TOP 4 bài Nhận định về nhân vật Tôi trong truyện ngắn Cố hương SIÊU HAY, đi kèm với dàn ý chi tiết. Điều này giúp các bạn học sinh lớp 9 hiểu rõ hơn về suy nghĩ, cảm xúc của nhân vật Tôi.
Thông qua việc kể lại chuyến về quê cuối cùng của nhân vật Tôi trong truyện ngắn Cố Hương của Lỗ Tấn, chúng ta đã cảm nhận được những xúc cảm sâu sắc của nhân vật trước sự thay đổi của làng quê. Hãy cùng Mytour khám phá bài viết dưới đây:
Dàn ý nhận định về nhân vật Tôi trong truyện Cố hương
A. Khởi đầu:
Trình bày về tác phẩm Cố hương của Lỗ Tấn - liên kết với những kí ức của chính tác giả về quê hương của mình. Tâm trạng và cảm xúc của nhân vật tôi trong tác phẩm hướng về cuộc sống của người dân nơi quê, làm nổi bật vấn đề xã hội của Trung Quốc trước cách mạng.
B. Thân bài:
1. Tổng quan:
a. Câu chuyện xen kẽ giữa những kỷ niệm ngọt ngào và thực tế đầy buồn của quê hương hiện lên qua tâm trạng của nhân vật tôi.
b. Tuy nhân vật tôi không hoàn toàn tương đồng với tác giả, nhưng luôn là người phát ngôn trực tiếp cho tư tưởng của nhà văn: nhận thức về thực trạng xã hội và thể hiện niềm tin vào khả năng tự thay đổi số phận của những người dân.
2. Phân tích:
a. Tôi trong ngày trở về quê:
Khung cảnh cố hương trong ngày trở về đượm mình trong nỗi buồn man mác, thấu hiểu tâm trạng của người trở về quê mình. Cảnh đẹp đan xen với những biến đổi buồn của quê cũ, thể hiện qua tâm trạng của nhân vật tôi.
b. Tôi trong ngày ở quê hương:
- Ký ức về Nhuận Thổ – tình bạn trong sáng không phân biệt giai cấp giữa hai đứa trẻ - Nhuận Thổ là biểu tượng của sức sống mạnh mẽ của người dân quê.
- Cảm xúc khi gặp lại gợi lên nhận thức đau đớn về thực tại. Sự thay đổi từ hình dạng đến tính cách của người bạn xưa.
- Tình cảm xen kẽ giữa quá khứ và hiện tại tạo nên gánh nặng ám ảnh. Cảnh những con người sống mòn mỏi bởi đố kị, bần hàn và nhu nhược, thiếu sức sống là do chính sách cai trị khắc nghiệt và cuộc sống khó khăn.
c. Tôi ở xa quê:
- Không còn chút dấu vết của quê hương
- Những tia hy vọng tỏa sáng từ mối quan hệ bạn bè giữa Thủy Sinh – con trai Nhuận Thổ và Hoàng đẩy lên niềm tin vào tương lai.
d. Hình ảnh con đường:
- Những suy tư sâu sắc về cuộc sống và ước mơ làm mới cuộc đời cho người dân nghèo.
- Khẳng định tinh thần lạc quan và rút ra kinh nghiệm: Cuộc đời chính là con đường mà chúng ta phải đi. Đi mãi, cuối cùng sẽ trở thành con đường.
3. Kết hợp:
- Tình cảm gắn bó với đất nước và nhân dân quê hương của Lỗ Tấn. Suy ngẫm kèm theo ý thức chữa bệnh tinh thần cho nhân dân Trung Quốc.
- Phong cách tư tưởng vĩ đại của nhà văn, có ý nghĩa dự đoán về tương lai của dân tộc Trung Quốc.
C. Kết luận:
Cảm nhận cá nhân về tác phẩm. Giá trị nội dung và nghệ thuật, kết nối với thực tế.
Cảm nhận về nhân vật Tôi trong truyện Cố hương - Mẫu 1
Sau bao năm rời xa quê hương, ai mà không khao khát tìm về – nơi chôn rau, nơi nuôi dưỡng ta lớn lên từng ngày và ghi khắc kỷ niệm đẹp thơ ấu. Thật đau lòng khi phải xa cách quê hương, quên đi người thân, quên đi những cảnh đẹp. Nhân vật Tấn đã trải qua những nỗi buồn ấy vì cuộc sống phải mưu sinh. Những cảm xúc ấy được Lỗ Tấn diễn đạt qua truyện ngắn “Cố Hương”.
Câu chuyện bắt đầu từ chuyến về nhà sau hai mươi năm xa cách với nỗi buồn phảng phất trong lòng “tôi”. Cái buồn trước không gian u ám, vắng vẻ, tiêu điều, hoang vu; buồn vì sự thay đổi của làng quê: thê lương!
Trong chuyến về lần này, Tấn đã gặp lại Nhuận Thổ – người bạn thân từ thuở nhỏ và từ đây, tình cảm giữa Hoàng – đứa cháu của anh và Thủy Sinh – con của Nhuận Thổ, bắt đầu phát triển. Về lần này, anh dự định lên thành phố ở luôn ở đó. Bất ngờ, mẹ anh nhắc đến việc Nhuận Thổ sắp đến chơi, khiến anh rơi vào suy tư và nhớ về những kỷ niệm thơ ấu.
“Một đứa trẻ có khuôn mặt tròn trĩnh, nước da bánh mật, đầu đội mũ lông nhỏ, cổ đeo vòng bạc sáng loáng” – đó là hồi ức của Tấn về người bạn thân từ thuở nhỏ của mình. Người bạn ấy đã dạy cho anh biết nhiều điều thú vị: đi biển nhặt vỏ sò; đi bẫy chim, chơi đùa với các loại chim. Khi thủy triều lên, cả hai đi xem “cá nhảy”. Anh và Nhuận Thổ còn đi canh dưa, canh con trai. Anh nhớ Nhuận Thổ đã nói: “đây này! Sáng trăng. Có tiếng rì rào. Tra đang ăn dưa kia! Thế là cầm đi ba tiến lên…”. Từ nhỏ, Tấn học được rất nhiều điều từ người bạn thân của mình là Nhuận Thổ.
Rồi Nhuận Thổ cũng đã đến, bên cạnh là Thủy Sinh. Hai đứa trẻ Hoàng và Thủy Sinh cùng dắt nhau đi chơi. Với sự ngây ngô và ham chơi của chúng, không biết từ khi nào họ trở nên thân thiết với nhau. Khi gặp lại Nhuận Thổ – nước da bánh mật, khuôn mặt tròn trĩnh trước kia giờ đây đã đổi thành vàng sạm. Những nếp nhăn sâu hoắm, mi mắt viền đỏ hút mộng lên trên khuôn mặt ấy. Tấn vừa vui mừng khi gặp lại bạn nhưng cũng thấy bất an. “Bẩm ông!” – một tiếng gọi làm anh điếng cả người. Tấn chợt nhận ra: “Giữa chúng ta đã có một bức tường khá dày ngăn cách. Thật là đắng lòng. Tôi cũng không nói được gì”. Đó cũng là lễ giáo cổ hủ thời xưa. “Lạy ông!”, “Lạy cụ!”, “thưa”, “cụ”, “ông”. Dường như ai cũng tuân thủ lễ giáo. Đây là một bức tường vô hình ngăn cách họ.
Một người khác mà Tấn gặp khi trở về quê lần này là thím Hai Dương – “nàng Tây Thi đậu phụ”. Có lẽ do cuộc sống quá nghèo khó mà chị trông gầy gò: “lưỡng quyền nhô ra, môi mỏng dính, không buộc thắt lưng, chân đứng chạng ra, giống hệt cây compa trong bộ đồ vẽ, có hai chân bé tí” với những tính cách hết sức kỳ quặc.Nào là trách móc anh quên mình, nào là giật đôi bít tất của mẹ anh dắt vào lưng quần, lại còn vu oan cho Nhuận Thổ và lấy ngay cây “cẩu khí sát” rồi chuồn thẳng. Chiều hôm tấn và gia đình lên thành phố, khách khứa rất nhiều. “Kẻ đưa chân, người lấy đồ đạc”. Tất cả đồ đạc trong nhà cũ, hư hỏng, tốt xấu đều bị dọn sạch. Tất cả như dọn sạch đi những quá khứ tươi đẹp ngày nào của anh.
Quá khứ tươi đẹp đã không còn nữa mà hiện tại lại đầy đau buồn nên phải hướng tới một tương lai tươi đẹp hơn. Với tư tưởng, ý nghĩa như vậy, Tấn đã ra đi không một chút luyến tiếc. Hoàng hôn buông xuống cũng là lúc cảnh vật lùi lại phía sau. Thằng Hoàng cháu anh chợt nói với anh câu: “Nhưng mà thằng Thủy Sinh nó hẹn cháu đến nhà nó chơi cơ mà!” làm anh lại nhớ về tuổi thơ giữa mình và Nhuận Thổ. Anh hy vọng một tương lai tươi sáng sẽ đến với thế hệ trẻ không giống như thời quá khứ của anh.
Truyện ngắn “Cố Hương” không chỉ có ý nghĩa ở nội dung mà còn hay ở nghệ thuật xây dựng. Bằng cách kể truyện khá đơn giản xoay quanh lần về quê sau cùng, số lượng nhân vật phải nói là ít, Lỗ Tấn đã làm nổi bật chất tình của tác phẩm. Một cái hay nữa ở đây là sự kết hợp giữa các phương thức biểu đạt: tự sự, miêu tả, nghị luận và các hình thức đối thoại, độc thoại nội tâm… đã làm nổi bật tâm trạng, cảm xúc của nhân vật Tấn xuyên suốt câu chuyện.
Đặc biệt, hình ảnh con đường trong câu: “Kì thực trên mặt đất làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi.” là một câu nói hàm chứa nhiều ý nghĩa. Hình ảnh con đường mang hai tầng ý nghĩa. Đó vừa là con đường cho chúng ta đi lại hàng ngày bị mòn do bước chân ta. Đó cũng vừa là con đường tự do, con đường của sự hi vọng về một tương lai tươi sáng. Con đường ấy không phải ai mà chính chúng ta phải khai phá và vượt qua nó. Ta phải nỗ lực, cố gắng mới hy vọng vào một con đường vững bước và tương lai tốt đẹp.
Truyện ngắn Cố Hương (Cố Hương như một bức tranh thu nhỏ của toàn cảnh đất nước) đã phê phán sâu sắc xã hội phong kiến với sự cực khổ của bá tánh, với các hủ tục lạc hậu. Ai dám đảm bảo là sẽ mãi gắn bó với quê hương nếu nó quá là thê lương như thế. Chỉ có tình yêu quê hương là còn mãi trong trái tim của mỗi người!
Cảm nhận về nhân vật Tôi trong truyện Cố hương - Mẫu 2
Sau hai mươi năm xa cách quê hương, giờ đây Tấn có cơ hội quay lại thăm quê cũ. Việc trở về lần này đã khiến anh chứng kiến một loạt cảm xúc: vui, buồn, ước mơ... Tất cả những điều này khiến anh phải đối mặt với nhiều khó khăn khi gặp lại gia đình và người thân ở quê nhà.
Trên đường về, khi ngồi trên thuyền, trong lòng Tấn tràn ngập những cảm xúc phức tạp, từ niềm vui đến nỗi buồn. Khi gần đến đích, khi nhìn thấy những ngôi làng xa xa, yên tĩnh và hoang vắng nằm dưới bầu trời vàng óng, lòng anh bỗng trở nên u uất. Làng quê vẫn như xưa, vẫn còn nguyên vẹn những kỷ niệm đẹp về tuổi thơ của anh.
Trong thời gian ở lại quê, Tấn không có đủ thời gian để thăm hết bà con, vì anh cảm thấy lo lắng và buồn bã. Anh chỉ muốn dành thời gian bên cạnh mẹ và đứa cháu nhỏ, cùng họ thu dọn nhà cửa để thời gian trôi nhanh đi, mặc dù trước đó anh rất háo hức khi trở về quê cũ. Anh nhận ra rằng nỗi buồn của mình xuất phát từ cảnh quan xung quanh. Mọi người đều đã ra đi, cảnh tượng hiu quạnh.
Thời gian này đã đưa anh trở lại với những kỷ niệm thơ ấu đẹp đẽ. Hình ảnh của Nhuận Thổ - người bạn từ thuở nhỏ - vẫn mãi sống động trong lòng anh. Hai người bạn đã cùng nhau trải qua bao niềm vui và trò chơi trong tuổi thơ. Mỗi hình ảnh, mỗi khoảnh khắc đều in sâu trong trái tim Tấn. Dù rất mong chờ, nhưng khi gặp lại Nhuận Thổ, khoảnh khắc ấy lại trở thành nỗi buồn không lối thoát. Sự cách biệt giữa hai người dường như ngày càng xa lạ. Tấn muốn nói với Nhuận Thổ nhiều điều, nhưng không thể. Anh chỉ có thể đứng im nhìn người bạn thân từ thuở nhỏ.
Nghe câu chuyện về gia đình của bạn, Tấn chỉ có thể cảm thấy lòng thương cảm sâu sắc, không thể giúp gì được. Sự an ủi nhỏ nhất từ Tấn cũng đã làm giảm đi chút nỗi buồn trong lòng Nhuận Thổ. Nhưng bây giờ, trong Tấn, hình ảnh của Nhuận Thổ bé nhỏ, dễ thương, với làn da mịn màng và chiếc vòng bạc lấp lánh đã biến mất, thay vào đó là gương mặt già nua của tuổi tác, với mỗi nếp nhăn là một câu chuyện về cuộc sống đầy vất vả. Ký ức về quê hương bỗng dưng hiện về trong tâm trí Tấn rồi lại tan biến trong khoảnh khắc. Quê hương luôn đẹp trong kí ức của mỗi người, và với Tấn cũng vậy. Nhưng giờ đây, hình ảnh của làng quê hoang tàn đã xóa nhòa đi những kỷ niệm đẹp trong anh.
Không chỉ riêng Nhuận Thổ, mà nhiều người khác cũng đều cảm thấy cằn cỗi trong tâm trí. Có lẽ do cuộc sống khó khăn, họ phải cạnh tranh với nhau, khiến cho mỗi người đều biến thành một người hoàn toàn mới. Một bức tường vô hình ngăn cách giữa Tấn và mọi người đã hình thành. Giờ đây, Tấn chỉ biết ngậm ngùi suy nghĩ về điều đó.
Khi biết về tình bạn giữa đứa cháu của mình và con của Nhuận Thổ, Tấn mong muốn rằng tình bạn của họ không gặp những trở ngại giống như tình bạn giữa anh và Nhuận Thổ. Việc trở lại quê hương đã đem lại cho Tấn nhiều suy tư và buồn bã.
Tất cả mọi thứ dường như bắt nguồn từ tình yêu sâu sắc đối với quê hương của Tấn. Hình ảnh của làng quê thơ ấu sẽ mãi mãi không phai trong tâm trí anh - một người luôn mong muốn người khác được hạnh phúc và an ổn.
Cảm nhận về nhân vật Tôi trong truyện Cố hương - Mẫu 3
Ai từng đọc Cố Hương của Lỗ Tấn, chắc chắn sẽ bị thu hút bởi dòng cảm xúc của nhân vật tôi với những kỷ niệm sống dậy mạnh mẽ trong cuộc trở về quê hương lần cuối. Quá khứ đẹp đẽ đã đối mặt với thực tại đầy biến động của quê hương, tạo nên những khoảnh khắc phức tạp thấm đượm nỗi xót xa trong tôi trong tác phẩm. Câu chuyện cảm động này chứa đựng nhiều chi tiết từ cuộc sống của tác giả, nhưng điều quan trọng nhất nằm trong ý nghĩa lớn lao của tác phẩm: dù hiện tại có buồn bã nhưng hy vọng vào tương lai vẫn chưa tắt, cùng với mong muốn tốt đẹp về một tương lai tươi sáng cho những người dân thoát khỏi cảnh nghèo đói.
Bối cảnh của làng quê trong ngày trở về thật buồn, với những chi tiết nhấn mạnh cảm giác lạnh lẽo của mùa đông: 'Khi gần đến làng, trời lại càng u ám hơn, gió lạnh thổi vào khoang thuyền, vi vu. Nhìn qua khe hở của mui thuyền, thấy mấy thôn xóm tiêu điều, hoang vắng, nằm yên dưới bầu trời màu vàng úa. Không kìm nén được, lòng tôi co rút lại'. Không gian ấy như báo hiệu cho một tương lai u tối về cuộc sống ở quê hương. Thực tế này khác hoàn toàn với những kỷ niệm tưởng chừng như đẹp đẽ trong tâm trí sau hai mươi năm trở về quê cũ. Kỷ niệm thường ghi lại những hình ảnh tươi đẹp nhưng đôi khi thực tại lại tạo ra cảm giác choáng váng, gần như thất vọng.
Tâm trạng buồn trở nên rõ rệt hơn khi cuộc trở về chỉ là để nói lời chia biệt. Chẳng có gì đau đớn hơn việc phải từ bỏ những kỷ niệm đã in sâu trong tâm trí? Trở lại làng quê mà cảm thấy như mình lạc lõng trước cảnh vật thay đổi. Không gian u ám, lạnh lẽo giữa mùa đông như làm tăng thêm nỗi cảm khái của con người. Có ai mô tả được cảm giác ấy như Lỗ Tấn trong đoạn văn này: 'Làng cũ tôi đẹp hơn xưa! Nhưng phải nhớ rõ đẹp như thế nào, nói rõ đẹp ở chỗ nào thì thật không có từ ngữ nào có thể diễn tả ra được'.
Điều này có nghĩa là sau hai mươi năm xa cách, kí ức vẫn giữ nguyên những vẻ đẹp của làng quê. Nỗi buồn hiện lên ngay khi trở về. Trở lại không chỉ để thăm lại mà còn là để chia tay, một lần đi không trở lại. Tâm trạng trong ngày trở về rất nặng nề, khiến cho câu văn rơi vào tình trạng buồn: 'Vậy nên, tôi phải về trước Tết, chia tay ngôi nhà thân yêu và quê hương thân thương, để đưa gia đình đến nơi xa lạ tôi đang làm ăn, sinh sống. Nhưng nỗi buồn đó có thể gặp ở bất kỳ ai cùng cảnh ngộ, và nếu chỉ dừng lại ở đó thì câu chuyện sẽ không có gì đáng nói.
Nỗi buồn ngày càng nặng nề hơn khi bước chân đã trở về làng cũ, để sống những ngày cuối cùng với ngôi nhà thân yêu trước khi phải nhường lại cho người khác. Ngôi nhà ấy đã lưu giữ bao kỷ niệm tuổi thơ mà mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy như 'hiện ra một cảnh thần tiên kì dị'. Trước khi phải chia tay những điều mình yêu quý nhất, có lẽ ai cũng phải trải qua khoảnh khắc này. Kí ức về những hình ảnh như trong một cuốn phim chạy chậm, kèm theo những kỷ niệm về người bạn thân thiết Nhuận Thổ.
Ở đây, cảnh tượng yên bình: “Giữa ruộng dưa, một đứa bé mười một, mười hai tuổi, đeo vòng bạc, tay cầm chiếc đinh ba, cố gắng đâm theo một con tra. Con vật đột nhiên quay lại, luồn qua giữa chân đứa bé, rồi chạy mất”. Hình ảnh đó là một sự tưởng tượng từ thời thơ ấu của Tấn, khi còn vui đùa bên Nhuận Thổ. Một tình bạn thật đẹp giữa chủ nhân và đứa con của người dân, vượt qua mọi rào cản. Tuổi thơ hạnh phúc trong tình bạn là dấu ấn kéo dài suốt cuộc đời. Tình bạn ấy thật tuyệt vời vì chưa bị ngăn cách bởi những niềm tin định kiến. Đó là khao khát gặp gỡ người cùng trang lứa, rồi chỉ sau “chưa đầy nửa ngày chúng tôi đã thân thiết”. Độc giả chắc chắn cũng đã chia sẻ niềm vui có bạn của Tấn ngày xưa. Vì Nhuận Thổ đã mở ra cho Tấn cánh cửa của thế giới sống động, trong khi Tấn chỉ biết về thế giới qua “một mảnh trời vuông trên bốn bức tường cao bao bọc lấy cái sân”.
So với Tấn, Nhuận Thổ thật hạnh phúc: bắt chim sẻ, trông dưa, hái vỏ sò, hòa mình với thiên nhiên. Hạnh phúc là khi một đứa trẻ được tắm trong không gian trong lành của tự nhiên, tha hồ mơ mộng dưới bầu trời xanh, tung tăng chơi đùa trên cánh đồng, hít thở hương vị của sự sống mãnh liệt. Nỗi nhớ về Nhuận Thổ là cảm giác đơn giản mà chính xác: “Tôi cảm thấy như đã tìm ra quê hương ở đâu”.
Nhưng kỷ niệm càng đẹp thì thực tế càng đau đớn. Cuộc gặp gỡ với thím Hai Dương đã làm tan vỡ kí ức của cậu bé Tấn hai mươi năm trước, đưa anh trở về thực tại của một “ông chủ” sắp bán nhà. Nàng Tây Thi một thời lạc quan bây giờ đã trở thành một phụ nữ u mê nhiều thứ. Một cuộc trò chuyện đầy lời lẽ xấu tính tính toán đã thể hiện sự xa lạ của những kẻ ganh tỵ gia đình Tấn. Bức tường giàn giữa hai tầng lớp đã phân biệt hai người trưởng thành. Hai người bạn xưa giờ chỉ còn lại tình bạn từ thời thơ ấu. Tấm lòng của Nhuận Thổ vẫn như xưa, nhưng xã hội đã làm cho hai người trở nên xa lạ. Nỗi buồn khiến tôi mất hồn! Tại sao người bạn cũ lại trở nên như vậy?
Nhưng cuộc gặp gỡ với Nhuận Thổ mới thực sự là nỗi thất vọng lớn nhất. Nhuận Thổ cũng như tôi, đều trân trọng tình bạn từ thời thơ ấu. Cuộc gặp gỡ ấy đã phá vỡ giấc mơ đẹp. Chú bé “khuôn mặt tròn trĩnh, nước da bánh mật, đầu đeo mũ lông chiên, cổ đeo vòng bạc sáng loáng” của ngày xưa, giờ chỉ còn là một người đàn ông với khuôn mặt vàng, mũ lông chiên rách tươm, áo bông mỏng, người co ro cúm rúm, bàn tay nứt nẻ. Sự thất vọng lớn nhất là thái độ của Nhuận Thổ “lấy lại dáng điệu cung kính” cùng với lời nói như gạt muối vào trái tim: “Bẩm ông”. Bức tường xã hội đã tạo ra sự xa lạ giữa hai người trưởng thành. Tình bạn từ thời thơ ấu vẫn còn, nhưng sự mất mát đã khiến chúng trở nên xa lạ. Tấm lòng của mẹ con Tấn cảm thấy ái ngại, đau đớn, than thở cho cảnh nhà nghèo của họ: đông con, mất mùa, thuế nặng, lính tráng, trộm cướp, quan lại, đàn bà ác ý quấy rối, khiến cho họ trở nên bần cùng hơn.
Câu chuyện có vẻ rối bời với bao kỷ niệm từ thời thơ ấu đã tan biến cùng với tâm trạng bi thương trong lòng tôi khi nghe Nhuận Thổ kể về cuộc sống của mình: “Ở đâu cũng phải trả tiền, không có luật pháp nào cả. Mùa lại qua đi. Trồng được gì cũng phải bán đi hết. Chỉ cần chi mấy lần là cụt vốn rồi. Không bán thì lại thối hết”. Nhuận Thổ đã khác xa so với tưởng tượng của Tấn, nhưng vẫn còn chút dư âm của tình bạn từ ngày xưa, trong món quà giản dị: “Mùa đông giá rét, không có gì. Đây chỉ là ít đậu xanh từ nhà phơi khô, xin ông…”. Những lời nói khiến người đọc hiểu rõ hơn: tình bạn đã không vượt qua được mặc cảm hiện tại. Trước tình hình của Nhuận Thổ, tấm lòng của mẹ con Tấn không khỏi lo lắng, đau thương, trách móc, và buồn cho cảnh nhà của họ: đông con, mất mùa, thuế nặng, lính tráng, trộm cướp, quan lại, khiến họ trở nên bần cùng.
Qua tâm trạng đó, có thể nhận ra hình ảnh một quê hương không còn yên bình như trước. Gia đình trung lưu phải xa xứ, người dân nông thôn càng trở nên khốn khổ. Hoàn cảnh thay đổi đã làm thay đổi tính cách của con người. Sự thay đổi trong tình cảm làng xóm, tình bạn cũng trở nên nhạt nhẽo hơn, mang lại nỗi buồn vô tận cho đến lúc ra đi. Đó cũng là lúc anh Tấn và người thân phải chia tay ngôi nhà quen thuộc. Cảnh chia xa được miêu tả bằng cách lạnh lùng như thế này: “Người đến dẫn chân, người đến lấy đồ đạc. Có người đưa chân còn lấy đồ đạc”. Và khi bước chân ra đi thì “tất cả những đồ đạc trong ngôi nhà cũ, từ nhỏ đến lớn, xấu đẹp, đều được mang đi sạch sẽ như quét”. Không còn gì để lại, như chính trái tim cũng trở nên trống rỗng.
Hành trình rời bỏ quê hương nặng nề với bóng tối của hoàng hôn, trên chiếc thuyền lẻ loi, toả ánh đen như một hình bóng u ám làm nổi lên nỗi đau trong lòng người. Khi rời xa quê nhà trong tâm trạng u ám như thế, có lẽ tình trạng khốn khổ của cuộc sống vật chất và tinh thần của người dân quê sẽ mang lại cảm giác thất vọng, bi quan. Tuy nhiên, nhà văn đã truyền cảm hứng lạc quan vào hình tượng Thủy Sinh con Nhuận Thổ và mối quan hệ mới nảy nở giữa Hoàng - cháu của nhân vật tôi. Có thể nói rằng từ ngoại hình cho đến mối quan hệ giữa hai đứa trẻ không khác gì một phiên bản tái tạo của tình bạn Nhuận Thổ – Tấn thuở xưa. Thủy Sinh cũng có khuôn mặt tròn trĩnh, dáng vẻ bẽn lẽn giống như Nhuận Thổ ngày xưa, mặc dù không đeo vòng bạc nhưng vẫn đầy tinh nghịch và gần gũi với Hoàng.
Chưa bao giờ, ranh giới giả tạo phân biệt giai cấp hiện ra rõ ràng như thế thông qua sự lặp lại vô tình này. Tuy lòng tin của tôi không tránh khỏi chút nghi ngờ, nhưng đó là niềm tin vào phẩm chất tốt đẹp của người dân quê. Chỉ là, những biến đổi trong hoàn cảnh đã làm thay đổi tính cách tốt đẹp của họ. Cảm hứng từ việc nhớ lại người bạn cũ – tượng gỗ được tôn trọng mê hoặc cũng là một cách để nuôi hy vọng. Nhân vật tôi cũng đang hi vọng vào một tương lai tươi sáng hơn. Họ gặp nhau với hi vọng thay đổi số phận, nhưng lại đi theo những con đường khác nhau.
Hình tượng con đường ở cuối tác phẩm chứa đựng những suy tư về thực trạng xã hội Trung Hoa lúc bấy giờ. Tác giả cảm nhận rằng xã hội đang chia rẽ thành các tầng lớp, điều đó làm cho lòng người buồn bã và lo lắng. Sự nhiệt tình cải thiện xã hội được thể hiện qua những câu kết đầy triết lý: kì thực trên đời không có con đường. Con đường là điều mà con người tự tạo ra. Đó là sự khẳng định cho quyết tâm vượt qua những định kiến xã hội lạc hậu. Con đường mà tác giả muốn nói chính là con đường chung – thay đổi số phận, thay đổi tư tưởng để tái lập mối quan hệ tốt đẹp như xưa, để mọi người sống hòa thuận với nhau. Để làm được điều đó, mỗi người cần tự mình xác định con đường của mình, không bước lên những vết mòn của những định kiến cũ. Cảm hứng của tác giả hướng về việc cải thiện xã hội ngày càng tốt đẹp.
Tác phẩm một lần nữa thể hiện quan niệm dùng văn chương như một phương tiện để “chữa lành tinh thần” cho dân tộc Trung Hoa của nhà văn vĩ đại Lỗ Tấn. Xuất phát từ tình yêu với quê hương và con người nghèo khổ, Lỗ Tấn đã viết nên những dòng văn đầy cảm xúc về tình bạn ấu thơ, nỗi đau lòng trước tình hình khốn khổ và suy thoái tinh thần của người dân tại quê hương. Tấm lòng nhiệt thành và ý thức đấu tranh chống lại xã hội bất công thấm đượm trong từng trang sách. Ông đã đưa ra những dự đoán sáng suốt về cuộc cách mạng lớn lao của dân tộc Trung Hoa khi họ tìm ra con đường chân chính để giải phóng mình.
Cố hương không chỉ là những dấu vết mờ nhạt mà còn mang ý nghĩa thời sự sôi nổi. Miễn còn những bất công, những số phận bất hạnh như của Nhuận Thổ và người dân quê, chúng ta vẫn cần một tấm lòng Cố hương để chia sẻ nỗi buồn, thức tỉnh ý thức vượt qua sự phân biệt giàu nghèo, để giúp mọi người gần nhau hơn bằng tấm lòng bè bạn.
Nhận định về nhân vật Tôi trong truyện Cố hương - Mẫu 4
“Cố hương” của Lỗ Tấn là câu chuyện về nhân vật tôi, kể về cuộc hành trình trở về quê hương sau hai mươi năm xa cách với những bất ngờ.
Sau hai mươi năm trở lại quê hương, lần này nhân vật “tôi” cảm thấy rất xúc động, có những tâm trạng lẫn lộn, từ vui sướng, buồn bã đến những ước mơ xa xăm, khiến cho nhân vật tôi khó lòng xử lý khi nghĩ đến việc gặp lại người thân và bạn bè thơ ấu.
Trên đường về quê, trên chiếc thuyền, lòng nhân vật tôi tràn ngập những cảm xúc khác nhau, từ niềm vui, sự hồi hộp. Gần đến nơi, “tôi nhìn thấy những thôn xóm tiêu điều nằm im lìm dưới bầu trời màu vàng úa” và lúc này, lòng tôi bỗng buồn vì quê hương vẫn như cũ, vẫn hoang vắng và tiêu điều nhưng lại vô cùng gần gũi, quen thuộc với tuổi thơ của mình.
Trong suốt thời gian ở quê, tôi không có đủ thời gian để thăm hết bà con. Chỉ cùng mẹ và đứa cháu nhỏ buôn bán đồ đạc và dọn dẹp nhà cửa để thời gian trôi nhanh hơn. Khi trở về, tôi nhận ra mọi người xung quanh đã đi hết, và cảnh vắng vẻ trở nên rõ ràng. Hình ảnh của người bạn thơ ấu, Nhuận Thổ, hiện lên trước mắt, tình bạn đẹp đẽ ấy vẫn mãi trong lòng tôi.
Hai đứa bạn thân của tôi thường sống hồn nhiên và vô tư với những trò chơi thơ ấu. Nhuận Thổ, người bạn của tôi từ nhỏ, luôn bảo vệ ruộng lúa và ruộng dưa với tay cầm đinh ba. Khi gặp lại anh, tôi cảm thấy hụt hẫng khi anh chỉ chào một cách lạnh nhạt. Tôi muốn tâm sự với anh nhưng cảm xúc kìm nén trong lòng tôi.
Tôi không thể giúp gì được gia đình của Nhuận Thổ, chỉ biết rằng sự an ủi của tôi không thể xóa tan nỗi buồn của họ.
Trong tâm trí tôi, hình ảnh của Nhuận Thổ không còn là một cậu bé vui vẻ nữa, mà thay vào đó là một người lớn già nua, với bao nỗi lo âu và khó khăn trong cuộc sống hàng ngày.
Quê hương trong kí ức của mỗi người đều đẹp đẽ, nhưng với tôi, chốn quê xưa giờ đây trở nên hoang tàn và lạ lẫm. Suy nghĩ về những người bạn, như Nhuận Thổ, khiến tôi cảm thấy xót xa và cảm thấy mình đã trải qua nhiều thay đổi trong cuộc sống.
Bây giờ, mối quan hệ giữa nhân vật tôi và mọi người trở nên xa cách, và tôi chỉ cảm nhận được sự cô đơn. Khi biết tình bạn giữa con cháu tôi và con của Nhuận Thổ, tôi mong muốn họ không phải trải qua cảm giác xa lạ như tôi và Nhuận Thổ đã từng trải qua.
Mỗi khi trở về quê hương, tôi đều đầy lòng với những suy tư và lo lắng, nhưng quê hương vẫn mãi trong lòng mỗi người với sự sống động không bao giờ phai nhạt.