Một số cho rằng, khi Lưu Bị dốc toàn lực vào trận Ích Châu, đó là cơ hội tốt để Tào Tháo và Tôn Quyền loại bỏ đối thủ này. Tuy nhiên, cả hai đều không hành động.
Trong quá khứ, Lưu Bị mất 3 năm để chiếm được Ích Châu. Mặc dù biết Lưu Bị sẽ trở thành mối đe dọa sau khi chiếm được đất này, Tào Tháo và Tôn Quyền vẫn không ngăn cản.
Vậy tại sao Tào Tháo và Tôn Quyền không tấn công, mà để Lưu Bị trở thành một trong ba thế lực chính?
Qulishi cho rằng, Tào Tháo và Tôn Quyền đã bỏ lỡ cơ hội loại bỏ đối thủ này vì nhiều lý do khác nhau.
Tào Tháo: Bị buộc phải để cho Lưu Bị qua mặt vì 2 lý do đặc biệt
Qulishi cho rằng, Tào Tháo không tấn công Lưu Bị khi ông tập trung vào việc chinh phạt Ích Châu là vì hai lý do sau đây.
Lý do thứ nhất: Tào Tháo biết sức mạnh của mình có hạn, không muốn tham gia vào chiến dịch ở phía Nam.
Trước trận Xích Bích, Tào Mạnh Đức đã mơ ước thống nhất đất nước. Điều này dễ hiểu, với số lượng lớn tướng tài và quân lính, ông có cơ hội và khả năng thống nhất đất nước.
Tuy nhiên, sau khi quân Tào thất bại trước liên minh Tôn - Lưu tại Xích Bích, tình hình đã thay đổi.
Theo Qulishi, sau sự kiện này, Tào Tháo đã thay đổi suy nghĩ. Ông dường như từ bỏ ý định đánh bại Tôn Quyền, Lưu Bị vì nhận ra sức mạnh của mình không đủ.
Vì vậy, Tào Tháo quyết định tập trung vào việc thống nhất phương Bắc dưới danh nghĩa của Hán Hiến Đế.
Vào năm Kiến An thứ 17, quần thần đã muốn Tào Mạnh Đức làm Ngụy công. Nhưng vì Tuân Úc và các đại thần khác ngăn cản, ông chỉ được bổ nhiệm sau một năm.
Khi đó ông đã 59 tuổi, sức khỏe không còn như xưa, Tào Tháo cũng trở nên thận trọng hơn về việc chiến đấu.
Lý do thứ hai: Nội bộ Tào Ngụy đang trải qua biến động, cần thời gian để ổn định.
Mặc dù Tào Tháo có lợi thế làm Thiên tử, nhưng nội bộ Tào Ngụy vẫn còn nhiều đại thần trung thành với Hán.
Sau Xích Bích, mâu thuẫn trong Tào Ngụy trở nên rõ ràng hơn. Với vai trò quân chủ, Tào Tháo phải dành thời gian để giải quyết vấn đề này.
Khi Lưu Bị tấn công Ích Châu, Tào Mạnh Đức cùng Chung Do tấn công Hán Trung. Tuy nhiên, ông bị Mã Siêu ngăn chặn ở Đồng Quan.
Tới năm Kiến An thứ 17, Tào Tháo và Tôn Quyền đấu đá tại cửa Nhu Tu, nhưng sau đó phải rút binh vì không có lợi thế.
Một lời khuyên của Tư Mã Ý đã khuyến khích Tào Tháo tấn công Ích Châu, nhưng ông không tiếp nhận vì lo lắng về mâu thuẫn nội bộ.
Vì mâu thuẫn nội bộ, Tào Tháo không tham gia vào vấn đề chiến sự ở phương Nam và bỏ lỡ cơ hội tiêu diệt Lưu Bị.
Tôn Quyền: Muốn 'triệt hạ' em rể từ sớm nhưng không có ưu thế
Theo Qulishi, Tôn Quyền muốn tấn công Ích Châu nhưng không có ưu thế về địa lợi.
Tôn Quyền cũng muốn liên minh với Lưu Bị để tiến đánh Ích Châu, nhưng không thành.
Tuy nhiên, sau đó, thuộc hạ đã đưa ra phân tích khác, cho rằng nếu Tôn – Lưu liên minh và Lưu Bị không thể chiếm được Ích Châu mà Đông Ngô giữ chặt đường lui, Thục Hán sẽ rơi vào hiểm nguy.
Vì vậy, Lưu Huyền Đức nhanh chóng từ bỏ ý định này. Mặc dù sau đó Tôn Quyền sai Tôn Du dẫn thủy quân tới Hạ Khẩu, nhưng Lưu Bị đã chặn đứng Đông Ngô từ sớm.
Thấy Lưu Bị đã chuẩn bị kỹ càng, Tôn Quyền không thể làm gì khác.
Sau đó, Lưu Bị không chỉ nhập Bàng Thống vào Thục, mà còn phái Gia Cát Lượng, Quan Vũ, Trương Phi và Triệu Vân ở lại Kinh Châu.
Những động thái cẩn trọng này khiến Tôn Quyền không thể ra tay, không còn cách nào khác ngoài việc đứng nhìn Lưu Bị chiếm được Ích Châu.
Từ những minh chứng trên, có thể thấy cả Tào Tháo và Tôn Quyền không phải không muốn tiêu diệt Lưu Bị mà đều không thể.
Hoặc có thể, lịch sử đã ưu ái cho vị quân chủ họ Lưu này có được cơ hội định đoạt, để sau này cùng Tào – Tôn trở thành ba thế lực chia ba thiên hạ khét tiếng...
*Theo quan điểm của Qulishi (Trung Quốc)