Đồng thời, giúp rèn kỹ năng kể chuyện theo ngôi thứ nhất, phát triển trí tưởng tượng, sáng tạo. Mời các bạn đọc cùng theo dõi kịch bản nhập vai Mã Giám Sinh kể lại Mã Giám Sinh mua Kiều trong bài viết dưới đây để rèn kỹ năng kể chuyện tốt hơn:
Kịch bản đóng vai Mã Giám Sinh tái hiện đoạn trích Mã Giám Sinh mua Kiều
Truyền tai nhau trong dân gian lan truyền thông tin sốt sắng về Thúy Kiều, một mỹ nhân tuyệt sắc, buộc phải bán mình để cứu gia đình khỏi khốn khổ. Nghe tin, Mã Giám Sinh không do dự, ngay lập tức chạy về Bắc Kinh. Dựa vào lừa dối là đi hỏi vợ, ông dùng cớ đó để cưới nàng, nhằm bán cho một nhà thổ phiếu. Mụ Tú bà đã nhận mình là người mới.
Vì nhà ta thường mua bán mỹ nhân, nên những dịp như vậy không thể thiếu bóng ta! Mặc dù đã qua bốn mươi nhưng vẫn bị nữ sắc quấy rối. Hôm đó, được một mụ mối dẫn đến nhà Kiều với tư cách người trai trẻ đi hỏi vợ. Trước khi đi, ta phải trau chuốt kĩ lưỡng để tránh sự chú ý của người khác.
Tới nhà Kiều, ta tự nhiên ngồi lên ghế cao để chứng tỏ có thế có quyền, sao cần phải kiêng nể? Nóng lòng, ta mong muốn gặp Kiều ngay lập tức. Trong khi chờ, mụ mối thúc Kiều ra. Dưới ánh đèn yếu, Kiều xuất hiện, trên gương mặt còn thấy vẻ xấu hổ. Nàng thật đẹp! Đẹp đến nỗi vượt quá tưởng tượng và lời đồn.
Khi nhìn thấy bằng mắt, ta biết không ai có thể sánh bằng Kiều! Nhưng mà nàng trông hơi buồn phải không? Không sao, chỉ cần trẻ trung như vậy thì đã rất tuyệt rồi! Tiếp theo, ta yêu cầu Kiều thử hát vài bài, nhảy vài điệu múa để xem. Nàng làm theo dù không hứng thú.
Từng động tác, từng cử động của Kiều trên đàn trông thật quyến rũ! Sau khi thưởng thức, ta không kiềm chế được lòng, liền thương lượng giá với mụ mối để sớm đưa Kiều về nhà. Tuy nhiên, để mua nàng với giá rẻ, ta đã kìm nén ham muốn của mình. Vì vậy, ta cố gắng dùng lời ngọt ngào thuyết phục gia đình nàng tin tưởng ta.
Mụ mối đề ra giá ban đầu là nghìn vàng. Không ai sánh kịp với Kiều nhưng mụ này cố ý làm khó ta. Tuy nhiên, ta rất thông thạo trong việc này nên chắc chắn sẽ không để mình thua cuộc! Vậy là, sau khi thương lượng, phần thắng thuộc về ta. Thế là ta chỉ tốn bốn trăm năm mươi lạng vàng cho một đại mỹ nhân.
Thật là tài giỏi quá đi! Lần này, lầu xanh của gia đình ta sẽ kiếm vàng từ mỹ nhân đẹp nhất. Sau khi trả tiền cho món hàng tuyệt mỹ đó, ta liền cùng gia đình Kiều thương lượng về việc rước nàng về nhà. Không lâu sau đó, ta cùng nàng đã lên đường.