Dàn ý miêu tả phản ứng của bố hoặc mẹ khi em gây lỗi
1. Bắt đầu
- Tóm tắt về một trải nghiệm khiến em phải đối diện với sự giận dữ hoặc tha thứ từ bố hoặc mẹ.
2. Phần chính
- Tóm tắt về tình huống em gây lỗi:
- Em đã gặp phải tình huống gì khi gây lỗi?
- Lỗi của em là gì?
- Mức độ nghiêm trọng của lỗi em gây ra như thế nào?
- Miêu tả phản ứng của mẹ khi em gây lỗi:
- Biểu hiện của mẹ, ánh mắt của mẹ như thế nào?
- Thái độ của mẹ: buồn bã, tức giận hay điềm đạm.
- Cách mẹ nói chuyện: chỉ trích gay gắt hay nhẹ nhàng khuyên bảo.
- Hành động của mẹ: trừng phạt em hay ôm em, vỗ vai an ủi.
- Phản ảnh của em về mẹ khi em mắc lỗi
- Nhận ra sai lầm, hối tiếc vì làm mẹ buồn.
- Bày tỏ ấn tượng trước lòng khoan dung, nhẹ nhàng của mẹ.
3. Kết luận
- Bài học hữu ích từ trải nghiệm mắc lỗi đó
Tả lại cảm nhận về bố hoặc mẹ khi em gây ra sự cố - Mẫu 1
Trong quãng đời này, ai cũng từng phạm lỗi. Và tôi cũng không phải ngoại lệ. Đến bây giờ, tôi vẫn không thể quên khoảnh khắc đó. Mỗi khi hồi tưởng lại, hình ảnh mẹ vẫn hiện rõ trong tâm trí tôi.
Là những ngày cuối năm học lớp 5. Do bị bạn bè dụ dỗ nên tôi thường trốn học đi chơi. Hậu quả là kết quả học tập giảm sút đáng kể. Cô giáo chủ nhiệm đã thông báo sẽ bàn với bố mẹ tôi.
Buổi trưa đó, khi tôi trở về từ trường, mẹ đã đợi ở nhà từ rất sớm. Thường ngày, mẹ về muộn hơn tôi. Khi mẹ hỏi về học tập của tôi, tôi trả lời một cách lạnh lùng. Khi mẹ muốn xem bài vở của tôi, tôi tỏ ra phản kháng. Nhưng khi mẹ đưa ra yêu cầu, tôi không thể tránh khỏi. Mẹ im lặng, và sự im lặng ấy khiến tôi cảm thấy lo sợ.
Trưa đó trôi qua trong không khí u ám. Chỉ còn tôi và mẹ trong căn nhà lớn. Mẹ chuẩn bị bữa trưa một mình, không cần sự giúp đỡ của tôi như mọi khi. Tôi nhìn thấy nỗi buồn trên khuôn mặt mẹ. Mẹ làm việc một cách lặng lẽ, và ánh mắt mơ màng của mẹ khiến tôi lo lắng. Mẹ, người luôn vui vẻ và hài hước, hôm nay lại khác thường...
Tôi muốn khóc thét. Trong suốt bữa ăn, mẹ im lặng. Mẹ đưa thức ăn vào bát tôi, nhưng tôi không thể nuốt nổi. Tôi chỉ muốn nói một lời xin lỗi... Nhưng lòng kiêu ngạo của tôi hoặc nỗi sợ hãi đã cản trở tôi.
Sau khi ăn xong, mẹ đặt bát xuống bàn. Dường như mẹ đang kìm nén những tiếng thở dài. Không mấy chốc sau đó, mẹ vội ra ngoài làm việc ca chiều, để lại tôi một mình trong tâm trạng lo lắng và buồn rầu. Những tờ giấy kiểm tra với điểm số thấp như điểm 3, điểm 4 bị ném ra sàn nhà trước đó, giờ chỉ còn là những mảnh vụn. Ánh mắt lặng lẽ của mẹ. Tôi chưa bao giờ cảm thấy thất bại như vậy. Và tôi biết mẹ đau đớn không chỉ vì thành tích học tập của tôi giảm sút mà còn vì thái độ của tôi. Sự vắng bóng của tiếng cười và những lời nói đùa của mẹ khiến tôi cảm thấy cô đơn. Nước mắt tuôn trào không ngừng.
Tối hôm đó, mẹ đi ngủ sớm, quay mặt vào tường, im lặng. Đứng bên cửa buồng mãi mà tôi mới dám bước vào, đổ dần xuống giường bên cạnh mẹ, không cánh vụng về. Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ. Tôi biết mẹ đang rất buồn. 'Con xin lỗi mẹ, mẹ ơi!'. Tôi thầm van xin trong lòng. Nước mắt dày dặm lăn trên má, rơi xuống gối. Tôi mong được mẹ vuốt ve mái tóc của mình. Tôi ao ước được mẹ ôm vào lòng... Rồi tôi cảm nhận được hơi ấm của mẹ gần kề.
Bàn tay khô ráp của mẹ chạm vào má tôi, lau đi những giọt nước mắt cho tôi. Mẹ ôm tôi vào lòng và thì thầm: 'Con gái yêu của mẹ! Con ngủ mê rồi đấy!'. Ôi chao! Dù tôi buồn như vậy nhưng mẹ vẫn yêu thương tôi không ngừng. Mẹ không giận tôi nữa ư? Mẹ đã tha thứ cho tôi rồi ư? Tôi nằm yên không chuyển động, lo sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ...
Thời gian trôi qua. Tôi dần trưởng thành. Nhưng tôi biết rằng hình ảnh mẹ trong lúc tôi phạm lỗi sẽ ở lại với tôi mãi mãi, nhắc nhở tôi phải sống tốt hơn, đẹp hơn. Đúng vậy, mẹ ơi!
Tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Mẫu 2
Là thành viên nhỏ nhất trong gia đình, em luôn được gia đình yêu thương và chăm sóc. Mọi người luôn dành cho em những điều tốt đẹp nhất, nhưng em nhận ra rằng mình chưa thực sự là một người con ngoan. Em đã mắc phải nhiều lỗi, trong đó có lần khiến mẹ phải khóc.
Một lần, sau khi đi học thêm cùng bạn bè, em lạc đường và về nhà muộn. Khi mẹ nhìn thấy em, mẹ lo lắng và nghi ngờ. Sau khi hỏi nguyên nhân, em thú nhận sự thật và nhận ra nỗi lo của mẹ. Mẹ đã phải làm khó khăn và cứng rắn, nhưng sau đó mẹ ôm em và khóc cùng em.
Với em, mẹ là người đặc biệt. Em cảm thấy rất ân hận khi đã làm mẹ phải lo lắng như vậy, và em hứa sẽ không tái phạm nữa.
Tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Mẫu 3
Suốt năm năm học, em luôn nhận được sự khen ngợi và giấy khen từ gia đình. Mọi người đều khen ngợi em là một học sinh ngoan và giỏi. Tuy nhiên, em cũng đã mắc lỗi và gây phiền lòng cho mẹ.
Một lần, em quên làm bài tập về nhà và bị viết bản kiểm điểm trên lớp. Mẹ biết được và hỏi em về việc này, mẹ muốn em thú nhận lỗi với mẹ.
Ngồi xuống nói chuyện với mẹ, em cảm nhận được sự thông cảm và khoan dung của mẹ. Mẹ nhắc nhở em nhẹ nhàng và dạy em cách học hiệu quả.
Sau lỗi đó, em học được từ mẹ không chỉ sự thông cảm mà còn cách học hiệu quả. Em tự quyết sẽ không quên bài tập về nhà nữa.
Tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Mẫu 4
Tính cách vui vẻ và ham chơi của em đã khiến em nhiều lần mắc lỗi. Lần gần nhất, em trốn học đi chơi và làm mẹ buồn lòng.
Trong ngày hôm đó, em bị lên lịch thêm môn tiếng Anh ở trường. Nhưng vì không hứng thú với việc học, lại có đám bạn mời đi câu cá, nên em đã lén trốn học để đi chơi. Khi em về nhà, em liền chạm trán với ánh mắt giận dữ của mẹ. Bước vào nhà, tim em đập mạnh, lo lắng tràn ngập. Gương mặt của mẹ biểu lộ sự buồn bã và thất vọng, đồng thời cũng chứa đựng sự tức giận. Mẹ lên tiếng hỏi em: “Hôm nay con đã đi đâu? Hãy nói với mẹ thật lòng”. Em không còn cách nào khác ngoài việc thú nhận mọi chuyện với mẹ, lúc đó, khuôn mặt của mẹ bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn, tươi vui hơn. Mẹ thở dài một cái rồi nói: “Mẹ biết rằng con sẽ không giấu diếm sự thật”.
Sau đó, mẹ đã dịu dàng phân tích cho em hiểu rằng việc trốn học đi chơi là một lỗi rất nghiêm trọng, và đây là lần đầu tiên mẹ chỉ nhắc nhở. Mẹ mong rằng không sẽ có lần thứ hai.
Nghe những lời của mẹ, trong lòng em vừa cảm thấy có lỗi lại vừa trách bản thân vì đã gây ra lỗi lầm như vậy với mẹ. Nhìn thấy mẹ buồn, em tự hứa sẽ cố gắng không để mẹ phải buồn thêm lần nào nữa.
Mô tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Mẫu 5
Mỗi người chúng ta không ai sinh ra đã hoàn hảo đến mức tuyệt đối. Trên hành trình trưởng thành của mình, có lúc vô tình và cũng có lúc cố ý, chúng ta đều mắc phải những sai lầm. Những sai lầm đó đôi khi lại gây tổn thương cho những người xung quanh. Em đã trải qua điều này. Đến hôm nay, hình ảnh của mẹ khi em phạm lỗi vẫn còn sâu đậm trong tâm trí em.
Em được sinh ra và lớn lên trong lòng yêu thương của cha mẹ là điều may mắn. Dù cha thường xuyên phải đi công tác ở những nơi xa xôi, nhưng mẹ luôn dành cho em sự quan tâm và chăm sóc tận tình. Từ khi còn nhỏ, em đã cố gắng học tập để đạt được danh hiệu học sinh giỏi toàn diện. Mẹ và cha luôn tự hào và tạo điều kiện tốt nhất cho em. Niềm tin của mẹ đặt hết vào em, thậm chí mẹ không ngần ngại dành thời gian học tập cùng em.
Khi em học lớp 5, đã xảy ra một sự việc. Em lơ là việc học vì quá chú trọng vào việc chơi. Khi nhận kết quả kiểm tra cuối kỳ 1, em bàng hoàng khi thấy điểm thi thấp. Trên tờ giấy, trong ô điểm và lời phê ngắn gọn, con số ba và dòng chữ “Thiếu chăm chỉ học tập, kiến thức không rõ ràng” đỏ chói mắt. Nỗi lo sợ và thất vọng bao trùm em. Dù ra khỏi trường, em vẫn cảm thấy trống rỗng. Em không biết phải nói thế nào với mẹ. Ngay cả việc về nhà cũng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Cuối cùng, em quyết định giấu kín bài thi này, tin rằng mẹ sẽ không phát hiện ra.
Khi em về nhà, mẹ chào đón em với giọng nói ấm áp và quan tâm. Mẹ đặt cho em một cốc nước mát và hỏi liệu em có mệt không sau một ngày học. Mẹ vẫn giữ nụ cười trên môi và hỏi: “Bài kiểm tra cuối kỳ của con thế nào? Có gặp nhiều áp lực không?” Em giật mình, không dám đối mặt với ánh mắt đầy hy vọng của mẹ, em chỉ trả lời nhẹ nhàng: “Dạ, em vẫn ổn” rồi lặng lẽ rời đi làm bài tập. Em cất bài thi vào quyển sổ và giấu ở trên giá sách.
Tuy nhiên, “sự thật sẽ phơi bày” và em đã bị mẹ phát hiện. Một tuần trôi qua êm đềm khi bài thi kém điểm vẫn được giấu kín. Nhưng một ngày, khi em về nhà, không thấy mẹ ở phòng khách như mọi khi. Em dọn cặp sách vào phòng, và nhìn qua khe cửa nhỏ, em nhận ra cảnh tượng không mong muốn. Sách vở rơi rớt xuống sàn, và giữa đống lộn xộn đó, tờ bài kiểm tra nằm dưới chân mẹ. Mẹ cầm bài thi lên, em nhìn thấy khuôn mặt mẹ lúc đầu ngạc nhiên, sau đó chuyển sang biểu lộ sự buồn bã vô tận. Đôi mắt mẹ u buồn và ướt đẫm nước mắt. Tay mẹ run lên nhẹ nhàng. Em gọi: “Mẹ”. Mẹ chậm rãi quay đầu nhìn em. Vội vàng lau đi những giọt nước mắt, giọng nói trong trẻo, ấm áp thường ngày bây giờ khẽ khàng và nghẹn ngào: “Con về rồi à. Rửa tay rồi ăn cơm thôi.” Mẹ lấy bài thi đó và đặt vào chỗ cũ, xếp sách đặt xuống. Em đứng đó, cảm thấy hối hận. Mẹ không nói gì, chỉ im lặng, nhưng nỗi buồn ấy rất rõ ràng.
Bữa cơm diễn ra trong sự yên bình, em nhìn lén và thấy mắt mẹ đỏ hoe. Cả ngày đó, mẹ không nói nhiều hơn. Em quyết định xin lỗi mẹ. Em đứng bên giường khi mẹ đi ngủ, nói giọng yếu ớt: “Con xin lỗi mẹ, con không nên lơ là việc học và giấu mẹ. Con sẽ không bao giờ làm lại, mẹ đừng buồn nữa mẹ nhé.” Em lặng lẽ khóc. Mẹ ôm em, cũng khóc: “Con biết lỗi là tốt rồi. Đừng giấu mẹ, con phải tin tưởng cha mẹ. Dù con có điểm thấp thế nào, con nói ra mẹ mới biết và sẽ giúp con cố gắng. Con dù thế nào, cũng là con của mẹ.” Giọng nói ấm áp của mẹ là nguồn động viên cho em. Mẹ và con ôm nhau, lòng em nhẹ nhõm hơn.
Dù thời gian đã trôi qua, những sai lầm ngày xưa của em đã được sửa chữa. Nhưng hình ảnh đầy cảm động của mẹ vẫn luôn hiện hữu, nhắc nhở em phải sống đáng giá. Mẹ là niềm hạnh phúc, là ánh sáng soi rọi cuộc đời em. Mọi người mẹ trên thế gian này đều vĩ đại, hãy trân trọng và yêu thương mẹ của mình.
Mô tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Mẫu 6
“Từ khi con còn non nớt
Những lời đầu tiên thơm ngát: Mẹ ơi!
Mẹ như ánh sáng mặt trời
Chiếu vào trái tim con yêu này”
“Mẹ!” - tiếng gọi ấy đong đầy tình yêu và ấm áp. Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng đã từng gây ra một sai lầm khiến cho cha mẹ lo lắng. Và tôi cũng vậy, tôi đã khiến người mẹ yêu quý của mình phải lo lắng và buồn bã.
Đó là một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo, con đi chơi xa cùng với vài người bạn trong xóm. Với những đứa trẻ như chúng tôi, niềm vui thường là thứ khiến chúng tôi mất hết ý thức về thời gian. Chúng tôi quên mất lời nhắc nhở của mẹ. Khi trở về, khi trời đã bắt đầu tối, không thấy mẹ ở nhà, con biết rằng mẹ đã đi khắp nơi tìm con. Không lâu sau, mẹ vội vã chạy về, áo quần ướt sũng, khuôn mặt xanh xao vì lạnh, vài sợi tóc lơ đãng bên gò má... Dường như mẹ vừa lo lắng vừa tức giận. Mẹ mừng vì con đã trở về nhà trước cơn mưa, nhưng cũng giận vì con đã đi xa mà không thông báo, lại về nhà muộn. Mặc dù mẹ không nói gì, nhưng ánh mắt sâu thẳm và bề mặt bị thâm quầng của mẹ đã cho thấy sự tức giận và bực bội. Sau đó, mẹ nghiêm túc nói:
- Con hãy xem xét lại những hành động của con nhé!
Giọng nói của mẹ trở nên ấm áp dần sau cơn mưa rơi, thấm ướt. Mẹ ho nhẹ rồi vào bếp chuẩn bị cơm tối. Con cũng theo xuống bếp, nhút nhát giúp mẹ. Trong lúc làm việc, hình ảnh của mẹ dưới cơn mưa chiều vừa qua vẫn còn hiện hữu trong tâm trí con, cùng với những lời mẹ vừa nói. Mặc dù ngắn gọn, nhưng những từ đó đã in sâu vào tâm trí con. Lúc ấy, con như người đang say sưa ngủ giữa đêm tối lạnh giá, đến khi mẹ đưa ra ánh sáng ấm áp của bình minh. Biết mẹ đã giận, con nhẹ nhàng thốt:
- Con xin lỗi mẹ ạ! Từ bây giờ, con sẽ nhớ những lời mẹ dạy. Con sẽ không làm mẹ lo lắng về con nữa đâu!
Mẹ nhìn con như đã trở nên nhẹ nhõm hơn, và mẹ đưa con vào tắm.
Mẹ ơi! Tấm lòng của mẹ thật nhân ái, độ lượng và bao dung. Đôi bàn tay gầy guộc của mẹ đã dạy bảo chúng con lớn lên, và cũng là đôi bàn tay ấy mẹ đã chuẩn bị nước tắm cho con. Nước ấm, ấm như tấm lòng của mẹ đang âu yếm con. Trong khi tắm, con hình dung hình ảnh của mẹ đi dưới cơn mưa. Con nhớ lại đôi mắt hiền lành của mẹ khi con mắc lỗi. Lòng mẹ bao la! Tình yêu của mẹ dành cho con vô hạn, cao cả và không bao giờ phai nhạt. Mẹ luôn ở bên cạnh con, chăm sóc và động viên con, để con có thêm sức mạnh vươn lên trong cuộc sống. Nhưng con đã làm mẹ buồn lòng!
Bây giờ khi con đã trưởng thành, em đã thấu hiểu sự vất vả của mẹ. Nhìn những cơn mưa và cái rét buốt giá, hình ảnh của mẹ lại hiện về trong ký ức của em.
Mô tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Mẫu 7
Ai cũng từng mắc phải sai lầm và tôi cũng không ngoại lệ. Sai lầm ấy đã trở thành một kỷ niệm không thể nào quên được.
Mấy ngày đó, bố tôi đi công tác, để mẹ ở nhà chăm sóc, yêu thương tôi hết mực. Một ngày, mẹ dẫn tôi đi chợ để mua đồ mới. Qua một quầy hàng đồ chơi, tôi thấy một con gấu bông đáng yêu. Tôi muốn mua nhưng lại ngần ngại. Về nhà, hình ảnh con gấu luôn hiện trong tâm trí tôi. Tôi mơ mình đang chơi với nó, chải lông và âu yếm nó. Hai ngày sau, tôi quyết định lấy trộm tiền của mẹ để mua con gấu. Vào ngày hôm sau, khi mẹ đang bận nấu ăn, tôi lén lấy trộm một trăm ngàn của mẹ và chạy ra chợ mua con gấu. Lúc đó, tôi cảm thấy hạnh phúc biết bao! Tan học, tôi vui vẻ chơi với con gấu. Nhưng khi trở về từ trường, tôi không thấy con gấu nữa. Tôi hoảng sợ và khi vào bếp, tôi thấy con gấu nằm trong tay mẹ. Tôi nhẹ nhõm thở phào nhưng bỗng giật mình:
- Con đã có con gấu này từ đâu thế? Bạn của con cho con à? Hay là con đã lấy trộm của ai đó?
Tôi bối rối trả lời:
- Ừ... dạ... vâng ạ! Bạn... bạn Lan cho con đó mẹ! Bạn ấy thật tốt phải không ạ!
Mẹ trả lại con gấu rồi bảo tôi vào phòng. Tôi gật đầu rồi chạy vào phòng. Ngày nào mẹ cũng có đôi mắt đỏ hoe. Một tối, tôi giật mình tỉnh giấc khi nghe tiếng khóc. Tôi nhìn ra cửa sổ, thấy mẹ đang khóc và than rằng: 'Con ơi, mẹ có lỗi với con quá! Khi mẹ đi vắng, mẹ đã không dạy con tốt. Cái Vân nó đã nói dối mẹ, con ơi!'. Trời ơi, mẹ đã biết mọi chuyện rồi à? Sao mẹ không trách mắng, đánh đập con mà lại cố gắng chịu đựng một mình? Mẹ có biết khi nhìn mẹ khóc, con đau lòng lắm không! Thương mẹ quá.
Hôm sau, tan học về, tôi chạy vào bếp và ôm mẹ. Tôi khóc và nói:
- Con xin lỗi mẹ. Con thật sự có lỗi với mẹ. Con không nên lấy trộm tiền mẹ để mua con gấu bông ấy. Con xin lỗi mẹ. Mẹ tha thứ cho con nhé!
Mẹ gật đầu. Hai mẹ con ôm nhau khóc.
Tôi rất yêu quý và biết ơn mẹ. Tôi sẽ không bao giờ lấy trộm tiền của mẹ nữa và sẽ cố gắng học thật giỏi để làm mẹ vui lòng. Trong lòng tôi, tình yêu mà mẹ dành cho tôi là không giới hạn.
Tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Mẫu 8
Từ khi ngồi trên ghế nhà trường đến nay đã 6 năm, năm nào em cũng nhận được danh hiệu con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ. Những thành công ấy nhờ công lao dạy bảo của thầy cô và sự nỗ lực của bản thân sau một lần phạm lỗi. Hình ảnh, lời dạy của mẹ đã in sâu vào trí não của em. Mỗi khi nhớ lại, em đều cảm thấy sợ hãi và nhớ như in.
Vào năm lớp 4, vì em đã lớn, nên em tự mình đi học khi bố mẹ bận công việc cả ngày. Sự tự do quyết định thời gian đi về, cùng với việc rủ rê bạn bè, em thường trốn học đi chơi, vào quán chơi điện tử. Một lần sau khi phạm lỗi, em đã cố gắng lập lại sự ngoan ngoãn của mình.
Cho đến một ngày, mẹ em biết sự thật, có lẽ là do cô giáo đã trao đổi với mẹ. Chiều hôm đó, khi em đi học về như mọi ngày, em ngoan ngoãn cất cặp, thay quần áo và nhanh chóng hỏi mẹ có việc gì không để em phụ giúp. Mẹ yêu cầu em ngồi lại và kể cho mẹ nghe về chuyện học hành của em trong thời gian qua. Em tưởng mẹ sẽ cảm thông với em vì vất vả của em, nhưng không, mẹ chỉ nói nhỏ nhẹ và lắc đầu 'Mẹ thật thất vọng về con'. Em tái mặt vì sự cảm thấy lo lắng về bản thân em.
Tối hôm đó trôi qua với nặng nề. Bố trực lại đơn vị, em Tí bên ông bà từ đầu tuần nhưng hôm nay nhà rộng lớn hơn. Em muốn mẹ đánh em, mắng em để giảm đi phần nào cơn giận, nhưng mẹ chỉ lặng lẽ lo cho bữa tối mà không cần sự giúp đỡ của em. Nhìn mẹ buồn thương, em cảm thấy đau lòng.
'Mẹ hãy đánh em đi, em là đứa con hư đốn, mẹ đừng thế đi mẹ,' em muốn nói, nhưng không thể. Em cảm thấy hối hận vì đã kể chuyện cho mẹ nghe, vì đã cố gắng nhiều. Mẹ vẫn im lặng và buồn bã.
Suốt bữa cơm, mẹ im lặng. Tối hôm đó, mẹ đi ngủ sớm, em cảm thấy đơn độc. Em biết mẹ buồn vì sự sa sút trong học tập và sự gian dối của em. Em nghe thấy tiếng thở dài của mẹ và nước mắt em rơi. Em lén vào nằm bên mẹ, nhưng không thể nói lên điều gì.
Tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Mẫu 9
Sau tiết Ngữ văn cuối cùng, lớp 6A được nghỉ vì cô giáo ốm. Dù nên về nhà, nhưng em lại nghe lời rủ rê của bạn Tùng, ghé vào một khu vui chơi ven đường.
Đám con trai chúng em đều thích chơi game điện tử vì nó rất hấp dẫn. Thế nên, thời gian trôi đi mà em không để ý. Cho đến khi đói meo xéo, em mới nhớ. Nhìn lên đồng hồ trên tường, đã quá mười hai giờ, em và Tùng vội vã trả tiền và về nhà.
Thấy em đổ mồ hôi, bố ngạc nhiên hỏi:
- Con sao vậy?
Em trả lời vội vàng:
- Không có gì hết ạ! Con và bạn Tùng cũng chỉ đua nhau xem ai chạy nhanh hơn thôi mà!
Bố em tỏ ra tò mò:
- Trời nắng chói chang như vậy mà hai đứa lại quyết định chạy thi, thật làm cha mệt quá! Sao lại làm như vậy con?
Em không trả lời, chỉ nghiêng đầu bước vào phòng để thay đồ. Trong lòng lo lắng không ngớt: 'Nếu bố mẹ biết em nói dối thì sao bây giờ!'
- Thành à! Đi ăn cơm đi con!
Tiếng mẹ kêu gọi vang lên, thúc đẩy. Trong suốt bữa, em cúi đầu kín đáo, không dám nhìn ai. Cơm canh thơm ngon nhưng em không có hứng thú gì. Em Mai, em gái của tôi, thì nói thầm với mẹ:
- Mẹ ơi! Hôm nay anh Thành sao ấy mẹ! Thường anh ấy hay kể chuyện vui mà! - Em cố giả vờ bình thường nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm lo lắng không yên.
- Thành à! Ra đây tớ có chuyện muốn nói với cậu!
Nghe giọng của Dung, bạn cùng lớp, lại là hàng xóm, em giật mình. Ôi chết! Dung sang đây làm gì thế này? Em muốn chạy lại nhưng bạn ấy tiếp tục 'vô tư' nói cười như bình thường:
- Cháu chào hai bác! Hai bác đã ăn cơm chưa ạ! Cháu sang đây mời Thành chiều nay đi thăm cô Lan giáo Ván. Không biết cô ấy sao mà hôm nay phải nghỉ dạy tiết bốn và năm ở lớp cháu.
Trong lòng em, một giọng nói nhỏ thầm lặng: 'Dung ơi! Bạn đã làm tổn thương tôi rồi! Tôi phải nói với bố mẹ thôi! Ôi trời ơi!'. Mặc dù không dám nhìn lên, nhưng em vẫn cảm nhận được ánh mắt của bố đang theo dõi mình. Không khí trở nên nặng nề, em thở không được. Em căng thẳng đợi chờ một trận giận dữ.
Bố em đặt câu hỏi nghiêm túc:
- Trong những giờ qua, con đã đi đâu thế Thành? Hãy nói cho bố mẹ biết đi! Con phải nói thật với bố mẹ đấy! Bố biết con không thích nói dối.
Lúng túng và ngượng ngùng, em không thể nói lên lời. Nhưng may mắn có Dung đứng ra bênh vực:
- Xin bác bớt giận! Thành ơi! Hãy thừa nhận lỗi với bố mẹ đi!
Em đã kể lại tất cả và cầu xin bố mẹ tha thứ. Bố không tỏ ra tức giận mà còn dịu dàng khuyên bảo:
- Con biết đưa ra lời xin lỗi như vậy là điều tốt. Bố hy vọng con sẽ giảm bớt thời gian chơi và tăng cường việc học hành. Con là trụ cột của gia đình, Bố mẹ tin tưởng con rất nhiều. Con có hiểu điều đó không?
Mỗi lời, mỗi lời của bố nhẹ nhàng mà đầy ý nghĩa. Sự nghiêm túc và sự thông cảm của bố khiến em cảm thấy yên lòng. Em đã cam kết với bố mẹ rằng từ nay về sau, em sẽ không tái phạm nữa.
Miêu tả lại cảnh bố hoặc mẹ khi em phạm lỗi - Mẫu 10
Tôi là một đứa trẻ luôn năng động, thích khám phá thế giới xung quanh. Đặc biệt, tôi thích những điều mới mẻ, có phần mạo hiểm. Chính vì tính cách đó mà tôi đã khiến bố mẹ thất vọng nhiều lần.
Nhà tôi ở ven sông, dòng sông qua làng tôi thật đẹp, thật yên bình. Mỗi chiều, bọn trẻ chúng tôi thường ra sông tắm trong những đoạn nước sâu. Đó là một thiên đường thực sự. Dù sông thường êm đềm nhưng khi mùa lũ đến thì trở nên nguy hiểm. Bố mẹ luôn nhắc nhở về việc này vì có thể gặp nguy hiểm khi lũ.
Vào một ngày, tôi không nghe theo lời bố mẹ mà cùng bạn bè ra sông chơi. Khi đến sông, nước lũ cao nên chỉ dám đứng bên bờ. Sau khi chơi xong, chúng tôi đi sang nhà bạn để chơi bóng. Vì quên lịm chơi nên đến tối mới về.
Khi về nhà, thấy mẹ đang khóc và bốt xóm đến an ủi. Tôi vào nhà và chào hỏi mọi người. Mẹ khóc nhiều, cảm xúc tràn ngập. Mẹ ôm tôi chặt và khó thở. Khi đó, tôi mới thấy mình đã gây ra điều gì. Mẹ suýt mất mạng vì nghĩ chúng tôi bị lũ cuốn đi. Sau đó, mọi người rời đi và tôi nói chuyện với bố mẹ về việc lỗi lầm của mình.
Tôi cảm thấy hối hận vì đã làm bố mẹ buồn. Tôi hứa sẽ không tái phạm lần nào nữa.
Tôi không thể quên được khuôn mặt mệt mỏi của bố và nước mắt của mẹ vào ngày hôm đó. Tôi hiểu được rằng bố mẹ cần tôi biết điều gì. Sau sự việc đó, tôi quyết định sẽ không khiến bố mẹ buồn lòng nữa.
Miêu tả hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em phạm lỗi - Mẫu 11
'Vì con là con của ba, con cưng của ba'
'Vì con là con của mẹ, con hiền lành của mẹ...'
Tôi nghe bài hát này từ thời mẫu giáo. Nhưng tôi không phải lúc nào cũng là đứa con hiền của mẹ. Với tính cách nghịch ngợm của mình, nhiều lần tôi làm mẹ buồn. Một lần nọ, mẹ chờ đợi tôi về nhà sau khi tôi được 4 môn toán. Tôi cố tránh mặt mẹ nhưng bị gọi lại. Mặc dù biết mẹ chưa biết sự thật, tôi vẫn dối lòng. Khi mẹ hỏi về bài kiểm tra toán, tôi dối: 'Mẹ hỏi làm gì? Con làm được hết mà! Cô giáo chưa trả bài đâu mẹ ơi!'. Mẹ nhìn tôi với ánh mắt hỗn láo, thất vọng và đau lòng. Rồi mẹ buồn bã rời đi vào bếp.
Buổi trưa ấy, chỉ có tôi và mẹ trong nhà. Mẹ lặng lẽ chuẩn bị bữa trưa một mình. Tôi nhìn thấy nỗi buồn trên gương mặt mẹ. Mẹ không còn nói cười như mọi khi. Hình như mẹ đã già trước tuổi vì tôi.
Mẹ không nói cười như mọi khi. Mắt mẹ có nhiều nếp nhăn và môi không còn tươi thắm như trước...
Mặc dù buồn, nhưng mẹ vẫn quan tâm chăm sóc tôi chu đáo. Mẹ giục tôi ăn cơm, nhắc tôi ngủ trưa để có sức học chiều. Mẹ càng quan tâm, tôi càng xót xa ân hận. Còn mẹ, chưa kịp nghỉ ngơi đã lại vội vã đến trường làm việc. Ánh nắng vàng vẫn nhảy nhót ngoài sân nhưng tôi chẳng thấy vui chút nào. Ánh mắt thất vọng, giọng nói buồn rầu của mẹ cứ ám ảnh mãi tâm trí tôi. Tôi biết, mẹ buồn vì sự sa sút trong học tập của tôi thì ít mà mẹ đau đớn vì thái độ ngang ngạnh nói dối của tôi thì nhiều. Tôi thấy mình quả là một đứa trẻ hư. Tôi chỉ muốn oà khóc để giải tỏa nỗi ân hận.
Miêu tả hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Mẫu 12
Gia đình - hai từ quá thân thiết. Đó là nơi con người có cha mẹ chăm sóc, dạy dỗ và yêu thương. Trong suốt quá trình trưởng thành. Mỗi đứa trẻ đều từng mắc phải lỗi lầm khiến cho bố mẹ cảm thấy phiền lòng.
Tôi từng là cậu bé nghịch ngợm, thích trò chơi điện tử. Nhưng vì nhà không có máy tính, cuối tuần thường cùng bạn bè ra quán chơi. Con trai chúng tôi khi đã ngồi trước màn hình máy tính thì dường như quên hết mọi chuyện.
Tối hôm đó là thứ hai của tuần. Trong khi học bài, tôi nghĩ đến trận đấu với Tuấn - bạn thân cùng lớp đam mê trò chơi điện tử. Càng nghĩ tôi cảm thấy tức giận vì bản thân chơi giỏi hơn. Không! Phải tập luyện để chiến thắng, để 'đánh bại' Hùng. Trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý. Tôi đứng dậy, gấp sách lại và nói với mẹ:
- Mẹ ơi! Bài tập hôm nay hơi khó. Con sang nhà Tuấn nhờ bạn giải hộ, mẹ nhé!
Mẹ đồng ý và nhắc tôi về sớm. Tôi liền chạy vụt đi. Nhà Tuấn ở cuối phố, cách nhà tôi chỉ vài trăm mét. Qua mấy điểm chơi điện tử, chỗ nào cũng đông người. Lấm lét nhìn quanh, không thấy ai quen, tôi rẽ vội vào quán điện tử. Ngồi vào bàn, tôi cảm thấy phấn chấn lạ lùng, mải chơi đến quên cả thời gian. Chợt một bàn tay vỗ nhẹ vào vai khiến tôi giật mình:
- Cháu trai ơi, về thôi. Muộn rồi, quán của bác sắp đóng cửa rồi. Bác chủ nhà nhắc nhở rồi chỉ tay lên đồng hồ. Đã hơn mười một giờ rồi. Tôi sợ hãi đứng dậy trả tiền rồi ra về.
Lòng đầy lo lắng, tôi vừa đi vừa tìm cách đối phó nhưng nghĩ mãi không ra. Bất chợt, có tiếng xe máy dừng ngay bên cạnh và giọng nói nghiêm túc của bố tôi cất lên:
- Lâm, mau lên xe!
Hai đầu gối run rẩy, tôi đứng như cây thông, miệng lắp bắp:
- Bố… bố… đi tìm em ạ?
- Đúng vậy! Mẹ nói em đến nhà Hùng nhờ bạn giải bài, nhưng muộn quá không thấy em về nên nhờ bố đi đón em.
Giọng bố bình thản nhưng tôi biết bố đang kìm nén cơn giận dữ. Một nỗi sợ hãi ghê gớm khiến em choáng váng. Như một cái máy, tôi leo lên xe để bố chở về nhà. Khi về đến nhà, thấy mẹ vẫn chưa đi ngủ mà đang ngồi đợi mình. Chắc chắn mẹ đã rất lo lắng cho tôi. Tôi liền cảm thấy thật có lỗi. Bước vào nhà, thấy mẹ đứng trước cửa. Chắc chắn mẹ đang chờ tôi. Khuôn mặt của mẹ thể hiện sự lo âu. Đến lúc này tôi mới có thời gian ngắm nhìn mẹ - một người phụ nữ xinh đẹp những cuộc đời vất vả. Đôi bàn tay chai sần bởi công việc. Khi vào nhà, tôi đã rồi thành thật kể lại mọi chuyện. Bố liền nói với tôi:
- Tuổi trẻ thường hiếu thắng, thích hơn thua với bạn bè. Đó không phải là điều gì sai trái. Nhưng việc con nói dối mẹ để đi chơi là điều không đúng. Việc chơi game, bố mẹ không phản đối nhưng nếu con chơi quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, hay việc học tập. Bố hy vọng con sẽ ý thức được điều đó!
Sau khi đọc câu chuyện đó, tôi nhận ra sai lầm của mình. Tôi ngay lập tức hứa với bố mẹ sẽ không lặp lại và sẽ cố gắng học hành chăm chỉ hơn.