Bài thơ Đêm nay Bác không ngủ của Minh Huệ đã mô tả hình ảnh Chủ tịch Hồ Chí Minh hiện lên với tình yêu thương sâu sắc dành cho quân nhân và nhân dân. Hôm nay, Mytour sẽ cung cấp tài liệu Bài văn mẫu lớp 6: Tóm tắt nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ.
Học sinh lớp 6 có thể tham khảo 10 bài văn mẫu để hoàn thiện bài viết của mình. Nội dung chi tiết được đăng tải ngay sau đây.
Tóm tắt nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ - Mẫu 1
Một đêm, đoàn quân dừng lại nghỉ ngơi dưới mái nhà tranh rách nát. Ngoài trời mưa rơi rất to. Một đồng đội thức dậy và nhận ra rằng Bác vẫn chưa ngủ.
Tóc Bác đã bạc phơ, nhưng hình ảnh của ông trông giống như một người cha. Đồng đội càng nhìn ông, càng cảm thấy thương ông. Bác đi điểm chăn cho mỗi người một cách ân cần. Đồng đội có cảm giác như đang nằm trong một giấc mơ, và hình bóng của Bác cao lớn và ấm áp hơn cả ngọn lửa hồng.
Đồng đội thì thầm hỏi Bác:
- Bác ơi, sao Bác vẫn chưa ngủ? Bác có lạnh không ạ?
Bác nhẹ nhàng mỉm cười:
- Chú hãy ngủ ngon, mai đi đánh giặc.
Nghe lời Bác, đồng đội tiếp tục nằm xuống. Nhưng trong lòng, anh vẫn lo lắng cho Bác. Cuộc chiến còn xa, con đường còn nhiều gian nan. Bác không thể không nghỉ để lấy sức cho hành trình.
Khi tỉnh giấc lần thứ ba, anh hoảng sợ bởi Bác vẫn chưa ngủ. Anh đồng đội lần nữa nói:
- Bác ơi, đã muộn rồi. Xin Bác nghỉ ngơi đi ạ!
Bác đáp lại anh:
- Chú cứ yên tâm ngủ đi, Bác tỉnh thức không sao. Bác không ngủ cũng không có gì lo lắng. Bác quan tâm đến đoàn dân công, phải ngủ dưới trời lạnh lẽo, phải dùng lá cây làm chiếu, áo mưa làm chăn. Trời mưa gió thế này, làm sao không ướt đẫm?
Nghe Bác nói như vậy, anh đội viên nhìn Bác với tình cảm ấm áp và hạnh phúc. Anh quyết định thức cùng Bác.
Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ - Mẫu 2
Trong chiến dịch Biên giới cuối năm 1950, Bác Hồ trực tiếp tham gia mặt trận, chỉ huy chiến đấu của quân và dân ta.
Trong một đêm u tối, đoàn quân dừng lại để nghỉ ngơi. Ngoài kia, trời đang mưa rất to. Anh đội viên thức dậy và thấy Bác vẫn ngồi đó, yên bình và tĩnh lặng. Tóc Bác đã bạc phơ, anh càng nhìn thấy Bác càng thương. Rồi, Bác đi phân chia chăn cho mỗi người một cách âu yếm, không làm ai tỉnh giấc. Anh đội viên mơ màng như đang ở trong giấc mơ, với hình bóng của Bác cao lớn và ấm áp hơn cả ngọn lửa hồng.
Trong lòng xao xuyến, anh thầm thì nghĩ:
- Bác ơi, chẳng lẽ Bác vẫn chưa đi nghỉ à? Bác có ướt không ạ?
Bác nhẹ nhàng mỉm cười và nói:
- Chú cứ yên tâm nghỉ ngon, ngày mai Bác sẽ đồng hành cùng chú đi đánh giặc.
Dù vâng lời anh và nhắm mắt lại, nhưng bên trong vẫn bồn chồn lo sợ. Anh lo rằng Bác sẽ mắc bệnh. Chiến dịch vẫn còn dài, rừng vẫn còn nhiều dốc và ụ. Bác không thể không nghỉ ngơi để lấy sức. Và rồi, anh lại đi mà không để ý.
Đến khi thức dậy lần thứ ba, anh hoảng hốt phát hiện Bác vẫn ngồi đó. Anh lập tức nói vội vã:
- Bác ơi, đã khuya rồi ạ. Xin Bác hãy nghỉ ngơi đi ạ!
Bác đáp lại anh:
- Chú cứ yên tâm nghỉ ngon, Bác sẽ ở đây để chăm sóc. Bác không nghỉ ngơi làm sao để lòng dân ra phục? Dân ta phải ngủ ngoài trời, phải sắp lá cây làm giường, phải dùng áo phủ làm chăn. Khi trời mưa lâm thâm, làm sao mà không bị ướt chứ?
Nghe những lời này, tôi lén nhìn Bác, trái tim ấm áp và hạnh phúc biết bao. Tôi quyết định thức cùng Bác cho đến sáng.
Kể lại bài Đêm nay Bác không ngủ - Mẫu 3
Đêm đã buông xuống, ngoài kia gió thổi mạnh. Tiếng chim rừng không còn vang lên nữa. Cảnh sắc rừng Việt Bắc bao la và êm đềm.
Không hiểu vì lý do gì, tôi không thể ngủ được. Tâm trí tôi bồn chồn với trận chiến ngày mai, trận Điện Biên Phủ. Đang mơ màng suy nghĩ, tôi nghe thấy tiếng rít rất nhẹ. Tôi mở mắt. Trong tâm trí, tôi tự hỏi: “Đó có phải là Bác Hồ không? Đêm đã khuya, Bác vẫn thức à?”.
Thật sự, đó là Bác. Bác ngồi yên bên bếp lửa đỏ, gương mặt Bác ôn hòa như đang suy nghĩ về điều gì đó. Ngoài kia, mưa rơi liên tục, âm u và dày đặc. Tôi nhìn lên Bác, mỗi lần nhìn, tôi lại cảm thấy yêu quý Bác hơn. Và rồi, tôi thấy Bác đi phân phát chăn cho chúng tôi, từng người một. Như muốn không làm bất cứ ai giật mình, Bác di chuyển nhẹ nhàng. Bóng Bác vẽ lên tường, cao lên trên ngọn lửa, ấm áp hơn cả ánh lửa cháy hừng hực.
Xao xuyến lòng, tôi thì thầm hỏi:
- Bác ơi, Bác vẫn chưa ngủ ạ? Bác cảm thấy lạnh không ạ?
Bác nhìn tôi, mỉm cười rồi đáp bằng giọng ấm áp:
- Ừ, Bác vẫn chưa ngủ đâu. Cứ ôm giấc mơ đi, để mai còn sẵn sàng ra trận nữa chứ!
Tuân theo lời Bác, tôi nhắm mắt, nhưng lòng vẫn lo lắng. Tôi nằm đấy mà vẫn bồn chồn, lo lắng cho sức khỏe của Bác. Chiến dịch kéo dài, rừng Việt Bắc nhiều đồi núi hiểm trở. Nếu Bác không ngủ, Bác sẽ lấy đâu ra sức mạnh để tiếp tục? Rồi tôi lảo đảo vào giấc ngủ không biết từ lúc nào.
Khi tỉnh giấc vào lần thứ ba, ánh sáng đã ló dạng. Thấy Bác vẫn đang ngồi đó, tôi bàng hoàng, giật mình tỉnh giấc. Bác vẫn yên bình ngồi đó. Tôi nói:
- Bác ơi, trời sắp sáng rồi, mời Bác mau đi ngủ đi.
Vẫn với giọng nhẹ nhàng, Bác trả lời tôi:
- Chú cứ ngủ đi, còn Bác thì mặc Bác. Bác quan tâm đến đoàn dân công, trời mưa như thế này, họ chắc lạnh lắm. Bác chỉ mong trời sáng sớm thôi. Không biết họ có sao không?
Tôi bỗng hiểu. Bác không chỉ quan tâm đến chúng tôi mà còn lo lắng cho những người xa lạ chưa từng gặp Bác. Tấm lòng của Bác thật cao cả. Tôi cảm thấy vui sướng và quyết định thức cùng Bác.
Trong đêm này, Bác không ngủ vì Bác luôn lo lắng cho chúng tôi, cho nhân dân. Bởi vì Bác chính là Bác Hồ Chí Minh kính yêu của dân tộc Việt Nam.
Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ - Mẫu 4
Trong quãng đời của tôi, những ngày tuyệt vời nhất là những ngày tôi được sống và chiến đấu cùng Bác. Những khoảnh khắc ấy đã in sâu trong trái tim tôi, không bao giờ phai mờ.
Lúc ấy, tôi là một người lính mới (được gọi là đội viên). Đơn vị tôi mới ra mặt trận thì Bác cũng xuất hiện để chỉ huy tiến quân. Đêm đó, Bác ngủ cùng đồng đội trong đơn vị. Và trong đêm đó, Bác để lại trong tôi một ấn tượng khó phai.
Đã quá nửa đêm, khi tất cả anh em chiến sĩ đều đã chìm vào giấc ngủ, tôi bỗng tỉnh giấc. Tôi chưa kịp mở mắt đã thấy khuôn mặt của Bác. Bác vẫn thức và có vẻ như chưa ngủ. Bác ngồi yên bình bên bếp lửa. Ngoài trời, mưa vẫn rơi nhẹ nhàng. Nhìn Bác, tôi càng thêm yêu quý. Bác đang bật lửa. Người cha già tóc bạc đang châm ngọn lửa sưởi ấm cho tôi.
Tôi vẫn yên lặng và quan sát. Tôi nhận thấy Bác đứng dậy. Bác đi sắp xếp lại những mảnh chăn một cách nhẹ nhàng. Nhìn Bác, tôi như đang mơ màng trong giấc mộng. Hình ảnh của Bác quá mênh mông. Ấm áp và cao quý đến khó tả. Tôi đang thổn thức và thầm tự hỏi:
- Bác ơi! Bác chưa ngủ sao? Bác có lạnh không?
Bác quay lại nhìn tôi với vẻ mặt trìu mến:
- Hãy yên tâm ngủ ngon để ngày mai chúng ta cùng đi đánh giặc.
Tôi vâng lời Bác, nhắm mắt nhưng không sao chìm vào giấc ngủ. Tôi bồn chồn, nằm đó và lo lắng cho Bác ốm. Chiến dịch còn dài và vô vàn khó khăn đang chờ đợi phía trước. Lần thứ ba tôi tỉnh giấc. Tôi giật mình khi nhìn thấy Bác vẫn ngồi đấy, chòm râu yên tĩnh. Tôi vội vã mở mắt ra:
- Bác ơi! Trời sắp rạng rỡ rồi, Bác nên nghỉ một lát đi.
Bác vẫn nhẹ nhàng như lúc trước:
- Chú hãy ngủ ngon nhé. Hãy nghĩ đến đoàn dân công là Bác sẽ không thể ngủ được. Trời mưa như vậy, không biết các cô chú dân công đang ở đâu, đang làm gì. Ở trong rừng mà không có một chiếc áo mưa là chắc chắn sẽ ướt như chuột lột. Bác cảm thấy lo lắng quá. Bác ước gì trời sáng sớm thật nhanh.
Tôi nhìn Bác, lòng tôi ấm áp và hạnh phúc vô bờ. Đêm đó, tôi thức trắng bên Bác. Tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng vì tôi đã hiểu ra một sự thật dường như đã trở nên rõ ràng. Bác của chúng ta vĩ đại bởi Bác đã dành cả cuộc đời cho những lo lắng và tình thương.
Kể lại nội dung của bài viết 'Đêm hôm nay, Bác không ngủ' - Mẫu 5
Mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ chúng ta đã quyết định khởi đầu chiến dịch Cao – Bắc – Lạng (Chiến dịch Biên giới) để phá vỡ phòng thủ của căn cứ Việt Bắc, đối đầu với thực dân Pháp, và mở đường liên lạc với các nước anh em như Trung Quốc, Liên Xô... Quân đội của chúng ta đã chuẩn bị lực lượng khá kỹ lưỡng, có sự phối hợp chặt chẽ trên mọi mặt trận để đạt được chiến thắng.
Trước khi chiến dịch bắt đầu, Bác đã đến thăm một đơn vị quân đội và ở lại đó. Đêm mưa, trời lạnh, các chiến sĩ nằm quanh Bác. Riêng Bác không ngủ. Ngồi gần bếp lửa, hai tay om eo, đôi mắt đắm chìm, những nếp nhăn sâu hơn trên trán rộng của Bác.
Đêm đã khuya. Bóng tối phủ lấp mọi ngóc ngách. Tiếng chim ăn đêm vẫn vang vọng xa. Tiếng mưa nhỏ rơi trên nền nhà lá. Đồng đội của tôi đang ngủ sâu sau một ngày hành quân mệt mỏi. Tôi xoay người, nhìn về phía lửa và thầm nhớ về Bác – người Cha già kính yêu của quân đội và nhân dân Việt Nam. Bác đốt lửa lên, hơi ấm lan tỏa khắp căn lều dã chiến. Sau đó, Bác đi phân phát chăn cho từng chiến sĩ. Bác quý trọng giấc ngủ của quân đội nên hành động rất nhẹ nhàng, cố gắng không gây tiếng động. Bác chăm sóc các chiến sĩ một cách ân cần, giống như người mẹ yêu thương lo lắng cho con cái của mình.
Tôi theo dõi mỗi cử chỉ của Bác và trong lòng tràn đầy tình yêu và biết ơn vô tận. Ánh lửa phát sáng in bóng Bác lớn lên trên tường lều. Tình thương của Bác đã sưởi ấm lòng chiến sĩ trước khi họ ra trận. Tôi cảm thấy như được bao bọc trong một biển tình thương sâu đậm. Lòng tôi đầy cảm xúc, rưng rưng nước mắt. Tôi thì thầm tự hỏi:
- Thưa Bác, sao Bác không ngủ? Bác có cảm thấy lạnh không ạ?
Bác không trả lời câu hỏi của tôi nhưng nhẹ nhàng khuyên bảo:
- Chú hãy yên tâm ngủ đi, để mai có đủ sức đánh giặc!
Vâng lời Bác, tôi nhắm mắt nhưng lòng vẫn không yên bởi lo lắng. Các chiến sĩ trẻ đều khỏe mạnh, trong khi Bác lại già yếu. Ai mà không ngủ thì làm sao có đủ sức khỏe để dẫn dắt chiến dịch quan trọng này?
Thời gian trôi qua êm đềm. Bầu trời bắt đầu sáng dần. Lần thức dậy thứ ba, tôi bật dậy và nhìn thấy Bác vẫn ngồi yên như tượng, đôi mắt sâu thẳm nhìn ngọn lửa. Không kìm được lòng, tôi lên tiếng:
- Thưa Bác! Bác hãy nghỉ mắt một chút cho khỏe ạ!
Bác nói với tôi bằng giọng ấm áp và trầm lắng:
- Cháu đừng lo lắng! Bác không thể yên lòng để ngủ. Trời mưa lạnh như vậy, đoàn dân công ngủ ngoài rừng, tránh để không ướt nhem?! Bác lo lắng không ngớt, chỉ mong trời sớm sáng!
Nghe Bác nói, tôi càng hiểu sâu sắc tình thương của Người! Bác lo cho chiến sĩ, dân công cũng lo cho cuộc chiến, cho cuộc kháng chiến dũng mãnh của toàn dân. Tình thương đó bao phủ lên đất nước và dân tộc.
Sung sướng và tự hào biết bao, tôi được làm người chiến sĩ chiến đấu dưới bóng cờ vinh quang của Đảng, của Bác! Bác đã thức tỉnh trong tôi tinh thần đồng đội, tình đoàn kết và tinh thần cao quý. Không thể yên lòng ngủ trong chăn ấm, bên bếp lửa hồng, khi những đồng đội của tôi còn phải chịu gian khổ, tôi thức trắng cùng Bác. Dường như ngọn lửa hồng cũng hiểu được lòng tôi, nhảy múa rộn ràng, thắp sáng càng sáng hơn.
Kể lại nội dung của bài viết 'Đêm hôm nay, Bác không ngủ' - Mẫu 6
Sau những ngày vất vả hành quân, đơn vị nghỉ chân tại một khu rừng và lập ra túp lều tranh trống trải, đơn giản.
Hôm đó trời mưa lâm thâm, những giọt mưa dày đặc phủ lên mái lều. Gió thổi qua khe cửa, thổi từng hồi, rít từng tiếng. Không gian lạnh lẽo, thỉnh thoảng có cơn gió thổi vào lạnh buốt như cắt da cắt thịt. Đêm tối sâu thăm thẳm, đã khuya, tất cả anh em chiến sĩ đều đã ngủ say.
Bên bếp lửa, Bác vẫn thao thức không ngủ. Ngọn lửa bật lên, sưởi ấm, xua đi cái lạnh của mùa đông. Dáng vẻ Bác ngồi trầm ngâm, vẻ mặt suy tư. Bác mặc bộ quần áo xanh đã cũ, phai màu theo thời gian. Người đã già, đôi mắt như sao đầy nếp nhăn, thâm quầng từ những đêm không ngủ.
Bác thêm củi vào lửa, tiếng nổ, bếp lửa sáng rực lên. Rồi Bác đến với các anh em, nhẹ nhàng đắp chăn cho mỗi người. Bác nhón chân nhẹ nhàng để không làm anh em thức giấc. Bác yêu thương, lo lắng cho các anh em như tình cha với con. Bất chợt, một anh em tỉnh dậy, thấy Bác vẫn chưa ngủ, lòng lo âu anh hỏi: 'Bác ơi, sao giờ vẫn chưa ngủ, ngoài trời vẫn mưa, Bác có lạnh không?'
Giọng của Bác ấm áp, hiền hòa nói:
- Hãy yên giấc ngủ ngon, ngày mai còn chiến đấu với kẻ thù.
Anh nhỏ nhẹ nhàng nói:
- Dạ, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn.
Được ở bên cạnh Bác, các anh bộ đội cảm nhận được tình thương vô hạn và ấm áp hơn cả lửa. Chiến dịch dài vô tận, gian khổ và khó khăn, đường đi đầy chông gai và hiểm nguy. Bác không ngủ để nạp sức cho cuộc đấu này. Cuộc kháng chiến còn rất dài, vì thế Bác không thể ngủ được.
Gà đã gáy canh ba, rừng khuya sâu thẳm, tĩnh lặng, nhưng Bác vẫn thức. Sau khi tỉnh giấc lần thứ ba, một anh đội viên hoảng sợ bởi Bác vẫn thức. Bác vẫn ngồi đó, vẻ mặt kiên định, râu dày im phăng phắc. Anh đội viên quá lo lắng, cố gắng mời Bác ngủ: 'Xin Bác nghỉ ngơi, trời đã sắp sáng rồi'
Lần này, Bác đã chia sẻ lòng mình rõ ràng hơn: 'Hãy yên giấc ngủ ngon đi, nếu Bác thức thì mọi người cũng thức, nhưng nếu Bác ngủ thì mọi người sẽ không an lòng. Bác lo lắng cho dân, cho đất nước, lo cho những người lính đương đầu với nhiều khó khăn' 'Bác lo cho đoàn công nhân phải ngủ ngoài trời mà không đủ chăn gối, trời lại mưa rét làm sao để không ướt nhem'. Bác chỉ mong trời sớm sáng để mọi người không cảm thấy lạnh. Lời nói của Người tràn đầy sự thương xót và tình yêu thương.
Anh đội viên bị xúc động, thức dậy cùng Bác. Bên ngoài, ánh sáng bắt đầu ló dạng, bếp lửa cũng dần dần tắt. Vậy là trọn một đêm Bác không ngủ.
Tấm lòng rộng lớn của Bác như biển cả vô tận. Suốt cuộc đời, Bác hiến dâng tất cả cho dân, cho quốc gia, không một lời than trách. Tôi rất trân trọng và kính trọng Bác - người cha già yêu thương của dân tộc.
Đêm nay chỉ là một trong hàng ngàn đêm Bác thức, vì vậy với Bác, đây chỉ là chuyện bình thường.
Tóm lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ - Mẫu 7
Trong cuộc chiến chống thực dân Pháp, Bác Hồ đã trực tiếp tham gia chỉ đạo chiến dịch. Đêm khuya, trời mưa gió lạnh thổi từng hơi, làm cảm giác cơ thể tê lạnh. Các chiến sĩ đã ngủ ngon sau một ngày dài vất vả nhưng Bác vẫn chưa ngủ. Chăm sóc bếp lửa, tạo nên ngọn lửa sưởi ấm cho các chiến sĩ, Bác từng bước cẩn thận, nhẹ nhàng điểm lửa và che chắn chăn ấm cho mỗi người. Bác giống như một người cha hiền từ, quan tâm và lo lắng cho các con của mình.
Bất ngờ, một anh đội viên tỉnh giấc khi thấy Bác chưa ngủ liền hỏi:
- Tại sao Bác chưa ngủ ạ? Bác đang lo lắng điều gì ạ?
Bác nhẹ nhàng đáp:
- Chú cứ yên tâm ngủ, để mai lấy sức tiếp tục chiến đấu.
Anh lính vâng lời người cha già nhưng vẫn lo lắng, khó ngủ, trong lòng suy nghĩ lo sợ Bác thức khuya ốm. Bác tuổi đã cao, mà vẫn thức suốt để lấy sức cho cuộc chiến quyết liệt sắp diễn ra.
Trong lần thức dậy thứ ba, anh lính giật mình khi thấy Bác vẫn còn thức, anh yêu cầu Bác đi ngủ cho bằng được. Nhưng lần này Bác đã nói lên nỗi lòng của mình, lo lắng cho đoàn công nhân phải ngủ ngoài rừng không đủ chăn chiếu, trời lạnh và mưa rét làm sao cho khỏi ướt. Bác mong trời mau sáng để không ai phải lạnh, không ai phải chịu khổ nữa. Giọng nói lo lắng như một người cha lo lắng cho chính đứa con của mình. Nghe tâm sự, anh lính cảm phục và thương Bác nhiều hơn, anh thức cùng với Bác đến tận khi trời sáng.
Bác Hồ đã thức trọn một đêm, đêm nay Bác không ngủ vì lo lắng, suy nghĩ thương cho các chiến sĩ đang chịu cảnh khó khăn của thời tiết, tấm lòng của Bác thật vĩ đại. Đêm nay, Bác không ngủ bởi đó là Hồ Chí Minh.
Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ - Mẫu 8
Bác Hồ, vị lãnh tụ vĩ đại, người cha già được kính yêu của dân tộc Việt Nam. Cuộc đời Người là một chuỗi câu chuyện thực về sự giản dị, thanh bạch và tình yêu thương dành cho đất nước và nhân dân. Cho đến ngày nay, những câu chuyện về Người trong cuộc kháng chiến vẫn mãi sống đọng trong lòng chúng ta.
Giữa đêm tăm tối, lạnh buốt, tôi bất giác nhớ về những ngày đầy khó khăn, khi cuộc cách mạng còn chưa qua lớn. Tôi chỉ là một chiến sĩ mới trong đám trẻ trung xung phong, sẵn sàng bước vào hàng ngũ quân đội. Mùa thu năm 1950, quyết định của Đảng và Chính phủ về cuộc chiến Biên giới - Cao - Bắc nhằm phá vỡ phòng tuyến bao vây của thực dân Pháp, mở đường liên lạc với các nước láng giềng như Trung Quốc, Liên Xô… Nhận được mệnh lệnh, chúng tôi sẵn sàng và quyết tâm chuẩn bị kỹ lưỡng, hợp tác để đạt được chiến thắng.
Trước khi chiến dịch bắt đầu, Bác đến thăm đơn vị của chúng tôi và nghỉ lại. Chúng tôi vui mừng lắm, muốn trò chuyện với Bác, nhưng đêm đã muộn, nhiệm vụ vẫn đang chờ đợi và Bác cần nghỉ ngơi nên chúng tôi chỉ kính chào Bác và quay về nơi ở. Trời mưa phùn, đêm lạnh dần, tôi và đồng đội nằm quây quần bên Bác để cảm thấy ấm áp hơn.
Lần đầu tiên gặp Bác, tôi vô cùng vui sướng và phấn khích, nhớ lại nhiều câu chuyện về Bác. Đồng đội khác dần chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi, nhưng tôi vẫn tỉnh táo, không thể ngủ. Nghĩ về Bác cùng chúng tôi nằm ở đây, tôi nhẹ nhàng xoay người nhưng không dám mơ màng.
Nhìn Bác từ xa, tôi rất ngạc nhiên. Đã khuya rồi mà Bác vẫn thức tỉnh? Bác ngồi yên bên bếp lửa, suy tư. Tiếng mưa ngoài trời nhỏ dần, chỉ còn tiếng rơi nhẹ. Tôi chăm chú nhìn Bác, thấu hiểu và ngưỡng mộ sự hiền hòa và ấm áp của Bác.
Tôi cố gắng để quan sát mỗi cử chỉ, mỗi biểu hiện của Bác. Bác đứng dậy, cẩn thận điều chỉnh chăn mền cho từng đồng đội. Nhìn Bác đi lại, tôi cảm thấy như trong một giấc mơ, như thấy cha mình ngày xưa, chu đáo và quan tâm. Tôi lên tiếng sau chút do dự:
- Bác ơi! Đêm đã khuya rồi, tại sao Bác vẫn chưa ngủ?
Bác đang sắp xếp chăn cho một người đồng đội nằm gần cửa lều nhất. Nghe tiếng tôi, Bác quay lại với ánh mắt trìu mến, giống như ánh mắt của cha tôi:
- Chú cứ yên tâm ngủ đi. Ngày mai sẽ đi đánh giặc.
Tôi vâng lời Bác. Nhưng lòng vẫn bồn chồn, lo lắng cho sức khỏe của Bác. Thời gian trôi đi chậm rãi, trời dần sáng, tôi cứ suy nghĩ và lo lắng không ngớt. Khi thức dậy lần thứ ba, tôi nhìn sang và bất ngờ thấy Bác vẫn ngồi im, suy tư trước ngọn lửa sáng rực.
Tôi gần như giật mình, lên tiếng hoảng hốt:
- Bác ơi! Đêm đã dần tan, Bác nên nghỉ ngơi sớm.
Bác quay lại nhìn tôi, nụ cười hiện lên, nhưng vẫn ngồi suy tư. Bác nói:
- Chú hãy yên tâm ngủ đi... Đừng lo cho Bác. Bác không thể ngủ vì lo cho mọi người. Trời mưa như này, dân công ngoài rừng phải ăn chốn như thế nào. Rừng sâu, gió lạnh, áo mỏng chỉ làm ướt thêm. Bác cảm thấy lo lắng và không thể ngủ được...
Tiếng nói đầy yêu thương và lo lắng của Bác vẫn vọng lại trong đêm. Tôi xúc động trước tình thương sâu lắng của Bác. Bác luôn lo lắng cho mọi người trước khi nghĩ đến bản thân. Giọng Bác âm thanh như lời dân tộc thân thương, nồng nàn.
Tôi không thể ngủ nữa, chỉ muốn ngồi bên Bác. Dù Bác cố gắng thúc giục, tôi vẫn không muốn đi ngủ. Niềm hạnh phúc và tự hào trong lòng tôi lớn dần. Bác, dù là chủ tịch nước, nhưng vẫn gần gũi, những hành động nhỏ của Bác đã làm cho lòng tôi tràn ngập.
Hình ảnh của Bác trong đêm mãi in đậm trong tâm trí tôi. Nhiều đêm sau đó, từ lúc đó đến giờ, tôi vẫn nhớ mãi đêm mưa ấm áp, nơi tràn ngập tình yêu thương của Người.
Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ - Mẫu 9
Năm đó, Bác Hồ đang trực tiếp chỉ huy chiến trận và theo dõi cuộc chiến của bộ đội và nhân dân ta. Bác cũng cùng với ban chỉ huy áp sát chiến trường để chỉ đạo trận đánh. Tôi là một chiến sĩ trong đội bảo vệ Bác trong chiến dịch.
Một đêm, ngoài trời mưa lạnh. Cháu tôi nghỉ trong lán nhỏ dựng bằng lá vách, mái xanh rủ xuống giữa rừng. Sau một ngày dài, giấc ngủ đến nhanh chóng. Khi tỉnh dậy, tôi bàng hoàng khi nhìn thấy Bác Hồ ngồi bên bếp lửa.
Lửa rực sáng và Bác Hồ im lặng ngồi đó, hình ảnh Người như được vẽ nên trong đêm tối. Gương mặt Người trầm ngâm, đôi mắt nhìn sâu vào ngọn lửa, chòm râu đậm nét... Tôi cảm thấy như trong một giấc mơ kỳ lạ.
Bác đến gần chỗ chúng tôi nằm, và từng cẩn thận gói chăn cho mỗi người. Tôi cảm động không thốt nên lời. Sau khi chăm sóc xong, Bác quay về ngồi gần bếp lửa. Ánh lửa sưởi ấm chiếu sáng bóng dáng Bác lên vách nhà. Bóng hình cao lớn của Người ôm trọn chúng tôi, truyền đến từng người một tia ấm áp.
Tôi nhẹ nhàng hỏi:
- Bác ơi, Bác có lạnh không ạ? Trời đã muộn rồi, cháu mời Bác đi nghỉ đi ạ!
Bác Hồ mỉm cười nhìn tôi và đáp:
- Cháu cứ yên tâm đi ngủ, Bác thức thì sẽ mặc Bác.
Tôi vâng lời Bác, cố gắng ngủ. Nhưng đến lần thức dậy thứ ba, tôi thấy Bác vẫn ngồi đây. Lo lắng, tôi gọi:
- Bác ơi, đã muộn rồi! Bác nên đi nghỉ đi ạ!
Bác lại mỉm cười nhìn tôi:
- Cháu yên tâm đi ngủ. Bác lo rằng đoàn dân công đêm nay phải ngủ ngoài rừng không chắc chắn. Chỉ hy vọng trời sáng sớm thôi.
Biết lý do Bác thức, lòng tôi xốn xang. Tôi quyết định ở lại thức cùng Bác.
Bác Hồ thật tuyệt vời khi dành tình thương và quan tâm cho mọi người.
Kể lại nội dung bài Đêm không ngủ của Bác - Mẫu 10
Bác Hồ là người cha già được mọi người Việt Nam kính trọng. Toàn bộ cuộc đời Người đã hiến dâng cho sự giải phóng của dân tộc. Những câu chuyện về Người vẫn được lưu truyền. Đặc biệt là trong một cuộc hành quân ở Việt Bắc.
Đêm ấy trên núi rừng Việt Bắc, trời mưa rất to, dưới mái lều nhỏ rách. Anh đội viên thức dậy thì thấy Bác vẫn ngồi đó. Anh nghĩ trong lòng, cả ngày hành quân mệt mỏi, đêm đến mọi người cần nghỉ ngơi. Nhưng Bác vẫn đây. Bác ngồi gần bếp lửa sáng sủa, gương mặt hiện lên vẻ trầm ngâm. Anh đội viên nhìn Bác, lòng lại cảm mến hơn. Anh nhẹ nhàng hỏi:
- Bác ơi, Bác chưa đi ngủ sao? Bác có lạnh không ạ?
Bác nhẹ nhàng mỉm cười:
- Chú cứ ngủ đi, mai đi đánh giặc.
Anh đội viên lắng nghe lời Bác. Rồi anh thấy Bác bắt đầu dém chăn cho mỗi người. Bác nhẹ nhàng nhón chân để không làm chiến sĩ giật mình tỉnh giấc. Khi anh thức dậy lần thứ ba, anh thấy Bác vẫn ngồi đó. Anh gọi lên:
- Bác ơi, đêm đã muộn rồi. Bác ơi, mời Bác đi ngủ!
Bác đáp lại anh:
- Chú ngủ đi, Bác sẽ thức. Bác lo cho đoàn dân công đêm nay ngủ ngoài rừng giữa trời mưa lâm thâm.
Tấm lòng yêu thương của Bác làm cho anh đội viên cảm thấy ấm áp. Sự ấm áp đó đã tan chảy cái lạnh giá của cơn mưa ở ngoài kia. Chính vì sự quan tâm của Bác mà anh đội viên quyết định thức cùng Bác.
Bác không phải là một vị lãnh tụ cách xa, mà luôn đầy tình cảm yêu thương dành cho chiến sĩ và nhân dân.