TOP 13 mẫu Kịch tính trong vai diễn của người lính kể lại bài thơ Ánh trăng, SIÊU HAY và đặc sắc nhất, giúp các học sinh lớp 9 dễ dàng hòa mình vào vai diễn của người lính, tôn vinh tình đồng chí, tình đoàn kết.
Bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy đã đánh thức những cảm xúc sâu sắc trong lòng mỗi người, nhắc nhở về những năm tháng gian khổ của quân nhân. Hãy cùng khám phá chi tiết trong bài viết sau để rèn kỹ năng kể chuyện theo góc nhìn của người lính.
Dàn ý kịch tính trong vai diễn của người lính kể lại bài thơ Ánh trăng
1. Mở đầu
- Giới thiệu về bản thân và tình hình khi bắt đầu câu chuyện
2. Phần chính
a. Ký ức về tuổi thơ của người lính
- Tôi trải qua tuổi thơ ở gần sông, trong rừng và gần biển, sống hòa mình với thiên nhiên thanh bình và tinh thần tự do.
- Khi chiến tranh nổ ra, tôi không ngần ngại lên đường nhập ngũ để bảo vệ tổ quốc.
- Những năm tháng đầy khó khăn trong chiến trường, tôi vẫn giữ vững lòng can đảm và nhớ mãi về vẻ đẹp của thiên nhiên.
- Mỗi khi nhìn lên bầu trời, vầng trăng vẫn hiện hữu, gợi nhớ về những kỷ niệm đẹp của tuổi trẻ. Tuy nhiên...
b. Cuộc sống tiện nghi trong thời đại hiện đại
- Sau khi hai miền Nam - Bắc thống nhất, độc lập và tự do, tôi được may mắn sống sót và trở về quê nhà, tận hưởng một cuộc sống bình yên, ổn định.
- Con trai tôi đề nghị đưa bố vào thành phố sinh sống, nên tôi chuyển về một thành phố xa hoa, sôi động với ánh đèn rực rỡ.
- Căn nhà mới của tôi được trang bị đầy đủ tiện nghi, tôi thư giãn và tận hưởng cuộc sống. Những khó khăn và gian truân trước đây bỗng dưng tan biến khỏi tâm trí.
- Những kỷ niệm về vầng trăng và tình nghĩa cũng dần bị lãng quên, chẳng biết từ bao giờ.
c. Sự tỉnh táo và hối hận
- Ánh sáng của vầng trăng tự nhiên vô tình rọi vào, đánh thức trái tim và khơi dậy nhiều cảm xúc không thể diễn tả.
- Trên cao, vầng trăng vẫn sáng chói, phát ra ánh sáng bạc áo lan tỏa khắp nơi.
- Tôi tỉnh táo và hối hận, nhận ra rằng bản thân đã lãng quên quá khứ tình nghĩa suốt một thời gian dài, lơ là với vầng trăng trung thành.
- Đã đến lúc, tôi nhận ra rằng sự vô tư và ích kỷ của mình đã khiến tôi bỏ lỡ nhiều điều quan trọng.
- Những nỗi đau và mất mát vẫn còn âm ỉ trong lòng dân tộc, dù chiến tranh có rời xa, nhưng dấu vết của nó vẫn còn đọng lại trên dân tộc.
- Trong khi mọi người đang cố gắng vượt qua quá khứ, tôi lại vui vẻ tận hưởng cuộc sống thoải mái và tiện nghi.
3. Kết luận
- Kết thúc bằng việc thể hiện cảm xúc và rút ra bài học từ trải nghiệm
Tích truyện: Đóng vai lính kể bài thơ Ánh Trăng - Súc tích
Tôi, một lính cụ Hồ, tự hào với danh xưng đó.
Từ nhỏ, tôi sinh ra và lớn lên ở làng quê, nơi mà thiên nhiên là người thân, ánh trăng là bạn thân. Lúc tôi gia nhập quân đội, bước vào chiến trường, ánh trăng vẫn ở bên, đồng hành với tôi qua những ngày gian khổ chống giặc. Chúng ta không chỉ là bạn bè, mà còn là đồng chí đồng đội. Tôi cam kết rằng, chúng ta sẽ mãi thân thiết, gắn bó như vậy.
Tuy nhiên, khi hòa bình trở lại và đất nước phát triển, ánh đèn sáng tỏ khắp nơi, tôi đã quên đi người bạn thân thiết kia. Một ngày, khi điện bị cắt, tôi mới nhận ra rằng ánh trăng vẫn sáng tỏ bên cạnh tôi. Trên cao, người bạn trăng vẫn nhẹ nhàng và kiên nhẫn nhìn tôi. Tôi hoảng hốt nhận ra rằng, trăng vẫn luôn ở đó, thiên nhiên vẫn hiện diện. Sự hối hận và xấu hổ lấn át lòng tôi, khiến tôi không kìm được nước mắt.
Rất tức giận, khi tôi lòng can trường đã phản bội người bạn đã cùng tôi trải qua những năm tháng tuổi thơ, những ngày chiến trận gian khổ. Sự trung thành, mạnh mẽ của ánh trăng làm cho tôi cảm động tột độ.
Nhập vai người lính kể lại bài thơ Ánh Trăng - Ngắn gọn
Trong những ngày đất nước còn yếu đuối, chưa mạnh mẽ như ngày nay, tôi luôn chứa đựng những kỷ niệm đẹp từ thuở nhỏ. Người bạn tri kỷ của tôi - ánh trăng luôn đồng hành qua rừng, qua chiến trận. Tôi nghĩ rằng bóng dáng của ánh trăng sẽ mãi không phai nhạt trong tâm trí tôi, nhưng môi trường sống đã thay đổi không ngừng. Và điều đó cũng dần thay đổi tình cảm con người. Câu chuyện trữ tình mà tôi sắp kể sẽ là một bài học, một lời nhắc nhở cho những người đã quên đi những giá trị quý báu mà họ từng có.
Mỗi người đều có một kỷ niệm tuổi thơ đẹp, cùng với người bạn tri kỷ mà họ tưởng như sẽ không bao giờ quên. Tôi cũng vậy, từng có những kỷ niệm tươi đẹp trên cánh đồng, khi thả diều, khi tắm suối. Mặc dù không có những thiết bị hiện đại nhưng tôi không bao giờ cảm thấy buồn chán. Khi lớn lên, tôi tham gia vào chiến trận, gặp gỡ người bạn trăng. Dù mới quen một thời gian, nhưng tôi cảm thấy như đã quen biết từ lâu. Tôi và bạn trăng cùng nhau trải qua những ngày gian khổ, nhưng ánh sáng của bạn vẫn chiếu sáng, làm ấm trái tim tôi. Từ thuở nhỏ đến khi trưởng thành, cuộc sống của tôi luôn liên quan đến thiên nhiên, hòa hợp với môi trường, sống vui vẻ không lo lắng. Ánh trăng luôn dẫn đường cho cuộc sống của tôi. Từ đó, tôi luôn coi ánh trăng là một phần không thể thiếu của cuộc sống.
Sau năm 1976, khi cuộc sống hiện đại dần trở nên quen thuộc, chúng ta dường như quên mất bản thân mình. Không ngờ! Khi chiến tranh kết thúc, lời hứa cũ tôi đã quên từ lâu. Trở lại cuộc sống bình thường, tôi cảm thấy một phần vui mừng, nhưng cũng có phần tiếc nuối. Cuộc sống đầy đủ, tiện nghi khiến tôi quên đi những ngày gian khổ trên chiến trường. Thường xuyên đi làm và về nhà muộn, tôi không còn thời gian suy ngẫm. Những kỷ niệm về quê hương vẫn còn trong tâm trí tôi nhưng đã bị lãng quên. Vầng trăng vẫn chiếu sáng mỗi đêm, nhưng tôi đã không chú ý. Rồi một ngày, khi đèn điện bị tắt, tôi nhìn thấy vầng trăng chiếu sáng. Những kỷ niệm ùa về, tôi nhớ lại những ngày thơ ấu, những khoảnh khắc bên người thân, bên bạn bè. Tôi nhìn vầng trăng, nhìn vào không gian vô hạn. Ánh trăng vẫn ở đó, vẫn là phần của cuộc sống của tôi.
Tôi ngước nhìn về bầu trời, ánh trăng vẫn tròn đầy và chiếu sáng rực rỡ. Một cảm xúc lạ lẫm dâng trào trong lòng, khiến cho kí ức về quê hương yêu thương hiện lên rõ ràng. Những cảnh đẹp của nơi sinh ra, từng con sông, từng ngọn đồi, tất cả trỗi dậy trong trí não. Khóe mắt ướt đẫm nước mắt, nỗi nhớ nhà rơi lên hàng mi. Bao năm trôi qua trong cuộc sống hiện đại, nhưng ký ức vẫn sống mãi trong tâm trí. Đâu chỉ là những kỉ niệm vui vẻ bên bờ sông, trên cánh đồng lúa mênh mông. Mà còn là những đêm dạo chơi dưới ánh trăng, những bước chân rong ruổi giữa rừng sâu. Một thời thanh xuân, một quãng thời gian ngây ngất, tưởng chừng không bao giờ phai nhạt. - Ánh trăng luôn đồng hành cùng tôi, nhưng chính tôi lại quên đi người bạn tri kỷ từ thuở thanh xuân. Đừng trách ánh trăng mờ mịt giữa thành phố ồn ào, chỉ trách lòng người lãnh đạm. Giọt nước mắt của hối hận rơi, khi nhận ra mình đã lãng quên quá khứ, đã phụ bạc tình nghĩa với vầng trăng chân thành. Ánh trăng im lặng, nhưng đó là lời nhắc nhở nghiêm túc về những nỗi đau của quá khứ. Không oán trách, nhưng sự ân cần của nó làm lòng tôi đau đớn hơn. Tôi không thể kìm nước mắt, tôi khóc vì hối hận, vì nhớ ánh trăng, và vì những gì đã mất, cũng như vì những niềm vui hiện tại.
Gặp lại người quen không phải là điều đáng sợ, nhưng điều đáng sợ nhất là khi gặp lại, lòng ta lại bồi hồi, lưỡng lự và đau đớn. Vật chất có thể tạo ra tình cảm, nhưng không dễ dàng tạo ra sự trung thành và lòng thành thật. Trăng, nói chung, và con người, nói riêng, luôn là những điều đáng trân trọng và ghi nhớ. Bây giờ đất nước đang sống trong hòa bình, tôi chỉ mong rằng thế hệ sau sẽ luôn nhớ đến điều này để xây dựng một thế giới dựa trên lòng trung kiên và quá khứ.
Người lính kể lại trải lòng về bài thơ Ánh Trăng
Người lính kể chuyện về bài thơ Ánh Trăng - Mẫu 1
Người bạn tri kỷ là ai đối với bạn? Có phải là người bạn đã yêu thương và gắn bó lâu dài không? Đối với tôi, người bạn tri kỷ là thứ gần gũi, quen thuộc nhất. Ánh trăng, người bạn đơn chiếc, luôn là biểu tượng của tình yêu sâu sắc mà tôi luôn khắc ghi trong lòng. Dù không nói, nhưng ánh trăng đã đi cùng tôi qua những khó khăn, vất vả, lắng nghe những suy nghĩ của cuộc đời một cách im lặng.
Tôi từng trải qua tuổi thơ trên vùng đất ấm áp, nơi mặt trời và gió luôn hiện diện. Tiếng ếch kêu vang, tiếng ve râm ran, như là nhạc khúc quen thuộc của tuổi thơ tôi. Hình ảnh của đàn bò, đàn dê trên bờ cor, lũy tre xanh mát, dòng sông trong lành, tất cả đã gắn bó với kí ức tuổi thơ tôi.
Tưởng rằng cuộc sống sẽ mãi bình dị, đẹp đẽ như thế, nhưng chiến tranh đã làm đảo lộn quê hương nhỏ của tôi, biến đi những hình ảnh ngày xưa. Tôi phải nhập ngũ để bảo vệ quê hương yêu dấu. Không còn ngày tháng bên cánh đồng lúa, âm nhạc của tự nhiên, thay vào đó là âm thanh của bom đạn và lo âu giữa rừng sâu. Nhưng trong lòng, tôi vẫn nhớ quê hương da diết. Ánh trăng luôn ở bên, lắng nghe tâm tư tôi.
Trăng như một người bạn thân thiết, luôn ở bên tôi mỗi đêm, chia sẻ niềm vui, nỗi buồn và nỗi nhớ quê hương không dứt. Trên chiến trường, ánh trăng đồng hành cùng tôi, cho tôi sức mạnh và lòng kiên nhẫn. Cùng trăng, tôi vượt qua mọi khó khăn, dám đối diện với cái chết để bảo vệ tự do cho quê hương.
Sau những năm tháng đau khổ, cuối cùng đất nước được hòa bình. Trở về quê nhà, tôi thấy nhớ nhà trỗi dậy trong lòng. Nhưng thành phố hiện đại đã thay đổi mọi thứ. Tòa nhà cao tầng che khuất ánh trăng, nhưng ánh trăng vẫn sáng trong trái tim tôi. Thời gian trôi qua, tôi quên mất sự hiện diện của trăng.
Một ngày đen tối, khi đèn đường tắt, tôi nhớ ngay đến ánh sáng của trăng. Kỳ lạ là tôi thấy hình bóng của một người bạn cũ. Nhìn ánh trăng, những kí ức xưa tràn về, cảm giác đau đớn khi quên mất sự hiện diện của trăng.
Tôi không kìm nổi nước mắt khi đối diện với ánh trăng. Tôi khóc vì cảm thấy bản thân đáng trách, khóc vì nhớ về người bạn tri kỷ trong những thời khắc khó khăn.
Tình cảm không thể tự tạo ra, nó sinh ra từ trái tim và những gì gắn bó lâu dài. Trăng là biểu tượng của tình cảm chung thủy, nhắc nhở chúng ta trân trọng tình nghĩa.
Đóng vai người lính kể lại bài thơ Ánh trăng - Mẫu 2
Là một người lính trong cuộc chiến, tôi dành cuộc đời mình để bảo vệ cuộc sống và giành độc lập cho dân tộc. Khi cuộc sống thay đổi, kí ức xưa dần phai nhạt nhưng vẫn đọng lại nỗi chua xót.
Tôi sinh ra và lớn lên trên vùng quê nghèo, cuộc sống của tôi gắn liền với sông nước, rừng núi. Trên chiến trường, ánh trăng luôn là người bạn đồng hành chia sẻ buồn vui.
“Tuổi thơ bên đồng cỏ
Và bên dòng sông êm
Vầng trăng tri kỉ hồn”
Ký ức của tôi gắn liền với thiên nhiên, từ tuổi thơ đến những ngày gian khổ chiến đấu. Thế nhưng, đôi khi tôi quên đi những kỷ niệm đẹp nhất của mình.
“Trần trụi bên tự nhiên
Tâm hồn như cây cỏ
Không bao giờ quên được
Ánh trăng tri kỉ tình”
Sau chiến tranh, khi trở về thành phố, cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn. Ngay cả vầng trăng tri kỉ dường như cũng bị lãng quên.
“Quay trở lại thành phố
Quen với ánh đèn đường
Ánh trăng qua khung cửa
Như người xa lạ qua đường”
Nhìn lại, tôi nhận ra khoảng cách mà không gian sống mang lại, khiến con người dễ quên đi những kỷ niệm và những người tri kỉ.
Tôi không trách hoàn cảnh mà trách bản thân đã vô tình quên mất những kỷ niệm quý báu.
“Bóng tối khi đèn tắt
Buyn- đinh mờ đèn vàng
Mở cửa thấy trăng tròn
Kỷ niệm về vùng quê”
Một đêm, khi đèn tắt, tôi vội mở cửa, không ngờ đó lại là lời nhắc nhở về quá khứ quan trọng mà tôi đã lãng quên.
“Ngước nhìn, mặt trăng rưng
Thấy đồng, thấy biển rộng
Thấy sông, thấy rừng xanh
Đối mặt với vầng trăng tròn, tôi như thấy lại những ký ức, những tình cảm đã trải qua trong quá khứ. Nhìn thấy vầng trăng, tôi nhận ra sự lơ đãng của bản thân, những ân tình đã quên.
“Trăng vẫn tròn, vẫn vành vạnh
Chứng kiến sự lơ đãng của người
Ánh trăng im lặng, đủ làm ta giật mình”
Vầng trăng là biểu tượng của kỷ niệm và tình nghĩa. Tôi nhận ra sự quý báu của những kỷ niệm đã lãng quên.
Kinh nghiệm đã dạy tôi những hối tiếc về sự lơ đãng, những kỷ niệm quý báu đã bị mất đi.
Đóng vai người lính kể lại bài thơ Ánh trăng - Mẫu 3
Sau khi quân đội quốc gia thống nhất, tôi đã xuất ngũ trở về quê nhà. Ba năm sau đó, tôi chuyển lên sống ở thành phố cùng các con. Mặc dù tôi vẫn ưa thích cuộc sống ở quê nhà, nhưng do các con lo lắng nên tôi đã phải nghe theo.
Cuộc sống ở thành phố đầy tiện nghi. Các con tôi đều làm việc trong ngành công chức nên chúng ta không thiếu thốn gì. Tôi thưởng thức hết những điều ngọt ngào của cuộc sống này. Không còn lo lắng, không còn mất ngủ, không còn tiếng súng nổ mỗi đêm. Tôi thưởng thức những giấc ngủ êm đềm và những bữa ăn no đủ, nhanh chóng quên đi mọi khó khăn trong quá khứ. Không còn điều gì để nhớ nữa. Chiến tranh đã qua, vết thương cũng đã lành.
Tưởng rằng tôi sẽ mãi quên đi mọi thứ, sống trong cuộc sống tiện nghi và giả dối này. Nhưng không! Một đêm, ánh sáng của vầng trăng tình nghĩa đã đánh thức hồn tôi.
Một đêm, khi thành phố mất điện, tôi bất ngờ bị cuốn vào ánh sáng của vầng trăng tròn, làm sáng bừng căn phòng. Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao xanh thẳm, vầng trăng tròn tỏa sáng khắp nơi, làm tôi nhớ đến bài thơ xưa của Lý Bạch.
Nhớ đến bài thơ xưa của Lý Bạch:
“Bên giường ánh trăng chiếu
Ngỡ đất phủ sương dày
Ngẩng mắt nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ quê nhà”
Ánh trăng dịu dàng soi rọi lòng tôi, như có điều gì đó êm ái đang làm dịu đi mọi căng thẳng. Ánh trăng gợi nhớ về những kỷ niệm xưa. Ánh trăng ấy đã ở bên tôi suốt cuộc đời. Trong tuổi thơ ở quê nhà, trăng là người bạn trung thành. Tôi nhớ những đêm trăng yên bình bên dòng sông. Vầng trăng cao lấp lóa ánh sáng trên dòng nước sâu thẳm, mơ màng dưới tiếng chùa vọng xa. Tôi nhớ những đêm trăng soi nước trên cánh đồng. Ánh trăng vàng lấp lánh, vỡ rồi lại theo nhịp sóng đưa. Hoặc ánh trăng huyền bí ở nghĩa địa sau làng, nơi chúng tôi thường chơi trốn tìm sau này.
Vầng trăng ấy gắn liền với cuộc đời tôi, từ thời thơ ấu ở quê nhà đến sau này trên chiến trường. Nhiều đêm nằm dưới ánh trăng sáng, tôi nghe tiếng chim kêu đau lòng. Đất nước đang chiến tranh. Quê hương đang chịu sự tàn phá của kẻ thù, đau khổ biết bao. Tôi nhìn trăng. Trăng cũng nhìn tôi. Cả hai im lặng không cần nói gì nhưng hiểu được nhau.
Tháng sau, tôi lên đường đi chiến đấu. Trăng vẫn ở bên tôi, chiến đấu trên rừng núi. Trải qua bao trận chiến, trăng luôn bên tôi, trung thành và tình nghĩa. Trăng soi sáng trong đêm rừng sâu thẳm. Trăng lao vào cuộc chiến. Trăng dẫn đường cho quân ta tiến lên. Trăng tiến vào trận địch. Trăng là đồng đội của chúng tôi.
Nhiều đêm giữa rừng sâu, nằm trên chiếc võng, trông thấy ánh trăng sáng trên bầu trời cao bỗng nhớ về quê nhà mình. Ánh trăng hiền hòa giữa bầu trời xanh, ánh sáng sáng rọi khắp núi rừng. Tôi ước gì khi chiến tranh kết thúc, tôi có thể trở về quê xây dựng cuộc sống mới. Cuộc sống với cái cày con trâu, làm vườn trồng rau, và ngắm vầng trăng tròn mỗi đêm. Đó là cuộc sống đủ thú vị với tôi.
Ánh trăng sáng soi vào nơi tôi nằm như đồng cảm và an ủi tôi. Ánh trăng hiểu được lòng tôi, đến làm dịu đi cơn đau trong tim tôi. Tim tôi đầy hận thù. Tôi thề với trăng cao rằng sẽ chiến đấu dũng cảm cho đến khi đất nước được giải phóng khỏi kẻ thù. Cuộc sống tươi đẹp đang đợi chờ tôi. Người thân đang chờ đợi tôi. Nước mắt tôi rơi như mưa khi nghĩ về điều đó.
Than ôi! Ai ngờ, khi cuộc chiến kết thúc, lời hứa xưa kia tôi đã quên mất từ lâu. Rời xa chiến trường, tôi bị chìm đắm trong tâm trạng hụt hẫng. Một phần vì quá vui mừng và hạnh phúc. Một phần vì tôi phải đối mặt với cuộc sống mới với những ràng buộc khác. Cuộc sống dễ dàng, tiện nghi khiến tôi mê mải trong việc tận hưởng để đền đáp những năm tháng gian khổ trên chiến trường. Nhiều khi, sát ngày sinh tử, tôi tưởng rằng không bao giờ có cơ hội trở về bên vợ con yêu thương.
Công việc mới trong thời kỳ khôi phục đất nước sau chiến tranh khiến tôi bận rộn hàng ngày. Ra ngoài sớm, về muộn khiến tôi không còn thời gian suy nghĩ. Hình bóng quê hương và muôn vàn kỷ niệm vẫn còn trong tim tôi nhưng từ lâu đã bị chôn vùi, giấu kín. Thành phố phồn hoa, lấp lánh với ánh đèn màu chiếu sáng khắp nơi. Vầng trăng nghĩa tình xưa vẫn từng đêm soi sáng bầu trời. Nhưng gần như tôi không còn quan tâm.
Tôi ngước mắt nhìn vầng trăng. Trăng vẫn như vậy, tròn trịa và tỏa sáng. Có điều gì đó rưng rưng. Trong lòng tôi, hình ảnh quê hương đang ùa về. Từng cánh đồng, từng dãy núi, con sông đều hiện lên trong tâm trí tôi. Bất chợt tôi không thể kiềm chế nước mắt. Giọt nước mắt lan dài trên gò má nóng bức.
Đó là nước mắt xót xa của những ngày xưa. Giọt nước mắt của sự hối hận khi nhận ra rằng mình đã lãng quên nghĩa tình quê hương, lãng quên vầng trăng trung thành. Dù chúng tôi, những người lính, từ lâu đã không nhớ. Nhưng vầng trăng vẫn không thay đổi. Trăng vẫn luôn ở bên chúng tôi, theo dõi chúng tôi. Trăng nghĩa tình vẫn còn, còn chúng tôi lại lạnh lùng, không chú ý tới nó.
Ánh trăng âm như im lặng, không nói một lời. Đó là sự yên bình nhưng đầy ý nghĩa, nhắc nhở tôi về quá khứ đau thương và tình nghĩa. Trăng không tỏ ra giận dữ, nhưng sự im lặng nghiêm trọng càng khiến lòng tôi đau đớn hơn. Tôi nhận ra đã lâu mình đã phớt lờ đi quá khứ, phớt lờ đi những đau thương mà dân tộc chịu đựng. Nhiều lần tôi tự biện hộ rằng hoàn thành tốt công việc ở hiện tại là đã đóng góp đủ cho đất nước. Nhưng thực tế, đó chỉ là sự ích kỷ và vô tâm.
Thực ra, cuộc sống của tôi đang đi theo một hướng ích kỷ và thờ ơ. Có bao nhiêu người vẫn đang dày vò dưới bom đạn của kẻ thù, dưới gánh nặng của nghèo đói và khổ đau không lối thoát. Nỗi đau vẫn chôn sâu trong tâm hồn của dân tộc. Dù kẻ thù đã ra đi, nhưng hậu quả của họ vẫn tiếp tục gây tổn thương cho nhiều người. Bao gia đình, bao con người vẫn đang lang thang tìm kiếm hạnh phúc. Cả dân tộc đang cố gắng vượt qua khó khăn. Trong khi đó, tôi lại sống trong hạnh phúc và thoải mái.
Càng suy ngẫm, tôi càng thấy hối tiếc. Tôi biết ơn vầng trăng đã giúp tôi nhận biết rõ hơn về bản thân mình. Tôi cần phải làm gì đó để xứng đáng với dân tộc. Tôi cần phải bù đắp cho những lỗi lầm của mình. Tôi phải sống để xứng đáng với tinh thần của những người lính trong thời đại mới, tiếp tục dẫn đầu trong những nhiệm vụ khó khăn nhất của dân tộc. Tôi nhất định phải gắn kết mình với những nhiệm vụ của dân tộc, và biết trân trọng quá khứ và cuộc sống hiện tại.
Tôi hóa thân thành một người lính kể lại bài thơ Ánh trăng - Mẫu 4
Vào những ngày cuối tuần, tôi thường ngồi đọc sách để thư giãn sau một tuần làm việc mệt mỏi. Một buổi sáng chủ nhật, trong khi tôi vẫn đang đọc sách như thường lệ, bố tôi bỗng nhiên mời tôi đi chơi. Tôi ngạc nhiên vì bố, người thường rất bận rộn, lại dành thời gian để đi chơi vào cuối tuần. Tôi vội hỏi bố mình sẽ đi đâu, bố chỉ cười và trả lời:
- Đó là một địa điểm thú vị, khi nào đến sẽ hiểu.
Nghe bố nói như vậy, tôi không hỏi thêm mà đã sẵn sàng chuẩn bị đi ngay.
Tưởng tượng ra rằng đó sẽ là một công viên, một khu vui chơi... nhưng không ngờ lại là một quán cà phê ở Hàng Buồm, Hồ Gươm mang tên “Lính”. Bước vào, tôi cảm thấy tò mò và thích thú. Quán cà phê này khá độc đáo, chưa từng đặt chân đến. Mọi đồ vật trong căn phòng đều mang một tinh thần thiêng liêng. Những chiếc ba-lô của lính, những chiếc mũ cối, những khẩu súng trường, áo giáp... Tất cả như đưa tôi quay về với quá khứ đầy bom đạn nổ.
Nhìn xung quanh căn phòng, đây giống như một “viện bảo tàng nhỏ” trưng bày những vật phẩm thời chiến tranh. Đang say sưa chiêm ngưỡng, tôi thấy một người đàn ông trung niên, tuổi bằng bố tôi, bước ra và chào hỏi bố tôi thân mật. Sau đó, tôi biết đây là một buổi hẹn giữa bố và một người bạn từng cùng đi lính. Quán cà phê yên bình, không gian rộng lớn nhưng hơi giống như một góc nơi ba người đang trò chuyện. Ba tách cà phê hơi nồng, mở đầu cho cuộc trò chuyện giữa bố, tôi và người bạn của bố.
Bố giới thiệu với tôi rằng bác Trung, một người bạn thân từng chung sống với bố trong những năm chiến tranh khốc liệt. Nhìn bác Trung, tôi thấy dù tuổi bằng bố nhưng trông bác già hơn một chút. Khuôn mặt vuông vắn, những vết chân chim gần mắt tạo nên một vẻ hiền lành, trầm tĩnh và có phần nghiêm nghị. Bác Trung tỏ ra đơn giản, trang trọng phù hợp với không khí của quán cà phê độc đáo này. Đang suy tư, bác Trung bỗng hỏi tôi:
- Chắc con tò mò về quán cafe này phải không?
Tôi ngay lập tức đáp:
- Dạ, ạ. Sao quán cafe này lại khác thường vậy bác nhỉ?
Bác tươi cười, uống một hớp cafe, tiếp tục nói:
- Quán cafe này không chỉ là một cơ sở kinh doanh thông thường mà còn là nơi ghi lại những kỷ niệm, những dấu ấn về những năm tháng khó quên.
“À, vậy là thế à” – Tôi thầm nói với bản thân. Tôi đã một phần hiểu được lý do mà bố dắt tôi đến đây. Thấy thú vị, tôi hỏi:
- Bác ấn tượng nhất về thời chiến là gì ạ?
Bác Trung không ngấn lệnh, ánh mắt nhìn về phía góc quán, nơi trưng bày những bức hình thời chiến. Một bức ảnh về vầng trăng tròn, đẹp tới kỳ lạ. Vẫn nhìn chăm chú vào đó, bác nói như đang tự nói với lòng mình:
- Đối với bác, chiến tranh không chỉ là những hình ảnh bom rơi đạn nổ mà còn là về hình ảnh của một người bạn đặc biệt đã giúp bác nhận ra nhiều điều về ý nghĩa cuộc sống – vầng trăng.
Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên, dường như bác đọc được sự kinh ngạc trên khuôn mặt tôi, bác tiếp tục kể:
- Hồi bé, bác sinh ra và lớn lên ở một vùng quê mà có tất cả vẻ đẹp đơn sơ, giản dị nhất của quê hương Việt Nam. Đó là nơi có đồng lúa, dòng sông cùng với biển cả rộng lớn và cát trắng. Vầng trăng đã gắn bó với bác từ khi bác còn nhỏ, bác có thể ngắm nhìn ánh sáng mơ hồ ấy khắp mọi nơi. Bác nhớ rõ, hồi nhỏ mỗi đêm, bác cùng bạn bè ra biển vui đùa. Ánh trăng trên biển sáng chói như đang di chuyển theo những con sóng vỗ bờ. Làn gió thổi nhẹ mang hương mặn của biển, tiếng sóng biển rì rào và vầng trăng tỏa sáng lấp lánh mỗi đêm hè êm đềm như đã in sâu vào ký ức của tuổi thơ bác. Khi đi đường, vầng trăng cũng luôn ở bên bác. Chắc chắn cháu nghĩ rằng cuộc đời của một người lính sẽ chỉ xoay quanh súng đạn, chiến trường, nhưng đời lính cũng có những khoảnh khắc thơ mộng và lãng mạn. Trong những lúc đó, vầng trăng là người bạn thân thiết. Trăng luôn bên bác trên những cung đường hành quân, những buổi họp mặt, những cuộc đột kích chờ đợi. Nhờ có vầng trăng, những người lính như được thêm sức mạnh, tràn đầy ước mơ và hi vọng về hòa bình. Bác từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quên người bạn thân thiết ấy. Nhưng…
Dừng lại, tôi nghe thấy như có tiếng thở dài nơi bác. Im lặng, tôi chờ bác tiếp tục:
- Sau khi chiến tranh kết thúc, bác đến thành phố để sinh sống. Khác với cuộc sống gian khổ ở nông thôn thời chiến, cuộc sống ở thành thị tiện nghi và hiện đại hơn nhiều. Ngày xưa, ánh sáng của vầng trăng dường như là duy nhất, mỗi đêm hè chỉ mong muốn ngồi ở bậc cửa để ngắm trăng. Học cũng dưới ánh sáng lấp lánh của vầng trăng ấy. Nhưng bây giờ đã khác. Không cần đến trăng, mọi sinh hoạt của con người đều được chiếu sáng bằng đèn điện. Bác cũng không còn thói quen ngắm trăng nữa. Mỗi khi đêm xuống, vầng trăng hiện ra, bác không còn cảm thấy háo hức chờ đợi. Vầng trăng trở nên xa lạ với bác. Cho đến một ngày, cả tòa nhà nơi bác ở bị mất điện. Phòng tối om, bác mở cửa sổ, vầng trăng xuất hiện trước mắt bác. Trong lòng bác như có một cảm xúc mạnh mẽ khiến khóe mắt ướt đẫm. Nhìn thấy vầng trăng quen thuộc ấy, hàng ngàn kỷ niệm ùa về. Những khoảnh khắc ngắm trăng hiện ra như trước. Vầng trăng vẫn tròn đầy, vẫn lung linh mặc cho thời gian trôi đi mặc cho cuộc đời có biến đổi. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, bác hiểu ra nhiều điều. Bác tự trách mình đã lãng quên một người bạn tri kỷ.
Giọng bác trầm ấm, đôi mắt bác đỏ hoe, có điều gì đó lưu luyến. Có lẽ vì bác rất xúc động. Và như có một điều gì đã sáng tỏ trong tâm trí tôi. Tôi hiểu rằng mình được sinh ra và lớn lên trong thời bình không hiểu được khó khăn gian khổ thời chiến. Hạnh phúc, sự yên ấm ngày hôm nay là nhờ vào sự hy sinh, lòng dũng cảm của biết bao người. Vì thế, phải nhìn lại quá khứ, suy ngẫm về những điều đã làm, về mọi người xung quanh để hiểu, để cảm, để trân trọng những giây phút của hiện tại.
Trước khi hai cha con tôi rời đi, bác Trung tặng tôi bức tranh về vầng trăng của quán và ôn tồn dặn tôi rằng:
- Trong xã hội ngày nay, cuộc sống trở nên bận rộn với nhiều sự hối hả và xô bồ, con người dễ trở nên vô tâm, lạnh lùng với những giá trị truyền thống, quên đi quá khứ và tình nghĩa. Đôi khi, chúng ta cần phải nhìn lại, sống chậm lại, suy ngẫm và yêu thương nhiều hơn.
Tôi ngay lập tức bày tỏ lòng biết ơn với bác vì nhờ câu chuyện của bác mà tôi đã học được nhiều điều bổ ích trong cuộc sống. Trên đường về nhà, tôi nhớ ngay một câu nói của nhà văn Nguyễn Minh Châu: “Xin mọi người hãy dừng lại một lát cuộc sống bận rộn, để suy ngẫm về chính mình”.
Thể hiện vai trò của một người lính kể lại bài thơ Ánh trăng - Mẫu 5
Tôi từng là một người lính, cầm súng đi chiến đấu bảo vệ tổ quốc. Và giờ đây, những kí ức rời rạc về quá khứ đã đem lại cho tôi những sự suy ngẫm, nhìn lại cách sống của chính mình.
Tuổi thơ của tôi êm đềm khi sống ở một ngôi làng yên bình, chỉ có vài căn nhà cỏn con. Cộng đồng nơi đây sống hòa thuận, gắn bó với thiên nhiên. Quê tôi nghèo, không có điện nên mỗi khi tối xuống chỉ có ánh trăng soi sáng cho đám trẻ vui chơi, xuống sông bắt tôm. Đôi khi tôi cũng thích ngồi lặng lẽ bên bờ sông, ngắm nhìn bóng trăng phản chiếu trên mặt nước, thong thả, lãng mạn như một bức tranh tuyệt đẹp. Cuộc sống yên bình trôi qua như vậy, nhưng bất ngờ chiến tranh nổ ra, là một người dân của đất nước, tôi phải rời xa quê hương để tham gia vào chiến trường, nơi bom đạn liên miên. Sự thiếu thốn về vật chất, trang phục quân sự; nơi rừng sâu u ám hiểm nguy luôn là nỗi lo của tôi. Nhưng nhờ có đồng đội, cả vầng trăng luôn ở bên tôi, tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn, vượt qua mọi khó khăn. Có một đêm tôi cùng đồng đội gác đêm, anh hỏi tôi:
- Ai là người bạn thân, tri kỉ của anh từ khi còn nhỏ?
- Dĩ nhiên là vầng trăng sáng kia rồi. - Tôi đáp, không một chút do dự.
- Uhm..... - Anh nhìn lên bầu trời xanh thẳm, im lặng suy ngẫm, rồi bất ngờ cười.
Tôi trả lời như thế, vì tôi luôn tin rằng ánh trăng là người bạn luôn bên cạnh tôi dù ở bất cứ đâu, chiếu đường dẫn lối cho tôi ra chiến trận. Với tôi, trăng không chỉ là một hiện tượng tự nhiên, mà đó là người bạn tri kỷ, tình nghĩa thủy chung ngay cả trong những nơi linh thiêng của đất nước này.
Chiến tranh qua đi, hòa bình trở lại, tôi xuống ngũ trở về quê nhà. Không lâu sau đó, tôi chuyển đến sống ở thành phố và lập gia đình. Trong ngôi nhà xa hoa, tiện nghi không thiếu thốn như xưa, tôi không còn lo lắng gì nữa. Ra đường vào buổi tối, ánh đèn khắp nơi khiến tôi lãng quên những điều quan trọng trong cuộc đời. Ánh trăng mặc dù cũng vẫn lặng lẽ qua, nhưng tôi đã phớt lờ, coi như người xa lạ qua đường. Rồi một hôm, khi tôi đang ngồi trên chiếc ghế êm ái, đang đọc một quyển sách hay, đột nhiên căn phòng từ sáng tối ngay lập tức. Hoảng sợ, tôi vội vàng chạy ra ngoài, mở cửa sổ trước đó đã khóa chặt, và trước mắt tôi là vầng trăng nào đó..... Những ký ức ngày xưa dần hiện về trong tâm trí tôi: sông, rừng, cây, núi... và cả trăng. Tôi im lặng, chỉ biết nhìn lên trăng, mọi thứ xung quanh bây giờ trở nên mơ hồ. Lúc này, trăng vẫn tròn và tỏa sáng, bao trùm bản thân tôi trong một không gian vô hình. Trăng im lặng không nói gì, nhưng tôi hiểu, trăng đang nhắc nhở tôi như đang kêu gọi, đang trách móc chính cách sống vô tâm, lãnh đạm của tôi. Tôi chỉ biết ân hận, tự trách mình như đang thẩm vấn lương tâm, tôi càng giật mình khi nhận ra chính mình là người đã quên đi mối ơn nghĩa xưa.
Nhờ ánh trăng, tôi có cơ hội nhìn lại bản thân một lần, rút ra bài học về sự biết ơn và lòng hiếu khách: 'uống nước nhớ nguồn', lòng trung thành với quá khứ.
Thủ vai của một người lính kể lại bài thơ Vầng Trăng - Mẫu 6
Tôi sinh ra và lớn lên ở quê hương. Tuổi thơ tôi gắn liền với những cánh đồng rộng lớn, với dòng sông êm đềm, với những hồ nước phong phú. Đối với tôi, đó là thời kỳ tuyệt vời nhất.
Thời gian trôi đi êm đềm. Rồi một ngày, chiến tranh bùng nổ. Để bảo vệ đất nước, tôi phải rời quê hương để nhập ngũ. Cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi trở thành một phần của núi rừng, của những vùng đất chiến tranh. Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn khắc sâu nỗi nhớ quê hương. Tôi nhớ nhà, nhớ gia đình, nhớ bản làng. Trong những khoảnh khắc như vậy, tôi thường ngắm trăng. Vầng trăng như một người bạn đồng hành, làm dịu đi nỗi nhớ, chia sẻ cùng tôi những suy tư, những cảm xúc. Trong cuộc hành trình gian khổ, trong cuộc sống với thiên nhiên hoang dã, vầng trăng luôn ở bên tôi, là một người bạn tri kỷ. Tôi hứa không bao giờ quên vầng trăng ấy.
Và cuộc chiến tranh kết thúc, hòa bình trở lại. Điều mong muốn lớn nhất của chúng tôi, những người lính, là được thoát khỏi cảnh nghèo đói, khổ đau của chiến tranh. Vì vậy, tôi quyết định về sống ở thành phố, trong một căn phòng tiện nghi. Cuộc sống ở thành phố rất khác biệt. Mọi thứ đều hiện đại và xa hoa. Dần dần, tôi quen với cuộc sống ở đây. Và trong cuộc sống xa hoa đó, tôi đã quên về vầng trăng - người bạn thân thiết của tôi. Mỗi đêm, vầng trăng chỉ là một cảnh vật xa lạ, không còn quen thuộc như trước. Tôi đã lãng quên vầng trăng, người bạn mà tôi từng gắn bó trong quá khứ.
Một ngày nọ, đèn điện bất ngờ tắt. Căn phòng chìm vào bóng tối. Tôi mở cửa sổ để ánh trăng chiếu vào. Vầng trăng tròn vẫn tỏa sáng trên bầu trời đêm. Tôi và trăng nhìn nhau, lâu lắm. Trái tim tôi đầy kỷ niệm. Hình ảnh của những nơi xưa cứ hiện về trong đầu.
Bao năm qua, trăng vẫn thế, chỉ tôi đã thay đổi. Tôi đã lãng quên về trăng. Trăng im lặng, nhìn tôi. Sự im lặng đó như một lời trách móc, oán trách tôi.
Tôi hối hận vì đã quên trăng. Lời hứa không bao giờ quên trăng khắc sâu trong tâm trí tôi.
Thủ vai người lính kể lại bài thơ Ánh Trăng - Mẫu 7
Sau khi đất nước hoà bình, tôi quay về quê hương. Sau đó, con trai con dâu mời tôi về sống ở thành phố. Tôi vẫn thích quê hơn, nhưng vì gia đình, tôi phải nghe theo.
Cuộc sống ở thành phố hiện đại, đường phố luôn đông đúc, sôi động với nhiều người qua lại. Tôi sống trong căn nhà của con trai, đầy đủ tiện nghi. Cuộc sống ở đây so với thời chiến tranh là một biểu tượng cho sự may mắn. Tôi đã tận hưởng những ngày tháng hạnh phúc bên con trai.
Cuộc sống trôi đi, tưởng như tôi đã quên hết. Nhưng một đêm, ánh trăng đã đánh thức tâm hồn tôi, gợi lại những kỷ niệm xưa.
Đêm đó, khi thành phố mất điện, ánh sáng của vầng trăng soi sáng căn phòng, làm dậy lại trong tôi những cảm xúc. Vầng trăng tròn trịa, soi sáng khắp không gian.
Ánh trăng hiền hòa làm tôi nhớ về quá khứ. Từ khi còn trẻ, vầng trăng đã là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
Vầng trăng đã gắn bó với đời tôi từ thuở thơ ấu. Nhiều đêm dưới ánh trăng, tôi cảm thấy lòng bình yên dù quê hương đang trong thời kỳ chiến tranh.
Tháng sau, tôi quyết định ra chiến trận. Trăng luôn theo dõi tôi, từ rừng sâu đến đỉnh núi. Trăng làm sáng bước chân chiến sĩ, đồng hành và chia sẻ khó khăn cùng chúng tôi.
Nhiều đêm giữa rừng sâu, nhìn ánh trăng, tôi nhớ quê nhà. Tôi ước, sau này chiến tranh chấm dứt, tôi trở về xây dựng cuộc sống mới ở quê.
Ánh trăng làm dịu đi trái tim tôi, truyền động viên và hy vọng. Tôi hứa sẽ chiến đấu cho hòa bình và hạnh phúc cho đất nước.
Khi chiến tranh kết thúc, tôi cảm thấy hụt hẫng và mơ hồ. Cuộc sống mới đầy tiện nghi làm tôi bị mê hoặc, quên đi lời hứa xưa.
Hằng ngày, tôi làm việc hết mình để khắc phục hậu quả chiến tranh. Ánh đèn phố lấp loáng nhưng tôi không để ý đến vầng trăng ngày xưa.
Tôi ngước nhìn vầng trăng, nỗi nhớ quê hương tràn về. Giọt nước mắt tuôn trào, đó là lời hối hận với quá khứ mà tôi đã lãng quên.
Ánh trăng im lặng nhưng đầy ý nghĩa, nhắc nhở tôi về trách nhiệm với quê hương, với dân tộc.
Cuộc sống vật chất không thể che đi nỗi đau của dân tộc. Tôi nhận ra sự ích kỷ và vô tâm của mình.
Tôi cảm ơn ánh trăng đã giúp tôi nhìn nhận lại bản thân và quyết tâm sống xứng đáng với truyền thống của dân tộc.
Tôi phải sống sao cho xứng đáng với những anh hùng đã hy sinh vì Tổ quốc, xứng đáng với dân tộc Việt Nam.
Tôi tham gia nhập ngũ và trải qua những tháng ngày gian khổ trong chiến tranh. Ánh trăng trở thành nguồn an ủi và hy vọng cho tôi giữa những cảnh đau thương của cuộc sống.
Ánh trăng giản đơn nhưng ấm áp, luôn là nguồn động viên và hy vọng trong cuộc sống của tôi.
Những kỷ niệm về quê hương và ánh trăng luôn đong đầy trong lòng tôi, dù chiến tranh đã qua đi.
Cuộc sống thành thị đưa tôi vào một thế giới xa lạ, làm mất đi sự gắn bó với ánh trăng và quê hương của tôi.
Ánh trăng dần trở nên xa lạ trong cuộc sống thành thị, nhưng những kỷ niệm về nó vẫn đọng mãi trong tâm hồn tôi.
Khi mất điện, tôi tìm ánh sáng bên cửa sổ và bất ngờ gặp lại ánh trăng. Kỉ niệm cũ trỗi dậy, nhưng cũng khiến tôi cảm thấy hối tiếc về những gì đã mất.
Tôi khóc không chỉ vì nhớ quá khứ mà còn vì nhận ra lòng mình đã thay đổi so với trước.
Gặp lại người xưa khiến tôi nhận ra giá trị của sự thủy chung và lòng chân thành trong tình cảm.
Đóng vai người lính kể lại bài thơ Ánh trăng - Mẫu 9
Tuổi thơ tôi ở quê hương yên bình là khoảng thời gian đẹp đẽ và đáng nhớ nhất trong cuộc đời.
Khi chiến tranh bùng nổ, tôi cùng các đồng đội lên đường bảo vệ quê hương. Trong những đêm gác đêm, tâm trí tôi luôn dành cho quê nhà và ánh trăng.
Nhớ quê nhà và nhìn thấy ánh trăng, tôi nhớ đến những ngày thơ ấu êm đềm, và những năm tháng chiến tranh gian khổ.
Dù thời gian trôi đi, vầng trăng tình nghĩa vẫn còn đọng lại trong tâm trí, nhưng liệu tôi có quên được nó?
Sau khi chiến tranh kết thúc, tôi trở về quê nhà và sau đó chuyển đến thành phố sống cuộc sống mới, xa lạ với mình.
Cuộc sống mới tại thành phố mang lại cho tôi sự bình yên và tiện nghi, nhưng ký ức về quê nhà và vầng trăng dần phai nhạt trong tâm trí.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, tưởng rằng đã quên đi quá khứ, sống trong nhung lụa hiện đại, nhưng đêm nào trăng cũng mang lại những cảm xúc khó tả.
Vầng trăng vẫn tròn và sáng nhưng lòng lại rưng rưng, nhớ quê hương, hối hận về những gì đã mất.
Tôi nhận ra lòng mình đã vô tâm và ích kỷ, trong khi nhiều người vẫn đang gánh chịu nỗi đau của chiến tranh.
Cuộc sống tự do hôm nay là kết quả của những anh hùng đã hy sinh cho Tổ quốc.
Nếu không có ánh trăng, tôi không thể nhìn lại bản thân và nhận ra trách nhiệm với Tổ quốc.
Đời người như một hành trình, luôn tìm kiếm giá trị của mình. Dù trong chiến tranh hay cuộc sống bình thường, vầng trăng luôn gợi nhớ những giá trị thiêng liêng.
Khi còn nhỏ, tôi sống hòa mình với thiên nhiên. Sau đó, trong chiến tranh, tôi gắn bó với rừng và vầng trăng trở thành tri kỉ của tôi.
Thời thơ ấu, tôi và thiên nhiên như bạn thân. Nhưng khi đến thành phố, mọi thứ thay đổi và tôi dần quên đi vầng trăng tri kỉ.
Mất điện, vầng trăng sáng tỏa. Những kỉ niệm xưa ùa về, khiến tôi nhớ về thời thơ ấu và vầng trăng tri kỉ.
Vầng trăng luôn đồng hành, gợi nhớ về những ngày thơ ấu đầy nghĩa tình và sự tri kỉ.
Nhưng... ánh trăng vẫn im lặng, không trách móc sự vô tình của tôi. Sự im lặng ấy khiến tôi nhận ra sự thay đổi trong bản thân. Vầng trăng không đòi hỏi điều gì, vẫn luôn vị tha.
Cuộc sống luôn thay đổi, nhưng hãy luôn trân trọng những giá trị của nó. Đừng để mất đi rồi mới nhận ra sự quý giá của chúng. Hãy biết trân trọng mọi giá trị của cuộc sống!
Hai mươi hai giờ đêm, thành phố mất điện. Vầng trăng tỏa sáng, soi rọi không gian. Tôi nhìn vầng trăng và cảm thấy xúc động, khóe mắt ướt át...
Cuộc chiến tranh đã qua, tôi về thành phố sống cuộc sống mới. Nhà cao cửa rộng, cuộc sống đầy đủ tiện nghi nhưng lòng tôi vẫn nhớ về những kỷ niệm cũ, về vầng trăng tri kỉ.
Trong cuộc sống hiện đại, tôi đã quên về vầng trăng, nhưng khi đèn điện tắt, chỉ còn lại mình trăng, tôi mới nhận ra sự quý giá của nó.
Đối diện với ánh trăng bất ngờ, tôi ôm lấy ký ức tuổi thơ, nhớ về những ngày sống gần gũi với thiên nhiên. Trăng đã là người bạn tri kỉ từ thuở ấu thơ, từ những cuộc vui chơi dưới ánh trăng đầy hồn nhiên tới những kỷ niệm chiến tranh đầy nghĩa tình.
Đối diện với vầng trăng đêm nay, lòng tôi rưng rưng hổ thẹn. Trăng im lặng nhưng sự im lặng ấy chứa đựng lòng vị tha, độ lượng. Đó là một lời nhắc nhở về quá khứ đẹp đẽ, về những người đã kề vai sát cánh, đấu tranh vì cuộc sống an bình ngày hôm nay.