Viết bài văn kể lại một câu chuyện ca ngợi lòng dũng cảm hoặc trí thông minh của con người bao gồm 5 ví dụ, giúp các em học sinh lớp 4 rèn kỹ năng kể chuyện đã nghe, đã đọc rất tốt, để kể lại câu chuyện thật sống động.
Mỗi câu chuyện sẽ giúp các em có nhiều bài học quý giá về lòng dũng cảm, trí thông minh để học tập, noi theo. Đồng thời, cũng giúp các em trả lời câu hỏi trong bài viết về việc Viết bài văn kể chuyện - Tiếng Việt 4 Chân trời sáng tạo tập 1 trang 35. Mời các em cùng theo dõi bài viết dưới đây của Mytour:
Đề bài: Viết bài văn kể lại một câu chuyện đã đọc, đã nghe ca ngợi lòng dũng cảm hoặc trí thông minh của con người.
Kể một câu chuyện về sự thông minh của con người
'Trí tuệ của chúng ta đây' là một câu chuyện dân gian rất thú vị, ca ngợi trí thông minh của con người.
Câu chuyện kể về một con hổ thấy một con trâu đang bị con người bắt để cày ruộng. Chờ đến khi trâu được nghỉ, hổ mới đi tới và hỏi:
- Sao anh to lớn như vậy mà lại bị con người đánh đập thế?
Trâu trả lời rằng:
- Vì con người có trí tuệ ấy anh ạ.
Hổ thấy lạ quá, nên nó tiếp tục hỏi:
- Trí tuệ là cái gì vậy anh? Nó nhìn ra sao đây?
Trâu đáp lại:
- Trí tuệ chính là trí tuệ, không có gì khác. Nếu anh muốn hiểu rõ hơn, hãy đi hỏi chính con người ấy.
Hổ lại tiến gần người nông dân và hỏi:
- Trí khôn của anh ở đâu, có thể cho tôi xem một chút không?
Người nông dân ngay lập tức đáp:
- Trí khôn của tôi đã để ở nhà rồi. Hãy để tôi chạy về nhà lấy ra cho anh xem. Nếu anh cần, tôi sẽ cho anh một ít. À, hãy để tôi trói anh lại gốc cây, không kẻo khi tôi về, anh lại ăn mất trâu của tôi.
Hổ gật đầu đồng ý. Người nông dân trói chặt hổ, sau đó anh ta chất rơm xung quanh và châm lửa. Anh ta quát to:
- Trí tuệ của tôi đây! Trí tuệ của tôi đây!
Trâu thấy thích thú quá, nó cười lăn ra. Hàm trên của nó va vào đá và bị gãy hết. Hổ đau đớn quằn quại. Lửa từ đống rơm cháy đã làm đứt dây trói, hổ liền chạy về rừng.
Sau khi đọc câu chuyện này, tôi hiểu tại sao trâu không còn hàm trên và tại sao lưng hổ có nhiều vết thương. Tôi cũng rất ngưỡng mộ khả năng thông minh của người nông dân đã làm cho con hổ sợ hãi, không dám lại gần con người nữa.
Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm ngắn gọn
Khi được hỏi về một ví dụ về lòng dũng cảm, tôi luôn nhớ đến bác Hải - người hàng xóm tôn trọng của tôi.
Bác Hải là một người thợ làm vườn rất giỏi. Vườn hoa của bác luôn đẹp và là nguồn cung cấp hoa tươi cho các cửa hàng trong thị trấn. Một ngày, khi bác trở về nhà sau khi giao hoa, thì bắt gặp một người đàn ông đang đánh đập một đứa trẻ. Bác Hải dừng xe và can ngăn. Mặc dù người đàn ông đó say rượu và hung hăng nhưng bác không sợ hãi. Bác Hải tiến lại, cầm tay người đàn ông đó và kéo xa đứa trẻ. Sau đó, bác đè hắn xuống đất và khống chế. Bác bị hắn đánh vào chân nhưng vẫn không buông. Mọi người xung quanh cũng đến giúp bác đưa hắn về nhà. Sự dũng cảm của bác Hải khiến mọi người đều ngưỡng mộ.
Với tôi, bác ấy thật sự là một người anh hùng!
Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm - Mẫu 1
Câu chuyện tôi sẽ kể sau đây có tên là 'Ở lại với chiến khu'. Nói về các chiến sĩ nhỏ tuổi muốn ở lại chiến khu, sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc. Một tối, ông Trung đoàn trưởng đến thăm các em nhỏ. Nhìn các em, ông nói:
- Các em ạ! Tình hình chiến khu rất khó khăn, và sắp tới còn khó hơn nữa. Tuổi của các em còn quá nhỏ để vượt qua. Vậy, ai muốn về nhà thì trung đoàn sẽ sắp xếp. Các em nghĩ sao? Nghe ông nói, các em im lặng. Lượm - một cậu bé bước ra, giọng run run:
- Em muốn ở lại. Thà chết tại chiến khu còn hơn phải sống chung với bọn xâm lược và bán nước. Cả đội đồng lòng nói:
- Chúng tôi muốn ở lại. Thấy quyết tâm và tình cảm của các em, ông Trung đoàn trưởng không kìm được nước mắt khi nói:
- Nếu tất cả các em đều muốn ở lại, tôi sẽ báo cáo với ban chỉ huy về mong muốn của các em.
Câu chuyện như vậy. Các em nhỏ của chúng ta rất dũng cảm, sẵn sàng hy sinh tuổi trẻ của mình cho đất nước và quê hương, điều đó rất đáng tôn trọng.
Kể một câu chuyện về lòng dũng cảm - Mẫu 2
Lòng dũng cảm là phẩm chất cao quý của dân tộc Việt Nam từ xa xưa đến nay, và hiện nay tinh thần ấy vẫn được giữ gìn và phát triển. Một ví dụ rõ ràng cho tinh thần dũng cảm đó là anh Nguyễn Văn Nam ở Nghệ An, người đã hy sinh tính mạng để cứu bốn người bạn giữa dòng nước xoáy.
Không chỉ gia đình anh mà mọi người khi xem TV và đọc tin tức đều ngưỡng mộ tinh thần dũng cảm của anh Nguyễn Văn Nam, một học sinh lớp 12 ở huyện Đô Lương, tỉnh Nghệ An, cùng sự tiếc thương với việc anh đã ra đi.
Vào ngày 30/4, trong khi đang đi bắt chim, anh Nam nghe thấy tiếng kêu cứu của một bạn gần bờ sông. Anh đã không do dự mà lao xuống dòng nước cứu người, bao gồm cả bốn bạn. Sau khi cứu ba người, anh quay lại cứu bạn cuối cùng. Khi vào gần bờ, do kiệt sức, anh đẩy bạn đó ra để ba người trên bờ kéo lên nhưng mình bị nước cuốn đi. Mọi người vội gọi cứu hộ nhưng không kịp, và sau một thời gian dài, gia đình và cảnh sát mới tìm thấy thi thể của anh. Hình ảnh đó gợi lên nỗi đau sâu sắc trên khuôn mặt của gia đình anh Nam, khiến mọi người đều cảm thấy đau lòng và xúc động. Mọi người đều đau lòng khi nhìn thấy niềm hy vọng và ước mơ của anh với mong muốn thi đỗ vào đại học, để làm tự hào cho gia đình, nhưng anh đã ra đi trong sự hy sinh cao cả của mình, để lại nỗi tiếc nuối không lời cho gia đình, bạn bè và mọi người.
Anh Nguyễn Văn Nam là một tấm gương mẫu mực về lòng dũng cảm, được trường học và Đoàn thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh tại nơi anh học tuyên dương và khen ngợi hành động của mình. Hành động của anh như một lời nhắc nhở cho những người sống thờ ơ, vô cảm, chỉ biết suy nghĩ cho bản thân mình.
Anh Nguyễn Văn Nam là một tấm gương sáng về lòng dũng cảm, là người mà chúng ta cần học tập và noi theo, thể hiện truyền thống tốt đẹp của dân tộc, là đạo lý sống mà mỗi người dân Việt Nam cần phải tuân thủ.
Kể lại một câu chuyện về lòng dũng cảm - Mẫu 3
Trong những năm giặc Mỹ ném bom vào miền Bắc, gia đình tôi phải sơ tán đến một vùng quê, ở nhờ nhà một người bạn nhỏ tên là Mến. Tôi và Mến, cùng tuổi, nhanh chóng trở thành đôi bạn thân thiết. Khi Mỹ ngừng ném bom, gia đình tôi trở lại thị xã. Tôi nhớ Mến mãi!
Hai năm sau đó, bố tôi mời Mến đến chơi. Tôi dẫn Mến đi thăm khắp nơi. Mến thấy mọi thứ đều lạ, ở thị xã có nhiều đường phố, nhà ngói, nhà cao, nhà thấp, không giống những ngôi nhà mái rạ, vách đất ở quê. Ban ngày, đường phố đông đúc với người và xe cộ qua lại. Ban đêm, đèn đường lấp lánh như những vì sao. Mến thích lắm!
Công viên là nơi vui nhất, có vườn hoa, cầu trượt, đu quay và một cái hồ lớn. Mến nói rằng hồ rộng như vậy mà không trồng sen như ao làng của Mến. Nhìn mặt hồ phản chiếu ánh sáng, tôi và Mến nhớ lại những kỷ niệm xưa, hai đứa bơi thuyền ra giữa hồ hái hoa sen. Sương đêm đọng trên lá sen xanh, lấp lánh như pha lê dưới ánh mặt trời sớm.
Bỗng có tiếng kêu thất thanh làm chúng tôi phải ngừng câu chuyện:
- Cứu với! Người đang chết đuối kìa!
Tôi chưa hiểu chuyện gì thì Mến đã nhảy xuống nước. Giữa hồ, có một cậu bé vùng vẫy. Trên bờ, mấy chú bé hoảng hốt kêu la.
Mến bơi rất nhanh. Chỉ trong chốc lát, Mến đã đến bên cậu bé, khéo léo nắm tóc để đẩy và diu cậu bé vào bờ. Mọi người đều khen Mến dũng cảm.
Về đến nhà, sợ bố lo nên tôi không dám kể cho bố nghe việc đó. Khi chia tay Mến, lòng tôi nhớ mãi. Tôi thấy Mến rất đáng quý! Sau khi Mến về quê, tôi mới nói cho bố biết chuyện. Bố nói:
- Người dân ở làng quê là như vậy đấy, con ạ! Trong thời chiến, họ sẵn lòng giúp đỡ chúng ta mọi lúc. Cứu người, họ không e ngại.
Tôi đồng ý với bố, Mến là một cô gái nông thôn dễ thương đến khó tả!