Quan Vũ công nhận, tài năng Trương Liêu không hề kém cạnh mình và Trương Phi, nhưng vẫn không lọt top 10 Tam Quốc. Điều này có lý do riêng.
Võ tướng luôn là lực lượng chủ chốt trong các cuộc đối đầu giữa Tào Ngụy, Thục Hán và Đông Ngô, bên cạnh những mưu sĩ kiệt xuất.
Tất cả ba phe phái đều tìm mọi cách để mời chào những chiến binh và tướng lĩnh tài ba, trong đó Tào Tháo nổi bật với khả năng thu hút nhân tài.
Tào Tháo chú trọng tìm kiếm hiền tài từ khi mới dựng nghiệp, trong số các tướng lĩnh của ông, Trương Liêu là nhân vật đặc biệt được Quan Vũ đánh giá cao, khiến Tôn Quyền và Đông Ngô phải e ngại.

Trương Liêu, tự là Văn Viễn, người huyện Mã Ấp, quận Nhạn Môn, hiện nay thuộc Sóc Châu, Sơn Tây, Trung Quốc, là tướng mạnh của Tào Ngụy, tham gia nhiều trận đấu lớn, tiêu biểu là trận Hợp Phì chống Đông Ngô.
Trước khi phục vụ Tào Tháo, Trương Liêu đã từng là quân sĩ dưới trướng Lã Bố, song hành cùng Cao Thuận làm hai trụ cột võ lực.
Năm 198, Tào Tháo gửi Trương Liêu và Cao Thuận tấn công Lưu Bị tại Tiểu Bái để kiềm chế sức mạnh của Lưu Bị.
Trương Phi muốn thử sức với Trương Liêu nhưng cuối cùng không thành, dưới góc nhìn Tam Quốc diễn nghĩa, Quan Vũ nhận xét Trương Liêu từ bỏ chiến đấu vì lý tưởng và sự ăn năn.

Qua lời của Quan Vũ, ta thấy võ công Trương Liêu không hề kém cạnh mình hay Trương Phi.
Quan Vũ, một nhân vật kiêu hãnh, đánh giá cao Trương Liêu ngang bằng với mình và Trương Phi, cho thấy sự trọng dụng ông.
Lý giải việc vắng bóng Trương Liêu trong danh sách 10 tướng mạnh nhất Tam Quốc.
Trong văn hóa dân gian và qua Tam Quốc diễn nghĩa, mười tướng lĩnh vang danh nhất Tam Quốc bao gồm: Lã Bố, Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Mã Siêu, Hoàng Trung, Hứa Chử, Điển Vi, Nhan Lương, Văn Xú.
Trương Liêu, dù được Quan Vũ ca ngợi, lại không xuất hiện trong danh sách mười tướng mạnh nhất.
So với Lã Bố, chiến thần vô song của Tam Quốc, Trương Liêu không được đánh giá cao tương tự trong bảng xếp hạng.

Dù Quan Vũ đánh giá cao, Trương Liêu không thể sánh với các hổ tướng Thục Hán như Trương Phi, Triệu Vân, Mã Siêu, Hoàng Trung.
Trương Liêu được Trần Thọ trong Tam Quốc chí xếp vào Ngũ tử lương tướng của Tào Ngụy cùng với Nhạc Tiến, Vu Cấm, Trương Cáp, Từ Hoảng.
Tào Tháo đặc biệt tin tưởng Điển Vi và Hứa Chử, coi họ là hai tướng hộ vệ mạnh mẽ nhất, luôn sẵn sàng bảo vệ mạng sống cho ông.
Điển Vi được ví như 'Cổ chi Ác Lai', một vị đại thần mạnh mẽ. Hứa Chử lại gọi là 'Hổ hầu', biểu tượng sức mạnh của ông. Cả hai đều là những vị tướng lỗi lạc, được Tào Tháo trọng dụng. Trong quân đội lừng danh của Tào Ngụy, Trương Liêu không phải là đối thủ của họ.

Trong trận Bạch Mã năm 200, Nhan Lương đánh bại Từ Hoảng chỉ trong 20 hiệp, vượt xa Hứa Chử. Nhan Lương thể hiện sức mạnh vượt trội so với Hứa Chử. Vì thế, võ công của Nhan Lương nhất định mạnh hơn Trương Liêu.
Văn Xú cũng không kém cạnh Nhan Lương. Ông đánh bại cả Trương Liêu và Từ Hoảng một mình. Thậm chí, các tướng lĩnh hàng đầu dưới trướng của Tào Tháo cũng không thể đối đầu với ông.
Trong trận Hợp Phì, Trương Liêu thể hiện sự mưu trí và dũng cảm. Mặc dù giỏi binh đấu, nhưng đấu đơn không phải thế mạnh của ông. Do đó, về võ công, Trương Liêu không thể sánh kịp với 10 tướng danh tiếng.

Vậy, tại sao Quan Vũ đánh giá cao Trương Liêu?
Nguyên nhân rất đơn giản. Lời khen của Quan Vũ không hoàn toàn chính xác. Quan Vũ nói Trương Liêu không thua kém mình, nhưng thực tế không như vậy. Quan Vũ nhận ra sự hiền lành của Trương Liêu và lo ngại Trương Phi sẽ tấn công ông. Để tránh xung đột, Quan Vũ đã tán dương Trương Liêu như vậy.
Nghe lời Quan Vũ, Trương Phi không dám ra trận, biết rõ ngụ ý của anh trai.
Một câu của Quan Vũ đã ngăn Trương Liêu khỏi trận chiến, chứng tỏ Quan Vũ không chỉ giỏi võ mà còn thông minh và tài mưu lược.
Nguồn tham khảo: Sohu, 163, Baidu