Có những con người đã dành cả cuộc đời để cống hiến cho sự phát triển của đất nước. Họ cảm thấy hạnh phúc khi chứng kiến sự thay đổi hàng ngày của quê hương. Thanh Hải là một trong số những người đó. Ông yêu quê hương và khát khao cống hiến cả cuộc đời, ngay cả khi ông đấu tranh từng ngày trên giường bệnh để giành lấy sự sống. Nhà thơ mong muốn cống hiến cuộc đời mình, nhưng chỉ muốn làm điều đó một cách im lặng, như ông đã viết trong bài thơ Mùa Xuân Nho Nhỏ:
'Một Mùa Xuân Nho Nhỏ'
'Dâng cho đời một cách im lặng'
Dù là khi đã bước sang tuổi hai mươi
Dù là khi mái tóc đã bạc
Thanh Hải sinh ra và lớn lên trên vùng đất Huế truyền thống giàu có. Cuộc đấu tranh dũng cảm, kiên cường của nhân dân miền Nam, của nhân dân Thừa Thiên là nguồn cảm hứng chính cho thơ của Thanh Hải. Thơ ông mang một tông điệu ngọt ngào như những giai điệu dân ca trữ tình, bằng ngôn từ đơn giản như bản chất của con người Huế. Bài thơ Mùa Xuân Nho Nhỏ được xem là mẫu thơ đặc trưng của Thanh Hải, ra đời khi ông vẫn nằm trên giường bệnh, trước khi ông ra đi. Bài thơ thể hiện tình yêu và niềm kiên trì với đất nước, cuộc đời của Thanh Hải. Đồng thời, nó cũng là lời thề chân thành của nhà thơ muốn dâng hiến cho đất nước. Thời gian trôi đi, bốn mùa thay đổi nhưng cuộc đời con người chỉ có một lần duy nhất, và Thanh Hải muốn sống trọn vẹn với quê hương. Hình ảnh 'mùa xuân nho nhỏ' cùng với sự 'lặng lẽ' khiến ta hình dung về cách dâng hiến một cách im lặng trong suốt cuộc đời. Mùa xuân - tuổi trẻ của Thanh Hải chỉ là một phần nhỏ trong mùa xuân to lớn của dân tộc. Ông nhận ra điều đó và ông tự thấy mình là một nốt trầm trong bản hòa ca vĩ đại của cuộc đời. Tuy nhiên, những hạt cát nhỏ mới tạo nên sa mạc bao la; đại dương rộng lớn kia cũng được hình thành từ muôn vàn giọt nước. Điều đó cũng ám chỉ rằng sự thịnh vượng của đất nước ngày nay là nhờ vào sự cống hiến không ngừng của những con người như Thanh Hải. Hai từ 'Dù là' cùng với hai hình ảnh ẩn dụ mang tính đối lập 'hai mươi', 'tóc bạc' làm cho hai câu thơ trở thành lời thề cao cả của con người ấy. Thanh Hải đã dành cả cuộc đời mình cho đất nước từ khi còn trẻ, khi sức trẻ, nhiệt huyết của ông còn đầy tràn. Tình yêu và sự hồ hởi đó vẫn còn đọng lại ngay cả khi mái tóc ông đã bạc phơ. Suốt cuộc đời, Thanh Hải chưa bao giờ ngừng suy ngẫm, suy tư về trách nhiệm của một người con sinh ra và lớn lên trên mảnh đất anh hùng, trong một dân tộc có văn hóa 4000 năm. Với hoàn cảnh khi bài thơ ra đời, khi ông đang đấu tranh với căn bệnh xơ gan nguy hiểm, chúng ta mới thấy rõ tinh thần và khát vọng cao cả của một con người nhân ái như Thanh Hải. Có thể nói đây là một khổ thơ mang trong đó khát vọng cũng như lời thề suốt cả cuộc đời của ông. Qua đó, ta càng yêu quý và trân trọng hơn trái tim cao thượng của Thanh Hải, người con Huế mộng mơ.
Nguồn: Tổng hợp