Một cuốn sách hay đem đến cho con người nhiều cảm xúc. Chắc hẳn, bạn đọc yêu sách đều có cho riêng mình một cuốn sách yêu thích. Hôm nay, Mytour sẽ cung cấp Bài văn mẫu lớp 7: Cảm nghĩ của em về cuốn sách em yêu thích nhất.
Tài liệu bao gồm 19 bài văn mẫu, cung cấp thêm ý tưởng cho các bạn học sinh lớp 7 hoàn thành bài viết của mình. Mời tham khảo nội dung chi tiết ngay dưới đây.
Dế Mèn phiêu lưu kí
Những cuốn sách hay đem đến cho người đọc nhiều bài học bổ ích. Chắc hẳn, mỗi người yêu sách đều có một cuốn sách tâm đắc của riêng mình. Với tôi, cuốn sách Dế Mèn phiêu lưu kí của nhà văn Tô Hoài đã để lại thật nhiều ấn tượng.
Dế Mèn phiêu lưu kí được in lần đầu năm 1941, là tác phẩm đặc sắc nhất và nổi tiếng nhất của nhà văn Tô Hoài dành cho lứa tuổi thiếu nhi. Truyện gồm mười chương, kể về cuộc phiêu lưu của nhân vật chính là chú Dế Mèn. Chương một kể về bài học đường đời đầu tiên của Dế Mèn. Từ chương hai tới chương chín kể về những cuộc phiêu lưu của Mèn, cùng người bạn đường là Dế Trũi. Chương mười kể về việc Mèn cùng Trũi về nhà và nghỉ ngơi, dự tính cho những cuộc phiêu lưu trong tương lai.
Khi đọc tác giả, tôi rất yêu thích nhân vật Dế Mèn. Đó là một chú dế cường tráng, khỏe mạnh. Tuy nhiên, cậu chàng lại có tính kiêu căng, luôn nghĩ mình “có thể sắp đứng đầu thiên hạ”. Dế Mèn luôn coi thường những người xung quanh, đặc biệt là Dế Choắt - người bạn hàng xóm gầy gò và yếu ớt. Một lần, Dế Mèn bày trò trêu chị Cốc khiến cho Dế Choắt phải chịu oan. Hậu quả là Choắt bị chị Cốc mổ đến kiệt sức. Trước khi chết, Choắt khuyên Dế Mèn bỏ thói kiêu căng của mình. Dế Mèn vô cùng ân hận và nhận ra bài học đường đời đầu tiên của mình. Sau này, Dế Mèn gặp gỡ và quen Dế Trũi, cậu đã bắt đầu hành trình phiêu lưu với người bạn đường của mình. Cả hai đã trải qua nhiều thử thách, gặp gỡ thêm được nhiều bạn mới và nhận ra những bài học bổ ích cho bản thân. Khi trở về, Dế Mèn đã có những suy nghĩ về hành trình phiêu lưu mới trong tương lai.
Khi đọc từng trang sách, tôi cảm thấy như được lạc vào thế giới cổ tích. Những loài vật trong truyện đều biết trò chuyện, suy nghĩ. Hành trình phiêu lưu của Dế Mèn thật thú vị, hấp dẫn. Qua đó, tác giả đã gửi gắm cho người đọc nhiều bài học giá trị.
Dế Mèn phiêu lưu kí là một cuốn sách của tuổi thơ, khơi gợi trong mỗi đứa trẻ khao khát được phiêu lưu, khám phá thế giới.
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Một trong những cuốn sách mà tôi rất thích là “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”. Đây là một cuốn sách dành cho thiếu nhi vô cùng hấp dẫn.
Trên chuyến tàu đặc biệt được làm bằng kỷ niệm, một người đàn ông quay trở lại thăm thời thơ ấu của mình. Những trò tinh nghịch, những suy nghĩ rất trẻ thơ được kể lại với giọng văn trong trẻo, nhẹ nhàng và hài hước: “Một ngày, tôi chợt nhận thấy cuộc sống thật là buồn chán và tẻ nhạt. Năm đó tôi tám tuổi… Đó là cái ngày không hiểu sao tôi lại có ý nghĩ rằng cuộc sống không có gì để mà chờ đợi nữa… Vẫn ánh mặt trời đó chiếu rọi mỗi ngày. Vẫn bức màn đen đó buông xuống mỗi đêm… Nói tóm lại, cuộc sống thật là cũ kỹ. Cuộc sống của tôi còn cũ kỹ hơn nữa..”. Đó là đoạn trích trong chương đầu tiên của tác phẩm có tiêu đề: “Tóm lại là đã hết một ngày”. Đó là một ngày của cu Mùi - nhân vật chính là cố thức dậy vào buổi sáng, đánh răng, rửa mặt và đi học. Là bữa ăn và giấc ngủ bị ép buộc vào buổi trưa. Là việc vệ sinh thân thể và ngồi vào bàn học bài đến khi ngủ gục trên bàn vào buổi tối. Không chỉ với cu Mùi, mà với Hải cò, con Tý sún, con Tủn mà có lẽ với nhiều đứa trẻ khác vào năm chúng tám tuổi ngày nào cũng trôi qua như thế.
Mở đầu như thế, cuốn sách khiến độc giả giật mình, tự hỏi rằng tuổi thơ thời bây giờ phải chăng đã già đi mất rồi? Và cu Mùi chỉ “trẻ” lại khi cùng các bạn mình bắt đầu loay hoay tìm mọi cách thoát khỏi sự buồn chán, vô vị bằng “bảo bối” sẵn có của trẻ thơ - đó là trí tưởng tượng. Với bảo bối ấy, cu Mùi đã “tập tành làm một nhà cách mạng tí hon”. Vậy là cả một thế giới ngây thơ, trong sáng và cũng không kém phần u sầu, nổi loạn hiện ra. Chúng dùng trí tưởng tượng biến con chó thành bàn ủi, gọi cái đầu là cái chân và thằng bạn thân là thầy hiệu trưởng… Chúng cho rằng: “Học bài là lêu lổng; chạy nhảy, trèo cây, tắm sông, đánh lộn mới là con ngoan”. Ngay đến cả bảng cửu chương, 2 nhân 4 cũng không muốn là 8, mà “phải là cái gì cũng được, miễn là khác đi”. Thậm chí, cu Mùi còn cho rằng, cả chuyện trái đất ngày ngày quay quanh mặt trời cũng là một việc hết sức buồn tẻ mà nếu nó là trái đất, nó sẽ “tìm cách quay theo hướng khác”. Và đằng sau cái trò chơi kì quặc ấy của bọn trẻ là: “…Muốn thay đổi một cách gọi, thậm chí nếu được thì đặt tên lại cho cả thế giới, chỉ với một mục đích hết sức tốt đẹp là làm cho thế giới mới mẻ, tinh khôi như được sinh ra lần nữa…”
Trong trò chơi nói ngược này, tác giả đã khéo léo kết hợp giữa suy nghĩ của trẻ con và người lớn: “… Người lớn cũng rất thích chơi trò này, tuy nhiên với một mục đích hoàn toàn khác… gọi hối lộ là tặng quà trên mức tình cảm, gọi những hành vi sai trái là thiếu tinh thần trách nhiệm… Mục đích của việc thay đổi khái niệm này là đẩy vô chỗ mù mờ những gì đang rất rõ ràng… và minh bạch đến mức dù muốn cũng không ai có thể hiểu khác đi…”. Vì vậy, có vẻ như trẻ con ngây thơ và trong sáng hơn nhiều.
Chúng cũng thích làm người lớn qua trò chơi tình yêu: “Chú Nhiên yêu cô Linh, tôi hỏi thì chú bối rối đỏ mặt. Sau này khi có mối tình đầu thứ 8 tôi mới hiểu vì sao khi yêu một người dễ hơn cắt nghĩa vì sao ta yêu người đó”. Rồi họ cũng thử định nghĩa tình yêu, rằng “yêu giống như học bơi vậy, ai lười sẽ bị chìm”. Rồi họ cũng học theo người lớn nhắn tin kiểu buồn vì nhớ: chiều nay mình đi dạo nhé, buồn ơi là sầu; chiều nay mình lai rai một chút chăng, buồn ơi là sầu. Nói thế thôi, chẳng có gì đặc biệt, chỉ nhắn tin thôi, nhưng cuối cùng lại buồn ơi là sầu vì bị bố đánh đòn khi bị phát hiện.
Xuyên suốt tác phẩm “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” là những trò nghịch ngợm, những suy nghĩ vô cùng trong trẻo, hồn nhiên của những đứa trẻ mà người lớn thường coi là “trò trẻ con”. Nhưng qua đó, để những cha mẹ đang đọc phải ngỡ ngàng nhận ra rằng: đôi khi mình đã sai khi tự cho bản thân quyền phán xét con trẻ. Có người đọc cho rằng những đứa trẻ trong truyện đã mở một phiên tòa phán xét người lớn. Phiên tòa đó phản ánh rất thực tế, rất chính xác nguyện vọng và chính đáng của tuổi thơ: đó là sự công bằng.
Với tác phẩm Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh không chỉ muốn tìm lại tuổi thơ của mình mà còn tặng cho mọi người một vé để trở lại nơi trong trẻo, ngây thơ và yên bình nhất của cuộc đời. “Được ngâm mình trong dòng sông trong trẻo của tuổi thơ sẽ giúp bạn rửa sạch những bụi bặm của thế giới người lớn một cách kỳ diệu”. Cuốn sách chính là chiếc vé trở về tuổi thơ của bạn, và đương nhiên trên con tàu đó, không có ai kiểm soát vé…
Tôi nhìn thấy hoa vàng trên cỏ xanh
M. Gorky đã từng nói: “Sách mở ra trước mắt tôi những chân trời mới”. Và thật sự, với tôi, sách mang lại rất nhiều điều thú vị. Một trong những cuốn sách mà tôi thích nhất là “Tôi nhìn thấy hoa vàng trên cỏ xanh”.
Tôi nhìn thấy hoa vàng trên cỏ xanh là một cuốn tiểu thuyết dành cho tuổi teen, được viết bởi nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Cuốn sách này được xuất bản lần đầu tiên tại Việt Nam vào ngày 9 tháng 12 năm 2010 bởi Nhà xuất bản Trẻ. Đây giống như một cuốn nhật ký của cậu bé Thiều - nhân vật chính của câu chuyện kể về cuộc sống của những đứa trẻ ở một vùng quê nghèo khó. Điều quan trọng nhất là tình anh em, tình bạn bè cùng với những suy nghĩ của một đứa trẻ mới lớn. Cuốn sách cũng đã được chuyển thể thành bộ phim điện ảnh cùng tên do đạo diễn Victor Vũ thực hiện và gây được tiếng vang lớn.
“Tôi nhìn thấy hoa vàng trên cỏ xanh” là những trang nhật ký về cuộc sống hàng ngày của một cậu bé. Thiều là một học sinh sống ở một vùng quê nghèo. Cậu cùng với em trai Tường thường xuyên gây ra rắc rối khiến cha mẹ bực mình. Tường là một cậu bé hiền lành, đáng yêu và thích đọc sách. Cậu rất yêu quý và ngưỡng mộ anh trai của mình. Hai anh em thường cùng nhau tham gia vào những trò chơi mạo hiểm và Tường luôn là người phải chịu hậu quả vì những trò phá phách của anh.
Ngoài ra, câu chuyện còn kể về mối quan hệ giữa hai anh em và những người bạn cùng lớp, cũng như những người dân trong làng... Biến cố xảy ra khi nhà của Mận - bạn cùng lớp của Thiều bị cháy và ba của Mận được tin đã thiệt mạng. Mận phải chuyển đến ở nhà Thiều trong một thời gian. Trong thời gian ấy, Thiều đã phát sinh những cảm xúc đầu đời của một cậu bé. Sau đó, Mận biết rằng ba mình vẫn còn sống và mẹ sẽ được thả ra một ngày không xa. Tuy nhiên, mối quan hệ thân thiết giữa Tường và Mận khiến cảm giác ghen tức trong lòng Thiều tăng lên. Thiều đã có những hành động gây hối hận sau đó. Khi mùa lũ đến, làng chìm trong nước và cả làng gặp khó khăn về thức ăn. Sự hẹp hòi và đố kỵ trong lòng Thiều đã khiến cậu hiểu nhầm và gây ra thương tổn cho em trai mình. Thiều cảm thấy hối hận khi nghe Tường kể rằng người mà Mận thích chơi với chính là cậu. Cuối cùng, Mận được mẹ đón lên thành phố để tìm cha. Tường, nhờ sự giúp đỡ của công chúa, cũng dần hồi phục và có thể đứng dậy đi. Thiều và Tường đã cùng nhau khám phá ra bí mật về công chúa.
Khi đọc từng trang của câu chuyện, người đọc sẽ bị cuốn hút bởi cách kể chuyện tự nhiên và lôi cuốn. Những hình ảnh về tuổi thơ mà có lẽ ai cũng đã trải qua sẽ hiện ra trước mắt, khiến người đọc cảm thấy gần gũi. Nguyễn Nhật Ánh đã dẫn chúng ta lên chuyến tàu du hành ngược thời gian để tìm về với tuổi thơ trong sáng, ngây thơ. Đặc biệt là tình cảm anh em đã khiến mỗi người cảm thấy xúc động.
Câu chuyện kết thúc nhưng dường như lại mở ra một trang mới. Không ai biết liệu Mận có tìm lại được cha mình hay không. Tường liệu có thực sự hồi phục. Cũng như Thiều và Mận liệu có gặp lại nhau hay không. Nhưng có lẽ điều đó không quan trọng. Bởi thế giới tuổi thơ mà Nguyễn Nhật Ánh vẽ ra dường như là đẹp đẽ đến không tưởng. Không có điện thoại, máy tính - những thiết bị công nghệ hiện đại, mà là những cánh diều tuổi thơ, những cánh đồng thơm ngát, rạp xiếc quen thuộc…
Không thể phủ nhận rằng Nguyễn Nhật Ánh là một trong những nhà văn nổi tiếng về văn học thiếu nhi. Các tác phẩm của ông đều mang đến cho người đọc những ký ức tuổi thơ tuyệt vời. Và “Tôi nhìn thấy hoa vàng trên cỏ xanh” cũng là một trong số đó.
Chuyện về con mèo dạy hải âu bay
Cuốn sách mang lại cho chúng ta rất nhiều giá trị. Cuốn sách mà tôi thích nhất là “Chuyện về con mèo dạy hải âu bay” của tác giả Lu-i Xe-pun-ve-da.
Tác phẩm này bao gồm mười một chương. Nói về việc chú mèo tên là Gióc-ba nuôi dưỡng Lắc-ki, một chú hải âu con mồ côi. Mẹ của Lắc-ki bị ngộ độc dầu và chết sau khi đẻ trứng. Chứng kiến cái chết của mẹ, Gióc-ba đã hứa ba điều: ấp trứng, bảo vệ và nuôi dưỡng Lắc-ki lớn khôn cùng dạy nó bay. Với tình yêu và sự giúp đỡ của các bạn mèo, Gióc-ba đã thực hiện được ba điều hứa đó.
Trong “Chuyện con mèo dạy hải âu bay”, Lu-i Xe-pun-ve-da đã cho thấy sự quý trọng của sự chân thành và sự chấp nhận sự khác biệt trong cuộc sống. Điều này giúp cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn cho chúng ta và cho cả những người xung quanh. Bắt đầu bằng một lời hứa, nhưng lòng nhân hậu của chú mèo Gióc-ba đã làm rung động trái tim của nhiều độc giả. Khi đọc từng trang sách, chúng ta đã trải qua đủ loại cảm xúc: từ vui vẻ, buồn bã, tức giận đến hồi hộp và hạnh phúc của những nhân vật trong câu chuyện. Một thế giới của loài vật được mô tả rất sinh động và thú vị, khiến cho người đọc không thể rời mắt khỏi trang sách.
Đặc biệt là ở phần kết, khi Lắc-ki học được bay, giọt nước mắt của chú mèo Gióc-ba đã thể hiện tình yêu thương to lớn. Gióc-ba rất hạnh phúc vì đã giữ lời hứa, nhưng cũng buồn vì sẽ phải xa đứa con mình. Qua câu chuyện, nhà văn đã truyền đạt một thông điệp quan trọng: “Dù dễ dàng để yêu thương những người giống mình, nhưng để yêu thương những người khác mình thì không phải lúc nào cũng dễ dàng”. Đây là một thông điệp có giá trị trong cuộc sống hiện đại.
“Chuyện con mèo dạy hải âu bay” đã để lại cho người đọc những cảm xúc đẹp. Bài học từ tác phẩm này giúp chúng ta hiểu được giá trị của cuộc sống.
Thép đã tôi thế đấy
Một trong những cuốn sách mà tôi yêu thích là “Thép đã tôi thế đấy” của Nikolai A. Ostrovsky. Đây là một trong những cuốn sách kinh điển không thể thiếu trong các tủ sách của nhiều thế hệ thanh niên Nga và trên thế giới.
Đối với tôi, cuốn sách “Thép đã tôi thế đấy” của Nikolai A. Ostrovsky là một tác phẩm đáng đọc. Tôi đã đọc nó nhiều lần và luôn ngưỡng mộ nhân vật Pavel - một chàng trai mang nghị lực phi thường, nhiệt huyết mãnh liệt và lòng yêu nước sâu sắc. Anh là biểu tượng bất tử trong lòng thế hệ trẻ Nga.
Tác phẩm kể về cuộc đời của Pavel Korchagin, một thanh niên trưởng thành trong bối cảnh đất nước đang gặp nhiều khó khăn. Anh có mối quan hệ với Tonya, người sau này trở thành người yêu của anh. Tình yêu của họ trở nên phức tạp khi Pavel quyết định theo đuổi lý tưởng cách mạng. Mặc dù Tonya yêu Pavel, nhưng không thể chờ đợi anh. Cuối cùng, họ phải chia tay để mỗi người theo đuổi lý tưởng của mình.
Pavel trải qua nhiều khó khăn trước khi gia nhập cách mạng. Anh gặp lại Tonya khi đang làm việc trên con đường sắt và họ đã chia tay vĩnh viễn. Trong quá trình cống hiến cho cách mạng, Pavel gặp Rita, nhưng tình cảm giữa họ chỉ dừng lại ở mức đồng chí.
Nhân vật Pavel được mô tả là một người trẻ tuổi giàu lòng yêu nước và lý tưởng. Câu nói ấn tượng của anh là: “Con người quý nhất là sự sống. Đời chỉ có một lần, phải sống sao cho không hối tiếc về quá khứ và hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người.”
Cuốn sách “Thép đã tôi thế đấy” không chỉ giúp tôi hiểu về thế hệ trẻ Nga trong cách mạng, mà còn truyền đạt bài học quý giá về lòng yêu nước, nhiệt huyết và nghị lực trong cuộc sống.
Tôi có tài, bạn cũng vậy
Sách là sản phẩm của xã hội hiện đại, mang đến cho chúng ta kiến thức phong phú và cơ hội khám phá thế giới. Tìm được cuốn sách phù hợp với nhu cầu của mình là điều quan trọng. Cuốn sách mà tôi muốn giới thiệu là “Tôi có tài, bạn cũng vậy” của Adam Khoo, một triệu phú trẻ nổi tiếng từ Singapore. Cuốn sách này chia sẻ những bí quyết thành công mà Adam đã áp dụng từ khi còn rất trẻ.
Adam Khoo chia sẻ những bước đi cơ bản từ dễ đến khó và những thử thách mà anh đã vượt qua để đạt được thành công. Cuốn sách thực sự lôi cuốn và hấp dẫn, khơi dậy sự tò mò và thích thú của người đọc.
Cuốn sách này cung cấp những phương pháp học hiệu quả và được áp dụng rộng rãi cho mọi người.
“Cách học để nắm bắt thông tin” là một trong những đề mục được trích dẫn từ cuốn sách.
Kỹ năng ghi nhớ tối ưu qua sơ đồ tư duy (chương VII)
Siêu trí nhớ cho từ vựng và con số (chương VIII, XIX)
Các phương pháp đã giúp cải thiện hiệu quả học tập và công việc. Sơ đồ tư duy là một ví dụ điển hình, và động lực là yếu tố quan trọng nhất được thể hiện qua phần III của sách.
Tôi đã đọc và rút ra những kinh nghiệm cho riêng mình. Mời bạn tham khảo những bí quyết sau: “Thay đổi cuộc sống, tôi phải thay đổi. Hãy làm chủ cuộc sống của bạn và tận dụng kinh nghiệm từ thất bại.”
Không có thất bại, chỉ có kinh nghiệm. Thất bại là bước đệm cho thành công tiếp theo.
Nếu họ làm được, bạn cũng có thể. Chúng ta đều có một bộ não, một cơ thể con người. Họ làm được, bạn cũng vậy.
Dù bạn là ai, ở đâu, học trường nào, hướng đến mục tiêu gì trong cuộc sống, bạn sẽ tìm thấy câu trả lời trong cuốn sách “Tôi tài giỏi, Bạn cũng thế” của Adam Khoo.
Hà Nội - ký ức của sáu phố phường
Tuổi thơ của chúng ta được nuôi dưỡng bởi những cuốn sách. Hà Nội, quê hương của tôi, là nơi gửi trọn thanh xuân của mình.
Hà Nội, nơi đầy sức quyến rũ và thú vị. Đó là điều không thể nào quên được.
Những từ văn của Thạch Lam mang tôi đi như một người đi lang thang qua những con phố cổ kính, rêu phong, đậm chất Hà Nội. Nhẹ nhàng hiện ra trước mắt là hàng ngàn biển hiệu mờ mịt mời gọi.
Hà Nội đặc biệt bởi những món ăn đa dạng và hấp dẫn. Chỉ cần nhắc đến, người ta cảm nhận được hương vị mê hoặc của những món ăn nơi đây.
Cuốn sách “Hà Nội băm sáu phố phường” là một hành trình khám phá văn hóa ẩm thực đặc trưng của Hà Nội. Thạch Lam đã vinh danh vẻ đẹp và sức hút của thủ đô trong từng món ăn.
Thơ là một hình thức nghệ thuật đầy sức sống và sâu sắc. Cuốn sách “Thi nhân Việt Nam” giúp tôi hiểu sâu hơn về tinh thần và tư tưởng của những nhà thơ Việt Nam.
Thơ mang lại cho tôi cảm giác như đang sống trong một không gian tưởng tượng, nơi mà tôi có thể hiểu được nhiều điều về cuộc sống và con người.
Bắt đầu của cuốn sách là một bài phê bình về “Một thời đại trong thi ca”. Tôi đã bất ngờ khi đọc về những điều chưa từng biết trước đó. Điều này khiến tôi quyết tâm đọc cuốn sách kỹ lưỡng hơn và đã mang lại cho tôi nhiều điều bất ngờ.
“Thi nhân Việt Nam” là một cuốn sách phê bình về phong trào thơ mới của Việt Nam, biên soạn bởi hai nhà văn Hoài Thanh và Hoài Chân. Cuốn sách đã tập hợp nhiều tác phẩm thơ giá trị và được đánh giá rất cao về giọng bình và trình độ cảm nhận.
Tác giả đã viết “Thi nhân Việt Nam” một cách rất tỉ mỉ và chân thành, đồng thời đưa ra nhiều quan điểm giá trị về thơ và văn học. Cuốn sách mang lại cho độc giả những kiến thức phong phú và những suy ngẫm sâu sắc về văn chương.
Có một câu bình luận mà tôi rất ấn tượng: “Mất bề rộng ta đi tìm bề sâu. Nhưng càng đi sâu càng lạnh...”. Câu văn này như một tổng kết tuyệt vời cho một giai đoạn thơ ca rực rỡ của Việt Nam.
“Thi nhân Việt Nam” đã trải qua nhiều thăng trầm trong lịch sử phê bình văn học. Mặc dù ban đầu bị phủ nhận, nhưng sau này được nhìn nhận là một công trình có giá trị. Điều đáng tiếc nhất là tác giả đã qua đời mà không được nhận được sự công nhận xứng đáng cho tác phẩm của mình.
“Thi nhân Việt Nam” là một tác phẩm vô cùng tuyệt vời. Nó là sự lựa chọn hoàn hảo cho những người yêu thơ. Ngoài ra, nó cũng là nguồn tài liệu quý giá để nâng cao kiến thức văn học và kỹ năng suy luận. Đối với cuốn sách này, không phải chỉ cần đọc qua một lần hay hai lần là đủ, mà trong từng câu từ, ta cần phải suy ngẫm rất kỹ để hiểu hết ý nghĩa. Tôi tin rằng, thời gian dành cho việc đọc và suy ngẫm cuốn sách này sẽ không phí phạm. Sau khi đọc xong, tôi thấu hiểu rằng Hoài Thanh thực sự xứng đáng với danh hiệu là một trong những nhà phê bình văn học xuất sắc nhất của Văn học Việt Nam hiện đại. “Thi nhân Việt Nam” không chỉ là một cuốn sách hay về Thơ mới, mà còn là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất về phê bình văn học Việt Nam.
Đắc Nhân Tâm
Mỗi người chúng ta đều có những sở thích riêng biệt, và tôi không ngoại lệ. Trong số những sở thích đó, tôi đặc biệt yêu thích việc đọc sách, và trong số đó, “Đắc Nhân Tâm” của Dale Carnegie là một trong những cuốn sách để lại ấn tượng sâu sắc nhất với tôi.
Cuốn sách này mang lại cho tôi rất nhiều kiến thức bổ ích cho cuộc sống. Nó chỉ cho tôi cách làm người, cách giao tiếp hiệu quả và cách hành xử đúng đắn với mọi người xung quanh. Tôi tin rằng, mỗi người đều có những sở thích riêng của mình, và việc đọc sách là một trong những cách tốt nhất để cải thiện bản thân. Việc này giúp tôi phát triển tư duy và rút ra nhiều bài học quý báu từ cuộc sống.
Sách không chỉ là tài sản tinh thần của con người, mà còn là di sản quý giá của xã hội. Vì vậy, mỗi tác giả đều cố gắng lựa chọn và truyền đạt những thông điệp quan trọng nhất vào những cuốn sách của mình. Tôi tin rằng, tài sản của mỗi con người là độc đáo và quý báu. Với bản thân tôi, tài sản lớn nhất chính là kiến thức mà tôi dần tích luỹ và học hỏi mỗi ngày. Đó không chỉ là thứ mà tiền bạc có thể mua được, mà còn là kết quả của sự nỗ lực và hy sinh của bản thân.
Trong thời đại ngày càng phát triển này, nhu cầu đọc sách của con người giảm dần, khiến cho giá trị của sách ngày càng bị mất đi. Sự tiến bộ của công nghệ khiến cho chúng ta dường như quên mất đi những giá trị thiết thực trong cuộc sống. Chúng ta cần biết sống có ý nghĩa để không hối tiếc khi nhìn lại quá khứ của bản thân.
Cuốn sách “Đắc Nhân Tâm” là một nguồn tài nguyên vô cùng quý giá. Nó không chỉ giúp tôi hiểu được cách thuyết phục con người, sống đúng đắn hơn, mà còn mang lại vốn tri thức lớn cho cuộc sống.
Tác giả của cuốn sách này là một người có hiểu biết sâu rộng, tài năng vượt trội, vì vậy, những từ ngữ mà ông viết luôn chứa đựng những giá trị sâu sắc. Con người cần học hỏi, trân trọng và bảo vệ những tài sản quý báu như thế này, đó chính là nguồn vốn quý giá mà chúng ta nên khai thác, giữ gìn và phát triển.
Thói quen đọc sách mỗi ngày làm cho cuộc sống của tôi thêm phong phú và hạnh phúc. Từ đó, tôi học được nhiều bài học quý báu cho cuộc sống và phát triển kỹ năng cũng như tư duy của bản thân. Việc rèn luyện tư duy đúng đắn là yếu tố quan trọng giúp tôi ngày càng hoàn thiện bản thân.
Sở thích và ước mơ sẽ luôn đi kèm với chúng ta, thúc đẩy chúng ta tiến bộ và phát triển mỗi ngày. Việc học hỏi và tự rèn luyện bản thân là điều cần thiết và quan trọng. Chỉ thông qua việc học hỏi, đọc sách và suy nghĩ, chúng ta mới có thể hiểu rõ hơn về cuộc sống và nhận thức giá trị và trách nhiệm của bản thân.
Mỗi người đều có ước mơ và sở thích riêng, với tôi, niềm vui lớn nhất là được thưởng thức những cuốn sách yêu thích hàng ngày.
Kho truyện cổ tích Việt Nam
Bà tôi là một giáo viên Ngữ văn, người yêu sách và sưu tầm nhiều loại sách. Bà đã truyền đam mê đọc sách cho tôi từ khi tôi còn nhỏ.
Cuốn sách mà bà tặng cho tôi là “Kho truyện cổ tích Việt Nam”. Mỗi trang sách mang mùi thơm của giấy mới và những dòng chữ trắng đen làm nổi bật những câu chuyện hấp dẫn và ý nghĩa. Trang đầu tiên được kẹp một tờ bìa cứng để đánh dấu.
Cuốn sách bao gồm gần một trăm câu chuyện, từ chàng Sọ Dừa thông minh, nàng Ba tảo tần hiền lành, đến cô Tấm chịu khó và chàng Thạch Sanh dũng cảm. Mỗi câu chuyện đều chứa đựng những bài học ý nghĩa.
Mỗi câu chuyện đều truyền đạt cho tôi những bài học ý nghĩa. Khi bà tặng cuốn sách này, có lẽ bà muốn nhắc nhở tôi phải luôn học hỏi và hành động theo những điều tốt lành, tránh xa cái ác. Sau khi đọc xong, tôi đã hiểu thêm về ý nghĩa của cuộc sống.
Tôi rất yêu quý bà ngoại và say mê quyển sách mà bà tặng. Mỗi lần đọc lại, tôi vẫn cảm thấy thú vị và không bao giờ chán. Thường xuyên, tôi kể những câu chuyện trong sách cho em gái nhỏ nghe và em luôn chăm chú lắng nghe. Điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
........ Vui lòng tham khảo thông tin chi tiết trong tệp tải xuống dưới đây........