản, bởi ngăn cản tức là làm cho các bạn kia phải chết, đó cũng là một cách giết hại họ'. Sau đó, cô bày tỏ: 'Tôi cũng muốn được sống bình đẳng như các bà mẹ khác, hoặc sống cả, hoặc chết cả, không có gì đáng vui hay buồn'.
Mười năm sau, vào tháng 11 năm 1975, Dũng trở về từ chiến trường miền Nam. Anh ấy quá gầy, quá đen. Con trai anh đến giữa nhà với ba lô, và cô Hiền hỏi anh muốn mua gì? Cô chú tổ chức một bữa tiệc ăn mừng. Khoảng mười, mười lăm người đã đến, là bạn bè, những người dân Hà Nội, những người đã thành danh ở thành phố. Họ thường ăn mặc giản dị, nhưng trong bữa tiệc này, họ trở nên lộng lẫy, lịch sự. Các ông mặc đồ vest và đeo cà vạt; các bà mặc áo nhung, áo dài, và trang sức. Còn cô Hiền xuất hiện như một diễn viên sân khấu, lộng lẫy với lược tóc và hoa hồng lấp lánh. Trong bữa tiệc, Dũng tiết lộ rằng trong số 660 thanh niên Hà Nội tham gia chiến đấu, chỉ còn khoảng bốn chục người sống sót. Anh nói về Tuất, một người bạn đồng đội đã hy sinh tại mặt trận Xuân Lộc chỉ vài ngày trước ngày chiến thắng; Dũng cũng kể về cuộc gặp gỡ với mẹ của Tuất, anh khóc, và mẹ của Tuất cũng rơi nước mắt...
Nhiều năm sau, Khải thỉnh thoảng đến thăm cô Hiền khi ông sống ở thành phố Hồ Chí Minh. Ông chú của cô đã qua đời, cô Hiền đã già yếu, hơn bảy mươi tuổi, các em của cô đã lập gia đình. Gần Tết, cô Hiền đang dọn dẹp cái bát thuỷ tiên. Cô vẫn là người của Hà Nội ngày nay. Hai mẹ con trò chuyện về những kỷ niệm của Hà Nội. Khải tự hào về cô, một người phụ nữ thông minh, khiêm tốn và rộng lượng. Anh cảm thấy rất tiếc khi một người như cô phải ra đi, một phần của Hà Nội chìm vào lãng quên...