Dàn ý về mẹ của em
1. Khởi đầu
Giới thiệu về người mẹ: người phụ nữ em yêu quý nhất trong gia đình.
2. Phần chính
- Giới thiệu về người mẹ (tuổi, nghề nghiệp)
- Miêu tả hình ảnh của người mẹ (dáng người, khuôn mặt, đôi mắt, màu da,…)
- Miêu tả tính cách của người mẹ
- Miêu tả sự quan tâm chăm sóc của người mẹ đối với em
3. Phần kết
Con yêu mẹ vô cùng. Con hứa với lòng sẽ học tập chăm chỉ, để mẹ luôn hạnh phúc.
Bài văn tả mẹ - Mẫu 1
“Sinh con ra trong bao nhiêu gian khổ, mẹ yêu thương con hơn cả cuộc sống”
Mỗi khi nghe bài hát, con chỉ muốn chạy nhanh đến bên mẹ ôm mẹ thật chặt, thơm lên má, lên trán mẹ, cảm ơn mẹ đã sinh ra và yêu thương con.
Mẹ của em đã ba mươi tuổi nhưng trông mẹ trẻ như người hai mươi. Dáng người mẹ cao ráo, làn da trắng như em bé. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy rất lấp lánh khi mẹ cười. Mũi cao, thẳng, môi luôn màu hồng tự nhiên rất tươi.
Khi mẹ cười, hàm răng trắng sáng rất đẹp. Mẹ thích để tóc ngắn màu hạt dẻ, trông rất trẻ trung. Mẹ thường làm nội trợ ở nhà, mặc đồ đơn giản, khi đi tiệc thì thích mặc váy liền trắng hoặc xanh. Mẹ nấu ăn rất ngon, bố thích về nhà ăn hơn là ăn ở ngoài vì đồ mẹ nấu ngon hơn ngoài hàng.
Buổi sáng mẹ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Mẹ dạy em nấu ăn, giọng dạy rất dễ nghe, khiến em rất thích thú. Mẹ cũng là cô giáo của em ở nhà, giọng nói dịu dàng, mỗi bài dạy của mẹ làm em cuốn hút ngay lập tức.
Đôi tay mẹ trắng trẻo đã ân cần chăm sóc em, chải tóc, cầm tay dạy viết. Em yêu đôi bàn tay ấy. Mẹ hi sinh rất nhiều cho em, thanh xuân của mẹ dành hết cho em, tình yêu mẹ đặt hết vào em. Em hứa phải học giỏi để mẹ vui lòng.
Em yêu mẹ, trong trái tim em mẹ là tất cả. Em tự hứa phải học giỏi, chăm ngoan để mẹ vui lòng.
Bài văn tả mẹ - Mẫu 2
Mỗi khi nghĩ đến hình ảnh người phụ nữ Việt Nam, tôi lại nghĩ ngay đến mẹ. Hình ảnh mẹ tôi đội nón lá đi chợ mỗi sáng đã in sâu trong tâm trí tôi. Ngày nay ít ai đội nón lá ra đường như mẹ tôi.
Các bà các cô thường đội nón hoa văn màu sắc, nhưng cô gái trẻ thì không thích đội nón lá quê như vậy. Mẹ tôi lại đều đặn đội nón lá khi đi chợ, thậm chí đến bây giờ vẫn thế. Hồi nhỏ, tôi thích nghịch nón của mẹ và đặc biệt thích cái quai nón. Mẹ có 3 cái dây để thay đổi, quai nón do mẹ tự may với những sợi dây mảnh có hoa văn đẹp.
Không biết phải bắt đầu tả mẹ từ đâu. Có lẽ từ khuôn mặt. Mẹ tôi không xấu nhưng cũng không đẹp, chẳng có điều gì nổi bật. Giờ mẹ tôi đã già nên khuôn mặt có nếp nhăn. Nhìn hình của mẹ lúc trẻ, tôi giật mình vì sự thay đổi của mẹ. Không phải thời gian làm thay đổi mẹ, mà là sự cực nhọc đã khiến mẹ gầy mòn. Nhìn vào đôi mắt của mẹ, tôi thấy sự mệt mỏi, và cảm nhận rằng mẹ có nhiều nỗi buồn hơn là niềm vui.
Tôi nhớ lúc lớp 5 có thi tập đọc, tôi được chọn đề “Đôi bàn tay của mẹ”. Khi đọc bài, cảm giác cầm tay mẹ như cầm một khúc gỗ, thô, cứng và lạnh. Bàn tay của mẹ luôn mạnh mẽ. Bất cứ thứ gì khó mở, chỉ cần đưa mẹ là mở ngay. Những lúc đó, mẹ hay cười, chọc tôi sao yếu quá.
Tôi cao 1m60, một chiều cao trung bình nhưng khi đứng với mẹ, tôi vẫn cao hơn mẹ một chút. Trong mắt tôi, mẹ lúc nào cũng là người hoàn hảo nhất.
Có một hôm đi học về, thấy mẹ đang nằm ngủ. Tôi lặng lẽ tới gần và ngồi xuống. Tôi cứ nhìn mẹ chăm chú suốt 15 phút cho đến khi mẹ thức dậy và nhìn tôi mỉm cười. Tôi nhìn mẹ nhưng chỉ có một cảm giác duy nhất: đó là sự yên bình.
Khi nhìn đôi chân của mẹ, tôi cảm thấy xót xa vô cùng. Có quá nhiều vết nứt, và vết nứt nào cũng sâu, sâu lắm. Tôi chưa từng thấy ai bị nứt chân sâu như vậy, dù là quảng cáo trên tivi. Bước chân của mẹ cũng thật là nặng nhọc. Vì thế mà đôi dép của mẹ rất mau mòn. Phần gót của đôi dép cao su mòn gần sát đất và dép trái mòn hơn dép phải chứng tỏ khi đi mẹ đặt trọng tâm về phía sau và nghiêng về bên trái. Hễ có người gọi thì lúc nào mẹ cũng hối hả chạy ra, có lúc còn xém bị vấp ngã. Người ta nói những người đi nhanh và bước chân nặng nhọc thì sống không được sung sướng. Có lẽ là vậy nhỉ.
Ngay chỗ xương vai của mẹ có 2 cái hốc thật sâu. Và da của mẹ thì bủng beo, không săn chắc như người khác. Thương mẹ quá.
Mẹ tôi bị viêm xoang. Đó là do ngày xưa mẹ hít bụi than quá nhiều. Bây giờ, căn bệnh này cứ hành mẹ tôi mãi. Mẹ hay bị nhức đầu, còn sổ mũi là chuyện như cơm bữa. Thế nhưng không ngày nào mẹ tôi nghỉ ngơi. Trong khi tôi hễ bệnh một chút là chẳng làm gì cả, chỉ nằm đó để mẹ chăm sóc.
Tôi nhớ có một kỷ niệm rất trẻ con: anh tôi khóc. Trong suốt 23 năm sinh sống, đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất anh tôi khóc. Tôi không nhớ chuyện bắt đầu như thế nào, chỉ nhớ rằng anh tôi vừa khóc vừa nói “Sao mẹ lúc nào cũng bênh nó, cưng chiều nó? Thậm chí nó lớp 5 rồi mà rót nước mẹ cũng rót cho nó”. Lí do là vậy đó. Anh tôi ghen tị vì mẹ thương tôi hơn. Trẻ con ai cũng muốn dành tình thương của mẹ nhỉ. Lúc nhỏ mẹ thương tôi nhất nhưng lớn lên mẹ lại thương chị cả nhất. Tôi hiểu mẹ không hề thiên vị mà rất công bằng. Mẹ dành tình thương cho ai cần nó nhất. Lúc nhỏ, tôi bé nhất nên mẹ quan tâm chăm sóc tôi nhiều nhất. Nhưng giờ lớn rồi, anh chị tôi đều đã đi làm thì mẹ thương chị nhất. Đơn giản vì chị tôi làm việc rất cực khổ nhưng lương lại thấp và mẹ nghĩ rằng cần bù đắp cho chị bằng tình thương của mẹ. Có những việc không cần phải nói ra nhưng ta cũng hiểu, phải không nào?
Bài văn tả mẹ - Mẫu 3
Mẹ em góa chồng từ năm 32 tuổi. Bố em là bộ đội bị tai nạn giao thông trong khi làm nhiệm vụ, mất năm 37 tuổi. Năm đó, chị Lý lên tám tuổi, em chưa được 20 tháng. Tang chồng và gánh nặng gia đình với hai đứa con thơ, có thời kì đã làm cho tinh thần và sức khỏe của mẹ gần như suy sụp và kiệt quệ. Nội ngoại chẳng giúp, mẹ phải “ nghiến răng” gánh vác, trụ lại trước cay đắng cuộc đời.
Mẹ là con gái làng hoa Đằng Hải ở ngoại thành Hải Phòng. Sau khi nhờ các bác, chú ở đơn vị bộ đội xin được tiền trợ cấp cho hai con nhỏ, mẹ được Công ti Công viên cho nghỉ chế độ với số tiền 24 triệu đồng. Với cái vốn bé nhỏ ấy, mẹ cải tạo lại ngôi vườn để trồng rau, trồng hoa và đào một cái ao 36 mét vuông nuôi cá.
Năm 20 tuổi, mẹ chỉ có trình độ Trung cấp nông nghiệp, sau đó học Đại học Tại chức, 28 tuổi mẹ đã có bằng kĩ sư trồng trọt, được cử làm tổ trưởng tổ kĩ thuật vườn hoa – cây cảnh của Công ti Công viên. Mẹ đã từng được cơ quan cử vào Đà Lạt sáu lần để học tập kĩ thuật về rau và hoa giống mới. Cái vốn kĩ thuật ấy thật quý đối với mẹ sau này.
Mẹ là một phụ nữ rất táo bạo và đảm đang. Mẹ nghĩ: muốn làm vườn thì phải có vốn. Mẹ bàn với chị Lý ( năm đó chị Lý học lớp 9) đem thế chấp ngôi vườn cho ngân hàng lấy 50 triệu đồng. Mẹ mua máy bơm, mua giống hoa, giống rau mới. Mẹ thuê người làm giàn che nắng, mưa cho hoa, cho rau. Mẹ nói: “Nhờ trời, năm 2001, mẹ thắng lớn một vụ hoa và vụ rau”. Hoa tulip, hoa cẩm chướng, hoa bắp cải, hoa lan…mẹ bán được hàng vạn bông cho các quầy hoa trong thành phố. Cải bắp và súp lơ trong vườn mẹ được nhiều chị em buôn rau mua hẳn từng luống dài. Sau vụ hoa, vụ rau thiên niên kỉ ấy, mẹ thu được một khoản tiền kha khá. Chị Lý trở thành nhân viên kế toán của mẹ. Sau khi trả nợ Ngân hàng, mẹ còn lại gần 40 triệu đồng làm vốn.
Khu vườn của ba mẹ con bốn mùa xanh ngắt và rực rỡ các loại rau, loại hoa thơm, hoa quý. Bắp cải, súp lơ, su hào…vụ đông cuộn to, xanh ngăn ngắt. Đẹp nhất là những luống hoa tulip vàng óng, những luống hoa lan đỏ rực, xanh lơ, xanh biếc, tím hồng, tím biếc…Mỗi loài hoa có tiếng nói riêng, có giá trị kinh tế riêng, như mẹ thường nói.
Mẹ thức khuya dậy sớm, nhất là những tháng ngày nắng hạ, những lúc mưa to, gió lớn. Mùa thu hoạch rau, mùa hoa rộ, suốt ngày mẹ ở ngoài vườn. Nhiều đêm khuya, mẹ còn đi đi lại lại khắp các luống hoa.
Năm nay, chị Lý đã lên lớp 12, em đã trở thành cô học trò nhỏ lớp 5 tiểu học. Sau tám năm góa chồng, tóc mẹ đã có vài sợi bạc. Gương mặt đôn hậu của mẹ đã có nhiều nếp nhăn, nhưng mẹ đã cười cùng mùa rau, mùa hoa tươi tốt. Cả hai chị em năm nào cũng đạt học sinh tiên tiến. Mẹ nói: “Sang năm, cô Lý thi đỗ Đại học Nông nghiệp, cô Nhàn bé bỏng của mẹ lên học lớp 6 thì mẹ con ta sẽ sửa lại ngôi nhà…”. Mẹ tần ngần nhìn ảnh bố, cầm tờ giấy khen của hai con, nước mắt mẹ lăn dài trên gò má. Những lúc ấy, cả hai chị em đều muốn trở thành học sinh giỏi để làm cho mẹ vui.
Mỗi chiều đi học về, từ xa nhìn thấy bóng mẹ đi lại giữa những luống rau xanh, giữa những luống hoa tỏa hương khoe sắc, em vô cùng thương mẹ. Em vừa chạy vừa gọi rối rít: “ Mẹ ơi! Mẹ ơi!…”
Bài văn tả mẹ - Mẫu 4
Năm nay, mẹ em gần bốn mươi mốt tuổi. Với thân hình mảnh mai, thon thả đã tô đậm cho mẹ với vẻ đẹp của người mẹ hiền từ, mái tóc đen óng mượt mà dài ngang lưng được mẹ thắt lên gọn gàng khi ra đường. Đôi mắt mẹ đen láy luôn nhìn em với ánh mắt trìu mến gần gũi. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan với làn da trắng. Đôi môi mỏng đỏ hồng nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú làm cho càng nhìn càng thấy đẹp. Khi cười nhìn mẹ tươi như hoa, đóa hoa hồng vừa nở sớm mai. Đôi bàn tay mẹ tròn trịa, trắng trẻo đã nuôi nấng, dìu dắt em từ thuở em vừa lọt lòng. Giọng nói của mẹ đầy truyền cảm, lúc mượt mà như tiếng ru, lúc ngân nga như tiếng chim họa mi buổi sớm. Mẹ em may và thêu rất đẹp, đặc biệt là may áo dài, thường ngày mẹ hay mặc bộ đồ bộ gọn gàng, khi đi dạy học mẹ mặc những bộ áo dài cũng do mẹ tự may trông thật duyên dáng, sang trọng.
Ở nhà, mẹ là người đảm nhiệm công việc nội trợ. Mẹ giao cho em các công việc nhẹ nhàng như: quét nhà, gấp quần áo… Còn ba thì phụ mẹ giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, thỉnh thoảng mẹ mua hoa về chưng ở phòng khách cho đẹp nhà. Mỗi khi khách đến mẹ luôn đón tiếp nồng hậu, mời khách đĩa trái cây và nước mát. Sáng mẹ là người thức dậy sớm để chuẩn bị thức ăn sáng cho cả nhà, để hai anh em cùng cắp sách đến trường kịp giờ học. Khi em ốm đau mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Buổi tối, mẹ thường dành khoảng ba mươi phút để giảng bài cho em, sau đó mẹ ngồi chấm bài, soạn giáo án chuẩn bị cho tiết lên lớp ngày mai ở trường… Mẹ rất nhân hậu, hiền từ, khi lên lớp mẹ xem học trò như các con của mình, cũng dìu dắt thương yêu hết mực nên mẹ được rất nhiều học sinh yêu mến. Khi em phạm lỗi, mẹ chỉ nhắc nhở chứ không mắng và cũng chưa đánh em bao giờ.
Mẹ em thật đáng quí, em luôn yêu thương mẹ và tự hào vì được làm con của mẹ. Mỗi khi được mẹ ôm ấp, nằm trong lòng mẹ em cảm thấy thật ấm áp. Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵệt vời nhất trong cuộc đời em… Em mong sao cho mình mau lớn để có thể giúp cho mẹ đỡ vất vả hơn. Em hứa sẽ chăm học và cố gắng học thật giỏi để trả ơn cho mẹ và thầy cô đã dạy dỗ, nuôi nấng em nên người. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm!
Bài văn tả mẹ - Mẫu 5
Chúng ta có được đôi mắt để thấy cuộc sống, có được một cuộc đời để sống và tận hưởng thường cảm ơn tạo hóa, cảm ơn chúa trời. Nhưng đôi khi lại vô tình quên mất người trực tiếp trao sự sống cho mình, người đi suốt cuộc đời không ai có thể hiểu con hơn, chính là mẹ. Và mẹ là ý nghĩa lớn nhất trong cuộc đời tôi.
Người khác vẫn thường tự hào rằng mẹ họ là một cô giáo, là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Tôi luôn tự hào vì mình có một người mẹ nông dân và chẳng có gì nổi bật lắm. Như bao người nông dân khác chỉ biết “đầu tắt mặt tối” đi làm để kiếm tiền nuôi con cái, mẹ tôi không có nước da hồng hào, cũng chẳng có đôi mắt bồ câu hay mũi dọc dừa. Nước da mẹ đã đen sạm, in màu sương gió và nắng gắt. Mẹ tôi cũng không có gì đặc biệt. Khuôn mặt bình thường như những người phụ nữ bình thường, mái tóc dài thường được búi gọn bởi một chiếc đũa để dễ dàng cho làm việc. Mẹ cũng không biết cách đi đứng, ăn nói nhã nhặn và tế nhị theo tiêu chuẩn người phụ nữ. Như những người nông dân luôn thật thà chân chất, mẹ luôn nghĩ gì sẽ nói ấy.
Những người nông dân không biết nói những lời yêu thương mềm mại. Họ chỉ thể hiện bằng hành động. Mẹ tôi cũng vậy. Không biết mẹ đã nói rằng mẹ yêu tôi lần nào chưa? Theo trí nhớ của tôi thì là chưa. Nhưng tôi chắc chắn rằng mẹ rất yêu và thương tôi. Mẹ không nói yêu nhưng mọi đồ ăn, mọi thứ tốt nhất mẹ đều dành cho tôi. Không nói thương tôi, nhưng mẹ vẫn vừa mắng vừa xót khi thấy tôi bị thương, mẹ không cho tôi làm những việc nặng nhọc. Mẹ biết rằng, chỉ có học với giúp cuộc đời con cái không khổ như mình nên dẫu nhà không có điều kiện nhưng không bao giờ mẹ để tôi thiếu gì so với bạn bè, chưa lần nào mẹ phàn nàn về chi phí đi học. Những lời mắng mỏ còn nhiều hơn cả yêu thương, nhưng những hành động yêu thương còn nhiều hơn thế nữa. Những người nông dân hiền lành, chân chất nhưng luôn giàu tình yêu thương và đức hi sinh như thế.
Tôi yêu nhất là đôi bàn tay mẹ. Đôi bàn tay không mềm mại như những tháp bút như những giáo viên, không uyển chuyển như những người phụ nữ truyền thống, bàn tay ấy thô ráp và nứt nẻ. Công việc đồng áng, những ngày gánh hàng ra chợ bán đã làm cho đôi tay kia chai sạn như thế nào, mẹ cũng biết nữa. Có những lớp da đã bị bong ra một mảng, chẳng dễ nhìn một chút nào. Nhưng đôi bàn tay ấy lại ấm áp đến lạ kì. Đôi bàn tay nuôi tôi lớn đến giờ. Đôi bàn tay tết tóc cho tôi mà ngày nào bọn bạn cũng khen tôi nức nở. Đôi bàn tay đã nấu cho tôi những món ngon nhất trên đời mà có lẽ sơn hào hải vị cũng không thể bằng được; đã quạt cho tôi những trưa hè nắng gắt, đắp chăn cho tôi vào những khuya tôi ngủ quên. Đôi bàn tay đã đánh đòn tôi rồi lát sau chính nó lại thoa thuốc cho tôi. Và mỗi khi tôi áp má vào tay mẹ, tôi lại thấy một sự bình yên đến lạ kì. Chỉ có tình yêu thương của người mẹ mới chính là lá chắn tốt nhất cho con suốt cả cuộc đời.
Tôi tự hào vì mẹ mình. Tự hào về một người mẹ bình thường nhưng lại có một tình yêu hơn cả bình thường. Dẫu sau này, cuộc đời có như thế nào, chữ “Mẹ” ấy vẫn mãi không thay đổi. Mãi mãi…
Bài văn tả mẹ - Mẫu 6
'Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào
Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào.'
Quả đúng như vậy tình cảm mẹ dành cho ta là vô bờ bến, là đấng sinh thành nuôi dưỡng ta khôn lớn trưởng thành, sẵn sàng chia sẻ ngọt bùi cho con. Hình ảnh mẹ luôn chiếm vị trí quan trọng trong trái tim nhỏ bé của tôi.
Năm nay mẹ tôi đã bước sang tuổi bốn mươi, cái tuổi không còn được trẻ nữa. Mẹ không cao lắm,dáng người dong dỏng, mẹ không mập lắm và có phần hơi gầy bởi có lẽ mẹ phải lo toan vất vả mọi công việc trong gia đình. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan ưa nhìn, nước da mẹ không được trắng hồng mà hơi ngăm ngăm đen vì những năm tháng dãi dầu với nắng mưa, nước da bánh mật nhưng khỏe khoắn cùng với chiếc mũi dọc dừa rất hài hòa với gương mặt của mẹ. Nổi bật trên khuôn mặt xinh xắn của mẹ là đôi mắt. Mọi người thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Thật đúng như vậy, mỗi khi tôi được điểm cao đôi mắt ấy luôn ánh lên niềm vui còn khi tôi được điểm kém hay vô tình làm việc gì khiến mẹ buồn thì đôi mắt ấy lại nặng trĩu nỗi buồn. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, tôi thấy cả một vùng trời yêu thương mà mẹ dành cho mình. Mẹ có hàm răng trắng, đều tăm tắp như hạt bắp.
Mỗi khi mẹ cười để lộ ra hàm răng cùng với chiếc răng khểnh trông mẹ thật duyên. Nụ cười hiền từ ấm áp như truyền cho tôi hơi ấm của tình thương. Mái tóc mẹ không còn đen nhánh như trước nữa bởi có lẽ mái tóc ấy phải hứng bao sương gió. Đôi tay mẹ không còn là đôi tay búp măng như thời con gái nữa mà giờ cũng có những vết chai sạn, những vết nứt nẻ. Mỗi khi áp vào má tôi đôi bàn tay thô ráp thì tôi cảm nhận được nỗi vất vả của mẹ và lúc đó tôi chỉ ước sẽ giúp đỡ mẹ thật nhiều lúc này.
Mẹ luôn quan tâm đến gia đình, dù bận rộn với công việc nhưng mẹ không bao giờ quên đến con cái. Mỗi buổi tối, mẹ dành thời gian dạy tôi học bài, giải thích kỹ lưỡng từng điều để tôi hiểu bài hơn. Tính tình hiền lành của mẹ kết hợp với sự nghiêm khắc trong công việc đã giúp tôi học được nhiều bài học quý giá từ mẹ. Mẹ như ngọn gió sưởi ấm cho con vào mỗi đông về, như vầng mặt trời của mỗi đứa con. Mẹ cũng thường kể những câu chuyện thú vị cho tôi nghe và hát ru tôi bằng giọng ngọt ngào, thân thương. Qua đó, tôi cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến mẹ dành cho mình.
Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng, đã nuôi ta khôn lớn trưởng thành. Mẹ là nguồn động lực dõi theo bước chân ta trên chặng đường dài. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt để mẹ vui lòng.
Bài văn tả mẹ - Mẫu 7
'Xa mẹ mười năm đi khắp nước
Trăm quê chưa dễ thực quê nhà
Sáng nay mới trở về quê nhỉ
Bóng mẹ già ai giống mẹ ta?'
Cuộc đời của mỗi con người không có gì quý hơn tình yêu thương của mẹ. Mẹ là người sinh thành, nuôi dưỡng ta thành người. Tôi cũng có một người mẹ, người quan trọng nhất trong đời tôi.
'Hạnh phúc của con là được nhìn thấy nụ cười của mẹ mỗi ngày'. Với tôi, mẹ luôn là nguồn động viên để tôi phấn đấu hơn.
Mẹ tôi là giáo viên cấp 2, luôn bận rộn với những bài giảng trên lớp. Dù vậy, mẹ vẫn dành thời gian dạy tôi học bài mỗi tối. Tôi yêu thích những câu chuyện mẹ kể về thời kháng chiến, về anh hùng thầy cô và thanh niên xung phong. Mẹ cũng là người nuôi dưỡng đam mê văn chương của tôi, cho tôi những cảm xúc và trải nghiệm mới mẻ.
Năm tháng trôi qua, tôi trở nên trưởng thành và chín chắn hơn nhờ sự dạy dỗ của mẹ. Dù có phạm phải sai lầm, mẹ luôn dạy tôi rằng không có gì hoàn hảo trên thế giới này. Ngay cả bức tượng của vị thần Hy Lạp cũng có những vết nứt. Con còn nhỏ, được phép mắc lỗi để học hỏi và sửa sai.
Mẹ luôn là người quan trọng nhất với tôi, dù hiện tại hay sau này. Với mẹ, tôi luôn là đứa trẻ cần được bảo vệ và chở che.
Các em học sinh có thể tham khảo các bài văn mẫu tả người lớp 5 để có thêm kinh nghiệm và ý tưởng cho bài văn của mình.