Ngôi trường là nơi kết nối chặt chẽ với thời học sinh. Chúng ta đã chia sẻ nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Mytour sẽ cung cấp Bài văn mẫu lớp 6: Tưởng tượng 10 năm sau khi trở lại thăm trường cũ.
Tài liệu bao gồm dàn ý và 11 bài văn mẫu lớp 6 dưới đây, sẽ mang đến thêm ý tưởng cho các bạn học sinh. Hãy cùng theo dõi ngay sau đây.
Khi tưởng tượng về viễn cảnh 10 năm sau, em trở lại thăm ngôi trường xưa.
1. Giới thiệu
Đề cập đến việc quay lại ngôi trường: kỷ niệm ngày thành lập, ngày nhà giáo Việt Nam, lục lại tư liệu để viết báo...
2. Phần chính
- - Những thay đổi đáng kể của ngôi trường (mô tả chi tiết).
- Gặp lại thầy cô cũ (tâm sự, hỏi thăm...)
- Gặp lại bạn bè xưa (chia sẻ cuộc sống hiện tại, hồi tưởng về quãng thời gian học sinh...)
- Cảm xúc khi trở về, khi phải nói lời tạm biệt...
3. Tổng kết
Xác nhận lại tình cảm sâu đậm dành cho ngôi trường, thầy cô và bạn bè.
Tưởng tượng 10 năm sau khi quay trở lại ngôi trường cũ - Mẫu 1
“Thời gian trôi đi nhanh, chỉ còn lại những kỷ niệm…” - Đã mười năm trôi qua từ ngày rời bỏ mái trường thân thương. Nhân dịp kỷ niệm hai mươi năm ngày ngôi trường được thành lập, tôi có cơ hội quay lại đây.
Mười năm đã trôi qua, ngôi trường đã thay đổi nhiều. Con đường dẫn vào trường giờ đã được làm bằng bê tông phẳng. Phía bên trong, sân trường lát gạch đỏ rực rỡ. Cây cổ thụ cao lớn hơn, hoa bằng lăng nở rộ màu tím. Bác xà cừ già cành lá sum sê. Nhìn lại, tôi nhớ về những kỷ niệm xưa. Dưới sân trường này, có biết bao kỷ niệm đẹp. Những giờ giải lao vui vẻ, những buổi học thể dục sôi động, và những lễ khai giảng, bế giảng long trọng.
Sau đó, tôi lang thang qua các lớp học. Ngày nay, mọi phòng học đều trang bị đầy đủ các thiết bị hiện đại. Bàn ghế mới toanh, cùng với bảng đen có máy chiếu hỗ trợ dạy học. Mỗi lớp đều được trang bị hai chiếc điều hòa.
Sau khi tham quan xong, tôi quay về sân trường. Không khí vô cùng phấn khích. Đám học sinh từ nhiều thế hệ đã trở về. Các thầy cô vui vẻ trò chuyện với học trò. Tất cả đều rạng rỡ khi gặp lại nhau. Buổi lễ diễn ra trong bầu không khí hân hoan.
Tôi gặp lại cô giáo chủ nhiệm năm xưa. Cô hỏi thăm về sức khỏe và công việc của tôi. Hình ảnh của cô vẫn như ngày nào, vẫn trẻ trung và xinh đẹp. Gặp lại nhiều người bạn cũ. Chúng tôi đã trưởng thành nhưng kỷ niệm cũ vẫn còn đọng lại. Cuộc trò chuyện trở nên ấm áp và đầy ý nghĩa.
Tôi vẫn yêu quý ngôi trường xưa, thầy cô và bạn bè. Dù đã xa cách, nhưng những kỷ niệm dưới mái trường vẫn là kho tàng vô giá của tôi.
Tưởng tượng 10 năm sau khi trở lại ngôi trường xưa - Mẫu 2
Tuần trước đã tổ chức lễ kỷ niệm năm mươi năm ngày ngôi trường được thành lập. Sau mười năm xa cách, tôi có dịp quay trở lại mái trường cấp hai thân thương.
Mặc dù vẫn là trường Trung học cơ sở Ban Mai, nhưng đã có nhiều thay đổi lớn sau thời gian dài. Bên ngoài, trường trông lớn và đẹp hơn. Cổng lớn làm từ sắt, có tấm biển ghi tên trường. Bước vào sân, gạch lát sạch sẽ, không có giấy rác. Những cây xanh quen thuộc như xà cừ, phượng vĩ, bằng lăng vẫn đứng đặc trưng trên sân.
Các dãy nhà hiệu bộ và phòng học đã được sửa sang, trở nên trang trọng hơn. Bên ngoài, được sơn màu vàng óng. Bên trong, cửa sổ và cửa ra vào sơn màu xanh, phòng học trang bị đầy đủ thiết bị học tập và hiện đại hơn với máy chiếu, điều hòa...
Buổi lễ kỷ niệm đầy sôi nổi. Nhiều thế hệ học sinh trở về. Thầy cô mặc trang trọng, cô mặc áo dài, thầy mặc quần áo lịch sự. Mọi người đều rất hạnh phúc khi gặp lại học trò.
Gặp lại cô giáo chủ nhiệm năm xưa, tôi rất vui. Cô vẫn như ngày xưa, trẻ trung và nhiệt tình. Gặp lại bạn bè cũ, chúng tôi cùng nhau nhìn lại quãng thời gian học trò, cười vui và giữ lại những kỷ niệm đẹp.
Buổi lễ kỷ niệm của ngôi trường thật đáng quý. Chúng tôi như trở lại những ngày thơ ấu. Tôi rất yêu thương mái trường cấp hai này - nơi lưu giữ nhiều kỷ niệm đẹp của tôi.
Tưởng tượng 10 năm sau khi quay lại trường cũ - Mẫu 3
Nhân dịp ngày 20 tháng 11, tôi quay trở lại mái trường xưa. Nơi đã truyền đạt cho tôi kiến thức, giúp tôi trở thành bác sĩ như ngày hôm nay.
Gần trường, cái cổng hiện lên trước mắt. Đọc dòng chữ “Trường Trung học cơ sở Trần Phú”, lòng bỗng bâng khuâng. Cổng trường được vẽ lại sạch sẽ. Bước vào, kỷ niệm thơ ấu ùa về, nhớ những ngày chơi đùa dưới sân trường. Cây xanh xưa nay to lớn hơn, tạo bóng mát khắp sân.
Học sinh ngày nay khác trước, học cả sáng lẫn chiều. Phòng học được trang trí cải tiến, có nhiều thiết bị hiện đại hơn. Thư viện cũng được cải thiện. Em nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa, cảm thấy rất vui và hạnh phúc.
- Dạ, thưa quý vị, em là Thăng.
Lúc đó, một số thầy cô mới ngạc nhiên. Một số người trẻ tuổi vẫn còn lúng túng, sau đó hỏi những người lớn tuổi:
- Anh chị đã từng dạy học sinh này chưa ạ?
Em nghĩ đó là một học sinh mới. Bất ngờ, cô Mai Ly hỏi:
- Thăng, bây giờ em đang làm công việc gì vậy?
Sau bao năm xa cách, cô đã già đi nhiều, mái tóc đã có nhiều sợi bạc và khuôn mặt trở nên nhăn nheo hơn. Tuy vậy, em vẫn nhận ra cô qua giọng nói và ánh mắt hiền lành không thay đổi. Em trả lời:
- Thưa cô, hiện tại em là bác sĩ tại bệnh viện Đa Khoa Đức Tín ạ.
- Vậy à? - cô hỏi lại.
Em tiếp tục hỏi:
- Cô ơi, cô Hoà và các thầy cô khác đâu rồi ạ?
- Họ đã nghỉ hưu hết rồi. Còn cô, cuối năm nay cũng sẽ nghỉ hưu thôi.
Nghe cô nói, em thấy buồn lòng, nhưng vẫn giữ lại và hỏi thêm:
- Học sinh của cô có ngoan không ạ?
Cô đáp lại:
- Dĩ nhiên, dù sao chúng cũng không bằng học trò Thăng lớp 6D của tôi ngày xưa.
Em cười, cô cũng cười. Rồi sau đó, những thầy cô khác cũng chia sẻ. Thật gần gũi! Sau một thời gian trò chuyện, em nhớ ra một việc quan trọng. Vội chạy ra cổng, lấy vài gói quà tặng thầy cô. Xong việc, em rời đi.
Bước ra khỏi cổng trường, trong lòng em trào dâng nỗi nhớ thương. Ngôi trường này đã chia sẻ bao kỷ niệm đẹp và ở đó có những người thầy cô tuyệt vời đã dạy cho em biết cách bay lên cuộc đời.
Thời gian trôi nhanh quá, mười năm đã trôi qua như một giấc mơ. Giờ đây, tôi là sinh viên, trở về thăm ngôi trường cấp hai thân thương.
Con đường dẫn tôi đến trường đã thay đổi kỳ lạ, làm tôi không thể nhận ra nữa. Đường đã được làm bằng nhựa, khác xa con đường đá và ổ gà ngày xưa. Bước vào sân trường, tôi thấy một rừng cây cổ thụ. Cây phượng mà lớp tôi trồng đã lớn lên, to và cao. Tôi ngồi dưới gốc cây và nhìn quanh sân trường. Dãy nhà lớp 6B của tôi đã được xây mới, đẹp và sang trọng hơn rất nhiều. Từ xa, tôi nghe thấy tiếng cười và giọng nói của lớp 6B. Tiến gần hơn, tôi nhìn thấy cô Nga, cô chủ nhiệm của tôi khi tôi học lớp sáu. Tôi đứng nghe cô giảng bài và nhớ lại những bài học của cô.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, mười năm đã trôi qua nhưng ngôi trường vẫn giữ lại những kỷ niệm đẹp và những người thầy cô tuyệt vời đã dẫn dắt chúng tôi trên con đường trưởng thành.
Khoảnh khắc chuông giờ ra chơi vang lên, tín hiệu cho thấy giờ nghỉ đã đến. Cô Nga cho cả lớp được nghỉ và sau đó cô thu dọn sách vở rồi ra khỏi lớp. Tôi nhanh chóng tiến lại gần và chào cô:
- Chào cô ạ! Cô có nhận ra em không ạ?
Cô nhìn tôi với ánh mắt ấm áp, có chút ngạc nhiên. Cô nhìn tôi một lúc rồi nói:
- Em chính là Thảo phải không?
Tôi vui mừng nói:
- Dạ thưa cô, đúng vậy ạ! Em là Thảo, học trò cũ của cô đây.
Tôi vô cùng vui mừng vì cô đã nhận ra tôi, một cô học sinh trước đây từng nghịch ngợm và lém lỉnh. Tôi vẫn nhớ rõ một lần tôi làm lớp không đạt thành tích cao chỉ vì tôi đi học muộn. Nhưng cô đã không mắng mỏ, chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo: “Lần sau hãy cố gắng đi học sớm hơn, đừng để các bạn trong lớp bị ảnh hưởng vì mình nhé”.
Khi nói chuyện với cô, tôi nhận ra trên khuôn mặt cô đã xuất hiện nhiều nếp nhăn và mái tóc cũng đã có những sợi bạc.
Đột nhiên, tiếng trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã kết thúc, cô phải vào lớp dạy học, nhưng cả hai vẫn tiếp tục dành cho nhau những khoảnh khắc trò chuyện lưu luyến.
Tạm biệt ngôi trường trung học thân thương, nơi đã ghi lại trong lòng tôi bao kỷ niệm vui buồn và là nguồn động viên cho những ước mơ. Dù là mười năm hay bất kỳ khoảng thời gian nào khác, tôi sẽ mãi nhớ về ngôi trường thân thương này. Xin chào, ngôi trường yêu quý của tôi!
Tưởng tượng sau 10 năm, tôi trở về thăm lại trường cũ - Mẫu 5
Ngày mai, cùng với đoàn công tác, tôi sẽ xuống huyện nhà để làm việc và đồng thời ghé lại thăm mái trường xưa. Đã lâu rồi tôi không có cơ hội quay lại đây, nơi gắn bó với những kỷ niệm dễ thương của tuổi thơ. Một cảm giác quê mùa, trong lành bao phủ tâm hồn, những hình ảnh ngày xưa hiện lên, làm mờ đi hiện tại, đưa tôi trở về quá khứ đầy ấm áp, khiến tôi rưng rưng xúc động: “Mái trường xưa ơi!”
Xe chạy lướt qua con đường uốn khúc, hai bên là ruộng lúa, bầy bò chạy rì rào. Nếu trước đây đây là đường đất, mùa mưa thì lầy lội, ẩm ướt, còn mùa đông thì mưa làm trơn trượt bước chân những học sinh nhỏ nhắn như chúng tôi đến trường. Chiếc xe tiến gần hơn về phía ngôi trường. Xa xa là hình ảnh ngôi trường cao vút, rộng lớn, ló dạng sau những tán cây xanh. Những kỷ niệm xưa kia ùa về, làm khóe mắt tôi ướt đẫm nước mắt. Tôi từng là một phần của nơi này, từng trải qua những ngày tháng tươi đẹp trên con đường đất đi học cùng bạn bè, từng có những khoảnh khắc vô tư, hồn nhiên, còn bây giờ khi lớn lên, tất cả đã thay đổi, cuộc sống bận rộn đã khiến tôi bị cuốn theo nhịp sống nhanh chóng của đời. Cuối cùng, chiếc xe cũng đã đến cổng trường, nơi trước đây là tấm vách gỗ nhỏ bằng phên, còn bây giờ là cánh cổng sắt chắc chắn, rất đẹp mắt. Tôi bước vào sân trường, bác bảo vệ xưa nay đã già đi nhiều, tóc đã bạc phơ và da mặt nhăn nheo hơn, cách đi cũng không còn mạnh mẽ như trước. Tôi chào bác, bác mỉm cười hỏi thăm tôi, nhưng bác không nhận ra tôi là ai, tôi giới thiệu với bác rằng tôi là học sinh cũ đến thăm trường. Bác vui mừng đón tôi vào. Sau đó, tôi lang thang một mình thăm quan từng khu vực của trường, từng lớp học nhỏ. Bây giờ trường có phòng họp, phòng bộ môn và mỗi phòng học đều được trang bị đầy đủ thiết bị, để phục vụ việc dạy và học một cách tiện lợi hơn. Ngoài ra, trường còn có thêm khu vực xanh với nhiều loại hoa khác nhau, làm cho không gian trường thêm tươi mới và sinh động. Phía sau trường là sân cỏ cho học sinh vận động và chơi thể thao, giúp giảm căng thẳng. Quả là trường đã thay đổi rất nhiều, không còn là nơi nhỏ bé, với những bức tường rách nát và cửa cũng đã mòn mọt, sơn bong tróc, không còn đơn giản và mộc mạc như xưa. Bây giờ nó đã trở thành một tòa nhà bê tông chắc chắn, với cánh cửa sắt, mạnh mẽ và rất đẹp mắt.
Tuy vậy, đôi khi tôi lại cảm thấy như ngày xưa chúng tôi gắn bó hơn nhiều. Có những khi trời mưa, cả lớp cùng trú mưa bên nhau dưới mái lợp dột nát, rồi những lần đến lớp ướt đẫm bởi mưa, ngồi học giữa làn gió lạnh để chia sẻ sự ấm áp của tình bạn, của tình thương. Tôi về thăm trường vào một ngày nghỉ, nên trường rất vắng vẻ. Cảm giác như không gian yên bình và tĩnh lặng đang tạo điều kiện để tôi ngẫm nghĩ về quá khứ của mình. Nơi này là nơi tôi đã có những cảm xúc chân thành, hồn nhiên nhất từng trải qua. Tôi không cần phải cố gắng kiên cường hay chống chọi với những khó khăn, mà chỉ đơn giản được sống trong tình yêu thương, trong sự che chở của thầy cô và bạn bè. Nơi đây đã mang lại cho tôi một tuổi thơ đáng nhớ, bình yên, và dễ chịu, mà sau này dù có bao nhiêu thời gian trôi qua tôi cũng sẽ không bao giờ quên.
Khoảnh khắc trở về trường sau 10 năm xa cách, như một liều thuốc thần kỳ làm sáng tạo tâm hồn tôi đã im lìm bấy lâu nay. Nó mang lại cho tôi một vé về tuổi thơ, về mái trường xưa yêu dấu, một cảm giác rung động, nhớ thương, và một khoảnh khắc để sống chậm lại và biết yêu thương nhiều hơn.
Tưởng tượng sau 10 năm, tôi trở về thăm lại trường cũ - Mẫu 6
Hôm nay, nhân dịp Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11, tôi quay trở lại thăm trường với tư cách là cựu học sinh. Một khoảng trời kỷ niệm ùa về trong lòng, đánh thức kí ức về những tháng ngày hồn nhiên, áo trắng thơ ngây của tuổi học trò đã qua. Ôi, 10 năm trở lại đây, phút giây xúc động tràn ngập!
Ngôi trường giờ đã trở thành một khối bê tông hiện đại, sạch sẽ và đẹp mắt hơn. Có nhiều tòa nhà mới, và các phòng học chuyên ngành như hóa học, vật lý, tin học, âm nhạc được trang bị đầy đủ để hỗ trợ việc giảng dạy và học tập. Chúng tôi cùng đi theo bước chân của hiệu trưởng, nghe thầy giới thiệu về sự phát triển của trường sau 10 năm cải tổ. Các phòng học được trang trí đẹp mắt, có máy chiếu, máy tính, quạt điện và đèn, tạo điều kiện tốt hơn cho việc học tập. Về mặt cơ sở vật chất, trường đã cải thiện rất nhiều. Khuôn viên trường rộng lớn hơn, thoáng đãng hơn và xanh mát hơn, tạo môi trường thuận lợi cho việc học và giảng dạy. Các giáo viên hiện nay phần lớn là những người trẻ mới chuyển đến, nhưng vẫn còn những thầy cô giáo đã gắn bó với trường từ lâu.
Tôi ghé thăm phòng của hiệu trưởng, vẫn là thầy Hà quen thuộc, nhưng tóc thầy đã bạc phơ, thầy không nhận ra tôi. Tôi nói với thầy: “Thưa thầy, em là Lan, học lớp 9C của cô Hồng văn, em từng là học trò leo cây phượng bẻ hoa và ngã chân đấy ạ. Thầy có nhớ em không?” Khi nghe tôi nói vậy, khuôn mặt thầy sáng lên, thầy âu yếm hỏi về những kỷ niệm vui vẻ cũng như phách lối nghịch ngợm của học trò. Thầy kể cho tôi nghe về sự thay đổi của trường cũng như những giáo viên mới. Hai thầy trò ngồi lại, thưởng thức chén trà, chia sẻ những kỷ niệm xưa. Nhìn thầy, tôi bỗng nhớ về những ngày tháng đã qua dưới mái trường xưa, những lần nô đùa cùng bạn bè. Kỷ niệm xưa ùa về, gợi lại trong tôi những cảm xúc chân thành và êm đềm. Đây là nơi mang lại cho tôi những kỷ niệm đẹp nhất, không bao giờ phai nhạt.
Có một cô giáo từng nói với tôi: “Kỷ niệm không mất đi nếu ta không quên, nhưng sẽ trở thành tất cả nếu ta ghi nhớ.” Đối với tôi, ngôi trường này là tất cả những gì quý giá, là biểu tượng của tuổi thơ êm đềm. Dù thời gian trôi qua, cuộc sống thay đổi, tôi vẫn sẽ luôn ghi nhớ, yêu thương và gắn bó với hồn xưa. Đây là nơi mang lại cho tôi một thanh xuân tuyệt vời nhất, những kỷ niệm tươi đẹp nhất của tuổi học trò. Có lẽ thời gian không còn là vấn đề nữa, vì trong tim tôi, hình bóng ngôi trường xưa sẽ mãi mãi hiện hữu, là điểm tựa trong hành trình tương lai.
Ôi, ngôi trường xưa ơi, nơi ghi dấu cả nụ cười và những giọt nước mắt. Là nơi thanh xuân của tôi khởi đầu và nơi bình yên dẫn dắt thanh xuân của tôi trở về. Hồi ức về những bài hát 'Ôi trường xưa yêu dấu' vẫn vang vọng trong tâm trí tôi.
Tưởng tượng sau 10 năm, tôi quay lại thăm ngôi trường cũ - Mẫu 7
Thấm thoắt đã mười năm trôi qua, mười năm với bao nhiêu biến cố, bao nhiêu thăng trầm trong cuộc sống. Mới đây tôi mới có cơ hội quay trở lại ngôi trường cấp hai của mình. Đây là nơi đã trang bị cho tôi những bài học quý giá nhất để bước vào cuộc sống.
Ngôi trường Trung học cơ sở Minh Sơn đã ghi sâu trong trái tim tôi suốt mười năm qua. Dù sau này tôi chuyển sang học ở trường chuyên tỉnh nhưng ngôi trường cũ vẫn luôn là một phần trong ký ức của tôi.
Hôm nay, sau mười năm kể từ khi chúng tôi tốt nghiệp, chúng tôi đã quay lại ngôi trường để kỉ niệm. Rất đông bạn bè cùng trang lứa đã quay về để nhìn lại quãng thời gian học tập và vui chơi cùng nhau dưới mái trường này. Mọi người đều mang theo niềm vui và sự tự hào về những kỷ niệm đẹp của mình.
Mỗi chúng tôi hiện đều đã trưởng thành, có gia đình riêng, công việc riêng. Mỗi người mang theo lựa chọn, con đường, cuộc sống riêng, nhưng dường như ai cũng nhớ về những năm tháng học sinh dưới mái trường này.
Sau mười năm, lần đầu tiên tôi cảm thấy bình tĩnh nhưng cũng đầy cảm xúc khi trở lại ngôi trường xưa. Đây từng là nơi đón nhận một học trò nghịch ngợm, nói nhiều lời và thường hay quậy phá trong lớp.
Nhìn sân trường, giờ đã được lát gạch đỏ, sạch sẽ hơn, khác biệt so với ngày xưa khi chỉ là một sân đất trơn trượt. Sân trường còn có nhiều ghế đá, là nơi các bạn học sinh có thể tụ tập, trò chuyện và đọc sách.
Mười năm trước, chỉ có bốn dãy nhà cấp bốn, không có tòa nhà cao tầng. Nhưng bây giờ, đã có thêm hai dãy nhà hai tầng, được sơn màu vàng, trở nên rất đẹp mắt.
Tôi ghé thăm phòng tin học và nhận ra nó đã được trang bị thêm nhiều máy mới, phòng học cũng được mở rộng để đáp ứng nhu cầu học tập của học sinh.
Trong một buổi sáng chủ nhật, chúng tôi quay trở lại trường, khi đó không có tiết học nào; sân trường trống vắng, chỉ có những chú chim nhảy múa trên cành cây. Cảm xúc trong tôi trỗi dậy mạnh mẽ, nhớ lại những năm tháng học sinh dưới mái trường này.
Văn phòng của thầy cô đã được chuyển đến một địa điểm mới, sáng sạch hơn. Bàn ghế được thay mới, khang trang hơn, không còn là những chiếc bàn gỗ cũ kỹ vẽ nhòe do bàn tay học trò nữa mà thay vào đó là những bộ bàn ghế sáng bóng, chắc chắn. Tôi ghé lại lớp học ngày xưa và nhận ra nhiều thay đổi, nhưng hơi ấm, sự quen thuộc vẫn còn nguyên.
Tôi vẫn cảm thấy có duyên với ngôi trường này, với những chỗ ngồi quen thuộc, với những người bạn từng cười suốt ngày. Có lẽ đó là những kỷ niệm tươi đẹp gắn liền với ngôi trường này mà tôi vẫn giữ cho đến bây giờ.
Có một điều dường như không thay đổi khi tôi quay trở lại trường sau mười năm, đó là những gốc cây cổ thụ. Theo thời gian, chúng vẫn nguyên vẹn và tươi tốt. Có lẽ những thứ càng cũ càng bền, càng lưu giữ lâu trong trái tim. Mười năm là một khoảng thời gian đủ dài cho một chặng đường đã qua. Khi cảm xúc tràn về, kỷ niệm lại ùa về, đặc biệt trong những khoảnh khắc như thế này.
Thế hệ trước chúng tôi nhìn nhau, tay bắt mặt mừng vì trường đã trở nên trang trọng hơn, thiết bị học tập cải thiện hơn và có nhiều thay đổi tích cực. Nhìn lại, chúng tôi đã trưởng thành hơn từ những nền tảng này. Những người đã dạy, đã hướng dẫn chúng tôi giờ đây đã già đi. Gương mặt, ánh mắt của họ theo thời gian đã không còn như trước, nhưng chúng tôi biết ơn họ, biết ơn vì những gì họ đã truyền đạt cho chúng tôi như hôm nay.
Mười năm đã trôi qua, một quãng đường dài như vậy; khi trở lại thăm trường cũ, lòng tôi bùng cháy và muốn phá nát ra. Tôi để tâm trí mình chơi vơi như thế, để nhớ về những tháng ngày đã trôi qua.
Tưởng tượng sau mười năm, khi quay lại trường cũ - Mẫu 8
Thời gian trôi đi thật nhanh, đã mười năm kể từ ngày tôi rời xa trường 'Trung học cơ sở Tân Khánh' để theo đuổi ước mơ của mình. Hôm nay, nhân dịp kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường, tôi trở lại với bao cảm xúc trào dâng.
Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, tôi thi vào một trường chuyên cấp ba trên tỉnh, cách nhà xa và ít khi có dịp trở lại mái trường xưa quen thuộc. Tuy nhiên, nhờ sự kiên trì và nỗ lực của mình, tôi nhận được suất học bổng du học nước ngoài. Sau bốn năm học tập ở nước ngoài, tôi trở về quê hương và thực hiện ước mơ trở thành giảng viên tại một trường đại học danh tiếng ở Việt Nam.
Hôm nay, khi có dịp trở lại thăm ngôi trường trung học cơ sở Tân Khánh nhân kỷ niệm năm mươi năm thành lập, tôi nhận thấy rất nhiều sự thay đổi. Ngôi trường giờ đã thay đổi rất nhiều so với mười năm trước, điều đầu tiên tôi nhận thấy là dòng chữ 'Trường trung học cơ sở Tân Khánh' được đúc bằng đồng, thay cho dòng chữ màu trắng trước đây in trên tấm biển bằng sắt. Mười năm trước, ngôi trường chỉ có một dãy nhà ba tầng dành cho học sinh và một dãy nhà hai tầng dành cho ban giám hiệu, nhưng bây giờ đã có nhiều sự thay đổi lớn lao.
Nhưng bây giờ, có một dãy nhà năm tầng mới mọc lên bên cạnh dãy nhà ba tầng, các lớp học nhà cấp bốn giờ chỉ còn rất ít. Các dãy nhà cũ đã được sửa sang và quét sơn, trở nên rất đẹp. Trang thiết bị trong các lớp học cũng được nâng cấp, từ trước trường chỉ có một đến hai máy chiếu phục vụ cho các buổi thi hay giảng dạy đặc biệt nhưng bây giờ mọi lớp đều được trang bị máy chiếu để bài giảng trở nên sinh động hơn, tránh tình trạng nhàm chán. Mọi thứ đều thay đổi ngoại trừ những cây xà cừ và phượng vĩ, chúng vẫn còn đó nhưng to hơn rất nhiều.
Gặp lại rất nhiều bạn cũ trong buổi lễ này, mặc dù đã mười năm nhưng vẫn nhớ nhau lắm. Gặp bạn Nga - một cô gái yêu nghệ thuật, bây giờ đã là nhà thiết kế thời trang; gặp bạn Nam đã thành công trong ngành công an. Gặp lại các thầy cô, tất cả đều rất vui vẻ và tỏ ra hạnh phúc khi thấy học trò của mình đã thành công. Em tự hứa sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm ở đây, nơi có những thầy cô luôn tận tụy với nghề giáo.
Trở lại trường cũ với nhiều sự thay đổi, nhưng tình cảm giữa thầy trò vẫn không thay đổi. Em cảm thấy xúc động và quyết định sẽ ghi nhớ mãi những kỷ niệm tại đây, nơi có những thầy cô luôn nhiệt huyết, tận tụy với sự nghiệp trồng người.
Tưởng tượng sau mười năm, khi trở lại trường cũ - Mẫu 9
Thời gian trôi nhanh thật, đã mười năm rồi. Giờ đây, tôi đã là sinh viên năm ba đại học. Hôm nay, có dịp trở lại thăm ngôi trường cũ, trong tôi dấy lên một cảm giác xao xuyến và bỡ ngỡ khôn cùng.
Trước mắt tôi là ngôi trường cũ, đầy kỷ niệm quen và chút lạ. Con đường nhỏ dẫn vào trường giờ đã rộng hơn, đường bên hai bên đầy hoa lá. Tôi lái xe qua đường với niềm vui tràn đầy. Cổng trường nay đã thay thế, trên đó có chữ Trường THCS Trần Huy Liệu. Tôi nhớ mỗi khi muộn trường, cánh cổng lại đóng và tôi phải năn nỉ thầy mới vào. Bước vào sân trường, sự thay đổi trở nên rõ ràng. Dãy lớp tôi học giờ đã thay thế bằng một tòa nhà mới, sáng sủa. Mặc dù lớp cũ đã không còn nhưng hình ảnh các bạn cùng lớp vẫn hiện hữu trong tôi. Cây bàng năm xưa vẫn đứng đó, già hơn nhưng vẫn đẹp.
Tôi đến khu hiệu bộ, nhà đã được xây mới, nằm giữa hàng cây mát rượi. Đây là hàng cây mà chúng tôi trồng khi trường mới xây. Giờ đây nó đã cao lớn, phải ngước mắt mới thấy ngọn. Dưới gốc cây, có chiếc biển 'Cây kỷ niệm lớp 6B khóa 2011 - 2012'. Sân trường im lặng, tiếng thầy cô trong lớp vẫn còn vọng. Tôi nhớ thầy cô và các bạn, không biết họ ra sao. Tôi vô cùng sung sướng khi gặp lại cô Hạnh, người dạy chúng tôi ngày xưa. Tôi cảm thấy thương cô vì biết cuộc đời cô không mấy hạnh phúc, nhưng cô vẫn dành tình cảm cho học sinh.
Cô nhận ra tôi và chúng tôi bắt đầu trò chuyện. Tôi thấy cô đã già đi, nhưng cái nhìn của cô vẫn dịu dàng. Tôi mong có dịp gặp lại cô để tâm sự với cô về những điều từng trải qua.
– Em là Huyền, học sinh lớp 6B, đã mười năm rồi phải không? – Cô rất vui khi nhận ra tôi.
Chúng tôi tiếp tục nói chuyện, và tôi cảm thấy như trở lại tuổi học trò. Tôi thấy cô vẫn như ngày xưa, dịu dàng và ân cần. Tôi muốn tâm sự hết với cô về tất cả mọi thứ.
– Cô mong mỗi học trò sẽ trở thành người có ích cho xã hội. Nếu có dịp về thăm cô, cô rất vui. Trống vào lớp, tôi phải tạm biệt cô. Tôi tự hứa sẽ họp lớp và cùng về thăm trường cũ, thăm cô giáo chủ nhiệm.
Nhìn ngôi trường cũ một lần nữa, tôi chia tay kỷ niệm tuổi thơ và trở về với lòng đầy kỷ niệm. Đó là ngôi nhà thứ hai của tôi, nơi mà ước mơ bắt đầu. Dù có là mười năm hay bao nhiêu năm nữa, những kỷ niệm về thời cắp sách đến trường sẽ mãi trong tâm trí.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ trong chốc lát đã mười năm. Lớp 6A của chúng tôi vẫn tụ họp dưới mái trường mỗi khi đến mùa thu. Bây giờ, khi trở lại thăm trường, tôi bị tràn ngập cảm xúc.
Khi đến cổng, tôi ngỡ ngàng trước sự thay đổi của trường. Ngôi trường cũ khi xưa giờ đã thay đổi hoàn toàn, trở nên hiện đại và đẹp hơn. Những hàng cây cổ thụ vẫn tồn tại, nhưng giờ đã phát triển mạnh mẽ hơn. Tôi như thấy hình bóng bạn bè mình từng thời học trò trong từng góc của trường.
Trường đã thay đổi nhưng vẫn giữ được sự thân thuộc. Đó vẫn là ngôi nhà thứ hai của tôi, nơi ghi lại bao kỷ niệm đẹp của tuổi học trò.
Tôi lang thang qua từng lớp học, mỗi lớp đều thoáng đãng, bàn ghế được sắp xếp gọn gàng. Nhà trường đã được trang bị thêm nhiều thiết bị hiện đại để hỗ trợ việc dạy học. Tôi cảm thấy tự hào và vui mừng vì thấy ngôi trường từng bước phát triển, từ một trường huyện nhỏ nhắn đã trở nên được chú ý và quan tâm hơn về chất lượng giáo dục. Khi tôi đi dọc hành lang, tôi gặp lại cô Thủy - cô chủ nhiệm của lớp tôi ngày xưa. Tôi lại gần cô hơn, lễ phép chào cô như lúc trước. Nụ cười của cô vẫn dịu dàng, ánh mắt vẫn trìu mến, nhưng tôi thấy mái tóc của cô đã có nhiều sợi bạc hơn. Tôi nói với cô:
– Cô nhớ tôi không ạ? Con muốn cảm ơn cô rất nhiều vì đã giúp con giảm bớt tiền học phí để có thể tiếp tục đến trường ạ!
Cô suy nghĩ một lúc rồi nhớ ra tôi. Cô hỏi về sức khỏe của gia đình và công việc của tôi. Cuộc trò chuyện khiến tôi nhớ lại những ngày thơ ấu, giọng nói của cô vẫn trầm ấm quen thuộc. Khi chia tay, tôi rất tiếc là phải rời xa cô. Tôi thấy hạnh phúc khi gặp lại gia đình lớp 6A. Buổi họp lớp không có đầy đủ mọi người vì mỗi người đều có cuộc sống riêng. Nhưng cuộc trò chuyện vẫn diễn ra sôi nổi, mỗi người đã trưởng thành hơn và có nhiều kinh nghiệm hơn. Chúng tôi ngồi lại ôn lại những kỷ niệm, giúp chúng tôi nhìn lại quãng thời gian ngây thơ của mình và tình bạn giữa chúng tôi càng trở nên chặt chẽ hơn.
Dòng thời gian có thể làm mờ nhạt những kỷ niệm, nhưng trong tôi, tình bạn và kỷ niệm vẫn mãi vững vàng, như ngày hôm qua.
Cuốn theo dòng chảy của thời gian, mọi thứ đều thay đổi, nhưng tình bạn và kỷ niệm vẫn luôn giữ vững như ngày nào.
Sau bao nỗ lực học tập tại trường Đại học Bách Khoa, tôi đã trở thành một kỹ sư và bắt đầu công việc tại một nhà máy cơ khí ở quê nhà. Thời gian trôi đi quá nhanh! Ngày nào tôi còn là một học sinh lớp 6, giờ đây đã là mười năm trôi qua. Những kỷ niệm vui vẻ của thời học sinh vẫn còn sáng trong tâm trí tôi.
Năm nay, ngày Nhà giáo Việt Nam lại đúng vào thứ bảy. Tôi quay trở lại thăm các thầy cô và ngôi trường cũ sau một thời gian xa cách.
Khi học lớp 6A dưới sự dạy của cô Nhân, tôi được bầu làm lớp trưởng. Mọi người tin tưởng vào tôi không chỉ vì thành tích học tập mà còn vì tinh thần nhiệt huyết trong mọi hoạt động lớp học.
Ngôi trường của tôi nằm trên một khu đất rộng, được bao bọc bởi những bức tường cao. Con đường dẫn vào trường rộng rãi, hai bên được trang trí bằng hàng cây xanh mát. Bảng tên trường sáng màu, rực rỡ, nổi bật trên nền xanh: “Trường Trung học cơ sở Võ Thị Sáu”. Hình ảnh ngôi trường quen thuộc luôn hiện hữu trong trí nhớ. Khi trở lại thăm trường lần này, tôi hy vọng thấy lại những gì đã quen thuộc ngày xưa.
Nhưng thật lạ! Mặc dù tên trường vẫn cũ, con đường dẫn vào trường vẫn như xưa, nhưng hàng cây đã lớn lên, cao và thẳng. Mặt đường được lát bằng xi măng, phẳng phiu. Cổng trường được xây dựng mạnh mẽ và trang trí bằng vôi trắng, trông rất đẹp mắt.
Ấn tượng nhất là ngôi trường ba tầng cao vươn vẻ, mái ngói đỏ rực rỡ. Bức tường màu vàng nắng, cửa lớn, cửa sổ sơn xanh thật hài hoà. Hai bên là hai dãy phòng của Ban Giám hiệu, hội trường, thư viện, phòng thí nghiệm, phòng máy tính và phòng truyền thống. Trước cửa mỗi lớp học đều có bồn hoa. Hoa cúc, hoa hồng rung rinh trước làn gió. Phía sau trường là vườn sinh vật với nhiều loại cây trồng. Ở mỗi cây đều có gắn bảng đề tên khoa học. Thực sự là một sự thay đổi kỳ diệu và lớn lao.
Gặp lại các thầy cô cũ, lòng tôi trào lên một cảm xúc lạ thường. Các thầy cô vẫn nhớ đến tôi, mỉm cười gọi tên tôi và hỏi thăm về mọi điều. Cô Nhân xiết chặt tay tôi, chúc mừng tôi đã trưởng thành. Tôi nghĩ trong lòng: Dù đi đâu, về đâu, tôi vẫn sẽ mãi nhớ về ngôi trường này, về các thầy cô và bạn bè yêu quý.