TOP 5 bài Phân tích khổ 2 Mùa xuân nhỏ nhất, cung cấp thông tin hữu ích, giúp học sinh lớp 9 hiểu sâu hơn về vẻ đẹp của mùa xuân đất nước, mùa xuân trong tâm hồn con người.
Khổ 2 Mùa xuân nhỏ nhất đã mô tả một bức tranh mùa xuân tươi xanh trong giai đoạn khó khăn của cuộc đời. Đây cũng là lời ca đầy hy vọng vào nhân dân và tương lai của đất nước từ nhà thơ Thanh Hải trước khi ông ra đi. Hãy đồng hành cùng Mytour theo dõi bài viết dưới đây:
Dàn ý Phân tích khổ 2 bài Mùa xuân nhỏ nhất
I. Khởi đầu
- Giới thiệu về tác phẩm và tác giả: Bài thơ Mùa xuân nhỏ nhất là tác phẩm cuối cùng trong cuộc đời của nhà thơ Thanh Hải.
- Đoạn thơ này rõ ràng thể hiện vẻ đẹp của quê hương cũng như lòng biết ơn sâu sắc của tác giả đối với đất nước.
II. Thân bài
1. Mùa xuân của đất nước đang phát triển mạnh mẽ
- Tác giả tôn vinh và ca ngợi vẻ đẹp của mùa xuân đất nước thông qua hình ảnh của con người: người lính với khẩu súng bảo vệ tổ quốc và hình ảnh của những người nông dân ra đồng làm việc, đóng góp vào sản xuất, làm giàu cho đất nước
- Đó là hai pilar của quốc gia vào thời điểm đó, họ không chỉ là những người góp phần vào sự kiện lịch sử mà còn là những cá nhân mới mẻ trong kỷ nguyên xã hội chủ nghĩa
- Tác giả tôn trọng và ca tụng quê hương trong thời kỳ khó khăn vẫn tiến lên phía trước, trỗi dậy mạnh mẽ
- Tác giả cảm nhận và nhắc nhở về sự nhanh chóng, sôi động của mùa xuân đất nước
- Nhà thơ sử dụng từ ngữ để tạo ra nhịp điệu của “nhanh chóng”, “náo nhiệt”, mô tả không khí hối hả, không ngừng phát triển, cùng tâm trạng hân hoan của cả dân tộc
- Tác giả tin tưởng, tự hào vào tương lai tươi sáng của đất nước mặc dù vẫn còn nhiều khó khăn, thử thách:
Đất nước như ngôi sao
Luôn bước lên phía trước
+ Hình ảnh của quốc gia được so sánh với vẻ đẹp tuyệt vời, tác giả thể hiện sự tự hào và lạc quan về một Việt Nam mạnh mẽ
2. Nguyện ước của tác giả về sự hiến dâng
- Lời tâm nguyện chân thành, đầy cảm động của tác giả thể hiện khát vọng hiến dâng cuộc đời:
Chúng ta hát vang ca
Chúng ta làm một bông hoa
Chúng ta hòa mình vào bài hát
Một nốt trầm thăng hoa
- Nguyện ước vừa giản dị, chân thành vừa âm thầm được thể hiện qua hình ảnh thiên nhiên tươi đẹp kết hợp với phép điệp từ, lặp lại từ
+ Tác giả sử dụng đại từ “chúng ta” để khẳng định khát vọng hiến dâng cuộc đời cho dân tộc, điều này là nguyện ước chung của nhiều người
- Ước nguyện của tác giả được thể hiện qua “một mùa xuân nho nhỏ”, là biểu tượng cao quý của sự sống và tận hiến cho đời, cho đất nước
- Mùa xuân nho nhỏ là biểu tượng tinh tế của khao khát đóng góp cho cuộc sống và đất nước của tác giả
- Từ “dù là” thể hiện mong muốn sâu sắc của nhà thơ, sự tận hiến với sức trẻ:
Dù là khi tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc phơ
III. Kết bài
- Đoạn thơ thể hiện lời nguyện chân thành, cảm động của Thanh Hải đối với đất nước và con người, khuyến khích độc giả suy nghĩ về những giá trị sống cao đẹp và trách nhiệm của mỗi người trước cuộc sống.
- Sức hấp dẫn nghệ thuật của đoạn thơ hiện lên qua hình ảnh thơm ngát, gần gũi với dân ca.
- Khẳng định giá trị của bài thơ, thể hiện sự tài năng và lòng trung thành của Thanh Hải với lẽ sống của con người.
Phân tích khổ 2 bài Mùa xuân nho nhỏ - Mẫu 1
Mùa xuân là thời gian tươi vui nhất trong năm, là lúc mà mọi sự sống bừng tỉnh và lòng khao khát sống rộn ràng. Không ít nhà thơ đã để lòng mình bồi hồi trước vẻ đẹp của mùa xuân và viết thành thơ. Trong dòng văn học của Việt Nam, có nhiều bài thơ về mùa xuân, nhưng có lẽ bài Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng độc giả. Trong đó, khổ thơ thứ hai đặc biệt đầy cảm xúc và sức sống, thể hiện rõ tâm trạng, tình cảm, và khát vọng của tác giả.
Tên thật của Thanh Hải là Phạm Bá Ngoãn, quê ở Thừa Thiên – Huế. Ông là một trong những nhà thơ có công lớn trong việc tô vẽ bức tranh thi ca cách mạng miền Nam trong những năm kháng chiến và những năm đen tối dưới thời ách thống trị của Ngô Đình Diệm. Thơ của Thanh Hải đậm chất cảm xúc, âm nhạc, như những bản tình ca, chứa đựng nhiều suy tư và tình cảm chân thành. Bài Mùa Xuân nho nhỏ được ông sáng tác khi đang nằm bệnh và đấu tranh với căn bệnh nan y, một tháng sau đó ông ra đi. Bài thơ như một lời kêu gọi sống mạnh mẽ và nói về sự biến đổi của đất nước trong mùa xuân đón nhận độc lập đầu tiên.
Trong khổ thứ hai của bài thơ, lời thơ mềm mại, sâu lắng, dù ngắn nhưng đầy ý nghĩa. Mùa xuân ở khổ thứ hai của bài thơ là mùa xuân của những người lính, những người lao động:
Mùa xuân của người mang súng
Lộc vương đầy trên vai
Hình ảnh người mang súng là biểu tượng của những anh hùng chiến sĩ cũ, những người chiến đấu và bảo vệ đất nước. Đây là thời kỳ mà đất nước mới giành lại hòa bình, là mùa xuân đầu tiên sau khi đất nước độc lập, điều này mang ý nghĩa vô cùng quan trọng. Những người lính không chỉ giữ vững tinh thần chiến đấu bảo vệ tổ quốc mà còn mang theo hình ảnh mùa xuân, hình ảnh lộc non đầy trên ngực áo.
Câu thơ thể hiện sự kính trọng của tác giả dành cho những người lính. Họ không chỉ mang lại hòa bình cho đất nước mà còn mang lại mùa xuân cho đất nước. Tác giả cũng ca ngợi đất nước trong những giai đoạn lịch sử, trải qua bao nhiêu khó khăn nhưng vẫn hướng về phía trước, trỗi dậy mạnh mẽ.
Hai câu thơ trên gợi nhớ đến câu thơ trong bài “Mùa xuân và người lính” của nhà thơ Đường Xuân Quý:
Em ơi mùa xuân không chỉ là những pháo đỏ
Mà còn là hương rượu nồng, chiếc áo mới kèm với một ngày hội hoa
Nhưng mùa xuân còn chứa đựng trong nó
Sự hy sinh âm thầm của người lính xa xứ.
Điều này đồng tình với cảm nhận về mùa xuân của Thanh Hải. Mùa xuân là “lộc non trên ngực áo” là lộc non, tươi mới nảy mầm. Nhưng bên trong đó là sự hi sinh im lặng của người lính. Họ chính là mùa xuân. Không có họ, chúng ta không thể có được mùa xuân như ngày hôm nay. Sự hi sinh của họ đã mang lại cho đất nước một mùa xuân độc lập.
Trong thời kỳ chiến tranh giải phóng đất nước, bên cạnh hình ảnh của người lính, còn có những hình ảnh của những người làm việc ở phía sau, được gọi là “lính hậu phương”. Họ là những lao động sản xuất, cung cấp lương thực, gạo cho chiến trường. Nếu thiếu họ, mùa xuân sẽ không trọn vẹn như ngày hôm nay.
Mùa xuân người làm ruộng
Lúa mầm nảy mầm khắp đồng ruộng.
Cả người lính và người lao động đều là hai nhóm quan trọng trong đất nước vào thời điểm đó. Họ đều là những người làm nên lịch sử, là biểu tượng mới của thời kỳ xã hội mới.
Mùa xuân đã về, những khó khăn gian khổ dần dần trở nên xa xôi. Mùa xuân là thời điểm mà người lao động ra đồng làm việc chăm chỉ, tràn đầy sức sống, hứa hẹn một mùa vụ bội thu. Tác giả nhìn thấy lúa mầm xanh tươi trải dài khắp ruộng đồng, đầy năng lượng. Mùa xuân đã len lỏi vào mọi góc khuất của cuộc sống.
Mùa xuân của Thanh Hải là mùa xuân rực rỡ, mùa xuân của sự độc lập và biết ơn những người đã mang lại mùa xuân cho tổ quốc. Họ là người lính và người lao động. Họ đều đóng vai trò quan trọng trong sản xuất và kháng chiến. Chính họ đã tạo nên mùa xuân tươi mới cho đất nước. Hình ảnh của họ chính là hình ảnh của mùa xuân, của lộc non, của sự sống.
Chỉ với những câu thơ ngắn, nhẹ nhàng, súc tích giàu tình cảm, Thanh Hải đã khắc họa một mùa xuân đầy sức sống với hình ảnh con người. Không cần đến thiên nhiên, hoa lá cành, khổ thơ thứ hai nói về những người thầm lặng đã mang mùa xuân cho đất nước tự hào. Qua đó, cũng thấy được sự tự hào, niềm biết ơn sâu sắc của nhà thơ đến những người lính âm thầm hi sinh cho đất nước và những người lao động đang cống hiến xây dựng đất nước, để đón thêm những mùa xuân tươi đẹp, độc lập.
Phân tích khổ 2 bài Mùa xuân nho nhỏ - Mẫu 2
Thông qua khổ thơ thứ hai của bài thơ Mùa xuân nho nhỏ, ta thấy vần thơ giản dị nhưng tuyệt vời, tác giả mô tả một mùa xuân cách mạng của quê hương đất nước:
Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt đầy trên lưng
Hai câu đầu tác giả nhấn mạnh đến mùa xuân chiến đấu, mùa xuân của 'người cầm súng' với 'Lộc giắt đầy quanh lưng'. 'Lộc' có nghĩa đen là một chồi xanh, non tơ, biểu tượng sức sống khi mùa xuân đến. Ở đây, từ 'lộc' biểu hiện cho một niềm tin, một thành quả đo cách mạng đem lại, là kết quả. Người chiến sĩ với 'Lộc giắt đầy quanh lưng' khi ra chiến trường với một mong muốn cao nhất là phải chiến thắng quân thù.
'Mùa xuân người ra đồng Lộc trải dài nương mạ'. Với mùa xuân của những người lao động sản xuất thì từ 'lộc' tượng trưng cho sự ấm no, hạnh phúc, tượng trưng cho sự 'trúng mùa' của công việc sản xuất. Mọi người dân lao động đều mong muốn mình phải cống hiến sức lực, tài năng, để lao động xây dựng quê hương và bảo vệ Tổ quốc.
Trong khổ thơ này, 'mùa xuân chiến đấu' đối xứng với 'mùa xuân sản xuất', 'người chiến sĩ' đối xứng với 'người lao động sản xuất', tác giả đã nêu bật nhiệm vụ hàng đầu của đất nước ta lúc bấy giờ là phải vừa chiến đấu bảo vệ đất nước, vừa phải ngày đêm lao động sản xuất, xây dựng quê hương sau chiến tranh, góp phần làm cho Tổ quốc giàu mạnh. Bởi vậy, mọi người đều tự giác, tự nguyện:
'Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao'
Câu thơ giản dị, điệp ngữ 'tất cả như diễn tả sự thống nhất trong suy nghĩ và hành động. Từ 'xôn xao' vừa gợi tả vừa gợi thanh – âm thanh nhỏ mà có chiều sâu của cuộc sống đang phát triển, đang reo vui. Lời thơ nhỏ nhẹ, chứa chất suy tư tha thiết chân thành mà vẫn sâu lắng.
Phân tích khổ 2 bài Mùa xuân nho nhỏ - Mẫu 3
Từ mùa xuân thiên nhiên đất trời, nhà thơ cảm nhận về mùa xuân đất nước, mùa xuân cách mạng. Tác giả hướng tình cảm tới những con người cụ thể - những con người làm nên lịch sử:
'Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt đầy trên lưng
Mùa xuân người ra đồng
Lộc trải dài nương mạ”.
Các điệp ngữ “mùa xuân”,”lộc”,”người” như trải rộng khung cảnh hiện thực khi gắn với cuộc sống lao động, chiến đấu của nhân dân. Nhà thơ đã sáng tạo cặp hình ảnh sóng đôi đẹp như hai vế của câu đối mừng xuân để nói về hai lực lượng chủ yếu của cách mạng, hai nhiệm vụ chiến lược của đất nước. Đó là người chiến sĩ và người lao động – bảo vệ và xây dựng Tổ quốc, quê hương. Từ “lộc” được dùng với hai lớp nghĩa : tả thực chồi non, nhành biếc và ẩn dụ cho sức sống, thế vươn lên, sức phát triển mới, thành quả tốt đẹp là mùa xuân. “Lộc” trên cành lá ngụy trang theo bước chân người cầm súng ra trận,“lộc” trải dài trên những nương mạ theo bàn tay người ra đồng. Như thế, người chiến sĩ, người lao động đã đem mùa xuân, gieo mùa xuân đến mọi miền đất nước.Họ trở thành những con người làm ra mùa xuân, bảo vệ mùa xuân. Và họ đã làm nên cái giai điệu chính của bản hợp xướng mùa xuân, tạo nhịp điệu hối hả, hào hùng:
'Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao”
Nghệ thuật điệp ngữ “tất cả” cùng các từ láy “hối hả”, “xôn xao” làm nổi bật không khí khẩn trương, náo nức của đất nước trong những năm tháng gian lao, hào hùng. Cách ngắt nhịp 2/1/2 làm cho câu thơ vang lên một nhịp điệu tươi vui, mạnh mẽ. Đó là hành khúc mùa xuân của thời đại Hồ Chí Minh.
Phân tích khổ 2 bài Mùa xuân nho nhỏ - Mẫu 4
“Mùa xuân nho nhỏ” được sáng tác năm 1980, khi nhà thơ Thanh Hải đang nằm trên giường bệnh. Bài thơ không chỉ là cảm xúc về một mùa xuân tươi xanh mà còn là lẽ sống cao đẹp cùng với tình yêu quê hương, đất nước thiết tha. Lẽ sống và tình yêu ấy được nhà thơ thể hiện hết sức chân thành và cảm động ở khổ thơ thứ 2 của bài thơ.
Bài thơ bắt đầu bằng những cảm xúc trực tiếp, hồn nhiên, trong trẻo trước vẻ đẹp và sức sống của mùa xuân thiên nhiên tươi xanh, gieo vào lòng người sức sống tràn trề của hoa tươi, cỏ biếc. Từ vẻ đẹp của mùa xuân thiên nhiên, đất trời, nhà thơ nghĩ ngợi về mùa xuân của đất nước, mùa xuân trong lòng người:
“Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt đầy quanh lưng
Mùa xuân người ra đồng
Lộc trải dài nương mạ
Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao”.
Mùa xuân của đất nước với hai hình ảnh rõ nét nhất là “người cầm súng”, “người ra đồng”. Hai hình ảnh ấy biểu trưng cho hai nhiệm vụ chiến đấu và lao động xây dựng đất nước. Một mặt, ý thơ nói lên một tinh thần yêu nước của mỗi con người; mặc khác, ý thơ cũng khắc họa rõ hình ảnh các chiến sĩ và các nông dân vẫn miệt mài làm việc chỉ mong đất nước được bình yên và gia đình được ấm no. Mượn ảnh “lộc” non của mùa xuân nhằm ca ngợi người cầm súng, người ra đồng quả thực rất mới lạ, tinh tế và tài tình của nhà thơ.
Có phải mùa xuân của đất trời đọng lại trong hình ảnh lộc non đã theo “người cầm súng”, “người ra đồng” hay chính là họ đã đem mùa xuân đến mọi nơi trên đất nước? Con người, trong cuộc sống lao động và chiến đấu đang góp phần làm nên một mùa xuân yên ổn, ấm no cho dân tộc. Không khí mùa xuân với nhịp điệu vừa hối hả vừa những âm thanh con xao. Một không khí khẩn trương lại sôi động của cuộc sống mới.
Đất nước đã độc lập nhưng kẻ thù vẫn còn âm mưu phá hoại. “Cầm súng” và “ra đồng” khẳng định tư thế chủ động, tinh thần sẵn sàng của nhân dân trước kẻ thù. Cuộc đời đã đổi mới nhưng khó khăn, gian khổ vẫn còn. Đất nước vẫn cần nhiều cống hiến, nhiều hy sinh hơn nữa để vươn lên.
Chắc chắn rằng, hình ảnh “lộc” kia là sức sống, là tuổi trẻ, sức thanh xuân tươi mới đầy mơ ước, lí tưởng, đầy những hoài bão và khát vọng cống hiến của tuổi trẻ, sôi nổi trong mỗi tâm hồn con người – tâm hồn của người lính dũng cảm, kiên cường nơi lửa đạn bom rơi – tâm hồn của người nông dân cần cù,hăng say tăng gia sản xuất. “Lộc” cũng chính là niềm vui mới của con người trong mùa xuân tràn trề niềm vui và sức sống, là niềm tự lớn lao, là khát vọng cống hiến, hy sinh để giữ vững mùa xuân của dân tộc.
Với nghệ thuật nhân hóa, Tổ quốc như một người mẹ tần tảo, vất vả và gian lao, đã làm nổi bật sự trường tồn của đất nước. Để có được sự trường tồn ấy, giang sơn gấm vóc này đã thấm bao máu, mồ hôi và cả nước mắt của các thế hệ, của những tháng năm đằng đẵng lúc hưng thịnh, lúc thăng trầm.
Qua lời thơ giản dị mà đằm thắm yêu thương, dạt dào tin tưởng, ta cảm nhận được niềm tấm lòng gắn kết của tác giả với tương lai rạng ngời của dân tộc Việt Nam. Âm thanh mùa xuân đất nước vang lên từ chính cuộc sống vất vả, gian lao mà tươi thắm đến vô ngần.
Khung cảnh mùa xuân tươi xanh trong thời kỳ chiến đấu cực khổ đã được khắc họa rõ nét trong khổ thơ thứ 2. Qua bao năm tháng, mùa xuân vẫn mãi là điều ta lưu luyến. Đó là thời khắc hạnh phúc cuốn trôi mọi nỗi muộn phiền của con người. Đây là một bài ca tràn đầy niềm tin vào nhân dân và tương lai của đất nước trong những ngày cuối cuộc đời.
Cảm nhận về khổ thơ thứ 2 của bài Mùa xuân nho nhỏ
Thanh Hải, con người của Thừa Thiên – Huế, là một trong những nhà văn xuất sắc góp phần xây dựng nền văn học cách mạng miền Nam từ những ngày đầu. Ông nổi bật với tâm hồn thơ mộng, giản dị, trí tuệ và chân thành. Mùa xuân nho nhỏ ra đời vào tháng 11 năm 1980, khi nhà thơ đang nằm trên giường bệnh và không lâu sau đó ông ra đi. Lúc ấy, đất nước đã thống nhất, đang đối mặt với hàng loạt thách thức và khó khăn.
Vẻ đẹp của đất nước hiện lên qua hình ảnh của những người lao động, những người bảo vệ quê hương, hình ảnh của người cầm súng và người ra đồng trong bối cảnh “hối hả”, “xôn xao”.
“Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt đầy quanh lưng
Mùa xuân người ra đồng
Lộc trải dài nương mạ
Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao”.
Vẻ đẹp ấy hiện hữu trong lòng tự hào về quê hương có lịch sử hàng ngàn năm, văn hóa phong phú, được mô tả bằng hình ảnh tươi đẹp 'như vì sao', cũng như trong niềm tin vững chắc vào sự tiến bộ của đất nước 'cứ đi lên phía trước'.
Trong đoạn thơ dưới đây trong bài Nói với con của Y Phương, tình tự hào về đồng bào được thể hiện thông qua lao động tay chân và trí tuệ sáng tạo, tạo nên hình ảnh đẹp của quê hương.
Người đồng mình thô sơ da thịt
Chẳng mấy ai nhỏ bé đâu con
Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương
Còn quê hương thì làm phong tục
Trong khổ cuối của bài thơ Viếng lăng Bác của Viễn Phương, sự đẹp đẽ của dân tộc Việt Nam được ca tụng, cùng lòng biết ơn với những nhà lãnh đạo vĩ đại và nguyện vọng cống hiến, theo đuổi sự nghiệp của họ.
Tất cả các nhà thơ đều thể hiện tình yêu với quê hương và niềm tin, tự hào, và ý thức cống hiến cho đất nước.
Bài thơ 'Mùa xuân nho nhỏ' phản ánh sự tự hào, đam mê và niềm tin sâu đậm của nhà thơ vào vẻ đẹp của mùa xuân tự nhiên và tinh thần. Ý thơ khẳng định rằng không chỉ riêng cá nhân mà cả toàn dân đều đang nỗ lực, chăm chỉ sản xuất và góp phần vào cuộc chiến vì sự phát triển. Mọi người đều hăng say, hồi hộp trong không khí rộn ràng của mùa xuân tươi đẹp, của đất nước Việt Nam.