Bài thơ Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải là một phần của chương trình Ngữ văn. Để hỗ trợ học sinh, Mytour cung cấp Bài văn mẫu lớp 7: Cảm nhận về một đoạn thơ mà em yêu thích trong bài Mùa xuân nho nhỏ.
Bộ tài liệu này bao gồm 10 đoạn văn mẫu lớp 7, giúp các bạn học sinh hiểu sâu hơn về tác phẩm. Mời bạn tham khảo.
Cảm nhận về một đoạn thơ trong Mùa xuân nho nhỏ - Mẫu 1
Khi đọc bài thơ Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải, tôi đặc biệt ưa thích đoạn thơ:
“Quê hương bao năm tháng
Nghịch cảnh bão táp mây”
Cứ phải vươn lên
Cảm ơn chiều sáng mai”
Hình ảnh “quê hương bao năm tháng” - thể hiện sự bền bỉ của dân tộc qua thời gian. Quê hương đã trải qua nhiều sóng gió, nghịch cảnh như bão táp mây, nhưng vẫn kiên cường vươn lên. Từ cách sử dụng từ “cứ”, thể hiện sự quyết tâm, kiên định của dân tộc, không ngừng vươn lên vượt qua khó khăn. Điều đó cũng là lời cảm ơn đối với chiều sáng mới, là hy vọng cho một tương lai tươi sáng hơn.
Cảm nhận về một đoạn thơ trong Mùa xuân nho nhỏ - Mẫu 2
Bài thơ Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải đã khiến tôi tràn đầy cảm xúc, đặc biệt là đoạn thơ mở đầu:
“Dòng sông xanh mênh mông
Một bông hoa tím dịu dàng”
Dòng sông xanh mát, bình yên như một tín hiệu của mùa xuân đang về. Trong dòng sông xanh đó, một bông hoa tím dịu dàng nổi bật. Mùa xuân ở đây tỏa sáng, sẵn lòng trao tặng cho những ai biết mở rộng lòng mình:
“Ơi con chim hót hòa
Tiếng hót như âm vang vọng xa
Giọt sương long lanh rơi
Tôi vươn tay, tôi hứng”
Tiếng gọi “ơi” tràn ngập sự sôi động và niềm khao khát. Nhà thơ đã đón nhận mùa xuân với tất cả sự sôi động của tâm hồn, tài hoa trong ngòi bút. Câu thơ trôi như dòng nước tự nhiên không tẩy trang nhưng vẫn mang hơi thở thi ca. Câu hỏi mênh mông “Tiếng hót như âm vang vọng xa” gợi lên hình ảnh của tiếng chim hót trong trẻo, vang xa như gần, rõ ràng nhưng tràn ngập sự bí ẩn, trở thành những giọt sương long lanh rơi, rơi mãi. Nhà thơ đã sử dụng tất cả cảm xúc của tâm hồn để miêu tả “tôi vươn tay, tôi hứng” - người đang hứng lấy tiếng hót hay là giọt sương rơi.
Cảm nhận về một đoạn thơ trong Mùa xuân nho nhỏ - Mẫu 3
Khi đọc bài thơ Mùa xuân nho nhỏ, tôi đặc biệt ưa thích khổ thơ:
“Ta như con chim hót
Ta như một cành hoa
Ta hoà mình vào âm thanh ca hát
Một nốt trầm đậm đà”
Trước sự trở lại của mùa xuân, nhà thơ đã thể hiện lòng hiến dâng sâu sắc. Nếu ở đoạn thơ trước, tác giả miêu tả vẻ đẹp tự nhiên và tiếng hót của chim và sắc tím dịu dàng của hoa lục bình trên dòng sông, thì ở đây, câu thơ được lặp lại, tạo ra một sự đối ứng rõ ràng. Tác giả mong muốn trở thành một bông hoa tỏa hương, một con chim vang lên bài ca, và một nốt trầm đậm để hiến dâng, mà vẫn giữ nguyên bản sắc riêng của từng người. Đó thực sự là sự chân thành, sự dễ mến, sự khiêm nhường và khao khát hiến dâng điều tốt đẹp nhất cho mùa xuân của quê hương, đất nước. Một đoạn thơ ngắn gọn nhưng sâu sắc.
Cảm nhận về một đoạn thơ trong Mùa xuân nho nhỏ - Mẫu 4
“Mùa xuân - ta muốn hát
Câu Nam ai, Nam bình
Nước non ngàn dặm của ta
Nước non ngàn dặm tình yêu
Nhịp phách tiền đất Huế.”
Bài thơ Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải kết thúc bằng âm nhạc dân ca - câu Nam ai, Nam bình của Huế. Tác giả muốn hát lên điệu Nam ai, Nam bình, điệu dân ca sâu lắng của Huế để chào đón mùa xuân. Câu hát nghe như lời từ biệt để hòa mình vào vô cùng. Lời hát không buồn vì “nhịp phách tiền đất Huế” vang lên mạnh mẽ, xa xôi. Và khúc hát quen thuộc “Nước non ngàn dặm của ta/ Nước non ngàn dặm tình yêu” vẫn vang vọng mãi. Câu hát nhắc nhở về tình yêu thương quê hương, đất nước cũng như tưởng nhớ về gốc nguồn, lòng trung kiên và tình thương.
Cảm nhận về một đoạn thơ trong Mùa xuân nho nhỏ - Mẫu 5
Ở khổ thơ thứ tư trong bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải đã gây cho em nhiều ấn tượng:
“Ta như con chim hót
Ta như một nhánh hoa
Ta hòa mình vào âm nhạc
Một nốt trầm sâu”
Đầu tiên, cách xưng hô của tác giả chuyển từ “tôi” sang “ta” kết hợp với các động từ “làm”, “nhập” nhằm thể hiện khát vọng được hòa nhập cái riêng với cái chung. Thanh Hải muốn hóa thân vào muôn loài vạn vật làm tươi đẹp rộn ràng cho cuộc sống. Đó là “một tiếng chim hót” trong buổi sáng mai bắt đầu một ngày mới. Đó là “một nhành hoa” tô điểm cho vườn hoa cuộc đời. Và đó là “một nốt trầm” làm xao xuyến vạn trái tim để cùng nhau cống hiến. Những hình ảnh giản dị, gần gũi nhưng đã thể hiện niềm khát khao sống, khát khao hiến dâng đến khôn cùng của Thanh Hải. Đặc biệt hơn khi đặt vào hoàn cảnh sáng tác bài thơ là lúc nhà thơ đang nằm trên giường bệnh. Trước khoảnh khắc phải đối mặt với bệnh tật và cái chết, Thanh Hải vẫn giữ được một niềm lạc quan, yêu đời với mong muốn được cống hiến mãnh liệt. Có thể khẳng định, khổ thơ gửi gắm một khát vọng thật đẹp đẽ, cao cả.
Cảm nhận về một đoạn thơ trong Mùa xuân nho nhỏ - Mẫu 6
Trong bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” của Thanh Hải, tôi cảm thích nhất khổ thơ đầu tiên:
“Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc,
Ơi! con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời”
Chỉ bằng vài nét vẽ đơn giản và những hình ảnh thật thân quen, nhà thơ đã khắc họa khung cảnh thiên nhiên mùa xuân đầy thơ mộng, mang đậm phong vị xứ Huế. Bức tranh xuân có sự kết hợp của không gian thoáng đãng của dòng sông, sắc màu tươi tắn của loài hoa tím biếc và âm thanh rộn rã tươi vui của tiếng chim chiền chiện. Tiếng gọi “ơi” nghe sôi nổi và tha thiết biết bao. Nhà thơ đã đón nhận mùa xuân với tất cả sự thăng hoa của tâm hồn, điêu luyện trong ngòi bút. Câu thơ cứ như câu nói tự nhiên không trau chuốt từ ngữ nhưng vẫn mang âm hưởng thi ca. Câu hỏi tu từ hót “Hót chi mà vang trời” gợi ra tiếng chim hót trong trẻo, vang lừng xa như gần lại rõ ràng. Cảm xúc của tác giả trước mùa xuân còn được miêu tả ở chi tiết rất tạo hình:
“Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng”
Hình ảnh ẩn dụ “giọt long lanh” là tiếng chim trong trẻo, vang vọng giữa không gian, rơi như những hạt ngọc. Nhà thơ hứng lấy từng giọt này với trân trọng và đắm say. Bức tranh mùa xuân được nhà thơ khắc họa đẹp đẽ.
Cảm nhận về một đoạn thơ trong Mùa xuân nho nhỏ - Mẫu 7
Đọc khổ thứ tư của bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ”, ta cảm nhận khát vọng dâng hiến cuộc đời cho tổ quốc:
“Ta làm con chim hót
Ta làm một nhành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến”
Nhà thơ giờ không cầm bút nữa mà ôm đàn, gõ phách hát bài ca mùa xuân, bài ca cuộc sống. Muốn hóa thân vào muôn loài làm tươi đẹp cuộc sống. “Tiếng chim hót” trong buổi sáng bắt đầu ngày mới. “Nhành hoa” tô điểm vườn hoa cuộc đời. Và “nốt trầm” làm xao xuyến vạn trái tim. Niềm khát khao sống, cống hiến đến khôn cùng. Đặc biệt khi Thanh Hải nằm trên giường bệnh, chúng ta hiểu hơn về những điều tác giả muốn gửi gắm.
Cảm nhận về một đoạn thơ trong Mùa xuân nho nhỏ - Mẫu 8
Khổ thứ hai của “Mùa xuân nho nhỏ” khiến ta cảm nhận vẻ đẹp của mùa xuân:
“Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt đầy quanh lưng
Mùa xuân người ra đồng
Lộc trải dài nương mạ
Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao”
“Người cầm súng” là chiến sĩ bảo vệ hòa bình. “Người ra đồng” là nông dân lao động. Mùa xuân gắn với ý thức bảo vệ dân tộc và trách nhiệm giữ gìn hoà bình. Hình ảnh “lộc giắt đầy trên lưng”, “lộc trải dài nương mạ” cho thấy sức sống của mùa xuân. Mọi thứ đều “hối hả” và “xôn xao” để bừng nở.
Cảm nhận về một đoạn thơ trong Mùa xuân nho nhỏ - Mẫu 9
Đọc bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” của Thanh Hải, tôi rất ấn tượng với khổ thơ thứ ba:
“Ðất nước bốn nghìn năm
Vất vả và gian lao
Ðất nước như vì sao
Cứ đi lên phía trước”
Nhiều mùa xuân đã qua đi, nước mắt và mồ hôi đã rơi xuống, chỉ từ đó đất nước mới có được nền độc lập như ngày hôm nay. Hình ảnh của đất nước bốn nghìn năm - thể hiện chiều dài lịch sử của dân tộc. Trong suốt bốn nghìn năm đó, đất nước đã phải trải qua nhiều khó khăn, gian khổ để xây dựng và bảo vệ. Bây giờ, đất nước đã trở nên như “vì sao”, phát triển mạnh mẽ hơn. Sự sử dụng từ “cứ” thể hiện sự quyết tâm vươn lên phía trước, không khuất phục trước bất kỳ khó khăn nào. Những nỗ lực trước đây đã được đền đáp bằng những mùa xuân tươi đẹp hiện tại. Bài thơ ngắn gọn nhưng chứa đựng nhiều bài học ý nghĩa.
Cảm nhận về một đoạn thơ trong Mùa xuân nho nhỏ - Mẫu 10
“Một mùa xuân nhỏ bé
Dịu dàng ban tặng cuộc sống
Dù là thanh xuân hai mươi
Dù là khi tóc pha sương”
Nhà thơ thể hiện mong muốn hiến dâng của mình. Trước hết, 'Mùa xuân nhỏ bé' là một ý tưởng sáng tạo, độc đáo mà tự nhiên, hợp lý của nhà thơ. Vì mùa xuân thường chỉ là một khái niệm về thời gian, nhưng ở đây, 'mùa xuân' trở thành một hình tượng cụ thể, một hình ảnh nhỏ bé, dễ thương. Mùa xuân trở thành biểu tượng cho khát vọng, cho một lối sống cao đẹp, và cho ý thức khiêm nhường, mong muốn góp phần làm cho mùa xuân của thiên nhiên và đất nước trở nên tươi đẹp hơn. Từ 'dù là' ở đầu của hai câu thơ liên tiếp khẳng định mạnh mẽ cho sự khao khát không ngừng nghỉ, không biết mệt mỏi của tác giả. Dù là ở tuổi trẻ hay khi đã già, niềm khát khao ấy vẫn luôn cháy bỏng trong lòng mỗi người.