Một phân tích tinh tế về khổ cuối cùng trong bài thơ Viếng lăng Bác gồm 3 mẫu tốt nhất, cung cấp thông tin hữu ích giúp học sinh lớp 9 hiểu rõ hơn về tâm trạng đau đớn, không dứt của nhà thơ Viễn Phương khi rời khỏi lăng Bác.
Trong khổ 4 của bài thơ Viếng lăng Bác, tác giả dường như đã lưu giữ mọi cảm xúc và giờ đây chúng bùng nổ trong biển xót xa, tiếc nuối không tận. Hãy cùng Mytour khám phá để nắm vững kiến thức Văn 9.
Viết về phần kết thúc của bài thơ Viếng lăng Bác
Sau khi lăng Bác được khánh thành vào năm 1976, tác giả Viễn Phương lần đầu tiên viếng thăm lăng và sáng tác bài thơ Viếng lăng Bác. Cảm xúc trong lần đầu thăm lăng, khi nhìn thấy Người sau khi đất nước hoàn toàn thống nhất, là nỗi xúc động sâu sắc, nghẹn ngào trào dâng. Vì lí do đó khi phải rời bỏ miền Bắc trở về quê hương miền Nam, tác giả đã cảm thấy tiếc nuối, lưu luyến. Trong các khổ thơ 1, 2, 3, tác giả đã thể hiện niềm tự hào, xúc động và lòng thành kính trước lăng Bác. Tuy nhiên, ở khổ thơ cuối cùng, chỉ còn lại sự tiếc nuối vô hạn và mong ước tha thiết. Tác giả không mong ước được ở lại miền Bắc, thăm lăng Bác thêm vài ngày nữa vì dù có thể cũng không thể làm được. Do đó, tác giả mong mình có thể trở thành con chim hót hàng ngày gần lăng Bác, hoặc làm bông hoa thơm ngát, hoặc cây tre trung hiếu, để gửi gắm trọn vẹn tấm lòng và lòng thành kính. Chỉ với bốn câu thơ ngắn gọn, súc tích và cô đọng, khổ thơ cuối đã lưu lại toàn bộ nỗi xúc động, tình cảm của tác giả về chuyến thăm lăng Bác và khoảnh khắc chia ly, rời xa lăng Bác để trở lại quê hương miền Nam.
Phần kết thúc của bài thơ Viếng lăng Bác
Bài thơ Viếng lăng Bác của tác giả Viễn Phương được sáng tác khi ông đến Bắc và viếng thăm lăng Bác. Cảm xúc tràn ngập trong bài là sự xúc động thiêng liêng, lòng thành kính vô hạn. Tuy nhiên, cao trào nhất vẫn là ở khổ thơ cuối cùng với nỗi tiếc nuối đầy xót xa khi phải rời xa lăng Bác để trở về miền Nam. Từ miền Nam xa xôi, phải đi gần 2000 cây số mới có thể đến thăm lăng Bác, đường xa vất vả đối với tác giả không hề ngần ngại, chỉ có điều thời gian không cho phép tác giả ở lại lâu hơn và đã đến lúc ông phải trở về miền Nam. Nghĩ đến giây phút chia xa, tác giả không thể kìm lòng, những cảm xúc lúc này trào dâng mãnh liệt 'Mai về miền Nam thương trào nước mắt'. Niềm tiếc nuối xót xa khi không thể ở lại bên Bác khiến tác giả nảy sinh những niềm mong ước thiết tha. Khi sắp phải trở về quê hương miền Nam, Viễn Phương muốn gửi gắm tấm lòng mình tại đây bằng cách hóa thân vào con chim, bông hoa, cây tre. Có thể ở bên cạnh Bác hàng ngày, hàng giờ và luôn thường trực chỉ có thể là cảnh vật xung quanh lăng Bác. Nhà thơ muốn làm con chim được hót quanh lăng Bác, mang lại những thanh âm vui nhộn nhất; Muốn làm bông hoa ngào ngạt hương thơm và muốn làm cây tre trung hiếu để mãi ở bên Bác. Khổ thơ cuối kết thúc bài thơ đã để lại nỗi khắc khoải thật khó nguôi ngoai, bởi vì dường như người đọc ai cũng đều có chung cảm xúc và nỗi lòng với nhà thơ - không muốn về lại nơi xa xôi xa lăng Bác.
Phần cảm nhận khổ 4 bài thơ Viếng lăng Bác
Viếng lăng Bác là sự biểu hiện chân thành nhất của tác giả Viễn Phương từ khi đứng bên ngoài lăng cho đến khi phải rời khỏi. Bắt đầu là cảnh bên ngoài lăng, tiếp theo là hình ảnh dòng người đến thăm, hình ảnh Bác nằm trong lăng và cuối cùng là niềm mong ước tha thiết khi sắp phải trở về miền Nam. Trong khổ thơ cuối, mọi cảm xúc của tác giả dường như đã bị dồn nén bấy lâu chợt vỡ òa trong sự xót thương, nuối tiếc vô hạn. 'Mai về miền Nam thương trào nước mắt', ấy là khi tác giả biết mình không thể trốn tránh hiện thực, phải trở lại vào Nam chứ không được chọn ở lại bên lăng Bác. Nước mắt trào ra là nỗi lòng biết ơn pha lẫn nỗi đau xót, sự tiếc nuối thời gian có hạn và hoàn cảnh không cho phép. Viễn Phương muốn được mãi ở bên Bác, nhà thơ muốn hóa thân vào những cảnh vật bên lăng để gửi gắm tấm lòng. 'Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác', tác giả muốn làm con chim cất tiếng hót mua vui cho Bác, bầu bạn cùng Bác, hót quanh lăng cho Bác nghe những thanh âm trong trẻo tuyệt vời nhất. 'Muốn làm đóa hoa tỏa hương đâu đây', nghĩa là muốn được làm bông hoa tỏa hương thơm ngát để xung quanh lăng Bác luôn ngào ngạt hương thơm. 'Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này', hơn cả là nhà thơ muốn làm 'cây tre trung hiếu', trong đó cây tre tượng trưng cho con người Việt Nam. Nhà thơ muốn làm một người con trung hiếu ngày ngày ở bên canh giữ cho giấc ngủ bình yên của Bác. Có thể nói, khổ thơ cuối tuy ngôn ngữ bình dị nhưng lại vô cùng cô đúc và giàu cảm xúc đã tái hiện sống động tâm trạng lưu luyến khi rời lăng và những ước nguyện chân thành của nhà thơ.