Bài thơ Tiếng gà trưa của Xuân Quỳnh được thảo luận trong chương trình Ngữ Văn lớp 7. Tác phẩm thể hiện sâu sắc tình cảm gia đình, tình yêu quê hương của người lính.
Mytour mong muốn cung cấp tài liệu Bài văn mẫu lớp 7: Ý kiến về bài thơ Tiếng gà trưa của Xuân Quỳnh, bao gồm dàn ý và 12 mẫu tham khảo. Bạn đọc có thể theo dõi ngay sau đây.
Kế hoạch cảm xúc về bài thơ Tiếng gà trưa
I. Khởi đầu
Giới thiệu về nhà thơ Xuân Quỳnh, bài thơ “Tiếng gà trưa” cũng như ý nghĩa tổng quan từ người sáng tác.
II. Nội dung chính
1. Tiếng gà trưa gợi nhớ về kỷ niệm đau thương của người lính trẻ
- Tình huống: Trên đường hành quân xa, người lính dừng lại bên xóm nhỏ để nghỉ ngơi.
- Âm thanh của tiếng gà trưa đã đưa ra kỷ niệm về thời thơ ấu sống bên cạnh bà.
2. Hồi ức tuổi thơ được gợi lại bởi tiếng gà trưa
- Kỷ niệm đặc biệt trong tuổi thơ: Hình ảnh con gà quen thuộc, những lần xem trộm gà để lấy trứng bị bà phạt…
- Hình ảnh của người bà hiện ra đầy tâm hồn, đầy tình cảm: Chăm sóc từng quả trứng một…
3. Suy tư của người cháu từ tiếng gà trưa
- Ý nghĩa sâu xa của tiếng gà trưa: đầy hạnh phúc, là ký ức về người bà
- Mục tiêu cao cả trong cuộc chiến đấu: vì đất nước, làng xóm thân thương, và bà
III. Kết luận
Đánh giá, nhận định về bài thơ “Tiếng gà trưa”.
Phát biểu cảm nhận về bài thơ Tiếng gà trưa ngắn gọn
Đoạn văn mẫu số 1
Xuân Quỳnh tạo ra nhiều tác phẩm xuất sắc, trong đó bài thơ Tiếng gà trưa đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tôi. Khi đọc bài thơ này, dường như mỗi người đều có thể cảm nhận được sự gắn bó với ký ức tuổi thơ. Nhà thơ tài ba đã tận dụng hình ảnh của một người lính xa quê, đứng bên lề đường hành quân xa xôi, dừng chân ở một xóm nhỏ. Bất ngờ, tiếng gà vọng lên: “Cục... cục tác... cục ta” khiến anh ta hoài niệm về những kỷ niệm thời thơ ấu. Hình ảnh của những ổ rơm hồng đầy trứng, con gà mái mơ và con gà mái vàng đã trở nên rất quen thuộc với mọi đứa trẻ sinh sống ở nông thôn. Đặc biệt là những kỷ niệm về việc xem trộm gà đẻ trứng, bị bà mắng. Lời mắng của bà giúp tôi hiểu rõ hơn về sự quan tâm, lo lắng và tình yêu thương của bà dành cho cháu. Tuy nhiên, Tiếng gà trưa không chỉ đánh thức ký ức tuổi thơ của người lính, mà còn tạo hình ảnh về người bà. Xuân Quỳnh đã vẽ lên hình ảnh một người bà ân cần, đầy tình thương và hy sinh. Câu thơ vang lên như một lời thú nhận xúc động. Bà luôn lo lắng trước nguy cơ mưa làm ướt gà khiến chúng mắc bệnh. Do đó, bà ước ao mọi điều thuận lợi để đàn gà phát triển khỏe mạnh. Vào cuối năm, bà sẽ bán đàn gà để mua quần áo mới cho cháu trong dịp Tết. Với cháu, hạnh phúc không nằm ở những điều phức tạp, mà ở những điều giản dị, bình thường nhất trong cuộc sống hàng ngày. Trong bài thơ, người cháu đã rõ ràng khẳng định mục tiêu chiến đấu của mình. Chúng ta nhận thấy được tình yêu với quê hương, với đất nước và đặc biệt là với người bà của người lính. Tiếng gọi “Bà ơi” vang lên đầy trìu mến, đầy yêu thương. Cháu chiến đấu cũng vì mong muốn mang lại cuộc sống hòa bình cho bà. Điều này làm cho chúng ta ghi nhận được hình ảnh đẹp của người lính. Có thể khẳng định rằng, với ngôn ngữ giản dị, hình ảnh gần gũi, bài thơ Tiếng gà trưa đã giúp người đọc cảm nhận được tình yêu đẹp đẽ của bà dành cho cháu.
Đoạn mẫu số 2
Bài thơ “Tiếng gà trưa” của Xuân Quỳnh đã khơi gợi lại những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ cùng tình cảm đậm sắc của bà cháu. Nhân vật chính trong bài là một người chiến sĩ đã xa nhà hàng nhiều năm, trên đường hành quân xa xôi, anh dừng chân tại một xóm nhỏ để nghỉ ngơi, nghe tiếng gà trưa vang lên mà nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ. Người chiến sĩ đã nhớ về hình ảnh của những ổ rơm đỏ đầy trứng, hình ảnh của gà mái mơ, gà mái vàng với những màu sắc đặc biệt. Điều thú vị nhất có lẽ là ký ức về việc xem trộm gà đẻ trứng mà bị bà mắng. Lời mắng của bà giúp tôi hiểu rõ hơn về sự quan tâm, lo lắng của bà dành cho cháu. Tiếng gà trưa không chỉ gợi nhớ về ký ức tuổi thơ của người chiến sĩ, mà còn là hình ảnh của một người bà tần tảo, hi sinh. Bà có những phẩm chất tốt đẹp của người Việt Nam. Hình ảnh của đôi bàn tay chai sần của bà hiện ra thật đẹp đẽ. Bà luôn lo lắng trước nguy cơ mưa làm ướt gà khiến chúng mắc bệnh. Vì thế, bà mong ước mọi điều thuận lợi để đàn gà có thể lớn khỏe mạnh, cuối năm bà có thể bán chúng để mua cho cháu bộ quần áo mới đón Tết. Tiếng gà trưa còn gợi lên trong cháu những giấc mơ về hạnh phúc. Có lẽ, đối với cháu, hạnh phúc không chỉ ở những điều đơn giản, bình dị nhất trong cuộc sống hàng ngày. Khi trưởng thành, cháu tham gia chiến đấu bảo vệ tổ quốc. Đầu tiên là vì lòng yêu nước - “vì lòng yêu Tổ quốc”, sau đó là vì tình yêu quê hương - “yêu xóm làng thân thuộc”. Và cuối cùng, cũng là vì bà - “Bà ơi, cũng vì bà”. Tiếng gọi “Bà ơi” vang lên trìu mến, yêu thương. Cháu chiến đấu cũng vì mong muốn mang lại cuộc sống hòa bình cho bà. Có thể khẳng định, “Tiếng gà trưa” với ngôn ngữ giản dị, hình ảnh gần gũi đã giúp người đọc cảm nhận được tình cảm sâu sắc giữa bà cháu. Qua đó, chúng ta cũng hiểu hơn về vẻ đẹp của người chiến sĩ trong chiến tranh.
Cảm nhận về bài thơ Tiếng gà trưa
Bài mẫu số 1
Xuân Quỳnh (1942 - 1988) là một nhà thơ nữ được rất nhiều người yêu thơ trên toàn quốc. Thơ của chị luôn tràn đầy sức sống, trữ tình và sâu lắng. Bởi vì xuất thân từ nông thôn, Xuân Quỳnh thường viết về những đề tài gần gũi, bình dị như tình cảm mẹ con, bà cháu, tình yêu, tình quê hương và đất nước. Ngay từ tập thơ đầu tiên “Tơ tằm - Chồi biếc” (1963), Xuân Quỳnh đã thu hút sự chú ý của độc giả bởi phong cách mới lạ. Suốt hơn hai mươi năm sáng tác, chị đã tạo ra nhiều tập thơ có giá trị, để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng người đọc. Bài thơ “Tiếng gà trưa” thể hiện rõ tình cảm sâu sắc về gia đình, quê hương và đất nước.
Tác phẩm được sáng tác vào thời kỳ đầu của cuộc chiến tranh chống lại thực quốc Mỹ trên toàn quốc. Sau thất bại nặng nề tại chiến trường miền Nam, kẻ thù Mỹ đã tăng cường cuồng loạn mở rộng cuộc chiến bằng máy bay, bom đạn... vào miền Bắc, mong muốn phá hủy hậu phương lớn của tiền tuyến lớn. Trong bối cảnh quốc gia đang cháy bỏng như vậy, hàng triệu thanh niên đã sẵn sàng ra đi với sự quyết tâm:
“Băng qua dãy Trường Sơn để bảo vệ tổ quốc
Mà lòng đầy hứng khởi với tương lai”
Nhân vật chính trong bài thơ là một người lính trẻ đang cùng đồng đội trên đường tiến quân vào miền Nam để chiến đấu.
“Tiếng gà trưa” đã đánh thức lại những kỷ niệm tươi đẹp của tuổi thơ và tình cảm gia đình, quê hương. Tình yêu cho đất nước càng trở nên sâu sắc hơn. Bài thơ đượm buồn với nỗi nhớ không nguôi, đầy xúc động. Nỗi nhớ quê nhà, đó là tâm trạng tự nhiên của những người lính trẻ mới chỉ bước vào hoặc chưa kịp hoàn thành tuổi học trò đã phải từ bỏ bút chì, cầm súng ra đi bảo vệ tổ quốc. Nỗi nhớ được miêu tả ở đây rất đơn giản và cụ thể. Chỉ một tiếng gà trưa bất ngờ nghe thấy khi dừng chân bên xóm nhỏ đã đủ để đánh thức lên một biển cảm xúc. Tiếng gà nhảy ra từ ổ làm bừng tỉnh bầu không khí nắng hè và cũng làm động đậy lòng người. Nghe thấy tiếng gà giống như nghe thấy tiếng quê hương an ủi, bảo vệ và thêm sức mạnh. Từ “nghe” được nhấn mạnh ba lần, mở đầu cho ba câu thơ liên tiếp, thể hiện sự xúc động cao cả trong tâm hồn của người lính:
“Trên đường tiến quân xa
Dừng bước bên xóm nhỏ
Tiếng gà đâu đây nhảy ra
Cục... cục tác cục ta
Nghe nắng trưa xao luyến
Nghe bàn chân vững vàng
Nghe gọi lại ký ức thơ ấu”
Quê hương hiện lên rõ nét trong tâm trí và những kỷ niệm tuổi thơ hiện ra qua những hình ảnh đáng yêu. Tiếng gà trưa gợi nhớ đến “ổ rơm hồng trứng” của những chú gà mái mơ và mái vàng xinh xắn, đáng yêu. Tiếng gà trưa khiến người cháu xa nhà nhớ về người bà kính yêu suốt đời. Thương cảnh đứa cháu tò mò xem gà đẻ, bị bà mắng: “Gà đẻ mà mày nhìn/Sau này lang mặt”. Không biết thực hư ra sao nhưng cháu tin chắc: “Cháu về lấy gương soi/Lòng dại thơ lo lắng”. Bây giờ, đứa cháu đã trưởng thành ao ước trở lại tuổi thơ để được nghe tiếng mắng mặt yêu thương của bà, được nhìn thấy bóng dáng thân quen của bà soi trứng, chắt chiu từng ước mơ sẽ có được một đàn gà con đầy đủ.
Trong cả đời làm việc cực nhọc, lo toan, bà chẳng bao giờ nghĩ đến chính mình mà chỉ lo lắng cho cháu, vì cháu đối với bà là tất cả. Bà thầm ước đàn gà tránh được dịch bệnh mỗi khi đông về: “Để cuối năm bán gà/Cháu được quần áo mới”.
Ước mơ của đứa cháu có được chiếc quần ấm áp, chiếc áo cánh tinh tế vẫn còn mới mỗi khi được giặt, và thơm mùi vải mới được bà yêu quý gấp bội trong lòng. Hạnh phúc gia đình giản dị, ấm cúng nhưng rất thiêng liêng cùng với bao ước mơ của tuổi thơ dường như được gói gọn trong tiếng gà trưa:
“Tiếng gà trưa
Mang theo bao nhiêu niềm vui
Đêm cháu về nằm mơ
Giấc ngủ dịu êm, ấm áp”
Thấu hiểu từ nỗi nhớ được thức tỉnh bởi tiếng gà trưa, nhà thơ Xuân Quỳnh đã mô tả tâm hồn trong sáng, hồn nhiên và tình cảm yêu mến, kính trọng bà của một cô bé nông thôn. Tình thương giữa bà và cháu đã trở thành một phần quan trọng của cuộc sống tinh thần của người lính hôm nay đang trên đường tiến quân chiến đấu để bảo vệ quê hương, đất nước:
“Hôm nay cháu chiến đấu
Vì lòng yêu nước non sông
Vì xóm làng thân thương
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà kêu ổ trứng
Nhớ về hồi thơ ấu”
Khổ thơ cuối cùng là lời chân thành của người cháu chiến sĩ trên đường ra tiền tuyến gửi về người bà yêu quý ở hậu phương. Tình cảm từ con cháu đến tổ quốc, xóm làng được thể hiện một cách giản dị nhưng sâu sắc, gợi lên những cảm xúc mạnh mẽ. Nhà thơ đã thông điệp những điều thiêng liêng nhất của tâm hồn một cách tinh tế.
Bài thơ Tiếng gà trưa của Xuân Quỳnh một lần nữa chứng minh sự sâu sắc của nhà văn Nga I-li-a Ê-ren-bua khi nói về tình yêu đất nước và quê hương. Nhà thơ đã thể hiện một cách tinh tế và chân thành nhất những giá trị văn hóa, tình yêu thương trong bài thơ.
Bài văn mẫu số 2
“Bà” - một tiếng gọi bình dị nhưng đong đầy tình cảm yêu thương. Hình ảnh người bà thân quen, hiền hậu trong cuộc sống, luôn dành tình thương và sự quan tâm cho con cháu. Người bà trong bài thơ “Tiếng gà trưa” của Xuân Quỳnh là biểu tượng của tình bà cháu bền bỉ và chân thành.
Bài thơ với năm dòng tự do đã cho chúng ta thấy những kí ức đẹp của tuổi thơ, tình thân thiết giữa bà cháu và tình yêu nước sâu đậm của một người lính. Trên con đường xa xôi, người chiến sĩ dừng chân bên xóm nhỏ. Nghe tiếng gà “cục tác… cục ta”, anh cảm động vô cùng. Dòng cảm xúc từ hiện tại trôi về quá khứ với bao kí ức đầy cảm động lại tràn về.
“Nghe tiếng gà ríu rít
Nghe bàn chân đỡ mệt mỏi
Nghe gọi về quãng thời thơ ấu”
Tác giả đã sử dụng từ “nghe” để nhấn mạnh sự xúc động của người chiến sĩ khi nghe tiếng gà trưa. Không chỉ là âm thanh mà còn là sự cảm nhận, ký ức và sự nhớ lại. Tiếng gà trưa gợi nhớ bao kí ức đẹp thời thơ ấu sống trong tình yêu thương của người bà, giúp anh vượt qua sự mệt mỏi trên con đường xa xôi. Chúng ta có thể cảm nhận được tình yêu quê hương sâu sắc của người lính trẻ.
Trong năm dòng thơ giữa, tiếng gà trưa đã đưa chúng ta trở về với những kí ức sâu sắc của tuổi thơ sống trong tình thương của bà. Khó quên những lời mắng mỏ, giản dị nhưng đong đầy tình thương của bà:
“Nhìn gà đẻ mà mày nhìn
Sau này chắc sẽ nuối tiếc”
Sợ bị nhìn lận, “cháu về lấy gương soi, lòng dại thơ lo lắng”. Kỉ niệm vẫn là những thứ bình dị nhưng sâu sắc, chân thật.
Bà luôn ân cần, chu đáo, chăm sóc đàn gà:
“Tay bà chai sần soi trứng
Dành từng quả chăm sóc kỹ lưỡng
Cho con gà mái ấp”
Mỗi khi đông về, bà lại “lo đàn gà bệnh, mong trời đừng tạo sương muối để cuối năm bán gà” và mua quần áo mới cho cháu.
“Ôi cái quần chéo go
Ống dài rộng chạy trên đất
Cái áo cánh chúc bâu
Đi qua nghe sạch sẽ”
Khi được quần áo mới, người cháu hạnh phúc biết bao. Người cháu không trách quần rộng, áo trúc bâu vì hiểu được sự cố gắng và tình thương của bà dành cho mình.
“Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu Tổ quốc
Vì xóm làng thân thương
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ”
Tác giả đã dùng từ “vì” để nhấn mạnh lý do khiến người chiến sĩ ra đi chiến đấu. Không phải vì những nguyên nhân to lớn khác mà chính là vì bà, nơi quê hương thân quen có tiếng gà cục tác, ổ trứng hồng tuổi thơ.
Âm thanh tiếng gà trưa giản dị mà thiêng liêng được lặp đi lặp lại bốn lần trong bài thơ như lời nhắc nhở, gợi nhớ bao tình cảm đẹp. Ta cảm nhận được tình thân mật gia đình và tình yêu đối với quê hương, đất nước của người chiến sĩ. Một tình bà cháu ấm áp, đẹp đẽ!
“Tiếng gà trưa” không chỉ là âm thanh quen thuộc trong đời sống của mỗi ngôi làng mà còn là ký ức đẹp. Hình ảnh người bà trong bài thơ khiến tôi cảm thấy xúc động, nhớ về người bà đã ra đi của mình. “Tiếng gà trưa thực sự là một bài thơ hay!”
Mẫu số 3 văn bài
Xuân Quỳnh là một trong những nhà thơ nữ nổi bật của văn học hiện đại. Bà thường mang lại những tình cảm của cuộc sống hàng ngày một cách gần gũi và đầy tính nhân văn. Thơ của Xuân Quỳnh thường thể hiện sự trẻ trung, mạnh mẽ và đầy nhiệt huyết cùng với sự đậm đà của tình cảm. “Tiếng gà trưa” được sáng tác vào thời kỳ đầu của cuộc kháng chiến chống Mỹ, thể hiện tình yêu quê hương, đất nước và gia đình, với sự ấm áp và chân thành như tình thân.
Thể thơ năm chữ với sự biến đổi linh hoạt. Gieo vần liền ở những câu hai, kết hợp với vần giãn cách, tạo nên sự phong phú và đa dạng. Thể thơ này thích hợp để kể lại những kỷ niệm và trải nghiệm trong cuộc sống:
“Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà kêu ở ổ:
“Cục... cục tác cục ta”
Tiếng gà kêu buổi trưa để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng người lính, gắn liền với những kỷ niệm đẹp của tuổi thơ. Vì vậy, trong vô vàn âm thanh của làng quê, người lính nghe thấy rõ nhất là tiếng gà kêu buổi trưa. Trong một buổi trưa hè ở một làng quê yên bình, trên đường hành quân, người lính được tiếp sức bởi tiếng gà kêu:
“Nghe nắng trưa rạo rực
Nghe bàn chân mỏi mệt
Nghe hồi tưởng tuổi thơ”
Điểm đặc biệt của các câu thơ này là sự tập trung vào âm thanh, khiến cho tiếng gà trưa không chỉ là một âm thanh mà còn là một trạng thái tinh thần. Tiếng gà trưa đánh thức ký ức của tuổi thơ, khiến cho mỗi người đều trở về với quãng thời gian trong trắng và ngọt ngào của tuổi thơ. Việc sử dụng các phương tiện tu từ khác nhau giúp tạo nên sự phong phú và hấp dẫn cho bức tranh về tiếng gà trưa.
Những dòng thơ mở đầu đơn giản nhưng không kém phần sâu lắng, khiến cho người đọc cảm nhận được sự thanh bình và ấm áp của tuổi thơ.
Mỗi câu thơ về 'Tiếng gà trưa' là một mảnh ghép của ký ức tuổi thơ, đưa ta trở lại với những khoảnh khắc đáng nhớ:
“Tiếng gà trưa
Ổ rơm ấm trứng vàng
Gà mái đây xinh tươi
Với lông óng ánh nắng”
Sau mỗi lời kể là một phần mô tả, mô tả này được xây dựng theo cấu trúc song song và lặp lại từ 'này', một từ dùng để chỉ và gợi ý cho người nghe tưởng tượng. Các từ mô tả như 'hồng', 'trắng', 'óng' đều là những màu sắc sáng tạo ra bức tranh rực rỡ về đàn gà mà tác giả miêu tả. Tác giả cũng sử dụng so sánh 'Lông óng như màu nắng' để tạo ra hình ảnh sáng chói đẹp mắt. Bất ngờ trong bài thơ không phải là sự miêu tả về tiếng gà trưa mà là sự xuất hiện đột ngột của 'ổ rơm hồng và những quả trứng', điều kỳ diệu mà tiếng gà trưa mang lại.
Trong bức tranh về đàn gà mà Xuân Quỳnh miêu tả, ê rơm vàng lấp lánh với những quả trứng hồng, con gà mái có bộ lông xen kẽ các màu trắng, đen, hồng... như một tác phẩm nghệ thuật được tạo ra. Ánh vàng rực rỡ của con gà mái, lông óng như ánh nắng, khiến cho bức tranh trở nên sống động. Tác giả và cháu vừa tung cơm, gạo cho đàn gà ăn, quan sát chúng với ánh mắt thích thú. Cháu đếm từng con gà trong sân nhà.
'Tiếng gà trưa' vang lên từng vách nhà trong xóm nhỏ, nhắc nhở người chiến sĩ về người bà yêu thương. Tuổi thơ bên bà đầy những kỷ niệm đáng nhớ, và trẻ con luôn hiếu kỳ, tò mò khi quan sát con gà đẻ trứng. Khi bị bà mắng, lo lắng hiện lên trong lòng cháu:
“Tiếng gà trưa
Những lời mắng của bà vẫn vang vọng
Bà nói với cháu khi chúng nhìn con gà đẻ trứng
Khi mặt cháu trở nên buồn bã
Cháu quay về và nhìn vào gương
Một trái tim ngây thơ lo lắng”
Cháu không thể quên được hình ảnh của 'Bàn tay bà nhẹ nhàng soi trứng' - bà chăm sóc cẩn thận từng quả trứng hồng cho con gà mái, trong khi cháu lại nhớ về những nỗi lo lắng của bà khi mùa đông đến:
“Khi gió đông về
Bà lo lắng cho đàn gà
Mong trời không mưa phùn
Để cuối năm bán gà
Cháu được mặc quần áo mới”
Đoạn thơ đơn giản nhưng gần gũi đến mức đáng yêu, các chi tiết mô tả liên quan mật thiết đến cuộc sống quê hương, làng xóm, và đặc biệt là những kỷ niệm thơ ấu không bao giờ phai mờ trong trí nhớ. Nỗi lo của bà thể hiện sự lo lắng chân thành, vì nếu có sương muối đọng trên lông gà trong những đêm giá lạnh, đàn gà có thể chết, và điều đó có thể khiến cho cháu không có quần áo mới:
“Quần xẻ gấu mông đào
Ống quần dài phủ đất
Áo rộng cánh chúc tơi
Đi qua tiếng vang rền”
Mỗi khi đàn gà được bán, cháu luôn nhớ đến lúc bà đưa cháu đi chợ mua quần áo mới đẹp. Tình thương yêu của bà dành cho cháu, dành cho con, mãi mãi sẽ ấm áp trong lòng cháu. Tuổi thơ ở bên bà là những kỷ niệm không thể quên.
Lần thứ tư “Tiếng gà trưa” lại vọng lên. Tiếng gà gợi nhớ những ước mơ của những người lính trẻ:
“Tiếng gà trưa
Đem theo biết bao niềm vui
Về đêm cháu mơ thấy
Giấc ngủ yên lành trứng”
Âm thanh thiêng liêng của tiếng gà trưa, bất chợt như một lời kêu gọi từ quê hương, từ mảnh đất yêu thương của người chiến sĩ ra trận. Đó là âm thanh mang đến cho họ nhiều cảm xúc đẹp đẽ:
“Cháu hôm nay ra trận
Vì tình yêu quê hương
Vì làng xóm thân thương
Vì bà ơi, cũng vì bà
Và cũng vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng của tuổi thơ”
Trong bài thơ có ba câu rất ý nghĩa “Giấc ngủ hồng sắc trứng/ Ổ trứng hồng của tuổi thơ”. Cả ba câu đều nói về hạnh phúc của tuổi thơ và gia đình làng xóm. Hình ảnh người bà hiện lên trong tâm trí người chiến sĩ ra trận thật đẹp. Lưu Trọng Lư khi nghe 'Tiếng gà trưa' đã nhớ về mẹ hiền đã đi xa. Bằng Việt khi ở xa quê nhớ về quê nhà qua hình ảnh người bà yêu quý. Tiếng gà kêu gọi hè về, nhớ bếp lửa ấm áp với hình ảnh bà nhen nhóm sớm hôm. Bài thơ “Tiếng gà trưa” của Xuân Quỳnh gợi nhớ về bà qua tiếng gà vang lên buổi trưa.
Bài thơ “Tiếng gà trưa” là một bài thơ đặc biệt, ngọt ngào và ý nghĩa. Tiếng gà cũng là tiếng gọi thân quen của quê hương, của mẹ, của bà. Đó là tiếng gọi đầy ý nghĩa cho người chiến sĩ trong cuộc chiến đấu bảo vệ đất nước.
Bài văn mẫu số 4
“Tiếng gà trưa” của nhà thơ Xuân Quỳnh là một trong những tác phẩm viết về tình cảm bà cháu. Bài thơ thể hiện tình yêu thương chân thành và sâu lắng của nhà thơ dành cho quê hương, đất nước.
Tiếng gà trưa xuất hiện suốt từ đầu đến cuối bài thơ. Âm thanh của tiếng gà đã đánh thức trong lòng người chiến sĩ những kỷ niệm tuổi thơ. Khi dừng chân tại một xóm nhỏ, tiếng gà bất ngờ vang lên: “Cục… cục tác cục ta” - một âm thanh quen thuộc ở bất kỳ làng quê nào của Việt Nam. Tiếng gà đã đem lại nhiều cảm xúc, gợi nhớ lại ký ức của tuổi thơ sống bên bà.
Sau đó, người cháu nhớ lại những ký ức về những năm tháng gian khổ nhưng ấm áp khi ở bên bà:
“Tiếng gà trưa
Ổ rơm hồng tràn trứng
Con gà mái mơ màng
Hoạt bát trong hoa trắng
Con gà mái óng ánh như nắng”
Nhớ về bà cũng là nhớ về hình ảnh đàn gà mà bà luôn vất vả chăm sóc cả ngày lẫn đêm. Đàn gà luôn là biểu tượng gắn liền với cuộc sống nông thôn, nhưng khi đi vào thơ của Xuân Quỳnh, chúng trở nên thật đặc biệt, thật mộng mơ. Chẳng hạn như chị gà mái mơ khắp mình lụa trắng, hoặc con gà mái vàng long lanh như màu ánh nắng. Đích thị là hình ảnh tràn đầy sức sống!
Không chỉ thế, đó còn là kỷ niệm đáng nhớ về một lần bị bà mắng:
“Tiếng gà trưa
Có tiếng bà vẫn mắng
- Gà đẻ mà mày nhìn
Rồi sau này lang mặt!
Cháu về lấy gương soi
Lòng dại thơ lo lắng”
Lúc đó, đứa cháu còn nhỏ nên tin lời mắng mỏ của bà, lòng đầy lo lắng về việc lấy chiếc gương soi. Rồi “tiếng gà” lại gợi nhớ về hình ảnh một người và tần tảo sớm hôm chăm sóc từng quả trứng, mong sao trời không sương muối, để đàn gà khỏe mạnh. Cuối năm, khi bà bán gà để lấy tiền, cháu sẽ có quần áo mới để mặc:
“Tiếng gà trưa
Tay bà khum soi trứng
Dành từng quả chắt chiu
Cho con gà mái ấp
Mỗi năm trôi qua
Khi gió mùa đông về
Bà lo đàn gà
Nguyền trời đừng có sương muối
Để cuối năm bán gà
Cháu được quần áo mới”
Cả cuộc đời bà dành cho con, cho cháu. Quên đi những vất vả của bản thân, bà nâng niu đàn gà để bán cuối năm mua quần áo mới cho cháu.
Khổ thơ cuối cùng phản ánh tình cảm sâu sắc của người chiến sĩ dành cho bà:
“Tiếng gà trưa
Mang bao nhiêu hạnh phúc
Đêm cháu về mơ mộng
Giấc ngủ hồng sắc trứng
Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu Tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ”
Tiếng gà trưa ghi lại nhiều kỉ niệm đẹp, nhưng tuyệt vời nhất vẫn là những kỷ niệm ấm áp bên bà. Ngày nay, cháu đã trưởng thành, tham gia vào cuộc chiến của dân tộc. Cháu không ngại khó khăn, chỉ vì “tình yêu Tổ quốc” và “quê hương thân thương” và quan trọng nhất là “vì bà” - tình cảm gia đình. Một mục đích cao cả biết nhường nào.
Vậy là, khi đọc bài thơ “Tiếng gà trưa”, độc giả đã cảm nhận được tình cảm sâu sắc giữa bà và cháu. Tiếng gà trưa đã gợi lên những kí ức tuổi thơ và tình cảm gia đình, từ đó làm cho tình yêu quê hương trở nên sâu đậm.
Bài văn mẫu số 5
Xuân Quỳnh, một trong những gương mặt tiêu biểu của thế hệ nhà thơ trẻ trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bài thơ “Tiếng gà trưa” được sáng tác vào những năm đầu của cuộc kháng chiến. Tiếng gà trưa, là tiếng gọi của quê hương, gia đình, xóm làng, sâu sắc trong lòng người lính ra trận, trở thành hành trang tinh thần của họ:
“Trên con đường xa xôi
Dừng chân bên làng nhỏ
Tiếng gà vang từ ổ:
“Cục... cục tác cục ta”
Nghe xao động dưới nắng trưa
Nghe bước chân mỏi mệt
Nghe những kỷ niệm tuổi thơ gọi về”
Người lính đang trên đường ra trận. Cuộc hành trình đầy khó khăn và gian truân. Khi nhìn thấy xóm nhỏ xa xa, họ dừng lại để nghỉ ngơi. Bất ngờ, âm thanh của tiếng gà vọng lên “Cục… cục tác cục ta” đã đánh thức ký ức của họ về tuổi thơ - những năm tháng bên bà. Nhà thơ thông qua từ “nghe” kết hợp với những hình ảnh “xao động dưới nắng trưa”, “bước chân mỏi mệt”, “ký ức tuổi thơ gọi về” nhấn mạnh sự xúc động của người lính khi nghe tiếng gà trưa.
Khi nhớ về thời thơ ấu bên người bà, những kỷ niệm ấy dần hiện về trong ký ức của tôi:
“Tiếng gà trưa
Trong ổ rơm đỏ những quả trứng
Gà mái mơ như hoa trắng khắp mình
Và gà mái vàng, lông óng như nắng”
Đó là hình ảnh của “gà mái mơ” - lông trắng rực, và “gà mái vàng” - lấp lánh như ánh nắng, thân thuộc với cuộc sống nông thôn Việt Nam.
Đặc biệt, kỷ niệm khi tôi tò mò nhìn gà đẻ trứng, bị bà mắng, vẫn sống đọng trong tâm trí:
“Nhìn gà đẻ mà mày nhìn
Rồi sau này lang mặt”
Những lời mắng của bà khiến đứa cháu đầy lo lắng. Đó là những nỗi lo âu tự nhiên của tuổi thơ.
Rồi hình ảnh một người bà tận tình sớm hôm:
“Tiếng gà trưa
Bàn tay bà khum soi trứng
Chăm sóc từng quả chặt chiu
Cho con gà mái ấp”
Bàn tay của bà “khum soi trứng” - chăm sóc từng quả một để con gà mái ấp. Cuộc đời của bà, công việc vất vả đều vì con cháu. Bà không bao giờ suy nghĩ cho bản thân. Khi mùa đông về, trời lạnh, bà lo đàn gà sẽ chết, không có gì để bán lấy tiền mua quần áo mới cho cháu:
“Cứ hàng năm hàng năm
Khi gió mùa đông tới
Bà lo đàn gà toi
Mong trời đừng sương muối
Để cuối năm bán gà
Cháu được quần áo mới”
Tình cảm sâu sắc của cháu dành cho bà được thể hiện qua khổ thơ cuối cùng. Tiếng gà trưa là nơi lưu giữ những hạnh phúc, những ước mơ từ thuở nhỏ mà cháu luôn mong ước. Hôm nay, khi trưởng thành, cháu đã trở thành một người lính:
“Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu Tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ”
Từ “vì” nhấn mạnh mục đích của cháu tham gia chiến đấu. Đó là vì lòng yêu đất nước - “vì lòng yêu Tổ quốc”, yêu quê hương - “yêu xóm làng thân thuộc”. Cuối cùng là vì bà - cháu mong bà được sống bình yên. Đó đều là những mục đích chiến đấu cao cả, thiêng liêng.
Âm thanh “tiếng gà trưa” bao trùm khắp cả bài thơ - không chỉ gợi lên những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ mà còn chứa đựng tình cảm sâu sắc của người cháu dành cho bà của mình.
Bài văn mẫu số 6
Xuân Quỳnh được biết đến là một trong những nữ thi sĩ nổi tiếng của văn học hiện đại Việt Nam. “Tiếng gà trưa” viết vào thời điểm đầu của cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bài thơ là tiếng gọi của quê hương, gia đình, xóm làng in sâu trong lòng người lính ra trận, trở thành hành trang của người lính trẻ.
Tiếng gà từ lâu đã là âm thanh quen thuộc ở các làng quê Việt. Nó đánh thức ký ức về cuộc sống bình yên của người nông dân sau những ngày lao động. Xuân Quỳnh đã làm mới âm thanh ấy bằng những cảm xúc riêng, thổi vào đó kỷ niệm về tuổi thơ. Tiếng gà trưa khiến nắng trưa trên đường hành quân sáng rực. Người lính thấy sức mạnh mới cho đôi chân mệt mỏi và lòng tràn đầy cảm xúc. Tiếng gà như tiếng gọi từ quê hương:
“Cục...cục tác cục ta
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ”
Tiếp theo, cụm từ “tiếng gà trưa” lặp lại ba lần, khiến người cháu nhớ đến hình ảnh người bà yêu thương, chăm sóc từng quả trứng hồng:
“Tiếng gà trưa
Ổ rơm hồng những trứng
Này con gà mái mơ
Khắp mình hoa đốm trắng
Này con gà mái vàng
Lông óng như màu nắng”
Những kỷ niệm tuổi thơ bên bà đã để lại trong lòng cháu nhiều dấu ấn đáng nhớ. Đặc biệt cháu nhớ nhất khoảnh khắc tò mò xem bà đẻ trứng, sau đó bị bà mắng. Lúc đó, lòng cháu ngây thơ tin lời bà, lo sợ mặt bị xấu đi và ngay lập tức về lấy gương để tự soi:
“Tiếng gà trưa
Có tiếng bà vẫn mắng
Gà đẻ mà mày nhìn
Rồi sau này lang mặt
Cháu về lấy gương soi
Lòng dại thơ lo lắng
…
Khi gió mùa đông tới
Bà lo đàn gà toi
Mong trời đừng sương muối
Để cuối năm bán gà
Cháu được quần áo mới”
Tuy nhiên, điều đặc biệt nhất là hình ảnh của người bà. Bà luôn quan tâm, hy sinh và làm việc vất vả để có được một đàn gà để cuối năm bán, từ đó mua quần áo mới cho cháu. Cuộc đời bà tràn đầy lo lắng cho con cháu:
“Ôi cái quần chéo go,
Ống rộng dài quết đất
Cái áo cánh trúc bâu
Đi qua nghe sột soạt”
Những ngày tháng tuổi thơ bên bà là những kỷ niệm khó quên với cháu. Tiếng gà trưa cũng là tiếng gọi về những ước mơ của người lính:
“Tiếng gà trưa
Mang bao nhiêu niềm vui
Đêm cháu về nằm mơ
Giấc ngủ ấm về trứng”
Âm thanh quen thuộc đó vang lên, gợi lại những kỷ niệm đáng nhớ của tuổi thơ. Nhưng nó không chỉ dừng lại ở đó, âm thanh ấy còn như là tiếng gọi của quê hương thân thương. Tiếng gà không chỉ là một âm thanh thông thường, mà nó còn đánh thức những ước mơ trong lòng người cháu. Cuối cùng, bài thơ cho thấy mục tiêu chiến đấu của người lính:
“Cháu chiến đấu hôm nay
Vì tình yêu Tổ quốc
Vì xóm làng thân thương
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng ấm áp tuổi thơ”
Từ “vì” được nhấn mạnh bốn lần, khẳng định mục tiêu chiến đấu của người lính. Người cháu chiến đấu vì Tổ quốc yêu thương, vì xóm làng thân thương và quan trọng nhất cũng là vì bà, với hy vọng cuộc sống bình yên. Hai tiếng “bà ơi” vang lên thật cảm động. Đó như là niềm tin cho người lính trong cuộc chiến bảo vệ quê hương yêu dấu.
Bài thơ “Tiếng gà trưa” của Xuân Quỳnh đã tả rõ tình cảm thiêng liêng của bà cháu. Đồng thời, người đọc cũng cảm nhận được tình yêu sâu nặng đối với quê hương, đất nước.
Bài văn mẫu số 7
Xuân Quỳnh, nhà thơ của cảm xúc đời thường, đã tạo nên bài thơ “Tiếng gà trưa” để người đọc cảm nhận được tình cảm sâu sắc giữa bà cháu.
Bài thơ mở đầu với hình ảnh người cháu trên đường hành quân, gặp lại âm thanh quen thuộc của tiếng gà ở xóm làng:
“Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ:
“Cục... cục tác cục ta”
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ”
Đó chính là âm thanh quen thuộc của tiếng gà: “Cục… cục tác cục ta” mang lại những kỷ niệm tuổi thơ ấm áp bên bà. Biện pháp tu từ và các hình ảnh ẩn dụ nhấn mạnh nỗi xúc động của người chiến sĩ khi nghe tiếng gà trưa. Đây là âm thanh đặc biệt làm xao động không chỉ một vùng làng quê yên bình mà còn lòng người lính.
Kế tiếp, những kỷ niệm tuổi thơ được tái hiện lần lượt qua dòng hồi tưởng:
“Tiếng gà trưa
Ổ rơm hồng những trứng
Này con gà mái mơ
Khắp mình hoa đốm trắng
Này con gà mái vàng
Lông óng như màu nắng”
Trong kí ức của cháu, “con gà mái mơ” có lông hoa đốm trắng, “con gà mái vàng” có lông óng như màu nắng. Đặc biệt, kỷ niệm khi cháu tò mò xem gà đẻ trứng, bị bà mắng, vẫn hiện rõ trong trí não:
“Gà đẻ mà mày nhìn
Rồi sau này lang mặt”
Lời mắng của bà khiến đứa cháu tin là thật, về lấy gương soi sợ bị lang mặt. Kỷ niệm về một tuổi thơ đáng nhớ. Không chỉ vậy, tiếng gà còn gợi lại những nỗi nhọc nhằn của người bà:
“Tiếng gà trưa
Tay bà khum soi trứng
Dành từng quả chắt chiu
Cho con gà mái ấp”
Người bà đã nhiều năm vất vả nuôi dưỡng cháu. Bằng đôi bàn tay đã lao động cả đời, bà nâng niu từng quả trứng cho con gà mái ấp. Đó là nguồn sống để bà bán, cuối năm mua quần áo mới cho cháu. Người bà hiện ra với phẩm chất tiêu biểu của người phụ nữ Việt Nam - đức hy sinh. Bà luôn vì con, vì cháu mà không một lúc nghĩ đến bản thân. Rồi mùa đông về, trời lạnh, bà lo lắng đàn gà có thể chết:
“Cứ hàng năm hàng năm
Khi gió mùa đông tới
Bà lo đàn gà toi
Mong trời đừng sương muối
Để cuối năm bán gà
Cháu được quần áo mới”
Tiếng gà trưa là nơi ghi lại những niềm vui, những ước mơ cháu mong ước từ nhỏ:
“Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu Tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ”
Nhà thơ đã khéo léo sử dụng biện pháp tu từ điệp từ “vì” để nhấn mạnh mục đích chiến đấu của người cháu. Khi trưởng thành, cháu tham gia chiến đấu bảo vệ tổ quốc. Trước hết đó là vì lòng yêu đất nước - “vì lòng yêu Tổ quốc”, sau đó là vì tình yêu quê hương - “yêu xóm làng thân thuộc”. Đặc biệt nhất cũng chính là vì người bà “Bà ơi, cũng vì bà”. Tiếng gọi “Bà ơi” vang lên thật trìu mến, yêu thương. Cháu ước mong có thể đóng góp đem lại cuộc sống hòa bình cho bà - cho những người thân yêu của mình.
Có thể thấy, sau khi đọc xong bài thơ, người đọc đã cảm nhận được những tình cảm thiêng liêng. Tiếng gà trưa là một bài thơ hay của Xuân Quỳnh.
Bài văn mẫu số 8
Tiếng gà trưa là một trong những bài thơ hay của nhà thơ Xuân Quỳnh. Bài thơ đã khơi gợi những kỉ niệm tuổi thơ và tình cảm bà cháu. Tình cảm gia đình đã làm cho tình cảm yêu nước trở nên sâu sắc.
Tiếng gà vốn là một âm thanh quen thuộc ở làng quê Việt Nam. Bởi vậy mà trong bài thơ “Tiếng gà trưa”, âm thanh này đã gợi nhắc nhân vật trong bài về những kỉ ức về tuổi thơ. Người cháu đang trên đường hành quân, nhìn thấy xóm làng liền ghé vào nghỉ ngơi. Khi nghe thấy tiếng gà, người cháu nhớ đến những ngày tháng còn sống bên cạnh bà:
“Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ:
Cục... cục tác cục ta”
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ”
Từng kỷ niệm đẹp đẽ, ấm áp lần lượt hiện ra trong suy tư của người cháu:
“Tiếng gà trưa
Ổ rơm hồng những trứng
Này con gà mái mơ
Khắp mình hoa đốm trắng
Này con gà mái vàng
Lông óng như màu nắng”
Cháu nhớ nhất là khi tò mò xem bà đẻ trứng, rồi bị bà mắng. Lòng cháu ngây thơ tin lời bà, sợ bị lang mặt nên liền về lấy gương soi:
“Tiếng gà trưa
Có tiếng bà vẫn mắng
Gà đẻ mà mày nhìn
Rồi sau này lang mặt
Cháu về lấy gương soi
Lòng dại thơ lo lắng
…
Khi gió mùa đông tới
Bà lo đàn gà sẽ chết
Mong trời đừng mưa muối
Để cuối năm bán gà
Cháu được quần áo mới”
Đặc biệt là hình ảnh của người bà - một người hiền lành, giản dị. Bà luôn quan tâm, hy sinh và cần mẫn để mong có được một đàn gà để cuối năm bán đi, kiếm tiền mua quần áo mới cho cháu. Cuộc đời bà tràn ngập tình yêu thương và lo toan cho con cháu:
“Ôi cái quần chéo go,
Ống rộng dài quét đất
Cái áo cánh trúc bâu
Đi qua nghe sột soạt”
Tuổi thơ sống bên bà, mặc dù khó khăn, nhưng đầy hạnh phúc. Điều đó làm cho cháu không thể nào quên:
“Tiếng gà trưa
Mang bao nhiêu hạnh phúc
Đêm cháu về nằm mơ
Giấc ngủ hồng sắc trứng”
Tiếng gà trưa cũng giống như tiếng gọi của quê hương thân thương. Không chỉ là một âm thanh bình thường mà con người nghe thấy, mà nó còn là nguồn cảm hứng cho những ước mơ. Cuối cùng, bài thơ này đã làm cho người đọc thấu hiểu được mục đích chiến đấu của người lính:
“Hôm nay cháu chiến đấu
Vì tình yêu quê hương
Vì làng quê thân thương
Bà ơi, vì bà mà
Vì tiếng gà réo gọi
Trứng hồng kỷ niệm thơ ấu”
Trong những dòng thơ cuối cùng, từ “vì” được lặp lại bốn lần, nhấn mạnh mục đích cao cả của người lính. Người cháu kính trọng và yêu thương bà, biết ơn bà. Bà là nguồn động viên cho cháu chiến đấu vì hòa bình cho đất nước và cho bà.
Dòng cảm xúc trong bài thơ diễn ra một cách tự nhiên. Từ hình ảnh tiếng gà gợi nhớ về người bà giản dị, rồi thể hiện tình yêu và mục đích chiến đấu cao cả.
Tình cảm giữa bà và cháu trong bài thơ rất chân thành, cảm động. Bài thơ đã đem lại cho người đọc nhiều cảm xúc và suy tư.
..........Chi tiết xem trong tài liệu tải xuống dưới đây...........