Tác phẩm Buổi học cuối cùng của An-phông-xơ Đô-đê đã thể hiện thể tình yêu nước trong một biểu hiện cụ thể là tình yêu tiếng nói của dân tộc.
Mytour sẽ cung cấp Bài văn mẫu lớp 6: Phân tích tác phẩm Buổi học cuối cùng, mời bạn đọc tham khảo nội dung chi tiết sau đây.
Dàn ý phân tích tác phẩm Buổi học cuối cùng
I. Mở bài
- Giới thiệu một số thông tin về tác giả An-phông-xơ Đô-đê và truyện ngắn Buổi học cuối cùng.
- Buổi học cuối cùng được miêu tả diễn ra trong một không khí trang nghiêm và xúc động.
II. Thân bài
1. Chú bé Phrăng
- Vì không hiểu bài học, chú bé Phrăng đầu tiên quyết định trốn học, sau đó lại quay lại trường.
- Chú bé ngạc nhiên trước không khí yên bình khác thường trong lớp học.
- Chú bé choáng váng khi nghe thầy giáo tuyên bố rằng đây là buổi học cuối cùng bằng tiếng Pháp.
- Chú bé tự trách mình vì thói quen ham chơi, lười học...
- Chú ý lắng nghe những lời dạy của thầy, tập trung vào việc nghe thầy giảng bài.
- Bị ấn tượng bởi vẻ đẹp và sự ấn tượng của thầy Ha-men.
2. Thầy Ha-men
- Thái độ dịu dàng của thầy làm cho mọi người bất ngờ so với ngày thường.
- Thầy mặc bộ đồ đặc biệt chỉ khi có những dịp quan trọng như vậy.
- Thầy khen ngợi tiếng Pháp và tỏ lòng tự hào về Tổ quốc của mình.
- Thầy thể hiện tâm trạng xúc động qua giọng điệu chân thành, nghẹn ngào và những hành động bất ngờ.
III. Kết bài
- “Buổi học cuối cùng” là một tác phẩm xuất sắc, phản ánh niềm tự hào về tiếng Pháp và lòng yêu nước của người Pháp.
- Tác giả đã miêu tả hình ảnh của chú bé Phrăng và thầy giáo Ha-men một cách rất thành công, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.
Phân tích tác phẩm Buổi học cuối cùng - Mẫu 1
Trong truyện “Buổi học cuối cùng” của An-phông-xơ Đô-đê đã truyền đạt những thông điệp quý báu về lòng yêu nước.
Câu chuyện xảy ra sau chiến tranh Pháp - Phổ năm 1870 - 1871, khi Pháp thất bại và hai vùng An-dát và Lo-ren bị thất thủ và nhập vào nước Phổ. Các trường học trong hai vùng này buộc phải chuyển sang dạy bằng tiếng Đức.
Vào buổi sáng đó, cậu bé Phrăng đến lớp muộn và ngạc nhiên khi thấy lớp học yên bình hơn bình thường. Thầy Ha-men thông báo rằng đó là buổi học tiếng Pháp cuối cùng. Phrăng shock và cảm thấy hối tiếc vì đã lười biếng, không học hành. Buổi học cuối cùng diễn ra với sự trang trọng từ việc học, viết và môn Lịch sử. Thầy Ha-men đã chia sẻ những suy nghĩ sâu sắc về tiếng Pháp. Phrăng chăm chú nghe giảng cho đến khi tiếng chuông giờ trưa vang lên, kết thúc buổi học.
Ngoài ra, nhân vật thầy giáo Ha-men được mô tả chân thực. Ông thầy có tình yêu nghề, tình yêu nước sâu sắc và chân thành. Trong buổi học cuối cùng, ông ăn mặc trang trọng với chiếc áo rơ-đanh-gốt màu xanh lục và cái mũ tròn bằng lụa đen thêu. Buổi học cuối cùng diễn ra với những lời giảng bổ ích và những chia sẻ của thầy giáo đã thể hiện tình yêu, trách nhiệm và lòng yêu nước. Thầy Ha-men là một tấm gương về lòng yêu thương quê hương và ngôn ngữ dân tộc.
Tóm lại, văn bản Buổi học cuối cùng đã thể hiện lòng yêu nước và ý thức bảo vệ ngôn ngữ dân tộc.
Phân tích tác phẩm Buổi học cuối cùng - Mẫu 2
Trong truyện “Buổi học cuối cùng” của An-phông-xơ Đô-đê, chú bé Phrăng đã chia sẻ những cảm xúc chân thành, ngây thơ nhưng cũng đầy xúc động về buổi học cuối cùng môn Pháp văn.
Câu chuyện bắt đầu khi Phrăng đi học muộn. Thiên nhiên được mô tả tươi đẹp với bầu trời trong xanh và tiếng sáo hót nhẹ nhàng. Dù có ý định trốn học ban đầu, nhưng Phrăng đã quyết định đến trường. Khi đến lớp, cậu nhận ra sự kỳ lạ khi mọi thứ đều yên bình hơn thông thường và thầy Ha-men đã đối xử với Phrăng rất tốt. Thầy mặc trang phục trang trọng và lịch lãm, phản ánh sự quý phái và sự chu đáo của mình.
Trong buổi học cuối cùng, thầy Ha-men đã thể hiện sự quý mến và tôn trọng đối với học trò. Bộ trang phục trang trọng của thầy cũng là minh chứng cho sự quan trọng của buổi học. Buổi học cuối cùng là một cơ hội để cảm nhận lòng yêu nước và ý thức bảo vệ ngôn ngữ của dân tộc.
Bầu không khí trong lớp học trở nên trang trọng và đặc biệt. Buổi học bắt đầu, giọng dịu dàng của thầy Ha-men thông báo rằng đây là buổi học Pháp văn cuối cùng. Nghe những thông điệp mà thầy truyền đạt, Phăng cảm thấy choáng váng. Trước sự xúc động đỉnh điểm, cậu bé không thể kìm nén được cảm xúc và lời nguyền rủa bất ngờ văng ra từ miệng: “A! Quân khốn nạn…” - không còn là lời của một đứa trẻ vô tội, mà là lời của một người yêu nước. Sau khoảnh khắc đó, cậu bé hối hận vô cùng vì những lần trốn học hoặc lãng phí thời gian. Phăng quên hết cả những lời mắng mỏ từ thầy khi không học thuộc bài. Lúc này, những lời của thầy Ha-men như đạp vào tâm can của từng học sinh. Đặc biệt là khi nghe những chia sẻ chân thành từ thầy, mọi người trong lớp đều cảm thấy xúc động.
Tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe, như nuốt lấy từng lời dạy của thầy. Ai cũng ghi nhớ những lời giảng của thầy Ha-men về tiếng Pháp: “tiếng Pháp là ngôn ngữ tốt nhất trên thế giới, tinh khiết nhất, vững chắc nhất: chúng ta phải giữ nguyên nó trong lòng và không bao giờ quên, bởi khi một dân tộc bị chế ngự, chỉ khi giữ vững tiếng nói của mình họ mới không khác gì nắm giữ chìa khóa của ngục tù…”. Đặc biệt hơn nữa, vào những phút cuối cùng của buổi học, thầy Ha-men viết trên bảng những từ: “Nước Pháp muôn năm” và kết thúc buổi học. Hành động của thầy không chỉ thể hiện tình yêu nước sâu sắc mà còn chứa đựng nỗi buồn, cùng lúc là lời kêu gọi mọi người hãy đứng lên chiến đấu, mang tiếng Pháp trở lại.
Tác phẩm “Buổi học cuối cùng” được viết từ góc nhìn của chú bé Phăng, làm cho câu chuyện trở nên chân thực và đầy cảm xúc. Ngôn ngữ đơn giản nhưng sâu sắc, giàu biểu cảm đã thể hiện trọn vẹn tình yêu đối với đất nước của các nhân vật.
Bằng cách diễn đạt một cách giản dị nhưng cuốn hút, truyện đã nêu ra một vấn đề có ý nghĩa lâu dài, đó là lòng yêu nước và tình yêu với ngôn ngữ của mình. Tác giả muốn nhấn mạnh rằng việc giáo dục lòng yêu nước xuất phát từ những điều bình dị, nhỏ nhặt nhất.
Phân tích về tác phẩm “Buổi học cuối cùng” - Mẫu 3
Tác giả An-phông-xơ Đô-đê với tác phẩm “Buổi học cuối cùng” đã miêu tả những suy nghĩ ngây thơ và tâm trạng sâu lắng của một cậu bé ở vùng An-dát. Diễn biến trong buổi học cuối cùng đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng người đọc.
Câu chuyện bắt đầu khi Phrăng muộn giờ vào trường. Tác giả đã vẽ nên hình ảnh ngoại cảnh tươi đẹp với bầu trời xanh, tiếng chim hót như kéo theo bước chân của cậu bé, khiến Phrăng muốn trốn học. Nhưng cậu đã kiềm chế được mình, vội vã chạy tới trường. Trên đường, Phrăng cảm nhận được điều không lành, và tự hỏi “Chuyện gì đang xảy ra?”. Khi đến trường, không khí trong trường lạ lùng đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến tâm hồn nhạy cảm của Phrăng, khi “tiếng ồn ào như chợ vỡ vang ra tận ngoài phố…” đã chuyển thành sự im lặng đáng sợ, mọi người đều yên tĩnh trong vị trí của họ. Đặc biệt khi Phăng muộn giờ nhưng thầy Ha-men vẫn ân cần chào đón: “Phrăng, mau vào chỗ đi, lớp sắp bắt đầu mà không thấy con đâu”.
Trong bộ trang phục đẹp, sự hiện diện của những người lớn tuổi và thầy Ha-men nhẹ nhàng thông báo về buổi học Pháp văn cuối cùng. Mỗi lời thầy nói đã chạm sâu vào lòng của Phrăng, khiến cậu hiểu ra những điều bất thường trong ngày hôm đó. Ban đầu, cậu cảm thấy choáng váng và xúc động. Và rồi, không kìm được cảm xúc, cậu lên tiếng nguyền rủa “A! Quân khốn nạn…”. Đó không còn là lời của một cậu bé ngây thơ nữa, mà là lời của một người yêu nước. Trong khoảnh khắc đó, Phrăng hối hận vô cùng vì những lần trốn học, bỏ bài, và lãng quên những lời mắng mỏ từ thầy.
Những lời của thầy Ha-men đã chạm đến lòng mọi người, thể hiện tình yêu nghề và lòng yêu nước sâu sắc. Trong buổi học cuối cùng này, mọi người đều lắng nghe trong nước mắt, ghi nhớ lời thầy “tiếng Pháp là ngôn ngữ hay nhất thế giới… giữ chìa khóa của ngục tù”. Dòng chữ cuối cùng trên bảng “Nước Pháp muôn năm” là lời thúc giục mọi người hành động, đấu tranh để đem tiếng Pháp trở lại.
Tác phẩm “Buổi học cuối cùng” của An-phông-xơ Đô-đê được viết từ góc nhìn của cậu bé Phrăng. Những suy nghĩ và cảm nhận của cậu đã làm cho câu chuyện trở nên chân thực và đầy cảm xúc. Bằng cách diễn đạt giản dị, truyện đã đặt ra vấn đề về lòng yêu nước và tình yêu với ngôn ngữ mẹ đẻ.
Phân tích về tác phẩm Buổi học cuối cùng - Mẫu 4
An-phông-xơ Đô-đê là một tác giả truyện ngắn nổi tiếng trong văn học Pháp. Các tác phẩm của ông thường mang đậm tình cảm, thể hiện tấm lòng sâu sắc đối với quê hương. “Buổi học cuối cùng” là một trong những tác phẩm xuất sắc của ông.
Truyện kể về một buổi học Pháp văn cuối cùng tại một ngôi trường ở vùng An-dát. Câu chuyện được thể hiện qua con mắt và cảm xúc của cậu bé Phrăng, cùng với lời kể của chính cậu bé.
Phrăng là một học sinh nghịch ngợm và lười học. Cậu thường trốn học để đi chơi ngoài trời. Đối với cậu, cái tinh thần tự do của bầu trời và tiếng chim hót trên đồng cỏ thường hấp dẫn hơn tiếng Pháp. Hôm đó, Phrăng đến trễ lớp hơn bình thường. Khi vào lớp, cậu thấy bất ngờ khi thấy thầy giáo không giận dữ mà lại dịu dàng chào đón: “Phrăng, vào chỗ nhanh lên con; lớp sắp bắt đầu mà lại không thấy con”. Ở cuối lớp, những dãy ghế trống trơn, người dân ngồi yên lặng; thầy Ha-men mặc bộ đồ trang trọng.
Thầy Ha-men nói rằng: “Các con ơi, đây là lần cuối cùng thầy dạy các con. Lệnh từ Béc-lin là từ nay chỉ dạy tiếng Đức ở các trường ở vùng An-dát và Lo-ren… Ngày mai sẽ có thầy giáo mới. Hôm nay là buổi học Pháp văn cuối cùng của các con”. Những lời này khiến Phrăng cảm thấy sốc. Cậu hối tiếc, đau đớn và tức giận về thời gian đã lãng phí, những lần trốn học để đi chơi. Cậu đau lòng khi nghĩ về việc phải từ bỏ những quyển sách vàng, những trang sách lịch sử. Cậu quên mất cả sự giận dữ với thầy Ha-men vì những lần bị phạt.
Trong buổi học cuối cùng, Phrăng không học thuộc những quy tắc về phân từ, nhưng thầy giáo không trách mắng. Thầy giảng giải cho Phrăng và các bạn hiểu rằng việc học là rất quan trọng. Nhưng điều làm Phrăng xúc động nhất là khi thầy Ha-men nói về tiếng Pháp. Thầy nói rằng đó là ngôn ngữ hay nhất thế giới, trong sáng nhất và vững vàng nhất: “Khi một dân tộc rơi vào vòng nô lệ, chỉ cần họ vẫn giữ được tiếng nói của mình thì chẳng khác gì nắm chìa khóa chốn lao tù…”
Buổi học cuối cùng diễn ra trong không khí trang nghiêm và xúc động: thầy say sưa giảng bài, học trò chăm chú lắng nghe và cần cù học tập. Khi tiếng chuông điểm mười hai giờ vang lên, thầy Ha-men trở nên xúc động không thốt ra lời: “Các bạn, hỡi các bạn, tôi... tôi…”. Và thầy quay về bảng, cầm phấn và viết một dòng chữ: “Nước Pháp muôn năm”. Đây là câu chuyện đầy xúc động về tình yêu Tổ quốc. Tình yêu đó được thể hiện rõ bằng tình yêu tiếng nói của dân tộc, của thầy Ha-men, của học trò Phrăng.
Ngòi bút của An-Phông-xơ Đô-đê đặc biệt tinh tế khi thể hiện tâm trạng và tình cảm của nhân vật. Cũng qua truyện ngắn này, như lời thầy Ha-men, nhà văn đã nêu lên một chân lý: “Khi một dân tộc rơi vào vòng nô lệ, chỉ cần họ vẫn giữ vững tiếng nói của mình thì chẳng khác gì nắm chìa khóa chốn lao tù”.
Với tất cả ý nghĩa như trên, “Buổi học cuối cùng” của An-phông-xơ Đô-đê đã trở thành một truyện ngắn hay, được nhiều người yêu mến.
Phân tích về tác phẩm Buổi học cuối cùng - Mẫu 5
Truyện “Buổi học cuối cùng” được sáng tác bởi An-phông-xơ Đô-đê, một nhà văn Pháp nổi tiếng (1840 - 1897). Nội dung kể về buổi học cuối cùng bằng tiếng Pháp của lớp tiểu học ở một làng quê thuộc vùng An-dát, sau khi vùng này đã bị cắt về cho nước Phổ.
Việc dạy và học bằng tiếng Pháp trong nhà trường của nước Pháp là điều bình thường, như việc dạy và học bằng tiếng mẹ đẻ ở bất cứ nơi nào. Nhưng điều không bình thường là đây là buổi học cuối cùng mà thầy trò còn được dạy và học bằng tiếng Pháp.
Từ thầy giáo đến học trò và cả những cụ già đến dự buổi học này đều cảm nhận được ý nghĩa đặc biệt của nó. Họ nhận thức được sự quan trọng và thiêng liêng phải biết yêu quý, trau dồi và giữ gìn tiếng Pháp, nhất là trong hoàn cảnh quê hương đang bị kẻ thù xâm lược cố tình đồng hóa, trước hết là bằng ngôn ngữ. Lòng yêu nước của mọi người đã được thể hiện qua thái độ quý trọng tiếng nói của dân tộc mình. Truyện nêu lên một chân lý qua lời của thầy Ha-men: “Khi một dân tộc rơi vào vòng nô lệ, chỉ cần họ vẫn giữ vững tiếng nói của mình thì chẳng khác gì nắm chìa khóa chốn lao tù”.
Diễn biến của buổi học cuối cùng và hình ảnh thầy Ha-men đã tác động sâu sắc đến nhận thức, tình cảm của Phrăng - nhân vật chính trong tác phẩm cũng là người kể chuyện. Khi nghe thầy Ha-men nói rằng đây là buổi học cuối cùng bằng tiếng Pháp, Phrăng cảm thấy choáng váng, sững sờ và đã hiểu ra nguyên nhân của mọi sự khác lạ trong buổi sáng hôm nay. Từ cảnh nhốn nháo trước trụ sở xã đến không khí yên ắng nặng nề ở lớp học và ở cả bộ y phục trang trọng của thầy Ha-men.
Phrăng tiếc nuối và ân hận về sự lười biếng, ham chơi của mình suốt thời gian qua. Cậu bé thổ lộ: “Bài học Pháp văn cuối cùng của tôi! Mà tôi thì mới biết viết tập toạng! Vậy là sẽ chẳng bao giờ được học nữa ư, phải dừng ở đó ư!... Giờ đây tôi tự giận mình biết mấy về thời gian bỏ phí, về những buổi trốn học đi bắt tổ chim hoặc trượt trên hồ. Những cuốn sách vừa nãy tôi còn thấy chán ngán đến thế, mang nặng đến thế, quyển ngữ pháp, quyển thánh sử của tôi giờ đây dường như những người bạn cố tri mà tôi sẽ rất đau lòng phải giã từ”. Lời độc thoại nội tâm đã bộc lộ được tâm trạng của Phrăng khi nghe thầy Ha-men thông báo về buổi học tiếng Pháp cuối cùng.
Khi thầy Ha-men gọi cậu lên đọc bài, Phrăng không thuộc chút nào về quy tắc phân từ trong tiếng Pháp. Sự ân hận đã biến thành nỗi xấu hổ và tự giận mình. Điều kỳ lạ là trong tâm trạng day dứt ấy, khi nghe thầy Ha-men giảng ngữ pháp, Phrăng lại thấy thật rõ ràng và dễ hiểu: Tôi kinh ngạc thấy sao mình hiểu đến thế.
Chứng kiến cảnh các cụ già trong làng đến dự buổi học cuối cùng và được nghe những lời nhắc nhở tha thiết của thầy Ha-men, nhận thức và tâm trạng của Phrăng đã có những biến đổi lớn lao.Cậu đã nhận ra ý nghĩa thiêng liêng của việc học tiếng Pháp nhưng tiếc thay, chú không còn cơ hội để được tiếp tục học tiếng Pháp ở trường nữa. Còn các cụ già trong làng đến lớp và tập đánh vần theo học sinh không phải là do chưa biết chữ mà là để chứng kiến buổi học cuối cùng. Dường như đó cũng là một cách để tạ ơn thầy giáo chúng tôi về bốn mươi năm phụng sự hết lòng và để trọn đạo với Tổ quốc đang ra đi... Cụ Hô-de (vốn là xã trưởng) và bác phát thư chắc chắn là đều biết đọc biết viết, nhưng cụ Hô-de vẫn đánh vần một cách chăm chú cùng với các học trò nhỏ. Cụ nâng cuốn sách vỡ lòng bằng hai tay và giọng cụ run run vì xúc động. Đây là hình ảnh hết sức cảm động, thể hiện tình cảm thiêng liêng và trân trọng của người dân đối với tiếng mẹ đẻ. Còn các học trò nhỏ cũng cặm cụi vạch những nét sổ với một tấm lòng, một ý thức, như thể cái đó cũng là tiếng Pháp.
Câu nói của thầy Ha-men: “Khi một dân tộc rơi vào vòng nô lệ, chừng nào họ vẫn giữ vững tiếng nói của mình thì chẳng khác gì nắm được chìa khóa chốn lao tù đã nêu bật giá trị thiêng liêng và sức mạnh to lớn của tiếng nói dân tộc. trong cuộc đấu tranh giành chủ quyền độc lập, tự do”. Câu nói đã chứa đựng những giá trị nhân văn cao đẹp.
Ý nghĩa sâu xa của truyện “Buổi học cuối cùng” là chúng ta phải biết yêu quý, giữ gìn và học tập để nắm vững tiếng nói của dân tộc mình, bởi nó không chỉ là tài sản tinh thần quý báu của ông cha mà còn là phương tiện quan trọng để đấu tranh giành lại chủ quyền độc lập, tự do cho đất nước.
Như vậy, “Buổi học cuối cùng” là một trong những tác phẩm vô cùng nổi tiếng của An-phông-xơ Đô-đê. Tác phẩm đã thể hiện giá trị nhân văn sâu sắc của tác giả.
Phân tích tác phẩm Buổi học cuối cùng - Mẫu 6
“Buổi học cuối cùng” là một trong những tác phẩm đặc sắc của nhà văn An-phông-xơ Đô-đê. Qua câu chuyện về buổi học cuối cùng bằng tiếng Pháp ở vùng An-dát bị quân Phổ chiếm đóng và hình ảnh cảm động của thầy Ha-men, truyện đã thể hiện lòng yêu nước trong một biểu hiện cụ thể là tình yêu tiếng nói của dân tộc.
Truyện kể về buổi học tiếng Pháp của cậu bé Phrăng - nhân vật chính của tác phẩm. Vào một buổi sáng đẹp trời, Phrăng đã định trốn học để chạy nhảy trên cánh đồng cỏ Ríp-pe, nghe tiếng sáo hót ven rừng, đi bắt tổ chim hoặc trượt trên hồ. Nhưng cậu bé cưỡng lại được và ba chân bốn cẳng chạy đến trường. Thầy Ha-men thông báo với cậu đây là buổi học Pháp văn cuối cùng. Phrăng nghe tin mà rụng rời. Khuôn mặt cậu đỏ bừng vì tức giận, rồi chuyển dần sang tái nhợt vì choáng váng. Đôi mắt đen láy ngây thơ không còn hiện lên vẻ tinh nghịch mà thay vào đó là một nỗi mất mát, một nỗi sợ mơ hồ. Đôi bàn tay nhỏ bé run run lấy sách từ trong cặp để lên bàn, lật giở từng trang thật nhẹ nhàng. Ánh mắt của Phrăng dõi theo thầy Ha-men như thể sợ thầy có thể biến mất. Đến lúc này thì cậu đã hiểu được lý do vì sao không khí của lớp học lại khác lạ như vậy. Phrăng từ bàng hoàng, đau đớn đến xót xa.
Ngay cả khi Phrăng được gọi lên đọc bài, cậu lúng túng và đung đưa người trên chiếc ghế dài, lòng rầu rĩ, không dám ngẩng đầu lên vì xấu hổ. Cậu quan sát lớp học, những khuôn mặt, hành động và sự nhẫn nại của thầy Ha-men để khắc sâu hồi ức về buổi học này trước khi bị ép học tiếng Đức. Suốt cả buổi học, Phrăng chăm chú nghe thầy giảng như nuốt lấy từng lời cho đến khi tiếng chuông cầu nguyện buổi trưa vang lên báo hiệu giờ học kết thúc. Nhờ có buổi học cuối cùng này mà Phrăng mới hiểu được giá trị của tiếng Pháp - đó không chỉ là tiếng mẹ đẻ mà còn thể hiện lòng tự tôn, tự hào dân tộc.
Nhân vật thầy giáo Hơ-men cũng đem lại nhiều ấn tượng sâu sắc vì lòng yêu nghề, yêu quê hương và đất nước của thầy. Vì đây là buổi học cuối cùng nên thầy Ha-men ăn vận thật đẹp đẽ, sang trọng. Thầy mặc bộ quần áo chỉ dành cho những dịp quan trọng: chiếc áo rơ-đanh-gốt, màu xanh lục, diềm lá sen gấp nếp mịn và đội cái mũ tròn bằng lụa đen thêu, cùng với đó là sự xuất hiện của những người lớn tuổi. Khi Phrăng đến muộn thầy cũng không mắng cậu như mọi khi mà nhẹ nhàng ân cần. Những lời giảng đầy bổ ích, những lời tâm sự của thầy cho thấy một trái tim giàu yêu thương, trách nhiệm và tình yêu với đất nước. Đặc biệt nhất là đoạn cuối cùng, khi tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ, rồi đến cả tiếng chuông cầu nguyện buổi trưa vang lên, thầy Ha-men đứng dậy trên bục, người tái nhợt và giọng nói nghẹn ngào như đang xúc động: “Các bạn, thầy nói, hỡi các bạn, tôi… tôi…”. Hành động cuối cùng trước khi kết thúc tiết học. Thầy bèn quay về phía bảng, cầm một hòn phấn và dằn mạnh hết sức, thầy cố viết thật to: “NƯỚC PHÁP MUÔN NĂM!”. Dòng chữ ngắn gọn nhưng đã thể hiện được niềm tự hào sâu sắc của một con người.
Với những suy tư sâu sắc trong lòng, truyện “Buổi học cuối cùng” đã khơi gợi trong người đọc nhận thức về sự quan trọng của ngôn ngữ mẹ đẻ đối với một dân tộc. Từ đó, tác giả cũng nhấn mạnh trách nhiệm quan trọng của mỗi cá nhân trong việc bảo vệ ngôn ngữ của dân tộc.