Tại Blogradio.vn, Mưa và Mây không thường dễ gặp, nhưng trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, chúng ta có thể bắt gặp những điều kỳ diệu. Mưa bóng mây không quá dữ dội như mưa rào mùa hạ, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn cả mưa phùn mùa xuân, nhưng lại in dấu sâu trong trái tim về mối quan hệ của mỗi người. Giống như mưa và nắng, dù xa nhau bao nhiêu, nhưng nếu trong lòng vẫn còn hình bóng của đối phương, ta sẽ lại gặp nhau và yêu nhau như thuở ban đầu, bởi vì chúng ta xứng đáng được hạnh phúc.
Chiều mùa thu, nắng len lỏi khắp căn phòng giống như mùa hè vậy. Ánh nắng rọi vào từng góc nhỏ, nhuộm vàng cả chiếc ghế xoay mà Hạnh đang ngồi. Tuy nắng chói chang, nhưng đôi mắt Hạnh vẫn dán chặt vào màn hình máy tính, giọt nước mắt chầm chậm rơi. Dường như ánh nắng không nhận thức được cô gái đang khóc, vẫn chiếu tia nắng ấm xuống gương mặt của cô, làm khô đi giọt nước mắt. Hạnh ngẩng mặt lên, ánh nắng khiến cô khó chịu, lông mày nhíu lại trước ánh sáng chói lòa.
Cô yêu nắng, dù là nắng dịu dàng của mùa xuân hay nắng gay gắt của trưa hè. Bởi trong sự ấm áp ấy, hơi ấm của Quân như quay về lấp đầy sự trống trải trong lòng cô. Cô cũng yêu mùi nắng thiêu đốt trên con đường đầy xe cộ. Nó nhắc nhở cô về chàng trai dịu dàng, nhiệt huyết và đam mê. Hình bóng anh tan vào gió, cô chỉ biết nhớ và nhớ...
Dòng chữ cuối cùng trên màn hình máy tính lưu giữ chút gì đó của tuổi thanh xuân, khiến ký ức ùa về. Một cô gái và một chàng trai, nhưng biến cố khiến họ phải xa nhau, tạm biệt những tình cảm chưa dứt. Câu chuyện dường như không kết thúc, nhưng câu trả lời có thể nằm ở dòng cuối cùng...
“Nắng và Mưa như hai người xa lạ, gặp nhau là duyên, đến với nhau là chân ái. Mong rằng sau này, nếu ta vẫn giữ những tâm ý đẹp từ thuở ban đầu, trên con đường đã qua, anh mong sẽ được nhìn thấy em dưới cơn mưa bóng mây...”
Mưa là biệt danh anh đặt cho cô ngay từ khi mới quen. Vì cô nhạy cảm, bất trắng làm anh nhớ về những giọt mưa tựa như giọt lệ yếu đuối. Giống như những cơn mưa bất chợt, giọt mưa vội vàng rơi xuống, thấm vào lòng đất, nhưng chốc sau lại tạnh như chưa từng có mưa.
Anh chính là Nắng. Có khi nắng gắt, có khi lại dịu dàng như những tia nắng mùa thu. Anh yêu thơ văn, những điều tinh tế được cô đọng trong từng câu, dòng thơ. Nhưng cuộc đời mở ra cánh cửa khác, buộc anh phải tạm gác niềm đam mê. Đó cũng là lúc anh phải bước đi, khi bóng dáng cô vẫn còn hiện hữu.
Mùi hoa sữa kèm với làn gió nhẹ, kéo tâm trí Hạnh về khoảnh khắc năm ấy.
- Chúc mừng sinh nhật, Hạnh.
Quân đưa hộp quà nhỏ màu xanh từ balo ra trước mặt Hạnh. Anh cười tươi, mái tóc bay lên. Bình thường Hạnh thích vẻ ngoài chỉnh chu của Quân nhưng hôm nay cậu ấy lại xộc xệch vì chạy vội tới.
- Tại sao mỗi năm cậu lại tặng quà cho tớ vậy?
Mặc dù lầm bầm nhưng Hạnh không thể che giấu niềm vui. Quân cười và nói:
- Tớ biết cậu thích đấy, mở ra đi.
Hạnh nhận hộp quà và mở ra. Trong đó là một sợi dây chuyền bạc hình mặt trời nhỏ, có lẽ giá trị không phải là bình thường. Hạnh bất ngờ vì Quân thường chỉ tặng những món đồ giản dị, nhưng lần này lại là một món quà đắt tiền như vậy.
- Tớ đeo cho cậu nhé?
Thấy Hạnh ngần ngừ, Quân lấy sợi dây chuyền đeo lên cho cô. Hạnh đỏ mặt, nhìn xuống sợi dây chuyền trên cổ và nhìn Quân.
- Nó sẽ thay tớ bảo vệ cậu.
Mặc dù nụ cười vẫn trên môi, nhưng đôi mắt của anh không còn rạng rỡ như trước mà thêm buồn bã. Quân quay về chỗ ngồi đối diện với Hạnh, uống cà phê đã nguội từ lâu. Anh nhấp một ngụm, vị đắng của cà phê lan tỏa, để lại dư vị đắng đặc trên đầu lưỡi, cuối cùng lại đọng lại ở cổ họng. Hạnh ngạc nhiên và hỏi lại Quân.
- Cậu... ý cậu là gì?
Quân trầm giọng trả lời.
- Tớ sẽ đi du học Úc ba năm, và ông nội tớ đang rất nguy kịch, cần người chăm sóc.
Những từ cuối cùng của Quân nhỏ dần, mang theo nỗi nuối tiếc và đau lòng. Hạnh nghe mỗi từ một, muốn xua đi câu nói ấy, để cho gió cuốn đi như chưa từng tồn tại. Nỗi đau đã len vào trái tim cô, nhưng cô vẫn giữ nụ cười, nói với chàng trai.
- Cậu nên đi, ông cần cậu bên cạnh, và đó là cơ hội để cậu phát triển. Cậu không cần lo cho tớ, tớ đã trưởng thành.
Cô cười, nhưng đôi mắt ẩn chứa nước mắt. Hạnh khép lại đôi mắt. Bỗng cảm giác ấm áp lau đi những giọt lệ trên má.
- Trời lại mưa.
Ánh nắng chiếu xuống, Quân vẫn lau đi những giọt nước mắt dù khuôn mặt cô đã đỏ bừng lên.
- Tớ ổn. Tớ sẽ chờ, và khi cậu về, tớ sẽ kể cho cậu nghe một bí mật.
Một bí mật luôn khiến con người tò mò, nhưng Quân chỉ cười và gật đầu.
Không thể dừng lại được, Hạnh chỉ có thể dẫn đường cho Quân một đoạn đường. Vì chỉ còn một tuần nữa thôi, anh phải hoàn thành các thủ tục nhanh chóng, không còn nhiều thời gian. Nhìn anh rời đi, Hạnh bất lực nắm chặt bàn tay, ngăn không cho bước chân mình chạy tới ôm anh, tha thiết xin anh đừng đi. Cô không thể ích kỷ giữ lại hình bóng ấy cho riêng mình. Ba năm không dài cũng không ngắn, nhưng với một cô gái, đó là cả thanh xuân cần được người mình yêu thương, quan tâm, chăm sóc. Nhưng cô hiểu, so với ba năm thanh xuân của cô, nỗi nhớ nhung của anh, nỗi đau khi chứng kiến người thân gặp nguy hiểm đang giày vò anh từng đêm. Chỉ trách tâm tư cô giữ trong lòng quá lâu, đến khi xa nhau rồi cũng không thể bày tỏ.
Thời gian trôi đi, cuốn con người ta vào vòng xoáy của cuộc sống, công việc bận rộn, những bữa ăn thường không đủ no bụng đang đói. Nhưng có lẽ đó là một phần của cuộc sống, bởi thời gian cũng sẽ làm dịu đi những nỗi nhớ để ta tiếp tục tiến về phía trước trên con đường đầy gian nan.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 25 của cô, cũng là 3 năm kể từ khi anh rời khỏi đây. Hạnh đi trên con đường nắng và hoa, cơn gió mùa thu nhẹ nhàng thổi mái tóc dài tung bay trong gió, lọn tóc mềm mại nhẹ nhàng chạm vào bàn tay như đùa giỡn. Cô mỉm cười, bước chân không biết từ khi nào đã dừng lại trước quán cà phê quen thuộc. Ba năm qua dường như không có gì thay đổi, quán vẫn giản dị nhưng ấm cúng, nằm gọn trong một góc phố tấp nập người qua lại.
Những người vội vã bước qua có thể sẽ không bao giờ thấy được vẻ đẹp của nơi này, nhưng những người đắm chìm trong nét đẹp đơn giản ấy chỉ muốn ngắm nhìn mãi. Hòa cùng nắng và gió của Hà Nội thu, trong mắt cô gái là khung cảnh tuyệt vời với một ngôi nhà nhỏ xinh được làm bằng gỗ, ẩn mình trong những chậu hoa tulip, hoa lavender đang đung đưa trong gió, mời gọi và tận hưởng tiết trời dịu mát của ngày thu. Hạnh cảm thán trong lòng, lại cảm thấy mất mát một điều gì đó. Có lẽ khi anh đi, mọi thứ dường như đã thay đổi, vì chỉ còn những kí ức của hai ta ở đây. Hạnh chần chừ chưa muốn vào, có lẽ con tim cô muốn chờ đợi một điều gì đó, đôi mắt cô muốn thấy hình bóng quen thuộc của ngày xưa.
Bất ngờ, một chàng trai xuất hiện, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên tay cầm một cuốn sách nhỏ. Mỗi khi bước gần, tiếng tim Hạnh đập nhanh hơn. Khoảnh khắc đó, cả thế giới dường như ngừng lại, chỉ còn ánh mắt ấm áp của anh dõi theo cô gái trước mắt. Dưới ánh nắng vàng, chỉ còn những vệt sáng chiếu rọi nụ cười rạng rỡ của những kỷ niệm trong anh.
Từng chiếc lá vàng rơi theo làn gió, lấp đầy mặt đất dưới ánh nắng chiều. Hạnh tỉnh giấc, đôi chân cứ tiến về phía anh, bước trong tiếng lá. Nhưng cô chẳng thấy bóng dáng anh nữa, thay vào đó là hai cô gái trẻ. Từ xa, Hạnh nghe thấy giọng nói trong trẻo của hai người con gái ấy.
- Xin lỗi, anh có phải là Dĩ Quân không ạ? Tôi đã biết đến tác phẩm của anh từ lâu, nhưng giờ mới có dịp được gặp anh.
- Anh có thể kí tên cho chúng tôi được không?
Trên hình dáng nhỏ bé của hai cô gái, khuôn mặt của một người đàn ông trẻ tuổi hiện lên. Anh nhẹ nhàng cúi xuống, viết chữ ký trên bìa của cuốn sách vẫn mới toanh từ tay hai cô gái. Hai người rất cảm kích, họ vẫy tay chào tạm biệt rồi ra đi nhanh chóng.
Hạnh không ngần ngại mà nhanh chóng tiến lại gần anh. Đôi chân của cô dừng lại khi đã gần anh, đủ gần để nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy. Nhưng ngay lập tức, cô lại cúi xuống, không thể hiện ra bất kỳ tâm tư nào.
- Cậu phải là Hạnh, phải không?
Giọng nói mà cô từng mong ngóng từ lâu bây giờ dội vào tâm trí, khiến trái tim cô đập thình thịch. Không thể nhầm, đó là Quân, người cô luôn mong chờ, suốt bao đêm dài.
Hạnh nhẹ nhàng gật đầu. Gương mặt điển trai cùng nụ cười ấm áp vẫn trên khuôn mặt anh, nhưng thời gian đã để lại những dấu vết rõ ràng. Ánh mắt của anh vẫn nhìn về phía cô, dịu dàng và sâu thẳm, chứa đựng bao nhiêu tình cảm và suy tư. Anh muốn biết cô đã trải qua như thế nào trong thời gian anh vắng bóng, liệu có ai ở bên cô, che chở cô hay không? Và hơn thế nữa, anh muốn là người đền đáp cho cô trong những ngày không có anh, không có một cuộc gọi, không có lời hỏi thăm từ đối phương.
Anh ôm chặt lấy cô. Gió thổi làm tung bay mái tóc của cô, từng sợi tóc nhẹ nhàng chạm vào tay anh, mang theo hương thơm dịu dàng của hoa sữa. Trong thành phố, những người đi qua có người dừng lại một lúc, có người vội vã bước qua. Nhưng đối với anh, mọi thứ chỉ là hình bóng của cặp đôi đang ôm nhau giữa thành phố, là những chiếc lá rơi trong ánh nắng chiều.
- Cảm ơn cậu đã luôn đợi chờ tớ.
Hạnh mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc sau ba năm xa cách. Nhưng trong lòng cô, vẫn còn một bí mật chưa thể kể với anh. Cô rời khỏi vòng tay của Quân, hít một hơi sâu và nói chậm rãi:
- Tớ còn một điều muốn nói với cậu.
Quân hiểu ý của cô, anh gật đầu nhẹ nhàng. Hạnh nắm chặt đôi bàn tay của anh, đôi mắt long lanh nhìn sâu vào ánh mắt của anh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng quyết định.
Tớ yêu cậu.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của Quân lấp lánh niềm vui, anh nắm chặt bàn tay cô và đưa cho cô cuốn sách anh vẫn cầm trên tay.
- Trang cuối cùng của cuốn sách này chính là bí mật của tớ.
Cô hứng thú với cuốn sách, nhìn tựa đề quen thuộc, cô bất giác giật mình. Tuy nhiên, cô vẫn lật đến trang cuối cùng và đọc những dòng chữ viết tay trên đó.
“Nếu cậu đọc được cuốn sách này, tớ muốn cậu biết rằng, trong trái tim tớ chỉ có một mình cậu.”
“Nắng gửi Mưa”
Đó là cuốn tiểu thuyết mà Hạnh đã đọc. Mọi tình tiết, mọi diễn biến đều giống như trong cuốn tiểu thuyết, cũng giống như trong cuộc đời cô. Bất ngờ, một đám mây kéo đến, rải xuống mặt đất những giọt nước mát mẻ. Những giọt mưa nhỏ nhắn nhẹ nhàng chạm vào mi cô gái rồi thấm vào đất. Hạnh vươn tay lên, hứng lấy những giọt mưa, nhìn lên bầu trời. Bầu trời vẫn còn mảnh xanh biếc, nắng vẫn tỏa sáng hòa cùng mưa trải khắp phố phường.
- Có lẽ những gì cậu viết trong cuốn tiểu thuyết này đã trở thành hiện thực.
Hạnh cười vui vẻ, nắng nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt làm nụ cười càng tươi sáng. Quân đưa tay nhẹ chạm vào gương mặt của người yêu, hạnh phúc nhìn ngắm cô trong khung cảnh lấp lánh của nắng và mưa.
Mưa bóng mây không phải lúc nào cũng xuất hiện, nhưng khi gặp phải, trong khoảnh khắc đó ta có thể cảm nhận được sự kỳ diệu. Mưa bóng mây không dữ dội như mưa rào mùa hạ, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn mưa phùn mùa xuân, nhưng nó lại để lại trong ta những cảm xúc sâu sắc nhất về duyên số của mỗi con người. Như mưa và nắng, nếu trong mỗi nhịp đập vẫn còn hình bóng của đối phương, thì một ngày không xa, ta sẽ lại gặp và yêu nhau như lúc đầu, bởi chúng ta xứng đáng hạnh phúc.