Trích đoạn từ 'Bài học đường đời đầu tiên' trong cuốn Dế Mèn phiêu lưu kí của tác giả Tô Hoài.
Tài liệu Bài văn mẫu lớp 6: Hóa thân thành Dế Mèn kể lại truyện Sự học hành trên đường đời đầu tiên, bao gồm 11 bài văn mẫu. Các bạn học sinh có thể tham khảo ngay sau đây.
Hóa thân thành Dế Mèn kể lại Sự học hành trên đường đời đầu tiên - Mẫu 1
Tôi là chính Dế Mèn. Nhờ ăn uống điều độ, nhanh chóng tôi đã trở thành một chàng dế trẻ cường tráng. Hãy nhìn tôi, các bạn sẽ thấy. Đôi càng mềm mại và bóng bẩy. Các vuốt trên chân và khoeo của tôi trở nên cứng cáp và sắc nét hơn. Đôi cánh ngắn giờ đã mở rộng thành bộ áo dài nhuộm màu đuôi. Đầu tôi trở nên to lên và phồng ra từng phần. Hai chiếc răng trắng bóng. Sợi râu dài và uốn cong. Cách tôi đi trông thực sự mạnh mẽ. Do đó, tính tôi trở nên kiêu ngạo. Tôi thường trêu đùa với mọi người trong xóm. Thỉnh thoảng, tôi ngứa chân và đá một cái để trêu chọc anh Gọng Vó. Tôi cảm thấy như mình có thể đứng đầu cả thế giới. Nhưng một sự việc đã khiến tôi hối hận mãi mãi.
Dế Choắt là hàng xóm của tôi. Mặc dù cậu ta cũng cùng tuổi với tôi, nhưng cơ thể của cậu ta mảnh khảnh và yếu đuối. Tính cách lại khá mạnh mẽ, cái hang của cậu ta được đào sâu xuống mặt đất, không giống như hang của tôi được đào hỏng.
Một ngày nọ, khi tôi đến chơi, tôi lên tiếng chỉ trích:
- Sao cậu sống mơ mộng thế. Nhà cửa thì bỏ hoang, không biết có ai đến phá không mà cậu cũng không quan tâm. Đúng là lớn lên mà không khôn ngoan chút nào!
Nghe như vậy, Choắt trả lời tôi với giọng buồn thảm:
- Thưa anh, dù em muốn khôn thế nào cũng không được. Sức khỏe của em yếu đuối quá, đến mức thậm chí cả việc thở cũng khó khăn, làm sao em có thể đào tổ được. Em có suy nghĩ như vậy, nhưng chỉ dám nói ra khi anh hỏi thôi.
Choắt vẫn lưỡng lự, tôi liền nói tiếp:
- Chú mày cứ nói đi:
Dế Choắt nhìn tôi một cái rồi nói:
- Anh đã nghĩ đến việc giúp đỡ em hay là anh muốn đào ngách thông ra nhà em. Khi có chuyện gì, em có thể chạy qua nhà anh, dễ dàng được giúp đỡ...
Nghe như vậy, tôi ngay lập tức gạt bỏ ý định đó:
- Đào ngách sang nhà tao à? Lời nói của chú mày nghe thật là dễ chịu nhỉ? Chú mày mùi cảm thì ai mà chịu nổi?
Nói xong, tôi không chịu nhìn vào mặt Choắt mà rời khỏi ngay.
Mấy hôm nay, trời mưa to. Ao hồ đầy ắp tôm cá. Các loài vật đều trở về để tìm kiếm thức ăn. Tôi thong thả nằm trong nhà suy nghĩ về việc làm gì để giải trí. Đột nhiên, thấy chị Cốc từ dưới đáy ao bơi lên, đến gần hang của tôi chỉ cách đó vài bước. Tôi lập tức gọi Dế Choắt. Khi nghe tiếng gọi, tôi mới hỏi:
- Chú muốn chơi với tao à?
- Chơi trò gì vậy? Tao đang hen đấy! Hừ hừ...
- Chơi đùa một chút thôi. Nhìn kìa, con mụ Cốc đấy!
Dế Choắt bước ra ngoài, nhìn thấy chị Cốc, rồi quay lại hỏi tôi:
- Chị Cốc đứng trước cửa nhà tao à?
- Ừ.
- Được rồi… được rồi… em xin anh đừng làm trò dại dột…
Tôi nhìn Cốc, sau đó nói:
- Vậy thì hãy xem tôi này!
Sau đó, tôi bắt đầu ca hát:
Cò ơi, Vạc ơi, Nông ơi
Cả ba đều béo phì, vậy lông của ai nên vặt?
Vặt lông của Cốc cho tao
Tao sẽ nấu, nướng, xào và ăn.
Ban đầu, chị Cốc giật mình, suýt bay đi. Nhưng sau đó, chị cất cánh lên, như chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu. Chị ngước mắt nhìn về phía hang tôi và hỏi:
- Ai ở đó thì ra mặt đi!
Tôi nhanh chóng chui vào trong hang. Lúc đó, Dế Choắt đang loay hoay bên ngoài, chị Cốc phát hiện ra.
Chị tức giận nói:
- Mày nói gì thế?
Dế Choắt run lẩy bẩy:
- Thưa chị, em không nói gì cả.
Chị Cốc tiếp tục la lên:
- Cứ phủ nhận hả?... Phủ nhận đó!... Phủ nhận đến cùng…
Mỗi lời quát là một cú đánh vào thân hình yếu ớt của Dế Choắt. Tôi nằm trong hang nhưng không dám phát ra nửa lời hay ra tay giúp Choắt. Khi biết chị Cốc đã đi, tôi mới dám bước ra ngoài. Nhìn thấy Dế Choắt, tôi chỉ biết khóc lóc. Choắt thở mạnh và nói:
- Tôi yếu đuối quá rồi, chết cũng không sao. Nhưng tôi muốn khuyên anh rằng trong cuộc sống, nếu có thói hung hăng, không biết suy nghĩ, thì sẽ gặp rắc rối.
Dế Choắt đã qua đời. Tôi đã mai táng cậu ấy ở một bãi cỏ. Sau đó, tôi đứng trước mộ hàng giờ. Tôi suy nghĩ về lời khuyên của Choắt và về bài học đầu tiên của cuộc đời tôi.
Hóa thân thành Dế Mèn kể lại Bài học đường đời đầu tiên - Mẫu 2
Tôi là Dế Mèn. Từ khi còn nhỏ, mẹ đã dạy tôi sống tự lập. Ngay khi trưởng thành, tôi được mẹ cho ra ở riêng. Tôi ăn uống điều độ nên, không lâu sau đã trở thành một chàng dế mạnh mẽ.
Cặp càng mạnh mẽ, vuốt sắc bén như dao. Cánh trở thành bộ áo dài đuôi dài. Đầu to lòi, răng đen nhánh giống như lưỡi liềm máy. Râu dài của tôi là biểu tượng của sự mạnh mẽ. Tính cách của tôi luôn kiêu ngạo, thường trêu chọc bà con xung quanh. Tôi thường quát mấy chị Cào Cào ngụ ngoài bờ đất. Thỉnh thoảng, tôi ngứa chân và đá vào anh Gọng Vó đang lấm láp dưới đầm. Khi đó, tôi cho rằng mình vượt trội hơn tất cả. Nhưng tôi không biết họ nể tôi hơn là sợ.
Hàng xóm của tôi là Dế Choắt. Cậu ta gầy gò, cao cao trông như một gã nghiện ma túy. Thỉnh thoảng, tôi ghé nhà cậu ta chơi. Thấy nhà cửa lộn xộn, tôi hỏi:
- Sao mày sống cẩu thả vậy? Nhà cửa bừa bãi thế, nếu có kẻ nào đến phá thì mày làm sao mà thoát?
Dế Choắt tỏ vẻ buồn bã nói:
- Tôi biết rằng là nguy hiểm, nhưng sức khỏe yếu ớt của tôi không cho phép tôi thực hiện được. Hôm nay tôi có việc cần anh giúp. Nhưng chỉ khi anh đồng ý thì tôi mới dám nói:
- Có việc gì thì chú nói đi!
Dế Choắt nhìn tôi và nói:
- Anh đã nghĩ đến việc giúp em, hay là anh muốn đào cho em một lối vào nhà anh, để khi tắt đèn có ai đến quấy rối thì em có thể chạy sang…
Nhưng trước khi Dế Choắt kết thúc, tôi đã lắc đầu, bộc lộ sự khinh bỉ:
- Hức! Mở lối sang nhà tao? Chú mày hôi như con mèo, làm sao tao chịu nổi. Đào hang nông thì mệt chết!
Sau khi nói xong, tôi không suy nghĩ nhiều, chỉ cứ đi thẳng về nhà. Mấy ngày qua, trời mưa to, nước trên các hồ ao xung quanh đầy tràn. Cua, cá đều sôi động, di chuyển đầy năng nổ, tìm kiếm thức ăn. Cò, sếu, vạc, cốc, le, sâm cầm, vịt trời, bồ nông, mòng, két đều bay đến các vùng nước mới để săn mồi. Tôi đứng ở lối vào hang và nhìn thấy Chị Cốc đậu gần đó, vui vẻ vì đã nghĩ ra một trò trêu chọc Chị Cốc. Tôi mời Dế Choắt cùng tham gia nhưng cậu ta quá nhút nhát, không dám tham gia. Vậy là tôi trêu chọc Chị Cốc một mình, rồi sau đó lẻn vào hang nằm. Sau một thời gian im lặng, tôi nghe thấy tiếng chửi rủa của Chị Cốc:
- Mày nói gì đấy?
Rồi tiếp theo là tiếng Dế Choắt run rẩy:
- Xin lỗi chị, em không nói gì cả.
Chị Cốc hét lớn:
- Chối à? Chối làm gì! Chối thế này...
Mỗi lần nghe tiếng đó, tôi lại nghe Dế Choắt kêu lên. Tôi nằm yên, không dám làm gì. Chỉ khi Chị Cốc đi mất, tôi mới đứng dậy, thấy Choắt đang giãy giụa. Tôi hoảng sợ chạy lại, ôm Choắt lên và khóc:
- Choắt ơi, cậu sao rồi? Trời ơi, tôi làm sao biết vài hết như vậy!
Dế Choắt thì thì thầm với tôi:
- Thôi rồi, tôi yếu đuối quá rồi, chết cũng không sao. Nhưng tôi khuyên anh biết rằng trong cuộc sống, nếu có tính cách hung hăng, không biết suy nghĩ, thì rồi cũng gây ra những hậu quả không hay.
Dế Choắt qua đời. Tôi chôn cậu ở một bãi cỏ. Sau đó, tôi đứng trước mộ suy tư hàng giờ về bài học đầu tiên của cuộc đời.
Đóng vai Dế Mèn kể lại Bài học đường đời đầu tiên - Mẫu 3
Tôi là Dế Mèn. Từ nhỏ, mẹ đã dạy tôi sống tự lập. Do đó, tôi biết cách ăn uống và luyện tập một cách điều độ. Tôi nhanh chóng trưởng thành. Thân hình tôi rất khỏe mạnh. Đôi càng của tôi đậm và mạnh mẽ. Những vuốt ở chân và ở khoeo cứng nhắc và sắc bén. Sở hữu đôi cánh ngắn, tôi trông như một chàng trai mạnh mẽ. Đầu tôi lớn và vạm vỡ, với hai chiếc răng đen nhánh như hai lưỡi liềm máy. Sợi râu của tôi dài và cong. Tính tôi rất kiêu ngạo. Tôi thường trêu chọc mọi người trong xóm. Khi tôi lên tiếng, mọi người đều phải nhúc nhích.
Phần lớn mọi người kính trọng tôi hơn là sợ hãi. Nhưng tôi tự tin rằng mình là số một. Tôi thường trêu chọc các chị Cào Cào và đôi khi đùa giỡn với anh Gọng Vó. Tôi tự tin rằng mình đứng đầu trong xóm. Nhưng có một sự việc đã làm cho tôi hối hận mãi mãi. Hàng xóm của tôi là Dế Choắt, cái tên mà tôi đã đặt cho anh ấy. Mặc dù Choắt cũng trưởng thành như tôi, nhưng thân hình của anh ấy nhỏ bé và gầy gò. Tính cách của anh ấy lại khá nhút nhát. Cái hang của anh ấy chỉ đào được một cách nông cạn, không sâu và rộng như của tôi.
Một lần, tôi sang nhà anh ấy chơi và khi thấy nhà cửa của Choắt, tôi không giấu được sự chê trách:
- Ông sống sao mà lơ đãng. Nhà cửa lộng lẫy. Nếu có kẻ vào phá thì không thể thoát khỏi. Thật là lớn tuổi mà thiếu trí khôn!
Tôi nói vậy chỉ để tự ca tụng, nhưng cũng không quan tâm đến Dế Choắt. Nghe vậy, Choắt mới đáp lại tôi bằng giọng buồn bã:
- Thưa anh, em có muốn khôn cũng không được. Sức em quá yếu đuối, đụng đến việc là hít thở cũng khó khăn, làm sao mà đào hố được. Em đã nghĩ như vậy, nhưng anh phải công nhận rằng em mới dám thưa.
Thấy Choắt còn e dè, tôi phải nói:
- Được, chú cứ nói thẳng ra xem đi!
Dế Choắt nhìn tôi và nói:
- Anh có suy nghĩ thương em, hay là anh đào giúp em cái ngách thông sang nhà em. Phòng khi có chuyện em chạy sang, còn tiện giúp đỡ…
Nghe vậy, tôi ngay lập tức phê phán:
- Thông ngách sang nhà ta? Chú mày nói dễ nghe nhỉ? Chú mày hôi như cú thế thì ai mà chịu được?
Nói xong, tôi rời đi mà không mảy may quan tâm.
Mấy ngày gần đây, trời mưa lớn. Các ao hồ đều đầy tôm cá. Biết bao loài vật từ khắp nơi đều về đây kiếm ăn. Rảnh rỗi, tôi nảy ra ý định đùa giỡn họ một chút. Bỗng nhìn thấy chị Cốc từ dưới mặt nước bay lên, đến đậu gần hang tôi chỉ trong vài bước. Tôi lập tức gọi Dế Choắt. Nghe tiếng gọi, tôi liền hỏi:
- Chú mày có muốn đùa với tớ không?
- Đùa trò gì? Em đang lên cơn hen đây! Hừ hừ...
- Đùa chơi một chút. Con mụ Cốc kia kìa!
Dế Choắt từ trong hang bước ra, thấy chị Cốc rồi quay lại hỏi tôi:
Chị Cốc đứng trước cửa nhà tôi ư?
- Ừ.
- Thôi… thôi… em xin anh đừng làm trò dại dột…
Tôi nhìn chị, sau đó nói:
- Vậy thì hãy xem tôi!
Sau đó, tôi bắt đầu trêu chọc chị Cốc:
'Cái Cò, cái Vạc, cái Nông
Ba cái cùng béo, vặt lông cái nào?
Vặt lông cái Cốc cho tôi
Tôi nấu, tôi nướng, tôi xào, tôi ăn.'
Chị Cốc nghe vậy giật mình, định bay đi. Nhưng sau khi định thần lại, chị mới trợn tròn mắt, giương cánh lên, như sắp đánh nhau. Chị lò dò về phía cửa hang của tôi, hỏi:
- Đứa nào cạnh khoé gì tôi thế?
Nghe vậy, tôi nhanh chóng chui tót vào hang. Đúng lúc, Dế Choắt đang loay hoay ngoài cửa hang thì bị chị Cốc nhìn thấy.
Chị nổi giận:
- Mày nói cái quái gì vậy?
Dế Choắt run rẩy nói:
- Xin lỗi chị, em chẳng nói gì cả.
Chị Cốc lại la lên:
- Chối sao?... Chối cái này!... Chối cái này nè…
Chị Cốc nói hành cùng tay vào thân hình yếu ớt của Dế Choắt. Tôi nằm im trong hang không dám hô to. Khi chị Cốc đi rồi, tôi mới dám bò ra. Tôi chỉ biết rưng rức khóc. Choắt vừa thở vừa nói:
- Thôi rồi, tôi ốm yếu quá rồi, chết cũng không sao. Nhưng tôi khuyên anh, trong cuộc sống nếu hung hăng quá, không suy nghĩ thì sẽ gây họa cho bản thân mình.
Tôi chôn Dế Choắt tại một bãi cỏ. Xong xuôi, tôi đứng trước mộ hàng giờ suy tưởng về bài học đầu đời.
Dế Mèn đóng vai, kể lại Bài học đầu đời - Mẫu 4
Tôi là một chàng dế mạnh mẽ nhưng kiêu ngạo. Vì tính cách đó mà tôi đã vô tình gây ra cái chết thảm của Dế Choắt, người bạn hàng xóm đáng thương.
Tôi có một tổ ổn định. Hằng ngày, tôi luyện tập, sửa chữa tổ, tạo chỗ ở, lại lo lắng làm đường tắt, cửa sau, ngõ ngách, phòng nguy hiểm. Nhờ ăn uống điều độ và làm việc có chừng mực, nên thân thể tôi khỏe mạnh. Đôi càng mềm mại, vuốt vuốt; đôi cánh trở thành chiếc áo dài đuôi. Đầu to, răng đen như đôi lưỡi liềm máy. Sợi râu dài và mạnh mẽ.
Tôi thường trêu chọc mọi người xung quanh. Thấy họ im lặng, tôi tự tin rằng mình giỏi, mọi người đều phải kính trọng tôi. Cả anh chị Cào Cào, anh Gọng Vó ở gần đều bị tôi làm phiền. Đặc biệt là người bạn hàng xóm của tôi, luôn bị tôi khinh bỉ. Dế Choắt - một chàng dế yếu đuối và gầy gò. Một hôm, tôi đến nhà Dế Choắt, thấy nhà cửa lung linh, tôi nói:
- Sao mày sống cẩu thả vậy? Nhà cửa sắp xếp không cẩn thận, nếu có kẻ nào đến phá thì mày sẽ gặp nguy hiểm ngay. Đúng là có lớn mà không có khôn.
Dế Choắt mong tôi đào ngách thông tới nhà mình, để khi cần giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ nhìn cậu ta một cách coi thường rồi từ chối.
Sau một cơn mưa, chim cá tụ họp quanh vũng nước để tìm thức ăn. Chị Cốc đậu gần hang. Tôi đề xuất Choắt đùa chơi với chị, nhưng Choắt sợ hãi và từ chối. Tôi, tỏ ra kiêu ngạo, đùa giỡn với Cốc, khiến chị tức giận và tìm kiếm kẻ gây ra trò đùa. Khi thấy chị lại gần, tôi nhanh chóng trốn vào hang, nằm yên và nghe. Bỗng thấy tiếng của chị Cốc:
- Mày nói gì vậy?
- Lạy chị, em nói gì đâu ạ?
- Chối hả?... Chối này!... Chối này...
Sau đó là những tiếng kêu của Choắt liên tiếp. Tôi nằm im lặng, không dám vận động. Chỉ khi Cốc bay đi, tôi mới bò lên, thấy Choắt thoi thóp. Tôi hoảng sợ, quỳ xuống, nâng đầu Choắt lên và nức nở nói:
- Tôi không nghĩ mọi chuyện lại diễn ra như vậy. Tôi hối hận lắm! Tất cả đều do tôi, làm thế nào bây giờ?
Khi ấy, Dế Choắt thì thầm với tôi:
- Thôi rồi, tôi yếu đuối quá, chết cũng không sao. Nhưng tôi khuyên anh rằng trong cuộc sống, nếu mà hung hăng, không suy nghĩ thì sẽ gây ra hậu quả tồi tệ cho bản thân.
Sau cái chết của Dế Choắt, tôi cảm thấy rất buồn. Sau khi chôn cất Dế Choắt, tôi đã đứng trước mộ hàng giờ để nhìn lại những sai lầm của mình. Điều đáng hối hận nhất là tôi đã đối xử với Dế Choắt quá khắt khe. Nếu tôi can đảm đứng ra thú nhận và xin lỗi một cách chân thành, có lẽ Dế Choắt sẽ không bị đánh đâu đó. Tôi kiêu ngạo cho mình là người mạnh mẽ, nhưng không dùng sức mạnh đó để bảo vệ Dế Choắt, ngược lại, tôi còn làm hại cậu ấy. Không chỉ buồn, tôi còn cảm thấy hụt hẫng khi phải đối mặt với sự thật rằng cậu ấy đã ra đi. Và tôi phải chịu trách nhiệm về điều đó. Tôi phải sống hòa thuận, tôn trọng mọi người xung quanh.
Đóng vai Dế Mèn kể lại Bài học đường đời đầu tiên - Mẫu 5
Tôi tên là Dế Mèn. Một ngày kia, mẹ bảo tôi có thể tự mình sống. Tôi vui mừng và háo hức.
Do ăn uống điều độ và làm việc có chừng mực, tôi nhanh chóng trở thành một chàng dế trẻ trung và mạnh mẽ. Đôi càng tôi lấm bóng, vuốt chân và khoeo cứng nhọn. Cánh tôi trước đây ngắn ngủi, bây giờ dài xuống chân, mỗi khi vũ lên, phát ra tiếng phành phạch. Khi tôi di chuyển, toàn thân tôi tỏa ra một vẻ nâu mỡ rất sảng khoái. Đầu tôi to ra và nổi răng đen như lưỡi liềm. Sợi râu tôi dài và uốn cong, là điểm tự hào của tôi.
Tính tôi thích nghịch ngợm. Tôi thường trêu chọc bà con trong xóm. Nhưng vì tính hung hăng, tôi đã gây ra một sai lầm lớn.
Hàng xóm của tôi là Dế Choắt, một chàng trai gầy yếu. Anh ấy chỉ có thể đào một cái hang nhỏ vì sức khỏe yếu đuối. Một hôm, tôi đến thăm và góp ý cho anh ta. Anh ta nhờ tôi đào ngách qua nhà tôi để chúng ta có thể giúp đỡ nhau. Tuy nhiên, tôi từ chối mà không suy nghĩ.
Sau mấy ngày mưa lớn, hồ ao đầy cá cùng các loài chim tụ tập. Thấy chị Cốc đến, tôi nghĩ đến việc trêu chọc. Tôi gọi Dế Choắt chơi cùng nhưng anh ta từ chối.
Tôi mắng Dế Choắt rụt rè, rồi liền trêu chọc chị Cốc. Chị ta nghe tiếng tôi hát, vội vã giật mình sắp bay đi. Nhưng sau khi thần kinh ổn định lại, chị mới trợn mắt lên, giơ cánh lên như sẵn sàng đánh nhau. Chị lao về phía hang tôi, hỏi ai đã dám dọa đến như vậy. Tôi nhanh chóng chui vào hang, không để ý chị.
Tuy không thấy tôi, nhưng chị Cốc có lẽ đã phát hiện Dế Choắt loay hoay ngoài cửa hang. Chị Cốc buộc tội Choắt mặc kẻ này giải thích. Chị ta đánh liên tiếp mạnh vào lưng Choắt. Mỏ Cốc như cây que sắt, chọc xuyên cả đất. Choắt bị trúng mỏ, vẹo xương sống, lăn ra gào thét. Tôi nghe mà rùng mình. Khi chị Cốc đi, tôi mới dám bò lên. Choắt nằm đó, khóc lóc. Thấy vậy, tôi xin lỗi Choắt vì tôi đã khiến anh ấy gặp rắc rối chỉ vì tính nghịch ngợm của mình. Choắt thề vào tai tôi lời cuối cùng: nếu sống mà hung hăng, không biết suy nghĩ, sớm muộn rồi cũng gặp vạ.
Tôi hối hận lắm. Tôi chôn Dế Choắt ở một vùng đất cỏ bùm. Tôi xây mộ to. Tôi đứng lặng suy tư, nhớ về bài học quý giá mà tôi đã học. Tôi hứa sẽ chừa bỏ tính kiêu căng, ngạo mạn.
Dế Mèn kể lại Bài học đầu đời - Mẫu 6
Tôi là Dế Mèn. Nhờ ăn uống điều độ, tôi khỏe mạnh.
Cặp càng của tôi tỏa sáng, những vuốt sắc nhọn; cánh tôi trở thành bức áo dài che kín đuôi. Đầu tôi lớn to với hai chiếc răng đen như lưỡi liềm máy. Râu tôi dài và hùng dũng. Tính cách của tôi thích khích bốc phét với hàng xóm. Tôi thường mắng mỏ mấy chị Cào Cào, đôi khi gây rối cho anh Gọng Vó. Người ta thường im lặng vì sợ tôn trọng tôi, nhưng thực ra là tôi tự tin không giới hạn. Nhưng không ngờ tính cách kiêu căng và hung hăng của tôi lại mang lại hậu quả bi thảm.
Hàng xóm của tôi là Dế Choắt - một chàng dế yếu đuối, hiền lành. Người mảnh mai và cao lêu nghêu như kẻ nghiện thuốc phiện. Một ngày, tôi đến nhà Dế Choắt chơi. Thấy căn nhà bừa bộn, tôi chỉ trích cậu ấy:
- Sao mày sống cẩu thả thế? Nhà cửa xếp đặc, nguy cơ bị tấn công là cao. Đúng là mày lớn lên mà chẳng học khôn.
Dế Choắt tỏ ra buồn bã. Cậu ta còn nhờ tôi đào đường nối qua nhà tôi, để phòng khi cần giúp đỡ nhau. Tôi phản ứng ngay:
- Hừ! Nối qua nhà tao? Mày hôi như cú mèo, tao chả thèm. Đào hố cho kẻ khác mà còn khó khăn!
Sau khi nói xong, tôi bất cẩn rời đi mà không nghĩ suy, để Dế Choắt ở lại một mình.
Một ngày nọ, sau cơn mưa, các loại chim tụ tập về vũng nước tìm thức ăn. Chị Cốc đậu gần hang. Tôi tỏ ra muốn rủ Dế Choắt đùa chơi với chị Cốc, nhưng Choắt sợ hãi từ chối. Tôi kiêu ngạo, trêu chọc Cốc, khiến chị Cốc tức giận và tìm kiếm kẻ gây rối. Thấy chị ta đến gần, tôi vội vàng chui vào hang và nằm vắt chân lên giường. Tiếng chị Cốc đầy tức giận:
- Mày nói gì vậy?
Dế Choắt run rẩy đáp:
- Lạy chị, tôi không nói gì cả ạ.
Chị Cốc lại la lên:
- Phủ nhận à? Không đâu! Không đâu.
Sau đó là liên tục những tiếng kêu của Choắt. Tôi nằm im lìm không dám di chuyển gì. Chỉ khi Cốc bay đi, tôi mới bò lên, thấy Choắt rụt rè. Tôi hoảng sợ chạy lại giúp Dế Choắt đứng dậy, khóc lóc:
- Tôi không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này. Tôi cảm thấy hối tiếc lắm! Tất cả là do tôi, phải làm sao bây giờ.
Dế Choắt thì thầm nói với tôi:
- Đủ rồi, tôi yếu đuối quá, chết cũng được. Nhưng tôi khuyên anh rằng trong cuộc sống, nếu có tâm hồn hung dữ, không biết suy nghĩ thì sẽ gây họa cho bản thân.
Dế Choắt đã qua đời. Tôi cảm thấy hối tiếc không tưởng. Sau khi an táng Dế Choắt tại một bãi cỏ, tôi đã đứng trước mộ suốt hàng giờ để tự nhận ra những sai lầm của mình. Đó là bài học đầu tiên trên con đường cuộc sống, một bài học đáng quý.
Dế Mèn đóng vai kể về Bài học đầu đời - Mẫu 7
Tôi là Dế Mèn. Nhờ ăn uống điều độ và làm việc có chừng mực mà tôi lớn nhanh. Không lâu sau, tôi đã trở thành một chàng dế trẻ khỏe mạnh.
Đôi càng của tôi sáng bóng. Những chiếc vuốt ở chân, ở khoeo ngày càng cứng và nhọn. Cánh trước ngắn bèo trước kia giờ trở thành chiếc áo dài che hết từ đầu đến đuôi. Mỗi khi tôi bay lên, tiếng phách phất vang lên. Khi tôi đi, cả người đều rợp nắng màu nâu óng ánh và rất đẹp mắt. Đầu tôi lớn và lấp lánh từng phần, rất mạnh mẽ. Hai chiếc răng đen lúc nào cũng nhai nhai như hai chiếc lưỡi liềm. Sợi râu dài và cong vút, tôi tự hào về ngoại hình của mình.
Tính cách của tôi rất trẻ con. Đôi khi tôi thích trêu chọc mọi người trong xóm. Có lúc tôi quấy rối mấy chị Cào Cào đang ngủ bên bờ, hoặc Gọng Vó đang lội nước dưới đầm. Mọi người không dám đối đầu với tôi nhiều vì họ kính trọng hơn là sợ. Vì vậy, tôi tự cho mình là người mạnh mẽ nhất trong khu phố này.
Hàng xóm của tôi là Dế Choắt - một chàng trai nhỏ nhắn, yếu đuối. Anh ấy gầy gò và cao lêu nghêu như một tên nghiện ma túy. Tôi nhìn thấy Dế Choắt và chỉ cảm thấy khinh thường.
Một ngày nọ, tôi đến nhà Dế Choắt chơi, thấy nhà rất lộn xộn. Tôi không ngần ngại lên tiếng phê phán Dế Choắt. Tôi lớn tiếng mắng mỏ:
- Sao mày sống lười nhác vậy? Nhà cửa bừa bộn thế kia, nếu có kẻ nào đến phá thì mày rủi ro lắm đấy. Đúng là lớn mà không khôn.
Dế Choắt trông buồn bã vì không đủ sức để xây một ngôi nhà tử tế. Anh ấy dũng cảm đề nghị tôi đào một cái lối thông qua nhà để cứu nạn khi cần. Nghe thế, tôi thấy buồn cười, nói ngay:
- Hức! Đào lối sang nhà tôi? Mày hôi như con mèo, làm sao tao chịu nổi. Ai bảo mày đào tổ nông thì đành chết!
Nói xong, tôi đi ra về, không quan tâm Dế Choắt đang buồn bã. Nhưng sau đó, có một sự kiện đã khiến tôi hối hận vô cùng.
Mấy ngày liền, trời mưa to, nước trên những ao hồ xung quanh bãi trước mặt lên cao. Nước lên và nước mới thì cá cua đều tấp nập xuôi ngược. Các loài chim nước cũng tụ tập về đông đủ, đứng đầy cả mặt hồ. Trong khi đang suy nghĩ, bất ngờ thấy chị Cốc từ dưới mặt nước bay lên, đến gần hang tôi. Tôi nghĩ sẽ trêu chọc chị Cốc một chút, liền mời Dế Choắt cùng chơi, nhưng Choắt lại nói:
- Em ơi, đừng làm trò ngu ngốc như vậy!
Nghe vậy, tôi mắng Dế Choắt nhút nhát, rồi liền trêu chọc chị Cốc. Khi nghe tiếng hát, chị Cốc giật mình muốn bay đi. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, chị mới mở to mắt, sẵn sàng đánh nhau. Thấy chị đến gần, tôi vội vàng trốn vào hang, rồi nằm gọn dưới chăn. Đúng lúc, Dế Choắt đang loay hoay ở ngoài cửa hang thì bị chị Cốc phát hiện. Tiếng chị Cốc đầy giận dữ:
- Mày nói gì vậy?
Giọng của Dế Choắt rùng rợn:
- Xin lỗi chị, em có nói gì đâu?
Chị Cốc hét to lên:
- Phủ nhận à? Không được! Không được.
Chị Cốc nói nửa đang tấn công Dế Choắt. Tôi nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Choắt nhưng sợ hãi, không dám ra can ngăn. Sau khi nghe thấy chị Cốc đã bay đi, tôi mới bò lên. Dế Choắt lúc này nằm thoi thóp. Tôi hoảng sợ chạy lại đỡ Dế Choắt dậy, rồi khóc lóc:
- Tôi không nghĩ mọi chuyện lại diễn ra như thế này. Tất cả đều là do tôi…
Tôi không ngờ Dế Choắt lại nói với tôi như vậy:
- Thôi, tôi yếu đuối quá rồi, chết cũng chẳng sao. Nhưng tôi khuyên anh rằng trong cuộc sống, nếu có tâm hồn hung dữ, không biết suy nghĩ thì sẽ gây hại cho bản thân.
Nghe lời khuyên của Choắt, tôi hối hận không tưởng. Tôi đưa Dế Choắt đi chôn, rồi đứng im lặng hàng giờ trước mộ của Choắt để suy ngẫm về bài học đầu tiên trong cuộc sống.
Đóng vai Dế Mèn kể về Bài học đầu đời - Mẫu 8
Tôi là Dến Mèn. Tự lập từ nhỏ, khi trưởng thành, mẹ đã để tôi sống riêng. Nhờ ăn uống điều độ, tôi nhanh chóng trở thành một chàng dế cường tráng.
Đôi càng của tôi sáng bóng, những vuốt sắc nhọn. Đôi cánh trở thành chiếc áo dài che kín. Đầu to, hai cái răng đen như lưỡi liềm máy. Sợi râu dài hùng dũng. Tính cách hung hăng, ngạo mạn. Thích trêu chọc mọi người trong xóm. Tôi thường quát mấy chị Cào Cào hoặc ghẹo anh Gọng Vó dưới đầm. Khi đó, tôi tự tin lắm. Tưởng mình vượt trội hơn mọi người. Nhưng lại vì thế mà tôi gây ra lỗi lầm.
Hàng xóm của tôi là Dế Choắt - một chàng dế nhỏ bé, hiền lành. Anh ấy gầy gò, dáng như gã nghiện ma túy. Một ngày nọ, tôi đến chơi nhà Choắt. Thấy nhà lộn xộn, tôi lập tức phê phán:
- Sao mày sống lười nhác thế? Nhà cửa rối bời như thế, nếu có kẻ nào đến phá, mày gặp nguy ngay đấy. Đúng là lớn mà không khôn.
Dế Choắt biểu lộ sự buồn bã:
- Em biết rồi, xây nhà như vậy rủi ro lắm. Một khi gặp vấn đề là em không có sức để đối phó nữa. Hoặc có thể em suy nghĩ như này... Nhưng anh chỉ dám nói khi anh được phép...
- Có việc gì thì em cứ nói ra!
Dế Choắt quay sang nhìn tôi:
- Nếu anh cảm thấy thương em như vậy, liệu có thể anh đào một con đường qua nhà anh để em chạy qua khi có nguy hiểm?
Chưa kịp nghe hết, tôi tỏ ra coi thường:
- Hức! Đào đường sang nhà tôi? Mày hôi như con mèo, làm sao tôi chịu nổi. Ai bảo đào tổ nông thì đành chết!
Sau khi nói xong, tôi không mảy may suy nghĩ mà quay lưng ra đi, để Dế Choắt lẻ loi một mình.
Mấy ngày nay, trời mưa lớn, nước trên các hồ ao xung quanh bãi lên cao. Nước đầy và nước mới khiến cho cua cá tấp nập xuôi ngược, cùng với đó là sự di chuyển của nhiều loài chim nước như cò, sếu, vạc, cốc, le, sâm cầm, vịt trời, bồ nông, mòng, két đến các bãi nước mới tìm kiếm thức ăn. Tôi đứng ở cửa hang thì thấy Chị Cốc đậu gần đó. Tôi định đùa giỡn với Chị Cốc, nhưng Dế Choắt từ chối sợ hãi. Tôi liền trêu chọc Chị Cốc. Khi thấy chị ta đến gần, tôi nhanh chóng trốn vào hang, rồi nằm ngửa lên giường. Tiếng chị Cốc đầy giận dữ:
- Mày nói gì thế?
Dế Choắt giọng run rẩy:
- Xin lỗi chị, em chẳng nói gì đâu.
Chị Cốc quát lại:
- Chối à? Chối này! Chối này.
Tôi chỉ nghe tiếng kêu của Dế Choắt. Tôi nằm im lìm không dám vận động gì. Chỉ khi Cốc bay đi, tôi mới bò lên, thấy Choắt thoi thóp. Tôi hoảng sợ chạy lại cứu Dế Choắt, khóc lóc:
- Cũng không biết làm sao mà lại gây ra sự cố này, tôi hối hận rất nhiều.
Dế Choắt thì thầm với tôi:
- Thôi, tôi yếu đuối quá, chết cũng không sao. Nhưng tôi khuyên bạn rằng trong cuộc sống, nếu hung hăng và thiếu suy nghĩ, cuối cùng cũng sẽ gặp rắc rối.
Tôi mai táng Dế Choắt tại một bãi cỏ. Xong xuôi, tôi đứng trước mộ suốt hàng giờ suy tư về bài học đầu đời.
Dến Mèn đảm nhận vai diễn, kể về Bài học đầu đời - Mẫu 9
Tôi là Dế Mèn. Do thói ăn uống điều độ và làm việc có chừng mực nên tôi phát triển rất nhanh. Không lâu sau, tôi trở thành một chàng dế trẻ trung, cường tráng.
Tôi có đôi càng mềm mại, bóng loáng. Các vuốt ở chân và khoeo rất cứng cáp và nhọn nàng. Thỉnh thoảng, tôi nhấn mạnh chân, đạp phách phách vào các bãi cỏ để kiểm tra độ mạnh mẽ của chúng. Trước đây, cánh của tôi ngắn hụt. Nhưng bây giờ chúng trở thành cái áo dài che kín đến tận đuôi. Mỗi khi tôi bay lên, tiếng phách phạch vang lên giòn giã. Toàn bộ cơ thể của tôi rung lên một màu nâu bóng mỡ, có thể soi gương và rất thu hút. Đầu tôi phồng ra và nổi bật, rất mạnh mẽ. Hai cái răng đen lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp như hai lưỡi liềm máy. Sợi râu của tôi dài và uốn cong một cách hùng dũng. Vẻ bề ngoài này khiến tôi tự hào không tả nổi.
Tính cách của tôi rất ương ngạnh. Tôi thích chọc phá bà con trong xóm. Tôi đùa giỡn mấy chị Cào Cào ở ngoài đầu bờ, cũng như anh Gọng Vó dưới đầm. Khi tôi nói lớn tiếng, không ai dám đáp trả. Họ không phản đối, chủ yếu vì kính trọng hơn là sợ hãi. Vì thế, tôi cảm thấy mình là một tay hỗn xược lắm. Thế nhưng! Tôi đã học được rằng, sự hung ác, ngổ ngáo sẽ gây hại cho chính bản thân. Tôi phải trải qua những hậu quả đó, và có lẽ sẽ ghi nhớ suốt đời.
Hàng xóm của tôi là Dế Choắt. Anh ta gầy gò và cao lêu nghêu như một kẻ nghiện ma túy. Đã trưởng thành nhưng cánh anh ta ngắn ngủi chỉ đến giữa lưng, hở ra như người không mặc áo. Đôi càng của anh ta gầy gò, trông khá xấu. Anh ta cũng có thói quen ăn xổi. Hang của anh ta đào sâu xuống đất.
Một ngày, tôi đến nhà Dế Choắt chơi, nhưng thấy nơi đó lộn xộn. Tôi lập tức lên tiếng phê phán:
- Sao mày sống cẩu thả vậy? Nhà cửa tuềnh toàng thế, ngộ nhỡ có kẻ nào đến phá thì mày gặp nguy ngay. Mày lớn lên không có đầu óc!
Ngẫm lại, tôi chỉ nói để tự an ủi bản thân. Nhưng những lời than thở của Dế Choắt tôi không để ý.
Dế Choắt trả lời tôi với một giọng buồn rầu:
- Thưa anh, em muốn khôn mà không được. Đụng vào việc là em thở rồi, không còn khí lực để tiếp tục nữa. Nhiều khi em nghĩ rằng nhà cửa như thế này nguy hiểm, nhưng mà nghèo sức quá, chẳng thể làm gì được. Hoặc là em nên nghĩ thế này… Nhưng chỉ khi anh cho phép em mới dám nói…
Thấy Dế Choắt băn khoăn, tôi liền bảo:
- Được, mày cứ nói thẳng ra xem sao!
Choắt nhìn tôi, van nài trong giọng:
- Anh đã thương em thì hay là anh đào cho em một cái ngách sang nhà anh, khi tắt lửa tối đèn có đứa nào đến gây rối thì em chạy sang...
Chưa nghe hết câu, tôi đã mắng:
- Hức! Thông ngách sang nhà tao? Mày hôi như cú mèo, làm sao tao chịu được. Ai bảo đào tổ nông thì cho chết!
Xong, tôi thoải mái ra về, phớt lờ Dế Choắt buồn bã. Nhưng rồi có một sự việc xảy ra khiến tôi vô cùng hối hận.
Mấy hôm sau, trời mưa lớn, trên những hồ ao xung quanh bãi trước mặt, nước dâng trắng mênh mông. Cua cá đều tấp nập xuôi ngược, các loài chim nước cũng tụ tập về đông đủ, đứng đầy cả mặt hồ. Bỗng tôi thấy chị Cốc từ dưới mặt nước bay lên, đến đậu gần hang tôi, cách có mấy bước. Tôi nghĩ sẽ trêu chọc chị Cốc một chút. Tôi gọi Dế Choắt. Nghe tiếng ầm ầm, tôi mới hỏi:
- Chú mày có muốn đùa cùng tao cho vui không?
- Đùa trò gì? Tao đang có cơn hen đây! Hừ hừ...
- Đùa chơi một chút.
- Hừ… hừ... Cái quái gì vậy?
- Con mụ Cốc ấy kia.
Dế Choắt bước ra ngoài cửa, nhìn chị Cốc rồi hỏi:
- Chị Cốc đứng trước nhà ta à?
- Đúng vậy!
Dế Choắt bộc lộ nỗi sợ hãi:
- Em van anh, đừng làm trò dại dột như thế!
Tôi lại quở trách Dế Choắt và nói:
- Nhìn đi, tao đang trêu con mụ Cốc này kìa.
Tôi chờ đợi cho đến khi chị Cốc quay đầu về phía cửa hang của tôi, lúc đó tôi nói lên tiếng véo von:
'Cái Cò, cái Vạc, cái Nông
Ba cái cùng béo, vặt lông cái nào?
Vặt lông cái Cốc cho tao
Tao nấu, tao nướng, tao xào, tao ăn.'
Chị Cốc nghe vậy giật mình, định bay đi. Nhưng khi tinh thần trở lại, chị mới trợn tròn mắt, giương cánh lên, như sắp đánh nhau. Chị lò dò về phía cửa hang tôi, hỏi:
- Đứa nào đùa bỡn với tao thế?
Nghe vậy, tôi vội vàng chui tót vào hang nấp kín, rồi vắt chân lên giường. Lúc đúng, Dế Choắt đang loay hoay ở ngoài cửa hang thì bị chị Cốc phát hiện.
Chị ta tức giận:
- Còn đâu?
Dế Choắt nín lặng, run rẩy:
- Chị ơi, em chẳng nói gì cả.
Chị Cốc lại la lên:
- Phủ nhận à? Phủ nhận này! Phủ nhận đi.
Chị Cốc lằm luôn trên Dế Choắt, kẻo trúng hai cái mỏ, vét sâu xương sống, Choắt gào lên gầm trong hang. Tôi sợ hãi, nằm im lìm. Chị tức giận, rỉa lông cánh Choắt, rồi bay xuống đầm nước mặc kệ cảnh tượng khổ sở. Lúc này, tôi mới dám bước ra. Nhìn Choắt, tôi thả lệ:
- Không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Tất cả là lỗi của tôi…
Tôi không ngờ Dế Choắt lại nói với tôi câu này:
- Thôi, tôi ốm yếu quá rồi, chết cũng đành. Nhưng tôi khuyên anh rằng ở đời mà có thói hung hăng, không biết suy nghĩ thì rồi cũng gây họa vào thân.
Dế Choắt ngừng thở. Tôi thương lắm. Tôi đem Choắt đi chôn, rồi đứng im lặng hàng giờ trước mộ của Choắt để nghĩ về bài học đầu đời.
Dế Mèn đóng vai kể lại Bài học đường đời đầu tiên - Mẫu 10
Mỗi khi xuân về, tôi lại cảm thấy như thấu hiểu được sự chuyển dời của thời gian qua tuổi tác của mình. Nhìn các em dế con, dế cháu, tôi nhớ về chính bản thân mình ngày trẻ tuổi, năng động và hăng hái nhưng cũng đầy mặn nồng. Thỉnh thoảng, tôi kể lại cho con cháu về những cuộc phiêu lưu xưa, để chúng học được những bài học quý báu. Một trong những kỉ niệm buồn ấy là về người bạn Dế Choắt, người hàng xóm của tôi, một câu chuyện không bao giờ muốn nhắc lại...
Một buổi sáng mưa phùn, các em dế con, dế cháu tụ họp đông đủ ở nhà tôi. Nhớ về Dế Choắt, tôi buồn bã kể lại về một kỷ niệm đáng trân trọng. 'Các con ơi, trước đây có một người bạn của ta là Dế Choắt, hàng xóm của ta. Anh ta không may mắn về sức khỏe, thường xuyên ốm đau. Nhìn anh ta, ta thấy ngay vẻ yếu đuối, nhút nhát. Thân hình gầy guộc, mặt lúc nào cũng trông ngơ ngác. Anh Choắt không may mắn có sự thông minh và sức khỏe, nên không thể làm được nhiều. Nhà anh ta thì đủ lớn nhưng không có ngách để chạy trốn khi nguy hiểm. Thật đáng tiếc. Tôi cảm thấy tức giận khi nhìn thấy anh ấy coi thường mình. Một hôm, khi anh ta nhờ tôi đào ngách giúp để có thể trốn chạy sang nhà, tôi từ chối mà còn thái độ coi thường. Tôi rời đi mà không bận tâm tới anh ấy...'
Một ngày, khi thấy chị Cốc, tôi nảy ra một trò đùa và mời Dế Choắt cùng tham gia. Nhưng khi nhắc đến tên chị Cốc, Choắt từ chối sợ hãi và khuyên tôi nên biết sợ. Tôi tức giận và tiếp tục trêu chọc chị Cốc để cho Choắt thấy mình dũng cảm. Nhưng chị Cốc không hề dễ dàng. Nghe thấy tiếng trêu, chị ta trở nên tức giận, sẵn sàng đánh nhau. Tôi sợ hãi và lẩn vào hang, nằm im lìm. Nhìn thấy Choắt vẫn yếu đuối nhưng phải chịu đựng, tôi hối hận và cảm thấy đau đớn. Tôi xin lỗi Choắt nhưng không thể làm cho anh ta sống lại được. Trước khi ra đi, Choắt đã nói với tôi những lời thấm thía: 'Ở đời mà có tính hung hăng, thiếu suy nghĩ, sẽ gặp họa phải trả giá'. Choắt ra đi, để lại cho tôi một bài học đầu đời cay đắng.
Chị Cốc không nhìn thấy tôi nhưng thấy Dế Choắt ngoài cửa. Chị ta đổ lỗi cho Choắt mặc dù anh ấy đã cố gắng giải thích. Tôi nằm im lìm trong hang. Nhìn Choắt bị tổn thương, tôi cảm thấy sợ hãi. Khi chị Cốc đi, tôi đến bên Choắt. Tôi không nghĩ tình huống sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy. Choắt nằm đó, không thể đứng dậy nữa. Nhìn anh ấy, tôi nhận ra tất cả là do tôi. Tôi hối hận và xin lỗi Choắt, nhưng không thể làm cho anh ta sống lại. Trước khi ra đi, một người yếu đuối như Choắt đã dạy tôi một bài học đau đớn: 'Ở đời mà có thói hung hăng, không suy nghĩ, sớm muộn cũng gặp họa'.
Dế Mèn đóng vai kể lại Bài học đường đời đầu tiên - Mẫu 11
Tôi dẫn Dế Choắt đến một nơi xanh um, chôn cất an nghỉ dưới đất và đặt lên mộ một vòng hoa trắng.
Bầu trời đã chuyển sang bóng chiều, ánh trăng le lói soi sáng những cánh đồng, khiến chúng trở nên u ám. Những bông hoa trắng trên mộ Choắt như phản chiếu một màu tang thương. Trên trời, mây dường như ngưng di chuyển, mọi thứ đều im lìm, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng như tiếng dương cầm và dòng nước như đang thể hiện một khúc hát tiễn biệt Choắt về cõi vĩnh hằng...
Trong bức tranh buồn ấy, một người vẫn đứng im lặng bên mộ Dế Choắt. Đó là tôi. Tôi nhớ lại những điều đã qua với sự ân hận và đau lòng. Nếu như không trêu chọc chị Cốc, Choắt có lẽ sẽ không phải gánh chịu nỗi đau này. Bây giờ, đứng trước mộ Choắt, tôi mới nhận ra lỗi lầm của mình và quyết tâm phải sửa chữa. Tôi nghĩ:
Không ai có thể biết trước được: sự hung hăng, hống hách chỉ đem đến hậu quả đau đớn. Tất cả lỗi lầm đều do tôi gây ra. Nếu không trêu chọc chị Cốc, Choắt có thể còn sống. Tôi nhớ lại lời khuyên chân thành của Choắt: “Ở đời mà có tính hung hăng, không suy nghĩ, sớm muộn thì cũng gặp họa”. Tôi đứng đó lặng im, suy nghĩ về bài học đầu đời này, hứa với Choắt: “Đừng lo lắng, anh ở nơi thanh bình, tôi sẽ sửa đổi lối sống của mình. Tôi sẽ không phụ lòng anh đâu!”.
Mặt trời đã gần khuất, chỉ còn ánh sáng nhạt nhòa len lỏi khắp nơi. Tôi cúi xuống lấy một nắm đất để đặt lên mộ Choắt. Nhìn lại mộ Choắt một lần cuối, tôi quyết định rời đi...
Gió vẫn thổi, cây cỏ, hoa lá lay động rồi dần dần hướng về phía mộ Choắt chào tạm biệt. Sương đã giăng mờ, từng giọt sương rơi trên cỏ, rơi trên mộ Dế Choắt. Mặt trời đã lặn hoàn toàn, nhưng cây cỏ vẫn rì rào, hoa lá vẫn nhẹ nhàng, và gió thổi mạnh làm sương vẫn rơi. Màn sương trắng như tạo hình một chú Dế cúi đầu rời đi từ từ...