Trải nghiệm vẻ đẹp của sông Hương từ ngoại ô Kim Long tới cồn Hến qua bài tùy bút Ai đã đặt tên cho dòng sông
Bài văn mẫu về Vẻ đẹp của sông Hương từ ngoại ô Kim Long đến cồn Hến, trong đó em chia sẻ cảm nhận qua bài tùy bút Ai đã đặt tên cho dòng sông
Bài thể hiện
Đến khu vực ngoại ô Kim Long, giữa những thảo nguyên xanh mát, sông Hương 'hân hoan' khi nhìn thấy chiếc cầu trắng của thành phố 'lấp lánh trên bầu trời, nhỏ như những viên trăng non', cồn Giã Viên và Cồn Hến nằm ở đầu và cuối thành phố như hai hòn đảo xanh, làm cho dòng Hương uốn cong 'mềm mại như âm nhạc của tình yêu'. Tác giả liên tưởng đến sông Xen của Pa-rí, sông Đa-nuýp của Bu-đa-pét, để diễn đạt vẻ độc đáo của sông Hương là nó 'nằm giữa trái tim của thành phố yêu quý', giữ cho Huế 'duy trì hình ảnh một thành phố cổ, ven đô có hai dòng sông'. Những chiếc thuyền đào mang nước Hương Giang rải rác khắp thành phố, những cây đa, cây cừa cổ thụ, ánh đèn chài 'lan tỏa' trong đêm, tạo nên bức tranh đẹp của Huế cổ kính.
Lần thứ hai, Hoàng Phủ Ngọc Tường so sánh về dòng chảy của sông Nê-va ở thành phố Lê-nin-grát Nga với sông Hương. Hình ảnh con chim hải âu đậu một chân trên tảng băng trôi qua cung điện Pê-téc-bua như một cảnh hài hước; tác giả mơ ước trở thành 'một chú chim nhỏ với một chân trên chiếc thuyền thủy tinh để bay ra biển'. Sông Hương khi đi qua kinh thành cổ, hai hòn đảo Giã Viên và Cồn Hến khiến cho nó 'trôi chậm, êm đềm, gần như chỉ còn là một mặt hồ yên bình'.
Nhìn những dòng sông, những dòng nước chảy, tác giả gợi lại tiếng khóc của các nhà triết học Hi Lạp cổ đại hơn hai ngàn năm trước để thảo luận về sự biến đổi không ngừng của cuộc sống. Rồi ông nhớ đến 'điệu chảy lặng lẽ' của sông Hương, coi đó như là 'điệu nhạc chậm rãi, tình cảm dành riêng cho Huế'. Hình ảnh 'hàng trăm nghìn ánh đèn lồng bay lên từ Điện Hòn Chén vào những đêm rằm tháng Bảy, và sự 'ngừng lại như muốn đi, muốn ở, nhẹ nhàng trên mặt nước như là những dấu vết của một tâm hồn hoài niệm' làm nổi bật vẻ đẹp mơ mộng của sông Hương - bản hòa nhạc tình yêu của thành phố cổ Huế.
Cảm nhận vẻ đẹp lưu luyến ấy là điều Thu Bồn đã trải qua một lần xúc động:
Dòng sông chảy quyến rũ, dòng sông chẳng ngừng
Sông Hương len vào trái tim, Huế hiền hòa.
Hoàng Phủ Ngọc Tường đã trải chữ văn lên những vườn hoa, những cánh đồng phong phú; mỗi so sánh, sự nhân hóa và tưởng tượng về dòng chảy của sông Hương qua Huế giống như một bức tranh hoa ngọt ngào, thể hiện sự tài năng và chiều sâu tri thức của nhà văn, người đã tận tâm trao trọn tình yêu và sự quý báu cho sông Hương.