1. Đoạn văn 1
Mỗi người đều có những kỷ niệm riêng biệt, và đối với em, những cảm xúc khi gặp lại bác gái sau 07 năm xa cách là những khoảnh khắc khó quên. Bác gái, chị của mẹ em, là người mà em đã gắn bó từ khi còn nhỏ. Khi bố mẹ đi công tác, em thường sang nhà bác. Bác là người đầu tiên dạy em viết chữ và làm toán. Mỗi khi em gặp khó khăn trong học tập, bác luôn động viên và giúp em tin tưởng vào bản thân. Bác dạy em cách trở thành một người tốt và có ích. Sau khi bác chuyển công tác đến tỉnh khác, em đã không gặp bác trong nhiều năm. Khi bác trở lại quê hương và gặp lại gia đình, em không thể quên được giây phút đầu tiên khi được ôm bác. Bác cười và khen em đã trưởng thành thành một cô gái giỏi giang. Em cảm thấy rất nhớ bác và những ngày tháng bên bác. Mặc dù thời gian đã khiến hình ảnh bác mờ dần, nhưng khi gặp lại bác, tất cả cảm xúc ngày xưa lại trỗi dậy. Em hạnh phúc vì bác đã trở lại và được bên em, người bạn thân thiết từ thuở nhỏ. Cuộc sống quá ngắn ngủi, nên hãy trân trọng từng khoảnh khắc và tình cảm để không phải hối tiếc.
2. Đoạn văn 2
Có lẽ đã từ lâu em không được gặp ba. Ba đã đi công tác từ khi em mới bắt đầu năm học, và vì công việc nên ba không thể về nhà thường xuyên. Đợt vừa rồi, do đại dịch Covid-19, ba lại không thể về quê. Mỗi lần về nhà, ba không có mặt, cả mẹ và em đều cảm thấy rất nhớ ba. Em cố gắng học tập và nhớ lời ba dạy rằng nếu em đạt học sinh giỏi cuối năm, ba sẽ về và mang nhiều quà cho em. Tuy nhiên, không có ba bên cạnh để động viên, không có ba đón em sau giờ học, em lại cảm thấy nhớ ba hơn. Chỉ có thể trò chuyện với ba qua điện thoại, kể cho ba nghe về ngày học của em, điểm số và chuyện xảy ra ở trường không thể so sánh với lúc ba ở bên em. Một ngày, khi trở về nhà, em nghe thấy tiếng cười vui vẻ và chạy vào, thấy ba đứng đó với nụ cười hạnh phúc. Em ôm ba và khóc nức nở, cảm xúc nhớ ba quá lớn. Ba cười và vỗ vai em, nói: 'Ba về rồi, con gái ơi, về với mẹ con rồi đây!' Khoảnh khắc ấy, em không thể nói trọn vẹn câu 'Con nhớ ba nhiều', chỉ biết khóc vì hạnh phúc khi ba trở lại. Em yêu ba rất nhiều, ba là động lực để em cố gắng học tập và hoàn thiện bản thân.
3. Đoạn văn 3
Khi lớn lên, cuộc sống trở nên bận rộn hơn, với nhiều tiết học và lớp học thêm, em không thể thường xuyên về quê thăm bà như trước. Đã lâu rồi em chưa về thăm bà cùng bố mẹ. Trên con đường về quê quen thuộc, em hồi hộp không biết căn nhà có thay đổi gì không, bà có còn nhớ em không, và Vàng, con chó của bà, có còn nhác ăn không. Ôi, những hình ảnh quen thuộc về căn nhà làm em càng thêm mong chờ. Khi đến nơi, em nhìn thấy bà đang quét sân, con Vàng quấn quýt bên bà. Em chạy đến và hô lớn: 'Bà ơi, con về thăm bà đây!' Bà ngẩng lên, vội vã bỏ chổi, ôm chầm lấy em và nói: 'Cún con của bà về thăm bà à!' Em cảm nhận được tình yêu ấm áp từ cái ôm của bà, điều mà em đã vô tình quên khi mải mê với sách vở. Em tự hứa sẽ thăm bà thường xuyên hơn, mỗi cuối tuần sẽ về thăm, ăn cơm cùng bà và kể chuyện trường lớp để tiếp thêm năng lượng cho tuần sau.
4. Đoạn văn 4
Chị gái là người mà em rất yêu quý và trân trọng. Từ khi còn nhỏ, chị luôn nhường nhịn và chia sẻ mọi thứ với em. Khi lớn lên, chị và em càng trở nên gần gũi như những người bạn, chị thường xuyên đưa ra những lời khuyên, dạy em học bài và giúp đỡ em trong cuộc sống. Chị luôn bên em khi em gặp khó khăn trong tuổi dậy thì. Tuy nhiên, khi chị đi học đại học xa nhà, em không còn thấy chị thường xuyên như trước. Vào ngày sinh nhật em, chị cuối cùng trở về thăm gia đình. Em thấy bóng chị từ xa, chạy đến ôm chầm lấy chị. Chị cầm món quà sinh nhật mà em yêu thích, ôm em và nói: 'Chị về rồi nhé!' Khoảnh khắc đó làm em rất vui và hạnh phúc. Em biết chị phải chịu nhiều khó khăn khi xa nhà, và vì thế em càng yêu quý chị hơn. Em reo vui với món quà của chị và cảm nhận sâu sắc tình cảm chị dành cho em. Em sẽ cố gắng học tập để không làm chị thất vọng.
5. Đoạn văn 5
Bà ngoại của em là người mà em vô cùng yêu quý và trân trọng. Từ khi còn nhỏ, bà luôn bế bồng, chăm sóc và dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho em. Bà đã dạy em cách trở thành một người tốt và sống một cuộc đời không hối tiếc. Bà luôn nhắc nhở em sống sao cho cuộc đời có ý nghĩa. Em đã lớn lên trong vòng tay bà, cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của bà. Tuy nhiên, khi bà phải đi giúp đỡ việc của bác gái và không còn ở cùng gia đình em nữa, em không có cơ hội gặp bà thường xuyên. Một ngày, khi đang học bài, em bỗng nghe thấy tiếng nói quen thuộc từ xa, nhìn ra, em thấy hình bóng bà với lưng còng và mái tóc bạc. Bà đang than thở: 'Ôi sao nặng thế nhỉ.' Đúng là bà ngoại! Em vội vàng bỏ sách vở, chạy đến ôm chầm lấy bà và thốt lên: 'Bà ngoại, bà ngoại về rồi!' Bà mỉm cười và ôm em lại, khoảnh khắc đó thật hạnh phúc và đáng quý. Cảm giác ấm áp khi được ôm bà và nghe bà dặn dò lại ùa về khiến em không thể quên. Em yêu bà rất nhiều và sẽ cố gắng học tập để không làm bà thất vọng về đứa cháu gái bé nhỏ của bà.
Hy vọng bài viết này đã mang đến cho quý độc giả những thông tin hữu ích. Cảm ơn sự quan tâm của các bạn.