Nếu bạn nghĩ chia tay chỉ có đau khổ, dằn vặt thì hãy thử đọc qua bài viết này nhé.
Chào các bạn,
Cảm ơn các bạn đã click vào bài viết này . Đây là bài viết chia sẻ ký ức, góc nhìn và bài học thay đổi cả con người tôi sau cuộc tình gần đây. Mong các bạn sẽ tìm thấy thông tin hữu ích hoặc ít nhất là sự đồng cảm từ bài viết này.
Tôi và bạn trai quen nhau khi làm chung công ty. Theo đánh giá của mọi người, bạn ấy đúng chuẩn vẻ đẹp Soái Ca bước ra từ phim ảnh. Học thức cao, ứng xử chừng mực, công việc phụ trách ở một ngành khá hot trên thị trường hiện nay - là chàng trai mà mọi cô gái điều mong ước có được. Bạn ấy vào công ty được hai năm, tôi lấy hết can đảm follow IG của bạn. Với một phép màu nào đó, một ngày đẹp trời bạn ấy direct message cho tôi. Những ngày đầu, chúng tôi chỉ dừng lại ở việc chào hỏi, hỏi thăm về công việc, chia sẻ những địa điểm thú vị ở Sài Gòn. Sau một tuần, chúng tôi đã hẹn gặp nhau và cứ thế chúng tôi trở thành một cặp đôi. Vì đã trải qua một vài mối tình công sở nên lần này tôi và cả bạn thống nhất sẽ không công khai.
Bạn là một hình mẫu lý tưởng về công việc mà tôi hướng đến; rất chuyên nghiệp, không ngừng học hỏi, hiểu rõ bản thân và luôn có kế hoạch cho tương lai sự nghiệp. Trong suốt thời gian quen bạn, tôi như một con cá chép có ý chí hóa rồng mạnh mẽ mặc dù luôn tự ti về bản thân nhưng tôi đã thay đổi, biết cố gắng hơn, muốn thử những cái mới hơn (đặc biệt là kiến thức/kỹ năng trong công việc). Cứ thế trong suốt hai năm sau đó, tôi học được một ngôn ngữ mới, dám từ bỏ một công việc lương cao để đổi lấy một công việc có nhiều thử thách hơn. Cuối cùng tôi đã biết tôi là ai, tôi thích gì và muốn gì. Thế giới to lớn với nhiều cơ hội dần mở ra trước mắt tôi. Vì vậy, tôi rất biết ơn bạn đã là nguồn động lực, là hình mẫu để tôi hướng đến những điều tốt hơn mặc dù bạn chẳng dạy tôi điều gì hoặc bảo tôi: 'em phải thế này thế kia'
Năm thứ ba quen nhau , vì bạn có một cơ hội nghề nghiệp mơ ước ở nước ngoài nên chúng tôi bắt đầu yêu xa. Ngày cuối gặp nhau, khi đang ăn tối tôi có hỏi bạn rằng: 'anh nghĩ thế nào nếu em nói rằng em không thích việc xã hội và chỉ mong muốn được làm một người mẹ người vợ tốt ?' Bạn trả lời: 'mỗi người có một định hướng khác nhau vì vậy anh không phán xét mong muốn của em. Em cứ làm việc mà em cảm thấy hạnh phúc là được' . Và thể anh rời đi. Thời gian đầu khi yêu xa, tôi cố gắng hẹn bạn video call mỗi tuần một lần để có thể cập nhật những tin tức về nhau, để cảm thấy đỡ nhớ nhau và quan trọng nhất tôi mong muốn kéo dài mối quan hệ này. Tuy nhiên, những lần gặp nhau qua chiếc màn hình máy tính thưa thớt dần; từ một tuần, hai tuần , một tháng rồi ba tháng. Tôi quyết tâm có một sự cố gắng sau cùng với việc cố xin visa để có thể gặp nhau vào tháng thứ sáu. Việc tự thân tìm hiểu, chuẩn bị hồ sơ và cả kinh phí cho việc xin visa mất nhiều thời gian và công sức hơn tôi tưởng tượng. Nhưng khi tôi cập nhật cho bạn về quy trình và công sức tôi đã bỏ ra để chuẩn bị hồ sơ thì chỉ nhận lại sự im lặng. Khi đó, tôi thật sự biết cuộc tình này sẽ sớm kết thúc. Cái dở của tôi nằm ở chỗ tôi không can đảm để nói chia tay. Có lẽ vì bạn quá hoàn hảo trong mắt tôi nên tôi không muốn từ bỏ bạn. Tôi nghĩ rằng, nếu một ngày nào đó bạn không còn bên cạnh tôi nữa tôi sẽ trở về con người trước kia; an phận, không có định hướng và chỉ là một đứa nhân viên quèn, không kỹ năng sẽ bị công ty sa thải khi không còn giá trị lao động.
Một ngày tháng 2/2023, tôi nhận được email từ lãnh sự quán, họ nói rằng họ từ chối cấp visa cho hồ sơ của tôi. Cảm giác của tôi lúc này chỉ hơi thất vọng vì khả năng chưa đủ để đáp ứng điều kiện của lãnh sự quán mặc dù đó chỉ là visa du lịch ngắn hạn. Và rồi chính ngay ngày hôm ấy, bạn nhắn tin cho tôi sau vài tháng không liên lạc; nói rằng bạn đã về nước hiện tại đang ở Sài Gòn và muốn gặp tôi. Tôi đến điểm hẹn với biết bao kịch bản trong đầu; rằng tôi sẽ nói chia tay với bạn thế nào; rằng tôi phải làm sao để ít gây sát thương nhất cho cả bạn và tôi. Nhưng đến cuối cùng tôi vẫn không can đảm là người nói chia tay. Bạn đã giúp tôi kết thúc cuộc tình này một cách gọn gàng và văn minh sau một năm hai tháng yêu xa.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý chia tay hơn sáu tháng, nhưng tôi vẫn hụt hẫng và cảm thấy trống rỗng. Tôi nằm dài trên sofa sau một ngày tồi tệ. Nghĩ vẩn vơ đủ thứ câu hỏi rằng : 'nếu tôi giỏi hơn một chút, học đúng ngành mà xã hội cần, tìm được một công việc ở nước bạn đang sống thì liệu cuộc tình này có đi đến ngày nở hoa kết trái không?' Trong vô thức tôi nhận ra rằng: 'À! thì ra tôi là sự lựa chọn bỏ đi của bạn' . Thầm nghĩ sao cay đắng thế nhưng đó