Đánh giá về mùa hè cuối cùng của tuổi học trò là một đề tài viết văn rất hấp dẫn dành cho học sinh lớp 12. Cảm nhận về mùa hè cuối cùng bao gồm dàn ý và 6 bài văn mẫu xuất sắc, giúp học sinh có nhiều ý tưởng mới để phát triển văn bản của mình.
Có thể nói, mùa hè cuối cùng của năm lớp 12 là một mùa hè đặc biệt quan trọng, bởi lúc đó chúng ta phải nói lời tạm biệt với thầy cô và bạn bè, sẵn sàng chuẩn bị cho một hành trang mới trước khi bước vào cánh cổng Đại học. Trong thời gian này, học sinh thường dành thời gian để ôn lại những kỷ niệm đáng nhớ trong suốt ba năm học ở trường trung học. Dưới đây là dàn ý và 6 bài văn mẫu về mùa hè cuối cùng, mời bạn đọc cùng khám phá.
Dàn ý suy ngẫm về mùa hè cuối cùng của tuổi học trò
I. Giới thiệu:
- Điều gì làm cho mùa hè cuối cùng của tuổi học trò trở nên đặc biệt, khiến mỗi học sinh chuyển cấp hoặc kết thúc thời sinh viên đều cảm thấy xúc động?
- Mùa hè cuối cùng của thời áo trắng luôn là một kỷ niệm vĩnh cửu, sẽ khiến chúng ta cảm thấy rất xúc động khi nghĩ đến việc không thể quay lại được nữa.
– Mùa hè cuối cùng của năm lớp 12 đánh dấu một kết thúc, đồng thời là nơi lưu giữ những kỷ niệm, cả niềm vui lẫn nỗi buồn.
⇒ Mùa hạ cuối cũng là thời điểm chia tay và gặp gỡ mới trên những con đường tiếp theo của chúng ta.
II. Phần chính:
– Giải thích tại sao mùa hè cuối được gọi là mùa hạ cuối:
- Trong suốt 12 năm ngồi trên ghế nhà trường, mỗi học sinh đều trải qua những tháng ngày không lo lắng, không suy nghĩ quá nhiều ngoài việc học tập. Nhưng sau mùa hè này, mỗi người sẽ phải đặt ra lựa chọn cho tương lai của mình. Quyết định đó sẽ được thể hiện trong năm lớp 12 này, và sự cố gắng sẽ được đền đáp đúng với nỗ lực của mỗi người.
- Mỗi khi tiếng ve vang lên trong bóng mát của những cành phượng đỏ nở, học sinh lại nhận ra niềm vui. Họ vui vì được nghỉ hè, được thư giãn, không còn áp lực học tập. Nhưng mùa hè của năm lớp 12 có lẽ là mùa hè được chờ đợi nhất. Bởi sau mùa hè này, mỗi người sẽ bắt đầu một con đường mới, với sự chia ly, nước mắt, và những lời hứa của tuổi học trò.
– Không ai mong muốn phải trải qua mùa hè của năm lớp 12, bởi đó là mùa hè cuối cùng của tuổi học trò tươi đẹp.
- Mỗi người trong chúng ta đều sẽ trưởng thành, phải đối mặt với sự chia ly, đấu tranh với những thách thức, và vượt qua những khó khăn trước mắt.
- Dù biết rằng khi chia tay, chúng ta sẽ gặp lại nhau trên con đường mới, nhưng những kỷ niệm vẫn còn đọng lại, vừa như mới diễn ra ngày hôm qua, không dễ quên.
- Dù ai có mạnh mẽ đến đâu, cũng sẽ có lúc bất lực. Nhiều chàng trai đã khóc nức nở sau góc cây phượng quen thuộc, nhìn từng chỗ ngồi, nhớ về những khoảnh khắc đáng nhớ, những người bạn cùng cốc đầu nhau. Vì ai cũng hiểu rằng mùa hè không quay lại, thời gian không thể trở lại để chúng ta sống một cách vô tư như vậy nữa. Tất cả chúng ta đều sẽ trưởng thành...
- Có lẽ những kỷ niệm trong 3 năm học trên ghế nhà trường sẽ là những điều đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi người sau này. Vì đó là bước ngoặt, là những suy nghĩ của một người chuẩn bị trưởng thành.
- Lớp học, thầy cô, và bạn bè là tất cả những gì chúng ta có, và chúng ta sẽ luôn giữ những kỷ niệm đó trong lòng. Dù buồn, dù tiếc nuối, nhưng cuộc sống luôn thế. Hãy trân trọng những gì đã trải qua, để chúng ta có thể đón nhận những điều tốt đẹp phía trước. Những kỷ niệm từ thời điểm học trường phổ thông sẽ là hành trang quý giá nhất trong cuộc sống sau này.
- Những lần bị phạt vì không học bài, những lần trốn học đi chơi, những lần nói dối cô giáo vì đến muộn, và rất nhiều kỷ niệm khác... Tất cả đều là những khoảnh khắc đẹp nhất của những ngày hè tươi đẹp nhất.
III. Kết luận:
- Mùa hè cuối cùng là thời điểm chúng ta tìm lại những kỷ niệm, hồi tưởng về quá khứ và cũng là lúc bước sang một chặng đường mới.
- Mùa hạ năm 12 đã gần kề, hãy trân trọng những gì đã trải qua. Để khi nhớ lại, chúng ta có thể mỉm cười hạnh phúc với những kỷ niệm đẹp đã cùng nhau trải qua.
Cảm nhận về mùa hè cuối cùng của thời áo trắng - Mẫu 1
Cuộc sống luôn chứa đựng những khoảnh khắc không thể quay lại, những điều dù cố giữ lại cũng chỉ ở trong lòng. Mỗi khi mùa hè kết thúc, chúng ta lại bắt đầu một năm học mới, một con đường mới. Và có lẽ mùa hè cuối cùng của thời áo trắng sẽ mãi không quay lại. Mùa hè năm học lớp 12 đã kết thúc. Mỗi người đi một con đường mới, với nhiều khó khăn và thử thách hơn. Những kỷ niệm, buồn vui lẫn lộn của mùa hè cuối cùng vẫn đọng lại trong lòng. Trong mùa hạ cuối, chúng ta thường nói về sự chia ly và hội ngộ ở những con đường mới.
Chắc chắn, tâm trạng của mỗi học sinh lớp 12 khi nghĩ đến mùa hè sắp tới sẽ bồi hồi, sẽ xúc động. Đây là thời điểm quan trọng để chuẩn bị cho hai kỳ thi quan trọng là tốt nghiệp và đại học. Mùa hè trôi qua nhưng những kỷ niệm vẫn còn đọng lại, và cảm xúc trong lòng dường như bị kìm nén lại.
Trong suốt 12 năm học, những học sinh như chúng ta đã trải qua những khoảnh khắc hồn nhiên, vô tư bên nhau mà không phải lo lắng nhiều. Nhưng sau mùa hè này, dường như chúng ta phải đặt ra những mục tiêu cho tương lai của mình. Và quyết định đó sẽ được đưa ra trong năm 12 này, phần nào thể hiện sự nỗ lực và cố gắng của chúng ta sẽ được đền đáp xứng đáng.
Tuổi học trò là những khoảnh khắc vui vẻ khi tiếng ve râm ran trên những tán hoa phượng đỏ nở, những lũ học trò hòa mình vào niềm vui của mùa hè. Mùa hè năm lớp 12 mang đến nhiều cảm xúc, nhưng cũng là mùa hè chưa bao giờ được mong đợi. Mỗi người trong lớp đều có những dự định riêng cho tương lai, và mùa hè đó chứa đựng sự chia ly, nước mắt và những lời hẹn tinh khôi khó lãng quên.
Mùa hè đang đến gần, cùng với đó là kỳ thi không còn xa. Lo lắng và hồi hộp lại hiện hữu trên mỗi gương mặt. Không ai mong muốn trải qua mùa hè cuối cùng của thời áo trắng mộng mơ.
Mỗi người sẽ trưởng thành và đối mặt với những thách thức và chông gai phía trước. Đó là quy luật của cuộc sống.
Những cảm xúc tràn ngập khi một số bạn khóc rưng rức trong buổi lễ tổng kết năm học lớp 12, nhớ về những khoảnh khắc 3 năm học cùng nhau. Sau mùa hè này, liệu chúng ta sẽ còn được học chung dưới một mái trường nữa không? Câu hỏi ấy như đâm vào lòng mong manh của chúng ta.
Dù biết rằng chia tay là điều tất yếu và có thể gặp lại nhau trên một con đường mới, nhưng kí ức vẫn còn vương mùi thời gian, như vừa xảy ra hôm qua sao mà lòng chúng ta có thể quên được.
Dù ai có mạnh mẽ đến đâu, đôi khi cũng sẽ có những lúc yếu lòng. Đã có không ít chàng trai mạnh mẽ tưởng chừng như bất khả xâm phạm cũng đã từng đứng dưới bóng cây phượng thân quen, nhìn nhìn lại từng chỗ ngồi, từng ký ức. Và cả những người bạn thân thiết cũng không tránh khỏi nước mắt, bởi vì chúng ta đều biết rằng mùa hè không bao giờ quay trở lại, thời gian không bao giờ quay ngược để chúng ta có thể vô tư như thế này nữa. Chúng ta đều sẽ trưởng thành.
Có lẽ những kỷ niệm suốt 3 năm học trên ghế trường phổ thông sẽ là những điều tươi đẹp nhất trong cuộc đời của chúng ta. Đó là bước ngoặt quan trọng, và đó cũng là những suy nghĩ của mỗi người chuẩn bị bước vào cuộc sống mới.
Tất cả hình ảnh của lớp học, thầy cô và bạn bè là những gì quý giá nhất chúng ta có được, sẽ được lưu giữ cho đến khi chúng ta rời xa nơi này. Dù có buồn bã, dù tiếc nuối nhưng cuộc đời vẫn thế. Hãy trân trọng những gì đã trải qua, để chào đón những điều tốt đẹp phía trước. Và những gì mà chúng ta có được khi còn ngồi trên ghế nhà trường phổ thông sẽ là những hành trang quý giá nhất trong cuộc đời.
Trong cuộc đời, mỗi người đều có một thời học sinh hồn nhiên, vô tư như thế. Mùa hè có thể không bao giờ kết thúc, nhưng có những mùa hè là mùa hè cuối cùng, kết thúc những năm tháng học trò. Quan trọng hơn hết là phải có kế hoạch và sẵn sàng bước vào tương lai sau mùa hè cuối cùng đầy lưu luyến đó.
Cảm nhận về mùa hè cuối cùng của thời áo trắng - Mẫu 2
Mùa hè, thời gian đong đầy kỷ niệm ấn tượng của thời học trò, khiến lòng người chứa chan những cảm xúc sâu lắng. Nỗi nhớ về mái trường quen thuộc đọng lại trong từng khoảnh khắc. Mùa hè này, tôi bước vào kỳ nghỉ cuối cùng trên băng ghế nhà trường trung học.
Mùa hè này, tôi cảm nhận rõ sự thay đổi nhỏ nhặt trong cơ thể, đánh dấu bước chuyển mới trong quãng đời trưởng thành. Nó là một dấu mốc quan trọng cho sự phát triển của bản thân.
Các mùa hè trước đây, tôi mong muốn thời gian trôi qua nhanh chóng để sớm gặp lại thầy cô và bạn bè sau những ngày nghỉ hè. Bắt đầu năm học mới, tôi luôn đầy hồi hộp, chờ đợi những điều mới mẻ. Những kỷ niệm tuổi thơ ngọt ngào.
Nhưng mùa hè năm nay, tôi mong muốn thời gian kéo dài, không bao giờ kết thúc, để có thêm nhiều ngày ở bên mái trường thân thương, gặp gỡ bạn bè nhiều hơn. Những khoảnh khắc chia ly sẽ không bao giờ tới. Nhưng dù tôi cố gắng níu kéo thời gian đến bao nhiêu thì khoảnh khắc chia xa cũng sẽ đến.
Dưới ánh nắng gay gắt của mùa hè, tiếng ve réo rắt kết hợp với sự nhộn nhịp của sân trường, tiếng cười rộn rã của học sinh khiến lòng tôi xao xuyến. Tôi nhìn lên bầu trời xanh ngắt, những cành phượng đỏ rực nâu. Bài hát “Phượng Hồng” như một kỷ niệm về những ngày hè yên bình.
“Những chiếc xe đẩy đầy hoa phượng đi ngang qua.
Em mang theo mùa hè của tôi đi đến nơi nào.
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi của tôi mười tám.
Mối tình đầu thầm lặng trong lòng tuổi trẻ”
Trong khoảnh khắc chia xa, trong mùa hè cuối cùng của thời học sinh áo trắng, thời thanh xuân ngây thơ. Tôi nhớ lại mùa hè đầu tiên khi bước chân vào ngôi trường trung học này. Thuở ấy, mình mới bước vào trường, mọi thứ đều lạ lẫm, những khuôn mặt mới, nhìn nhau với nụ cười ngây thơ, rụt rè hỏi tên.
Ai đó đã từng nói rằng “Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò.” Tôi nhớ lại những trò nghịch ngợm, những câu chuyện hài hước làm cho tuổi học trò thêm vui tươi, thêm đáng nhớ.
Và mai sau này, trên con đường tương lai đầy gian truân, những kỷ niệm tuổi học trò sẽ là động lực giúp tôi vượt qua mọi thử thách, sống một cuộc sống ý nghĩa, xứng đáng với tuổi trẻ.
Tôi nhìn sân trường, những dãy phượng đỏ rực, những chiếc ghế đá mà chúng tôi thường ngồi, ôn bài, tám chuyện cùng nhau, tất cả những kỷ niệm ấy giờ đây trở thành một phần của quá khứ học trò, không thể nào quên được.
Cảm nhận về mùa hè cuối cùng của thời học sinh áo trắng - Mẫu 3
Có những khoảnh khắc trôi đi mãi không quay lại, những điều dù níu giữ cũng chỉ ở trong lòng. Có những mùa hè xa rồi lại tái ngộ khi năm học mới đến. Nhưng một mùa hè, mùa hè cuối cùng của thời học sinh áo trắng, mãi mãi ở lại, không bao giờ quay trở lại. Mùa hè lớp 12 kết thúc, mỗi người mỗi nơi, một hành trình mới, với nhiều khó khăn và thách thức. Nhưng mùa hè ấy vẫn giữ lại bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu niềm vui và buồn bên nhau. Mùa hạ cuối, mùa hạ chia ly và mùa hạ gặp gỡ trên những con đường mới.
Chắc chắn tâm trạng của mọi học sinh lớp 12 đều rối bời, xúc động khi nghĩ đến mùa hè này. Đây là thời điểm để chuẩn bị cho hai kỳ thi quan trọng là tốt nghiệp và đại học. Mùa hạ vẫn trôi qua, những tiếng cười, những lời nói vẫn vang vọng, nhưng cảm xúc trong lòng mỗi người dường như ngưng trệ.
12 năm ngồi trên ghế nhà trường, không lo lắng, không suy nghĩ nhiều ngoài việc học. Nhưng sau mùa hè này, các bạn sẽ phải định hình cho tương lai của mình. Quyết định ấy sẽ bắt đầu từ năm 12, và sự nỗ lực sẽ được đền đáp xứng đáng.
Mỗi khi tiếng ve kêu râm ran trên những tán hoa phượng nở đỏ rực, lũ học sinh lại háo hức nhảy lên vì vui mừng. Họ vui vì được nghỉ hè, được thư giãn, không còn bận rộn với sách vở, bài tập. Nhưng mùa hè lớp 12 có lẽ là mùa hè chưa từng mong đợi. Bởi sau mùa hè này, mỗi người sẽ có một con đường riêng, có sự chia ly, có nước mắt, có những lời hẹn áo trắng.
Mùa hè sắp đến, và hai kỳ thi cũng không còn xa. Lo lắng và hồi hộp hiện hữu trên khuôn mặt mỗi người. Không ai mong muốn phải trải qua mùa hè của năm lớp 12, vì đó là mùa hè cuối cùng của thời học sinh áo trắng mơ mộng.
Chúng ta đều sẽ trưởng thành, đối mặt với chia ly, đối mặt với nhiều thách thức và khó khăn trước mắt.
Có những người bạn trong buổi lễ tổng kết năm học ở lớp 12 đã khóc nức nở vì nghĩ về chặng đường 3 năm học cùng nhau, chơi đùa và tâm sự. Liệu sau mùa hè này, liệu chúng ta sẽ còn được học chung dưới một mái trường nữa không? Câu hỏi ấy làm đau lòng, nhấn nhá vào những trái tim mong manh, để những tiếng nấc vang vọng, cứ thế lặng lẽ kéo dài.
Dù biết chia tay nhau, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở một con đường mới, môi trường mới, nhưng những ký ức vẫn còn sâu đậm, vừa mới xảy ra hôm qua thôi mà đã không muốn rời xa.
Dù mạnh mẽ nhưng cũng có lúc yếu lòng. Nhiều cậu bé đã đứng sau gốc cây phượng thân quen, nhìn lượt từng chỗ ngồi, từng ký ức, và không kìm nổi nước mắt. Bởi mùa hè không trở lại, thời gian không thể quay ngược. Chúng ta phải trưởng thành, phải lớn lên...
Có lẽ những ký ức suốt 3 năm trên ghế nhà trường sẽ là những kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời sau này. Đó là những bước ngoặt, những suy nghĩ của một người chuẩn bị bước vào thời kỳ lớn lên.
Lớp học, thầy cô và bạn bè là tất cả những gì chúng ta có, và chúng ta sẽ lưu giữ những kỷ niệm đó cho đến khi chúng ta không còn học ở đây nữa. Dù buồn, dù nuối tiếc, cuộc đời vẫn tiếp diễn. Hãy trân trọng những gì đã qua, để chào đón những điều tốt đẹp phía trước. Những gì chúng ta có được khi còn ngồi trên ghế nhà trường sẽ là những kho báu quý giá trong cuộc đời sau này.
Những lần bị phạt vì không học bài, những lần trốn học để đi chơi, những lời nói dối vì đến muộn và nhiều kỷ niệm khác... Tất cả đều là những kỷ niệm tươi đẹp nhất trong những tháng năm tuổi trẻ.
Mùa hạ của năm lớp 12 đã đến, chúng ta sẽ trân trọng những gì đã trải qua. Mỗi khi nhớ lại, hãy mỉm cười hạnh phúc với những điều đã trải qua cùng nhau.
Cảm nhận về mùa hè cuối cùng của tuổi học sinh áo trắng - Mẫu 4
“Nếu có điều ước trong cuộc đời này, hãy mong muốn thời gian quay trở lại…”
Những ca từ và giai điệu thân thương ấy đã vang lên trong lòng mỗi người, đầy xúc động, từng được nhớ mãi trong những lần bế giảng năm học cuối cùng. Chỉ cách đây không lâu, chúng tôi nhìn thấy những giọt nước mắt chia ly, nhưng trong lòng, chúng tôi chỉ mong đợi kỳ nghỉ hè để vui chơi sau một năm học dài. Nhưng bất ngờ, chúng tôi tỉnh giấc sau kỳ thi cuối cùng của đời học sinh. Phía trước là hai lối đi lớn sau 12 năm sách vở, cùng với nỗi tiếc nuối khi thời học sinh cuối cùng trôi qua mà không thể níu kéo. Ngày mai, chúng tôi phải rời xa trường yêu quý! Rồi chúng tôi sẽ đi đâu để quên đi sự trống vắng kia?
Mái trường THPT Đông Hà, nơi mà tôi đã gắn bó trong ba năm, thời gian dường như ngắn ngủi. Đó là nơi chứa đựng những kỷ niệm đẹp đẽ của thời học sinh. Mỗi ngày, tôi cùng bạn bè đi qua con đường dài để đến trường, nơi mà những bài học mới và những trải nghiệm mới đang chờ đợi. Hiện tại, trước mắt tôi là một ngôi trường với những ngôi nhà cổ và sân trường rộng lớn, tất cả đều in sâu trong kí ức của tôi và nhiều thế hệ học sinh khác.
Ngôi trường này, trong lòng tôi và nhiều người khác, như ngôi nhà thứ hai của mình vậy. Không phải lúc nào cũng tươi vui và yên bình, nhưng niềm vui và sự ấm áp luôn lớn hơn nhiều so với những khó khăn và cô đơn. Đôi khi ta không muốn quay về nhà, cũng giống như đến trường, nhưng đó chỉ là khi tâm trạng bất ổn với những vấn đề của tuổi trẻ, và rồi mọi thứ sẽ qua đi và ta lại cảm thấy quen thuộc với “ngôi nhà” của mình. Ngôi nhà thứ hai của tôi là nơi bạn bè trở thành người anh chị em trong một gia đình, với đủ loại tính cách, sở thích và khả năng, nhưng tất cả đều yêu thương và hỗ trợ lẫn nhau. Đây cũng là nơi có hơn 80 người cha, người mẹ tận tụy dạy dỗ, chăm sóc cho gần 2000 đứa con đôi khi rất nghịch ngợm và ương bướng. Họ luôn mong muốn điều tốt đẹp nhất cho con cái, bất kể chúng phạm phải sai lầm hay lạc lối trên con đường đời. Họ luôn mở lòng để bảo vệ và hy sinh nhiều niềm hạnh phúc cá nhân cho một thành công lớn, với sự cống hiến của nhiều người. Có những người cha, người mẹ đã không ngần ngại thức suốt đêm chấm bài kịp cho những mong đợi của con cái. Người khác lại không ngần ngại để hoàn thành bài học cho con mình dù đã phải dạy suốt 5 tiết buổi sáng mà vẫn tổ chức dạy bù vào tiết 1, tiết 2, không cần nghỉ ngơi. Có người cha đã gần 60 tuổi vẫn không giảm sự nhiệt huyết trong từng bài giảng, người cha khác lại chưa từng truyền dạy bất cứ một bài học lý thuyết nào nhưng vẫn rất cảm phục vì tài năng và tâm lý với con cái. Có người mẹ dù cổ họng ngứa rát vẫn cố nói to để con cái nghe rõ, hiểu bài học. Dù có lúc có những bất đồng trong quan điểm giữa cha mẹ và con cái, dù có lúc cha mẹ hơi cứng nhắc, nghiêm khắc, nhưng rồi chúng tôi vẫn tìm ra tiếng nói chung, hòa hợp với nhau. Khi đạt được thành quả, tất cả đều hạnh phúc vì công sức nhỏ mà mình đã góp vào thành công chung, thật đáng trân trọng. Một “gia đình” dù không hoàn hảo nhưng thật tuyệt vời như thế, chắc chắn sẽ khiến những cô cậu học trò cảm thấy tiếc nuối khi ngày chia tay đang đến gần, và sẽ rất nhớ nhung nếu sau này bước đi bằng chính đôi chân của mình trên con đường đời…
Tôi từng nghe cô giáo dạy Văn nói rằng: “Hãy học từ kinh nghiệm của người khác”. Đối với một người như tôi, sống nhiều theo cảm xúc, những trải nghiệm của chính bản thân mới khiến tôi nhận ra những sai lầm của mình và những gì mà tôi đã bỏ lỡ trong cuộc đời. Quãng thời gian học sinh cấp III tại trường này cũng không ngoại lệ, và đến giờ tôi mới thấm thía và hối tiếc, nhưng không còn cơ hội nào để làm lại từ đầu. Vì đã từng khiến thầy cô thất vọng vì không chịu cố gắng học tập, không tích cực tham gia hoạt động cộng đồng, chỉ mang tính đối phó, làm bạn bè phiền muộn vì sự ích kỷ của mình, hoặc bỏ lỡ những khoảnh khắc vui chơi tập thể, những kỷ niệm với lớp mà tôi yêu quý. Thế mà tôi vẫn không nhận ra mình đã làm tổn thương người khác như thế nào, cho đến bây giờ.
Nhưng tự làm tổn thương bản thân như thế này không giúp ích gì cả, tôi nhận ra. Tôi vẫn còn cơ hội để đóng góp cho ngôi trường mà tôi yêu quý này, phải không? Vì vậy, tôi viết những dòng này như một lời tri ân chân thành đến tất cả những người mà tôi quý mến và kính trọng. Đó là Ban giám hiệu của trường, những người cô, thầy đã hướng dẫn lớp tôi trong suốt ba năm qua, những người thầy cô đã dạy bài cho chúng tôi, và cả những người thầy cô mà tôi không từng nghe giảng, đặc biệt là thầy phụ trách văn phòng trường. Những người thầy, cô ấy, tôi chắc chắn sẽ nhớ mãi. Tôi không chắc sau này có thể thành công trong sự nghiệp và trở lại trường đóng góp chút gì đó cho nơi đã dưỡng dục mình thành người. Nhưng điều chắc chắn là những ký ức đẹp đẽ về ngôi trường yêu, tôi sẽ mang theo bên mình, như một chiếc túi chứa đựng nhiều niềm vui, để mỗi khi cảm thấy cô đơn, buồn bã, tôi sẽ mở chiếc túi thần kỳ ấy ra, và những chuỗi ký ức đáng nhớ của thời cấp III sẽ hiện lên trước mắt, rồi khiến tôi mỉm cười, dù chỉ với chính bản thân mình!
“Hãy đến đây bạn ơi, cùng hát vang
Cho những ngày buồn tan biến hết
Cho thầy cô, cho mái trường
Cho bạn, và cho tôi…”
Vẫn là những lời hát từ ca khúc “Kỷ niệm mái trường”, bất chợt lại vang lên trong tôi. Có lẽ, ngày mai, trong lễ tri ân và bế giảng cuối cùng của đời học sinh, tôi sẽ dũng cảm bước lên sân khấu và hát tặng thầy cô, bạn bè những giai điệu ý nghĩa này!
Cảm xúc về mùa hè cuối cùng của tuổi áo trắng - Mẫu 5
Những ngày cuối tháng 5 đang rút lui, để 'cơn mưa dẫn mình vào tháng 6, thời gian trôi bên tiếng ve râm ran, nghe mùa hạ vỗ cửa, nhớ không em kỷ niệm chất chứa'…
Những ngày này tựa như cánh cửa với nhiều khao khát đối với những chàng trai, cô gái 17-18 tuổi, là khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời, với không khí bế giảng chấm dứt một năm học – chia tay tuổi học trò – với kỳ thi Tốt nghiệp – thi Đại học…
Nhiều sự kiện, biến động, cảm xúc đổ dồn, tập trung trong ánh mắt, nụ cười, trong chiếc áo trắng tinh khôi, và trong những giọt nước mắt lưu luyến cho tuổi học trò ấm áp kỷ niệm vượt qua – mà chắc chắn rằng trong cuộc đời, trên mỗi con đường, những khi mệt mỏi chán chường nhìn lại, ai cũng thấy đó là khoảnh khắc ngây thơ, hồn nhiên đẹp nhất không thể lặp lại…
Và trong bầu không khí này, tôi nhớ lại những dòng tản mạn mình đã viết năm lớp 10 về cảm giác của học trò cuối cấp – dù chia tay THCS, nhưng tôi tin rằng đó cũng là cảm xúc, cùng nhất với những bạn học trò THPT trong những ngày này – Dù chỉ là những từ ngữ đơn giản, có thể ai đó cảm thấy nó hơi lạc hậu và… lảng tránh – nhưng vào thời điểm đó, với những bạn học trò kia, đó là những dòng cảm xúc chân thực nhất.
Mỗi người đều trưởng thành, chín chắn và sâu sắc hơn qua từng khoảnh khắc, từng phút giây… những giấc mơ và những tưởng tượng xa xăm như thế…
Tôi vẫn nhớ ngày xưa, khi bắt đầu học lớp 6 tại trường cấp II, cô giáo và các bạn đã trồng một cây phượng ở góc hiên lớp. Cô nói: “Cây này sẽ phát triển theo thời gian, theo bốn mùa và theo những năm tháng… Nó sẽ mang lại cho các em một không gian riêng yên bình và trong lành. Các em hãy chăm sóc nó cẩn thận nhé!”.
Qua những ngày tháng, cây phượng dần lớn lên dưới sự chăm sóc ân cần của các bạn nhỏ chúng tôi. Từ khi nào, trong trái tim nhỏ bé và ngây thơ của tôi đã hiện lên một tình bạn dành cho nó. Lúc buồn vui, tôi thường tìm đến nó như một người bạn thân thiết, để tâm sự, kể chuyện. Những lá xanh rung rinh trong gió như làm dịu đi bao nỗi buồn, lắng nghe, chia sẻ cùng tôi…
Mùa hè đầu tiên, cây phượng héo úa và yếu đuối đi. Có lẽ nó chưa đủ sức đối phó với cái nắng hè nồng nhiệt như đổ lửa. Tôi chỉ muốn rơi lệ trước những chiếc lá héo úa, vàng rơi…
Mùa hè thứ hai, cây phượng đã khỏe mạnh hơn… Nó bắt đầu mọc ra nhiều cành, vươn lên để đón nhận ánh nắng. Và đến mùa hè thứ ba, nó đã xanh tốt lên, bao phủ cả một phần trời nhỏ. Lúc đó, chúng tôi đã là những học sinh lớp Tám, lớn lên nhanh chóng so với những năm trước. Tôi thường lang thang một mình dưới tán lá xanh kia để lạc trôi, tìm kiếm những dòng thơ hay những cảm xúc thoáng qua của tuổi trẻ…
Trong mùa hạ thứ tư, chúng tôi bận rộn với những bài kiểm tra, những kỳ thi tốt nghiệp và chuyển cấp nên ít có thời gian rảnh rỗi. Và tôi gần như đã quên mất, không còn để ý đến cây phượng bên hiên lớp học nữa.
Sau tất cả những bận rộn, chúng tôi đều cảm thấy hài lòng với những gì chúng tôi đã đạt được. Nhưng bên cạnh niềm vui ấy, tôi bỗng cảm thấy nhấn nhổ, đầy nỗi niềm cay đắng…
Một ngày đẹp trời ấy! Ánh nắng vàng tỏa sáng khắp nơi, những bông hoa bằng lăng tím nhẹ nhàng nhảy múa. Chúng tôi ngồi dưới gốc cây, tâm sự về những kỷ niệm xưa. Rồi đột nhiên, mọi người đều im lặng – cái im lặng làm lòng người xao xuyến, khơi dậy một nỗi buồn sâu sắc. Mỗi người đều đang nghĩ về điều riêng của mình, ánh mắt đầy nỗi nhớ nhung hướng về một khoảng không mênh mông, đỏ hoe như chuẩn bị khóc khi phải xa bạn bè – thầy cô, xa những bầu trời trong lành tôi đã thân quen một thời…
Tôi đã đọc trong một cuốn sách và biết được rằng: Những gì ta biết chỉ là một giọt nước bé nhỏ trong biển cả mênh mông không bờ bến… Thầy cô là người đã cho tôi những giọt nước như thế – những giọt nước vẫn còn mặn mà, nồng thắm, âm vang như tiếng nước chảy trong bình minh. Thầy cô đã dạy cho tôi yêu những cánh đồng quê bình dị thân quen; yêu bông lúa hiền đọng bao mồ hôi gian khó; yêu cánh cò nhỏ bay trong mưa; yêu dòng sông tuổi thơ đã cùng tôi lớn lên qua từng mùa nước…Chính lòng yêu nhà, yêu làng xóm, yêu miền quê đã trở nên lòng yêu Tổ quốc – như nhà văn Ilia Erenbua từng viết.
Có một thời tôi luôn tin rằng có những sóng biển thầm lặng trong vỏ ốc. Có một thời tôi luôn tin rằng, nếu thốt lên điều ước khi ánh sao băng lướt qua trời thì mơ ước ấy sẽ thành hiện thực… Và không ai khác, thầy cô chính là người đã truyền niềm tin vào câu chuyện như thế…Thầy cô đã nói đúng. Ước mơ sẽ mãi chỉ là ước mơ, bởi trong cuộc đời mỗi người đều có những thay đổi mà ta không thể nào nghĩ tới…
Bất chợt tôi ngước nhìn lên. Trong màu xanh của lá cành, một cụm phượng đang bùng cháy, sắc đỏ rực rỡ làm tim tôi xúc động, nao lòng. Trong khoảnh khắc yên bình ấy của tôi, đã có những bông hoa học trò vô tư và trong sáng của một thời để nhớ…
Đêm nay tôi không ngủ. Vầng trăng tròn sáng tỏa giữa bầu trời như đang thức, soi sáng ô cửa sổ để tôi viết vào trang nhật ký đầu đời những dòng cảm xúc, suy nghĩ chân thành và sâu sắc. Dù tôi biết rằng những gì đã qua sẽ không bao giờ quay lại – nhưng trong tôi, hình bóng thầy cô, bạn bè và mái trường thân quen sẽ mãi mãi không phai nhạt! Chúng tôi sẽ mãi ở bên nhau, bên thầy cô – và tuổi học trò trong trẻo và hồn nhiên…Một cánh phượng đầu tiên, một mùa hạ cuối cùng… Đơn giản nhưng đã tạo ra một khoảnh khắc êm đềm và lưu luyến mà suốt đời này tôi không thể nào quên được…
Cảm nhận về mùa hè cuối cùng của tuổi áo trắng - Mẫu 6
Thấm thoắt mà đã gần hè rồi. Mùa hè thứ ba và có lẽ cũng là mùa hè cuối cùng của bốn năm đại học. Mới ngày nào tôi còn nhút nhát bước vào giảng đường đại học, ánh mắt trong veo nhìn mọi thứ lạ lẫm… Nhưng những lo toan, những buổi học căng thẳng kéo tôi đi như một kẻ mê muội để bây giờ tỉnh giấc thấy mình đã già, thời gian trôi đi quá nhanh mà tôi chưa kịp làm gì.
Nhớ lại những mùa hè năm trước, tôi hồn nhiên, vô tư như một đứa trẻ, mong chờ hè để gạt bỏ những lo toan về học tập, có thời gian nghỉ ngơi và làm thêm kiếm chút tiền cho cuộc sống sinh viên xa nhà. Nhớ những ngày học hai buổi, đám bạn đem cơm đi, trưa ở lại trường ăn và vào phòng tự học ngủ một giấc hay thức ôn bài. Sau này khi phòng tự học biến thành căng tin cho giảng viên, bạn bè lại nhóm nhỏ vào hành lang lớp học, lau chùi sạch sẽ một khoảng trống rồi đặt balô, túi xách ra nằm ngủ, cuộc sống sinh viên thật vô tư. Nhìn lại những tháng ngày đã qua, mở lại những trang ký ức cũ về một thời khó khăn nhưng đầy mơ mộng và những hoài bão tươi sáng của tuổi trẻ, tôi không khỏi xúc động. Ba năm qua, dài mà ngắn, lớp mình đã trải qua biết bao kỷ niệm vui buồn, cùng đương đầu với nhiều thử thách và chia sẻ niềm vui của tuổi sinh viên… Giờ đây tất cả sắp trở thành quá khứ. Khi ra trường đi làm, cuộc sống mưu sinh bận rộn, liệu rằng tôi có bất chợt nhớ về nhau khi nhìn thấy các em trẻ tung tăng trên giảng đường, cũng hồn nhiên, vô tư như chúng tôi một thuở.
Phải chăng mình đã lớn rồi, hay là tâm trí bận rộn nhưng suy tư như một cụ già non. Hai năm trước, chúng ta còn ngồi bên nhau thảo luận, suy đoán về tương lai, xem mình sẽ làm gì, giơ tay lên đoán vận mệnh cho nhau, nhưng giờ đây, chúng ta lại tránh né điều đó. Những nỗi giận dỗi, ghen ghét ngày xưa giờ dường như đã phai nhạt, để còn trưởng thành hơn nữa, liệu khi ra trường rồi còn đáng giận nhau không?
Những ngày tháng học hành vất vả đã qua, những nỗ lực sẽ được đền đáp. Nhưng bạn thân ơi, ai sẽ giữ lại cho tôi những kỷ niệm đáng quý của tuổi trẻ đầy ước mơ và khát khao này? Khi mọi người đã đi xa, ai thành công, giàu có, ai gặp khó khăn và cần sự giúp đỡ, liệu khi gặp lại nhau, chúng ta có còn vui vẻ, vô tư như ngày xưa không?
Ngoài sân, màu đỏ bắt đầu nhuộm lên những bông phượng, những cụm hoa bàng trắng như những ngôi sao nhỏ xinh sáng rực trên mặt đất nhưng cành cây. Tiếng ve nhỏ bé lại vang lên trên những cành cây um tùm, hát vang giai điệu quen thuộc: “Ve… ve… ve… ve… hè về… hè về…”. Tiếng ve kèm theo tuổi trẻ luôn khiến lòng nao lòng. Những cung bậc cảm xúc, âm u kéo dài giữa trưa hè rực rỡ như nhắc nhở ai đó nhớ rằng mình sắp thêm một tuổi nữa. Ôi tiếng ve của những kỷ niệm mơ mộng, làm sao tôi có thể quên được những ngày tháng tươi đẹp này, dù khó khăn nhưng thật đáng yêu. Ve ơi, xin hãy truyền đi lời nhắn đến bạn bè trong mùa hạ cuối cùng này, dù mai này chúng ta sẽ phải chia xa nhau.
Dù bạn đi đâu, làm gì, trong lòng tôi vẫn luôn giữ lại hình ảnh của bạn với những điều tốt đẹp nhất về những ngày chúng ta ở bên nhau. Chúc bạn thành công trên con đường mình đã chọn. Và mong rằng bạn cũng sẽ luôn nhớ về bốn năm chúng ta đã cùng nhau trải qua trên giảng đường ấm áp, với biết bao kỷ niệm này, bạn nhé!