1. Bài số 1
Lỗi lầm là những sai sót và tội lỗi mà con người mắc phải, để lại hậu quả đáng tiếc cho chính mình và người khác. Trong cuộc sống, ai cũng có thể phạm lỗi. Với nhiều thử thách và khó khăn, con người không thể tránh khỏi sai lầm do sự chủ quan và thiếu cẩn trọng. Tôi cũng không phải là ngoại lệ. Mai Hương và tôi chơi thân từ khi còn nhỏ. Nhà Hương gần nhà tôi nên hai gia đình rất thân thiết. Vì tính tôi còn trẻ con, Hương thường nhường nhịn và bảo vệ tôi, khiến tôi dần coi việc đó là đương nhiên, từ đó hình thành thói xấu. Thời gian sau, tôi nhận thấy Hương thường giúp đỡ Mai, một bạn khác trong lớp. Mặc dù biết điều đó không đúng, tôi vẫn cảm thấy bực bội khi thấy Hương quan tâm và thích chơi với Mai hơn tôi. Tôi đã không nói chuyện với Hương và Mai, còn đi nói xấu họ. Hương biết chuyện nhưng không giận, chỉ buồn và thất vọng. Hương giải thích rằng gia đình Mai đang gặp khó khăn và Hương muốn giúp đỡ Mai vượt qua giai đoạn này. Tôi cảm thấy rất có lỗi và ân hận vì sự ích kỉ của mình. Tôi đã xin lỗi Hương và Mai, hứa sẽ không hành xử như vậy nữa. Cả hai đều tha thứ cho tôi và tôi cảm thấy may mắn vì có một người bạn như Hương. Tôi sẽ trân trọng tình bạn này nhiều hơn.
2. Bài số 2
Tôi vẫn nhớ mãi lỗi lầm tôi đã gây ra với Hùng, người bạn thân từ cấp 2. Hôm đó, khi chúng tôi đang cùng nhau ra khỏi quán ăn, tôi thấy Hùng, người lúc đó chưa phải là bạn thân mà chỉ là một người bạn cùng lớp, đang ngồi đếm tiền với nụ cười tươi trên mặt. Tôi đã đùa cợt và trêu Hùng rằng cậu ta ăn trộm tiền của bố mẹ. Cả nhóm cười ồ và thách nhau xem ai lấy được tiền từ Hùng trước. Tôi nhanh tay lấy hết tiền của Hùng và mọi người reo hò rồi bỏ đi. Nghĩ lại, tôi cảm thấy mình thật tồi tệ và hối hận. Vào cuối tuần đó, tôi thấy Hùng đang cõng một đứa trẻ trước cửa hàng đồ chơi và hứa sẽ mua đồ chơi mới cho đứa trẻ. Nhìn cảnh đó, tôi cảm thấy xấu hổ và đau lòng, tôi chạy về nhà và suy nghĩ về hành động của mình. Tôi đã kể lại chuyện với các bạn và chúng tôi cùng nhau góp tiền để mua một bộ đồ chơi mới cho Hùng và xin lỗi cậu ấy. Khi thấy tôi nhận lỗi, Hùng chỉ cười và tha thứ cho chúng tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và từ đó, Hùng trở thành một người bạn không thể thiếu trong nhóm của chúng tôi.
3. Bài số 3
Tôi là một đứa trẻ nghịch ngợm và thường xuyên bị chỉ trích trong giờ sinh hoạt. Mặc dù tôi đã cầu xin lớp trưởng đừng kể những việc tôi làm sai, nhưng cô ấy vẫn báo cáo với giáo viên. Tôi rất tức giận và quyết định sẽ trả thù. Trong giờ ra chơi, khi thấy lớp trưởng đi gần sân bóng, tôi nghĩ đây là cơ hội để trả thù và sút bóng trúng đầu lớp trưởng, làm bạn ấy ngã và bị choáng. Ngay lập tức, tôi cảm thấy hối hận và lo lắng. Tôi và các bạn chạy đến xem lớp trưởng có sao không và thấy bạn ấy bị chảy máu và không thể đứng dậy. Tôi vội vàng cõng bạn ấy đến phòng y tế và xin lỗi vì hành động của mình. Lớp trưởng đã tha lỗi cho tôi và tôi hứa sẽ không bao giờ hành xử nông nổi và ích kỷ như vậy nữa.
4. Bài số 4
Tôi và Linh đã ngồi chung bàn học trong hai năm. Linh học rất giỏi và hay giúp đỡ bạn bè, vì vậy được mọi người yêu mến. Tuy nhiên, tôi ngày càng cảm thấy mình kém cỏi hơn Linh và sự ghen tị khiến tôi không kiểm soát được cảm xúc. Trong một lần ra chơi sau cơn mưa, sân trường còn nhiều vũng nước, tôi nảy ra một ý định xấu. Tôi chọc Linh khiến bạn ấy tức giận và đuổi bắt tôi. Khi Linh chạy theo tôi, bạn ấy không phanh kịp và ngã vào vũng nước, bị trầy xước. Tôi hốt hoảng và vội vàng cõng Linh đến phòng y tế. Nhìn Linh đau đớn, tôi cảm thấy rất xấu hổ và tự trách mình. Tôi xin lỗi Linh và hứa sẽ không đùa nghịch nguy hiểm nữa. Linh chỉ nói: 'Không sao, lần sau cậu cẩn thận hơn.' Từ đó, tôi quyết tâm bỏ tính ghen tị và không tái phạm nữa.
5. Bài số 5
Tôi và Thanh đã là bạn cùng bàn từ lớp 6 và gắn bó gần bốn năm. Một ngày, sau giờ ra chơi, tôi phát hiện mất số tiền đóng học thêm nhưng không biết khi nào thì mất. Tôi nghi ngờ Thanh vì bạn chưa rời khỏi chỗ ngồi trong giờ ra chơi. Tôi thể hiện sự nghi ngờ một cách rõ ràng và cả hai chúng tôi không nói lời nào suốt buổi học. Mặc dù Thanh có ý định giải thích, tôi không cho bạn cơ hội. Sau khi về nhà, tôi tìm thấy số tiền trong túi áo khoác trên bàn học. Tôi cảm thấy hối hận vì đã nghi ngờ bạn mà không kiểm tra kỹ lưỡng. Ngày hôm sau, tôi xin lỗi Thanh vì đã vội vàng kết luận và Thanh đã tha thứ cho tôi. Tôi tự hứa sẽ cẩn trọng hơn trước khi đưa ra bất kỳ phán xét nào để tránh những sai lầm không đáng có.
6. Bài số 6
Nam và tôi là đôi bạn thân từ nhỏ, cùng học tập và vui chơi với nhau. Chúng tôi luôn giúp đỡ nhau trong học tập và cùng nhau giải quyết bài tập khó. Thế nhưng, trong một bài kiểm tra Toán, Nam đạt điểm cao hơn tôi vì làm được những câu hỏi mà tôi không làm được. Tôi cảm thấy ghen tị và nảy sinh ý định xấu, nói với người khác rằng Nam chép bài của tôi và không xứng đáng với điểm số cao. Khi Nam biết chuyện, bạn hỏi tôi lý do hành động như vậy. Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi vì đã để lòng đố kị khiến mình hành xử không đúng. Tôi đã xin lỗi Nam và hứa không bao giờ tái phạm. Nam tha thứ và chúng tôi tiếp tục là bạn tốt, cùng nhau học tập.
Hy vọng rằng bài viết trên đã mang đến cho quý độc giả những thông tin bổ ích. Cảm ơn sự quan tâm của quý vị.